Hình như ‘oan gia’ rất dễ đụng phải ‘ngõ hẹp’, Phó Sồ Nhi đứng trước cửa hàng bách hóa, giữa dòng người qua lại, cô trông thấy Tất Y Viên đang đứng trước mặt mình, trong lòng bỗng cảm thấy có chút khó hiểu.
“Chào buổi sáng, Phó tiểu thư, hôm nay, cơn gió nào lại thổi ‘tiểu thư’ đến nơi này vậy?” ‘Kính ngữ’ ở trong miệng được cô ta đặc biệt nhấn mạnh.
“Mai là ngày tựu trường, anh Tư nói tôi dạo chơi một chút, tiện thể mua một số thứ cần dùng.” Phó Sồ Nhi thật lòng trả lời, dù sao thì chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm.
“Ôi, cũng không còn là học sinh tiểu học nữa, làm gì mà phải nhắc mua này mua kia như vậy? Lại còn phải chỉ mua ở chỗ nào nữa! Tư cũng thật là. . . . sao lại coi vị hôn thê của mình như trẻ con vậy chứ?”
Nghe cô ta nói vậy, Phó Sồ Nhi có cảm giác như mình đang bị mỉa mai! Không, chắc chắn là cô ta đang cố tình châm chọc cô, cái suy nghĩ này khiến cho cô cảm thấy không vui: “Anh ấy chỉ hy vọng vị hôn thê của mình có thể trở nên xinh đẹp trong trường đại học mà thôi, dù sao, cũng là nhờ anh ấy cho nên tôi mới có thể dễ dàng đậu đại học như vậy!”
Con bé này đang muốn khoe khoang với mình sao? Cô ta đang cố tình nói cho mình biết, ba năm nay, cho dù Lệ Du Tư có bộn bề nhiều việc nhưng vẫn luôn ở bên cạnh, dạy cô ta học sao?”
“Vậy tại sao anh ấy không đưa cô đến tập đoàn thiết kế thời trang Đông Phương? Quần áo ở đó mới thật sự được coi là xinh đẹp lộng lẫy, cho dù thế nào thì đây cũng chỉ là một cửa hàng bách hóa tầm thường mà thôi, sao có thể so sánh với những trang phục do tự tay Đông Phương Triệt thiết kế!”
“Quần áo của anh Triệt tôi cũng đã có mấy bộ, năm nào anh ấy cũng gửi cho tôi một bộ, tôi chả cần phải đi mua, hơn nữa, tôi cũng không cần quần áo lộng lẫy quá làm gì, tôi chỉ muốn mua vài cái quần jeans để mặc thôi, cô không biết sao? Bây giờ kiểu đó đang là mốt đấy, tôi cũng muốn mặc như vậy để có thể hòa đồng với các bạn trong lớp, cô hiểu không?”
“Cô đang tự hạ thấp địa vị của mình sao? Tôi nghĩ, mấy người bạn học đó, sẽ chẳng có ai vì thế mà cảm động đâu!” Nụ cười của Tất Y Viên có chút sắc bén.
“Tôi chỉ làm những gì mình thích, tôi không cần bọn họ cảm động vì tôi, nhưng mà, xin hỏi Tất tiểu thư, cô là bạn học của tôi à? Nếu không, sao cô lại biết rõ suy nghĩ trong lòng bọn họ vậy? Tôi nghĩ, dựa vào tuổi tác của cô, ít nhất thì cũng đủ để chúng tôi gọi cô là ‘dì’ rồi, dì thật sự hiểu suy nghĩ của chúng tôi sao?” Nói lời hung ác, ai mà không nói được? Phó Sồ Nhi cô dễ ăn hiếp như vậy sao?
“Tôi không có già đến thế!” Tất Y Viên giống như bị người ta đâm trúng tim đen – đau nhói.
“Đúng nha! Đúng nha! Người ta vẫn thường nói sống đến già, học đến già. Tôi không nên nói những lời như thế! Đương nhiên là cô cũng có khả năng trở thành bạn học của tôi, nhưng mà, người ta cũng thường nói, tuổi trẻ thường không có tâm tư, chẳng ai lại có ý đồ xấu xa như cô cả!” Mấy câu nói sau cùng này, Phó Sồ Nhi chỉ lẩm bẩm trong miệng nhưng lại cố tình để cho đối phương cũng có thể nghe được.
“Cô ——” Tất Y Viên tức giận, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng: “Cô đừng tưởng rằng mình vĩnh viễn có thể ở trong trái tim của Tư, anh ấy thích cô chỉ là do nhất thời ham vui mà thôi, đợi đến khi anh ấy phát hiện, ngoại trừ cái gương mặt xinh đẹp này thì cô chẳng có thứ gì cả, đến lúc đó, anh ấy sẽ trở về bên cạnh tôi mà thôi. Tôi hy vọng thời gian đó đến càng nhanh càng tốt, rồi cô sẽ phải hối hận bởi vì đã ngu ngốc mà trốn hôn, bỏ qua cơ hội duy nhất để làm vợ anh ấy!”
“Tôi sẽ gả cho anh Tư! Tôi sẽ trở thành vợ của anh ấy, không phải là một lần duy nhất, mà là kết hôn một lần, bên nhau cả đời!”
Dứt lời, Phó Sồ Nhi cố gắng phớt lờ cảm xúc không vui của mình, nói tạm biệt với Tất Y Viên, hoàn toàn không nhìn thấy sự tức giận trên khuôn mặt của đối phương. Cô thản nhiên xoay người rời đi.
--- -------
Nói lời tốt đẹp thì ai chả nói được.
Ngay cả đại tiểu thư của nhà họ Phó là cô đây, kinh nghiệm trải đời cũng không nhiều lắm, chỉ cần ngon ngọt một vài câu là có thể gạt cô đem đi bán rồi. Nhưng mà, cho dù cô đã nói chắc như đinh đóng cột như vậy, nhưng những lời nói của Tất Y Viên vẫn khiến lòng cô cảm thấy không yên.
