Đưa tôi về trước tiền sảnh chung cư Moon Light, Lâm Đạt hất nhẹ hàm:
– Cô về nhà trước đi!
Anh ta… bỏ tôi lại một mình, đến với người thương đang chờ đợi sao? Cảm giác ấm ức vô lý dâng lên, tôi cũng cứng giọng đáp:
– Vậy… tôi không về, tôi đi chơi!
Đạt bực bội, anh ta không nghĩ tôi đòi hỏi như vậy thì phải.
– Cô đang là Trần Hoài Phương, muốn đi lung tung bị phát hiện đấy à?
– Giờ cả thế giới này ai chẳng biết tôi là Trần Hoài Phương! Vò võ chờ chồng không phải là phong cách của tôi!
Tôi bĩu nhẹ môi, không quên nháy một bên mắt trêu anh ta:
– Tôi đi hẹn hò đấy!
Yết hầu chuyển động, sắc mặt Lâm Đạt bỗng chuyển sang một màu đỏ ức chế. Có thể anh ta chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy một cô vợ thẳng thắn đi “ngoại tình” như tôi. Anh ta đánh giá tôi thấp quá rồi! Thực ra thì, trên đời này, tôi ghét nhất là chuyện tranh giành đàn ông. Sẽ không có chuyện tôi tìm mọi cách quyến rũ anh ta hòng cướp anh ta từ tay Linh San.
– Cô dám…?
– Anh dám, tại sao tôi không? Đừng quên, tôi và anh, nước sông không phạm nước giếng!
Đạt cứng họng, không thể cãi lại câu gì. Tôi nhún vai, nói thêm một câu cho anh ta rõ, tôi rất hiểu luật chơi:
– Anh yên tâm, chuyện anh bị cắm sừng sẽ không xuất hiện trên báo đâu!
Bữa tiệc cưới nội bộ nhưng cũng đủ khiến cánh báo chí đưa tin: đại thiếu gia Lâm Đạt của tập đoàn Mạnh Phát kết hôn với thiên kim tiểu thư tập đoàn Hải Thành – Trần Hoài Phương. Cái mặt tôi chềnh ềnh trên báo trong lớp hóa trang cô dâu, chắc hẳn người quen của tôi có tình cờ trông thấy cũng sẽ ngờ ngợ, nhưng thế gian này, người giống người đâu có thiếu. Trần Hoài Phương chưa từng lộ diện, tự nhiên tôi trở thành cô ta trong mắt thiên hạ, đây cũng là ý đồ của nhà họ Trần. Bọn họ muốn tôi thành vật thế thân cho Phương, rủi ro gì tự chịu, mà đương nhiên, rủi ro là chắc chắn khi lũ ma cô bắt cóc đầy rẫy.
– Bảo Quang đưa cô đi!
Anh ta nhàn nhạt nói, cho phép tôi mở cửa xe. Dù gì thì gì, tôi vẫn phải trong vòng kiểm soát của anh ta, cũng như để đảm bảo rủi ro cho tôi. Tôi gật đầu, đẩy cửa bước ra. Dù trong lòng cảm giác khó chịu đầy ắp, tôi cũng đành nhìn theo bóng chiếc Maybach dần xa khuất. Chuyện này là đương nhiên, chính mày đã lừa anh ta trước, anh ta đối xử với mày thế này là hoàn toàn bình thường, ok?
Đường đường phu nhân phó tổng giám đốc Mạnh Phát mà trong túi chỉ có 132 nghìn. Mười triệu kiếm được lần trước tôi đã sớm gửi về quê, giờ muốn đi uống rượu giải sầu cũng phải cân nhắc. Thôi thì, có nhiêu dùng nhiêu!
Tôi bấm số của Quang, tài xế lái xe hoa hôm qua. Cậu ta cũng loanh quanh gần đây, chỉ vài phút là có mặt.
– Chị muốn đi đâu thế?
– Anh đưa tôi ra quán bia hơi số 8 phố P nhé!
Quán bia đó là quán cho dân lao động, giá rất rẻ, trước đây tôi từng đến một lần với mấy đứa bạn. Cũng gọi là tình cờ, cách trường đại học của tôi khá xa. Một địa điểm thích hợp.
Bước xuống từ chiếc xe Ford sang chảnh, quần áo trên người là loại cao cấp nhất, chắc chủ quán không biết tôi không có tiền đâu nhỉ?
– Chủ quán, cho cháu một cốc bia, một đĩa lạc.
Mười nghìn một cốc bia, đồng giá một đĩa lạc luộc. Liệu cơm gắp mắm chính là thế này. Nhậu đơn giản thôi, mục tiêu là say! Không say không về!
Một cốc.
Hai cốc.
Ba cốc.
Cốc thứ tư…
Ọc… Tôi bụm miệng, chạy vội vào nhà vệ sinh. Trong bụng có bao nhiêu, nôn sạch bấy nhiêu. Toàn là nước. Muốn chửi thề một tiếng!
