Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 258: Vật Họp Theo Loài, Người Phân Theo Đàn

/326


Edit: Iris

Beta: Wynnie & Phong Vũ

Trịnh Thất Muội nhìn thấy người trước mắt, liền lùi người ra sau từng bước, tinh thần đề phòng: “Sao anh lại ở đây?”

“Đường này là của nhà cô sao?”

Ách —— Trịnh Thất Muội nhìn lại chỗ mình đang đứng, là ven đường cái, không được tự nhiên mà im lặng, người lại chuyển sang hướng bên cạnh vài bước. Không nhìn người cao lớn kia, lướt qua, trực tiếp đi về hướng trạm taxi phía trước.

Cánh tay bị người ta giữ chặt lấy, Hiên Viên Diêu nhìn vẻ quật cường trên khuôn mặt Trịnh Thất Muội, có chút hứng thú, quả nhiên là vật họp theo loài, người phân theo đàn. Nhìn Tả Phán Tình xem, rất có cá tính, kết giao bạn bè cũng thật giống cô.

“Cô rất có cá tính đó.”

“Anh bị bệnh hả?” Trịnh Thất Muội xoay người khinh thường, khuôn mặt diễm lệ vì động tác đó mà có vẻ như có vài phần cười khẽ.

Khóe môi Hiên Viên Diêu cong lên, nhìn ý phản kháng trong mắt Trịnh Thất Muội: “Cô không tò mò, vì sao hôm nay tôi xuất hiện ở đây sao?”

Cánh tay Trịnh Thất Muội dùng sức giãy khỏi tay Hiên Viên Diêu, thân thể lui ra phía sau từng bước, vẻ mặt đề phòng: “Thưa anh, tôi không biết anh là ai. Nhưng chuyện này không phải đã rõ như ban ngày sao, anh muốn gây phiền toái cho tôi thì phiền anh tránh xa một chút. Tôi sẽ không mắc mưu đâu.”

“Hả?” Hiên Viên Diêu cười đến càng thêm sáng lạn: “Cô Trịnh có phải có gì đó hiểu lầm tôi hay không? Tôi đâu phải là người xấu.”

“Ý của anh là, anh là người tốt?” Trịnh Thất Muội cười đến trào phúng: “Cái này thật đúng là làm tôi thấy bất ngờ đó.”

Không để ý tới anh ta, cô tiếp tục đi về phía trước, giọng nói của Hiên Viên Diêu ở phía sau nhẹ nhàng truyền đến: “Xem ra, cô không hề quan tâm đến Tả Phán Tình người chị em tốt của mình ha.”

Có ý gì?

Trịnh Thất Muội buộc mình không chịu ảnh hưởng, vẫn tiếp tục bước đi, khi nhìn thấy gã đàn ông kia đang định rời đi thì cô lại nhanh chân đi đến.

“Này, lời anh vừa nói có ý gì?”

Lúc này Hiên Viên Diêu đã mở cửa chiếc Bugatti Veyron, đang muốn lên xe, thì Trịnh Thất Muội vươn tay ngăn không cho anh ta đi.

“Nói chuyện với anh đó!”

“Có ý gì, cô cứ gọi điện cho Tả Phán Tình chẳng phải sẽ biết sao?”

“Anh ——” Trịnh Thất Muội trừng mắt với anh ta, nhanh chóng lấy di động ra gọi cho Tả Phán Tình, điện thoại báo bận, cô buông di động, oán hận trừng mắt với Hiên Viên Diêu.

“Anh, anh đưa Phán Tình đi đâu rồi?”

“Không đi đâu cả.” Hiên Viên Diêu vỗ vỗ tay, bỏ tay cô ra: “Có phải hôm nay cô định đi thăm Tả Phán Tình không? Cũng được đấy, chỉ cần cô đến thăm là sẽ biết ngay thôi.”

Lên xe, định đóng cửa lại. Trịnh Thất Muội giữ chặt cửa xe không cho anh ta đóng cửa: “Hiên Viên Diêu, anh đừng có vô sỉ quá. Tôi cảnh cáo anh. Chồng Tả Phán Tình là cảnh sát đấy, anh dám động vào một sợi tóc của cô ấy, cẩn thận anh sẽ chịu không nổi đâu.”

