*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mẹ Bầu
Hồng Trang đã có chút nổi giận rồi. Anh ta dám nói cô thô lỗ? Thô lỗ như thế nào hả! Thời điểm cô một hơi uống hết một bình rượu, không phải anh ta sẽ nói cô là người không tố chất chứ! Cô đánh người ta răng rơi đầy đất, không phải anh ta sẽ nói cô dã man đó chứ! Hồng Trang vốn không muốn để cho người đàn ông kia nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, nhưng mà lời nói mà bị ngăn lại ở trong lòng, thì có chút không thoải mái, cho nên cô đánh trả: "Thế thì anh là đàn ông sao? Tại sao khi uống nước, ngón tay của anh cứ cong lên như ngọn cành hoa Lan vậy? Đã bao lâu móng tay của anh không được cắt rồi?"
"Cô...." Người đàn ông có bộ dạng “tiểu bạch kiểm” (*) kia vẻ đầy chán nản, vốn dĩ da mặt anh ta đã đủ trắng, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, hiện tại lại càng trắng bệch thêm ra: "Người tiến cử cô còn nói cô là người dịu dàng, biết săn sóc, hào phóng thỏa đáng, trắng trẻo nõn nà… Không nghĩ tới cô lại đen giống như hòn than ấy vậy. Cái này không phải là đã lừa gạt người ta hay sao? Cô thanh toán tiền uống cà phê đi thôi."
(*) Nguyên văn: “tiểu bạch kiểm”: Nghĩa đen là mặt trắng nhỏ. Nghĩa bóng chỉ một người đàn ông được bao nuôi.
Hả? Cô đã gặp được một người đàn ông cực phẩm gì thế này? Người đàn ông kia đứng dậy muốn đi, Hồng Trang lại ở dưới bàn, dùng chân dẫm lên chân của anh ta. Người đàn ông kia bị đau, liền kêu lên một tiếng, dieendaanleequuydonn không cách nào di động được, đành lại phải ngồi xuống.
Hồng Trang còn đang muốn lên lớp cho anh ta một trận, để mở mang cho cái tư tưởng đoan chính kia của anh ta. Thế nhưng khi cô còn đang mới định mở miệng thì cổ tay cô bỗng bị kéo căng, bị người ta tóm lấy. Hồng Trang giãy ra, ngẩng đầu lên nhìn lại, lại thấy được Thẩm Hạo Vũ với vẻ mặt phong khinh vân đạm (*), liền không khỏi ngây ngẩn cả người. Tại sao anh ta lại tới đây thế nhỉ?
(*) Phong khinh vân đạm: Dịch nghĩa: Gió nhẹ mây mỏng. Cụm từ này thường được sử dụng theo nghĩa bóng: chỉ một người có thái độ bình thản, thản nhiên trước một sự việc.
Ngay tại thời điểm Hồng Trang còn đang sững sờ, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Thẩm Hạo Vũ đã lôi cô đứng dậy, đi nhanh ra tới cửa, để lại đàn ông kia ở nơi đó ôm cái chân đau đớn của mình, miệng kể lể Hồng Trang thô lỗ không có tố chất.
Hồng Trang nhìn thấy Thẩm Hạo Vũ đến đây liền thấy tức giận. Hơn nữa, việc cô đi xem mắt lại bị anh đụng vào như vậy, cảm thấy thật mất mặt. Hồng Trang vùng vẫy muốn tránh ra, cũng muốn đánh nhau với anh, nhưng lại bị Thẩm Hạo Vũ giữ chặt lấy: "Buông tay, buông tay ra."
Thẩm Hạo Vũ lôi Hồng Trang đi ra ngoài, tới chỗ đối diện nơi đỗ xe, anh liền nhíu mày nhìn cô: *dyan(lee^qu.donnn), "Cho dù em có vội vã muốn lập gia đình, thì gã đàn ông kia cũng không thích hợp với em."
