Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 323: Kết Cục Đảo Lộn Thời Gian (6)

/326


Edit: Phong Vũ

Beta: Phong Vũ

“Học Văn. . . . . .” Muốn nói với anh gì đó, Cố Học Văn lại như là không nghe thấy tiếng cô gọi, nhấn nút dàn âm thanh trên xe. Là tiếng đàn vi-ô-lông.

Giai điệu này Tả Phán Tình rất quen thuộc, là bản Canon cô thích nhất.

“Em mang thai, bây giờ mới ở giai đoạn đầu, phải nhiều nghe nhạc nhẹ. Cái này gọi là dưỡng thai.”

Cố Học Văn quay sang liền nhìn thấy ánh mắt cô hơi kinh ngạc, cười cười: “Lần sau anh đưa em đi nghe hội nhạc.”

“Nhạc hội?” Tả Phán Tình sửng sốt một chút, nhìn thấy ý cười trong mắt Cố Học Văn: “Nhạc hội gì?”

“Nhạc hội độc tấu của Mạc Tiếu Tiếu.” Khóe môi Cố Học Văn cong lên vài phần: “Là thằng nhóc Tống Thần Vân kia tài trợ. Mạc Tiếu Tiếu mấy năm gần đây là nghệ sĩ đàn vi-ô-lông rất nổi tiếng trên thế giới. Cuối tuần sau cô ấy sẽ đến Bắc Đô tổ chức nhạc hội.”

“À. Em có nghe đến cô ấy rồi.” Tả Phán Tình từng thiết kế trang sức có liên quan đến đàn vi-ô-lông nên đã đi tìm rất nhiều tư liệu, đối với một số nghệ sĩ đàn vi-ô-lông cũng có chút hiểu biết, cô Mạc Tiếu Tiếu đó ở nước ngoài rất nổi tiếng, liên tục theo công diễn tại các đoàn kịch lớn, rất ít khi lộ diện ở trong nước.

“Cho nên anh mới bảo Thần Vân lấy hai vé VIP, đến lúc đó cùng đi nghe.”

“Vâng.” Anh vui vẻ nói, Tả Phán Tình vẫn có chút không tập trung. Khóe miệng rõ ràng là cong lên, nhưng vẫn không giấu được vẻ u sầu trong mắt. Cố Học Văn đang chuyên tâm lái xe nên không nhìn thấy được sự bất an trong mắt cô.

Giai điệu du dương tuôn trào ở trong xe, Tả Phán Tình lại không có tâm tình thưởng thức, tâm trạng bất an, mấy lần muốn nói lại thôi.

Mãi đến khi xe dừng lại, cô rốt cuộc mới thu lại được tâm trạng.

Xuống xe, tên nhà hàng này rất có phong cách thủ đô, gọi là Ngự phẩm phường vốn tư phòng thái (món ăn riêng phố ngự phẩm).

Vào cửa. Tả Phán Tình kỳ thật cũng không có nhiều tâm tình nhìn thức ăn thế nào, bảo Cố Học Văn chọn đồ ăn, cô bưng li nước trên bàn lên uống.

Cố Học Văn lại ngăn tay cô, mắt nhìn ly trà trên tay cô: “Đây là trà xanh, phụ nữ có thai nên uống ít thôi. Anh bảo bọn họ mang sữa lên nhé?”

“Trà thì làm sao?” Tả Phán Tình vẻ mặt nghi hoặc, bất an nên cô cũng không chú ý mình đang uống trà.

“Trong lá trà chứa nhiều hàm lượng cà-phê-in, có rất nhiều nhân tố gây bất lợi đối với thai nhi đang phát triển ở trong bụng mẹ, để thai nhi phát triển trí lực bình thường thì cần tránh để cà-phê-in kích thích quá nhiều đến thai nhi, phụ nữ có thai vì vậy nên ít uống hoặc không nên uống trà.”

Cố Học Văn đọc thuộc lòng những kiến thức mà anh đã tranh thủ bổ sung trong hai ngày rảnh rỗi. Tả Phán Tình sửng sốt một chút, thả chén trà trên tay xuống, cười đến rất mất tự nhiên.

“Anh học thuộc lòng thật đó.”