Mặc dù, bề ngoài thì có vẻ như anh Tư đã tha thứ cho cô, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh không ghi nhớ ở trong lòng, vậy nên, cho dù cô đã chuyển vào ở trong nhà họ Lệ được một tháng, nhưng anh vẫn tuyệt nhiên không chạm vào cô, có lẽ nào. . . cô đã không còn sức quyến rũ để hấp dẫn anh nữa rồi sao?
Không, đây là một dấu hiệu không tốt, cô nhất định phải thay đổi, nếu không, Tất Y Viên sẽ nhân cơ hội này mà cướp mất anh Tư của cô, đến lúc đó, cô chắc chắn là sẽ hối hận chết mất!
Được rồi! Ý đã quyết, cô nhấc chân, bước về phía trước, gạt bỏ đi những căng thẳng ở trong đầu . . . .!
Phó Sồ Nhi đẩy cửa kiếng, từng hồi chuông gió lanh lảnh vang lên, dường như chỉ trong phút chốc, cánh cửa thủy tinh như sợ rằng cô sẽ lâm trận bỏ chạy, đồng thời kêu leng keng hai tiếng.
Lúc này, một nhân viên bán hàng lập tức đi tới: “Xin chào, cô muốn xem kiểu dáng như thế nào? Tôi có thể giới thiệu giúp cô!”
“Có. . . . . cái loại đó . . . . ừm. . . . đại loại như. . . . nói thế nào nhỉ? Giống như. . . . cái kiểu đó. . . . .” Dù lúc nãy đứng bên ngoài cửa, cô đã luyện đi luyện lại cả trăm ngàn lần, nhưng mà đến lúc cần nói, cô lại giống như bị cà lăm, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không xong!
“Tiểu thư, nói nãy giờ, rốt cuộc là cô muốn loại nào?”
“Là. . . . .”
“Là gì? Cửa hàng của chúng tôi có bán đa dạng các loại mặt hàng, nổi tiếng trên khắp Đài Bắc! Cô muốn mua loại nào cũng có, ví dụ như loại này. . . .hay là loại này. . . .” Nhân viên bán hàng cười khúc khích hai tiếng, cầm lên sản phẩm mà mình đắc ý nhất, tựa như một con sói đang há mồm đứng trước mặt Phó Sồ Nhi ngây thơ vô tội, chuẩn bị ăn thịt ‘miếng mồi nhỏ’ thơm ngon!
Nhưng mà, ‘miếng mồi nhỏ’ Phó Sồ Nhi này, chẳng những lại không hiểu gì về mấy loại sản phẩm đó, thậm chí là còn có chút hoài nghi. Cô cảm thấy, cái miếng vải đỏ trong suốt mỏng manh này trông thật kỳ quái, nếu là khăn tay thì cũng không hút được mồ hôi, cô nghĩ, chắc là một loại khăn trùm đầu vớ vẩn nào đó. Trên tấm vải mỏng còn có một sợi dây để nối lại hai mảnh với nhau, chắc là dùng để buộc chặt tóc! Nhưng mà. . . . . cô tới đây đâu phải là để mua khăn trùm đầu!
“Xin hỏi, đây là gì vậy?” Cô thuận tay cầm lên một vật tròn tròn nho nhỏ, ở giữa cũng có một sợi dây để nối hai cái lại với nhau, thoạt nhìn rất giống như cái cục bông nhỏ mà ngày bé cô thường dùng để cột tóc.
“Tiểu thư, cô đừng đùa tôi nữa, cô đã vào nơi này thì sao có thể không biết đây là cái gì!”
“Sao mà tôi biết được? Bên ngoài cửa tiệm có để bảng hiệu là bán ‘nội y gợi cảm’, kết quả là khi tôi bước vào đây thì lại thấy mấy cô bán đồ cột tóc, quên đi, tôi đi đây, nơi này không có bán thứ tôi cần!” Đúng rồi, nhất định là cô đã đi nhầm chỗ rồi, nếu không, cái cô bán hàng này cũng sẽ không bán cho cô cái đồ cột tóc đáng yêu mà cô đã không cần xài từ tám trăm năm trước.
Bán. . . .bán đồ cột tóc? Cửa hàng của bọn họ bán cái loại đồ cho trẻ con đó từ lúc nào vậy? Nhân viên bán hàng hơi sững sờ một chút, đến khi Phó Sồ Nhi đi ra đến cửa rồi thì cô ta mới giật mình phản ứng, vội vàng chạy đến ngăn khách: “Này! Chờ một chút!”
“Gì vậy? Tôi không mua!”
“Cô muốn mua áo ngực sexy đúng không?”
“Ừ.”
“Tôi nghĩ, nhất định là cô vẫn chưa trưởng thành rồi! Nhìn vẫn còn nhỏ tuổi như vậy, chắc là đang học trung học phải không?”
Có lầm hay không vậy? Dù gì thì cô cũng đã là sinh viên đại học nha! Phó Sồ Nhi trợn to mắt đẹp, đang chuẩn bị mở miệng phản bác: “Tôi ——”
“Nhưng mà cũng chẳng sao.” Cô nhân viên bán hàng mỉm cười đầy ẩn ý, cắt đứt lời nói của cô: “Trẻ con bây giờ cũng trưởng thành nhanh lắm, chờ một chút, tôi sẽ bán cho cô, mấy loại đồ tốt chúng tôi để ở phía sau! Đừng đi đâu nhé, đứng ở đây chờ tôi!”
Nói xong, cô ta vội vàng chạy vào lấy tất cả những loại đồ lót với đầy đủ kích cỡ và màu sắc, để lại Phó Sồ Nhi đứng ngơ ngác ở trong tiệm, đôi mắt to tròn nhìn một vòng xung quanh, trong lòng lại cảm thấy vô cùng lúng túng, bởi vì, sau khi cô quan sát những sản phẩm được bày biện ở trong cửa hàng này một cách nghiêm túc, cô mới phát hiện, dường như mình đã bước vào một nơi cực kỳ khủng khiếp.
