Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 147-20: Mọi chuyện kết thúc, vĩnh viễn ở bên nhau 20

/426


  Editor: Mẹ Bầu

     Qua vài ngày sau, cũng từ trong miệng cha của mình mà Tố Tố biết được, Mã Lỵ sẽ bị phán ở tù chung thân. Còn vị cục trưởng G kia thì bị song quy, có thể sẽ ngồi tù. Về phần Tô Tuệ Vân, thì sẽ căn cứ vào tình tiết phạm tội của cô nặng nhẹ thế nào, mặc dù thế, cô ta cũng vẫn sẽ phải chịu hình phạt. Thế nhưng bởi vì có biểu hiện lập công, nên Tô Tuệ Vân sẽ được giảm nhẹ hình phạt đi một chút. Có lẽ sẽ là một năm, có lẽ cũng chỉ là mấy tháng. Chuyện này còn phải xem phán quyết của toà án như thế nào. Đối với việc nhóm người kia sẽ phải chịu hình phạt như thế nào, Tố Tố cũng không quan tâm đến nữa rồi, trái tim của cô đã đặt hết vào ở trên người nhà của mình.

     Trong lòng của Tố Tố đã không còn có sự ám ảnh nào nữa, bởi vì cô và Lục Trăn chưa từng phát sinh quan hệ với nhau. *dyan(lee^qu.donnn),  Cho nên, cô và Sở Lăng Xuyên ở chung với nhau ngày càng trở nên tự nhiên. Hai người cũng càng ngày càng gia tăng ân ái, tâm tình cực kỳ tốt. Ngày tháng cũng trôi qua nhanh. Đảo mắt một cái đã sắp đến sinh nhật của Tiểu Bao Tử rồi. Cậu nhóc được ba tuổi. Mà sinh nhật ba tuổi, chiếu theo phong tục chính là phải mở tiệc rượu để chúc mừng. Cho nên, Tố Tố trước tiên gọi điện thoại nhắc nhở Sở Lăng Xuyên, tránh cho anh vì bận việc mà quên mất chuyện này. . .

     Sinh nhật của Tiểu Bao Tử vừa vặn vào ngày chủ nhật. Buổi sáng ngày thứ sáu, Tố Tố vẫn cảm thấy không yên lòng, sợ buổi sáng mới sắp xếp, đến tối lại vội vàng hoặc là lại không có thời gian, cho nên lại gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên. Rất nhanh, bên kia liền nhận cuộc gọi luôn. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Trước tiên Tố Tố thân mật thắm thiết gọi một tiếng: "Ông xã à!"

     "Bà xã bảo bối. Anh đây, có việc gì vậy?"

     Bên kia Sở Lăng Xuyên cúi đầu cười cười, giọng trầm trầm hỏi lại

     "Vâng." Tố Tố cười nhẹ nhàng: "Ngày hôm nay anh có về nhà hay không?"

     "Em đừng lo lắng, lễ sinh nhật của con trai, anh nhất định sẽ không bỏ lỡ."

     "Mọi người hiện tại đang chờ anh trở về nhà. Nhớ lái xe chậm một chút."

     Nhận được câu trả lời xác thực của Sở Lăng Xuyên xong, Tố Tố cũng được an tâm đi làm.  di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. Còn Sở Lăng Xuyên sau khi đến văn phòng, lại được nghênh đón một vị khách đặc biệt. Đó là lão thủ trưởng (thủ trưởng cũ) của anh. Lúc trước ông là sư trưởng của sư đoàn, bây giờ ông đang làm quân đoàn phó trong quân đội.

     "Thủ trưởng!" Sở Lăng Xuyên vừa mừng vừa sợ, đứng dậy cúi chào. Lão thủ trưởng đã già rồi, mái tóc giờ đã hoa râm, thế nhưng mà tinh thần vẫn còn rất minh mẫn. Ở trong quân doanh, lão thủ trưởng là một nhân vật giống như là cha của Sở Lăng Xuyên vậy: "Ngài tới đây, thế nào mà lại cũng không báo trước một tiếng cho tôi biết."

     Lão sư trưởng cũng không khách khí với anh. Ông lườm Sở Lăng Xuyên một cái. Ông chính là muốn đột nhiên đến tập kích đối với Sở Lăng Xuyên kia: "Hừm! Tôi đến để xem cái người được coi là thành phần tinh anh kia, đã được tôi lựa chọn để đi lưu học, thế nào mà lần này lại bỏ qua như vậy!"

     Sở Lăng Xuyên cười cười, đỡ lão thủ trưởng ngồi xuống, cũng vội vàng rót trà: "Thủ trưởng, tôi đã phụ sự kỳ vọng của ngài mất rồi."

     Lão thủ trưởng chỉ chỉ vào chiếc ghế so pha, ý bảo Sở Lăng Xuyên ngồi xuống nơi đó.

     Sở Lăng Xuyên ngồi ở một bên, thân mình thẳng tắp.

     "Cậu đó, chính là một con người luôn bi lụy trong tình trường." Lão sư trưởng đúng là hiểu rõ ràng từng chi tiết đối với Sở Lăng Xuyên. Lúc trước, nào thì làm loạn lên muốn ly hôn, nào thì muốn chuyển nghề. Thật sự không thể che giấu được là một người luôn vì tình yêu. Hiện tại lại cậu ta không chịu đi học như vậy, tám chín phần mười là không nỡ bỏ lại vợ con và người nhà.

     Sở Lăng Xuyên lắng nghe lời dạy dỗ của lão sư trưởng, không nói năng gì.