“A. Tôi sợ quá đi.” Hiên Viên Diêu vỗ vỗ ngực, lấy di động ra ấn mấy cái, trên màn hình xuất hiện bóng dáng Tả Phán Tình, cô ấy nằm ở trên giường không nhúc nhích, chiếc giường đó, căn phòng đó Trịnh Thất Muội không hề xa lạ, chính là căn phòng giam cô hai ngày trước: “Anh, anh bắt Phán Tình làm gì?”

“Tôi không bắt cô ấy làm gì cả.” Hiên Viên Diêu thở dài: “Là cô ấy có tâm tình không tốt, muốn đi giải sầu, tôi chỉ đúng lúc đưa cô ấy về mà thôi.”

“Anh, tên khốn này.” Trịnh Thất Muội tức điên lên rồi: “Anh thả cô ấy ra.”

“Chân là của cô ấy, cô ấy muốn chạy tôi cũng đâu có cản được, nhưng hình như cô ấy không muốn chạy.” Hiên Viên Diêu có vẻ nghiền ngẫm, nhẹ nhàng bỏ tay Trịnh Thất Muội ra: “Chuyện này, không cần cô lo lắng. Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”

Từ từ nói chậm từng chữ, Hiên Viên Diêu cười đến vô cùng đắc ý, cái khuôn mặt tươi cười đó làm Trịnh Thất Muội nhìn thấy liền muốn đánh. Trong lòng có chút buồn bực, cô cầm lấy túi xách nhanh chóng ngồi vào trong xe. Trừng mắt nhìn anh ta: “Tôi muốn gặp Phán Tình.”

“Đừng.” Hiên Viên Diêu ý bảo cô xuống xe: “Cô cũng đừng lên xe, bằng không đến lúc đó cô lại nói tôi bắt cóc cô, tội danh này tôi không nhận nổi đâu.”

“Đừng nói nhiều lời nữa.” Trịnh Thất Muội nghĩ có quỷ mới tin lời anh ta: “Mau lái xe, tôi muốn gặp Phán Tình.”

Có thể là do Phán Tình vì chuyện sảy thai mấy ngày trước nên còn khó chịu. Tên vô liêm sỉ Cố Học Văn kia, rốt cuộc anh ta chăm sóc cô ấy như thế nào? Sao lại để cô ấy đang trong tháng ở cữ lại một mình chạy ra ngoài như vậy?

Thật sự là quá đáng. Đương nhiên, cô cũng không hoàn toàn tin lời Hiên Viên Diêu, lấy di động ấn dãy số của Tả Phán Tình vài lần, nhưng đều báo máy bận.

Trong lòng bắt đầu sốt ruột, lúc này mới chú ý tới, xe đã nhanh chóng rời khỏi nội thành, đi về hướng biệt thự bên bờ biển của Hiên Viên Diêu, mà ở nơi đó, cô bị tên khốn Thang Á Nam đó ——

Ngừng. Bắt bản thân không được nghĩ đến chuyện đó nữa, cô hít sâu, xe từ từ tiến vào biệt thự, tim đập càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng khẩn trương hơn.

Hiên Viên Diêu đưa cô đi thẳng một mạch đến căn phòng mình đã ở một ngày ngắn ngủi. Không đợi anh ta mở cửa, cô đã mở cửa ra vọt vào trước.

“Phán Tình?”

Trong phòng không có một bóng người, nào có bóng dáng của Phán Tình, cảm giác mình xong đời rồi, Trịnh Thất Muội nhanh chóng xoay người muốn bỏ đi, thì bị Hiên Viên Diêu chắn lại không cho cô rời khỏi.

“Vừa tới đã muốn đi sao? Không nghỉ ngơi một chút à?”

“Anh gạt người.” Trịnh Thất Muội tức giận: “Cô ấy vốn không ở đây. Anh lừa tôi.”

“Lừa?” Hiên Viên Diêu nhún vai, vẻ mặt bình tĩnh: “Cô ấy không ở trong phòng này, không có nghĩa là cô ấy không ở đây. Có lẽ cô ấy đi xuống dưới lầu tản bộ, một lát sau sẽ lên đây.”