“Tạm thôi.” Cố Học Văn cười đến rất là dịu dàng: “Hiện tại em đang mang thai. Anh đương nhiên phải bổ sung kiến thức một chút.”

“Học Văn?” Trong mắt Tả Phán Tình có một tia khiếp sợ, nhưng phần nhiều lại là cảm động, cuốn sách mà bác sĩ đã cho hôm đó, cô cũng chưa đọc xong, về những điều phụ nữ có thai không nên làm cô cũng còn chưa hoàn toàn nhớ kỹ. Lúc này nghe thấy Cố Học Văn nói như vậy, cô chỉ biết trong hai ngày anh không ở bên cô nhất định là đã tranh thủ cơ hội mà đọc những điều này trong sách.

Hốc mắt nháy mắt phiếm hồng, chóp mũi cay cay, có cảm giác muốn khóc, muốn ngăn cũng ngăn không được.

“Em sẽ không khóc đó chứ?” Cố Học Văn nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng không hiểu của cô thì có phần bất đắc dĩ: “Anh thật sự không biết em lại mít ướt như vậy.”

“. . . . . .” Không phải khóc, Tả Phán Tình nhẹ nhàng lắc đầu, cố gắng muốn kiềm chế. Nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi, giọt xuông mu bàn tay, nở ra thành một bọt nước xinh đẹp.

“Phán Tình.” Bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, Cố Học Văn ngồi xuống bên cạnh cô, kéo tay cô qua: “Sao vậy?”

“Em không sao.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Em chỉ là cảm thấy anh đối với em thật tốt quá.”

“Ngốc quá.” Cố Học Văn xoa đỉnh đầu cô: “Cái này làm sao mà tính là đối tốt với em chứ? Anh chỉ thấy anh đối tốt với em là vẫn còn chưa đủ.”

“Đủ, thực sự đủ rồi.” Tả Phán Tình đầu gật như là gà mổ thóc. Thật sự đủ rồi.

Trước kia đúng là không biết, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, thật sự càng ngày càng có cảm giác. Cố Học Văn, anh vì cô mà thay đổi không phải một chút.

Nhiều như vậy thật là tốt, tích lũy lại cũng đã qua một trăm điểm.

Cố Học Văn ngoắc gọi phục vụ tới, bảo đổi trà thành nước ấm. Sau khi đổi nước xong, lại nhìn thấy Tả Phán Tình: “Đừng uống nhiều quá, anh đã gọi canh rồi, lát nữa em uống nhiều canh một chút.”

“Vâng.”

Tả Phán Tình lúc này ngoài lên tiếng trả lời thì cũng không biết nói gì.

Phục vụ mang đồ ăn lên tốc độ cũng không chậm. Hôm nay là thứ hai, khách khứa cũng không nhiều lắm. Tả Phán Tình cùng Cố Học Văn ngồi ở trong góc, uống canh anh đã múc ra cho cô, lúc ngẫu nhiên ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt anh tràn đầy dịu dàng cưng chiều.

Giờ khắc này, Tả Phán Tình hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại.

Không có Hiên Viên Diêu, không có những người khác, chỉ có cô và Cố Học Văn. Tương thân, tương ái, tương thủ.

Hết thảy, tốt đẹp như thế. Dùng tốc độ vô cùng chậm chạp giải quyết bữa cơm trước mắt. Thường thường ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn, trong mắt tràn đầy thâm tình.

Cố Học Văn hôm nay tâm tình hình như rất tốt, cứ gắp rau, múc canh cho cô mãi, bảo cô ăn nhiều một chút.

Mãi đến khi cô thật sự ăn không được nữa, anh mới dừng lại, nhìn thấy ba món đồ ăn, một món canh được giải quyết tương đối thì khóe mắt mỉm cười: “Không tồi ha, phải tiếp tục duy trì.”

“Đáng ghét.”Tả Phán Tình xoay người một cái xem thường: “Duy trì cái gì chứ. Còn ăn như vậy nữa, em không muốn thành heo cũng không được.”

“Gì?”Cố Học Văn nhìn trái nhìn phải, xoay Tả Phán Tình một vòng, cười đến sáng lạn: “Có con heo nào mà xinh đẹp như vậy không? Anh đây thật đúng là không biết.”