Bình thường, những nơi này đều có một tên gọi chung, đó chính là —— “Cửa hàng bán đồ dùng tình thú.”
Sao anh ấy vẫn chưa về nhỉ?
Phó Sồ Nhi ngồi trên ghế sofa đợi Lệ Du Tư, cô cuộn mình trong chiếc chăn màu trắng mềm mại, thi thoảng lại liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, trong lòng có chút hoang mang kèm theo một chút không kiên nhẫn.
Ôi. . . . . . Cô cảm thấy hồi hộp quá!
Nếu như anh. . . . . nếu như anh không thích. . . . . vậy phải làm sao bây giờ?
Không được! Cô tuyệt đối không được hù dọa chính mình. Cô tự nói với mình rằng, chắc chắn là anh ấy sẽ thích! Chắc chắn là anh ấy sẽ thích cô như vậy!
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, Lệ Du Tư bước vào căn phòng của mình, lại phát hiện căn phòng lúc này chỉ còn sót lại một ánh đèn yếu ớt, bên dưới ánh đèn. . . . Không, phải nói là trên ghế sofa có một cục tròn tròn màu trắng. Bên trong chiếc chăn nhung mềm mại tựa như bông tuyết, một cái đầu nhỏ khẽ lấp ló, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang phình to, có chút buồn bực.
“Anh Tư, anh về muộn!”
Lệ Du Tư bị vẻ mặt của cô chọc cười, anh bước vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại: “Không phải là anh đã gọi điện thoại về bảo em ăn cơm trước rồi đó sao? Anh vừa mới nói chuyện với anh trai của em ở trong câu lạc bộ, vả lại, bây giờ mới là chín giờ tối, từ trước đến nay anh không có thói quen ngủ sớm, chuyện này không phải là em cũng đã biết rất rõ rồi đó sao?”
“Em biết, nhưng mà em đang đợi anh về nha! Chuyện này chẳng lẽ anh cũng không hiểu sao?” Ơ. . . . . Hình như là cô đã quên gọi điện thoại báo cho anh. . . .Nhưng mà, trước mắt, đây cũng không phải là vấn đề trọng điểm!
“Em đợi anh?” Anh kinh ngạc nhướng mi, cười cười nhìn cô, như thể đang muốn thấy được điều gì đó từ trong đôi mắt cô.
“Vâng!” Cô gật đầu một cái thật mạnh: “Em đợi anh đã hơn nửa tiếng rồi!”
“Em định làm gì?” Một câu này của anh đã hỏi đúng trọng tâm của vấn đề.
“Em. . . . .” Sao lại như vậy, sao bây giờ cô lại là người bị tra hỏi rồi?
Nhưng rồi, Lệ Du Tư lại chú ý đến trên người cô, cảm thấy có điểm không thích hợp: “Bé con, bây giờ mới là tháng chín, thời tiết vẫn còn rất nóng, trong nhà có máy điều hòa, em cũng không cần phải bọc mình lại thành cơm nắm như vậy chứ? Cẩn thận kẻo đổ mồ hôi, ra gió thổi lạnh sẽ bị cảm đấy! Mau bỏ chăn ra!”
“Đừng tới đây!” Cô hét lên bảo anh dừng lại.
Anh dừng bước, nghi ngờ hỏi: “Em sao vậy?”
“Anh khoan hãy tới đây, nghe em nói rõ ràng đã!” Bởi vì quá căng thẳng mà cô kéo chăn càng chặt hơn, không biết là bởi vì buồn bực hay là do quá nóng mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên, trông chả khác gì một viên kẹo hồ lô.
“Em nói đi! Anh không qua đó nữa, anh đứng đây nghe em nói!” Lệ Du Tư thật sự cảm thấy không thể nào hiểu nổi, cái cô bé này rốt cuộc là đang định làm gì đây?
“Anh Tư, sao anh lại muốn kết hôn với em? Năm ấy, em mới có mười lăm tuổi, cùng lắm thì cũng chỉ là một con nhóc ở trong mắt anh mà thôi, tại sao anh lại muốn kết hôn với em?”
Nghe vậy, lúc đầu Lệ Du Tư có hơi ngạc nhiên một chút, tựa như không kịp ứng phó với vấn đề mà cô đặt ra, nhưng rất nhanh sau đó, anh đã mỉm cười, trả lời cho sự bất an ở trong lòng cô.
“Chuyện này, anh cũng thường hay tự hỏi mình, nhưng mà, cho dù kết luận cuối cùng là như thế nào thì anh cũng sẽ cầu hôn với em, bởi vì, một ngày nào đó, nhóc con năm nào cũng sẽ trở nên duyên dáng đáng yêu, đến lúc đó, cô ấy sẽ trở nên vô cùng quyến rũ, anh phát hiện mình thật sự không thích cái giả thiết này, vậy nên, trước khi cô bé đó bị những tên con trai khác phát hiện ra, thì anh muốn mình phải mau chóng chiếm hữu cô ấy, câu trả lời này, em có hài lòng không?”
“Anh muốn em là của anh sao?”
Anh chớp mắt nhìn cô: “Nếu như ngày đó em không bỏ trốn, thì bây giờ em đã là của anh rồi, bé con, đây là vấn đề mà em thắc mắc sao?”
Đôi môi mềm mại đáng yêu khẽ mím chặt, cô lắc đầu, mái tóc dài suôn mượt như tơ cũng nhẹ nhàng lay động, chợt lại hơi ngưng lại, đôi hàng mi e dè nhút nhát khẽ nâng lên nhìn anh: “Nếu như em nói, đây chỉ mới là lời mở đầu thì sao? Trên thực tế, em. . . .em muốn làm một chuyện. . . . .”
“Chuyện gì?”
“Anh có thể đồng ý với em, cho dù em muốn làm chuyện gì, anh cũng sẽ đáp ứng em, có được không?” Dù sao, nếu hôm nay không đạt được mục đích của mình, cô nhất định sẽ không bỏ qua!