“Anh ——” Ngực Trịnh Thất Muội phập phồng kịch liệt, nếu trên tay cô con dao, cô nhất định sẽ đâm tên yêu nghiệt này hai dao: “Đồ yêu nghiệt, anh tránh ra cho tôi.”

“Yêu nghiệt?” Hiên Viên Diêu nở nụ cười, hai từ này rất mới mẻ. Đây là lần đầu tiên anh nghe có người ca ngợi mình như vậy.

“Cô nói tôi là yêu nghiệt, vậy nếu tôi đây không yêu nghiệt một phen, có phải sẽ có lỗi với danh hiệu cô ban tặng không?”

“Anh có ý gì?” Lúc này Trịnh Thất Muội mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nhất là khi nhìn thấy tia giảo hoạt chợt lóe lên trong mắt anh ta, cô bắt đầu lui về phía sau, muốn trốn từ cửa sổ căn phòng, đột nhiên cảm thấy cổ nhói lên một cái, cả người mềm nhũn, vô lực ngã về phía sau.

Đỡ lấy cô, Hiên Viên Diêu cười đến thật vui vẻ.

“Trịnh Thất Muội, cô đã ở trong tay tôi rồi, thì thời gian để Tả Phán Tình đến bên tôi, còn có thể xa sao?”

Thang Á Nam ra ngoài làm việc vừa trở về, liền nhìn thấy Hiên Viên Diêu đang chờ mình trước cửa phòng, sửng sốt một chút, anh ta tiến lên hơi hơi cúi đầu: “Thiếu gia?”

“Về rồi?”

“Vâng.” Thang Á Nam gật đầu: “Tôi đang định tìm thiếu gia báo cáo tình hình của Long đường.”

“Khỏi.” Hiên Viên Diêu xua tay, không có kiên nhẫn nghe: “Không phải còn có lão già sao? Để cho ông ấy quan tâm là được rồi.”

“Thiếu gia.” Vẻ mặt Thang Á Nam thực ngưng trọng: “Long đường hình như có phản đồ, hai lần giao dịch của lão gia đều bị người ta phá.”

“Hử?” Lúc này Hiên Viên Diêu đã có vài phần hưng trí: “Cậu đã tra ra cái gì?”

“Tạm thời chưa có.” Vẻ mặt Thang Á Nam có vài phần xấu hổ: “Thuộc hạ bất lực.”

“Được rồi.” Hiên Viên Diêu bảo dừng lại, trong lòng cũng không quá quan tâm đến chuyện này: “Không phải là một hai con chuột thôi sao? Bắt ra là được rồi. Loại việc cỏn con này, tự cậu nghĩ cách giải quyết đi, không cần thông qua tôi.”

“Vâng.” Khuôn mặt Thang Á Nam khôi phục vẻ bình tĩnh: “Thiếu gia còn có việc gì không ạ?”

“Không có.” Hiên viên Diêu lắc đầu: “Tôi có món quà muốn tặng cho cậu, hôm nay là sinh nhật cậu, tôi nghĩ, cậu đã quên rồi đúng không?”

“. . . . . .” Thang Á Nam giật mình, lập tức phản ứng lại: “Cám ơn thiếu gia.”

“Không cần khách khí.” Hiên Viên Diêu cười đến thập phần tà ác: “Tôi đi đây, cậu cứ từ từ mà hưởng thụ món quà tôi tặng đi.”

Hiên Viên Diêu nói xong, liền rời đi. Để lại Thang Á Nam nhíu mày nhìn bóng lưng anh ta rời đi. Hưởng thụ? Thiếu gia tặng cái gì nhỉ?

Vào cửa, khuôn mặt Thang Á Nam lập tức cảnh giác, có người ở trong phòng anh ta?

Rất nhanh mở đèn lên, nhưng lại bị cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.

Trên chiếc giường kiểu châu Âu rộng rãi, Trịnh Thất Muội đang nằm ngủ, những lọn tóc dài cuộn sóng rối tung trên gối nằm, thoạt nhìn vô cùng quyến rũ. Mặt của cô rất đỏ, đôi mày mảnh khảnh lúc này đang nhíu chặt lại, thoạt nhìn hình như không thoải mái.

Tay cô không ngừng kéo cổ áo mình, đôi môi đỏ mọng hơi hơi chu lên, hình như đang nỉ non cái gì đó.