“Cố Học Văn, anh thật đáng ghét.”Tả Phán Tình đỏ cả mặt, bỉu cái miệng nhỏ nhắn lên, vẻ mặt không thuận theo: “Em cũng chỉ là thuận miệng nói thôi. Anh thực sự xem em là heo hả?”

“Anh đâu dám.”Cố Học Văn cười kéo tay cô qua, nhìn thấy trên mặt cô hiện lên hai vầng mây đỏ, cảm thấy rất đẹp: “Sao rồi? Tâm trạng tốt hơn chút nào không?”

“A?” Tả Phán Tình sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn về phía Cố Học Văn, không thấy ý cười trong mắt anh, chỉ còn lại vẻ rất nghiêm túc. Bản thân cô tâm trạng không tốt, một mực cố gắng che dấu, cô nghĩ anh sẽ không biết, cũng không ngờ…..

“Anh đại khái biết em đang phiền não chuyện gì, anh hy vọng em không cần buồn.”

“Học Văn?” Tả Phán Tình hoàn toàn sửng sốt, Cố Học Văn khe khẽ thở dài: “Anh biết em không muốn nhìn thấy Hiên Viên Diêu, em yên tâm đi. Tất cả đều giao cho anh, anh sẽ giúp em giải quyết hết. Thế nào?”

“Không phải em nghĩ như vậy.” Tả Phán Tình không biết phải nói thế nào: “Học Văn, em nói cho anh biết, Hiên Viên Diêu ngày hôm qua tới tìm em, anh ta nói. . . . . .”

“Anh ta nói cái gì không quan trọng.” Cố Học Văn nắm chặt tay cô: “Hạnh phúc của chúng ta, con của chúng ta mới quan trọng.”

“Nhưng. . . . . .” Đứa bé có thể không phải là của anh, cũng không quan trọng sao?

“Không có nhưng gì hết.” Cố Học Văn nhìn thấy cô lã chã – chực khóc, cúi người, khẽ hôn khóe mắt của cô: “Em không tin anh?”

“Em tin anh.” Tả Phán Tình lúc này đối với Cố Học Văn là toàn tâm tin tưởng, chỉ là cô sợ, sợ Cố Học Văn sau khi biết chân tướng. . . . . .

“Tin anh là được.” Cố Học Văn phất tay gọi phục vụ tới tính tiền, rồi đưa Tả Phán Tình rời đi.

Lúc này sắc trời đã nhá nhem, màn đêm cũng buông xuống. Trên đường bởi vì có ánh đèn đường chiếu rọi mà vẫn sáng như ban ngày, Tả Phán Tình nhìn bàn tay hai người đan vào nhau, hạ quyết tâm nhất định phải nói rõ với Cố Học Văn.

Cho dù cô không nói, về Cố gia, Trần Tĩnh Như cũng sẽ nói. Đã như vậy thì chi bằng cô hành động trước.

“Cố Học Văn.”

Vừa mới gọi tên anh, anh lại quay sang, làm một cái dấu im lặng: “Theo anh đến một nơi.”

Bọn họ không phải phải về nhà sao? Tả Phán Tình có chút nghi hoặc, đi theo anh lên xe.

Muốn hỏi rõ ràng , Cố Học Văn cũng đã khởi động xe, vẫn mở nhạc lên như trước, rồi quay sang nhìn Tả Phán Tình: “Vui vẻ một chút, phụ nữ có thai phải duy trì tâm trạng luôn vui vẻ. Như vậy mới tốt cho con.”

“. . . . . .” Tả Phán Tình đã hoàn toàn không biết phải nói gì. Ánh mắt nhìn sườn mặt tuấn dật của Cố Học Văn, dáng vẻ của anh rất đẹp, cô vẫn biết điều đó.

Lúc này cô lại thấy vẻ đẹp trai của anh lại không khiến cô rung động bằng vẻ dịu dàng ẩn chứa trong đôi mắt của anh, nó còn làm cô thấy an tâm. Anh biết cô mang thai nên đọc những điều phụ nữ có thai không được làm vì cô, còn mở nhạc nhẹ ở trên xe cho cô nghe.

