Đêm đó, Lâm Lan đi thỉnh an mụ phù thủy thì đã thấy Đinh Nhược Nghiên ở đó.
Mụ phù thủy nhìn thấy nàng, cười ngọt ngào: “Lâm Lan a, lần này Minh Doãn đỗ thi Hương cũng có một phần công lao của con, nếu không phải có con chu đáo cẩn thận chiếu cố Minh Doãn, Minh Doãn sao có thể thuận lợi đỗ đạt như vậy, con đúng là người vợ tốt, con dâu ngoan của Lý gia chúng ta.”
Lâm Lan thấy sắc mặt Đinh Nhược Nghiên càng thêm khó coi, bất giác có chút thương cảm với nàng ta.
“Mẫu thân quá lời rồi, là do Minh Doãn chăm chỉ học tập, thường đọc sách tới đêm khuya, dĩ nhiên cũng phải nói đến công lao của phụ thân, là phụ thân dạy dỗ chàng từ nhỏ, con dâu không dám kể công.” Lâm Lan khiêm tốn nói.
“Con không cần khiêm nhường, tuy nói công danh là đường nam nhân tự đi nhưng không thể xem thường nữ nhân sau lưng như chúng ta, chăm sóc an ổn cuộc sống hàng ngày của trượng phu, tránh sự lo âu cho trượng phu của mình, nếu nói về vợ hiền nội trợ thì phải như thế này, Nhược Nghiên, điểm này cô nên học hỏi Lâm Lan một chút.” Hàn Thu Nguyệt cười ha ha, cố ý lườm Đinh Nhược Nghiên một cái.
Đầu Đinh Nhược Nghiên cúi càng thêm sâu, coi mình như đầu người gỗ mà gật.
Lâm Lan ngượng ngùng: “Phương diện này, con dâu còn phải hướng mẫu thân học tập mới đúng ạ.”
Hàn Thu Nguyệt ân cần nói: “Minh Doãn sắp phải tham gia thi Đình, đây là chuyện đại sự quan trọng nhất của Lý gia, từ hôm nay, hết thảy coi đây là chuyện cấp thiết, con để ý, có chuyện gì cần thì nói với ta.”
Lâm Lan úp mở nói: “Minh Doãn nói bạn chàng có một biệt viện ở ngoài thành rất thanh tĩnh, Minh Doãn sợ rằng mấy ngày tới sẽ có nhiều người tới cửa chúc mừng, không thể nào an tĩnh đọc sách nên đã nghĩ đi biệt viện mấy ngày.”
Hàn Thu Nguyệt lập tức nói: “Vậy sao được? Muốn thanh tĩnh, Thính Phong lâu trong phủ vô cùng thanh tĩnh đó, ta lập tức sai người đi thu dọn ngay.”
Lâm Lan cười mỉa nói: “Nhưng là trong nhà có khách, nếu khách tới chơi mà không ra thì là không lễ phép, đi ra thì phiền toái. Đi ra ngoài vẫn là tốt hơn cả, hơn nữa Minh Doãn đã nói với phụ thân, phụ thân đã đồng ý rồi.”
Hàn Thu Nguyệt thất vọng nói: “Như vậy a… Ta sẽ chọn mấy nha hoàn, mama đắc lực theo hầu hạ.”
Bà phái người đi hầu hạ, đó mới là không có yên tĩnh, Lâm Lan cười nói: “Đa tạ mẫu thân quan tâm, việc người hầu con dâu đã sắp xếp xong xuôi, cũng chỉ đi có mấy ngày, không nên đông người.”
Hàn Thu Nguyệt vốn định nhân cơ hội này thể hiện tâm tình hiền lành một phen, để lão gia biết bà ta có ý tốt, không nghĩ tới Minh Doãn muốn rời ra ngoài ở, không cho bà ta cơ hội biểu hiện, trong lòng phẫn nộ.
Sáng hôm sau trời vừa sáng Lý Minh Doãn cùng Lâm Lan đã rời đi biệt viện Tĩnh Bá Hầu nói. Chỉ để lại Như Ý cùng Ngọc Dung giữ nhà, những người còn lại đều theo cùng.
Xe ngựa đi hơn nửa ngay tới chỗ chân núi, sớm đã có người tiếp ứng, kiệu phu giúp đỡ đưa đồ lên núi cùng chuẩn bị cáng tre cho Lý Minh Doãn và Lâm Lan.
