Sau khi đi qua hết những căn nhà trong làng chỉ còn mỗi hai căn nhà ở phía cuối làng, dì Mai nhìn thấy đám người khiêng kiệu đang đi về phía căn nhà mình thì không khỏi run rẩy. Bà không dám chớp mắt vì sợ sẽ không nhịn được mà gục xuống đất.
"Cầu xin ông trời, mẹ ơi, Mộng Kỳ! Xin hãy phù hộ Vân Kỳ thoát khỏi kiếp nạn này.."
Dì Mai thầm cầu nguyện trong lòng không ngừng, đám người càng lúc càng đến gần rồi bắt đầu dừng lại. Khoảnh khắc này, dì Mai càng không dám thở mạnh, bà hồi hộp chờ đợi kết quả.
Ở trong nhà, Vân Kỳ đang ngủ say không có dấu hiệu bị đánh thức bởi tiếng động bên ngoài. Khuôn mặt cô ướt đẫm mồ hôi nhễ nhại như đang trải qua chuyện gì đó, sắc mặt trở nên trắng bệt không chút sức sống.
Vân Kỳ nằm mơ một giấc mộng lạ, trong giấc mơ cô lại nhìn thấy chiếc kiệu hoa hơi cũ kĩ và đám người kia. Trên người bọn họ mặc một bộ đồ đỏ thẫm, cơn gió lạnh thổi qua khiến cho bụi và lá khô bay tán loạn khắp nơi.
Cô dụi mắt để nhìn kỹ lại, lần này cô lại không nhìn thấy đám người kia đâu nữa, ở phía xa xa có bóng dáng ai đó thoắt ẩn thoắt hiện. Vân Kỳ không nhìn thấy rõ nên định đi theo xem rốt cuộc đó là gì, đúng lúc này đột nhiên có ai đó nắm tay cô kéo lại. Nhiệt độ ở tay lạnh không có chút hơi ấm doạ Vân Kỳ giật mình liền hất tay ra.
- Là ai???
Đối phương là một chàng trai cao khoảng 1m80, dáng người hơi gầy mặc trên người chiếc áo tấc màu trắng tăng thêm khí chất tao nhã và thanh lịch. Khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người khác phải suýt xoa khen ngợi vẻ đẹp này, anh nhìn thấy cô bị mình doạ nên nhẹ giọng hỏi.
- Sao cô lại ở đây?
Nghe lời này, Vân Kỳ cũng bối rối không biết tại sao bản thân lại ở đây. Cô nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó, chàng trai nhìn cô với đôi mắt đầy thân thiết tựa như đã quen biết nhau từ khi nào.
- Tôi....tôi cũng không biết nữa....
Bộ dạng Vân Kỳ lúng túng quay sang nhìn anh, mặc dù mới gặp lần đầu, cô lại có cảm giác thân thuộc với người này đến kì lạ.
Chàng trai thấy khuôn mặt cô dần trắng bệt, không còn chút hồng hào như người còn sống. Vừa nãy khi nắm lấy tay cô, anh lại cảm thấy rất ấm không giống như người đã mất, trong đầu anh lúc này thầm nghĩ.
"Không xong rồi, cô ta vẫn còn sống mà lại đi lạc đến đây? Nếu như không đưa cô ta về kịp thì sẽ xảy ra chuyện.."
Suy nghĩ xong, anh vội vàng nói với cô.
- Mau đi theo tôi, cô không thể ở đây lâu!
Vân Kỳ nghe anh nói như vậy thì không hiểu, vốn dĩ cô còn định hỏi một chút chuyện thì đã bị anh nắm tay áo kéo đi nhanh. Anh đi rất nhanh khiến cho cô phải chạy một mạch, đột nhiên lúc này ở đằng sau có tiếng ai oán vang lên.
- Đ...đừng....điiii......
Giọng nói vang vọng khắp cả khu rừng trong đêm tối, mang chút thê lương kèm theo sự căm phẫn đáng sợ.
Nghĩ cũng không dám nghĩ, cô nhìn chàng trai đang kéo mình chạy trước mặt, trong lòng không nhịn được mà thở gấp hỏi.
- Tôi với anh.....đều....không quen biết nhau, tại....tại sao anh lại.... giúp tôi???
Chàng trai vẫn chạy không dừng lại, giọng nói đằng sau lưng lại tiếp tục vang lên, lần này lại càng lớn hơn khiến cho người khác có cảm giác lạnh cả sống lưng.
- Huhuhuhu......đứngggg.....lạiiiii......
Chạy một lúc, Vân Kỳ đổ mồ hôi khắp người. Khuôn mặt ướt đẫm, cô thở hổn hển vì mệt, chàng trai cuối cùng cũng dừng lại trước một cánh cổng. Cô nhìn thấy nơi này rất u ám và cũ kỹ, không đợi cô hỏi thì chàng trai đã lên tiếng hối thúc.
- Mau, mau đi qua cánh cổng này!
Vừa dứt lời, giọng nói kia lại vang lên kèm theo tiếng gầm rú đến đáng sợ, Vân Kỳ vẫn chưa kịp nhìn thấy thứ kia là gì thì đã bị chàng trai đẩy mạnh về phía cánh cổng.