Xe tiến vào trong bóng đêm, đi khoảng một tiếng, lúc xe dừng lại, Tả Phán Tình còn chưa xuống xe thì đã thấy sửng sốt.

Cố Học Văn vậy mà lại đưa cô đến Thiên Đàn.

“Cố Học Văn?” Bọn họ tới đây để làm gì? Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng lại lập tức hiểu rõ ràng. Chờ Cố Học Văn sau khi mua vé xong, cô bị Cố Học Văn nắm tay đi vào bên trong, khi đi vào vách tường hồi âm, anh bảo cô đứng ở chỗ đã đứng lần trước rồi cười cười với cô.

“Chờ anh một chút.”

Anh rốt cuộc muốn làm gì vậy? Tả Phán Tình không rõ, Cố Học Văn lại sải bước đi về phía bên kia.

Rất nhanh, di động của cô kêu hai tiếng, phía trên là tin nhắn của anh: “Kề lỗ tai lên tường.”

Tả Phán Tình đưa lỗ tai kề lên tường, rất nhanh đột nhiên nghe thấy.

Vách tường hồi âm bắt đầu truyền tới một giọng nói. Là giọng của Cố Học Văn: “Tả Phán Tình, anh yêu em.”

Nước mắt đột nhiên liền chảy xuống, anh cố ý đưa cô đến nơi mà bọn họ xem như là lần đầu tiên hẹn hò chính là để nói một câu anh yêu em kia thôi sao?

“Cố Học Văn.” Sụt sịt cái mũi, cô cố gắng bình tĩnh: “Em cũng yêu anh.”

Nói xong câu đó, cô rốt cuộc không thể nói thêm tiếng nào, bịt chặt miệng òa khóc dữ dội. Nước mắt chảy không ngừng.

Còn chưa kịp quay người lại, cơ thể đã bị kéo vào trong một lồng ngực ấm áp. Cố Học Văn vỗ lưng cô. Yên lặng an ủi cô: “Phán Tình. Cho dù là có chuyện gì không vui, thì đó cũng là quá khứ rồi. Em tin anh, được không?”

Không thể nào cho qua được, có một số việc một khi đã xảy ra thì làm sao có thể cho qua được?

Tả Phán Tình lắc lắc đầu, hai tay nâng lên dùng sức ôm anh, bắt đầu nói câu nói đầu tiên đã để ở trong lâu rất lâu mà vẫn chưa nói được: “Học Văn. Em xin lỗi anh, Hiên Viên Diêu, anh ta, anh ta vào lúc em ngủ đã xâm phạm em. Học Văn. Em xin lỗi. Em đã không……”

Giọng nói của cô ngừng lại một chút, cô cố gắng buộc mình tỉnh táo lại: “Em xin lỗi, thực xin lỗi. Em đã không còn sạch sẽ, em đã không còn xứng đáng với anh.”

Em xin lỗi……

Cô hai tay vẫn ôm lấy thắt lưng Cố Học Văn, cảm giác lưng anh phút chốc cứng đờ, cô dùng sức cắn chặt môi, lại một lần nữa mở miệng nói một câu khác.

“Học Văn. Anh ta nói đứa bé trong bụng em là của anh ta. Em không muốn tin, nhưng trên thực tế thì có thể như vậy.”

Căn cứ vào thời gian cô mang thai mà nói, quả thật là lúc ở Mỹ thì có đứa bé này.

Có 50% có thể là của Hiên Viên Diêu, cô không dám đánh cược. Cược 50% kia là có thể. Nhưng bảo cô bỏ đứa bé thì cô lại thấy rất tàn nhẫn, cô không muốn.

Bởi vì còn có 50% khác có khả năng đứa bé là của Cố Học Văn. Vậy là xác suất 50/50, cô không dám đánh cược. Lại càng không dám đối mặt.

Chỉ có thể nói cho Cố Học Văn, đem tất cả giao cho anh, để anh quyết định.

Đứa bé này, anh muốn hay không muốn.

Tả Phán Tình cô, anh cần hay không cần.

“Anh hiểu chưa? Học Văn. Đứa bé này, có thể là của anh, cũng có thể không phải của anh. Em không biết phải đối mặt như thế nào, em không biết phải nói với anh thế nào. Em hy vọng là của anh. Nhưng em lại càng sợ. Em sợ sau khi sinh đứa bé ra. . . . . .”