Lâm Lan hỏi người tiếp ứng: “Đi bộ thì mất bao lâu?”
Người nọ trả lời: “Không xa lắm, khoảng độ hơn nửa canh giờ thì tới.”
Lâm Lan cười híp mắt nhìn Lý Minh Doãn: “Ta nghĩ nên đi bộ lên.”
Lý Minh Doãn nhàn nhã nhìn cảnh sắc xung quanh, nói: “Cũng lâu không hoạt động gân cốt rồi, đi một chút cũng tốt.”
Lâm Lan để cho Chu mama ngồi cáng tre đi lên, những người khác đều đi bộ lên núi.
Lâm Lan ở trong núi ngây người bốn năm, hằng ngày lên núi hái thuốc, đi đường núi như giẫm trên đất bằng. Lý Minh Doãn cũng tỏ ra không thua kém, đi sát theo phía sau, chỉ có đám người Ngân Liễu không quen đi đường núi, chốc lát lại thở hồng hộc, rốt cuộc cách xa một khoảng.
Cước bộ Văn Sơn không tồi, việc đuổi theo nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân không phải là vấn đề, nhưng nhị thiếu gia đã phân phó hắn chiếu cố các nàng Ngân Liễu, mắt thấy nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân càng lúc càng xa mình, nhìn lại đám Ngân Liễu như không nhấc nổi chân lên, Văn Sơn thúc giục: “Các người nhanh chút đi…”
Đông Tử thở hổn hển nói: “Văn Sơn, ngươi thức thời chút được không hả?”
Văn Sơn không hiểu: “Lời này của ngươi ta nghe không hiểu, cái gì mà thức thời, chúng ta không đuổi theo nhị thiếu gia thì làm sao?”
Đông Tử lôi kéo tay áo Văn Sơn, mượn lực hắn đi lên: “Ta nói ngươi có biết dùng não suy nghĩ không hả? Nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân đi nhanh như vậy rõ ràng có ý bỏ rơi những cái đuôi là chúng ta đây, sao ngươi lại còn liều mạng muốn đuổi theo.”
Văn Sơn ngây ngốc, hắn không nghĩ như thế, vẫn là đám Ngân Liễu nghe hiểu, Cẩm Tú dứt khoát ngồi lại trên thềm đá, đưa tay áo lên quạt gió: “Ta cảm thấy lời Đông Tử rất đúng, chúng ta cứ từ từ mà đi, cứ chạy theo thì mệt chết mất.”
Mọi người tìm được lý do lười biếng để nghỉ lập tức ngồi phệt xuống, thấy ai cũng ngồi nghỉ, Văn Sơn không biết nói gì: “Nhìn các người này… Mau tranh thủ thời gian đi.”
Đông Tử liếc Văn Sơn một cái, rỉ vào tai Văn Sơn, lúc này Văn Sơn mới chợt hiểu ra, cười ha ha nói: “Nghỉ ngơi chút nào, nghỉ ngơi nào…”
Lúc này Đông Tử tự cho mình rất thông mình, Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn thật sự không có ý tứ kia. Hai người đi một mạch, quay đầu lại không thấy bóng dáng ai. Lâm Lan buồn bực nói: “Sao bọn họ đi chậm vậy…”
Lý Minh Doãn âm thầm điều chỉnh hô hấp, tận lực làm cho mình hít thở bình thường, nhẹ mỉm cười nói: “Cô cho rằng họ leo núi nhàn nhã như cô tản bộ hả.”
Ái, nàng quên mất chuyện này, Lâm Lan nhìn bộ dáng Minh Doãn vẫn thong dong, cười nói: “Chẳng phải anh vẫn đi theo sát tôi sao.”
Khóe miệng Lý Minh Doãn cong lên, híp mắt nhìn nàng: “Đừng quên, tôi cũng đã ở thôn Giản Tây ba năm.”
Lâm Lan bước chậm lại, bứt một cọng cỏ ven đường, nghịch nghịch, hỏi: “Lúc ấy anh ở sau núi, ngày nào cũng tiêu khiển thế này sao? Mỗi khi tôi đi qua nhà tranh, hình như không thấy anh ở trong nhà.”
