Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 261: Cởi Áo Ra, Quỳ Xuống

/326


Edit: Wynnie

Beta: Iris & Phong Vũ

Tả Phán Tình và Cố Học Văn đồng loạt liếc nhìn nhau, nhanh chóng đi về phía phòng ăn.

Trong phòng ăn, vừa vào cửa liền nhìn thấy có hai chiếc bát vỡ trên nền nhà, Cố Thiên Sở ngồi ở vị trí chủ tọa, vẻ mặt tức giận. Cố Chí Cường và Cố Chí Cương một trái một phải đứng bên cạnh ông.

Uông Tú Nga và Trần Tĩnh Như đứng bên kia không dám hé môi.

Cố Chí Cường vỗ vỗ lên lưng ông cụ: “Ba, ba hỏi rõ trước đã, có lẽ có ẩn tình khác thì sao?”

“Có ẩn tình gì chứ? Bây giờ nhà người ta cũng gọi điện tới đây hỏi rồi, mặt mũi của ta đều bị nó làm mất hết rồi.” Cố Thiên Sở vừa dứt lời, liền nhìn thấy Tả Phán Tình và Cố Học Văn vào cửa liền xoay mặt qua.

“Ông. Ba mẹ. Bác trai, bác gái.”

Thưa từng người lớn trong nhà, Tả Phán Tình nhìn mảnh bát vỡ trên đất, cẩn thận tránh đi, đi tới đứng bên cạnh Trần Tĩnh Như.

Không biết có phải do cô có ảo giác hay không, cảm giác như ánh mắt của bà có chút là lạ.

“Ông nội?” Cố Học Văn có chút nghi hoặc nhìn Cố Thiên Sở và mọi người, không rõ chuyện gì làm cho Cố Thiên Sở tức giận đến vậy. Cố Chí Cường trừng mắt liếc con một cái, lại đưa mắt về hướng Cố Thiên Sở.

“Ba. Trước tiên hỏi rõ sự việc rồi nói sau.”

“Ba, đừng tức giận, ăn cơm nhé.” Cố Chí Cường nhìn Cố Thiên Sở: “Không phải bọn nhỏ vừa về sao, cũng là lần đầu tiên Phán Tình về nhà sau khi kết hôn đấy.”

“Đúng vậy, ba.” Uông Tú Nga nói theo: “Sức khỏe của ba quan trọng, có chuyện gì thì nói sau nhé.”

Sắc mặt Cố Thiên Sở hơi bớt giận, nhưng vẫn u ám như cũ.

Trần Tĩnh Như kéo tay Tả Phán Tình, đi đến trước mặt Cố Thiên Sở.

“Ba, ba xem, ba dọa cháu nó sợ rồi này.”

Tả Phán Tình hoàn toàn không rõ trước mắt là tình hình gì, cũng không biết phải nói gì, nhìn thấy trên mặt Cố Thiên Sở vẫn chưa nguôi giận, cô lại liếc nhìn Cố Học Văn, vẻ mặt anh cũng mang sự khó hiểu.

Lúc này Cố Học Mai cũng vừa vào tới, nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì sửng sốt một chút, nhận được ánh mắt của mẹ ném qua, cô đẩy xe lăn đến trước mặt Cố Thiên Sở.

“Ông nội, ai chọc giận ông vậy? Đánh người đó một cái là được. Không nên làm ình tức giận. Vậy đâu có đáng.”

“Học Mai.” Cố Chí Cường trừng mắt liếc con gái, Cố Học Mai không sợ, kéo tay Cố Thiên Sở: “Ông nội. Con đói muốn chết rồi. Ông vẫn không cho con ăn cơm hả?”

“Con đó.” Đứa cháu này, Cố Thiên Sở yêu thương nhất. Nhìn đôi chân trên chiếc xe lăn của cô, ông không nói gì, kéo tay cô qua, ý bảo cô đến ngồi bên cạnh mình.

“Được, Học Mai đói bụng, ăn cơm trước.”