“Bé con, anh cũng sắp bị em làm cho hồ đồ rồi, rốt cuộc là em muốn anh đáp ứng chuyện gì đây?” Lệ Du Tư bật cười, cố ý trêu chọc cô.
Cái vấn đề này khiến cho cô cảm thấy quẫn bách: “Ừm. . . .Trước tiên. . . .Không, là sau đó. . . . . Cho dù thế nào thì cũng chỉ cần anh đáp ứng em là được rồi! Anh Tư, anh có thể làm được không?”
“Anh có thể nói không sao?” Anh nhướng lên đôi mày rậm, có chút nghi hoặc hỏi.
“Vậy anh có thể đừng nói ‘không’ được không?” Cô mím mím môi, giọng điệu van xin.
“Được rồi! Anh bị em đánh bại rồi, anh không nói ‘không’, anh chỉ nói ‘được’, được chưa? Bây giờ em có thể nói cho anh biết, rốt cuộc là em muốn làm cái gì được không?”
“Chính là. . . . .” Cô hít một hơi thật sâu, sau đó lại hít thêm một hơi thật sâu nữa. . . . Mãi cho đến lúc cả người nóng bừng, đầu óc căng thẳng như thể muốn nổ tung ra thì cô mới chậm rãi cởi bỏ tấm chăn đang khoác chặt trên người, để lộ ra một bờ vai nhỏ trắng như tuyết, cùng với một lớp voan mỏng màu phấn hồng, tấm voan rất rất mỏng, trừ những vị trí quan trọng thì hầu hết toàn bộ da thịt trắng nõn đều như ẩn như hiện, vô cùng mê người.
“Sồ Nhi, em mặc quần áo như vậy ——” Anh kinh ngạc trợn to mắt, cảm thấy không thể tin được những gì đang diễn ra ở trước mắt mình.
Phản ứng kích động của anh dọa đến Phó Sồ Nhi: “Em hiểu, nó rất đắt, anh Tư, anh không trách em chứ? Em cũng chỉ là sau khi quẹt thẻ mới phát hiện mấy mảnh voan mỏng này đắt như vậy ——”
“Không, vấn đề không phải là cái này!” Lệ Du Tư nuốt nước bọt một cách khó khăn, lại phát hiện trong người mình đang nhanh chóng dâng lên một ngọn lửa kích tình nóng rực, nóng đến kinh người! – “Sồ Nhi, mau lấy chăn che lại! Nhanh! Lấy chăn che lại, đừng để anh nhìn thấy!”
“Tại sao? Không phải vừa rồi, anh vẫn còn rất muốn em bỏ chăn ra đó sao? Sao bây giờ lại không giữ lời như vậy?”
“Đó là bởi vì anh không biết phía dưới cái chăn, em lại mặc như vậy, chỉ có mỗi ——” Anh hít một hơi thật sâu, không dám mở mắt nhìn thân thể trắng như tuyết, đẹp đến mê người của cô.
“Anh không thích à? Hay là bởi vì nó quá đắt, cho nên anh tức giận?”
“Anh nói rồi, vấn đề không phải là như vậy, mà là bởi vì. . . . .”
“Anh Tư, nhìn em!” Cô khẽ cất tiếng gọi tên anh, giọng nói non nớt mang theo một chút cô đơn.
“Không! Anh không làm được!” Anh gầm nhẹ, cố gắng kìm chế bản thân một cách cực độ, chỉ nói một câu mà cũng đã dùng hết toàn bộ sức lực của anh rồi.
“Anh không muốn em sao?”
“Đừng quên! Là ai không muốn anh chạm vào nên đã trốn hôn?” Một câu này của anh đã nói trúng tim đen của cô, chỉ ra vấn đề vẫn luôn tồn tại giữa hai người bọn họ, khuôn mặt mang theo một chút tức giận.
“Anh trách em. . . . thì ra là anh đang trách em, anh vẫn không chịu tha thứ cho em. . . . .” Nói xong, cô nghẹn ngào phủ chăn lên người, đang định đứng dậy rời đi, lại không ngờ, anh bỗng vươn tay ra, đè cả người cô xuống ghế sofa một lần nữa.
“Chết tiệt!” Anh không nhịn được mà khẽ mắng một câu, cố gắng thả lỏng khuôn mặt đang căng thẳng đến cực độ của mình: “Anh vốn định chậm rãi tiến từng bước một, Sồ Nhi, em nên biết rằng, anh không muốn tổn thương em, em hiểu không?”
“Em hiểu mà!” Cô ngây ngốc gật đầu một cái: “Em biết anh Tư sẽ không bao giờ làm em tổn thương, cho nên em mới dám làm như vậy!”
Thua rồi! Anh hoàn toàn thua dưới tay cô rồi! Đối với sự thật này, anh cảm thấy có chút buồn cười. Khẽ nhún vai, ngón tay thon dài khẽ chạm vào mảnh voan mỏng màu hồng phấn trên người cô, anh cười nói: “Được rối! Nói cho anh biết, bộ đồ này bao nhiêu tiền?”
“. . . . .” Cô ghé sát vào tai anh, khẽ thì thầm đọc lên một con số, chỉ thấy anh lộ ra vẻ mặt không thể nào tin được, rồi lại cười cười ngẩng đầu nhìn cô.
Anh cười mãi không thôi, sau đó lại cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô: “Hai tấm voan mỏng này mà mua với cái giá như vậy, quả thật là có hơi đắt một chút, cho nên, chúng ta nhất định phải sử dụng nó thật tốt, đúng không?”
“Sử dụng? !” Phó Sồ Nhi kinh ngạc mở to mắt, không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh, tại sao. . . . tại sao từ trong lời nói của anh, cô lại nghe ra được một chút ý đồ không đứng đắn, một loại cảm giác không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả, khiến cho nội tâm của cô khẽ run rẩy, cảm giác như mình đang bị anh ác ý trêu đùa.
Cho tới bây giờ, cô vẫn không hề biết, một Lệ Du Tư vẫn luôn dịu dàng chờ đợi cô, vẫn luôn ở bên cạnh che chở bảo vệ cô, cũng sẽ có lúc trở nên điên cuồng mãnh liệt đến độ không thể nào kìm chế được như vậy. . . . . .
