*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mẹ Bầu
Đại khái là do nghe được tiếng của người nào đó gọi không ngừng, Tố Tố vẫn đang luôn luôn hôn mê liền dần tỉnh lại. Ánh mắt của cô hơi hơi nhấp nháy sau đó hé mở ra một đường nhỏ. Cô muốn nhìn một chút cho rõ ràng, nhưng mà tầm mắt chỉ thấy một mảnh mơ hồ. Tố Tố nhíu mày, tầm mắt cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn. Cô đưa mắt nhìn qua từng cái đầu một: Ba ba, mẹ, Tiểu Bao Tử, còn có... Còn có cả Sở Lăng Xuyên.
"Tỉnh rồi, tỉnh rồi!"
"Bảo bối, em đã tỉnh rồi!"
"Mẹ, mẹ!"
Tố Tố nhìn những người thân yêu nhất của mình. Cô hoảng hốt một chút, cũng cuối cùng nhớ ra tai nạn xe cộ xảy ra chiều ngày hôm nay. Bây giờ suy nghĩ một chút Tố Tố vẫn còn thấy mồ hôi lạnh vã ra đầy cả người. @MeBau*@ Nếu cô đã chết, thì cô sẽ không còn được gặp lại những người thân yêu nhất của mình, hiện bây giờ đang ở trước mắt cô nữa rồi.
"Ba mẹ. Con trai." Tố Tố cất tiếng gọi yêu thương những người mà cô cực kỳ yêu quý. Cô chậm rãi quay đầu sang, nhìn thấy được vẻ mặt đầy sốt ruột của Sở Lăng Xuyên. Ánh mắt của anh lúc này đang nhìn cô không hề nháy mắt. Bàn tay của anh nắm thật chặt lấy tay của cô. Anh cầm chặt tay cô, đau quá, giống như sợ anh đã đánh mất cô vậy. Tố Tố hướng về phía Sở Lăng Xuyên mỉm cười, gọi một câu: "Ông xã!"
Trái tim của Sở Lăng Xuyên bị sự kích động che phủ. Nhìn thấy Tố Tố đã tỉnh lại, anh vô cùng kích động cao hứng. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Thấy cô tỉnh lại, gọi anh hai tiếng "Ông xã” như vậy, anh càng thêm kích động. Sở Lăng Xuyên nắm lấy tay cô đặt lên trên môi mình mà hôn hít, miệng thì thầm: "Bảo bối."
Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống nhìn thấy Tố Tố đã tỉnh lại cũng vô cùng cao hứng. Trong mắt của Lý Nguyệt Hương đều là nước mắt. Tiểu Bao Tử thế nhưng cũng thở phào một hơi dài. Cu cậu giống như cũng đang luôn luôn lo lắng, đến hô hấp cũng không được thoải mái nữa rồi.
Tố Tố cầm ngược lại tay của Sở Lăng Xuyên, sau đó lại nhớ đến Tô Tuệ Vân, "Đúng rồi, Tô Tuệ Vân, cô ta... Thế nào rồi?" Cho dù là Tố Tố rất hận người phụ nữ kia, nhưng cô cũng không hy vọng có bi kịch xảy ra.
Sở Lăng Xuyên nâng lên tay kia lên, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nhè nhẹ vỗ về lên cái trán của Tố Tố, cũng đáp trả lại sự lo lắng của cô: "Trên đầu cô ta bị thương, mặt mày có thể sẽ bị phá hỏng, còn những cái khác thì không quan trọng."
Tố Tố nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đối với Tô Tuệ Vân, cô thực không biết nên hận hay là nên thương hại cô ta. Mặt mày bị phá hỏng như vậy, đối với một người phụ nữ mà nói, nhất là với Tô Tuệ Vân, một cô gái luôn luôn chú trọng đến dung nhan như vậy thì có thể nói, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là một vết thương trí
Editor: Mẹ Bầu
Đại khái là do nghe được tiếng của người nào đó gọi không ngừng, Tố Tố vẫn đang luôn luôn hôn mê liền dần tỉnh lại. Ánh mắt của cô hơi hơi nhấp nháy sau đó hé mở ra một đường nhỏ. Cô muốn nhìn một chút cho rõ ràng, nhưng mà tầm mắt chỉ thấy một mảnh mơ hồ. Tố Tố nhíu mày, tầm mắt cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn. Cô đưa mắt nhìn qua từng cái đầu một: Ba ba, mẹ, Tiểu Bao Tử, còn có... Còn có cả Sở Lăng Xuyên.
"Tỉnh rồi, tỉnh rồi!"
"Bảo bối, em đã tỉnh rồi!"
"Mẹ, mẹ!"
Tố Tố nhìn những người thân yêu nhất của mình. Cô hoảng hốt một chút, cũng cuối cùng nhớ ra tai nạn xe cộ xảy ra chiều ngày hôm nay. Bây giờ suy nghĩ một chút Tố Tố vẫn còn thấy mồ hôi lạnh vã ra đầy cả người. @MeBau*@ Nếu cô đã chết, thì cô sẽ không còn được gặp lại những người thân yêu nhất của mình, hiện bây giờ đang ở trước mắt cô nữa rồi.
"Ba mẹ. Con trai." Tố Tố cất tiếng gọi yêu thương những người mà cô cực kỳ yêu quý. Cô chậm rãi quay đầu sang, nhìn thấy được vẻ mặt đầy sốt ruột của Sở Lăng Xuyên. Ánh mắt của anh lúc này đang nhìn cô không hề nháy mắt. Bàn tay của anh nắm thật chặt lấy tay của cô. Anh cầm chặt tay cô, đau quá, giống như sợ anh đã đánh mất cô vậy. Tố Tố hướng về phía Sở Lăng Xuyên mỉm cười, gọi một câu: "Ông xã!"
Trái tim của Sở Lăng Xuyên bị sự kích động che phủ. Nhìn thấy Tố Tố đã tỉnh lại, anh vô cùng kích động cao hứng. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Thấy cô tỉnh lại, gọi anh hai tiếng "Ông xã” như vậy, anh càng thêm kích động. Sở Lăng Xuyên nắm lấy tay cô đặt lên trên môi mình mà hôn hít, miệng thì thầm: "Bảo bối."
Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống nhìn thấy Tố Tố đã tỉnh lại cũng vô cùng cao hứng. Trong mắt của Lý Nguyệt Hương đều là nước mắt. Tiểu Bao Tử thế nhưng cũng thở phào một hơi dài. Cu cậu giống như cũng đang luôn luôn lo lắng, đến hô hấp cũng không được thoải mái nữa rồi.
Tố Tố cầm ngược lại tay của Sở Lăng Xuyên, sau đó lại nhớ đến Tô Tuệ Vân, "Đúng rồi, Tô Tuệ Vân, cô ta... Thế nào rồi?" Cho dù là Tố Tố rất hận người phụ nữ kia, nhưng cô cũng không hy vọng có bi kịch xảy ra.
Sở Lăng Xuyên nâng lên tay kia lên, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nhè nhẹ vỗ về lên cái trán của Tố Tố, cũng đáp trả lại sự lo lắng của cô: "Trên đầu cô ta bị thương, mặt mày có thể sẽ bị phá hỏng, còn những cái khác thì không quan trọng."
Tố Tố nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đối với Tô Tuệ Vân, cô thực không biết nên hận hay là nên thương hại cô ta. Mặt mày bị phá hỏng như vậy, đối với một người phụ nữ mà nói, nhất là với Tô Tuệ Vân, một cô gái luôn luôn chú trọng đến dung nhan như vậy thì có thể nói, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là một vết thương trí
/426
|