Cô nói không được nữa rồi, bàn tay đặt phía sau Cố Học Văn nắm chặt lấy vạt áo sau lưng anh không buông. Gương mặt dán chặt vào trước ngực anh, lặng lẽ khóc nức nở.

Cô thậm chí không dám ngẩng đầu, không dám đối mặt với ánh mắt có thể sẽ căm ghét, khinh bỉ của anh.

Cố Học Văn để mặc cô ôm, một câu cũng không nói. Lúc này một trận gió thổi tới, mang theo cảm giác mát lạnh cuối mùa xuân. Cái lạnh này khiến Tả Phán Tình lạnh đến tận tâm can, càng tựa sát vào Cố Học Văn hơn, vẻ mặt có một chút tuyệt vọng, cô đang chờ, chờ Cố Học Văn cho cô một phán quyết.

Thật lâu sau, thật lâu sau, Cố Học Văn vẫn không hề động đậy, Tả Phán Tình cũng không động đậy. Cảm giác trái tim từng chút từng chút dâng lên một tia hy vọng.

Anh chịu ôm cô, không đẩy ra, có phải chứng tỏ, anh chịu tin cô?

Mang theo tâm trạng có vài phần dò xét, vài phần sợ hãi. Tả Phán Tình nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt nhìn về phương xa bị ánh đèn nê ông chiếu sáng rực rỡ cả không trung. Tâm trạng rối rắm mà phức tạp.

“Học Văn?”

“Đi thôi, về nhà trước đã.”

Cố Học Văn buông tay ra, đưa cô ra bên ngoài. Tả Phán Tình ngây ngẩn cả người. Tâm trạng vốn bay bổng, lúc này đột nhiên từng chút từng chút lạnh dần đi, tay bị anh kéo chặt, nhưng cô lại không có cảm giác một chút ấm áp.

Anh không trực tiếp trả lời vấn đề của cô. Anh đang trốn tránh. Anh, cũng không thể chấp nhận sự thật như vậy đúng không?

Những lời Trần Tĩnh Như hiện lên trong đầu, cô lại một lần nữa ngây người, kinh ngạc đi theo Cố Học Văn lên xe, mờ mịt nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ. Hai tay đan chặt vào nhau.

Đau lòng không chịu nổi.

Chiếc xe lặng lẽ chạy về hướng Cố gia. Tả Phán Tình một đêm không ngủ lại cả ngày miên man suy nghĩ, ở trong ánh đèn lúc mờ lúc tỏ mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp đí.

Lúc về đến nhà mà cô cũng không biết. Chỉ không ngừng nằm mơ, ở trong mơ, cô bị một con mãng xà lớn truy đuổi. Cô không ngừng chạy, không ngừng trốn.

Cố Học Văn đứng ở trước mặt cô, trong lòng cô vui vẻ, vươn tay về hướng anh cầu cứu, nhưng anh lại lạnh lùng xoay người bỏ đi.

Cô nôn nóng, không ngừng gọi tên anh. Muốn anh dừng lại liếc nhìn cô một cái, kéo mình một cái. Nhưng anh càng chạy càng nhanh. Cuối cùng biến mất ở trong một luồng sáng màu trắng.

“Học Văn, Học Văn. . . . . .”

Cố Học Văn biến mất không thấy đâu, mãng xà thì đuổi theo, cuốn lấy cô, cô cảm giác hít thở không thông, không thể thở nổi, mãi đến khi hô hấp càng ngày càng khó khăn, càng ngày càng dồn dập.

“A. . . . . .”

Tả Phán Tình ngồi bật dậy, đưa tay vỗ ngực, thở phì phò, mắt nhìn chung quanh, phát hiện cô đã về tới phòng.

Vẫn còn mặc nguyên quần áo, đứng dậy tìm một vòng, không thấy bóng dáng Cố Học Văn. Trái tim lại từng chút từng chút lạnh dần đi.

Anh, không cần cô nữa sao?

Lấy di động ra nhìn thời gian. Rạng sáng rồi. Cố Học Văn đi đâu?


/326

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status