“Chào buổi sáng, Phó tiểu thư, hôm nay, cơn gió nào lại thổi ‘tiểu thư’ đến nơi này vậy?” ‘Kính ngữ’ ở trong miệng được cô ta đặc biệt nhấn mạnh.
“Mai là ngày tựu trường, anh Tư nói tôi dạo chơi một chút, tiện thể mua một số thứ cần dùng.” Phó Sồ Nhi thật lòng trả lời, dù sao thì chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm.
“Ôi, cũng không còn là học sinh tiểu học nữa, làm gì mà phải nhắc mua này mua kia như vậy? Lại còn phải chỉ mua ở chỗ nào nữa! Tư cũng thật là. . . . sao lại coi vị hôn thê của mình như trẻ con vậy chứ?”
Nghe cô ta nói vậy, Phó Sồ Nhi có cảm giác như mình đang bị mỉa mai! Không, chắc chắn là cô ta đang cố tình châm chọc cô, cái suy nghĩ này khiến cho cô cảm thấy không vui: “Anh ấy chỉ hy vọng vị hôn thê của mình có thể trở nên xinh đẹp trong trường đại học mà thôi, dù sao, cũng là nhờ anh ấy cho nên tôi mới có thể dễ dàng đậu đại học như vậy!”
Con bé này đang muốn khoe khoang với mình sao? Cô ta đang cố tình nói cho mình biết, ba năm nay, cho dù Lệ Du Tư có bộn bề nhiều việc nhưng vẫn luôn ở bên cạnh, dạy cô ta học sao?”
“Vậy tại sao anh ấy không đưa cô đến tập đoàn thiết kế thời trang Đông Phương? Quần áo ở đó mới thật sự được coi là xinh đẹp lộng lẫy, cho dù thế nào thì đây cũng chỉ là một cửa hàng bách hóa tầm thường mà thôi, sao có thể so sánh với những trang phục do tự tay Đông Phương Triệt thiết kế!”
“Quần áo của anh Triệt tôi cũng đã có mấy bộ, năm nào anh ấy cũng gửi cho tôi một bộ, tôi chả cần phải đi mua, hơn nữa, tôi cũng không cần quần áo lộng lẫy quá làm gì, tôi chỉ muốn mua vài cái quần jeans để mặc thôi, cô không biết sao? Bây giờ kiểu đó đang là mốt đấy, tôi cũng muốn mặc như vậy để có thể hòa đồng với các bạn trong lớp, cô hiểu không?”
“Cô đang tự hạ thấp địa vị của mình sao? Tôi nghĩ, mấy người bạn học đó, sẽ chẳng có ai vì thế mà cảm động đâu!” Nụ cười của Tất Y Viên có chút sắc bén.
“Tôi chỉ làm những gì mình thích, tôi không cần bọn họ cảm động vì tôi, nhưng mà, xin hỏi Tất tiểu thư, cô là bạn học của tôi à? Nếu không, sao cô lại biết rõ suy nghĩ trong lòng bọn họ vậy? Tôi nghĩ, dựa vào tuổi tác của cô, ít nhất thì cũng đủ để chúng tôi gọi cô là ‘dì’ rồi, dì thật sự hiểu suy nghĩ của chúng tôi sao?” Nói lời hung ác, ai mà không nói được? Phó Sồ Nhi cô dễ ăn hiếp như vậy sao?
“Tôi không có già đến thế!” Tất Y Viên giống như bị người ta đâm trúng tim đen – đau nhói.
“Đúng nha! Đúng nha! Người ta vẫn thường nói sống đến già, học đến già. Tôi không nên nói những lời như thế! Đương nhiên là cô cũng có khả năng trở thành bạn học của tôi, nhưng mà, người ta cũng thường nói, tuổi trẻ thường không có tâm tư, chẳng ai lại có ý đồ xấu xa như cô cả!” Mấy câu nói sau cùng này, Phó Sồ Nhi chỉ lẩm bẩm trong miệng nhưng lại cố tình để cho đối phương cũng có thể nghe được.
“Cô ——” Tất Y Viên tức giận, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng: “Cô đừng tưởng rằng mình vĩnh viễn có thể ở trong trái tim của Tư, anh ấy thích cô chỉ là do nhất thời ham vui mà thôi, đợi đến khi anh ấy phát hiện, ngoại trừ cái gương mặt xinh đẹp này thì cô chẳng có thứ gì cả, đến lúc đó, anh ấy sẽ trở về bên cạnh tôi mà thôi. Tôi hy vọng thời gian đó đến càng nhanh càng tốt, rồi cô sẽ phải hối hận bởi vì đã ngu ngốc mà trốn hôn, bỏ qua cơ hội duy nhất để làm vợ anh ấy!”
“Tôi sẽ gả cho anh Tư! Tôi sẽ trở thành vợ của anh ấy, không phải là một lần duy nhất, mà là kết hôn một lần, bên nhau cả đời!”
Dứt lời, Phó Sồ Nhi cố gắng phớt lờ cảm xúc không vui của mình, nói tạm biệt với Tất Y Viên, hoàn toàn không nhìn thấy sự tức giận trên khuôn mặt của đối phương. Cô thản nhiên xoay người rời đi.
--- -------
Nói lời tốt đẹp thì ai chả nói được.
Ngay cả đại tiểu thư của nhà họ Phó là cô đây, kinh nghiệm trải đời cũng không nhiều lắm, chỉ cần ngon ngọt một vài câu là có thể gạt cô đem đi bán rồi. Nhưng mà, cho dù cô đã nói chắc như đinh đóng cột như vậy, nhưng những lời nói của Tất Y Viên vẫn khiến lòng cô cảm thấy không yên.