Lý Minh Doãn ngây ngốc: “Làm sao cô biết tôi không có ở trong nhà?”
Lâm Lan bĩu môi: “Mỗi lần tôi đi về đều ca hát nhưng chẳng thấy ai đi ra.”
Sắc mặt Lý Minh Doãn trở nên cổ quái, giọng nói tươi cười lộ ra chút đùa cợt: “Tôi không biết đấy, thì ra cô ca hát là vì muốn gọi tôi ra cửa.”
Lâm Lan giật thót mình, tự nhiên nói cái gì vậy không biết? Lời mình rất dễ khiến người ta sinh ý nghĩ lung tung. Lâm Lan vội vàng bào chữa: “Ai nha… Không phải là vì tôi nhớ nhung anh còn thiếu tôi một lời tạ ơn sao? Tôi cố ý ca hát là muốn nhắc nhở anh nghĩ tới ân đức của tôi, anh nên đi ra ngoài nói một tiếng cám ơn mới phải.”
Lý Minh Doãn lại càng cười quỷ dị: “Là thật ư?”
Lâm Lan liếc hắn một cái: “Chứ còn gì, nếu không anh nghĩ là sao cơ chứ? Mà anh cũng đáng giận lắm, tôi có ý tốt cứu anh, anh không những không nói một tiếng cám ơn lại còn bày ra một mặt u ám như tôi thiếu nợ anh ấy, chưa từng thấy anh lúc nào thiếu lễ phép như lúc ấy.”
Không nghĩ tới ấn tượng về mình trong mắt nàng là một người không biết lễ phép, Lý Minh Doãn cảm thấy cần giải thích một chút: “Cái kia… à, con rắn kia tôi tìm bao nhiêu lâu, vất vả lắm mới tìm được, vốn định bắt về ngâm rượu thuốc cho bà ngoại trị bệnh đau khớp, kết quả… bị cô phi dao chặt đứt.”
Lâm Lan bày ra vẻ mặt khinh thường: “Anh tưởng bắt rắn dễ vậy ạ? Nhìn thấy bộ dạng anh lúc ấy như đang ngắt hoa vậy… Bạch diện thư sinh, tay không tấc sắt định bắt rắn? Hừ…”
Mụ phù thủy nhìn thấy nàng, cười ngọt ngào: “Lâm Lan a, lần này Minh Doãn đỗ thi Hương cũng có một phần công lao của con, nếu không phải có con chu đáo cẩn thận chiếu cố Minh Doãn, Minh Doãn sao có thể thuận lợi đỗ đạt như vậy, con đúng là người vợ tốt, con dâu ngoan của Lý gia chúng ta.”
Lâm Lan thấy sắc mặt Đinh Nhược Nghiên càng thêm khó coi, bất giác có chút thương cảm với nàng ta.
“Mẫu thân quá lời rồi, là do Minh Doãn chăm chỉ học tập, thường đọc sách tới đêm khuya, dĩ nhiên cũng phải nói đến công lao của phụ thân, là phụ thân dạy dỗ chàng từ nhỏ, con dâu không dám kể công.” Lâm Lan khiêm tốn nói.
“Con không cần khiêm nhường, tuy nói công danh là đường nam nhân tự đi nhưng không thể xem thường nữ nhân sau lưng như chúng ta, chăm sóc an ổn cuộc sống hàng ngày của trượng phu, tránh sự lo âu cho trượng phu của mình, nếu nói về vợ hiền nội trợ thì phải như thế này, Nhược Nghiên, điểm này cô nên học hỏi Lâm Lan một chút.” Hàn Thu Nguyệt cười ha ha, cố ý lườm Đinh Nhược Nghiên một cái.
Đầu Đinh Nhược Nghiên cúi càng thêm sâu, coi mình như đầu người gỗ mà gật.
Lâm Lan ngượng ngùng: “Phương diện này, con dâu còn phải hướng mẫu thân học tập mới đúng ạ.”
Hàn Thu Nguyệt ân cần nói: “Minh Doãn sắp phải tham gia thi Đình, đây là chuyện đại sự quan trọng nhất của Lý gia, từ hôm nay, hết thảy coi đây là chuyện cấp thiết, con để ý, có chuyện gì cần thì nói với ta.”