"Anh thử hỏi xem anh là ai chứ, có thích hợp hay không ai cần
Editor: Mẹ Bầu
Hồng Trang đã có chút nổi giận rồi. Anh ta dám nói cô thô lỗ? Thô lỗ như thế nào hả! Thời điểm cô một hơi uống hết một bình rượu, không phải anh ta sẽ nói cô là người không tố chất chứ! Cô đánh người ta răng rơi đầy đất, không phải anh ta sẽ nói cô dã man đó chứ! Hồng Trang vốn không muốn để cho người đàn ông kia nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, nhưng mà lời nói mà bị ngăn lại ở trong lòng, thì có chút không thoải mái, cho nên cô đánh trả: "Thế thì anh là đàn ông sao? Tại sao khi uống nước, ngón tay của anh cứ cong lên như ngọn cành hoa Lan vậy? Đã bao lâu móng tay của anh không được cắt rồi?"
"Cô...." Người đàn ông có bộ dạng “tiểu bạch kiểm” (*) kia vẻ đầy chán nản, vốn dĩ da mặt anh ta đã đủ trắng, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, hiện tại lại càng trắng bệch thêm ra: "Người tiến cử cô còn nói cô là người dịu dàng, biết săn sóc, hào phóng thỏa đáng, trắng trẻo nõn nà… Không nghĩ tới cô lại đen giống như hòn than ấy vậy. Cái này không phải là đã lừa gạt người ta hay sao? Cô thanh toán tiền uống cà phê đi thôi."
(*) Nguyên văn: “tiểu bạch kiểm”: Nghĩa đen là mặt trắng nhỏ. Nghĩa bóng chỉ một người đàn ông được bao nuôi.
Hả? Cô đã gặp được một người đàn ông cực phẩm gì thế này? Người đàn ông kia đứng dậy muốn đi, Hồng Trang lại ở dưới bàn, dùng chân dẫm lên chân của anh ta. Người đàn ông kia bị đau, liền kêu lên một tiếng, dieendaanleequuydonn không cách nào di động được, đành lại phải ngồi xuống.
Hồng Trang còn đang muốn lên lớp cho anh ta một trận, để mở mang cho cái tư tưởng đoan chính kia của anh ta. Thế nhưng khi cô còn đang mới định mở miệng thì cổ tay cô bỗng bị kéo căng, bị người ta tóm lấy. Hồng Trang giãy ra, ngẩng đầu lên nhìn lại, lại thấy được Thẩm Hạo Vũ với vẻ mặt phong khinh vân đạm (*), liền không khỏi ngây ngẩn cả người. Tại sao anh ta lại tới đây thế nhỉ?
(*) Phong khinh vân đạm: Dịch nghĩa: Gió nhẹ mây mỏng. Cụm từ này thường được sử dụng theo nghĩa bóng: chỉ một người có thái độ bình thản, thản nhiên trước một sự việc.
Ngay tại thời điểm Hồng Trang còn đang sững sờ, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Thẩm Hạo Vũ đã lôi cô đứng dậy, đi nhanh ra tới cửa, để lại đàn ông kia ở nơi đó ôm cái chân đau đớn của mình, miệng kể lể Hồng Trang thô lỗ không có tố chất.
Hồng Trang nhìn thấy Thẩm Hạo Vũ đến đây liền thấy tức giận. Hơn nữa, việc cô đi xem mắt lại bị anh đụng vào như vậy, cảm thấy thật mất mặt. Hồng Trang vùng vẫy muốn tránh ra, cũng muốn đánh nhau với anh, nhưng lại bị Thẩm Hạo Vũ giữ chặt lấy: "Buông tay, buông tay ra."
Thẩm Hạo Vũ lôi Hồng Trang đi ra ngoài, tới chỗ đối diện nơi đỗ xe, anh liền nhíu mày nhìn cô: *dyan(lee^qu.donnn), "Cho dù em có vội vã muốn lập gia đình, thì gã đàn ông kia cũng không thích hợp với em."
"Anh thử hỏi xem anh là ai chứ, có thích hợp hay không ai cần
/426
|