“Cám ơn ông nội.” Cố Học Mai nở nụ cười, đẩy xe lăn đến vị trí bên cạnh ông, Cố Chí Cường đã sớm mang chiếc ghế được đặt ở đó ra chỗ khác để Cố Học Mai có thể ngồi.

Việc này làm Tả Phán Tình rất bất ngờ, Cố Học Mai thật lợi hại, chỉ nói một câu đã làm ông cụ không tức giận nữa. Vừa rồi đúng là làm cô hết hồn, thiếu chút nữa nói không nên lời.

Xem ra sau này phải thỉnh giáo Cố Học Mai làm thế nào để lừa ông cụ vui vẻ mới được.

Bàn tay to của Cố Thiên Sở vung lên, nhìn mọi người: “Ăn cơm trước. Có việc gì cơm nước xong sẽ nói sau.”

Ông không hề tức giận, mọi người thở phào nhẹ nhõm, lần lượt ngồi xuống. Bắt đầu ăn cơm.

Người giúp việc bắt đầu dọn thức ăn lên, cũng thu dọn sạch sẽ nền nhà. Bởi vì không khí ngột ngạt vừa rồi, lúc ăn cơm không ai nói tiếng nào.

Không khí này có chút áp lực cùng xấu hổ, Tả Phán Tình ước gì mình không đến, bữa cơm đầu tiên khi đến Bắc Đô lại trong tình huống như vậy. Trong lòng có cảm giác không nói thành lời.

Nghiêm túc nhìn một chút, lúc ăn cơm, Cố Thiên Sở nhìn cũng không nhìn Cố Học Văn khiến cô có một cảm giác vô cùng quái dị. Còn quái dị chỗ nào lại không nói được.

Vất vả lắm mới ăn xong cơm, cô thở phào nhẹ nhõm, đang muốn để Cố Học Văn cùng mình về phòng thì Cố Thiên Sở mở miệng.

“Học Văn. Con theo ta đến thư phòng một chút.”

“…” Cố Học Văn thoáng sửng sốt, gật gật đầu, liếc mắt nhìn Tả Phán Tình, vỗ vỗ tay cô: “Em ngồi với mẹ một chút nhé.”

“Vâng.” Tả Phán Tình nhìn về phía Trần Tĩnh Như, ánh mắt của bà hiện lên một vẻ quái dị, rất nhanh, kéo tay Tả Phán Tình: “Phán Tình, các con ở thành phố C, mẹ vẫn luôn muốn các con trở về, bây giờ thì tốt quá, rốt cuộc các con đã về rồi. Đến đây, cùng mẹ về phòng ngồi một chút. Mẹ có việc muốn hỏi con.”

“Dạ.” Không biết bà muốn nói gì với mình, Tả Phán Tình có chút không yên, nhưng vẫn đứng lên.

Cố Học Mai ngồi đó nãy giờ không nói lời nào liền nhìn Trần Tĩnh Như mở miệng: “Mẹ, mẹ cũng thật là bất công quá mà. Con lớn vừa mới trở về, không nghe mẹ nói tiếng nhớ nào, Phán Tình đến lại nhớ? Ai chà. Xem ra. Con thất sủng rồi.”

“Con nhỏ này.” Trần Tĩnh Như không biết nói gì cho tốt: “Đúng là ba hoa. Nói bừa cái gì đó? Không phải Phán Tình vừa đến sao? Con cũng đi theo đi, mẹ cũng có việc muốn hỏi con.”

“Hả?” Cố Học Mai thực ra cũng thuận miệng nói ra mà thôi, cô còn muốn về phòng mà. Nghe Trần Tĩnh Như nói vậy, đành phải đi theo phía sau bà, ba người cùng đi về phòng.

Bên kia, Cố Thiên Sở và Cố Học Văn đã cùng nhau rời đi, đến phòng sách. Hai anh em Cố Chí Cương theo phía sau. Vòng qua hai gian tiểu viện, tới phòng sách. Vào cửa, Cố Thiên Sở cởi áo khoác, cầm lấy cây roi da trên tường, đi đến đứng trước mặt Cố Học Văn.