Cánh cổng lúc này mở ra hút Vân Kỳ vào trong, cô sợ hãi nhìn chàng trai kia lần cuối. Bộ dạng anh trông giống như đang sợ hãi hay lo lắng thứ gì đó, ánh mắt nhìn cô đầy lưu luyến không rời.
"Cầu xin ông trời, mẹ ơi, Mộng Kỳ! Xin hãy phù hộ Vân Kỳ thoát khỏi kiếp nạn này.."
Dì Mai thầm cầu nguyện trong lòng không ngừng, đám người càng lúc càng đến gần rồi bắt đầu dừng lại. Khoảnh khắc này, dì Mai càng không dám thở mạnh, bà hồi hộp chờ đợi kết quả.
Ở trong nhà, Vân Kỳ đang ngủ say không có dấu hiệu bị đánh thức bởi tiếng động bên ngoài. Khuôn mặt cô ướt đẫm mồ hôi nhễ nhại như đang trải qua chuyện gì đó, sắc mặt trở nên trắng bệt không chút sức sống.
Vân Kỳ nằm mơ một giấc mộng lạ, trong giấc mơ cô lại nhìn thấy chiếc kiệu hoa hơi cũ kĩ và đám người kia. Trên người bọn họ mặc một bộ đồ đỏ thẫm, cơn gió lạnh thổi qua khiến cho bụi và lá khô bay tán loạn khắp nơi.
Cô dụi mắt để nhìn kỹ lại, lần này cô lại không nhìn thấy đám người kia đâu nữa, ở phía xa xa có bóng dáng ai đó thoắt ẩn thoắt hiện. Vân Kỳ không nhìn thấy rõ nên định đi theo xem rốt cuộc đó là gì, đúng lúc này đột nhiên có ai đó nắm tay cô kéo lại. Nhiệt độ ở tay lạnh không có chút hơi ấm doạ Vân Kỳ giật mình liền hất tay ra.
- Là ai???
Đối phương là một chàng trai cao khoảng 1m80, dáng người hơi gầy mặc trên người chiếc áo tấc màu trắng tăng thêm khí chất tao nhã và thanh lịch. Khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người khác phải suýt xoa khen ngợi vẻ đẹp này, anh nhìn thấy cô bị mình doạ nên nhẹ giọng hỏi.
- Sao cô lại ở đây?
Nghe lời này, Vân Kỳ cũng bối rối không biết tại sao bản thân lại ở đây. Cô nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó, chàng trai nhìn cô với đôi mắt đầy thân thiết tựa như đã quen biết nhau từ khi nào.
- Tôi....tôi cũng không biết nữa....
Bộ dạng Vân Kỳ lúng túng quay sang nhìn anh, mặc dù mới gặp lần đầu, cô lại có cảm giác thân thuộc với người này đến kì lạ.
Chàng trai thấy khuôn mặt cô dần trắng bệt, không còn chút hồng hào như người còn sống. Vừa nãy khi nắm lấy tay cô, anh lại cảm thấy rất ấm không giống như người đã mất, trong đầu anh lúc này thầm nghĩ.
"Không xong rồi, cô ta vẫn còn sống mà lại đi lạc đến đây? Nếu như không đưa cô ta về kịp thì sẽ xảy ra chuyện.."
Suy nghĩ xong, anh vội vàng nói với cô.
- Mau đi theo tôi, cô không thể ở đây lâu!
Vân Kỳ nghe anh nói như vậy thì không hiểu, vốn dĩ cô còn định hỏi một chút chuyện thì đã bị anh nắm tay áo kéo đi nhanh. Anh đi rất nhanh khiến cho cô phải chạy một mạch, đột nhiên lúc này ở đằng sau có tiếng ai oán vang lên.
- Đ...đừng....điiii......
Giọng nói vang vọng khắp cả khu rừng trong đêm tối, mang chút thê lương kèm theo sự căm phẫn đáng sợ.
Nghĩ cũng không dám nghĩ, cô nhìn chàng trai đang kéo mình chạy trước mặt, trong lòng không nhịn được mà thở gấp hỏi.
- Tôi với anh.....đều....không quen biết nhau, tại....tại sao anh lại.... giúp tôi???
Chàng trai vẫn chạy không dừng lại, giọng nói đằng sau lưng lại tiếp tục vang lên, lần này lại càng lớn hơn khiến cho người khác có cảm giác lạnh cả sống lưng.
- Huhuhuhu......đứngggg.....lạiiiii......
Chạy một lúc, Vân Kỳ đổ mồ hôi khắp người. Khuôn mặt ướt đẫm, cô thở hổn hển vì mệt, chàng trai cuối cùng cũng dừng lại trước một cánh cổng. Cô nhìn thấy nơi này rất u ám và cũ kỹ, không đợi cô hỏi thì chàng trai đã lên tiếng hối thúc.
- Mau, mau đi qua cánh cổng này!
Vừa dứt lời, giọng nói kia lại vang lên kèm theo tiếng gầm rú đến đáng sợ, Vân Kỳ vẫn chưa kịp nhìn thấy thứ kia là gì thì đã bị chàng trai đẩy mạnh về phía cánh cổng.
Cánh cổng lúc này mở ra hút Vân Kỳ vào trong, cô sợ hãi nhìn chàng trai kia lần cuối. Bộ dạng anh trông giống như đang sợ hãi hay lo lắng thứ gì đó, ánh mắt nhìn cô đầy lưu luyến không rời.
/76
|