Mặc dù, bề ngoài thì có vẻ như anh Tư đã tha thứ cho cô, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh không ghi nhớ ở trong lòng, vậy nên, cho dù cô đã chuyển vào ở trong nhà họ Lệ được một tháng, nhưng anh vẫn tuyệt nhiên không chạm vào cô, có lẽ nào. . . cô đã không còn sức quyến rũ để hấp dẫn anh nữa rồi sao?
Không, đây là một dấu hiệu không tốt, cô nhất định phải thay đổi, nếu không, Tất Y Viên sẽ nhân cơ hội này mà cướp mất anh Tư của cô, đến lúc đó, cô chắc chắn là sẽ hối hận chết mất!
Được rồi! Ý đã quyết, cô nhấc chân, bước về phía trước, gạt bỏ đi những căng thẳng ở trong đầu . . . .!
Phó Sồ Nhi đẩy cửa kiếng, từng hồi chuông gió lanh lảnh vang lên, dường như chỉ trong phút chốc, cánh cửa thủy tinh như sợ rằng cô sẽ lâm trận bỏ chạy, đồng thời kêu leng keng hai tiếng.
Lúc này, một nhân viên bán hàng lập tức đi tới: “Xin chào, cô muốn xem kiểu dáng như thế nào? Tôi có thể giới thiệu giúp cô!”
“Có. . . . . cái loại đó . . . . ừm. . . . đại loại như. . . . nói thế nào nhỉ? Giống như. . . . cái kiểu đó. . . . .” Dù lúc nãy đứng bên ngoài cửa, cô đã luyện đi luyện lại cả trăm ngàn lần, nhưng mà đến lúc cần nói, cô lại giống như bị cà lăm, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không xong!
“Tiểu thư, nói nãy giờ, rốt cuộc là cô muốn loại nào?”
“Là. . . . .”
“Là gì? Cửa hàng của chúng tôi có bán đa dạng các loại mặt hàng, nổi tiếng trên khắp Đài Bắc! Cô muốn mua loại nào cũng có, ví dụ như loại này. . . .hay là loại này. . . .” Nhân viên bán hàng cười khúc khích hai tiếng, cầm lên sản phẩm mà mình đắc ý nhất, tựa như một con sói đang há mồm đứng trước mặt Phó Sồ Nhi ngây thơ vô tội, chuẩn bị ăn thịt ‘miếng mồi nhỏ’ thơm ngon!
Nhưng mà, ‘miếng mồi nhỏ’ Phó Sồ Nhi này, chẳng những lại không hiểu gì về mấy loại sản phẩm đó, thậm chí là còn có chút hoài nghi. Cô cảm thấy, cái miếng vải đỏ trong suốt mỏng manh này trông thật kỳ quái, nếu là khăn tay thì cũng không hút được mồ hôi, cô nghĩ, chắc là một loại khăn trùm đầu vớ vẩn nào đó. Trên tấm vải mỏng còn có một sợi dây để nối lại hai mảnh với nhau, chắc là dùng để buộc chặt tóc! Nhưng mà. . . . . cô tới đây đâu phải là để mua khăn trùm đầu!
“Xin hỏi, đây là gì vậy?” Cô thuận tay cầm lên một vật tròn tròn nho nhỏ, ở giữa cũng có một sợi dây để nối hai cái lại với nhau, thoạt nhìn rất giống như cái cục bông nhỏ mà ngày bé cô thường dùng để cột tóc.
“Tiểu thư, cô đừng đùa tôi nữa, cô đã vào nơi này thì sao có thể không biết đây là cái gì!”
“Sao mà tôi biết được? Bên ngoài cửa tiệm có để bảng hiệu là bán ‘nội y gợi cảm’, kết quả là khi tôi bước vào đây thì lại thấy mấy cô bán đồ cột tóc, quên đi, tôi đi đây, nơi này không có bán thứ tôi cần!” Đúng rồi, nhất định là cô đã đi nhầm chỗ rồi, nếu không, cái cô bán hàng này cũng sẽ không bán cho cô cái đồ cột tóc đáng yêu mà cô đã không cần xài từ tám trăm năm trước.
Bán. . . .bán đồ cột tóc? Cửa hàng của bọn họ bán cái loại đồ cho trẻ con đó từ lúc nào vậy? Nhân viên bán hàng hơi sững sờ một chút, đến khi Phó Sồ Nhi đi ra đến cửa rồi thì cô ta mới giật mình phản ứng, vội vàng chạy đến ngăn khách: “Này! Chờ một chút!”
“Gì vậy? Tôi không mua!”
“Cô muốn mua áo ngực sexy đúng không?”
“Ừ.”
“Tôi nghĩ, nhất định là cô vẫn chưa trưởng thành rồi! Nhìn vẫn còn nhỏ tuổi như vậy, chắc là đang học trung học phải không?”
Có lầm hay không vậy? Dù gì thì cô cũng đã là sinh viên đại học nha! Phó Sồ Nhi trợn to mắt đẹp, đang chuẩn bị mở miệng phản bác: “Tôi ——”
“Nhưng mà cũng chẳng sao.” Cô nhân viên bán hàng mỉm cười đầy ẩn ý, cắt đứt lời nói của cô: “Trẻ con bây giờ cũng trưởng thành nhanh lắm, chờ một chút, tôi sẽ bán cho cô, mấy loại đồ tốt chúng tôi để ở phía sau! Đừng đi đâu nhé, đứng ở đây chờ tôi!”
Nói xong, cô ta vội vàng chạy vào lấy tất cả những loại đồ lót với đầy đủ kích cỡ và màu sắc, để lại Phó Sồ Nhi đứng ngơ ngác ở trong tiệm, đôi mắt to tròn nhìn một vòng xung quanh, trong lòng lại cảm thấy vô cùng lúng túng, bởi vì, sau khi cô quan sát những sản phẩm được bày biện ở trong cửa hàng này một cách nghiêm túc, cô mới phát hiện, dường như mình đã bước vào một nơi cực kỳ khủng khiếp.
Bình thường, những nơi này đều có một tên gọi chung, đó chính là —— “Cửa hàng bán đồ dùng tình thú.”
Sao anh ấy vẫn chưa về nhỉ?