“Cái thứ khốn nạn, quỳ xuống cho ta, cởi áo ra.”

“Ông nội?” Cố Học Văn nhìn thấy ông cầm lấy roi da thì sợ run một chút, không rõ sao Cố Thiên Sở lại như vậy: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Ba.”

“Ba.”

Hai người Cố Chí Cường kêu lên: “Chuyện gì hỏi rõ ràng trước, nói không chừng là hiểu lầm thì sao?”

“Hiểu lầm?” Vừa rồi đông người, lại có mặt Tả Phán Tình, Cố Thiên Sở không tiện phát tác, lúc này thì hoàn toàn khác. Ông cầm roi chỉ vào mặt Cố Học Văn.

“Lão Lâm nói vậy rồi, còn hiểu lầm cái gì? Mày bảo cái mặt mũi già nua của ta phải đặt ở đâu đây? Mày quỳ xuống cho ta, hôm này ta không thể không đánh chết mày.”

Ông cầm roi đánh lên người Cố Học Văn, Cố Chí Cường sửng sốt một chút, muốn ngăn cản cũng không kịp, trên người Cố Học Văn đã trúng một roi, vì vừa mới vào cửa, còn chưa cởi áo khoác, đánh lên người, cũng vang lên một tiếng.

“Ba.” Khi ông muốn đánh thêm roi thứ hai thì Cố Chí Cường chạy nhanh đến kêu dừng: “Ba đừng đánh. Hỏi rõ ràng trước đã.”

“Đúng vậy, hỏi rõ ràng trước đã ba.” Cố Chí Cương cũng nói vậy.

Cố Học Văn bị trúng một roi, cũng không đau, ngẩng đầu, nét mặt vẫn tràn ngập khó hiểu: “Tại sao lại đánh con?”

“Tại sao hả?” Cố Thiên Sở tức giận đến chịu không nỗi, tay cầm roi cũng bắt đầu run rẩy: “Mày làm chuyện tốt gì, chính mày cũng không rõ sao?”

“Con làm chuyện gì?” Cố Học Văn không biết lời của Cố Thiên Sở là chuyện gì, hôm nay anh vừa về đã bị Cố Thiên Sở hỏi như vậy, hoàn toàn không đầu không đuôi gì cả.

“Mày, các con nói cho nó biết.” Cố Thiên Sở nói cũng không muốn nói, bây giờ chỉ muốn dạy dỗ Cố Học Văn một trận.

Cố Chí Cường ý bảo anh trai giữ chặt ba lại trước, ông đứng trước mặt Cố Học Văn: “Học Văn. Con là lính, con có biết không?”

“…” Anh đương nhiên biết anh là một người lính, Cố Học Văn gật đầu, nhìn vẻ ngưng trọng trên mặt ba: “Con vẫn luôn biết con là một người lính.”

“Con biết? Vậy sao con còn dám làm bậy?”

“Làm bậy?” Cố Học Văn lại càng không hiểu: “Con làm bậy cái gì?”

“Con…” Cố Chí Cường trừng mắt nhìn anh: “Rốt cuộc giữa con và Lâm Thiên Y đã xảy ra chuyện gì? Không phải các con đã chia tay rồi sao? Con cũng kết hôn rồi. Tại sao còn dây dưa không rõ với con bé.”

“Thiên Y?” Cố Học Văn không hiểu: “Con và cô ấy đã sớm không có vấn đề gì nữa rồi.”

“Không có vấn đề gì?” Cố Thiên Sở tức giận, từ trong ngăn tủ lấy ra một túi văn kiện ném lên người anh: “Đây là không có vấn đề mà mày nói sao?”

Cố Học Văn mở túi văn kiện ra, khi nhìn thấy những tấm ảnh bên trong thì mở to mắt.

Đây, đây không phải là những tấm ảnh mà Hiên Viên Diêu đã chụp sao? Hắn ta dùng những tấm ảnh này làm cho Tả Phán Tình sảy thai, bây giờ lại gửi về nhà anh?