Lâm Lan úp mở nói: “Minh Doãn nói bạn chàng có một biệt viện ở ngoài thành rất thanh tĩnh, Minh Doãn sợ rằng mấy ngày tới sẽ có nhiều người tới cửa chúc mừng, không thể nào an tĩnh đọc sách nên đã nghĩ đi biệt viện mấy ngày.”
Hàn Thu Nguyệt lập tức nói: “Vậy sao được? Muốn thanh tĩnh, Thính Phong lâu trong phủ vô cùng thanh tĩnh đó, ta lập tức sai người đi thu dọn ngay.”
Lâm Lan cười mỉa nói: “Nhưng là trong nhà có khách, nếu khách tới chơi mà không ra thì là không lễ phép, đi ra thì phiền toái. Đi ra ngoài vẫn là tốt hơn cả, hơn nữa Minh Doãn đã nói với phụ thân, phụ thân đã đồng ý rồi.”
Hàn Thu Nguyệt thất vọng nói: “Như vậy a… Ta sẽ chọn mấy nha hoàn, mama đắc lực theo hầu hạ.”
Bà phái người đi hầu hạ, đó mới là không có yên tĩnh, Lâm Lan cười nói: “Đa tạ mẫu thân quan tâm, việc người hầu con dâu đã sắp xếp xong xuôi, cũng chỉ đi có mấy ngày, không nên đông người.”
Hàn Thu Nguyệt vốn định nhân cơ hội này thể hiện tâm tình hiền lành một phen, để lão gia biết bà ta có ý tốt, không nghĩ tới Minh Doãn muốn rời ra ngoài ở, không cho bà ta cơ hội biểu hiện, trong lòng phẫn nộ.
Sáng hôm sau trời vừa sáng Lý Minh Doãn cùng Lâm Lan đã rời đi biệt viện Tĩnh Bá Hầu nói. Chỉ để lại Như Ý cùng Ngọc Dung giữ nhà, những người còn lại đều theo cùng.
Xe ngựa đi hơn nửa ngay tới chỗ chân núi, sớm đã có người tiếp ứng, kiệu phu giúp đỡ đưa đồ lên núi cùng chuẩn bị cáng tre cho Lý Minh Doãn và Lâm Lan.
Lâm Lan hỏi người tiếp ứng: “Đi bộ thì mất bao lâu?”
Người nọ trả lời: “Không xa lắm, khoảng độ hơn nửa canh giờ thì tới.”
Lâm Lan cười híp mắt nhìn Lý Minh Doãn: “Ta nghĩ nên đi bộ lên.”
Lý Minh Doãn nhàn nhã nhìn cảnh sắc xung quanh, nói: “Cũng lâu không hoạt động gân cốt rồi, đi một chút cũng tốt.”
Lâm Lan để cho Chu mama ngồi cáng tre đi lên, những người khác đều đi bộ lên núi.
Lâm Lan ở trong núi ngây người bốn năm, hằng ngày lên núi hái thuốc, đi đường núi như giẫm trên đất bằng. Lý Minh Doãn cũng tỏ ra không thua kém, đi sát theo phía sau, chỉ có đám người Ngân Liễu không quen đi đường núi, chốc lát lại thở hồng hộc, rốt cuộc cách xa một khoảng.
Cước bộ Văn Sơn không tồi, việc đuổi theo nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân không phải là vấn đề, nhưng nhị thiếu gia đã phân phó hắn chiếu cố các nàng Ngân Liễu, mắt thấy nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân càng lúc càng xa mình, nhìn lại đám Ngân Liễu như không nhấc nổi chân lên, Văn Sơn thúc giục: “Các người nhanh chút đi…”
Đông Tử thở hổn hển nói: “Văn Sơn, ngươi thức thời chút được không hả?”
Văn Sơn không hiểu: “Lời này của ngươi ta nghe không hiểu, cái gì mà thức thời, chúng ta không đuổi theo nhị thiếu gia thì làm sao?”
Đông Tử lôi kéo tay áo Văn Sơn, mượn lực hắn đi lên: “Ta nói ngươi có biết dùng não suy nghĩ không hả? Nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân đi nhanh như vậy rõ ràng có ý bỏ rơi những cái đuôi là chúng ta đây, sao ngươi lại còn liều mạng muốn đuổi theo.”