     Lão sư trưởng lại tiếp tục nói: "Tôi tới đây không phải là để phê bình đối với cậu. Chỉ là tự mình đến để thông báo cho cậu biết, việc đi lưu học lần này nếu không phải là cậu thì không được rồi, cậu nhất định là phải đi."

     "Lão thủ trưởng, không phải là đã lựa chọn được người khác rồi hay sao ạ? Tại sao lại thay đổi lại như vậy chứ?" Sở Lăng Xuyên biết, lão sư trưởng là người luôn bao che cho cấp dưới. Còn anh lại là một người lính mà lão thủ trưởng thích nhất, lại là cấp dưới cũ của ông. Ở sâu trong nội tâm của lão thủ trưởng, nhất định là ông luôn hi vọng ở sư đoàn mà ông từng đã trải qua, người lính cũ của ông có thể được cử đi. Đương nhiên là Sở Lăng Xuyên cũng không cần phải nhún nhường, chủ yếu nhất là anh có đủ tư cách.

     Lão thủ trưởng chỉ chỉ vào Sở Lăng Xuyên: "Cậu vốn là không phải người được tuyển thứ hai. Việc cử cậu đi, bất cứ người nào cũng đã chịu tâm phục khẩu phục rồi. Nhưng mà cậu bỏ qua như vậy, tôi chỉ có thể tuyển chọn người khác. Bất quá, người định tuyển lựa để thay thế cho cậu, thì đột nhiên lại bị sinh bệnh rồi. Cho nên, tôi càng nghĩ càng thấy, vẫn phải là cậu đi thôi."

     "Thủ trưởng. . . ."

     Lão thủ trưởng xua xua tay: "Tôi biết cậu muốn nói cái gì rồi. Nhưng mà tôi lại không muốn nghe. Lúc này đây, tuy rằng không phải là nhiệm vụ, nhưng cũng là mệnh lệnh. Vài vị thủ trưởng trong quân cũng đã từng nghiên cứu rồi mới quyết định. Người được tuyển chọn cũng đã xác định là cậu rồi, không tuyển chọn lại người khác, đến năm sau sẽ đi! Trong khoảng thời gian này, cậu hãy làm công tác tư tưởng cho người nhà của mình đi."

     Sở Lăng Xuyên còn muốn nói thêm điều gì, nhưng sắc mặt của lão thủ trưởng đã trầm xuống: "Thi hành mệnh lệnh đi!"

     Sở Lăng Xuyên đứng dậy, nâng tay lên chào: "Vâng!"

     Nhận mệnh lệnh xong, Sở Lăng Xuyên cùng với lão thủ trưởng đi tham quan một vòng ở trong nơi đóng quân, quan sát xem các chiến sĩ, sĩ quan trong đơn vị một hồi. Đến giữa trưa lại cùng với lão thủ trưởng đến căn tin bộ phận để ăn cơm trưa. Buổi chiều, lão thủ trưởng lên máy bay trực thăng bay đi luôn.

     Đã đến mức độ này, Sở Lăng Xuyên biết mình không thể lại cự tuyệt được nữa rồi. Thế nhưng điều này sẽ đồng nghĩa với việc, anh sẽ phải rời xa Tố Tố một lần nữa, và lại để cho cô lại phải trải qua một năm dài chờ đợi.

     Trước sự việc này, Sở Lăng Xuyên không biết mình sẽ phải mở miệng nói  với Tố Tố như thế nào. Nhớ lại một năm trước, khi anh bị điều đến thành phố khác, lúc đi, Tố Tố và con trai anh đã khóc vô cùng thương tâm. Lần này anh lại phải đi một lần nữa, chỉ nghĩ thôi, nơi trái tim của anh liền thấy đau nhói.

     Giờ phút này Sở Lăng Xuyên chỉ có thể lặng lẽ nói ở trong lòng mình, bảo bối, thực xin lỗi.

     Khoảng hơn bảy giờ tối, Sở Lăng Xuyên về đến nhà. Vẻ mặt anh đầy cao hứng, không thể nhìn ra được trong tâm trí của anh đang chất chứa đầy tâm sự. Sở Lăng Xuyên không có ý định muốn nói cho Tố Tố biết vội. Anh muốn chờ sau khi buổi lễ mừng sinh nhật của con trai kết thúc, anh mới nói lại cho người trong nhà biết chuyện này.

     Ngày chủ nhật cuối tháng là sinh nhật Tiểu Bao Tử. Vào ngày chủ nhật, Sở Lăng Xuyên, nhân vật luôn đại diện cho sự bận rộn, cuối cùng đã có thời gian trở về, lần đầu tiên trải qua ngày sinh nhật của con trai. Hơn nữa đây lại còn là một ngày sinh nhật cực kỳ quan trọng, đến cuối cùng anh đã không bị bỏ lỡ nữa rồi. Trong lòng Sở Lăng Xuyên có cảm giác được an ủi sâu sắc.

     Tiệc sinh nhật Tiểu Bao Tử không phô trương, cũng không lãng phí. Bữa tiệc mời khách được tổ chức ở ngay tại nhà hàng của La Vĩ Khôn. Khách mời đều là những họ hàng rất gần gũi, cùng với bạn bè thân thiết, cho nên cũng không có quá nhiều người.

     Không khí rất náo nhiệt, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên ôm Tiểu Bao Tử đến tiếp đón một bàn toàn là bạn bè. Một bàn này không phải ai khác, đương nhiên là La Vĩ Khôn, Hàm Hàm, Tiểu Nhiên, Thiệu Minh Thành, còn có cả Hồng Trang và Thẩm Hạo Vũ.

/426

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status