Hiên Viên Diêu, anh thật sự quá đáng rồi.

“Ông nội, chuyện này con có thể giải thích.”

“Giải thích?” Cố Thiên Sở nở nụ cười: “Mày giải thích thế nào? Mày có biết những ảnh chụp này không chỉ riêng ta có, bên chú Lâm, lão Lâm cũng có không? Có người gửi vật này đến đoàn Lợi Kiếm. May là Chu đội trưởng bên đó quen biết chú Lâm của mày, nói cách khác, ngày mốt mày cũng không cần đến đoàn báo cáo nữa.”

Cố Học Văn ngây ngẩn cả người, cho dù anh biết Hiên Viên Diêu rất lợi hại, lúc này cũng có chút kinh ngạc. Chuyện anh quay về bộ đội là vừa ra quyết định. Đoàn Lợi Kiếm là một chi bộ đội đặc chủng sắt thép, lệnh điều động anh cũng vừa mới nhận được.

Hiên Viên Diêu kia thế nhưng ngay cả việc này cũng biết, chứng mình cái gì? Trong quân đội có người của hắn sao?

Nếu là như thế, vậy thật sự rất kinh khủng.

“Không nói gì nữa sao?” Cố Thiên Sở tức lên: “Lúc trước con bé nhà họ Lâm kia chết lên chết xuống, mày nhất định chia tay nó. Nếu đã chia tay, bây giờ đừng dây dưa, mày như vậy có phải là đàn ông không?”

“Ông nội. Những tấm ảnh này là hiểu lầm.” Cố Học Văn buồn bực không thôi. Ngày đó tuy rằng Lâm Thiên Y biết rõ anh giúp cô giải thuốc, thế nhưng không biết cô ấy có nhìn thấy mấy tấm ảnh này không, nếu có, chỉ sợ cũng sẽ hiểu lầm.

Không. Bây giờ cô ấy hiểu lầm hay không không quan trọng. Quan trọng là, họ Lâm và họ Cố có giao tình thân thiết, tuy rằng lúc trước anh và Lâm Thiên Y chia tay, nhưng dù sao cũng là thế giao mấy đời, lúc này ầm ĩ ra chuyện này chỉ sợ chú Lâm và thím Lâm sẽ không đồng ý.

Hiểu lầm?

Cố Thiên Sở chợt nghe không vừa tai hai chữ này: “Nếu mày không kết hôn, nhận những tấm ảnh ngày hôm nay, ta cũng không nói gì. Thế nhưng bây giờ mày đã kết hôn rồi, là người đã có gia đình mà mày làm những việc như vậy thì không chỉ có lỗi với vợ mày, mà còn có lỗi với ba mẹ vợ. Càng có lỗi với chú Lâm thím Lâm. Năm đó mày chia tay con gái họ Lâm như vậy, bọn họ có oán trách mày bao giờ chưa? Có chỉ trích mày câu nào chưa? Mày làm cho con gái họ Lâm đi xa quê hương ba bốn năm, mày có xứng đáng không? Bây giờ mày còn mặt mũi làm chuyện như vậy? Mày. Mày thật là làm ta tức chết mà.”

Tuy rằng đã hơn tám mươi tuổi, thân thể ông vẫn khỏe mạnh, rống lên mà mặt không đỏ khí không suyễn. Nói xong một hơi. Cơn giận còn lớn hơn. Nếu không có Cố Chí Cường ngăn lại, roi của ông lại giáng xuống người anh rồi.

“Ông nội–”

Cố Học Văn thật sự hận chết tên Hiên Viên Diêu kia, ở Bắc Đô tự mình tặng cho anh một món quà lớn như vậy. Rốt cuộc hắn ta muốn thế nào?

“Không nói nữa.” Cố Thiên Sở không muốn nghe anh nói: “Mày quỳ xuống cho ta, ta đánh mày hai mươi roi, đánh xong, tự mày đến Lâm gia thỉnh tội đi.”


/326

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status