Thang Á Nam tiến đến, nghĩ người cô không thoải mái, tay vừa định chạm vào trán cô, đột nhiên cô vặn vẹo người một chút, tay bắt đầu làm loạn trên ngực.

“Nóng, nóng quá.”

Thang Á Nam đột nhiên hiểu ra. Trịnh Thất Muội trước mặt, đã bị người ta hạ dược. Không cần phải nói, nhất định là thiếu gia làm.

Vẻ mặt có vài phần không vui, dường như anh không cần món quà sinh nhật như vậy. Hạ dược phụ nữ? Thang Á Nam anh có cần phải làm như vậy không?

Nhưng không vui chỉ có một chút, giây tiếp theo, tay Trịnh Thất Muội đã không ý thức được đã làm loạn lên, không cẩn thận liền đụng phải bàn tay anh vốn muốn đo nhiệt độ cơ thể của cô.

Dù chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi nhưng cũng làm cho sự khó chịu của cô được giảm bớt, cô bắt đầu hiểu phải làm thế nào mới có thể làm mình hài lòng. Cô cầm lấy tay Thang Á Nam, muốn được nhiều hơn.

Thang Á Nam rút tay về, anh không thích chạm vào phụ nữ đã bị hạ dược. Như vậy thật sự không có chút thú vị nào.

Nhưng Trịnh Thất Muội mặc kệ. Thuốc đã làm cho cô mất toàn bộ ý thức, cô cảm thấy rất nóng, cũng chỉ muốn giải quyết cái thân thể đang khô nóng mà thôi. Mà tay Thang Á Nam chính là cách giải quyết tốt nhất.

“Cho tôi đi. Tôi nóng quá.” Chỉ nắm bàn tay của anh ta vẫn không đủ, cô theo bàn tay đó mà ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đặt ở bụng anh ta: “Tôi nóng quá, cho tôi đi.”

Cho cô cái gì, cô không biết, cô chỉ biết là cô phải giảm bớt cái nóng này.

Giờ này khắc này Trịnh Thất Muội vô cùng diễm lệ, mặt của cô đỏ hồng, đôi môi hơi nhếch lên, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng cọ xát lên bụng anh ta.

Thang Á Nam cũng là một gã đàn ông bình thường, tuy rằng anh ta đối với phụ nữ bị hạ dược sẽ không có hứng thú, nhưng cô gái này lại là Trịnh Thất Muội, mà lần trước anh ta đã nhấm nháp qua hương vị của cô, cũng biết rõ hương vị đó tốt đẹp biết bao nhiêu.

Sau khoảnh khắc rối rắm ngắn ngủi, anh ta không hề khắc chế bản thân mình. Bàn tay to bắt đầu cởi những gì đang trói buộc Trịnh Thất Muội. Loại chuyện này rất rất đơn giản. Anh rất mạnh mẽ, dã man xé rách quần áo của cô, ném xuống sàn, rồi lại tiếp tục xé những thứ còn lại xuống.

Trịnh Thất Muội nhanh chóng đã không còn gì che đậy. Điều khiến Thang Á Nam thật bất ngờ, chính là, lúc này Trịnh Thất Muội đã hoàn toàn chuẩn bị tốt, cả người mềm mại như một vũng nước, vặn vẹo thân hình như rắn nước, quấn trên người anh ta.

“Chết tiệt tiểu yêu tinh, đây là em tự tìm lấy.” Thang Á Nam còn muốn thả chậm tốc độ, nhưng xem bộ dáng của cô lúc này, biết là cô dù chỉ một phút đồng hồ cũng không chịu chờ.

Áp chặt lên môi cô, bàn tay tùy ý cởi bỏ thắt lưng của mình, không kiên nhẫn đem những thứ rườm rà trên người mình giải quyết thật nhanh. Anh ta ôm sát cô, dùng sức một cái.

“A ——” Trịnh Thất Muội thỏa mãn kêu lên, trên mặt giống như thống khổ, lại giống như vui thích.

“Chết tiệt, em.” Nhanh như vậy, gần như muốn kẹp đứt anh. Thang Á Nam hít sâu, sự ấm áp căng đầy kia làm cho anh ta không thể nào dịu dàng được.

Trịnh Thất Muội kêu lên.

“A.”


/326

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status