Văn Sơn ngây ngốc, hắn không nghĩ như thế, vẫn là đám Ngân Liễu nghe hiểu, Cẩm Tú dứt khoát ngồi lại trên thềm đá, đưa tay áo lên quạt gió: “Ta cảm thấy lời Đông Tử rất đúng, chúng ta cứ từ từ mà đi, cứ chạy theo thì mệt chết mất.”
Mọi người tìm được lý do lười biếng để nghỉ lập tức ngồi phệt xuống, thấy ai cũng ngồi nghỉ, Văn Sơn không biết nói gì: “Nhìn các người này… Mau tranh thủ thời gian đi.”
Đông Tử liếc Văn Sơn một cái, rỉ vào tai Văn Sơn, lúc này Văn Sơn mới chợt hiểu ra, cười ha ha nói: “Nghỉ ngơi chút nào, nghỉ ngơi nào…”
Lúc này Đông Tử tự cho mình rất thông mình, Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn thật sự không có ý tứ kia. Hai người đi một mạch, quay đầu lại không thấy bóng dáng ai. Lâm Lan buồn bực nói: “Sao bọn họ đi chậm vậy…”
Lý Minh Doãn âm thầm điều chỉnh hô hấp, tận lực làm cho mình hít thở bình thường, nhẹ mỉm cười nói: “Cô cho rằng họ leo núi nhàn nhã như cô tản bộ hả.”
Ái, nàng quên mất chuyện này, Lâm Lan nhìn bộ dáng Minh Doãn vẫn thong dong, cười nói: “Chẳng phải anh vẫn đi theo sát tôi sao.”
Khóe miệng Lý Minh Doãn cong lên, híp mắt nhìn nàng: “Đừng quên, tôi cũng đã ở thôn Giản Tây ba năm.”
Lâm Lan bước chậm lại, bứt một cọng cỏ ven đường, nghịch nghịch, hỏi: “Lúc ấy anh ở sau núi, ngày nào cũng tiêu khiển thế này sao? Mỗi khi tôi đi qua nhà tranh, hình như không thấy anh ở trong nhà.”
Lý Minh Doãn ngây ngốc: “Làm sao cô biết tôi không có ở trong nhà?”
Lâm Lan bĩu môi: “Mỗi lần tôi đi về đều ca hát nhưng chẳng thấy ai đi ra.”
Sắc mặt Lý Minh Doãn trở nên cổ quái, giọng nói tươi cười lộ ra chút đùa cợt: “Tôi không biết đấy, thì ra cô ca hát là vì muốn gọi tôi ra cửa.”
Lâm Lan giật thót mình, tự nhiên nói cái gì vậy không biết? Lời mình rất dễ khiến người ta sinh ý nghĩ lung tung. Lâm Lan vội vàng bào chữa: “Ai nha… Không phải là vì tôi nhớ nhung anh còn thiếu tôi một lời tạ ơn sao? Tôi cố ý ca hát là muốn nhắc nhở anh nghĩ tới ân đức của tôi, anh nên đi ra ngoài nói một tiếng cám ơn mới phải.”
Lý Minh Doãn lại càng cười quỷ dị: “Là thật ư?”
Lâm Lan liếc hắn một cái: “Chứ còn gì, nếu không anh nghĩ là sao cơ chứ? Mà anh cũng đáng giận lắm, tôi có ý tốt cứu anh, anh không những không nói một tiếng cám ơn lại còn bày ra một mặt u ám như tôi thiếu nợ anh ấy, chưa từng thấy anh lúc nào thiếu lễ phép như lúc ấy.”
Không nghĩ tới ấn tượng về mình trong mắt nàng là một người không biết lễ phép, Lý Minh Doãn cảm thấy cần giải thích một chút: “Cái kia… à, con rắn kia tôi tìm bao nhiêu lâu, vất vả lắm mới tìm được, vốn định bắt về ngâm rượu thuốc cho bà ngoại trị bệnh đau khớp, kết quả… bị cô phi dao chặt đứt.”
Lâm Lan bày ra vẻ mặt khinh thường: “Anh tưởng bắt rắn dễ vậy ạ? Nhìn thấy bộ dạng anh lúc ấy như đang ngắt hoa vậy… Bạch diện thư sinh, tay không tấc sắt định bắt rắn? Hừ…”
/268
|