Phó Sồ Nhi ngồi trên ghế sofa đợi Lệ Du Tư, cô cuộn mình trong chiếc chăn màu trắng mềm mại, thi thoảng lại liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, trong lòng có chút hoang mang kèm theo một chút không kiên nhẫn.
Ôi. . . . . . Cô cảm thấy hồi hộp quá!
Nếu như anh. . . . . nếu như anh không thích. . . . . vậy phải làm sao bây giờ?
Không được! Cô tuyệt đối không được hù dọa chính mình. Cô tự nói với mình rằng, chắc chắn là anh ấy sẽ thích! Chắc chắn là anh ấy sẽ thích cô như vậy!
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, Lệ Du Tư bước vào căn phòng của mình, lại phát hiện căn phòng lúc này chỉ còn sót lại một ánh đèn yếu ớt, bên dưới ánh đèn. . . . Không, phải nói là trên ghế sofa có một cục tròn tròn màu trắng. Bên trong chiếc chăn nhung mềm mại tựa như bông tuyết, một cái đầu nhỏ khẽ lấp ló, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang phình to, có chút buồn bực.
“Anh Tư, anh về muộn!”
Lệ Du Tư bị vẻ mặt của cô chọc cười, anh bước vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại: “Không phải là anh đã gọi điện thoại về bảo em ăn cơm trước rồi đó sao? Anh vừa mới nói chuyện với anh trai của em ở trong câu lạc bộ, vả lại, bây giờ mới là chín giờ tối, từ trước đến nay anh không có thói quen ngủ sớm, chuyện này không phải là em cũng đã biết rất rõ rồi đó sao?”
“Em biết, nhưng mà em đang đợi anh về nha! Chuyện này chẳng lẽ anh cũng không hiểu sao?” Ơ. . . . . Hình như là cô đã quên gọi điện thoại báo cho anh. . . .Nhưng mà, trước mắt, đây cũng không phải là vấn đề trọng điểm!
“Em đợi anh?” Anh kinh ngạc nhướng mi, cười cười nhìn cô, như thể đang muốn thấy được điều gì đó từ trong đôi mắt cô.
“Vâng!” Cô gật đầu một cái thật mạnh: “Em đợi anh đã hơn nửa tiếng rồi!”
“Em định làm gì?” Một câu này của anh đã hỏi đúng trọng tâm của vấn đề.
“Em. . . . .” Sao lại như vậy, sao bây giờ cô lại là người bị tra hỏi rồi?
Nhưng rồi, Lệ Du Tư lại chú ý đến trên người cô, cảm thấy có điểm không thích hợp: “Bé con, bây giờ mới là tháng chín, thời tiết vẫn còn rất nóng, trong nhà có máy điều hòa, em cũng không cần phải bọc mình lại thành cơm nắm như vậy chứ? Cẩn thận kẻo đổ mồ hôi, ra gió thổi lạnh sẽ bị cảm đấy! Mau bỏ chăn ra!”
“Đừng tới đây!” Cô hét lên bảo anh dừng lại.
Anh dừng bước, nghi ngờ hỏi: “Em sao vậy?”
“Anh khoan hãy tới đây, nghe em nói rõ ràng đã!” Bởi vì quá căng thẳng mà cô kéo chăn càng chặt hơn, không biết là bởi vì buồn bực hay là do quá nóng mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên, trông chả khác gì một viên kẹo hồ lô.
“Em nói đi! Anh không qua đó nữa, anh đứng đây nghe em nói!” Lệ Du Tư thật sự cảm thấy không thể nào hiểu nổi, cái cô bé này rốt cuộc là đang định làm gì đây?
“Anh Tư, sao anh lại muốn kết hôn với em? Năm ấy, em mới có mười lăm tuổi, cùng lắm thì cũng chỉ là một con nhóc ở trong mắt anh mà thôi, tại sao anh lại muốn kết hôn với em?”
Nghe vậy, lúc đầu Lệ Du Tư có hơi ngạc nhiên một chút, tựa như không kịp ứng phó với vấn đề mà cô đặt ra, nhưng rất nhanh sau đó, anh đã mỉm cười, trả lời cho sự bất an ở trong lòng cô.
“Chuyện này, anh cũng thường hay tự hỏi mình, nhưng mà, cho dù kết luận cuối cùng là như thế nào thì anh cũng sẽ cầu hôn với em, bởi vì, một ngày nào đó, nhóc con năm nào cũng sẽ trở nên duyên dáng đáng yêu, đến lúc đó, cô ấy sẽ trở nên vô cùng quyến rũ, anh phát hiện mình thật sự không thích cái giả thiết này, vậy nên, trước khi cô bé đó bị những tên con trai khác phát hiện ra, thì anh muốn mình phải mau chóng chiếm hữu cô ấy, câu trả lời này, em có hài lòng không?”
“Anh muốn em là của anh sao?”
Anh chớp mắt nhìn cô: “Nếu như ngày đó em không bỏ trốn, thì bây giờ em đã là của anh rồi, bé con, đây là vấn đề mà em thắc mắc sao?”
Đôi môi mềm mại đáng yêu khẽ mím chặt, cô lắc đầu, mái tóc dài suôn mượt như tơ cũng nhẹ nhàng lay động, chợt lại hơi ngưng lại, đôi hàng mi e dè nhút nhát khẽ nâng lên nhìn anh: “Nếu như em nói, đây chỉ mới là lời mở đầu thì sao? Trên thực tế, em. . . .em muốn làm một chuyện. . . . .”
“Chuyện gì?”
“Anh có thể đồng ý với em, cho dù em muốn làm chuyện gì, anh cũng sẽ đáp ứng em, có được không?” Dù sao, nếu hôm nay không đạt được mục đích của mình, cô nhất định sẽ không bỏ qua!
“Bé con, anh cũng sắp bị em làm cho hồ đồ rồi, rốt cuộc là em muốn anh đáp ứng chuyện gì đây?” Lệ Du Tư bật cười, cố ý trêu chọc cô.
Cái vấn đề này khiến cho cô cảm thấy quẫn bách: “Ừm. . . .Trước tiên. . . .Không, là sau đó. . . . . Cho dù thế nào thì cũng chỉ cần anh đáp ứng em là được rồi! Anh Tư, anh có thể làm được không?”
“Anh có thể nói không sao?” Anh nhướng lên đôi mày rậm, có chút nghi hoặc hỏi.
“Vậy anh có thể đừng nói ‘không’ được không?” Cô mím mím môi, giọng điệu van xin.
“Được rồi! Anh bị em đánh bại rồi, anh không nói ‘không’, anh chỉ nói ‘được’, được chưa? Bây giờ em có thể nói cho anh biết, rốt cuộc là em muốn làm cái gì được không?”
“Chính là. . . . .” Cô hít một hơi thật sâu, sau đó lại hít thêm một hơi thật sâu nữa. . . . Mãi cho đến lúc cả người nóng bừng, đầu óc căng thẳng như thể muốn nổ tung ra thì cô mới chậm rãi cởi bỏ tấm chăn đang khoác chặt trên người, để lộ ra một bờ vai nhỏ trắng như tuyết, cùng với một lớp voan mỏng màu phấn hồng, tấm voan rất rất mỏng, trừ những vị trí quan trọng thì hầu hết toàn bộ da thịt trắng nõn đều như ẩn như hiện, vô cùng mê người.
“Sồ Nhi, em mặc quần áo như vậy ——” Anh kinh ngạc trợn to mắt, cảm thấy không thể tin được những gì đang diễn ra ở trước mắt mình.
Phản ứng kích động của anh dọa đến Phó Sồ Nhi: “Em hiểu, nó rất đắt, anh Tư, anh không trách em chứ? Em cũng chỉ là sau khi quẹt thẻ mới phát hiện mấy mảnh voan mỏng này đắt như vậy ——”
“Không, vấn đề không phải là cái này!” Lệ Du Tư nuốt nước bọt một cách khó khăn, lại phát hiện trong người mình đang nhanh chóng dâng lên một ngọn lửa kích tình nóng rực, nóng đến kinh người! – “Sồ Nhi, mau lấy chăn che lại! Nhanh! Lấy chăn che lại, đừng để anh nhìn thấy!”
“Tại sao? Không phải vừa rồi, anh vẫn còn rất muốn em bỏ chăn ra đó sao? Sao bây giờ lại không giữ lời như vậy?”
“Đó là bởi vì anh không biết phía dưới cái chăn, em lại mặc như vậy, chỉ có mỗi ——” Anh hít một hơi thật sâu, không dám mở mắt nhìn thân thể trắng như tuyết, đẹp đến mê người của cô.
“Anh không thích à? Hay là bởi vì nó quá đắt, cho nên anh tức giận?”
“Anh nói rồi, vấn đề không phải là như vậy, mà là bởi vì. . . . .”
“Anh Tư, nhìn em!” Cô khẽ cất tiếng gọi tên anh, giọng nói non nớt mang theo một chút cô đơn.
“Không! Anh không làm được!” Anh gầm nhẹ, cố gắng kìm chế bản thân một cách cực độ, chỉ nói một câu mà cũng đã dùng hết toàn bộ sức lực của anh rồi.
“Anh không muốn em sao?”
“Đừng quên! Là ai không muốn anh chạm vào nên đã trốn hôn?” Một câu này của anh đã nói trúng tim đen của cô, chỉ ra vấn đề vẫn luôn tồn tại giữa hai người bọn họ, khuôn mặt mang theo một chút tức giận.
“Anh trách em. . . . thì ra là anh đang trách em, anh vẫn không chịu tha thứ cho em. . . . .” Nói xong, cô nghẹn ngào phủ chăn lên người, đang định đứng dậy rời đi, lại không ngờ, anh bỗng vươn tay ra, đè cả người cô xuống ghế sofa một lần nữa.
“Chết tiệt!” Anh không nhịn được mà khẽ mắng một câu, cố gắng thả lỏng khuôn mặt đang căng thẳng đến cực độ của mình: “Anh vốn định chậm rãi tiến từng bước một, Sồ Nhi, em nên biết rằng, anh không muốn tổn thương em, em hiểu không?”
“Em hiểu mà!” Cô ngây ngốc gật đầu một cái: “Em biết anh Tư sẽ không bao giờ làm em tổn thương, cho nên em mới dám làm như vậy!”
Thua rồi! Anh hoàn toàn thua dưới tay cô rồi! Đối với sự thật này, anh cảm thấy có chút buồn cười. Khẽ nhún vai, ngón tay thon dài khẽ chạm vào mảnh voan mỏng màu hồng phấn trên người cô, anh cười nói: “Được rối! Nói cho anh biết, bộ đồ này bao nhiêu tiền?”
“. . . . .” Cô ghé sát vào tai anh, khẽ thì thầm đọc lên một con số, chỉ thấy anh lộ ra vẻ mặt không thể nào tin được, rồi lại cười cười ngẩng đầu nhìn cô.
Anh cười mãi không thôi, sau đó lại cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô: “Hai tấm voan mỏng này mà mua với cái giá như vậy, quả thật là có hơi đắt một chút, cho nên, chúng ta nhất định phải sử dụng nó thật tốt, đúng không?”
“Sử dụng? !” Phó Sồ Nhi kinh ngạc mở to mắt, không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh, tại sao. . . . tại sao từ trong lời nói của anh, cô lại nghe ra được một chút ý đồ không đứng đắn, một loại cảm giác không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả, khiến cho nội tâm của cô khẽ run rẩy, cảm giác như mình đang bị anh ác ý trêu đùa.
Cho tới bây giờ, cô vẫn không hề biết, một Lệ Du Tư vẫn luôn dịu dàng chờ đợi cô, vẫn luôn ở bên cạnh che chở bảo vệ cô, cũng sẽ có lúc trở nên điên cuồng mãnh liệt đến độ không thể nào kìm chế được như vậy. . . . . .
/11
|