Có bàn tay xách gáy tôi lên. Mùi hương này… Lâm Đạt, đừng nói tôi nghĩ đến anh ta mọi lúc mọi nơi đấy nhé! Anh ta không đáng!
– Cô làm cái trò gì thế hả?
Âm giọng quát tháo này… Không sai, chính là anh ta! Đang lơ mơ mà nghe giọng anh ta, tôi lập tức xoay người lại, mở to hai mắt để nhìn cho rõ. Ha… chồng tôi thật này! Oẹ!
Chẳng còn gì trong bụng, may sao cơn say cũng có điểm dừng. Tôi mềm nhũn hai chân, đành dựa vào vai Đạt, cùng anh ta ra quầy thanh toán. Tôi mở ví, tay run run xòe tiền ra đếm. Người đang đỡ vai tôi bực mình, cầm một tấm thẻ đen đưa cho chủ quán. Ai da, hết có mấy chục, họ thích tiền lẻ của tôi hơn, cười cười cung kính trả lại thẻ cho anh ta.
Thế quái nào, anh ta cầm tấm thẻ, nhét vào ví của tôi!
Lâm Đạt, ý anh là sao?
Những tiếng xì xào bàn tán vang lên ngay từ lúc Đạt xuất hiện, sau những gì anh ta làm, càng tiếp tục vang lên. Những ánh mắt phụ nữ dán vào anh ta, vì tất cả những gì anh ta có, tự nhiên làm tôi khó chịu vô cùng. Muốn giấu anh ta đi thật kỹ, chỉ để… mình tôi được ngắm thôi! Dại trai đầu thai không hết rồi Quyên ơi!
Tôi lảo đảo bước theo Đạt, không trở lại xe của Quang, chui vào chiếc Maybach làm lóa mắt người nhìn đậu gần quán.
– Thật muốn dúi đầu cô vào nước cho tỉnh ra!
– Cô về nhà trước đi!
Anh ta… bỏ tôi lại một mình, đến với người thương đang chờ đợi sao? Cảm giác ấm ức vô lý dâng lên, tôi cũng cứng giọng đáp:
– Vậy… tôi không về, tôi đi chơi!
Đạt bực bội, anh ta không nghĩ tôi đòi hỏi như vậy thì phải.
– Cô đang là Trần Hoài Phương, muốn đi lung tung bị phát hiện đấy à?
– Giờ cả thế giới này ai chẳng biết tôi là Trần Hoài Phương! Vò võ chờ chồng không phải là phong cách của tôi!
Tôi bĩu nhẹ môi, không quên nháy một bên mắt trêu anh ta:
– Tôi đi hẹn hò đấy!
Yết hầu chuyển động, sắc mặt Lâm Đạt bỗng chuyển sang một màu đỏ ức chế. Có thể anh ta chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy một cô vợ thẳng thắn đi “ngoại tình” như tôi. Anh ta đánh giá tôi thấp quá rồi! Thực ra thì, trên đời này, tôi ghét nhất là chuyện tranh giành đàn ông. Sẽ không có chuyện tôi tìm mọi cách quyến rũ anh ta hòng cướp anh ta từ tay Linh San.
– Cô dám…?
– Anh dám, tại sao tôi không? Đừng quên, tôi và anh, nước sông không phạm nước giếng!
Đạt cứng họng, không thể cãi lại câu gì. Tôi nhún vai, nói thêm một câu cho anh ta rõ, tôi rất hiểu luật chơi:
– Anh yên tâm, chuyện anh bị cắm sừng sẽ không xuất hiện trên báo đâu!
Bữa tiệc cưới nội bộ nhưng cũng đủ khiến cánh báo chí đưa tin: đại thiếu gia Lâm Đạt của tập đoàn Mạnh Phát kết hôn với thiên kim tiểu thư tập đoàn Hải Thành – Trần Hoài Phương. Cái mặt tôi chềnh ềnh trên báo trong lớp hóa trang cô dâu, chắc hẳn người quen của tôi có tình cờ trông thấy cũng sẽ ngờ ngợ, nhưng thế gian này, người giống người đâu có thiếu. Trần Hoài Phương chưa từng lộ diện, tự nhiên tôi trở thành cô ta trong mắt thiên hạ, đây cũng là ý đồ của nhà họ Trần. Bọn họ muốn tôi thành vật thế thân cho Phương, rủi ro gì tự chịu, mà đương nhiên, rủi ro là chắc chắn khi lũ ma cô bắt cóc đầy rẫy.
– Bảo Quang đưa cô đi!
Anh ta nhàn nhạt nói, cho phép tôi mở cửa xe. Dù gì thì gì, tôi vẫn phải trong vòng kiểm soát của anh ta, cũng như để đảm bảo rủi ro cho tôi. Tôi gật đầu, đẩy cửa bước ra. Dù trong lòng cảm giác khó chịu đầy ắp, tôi cũng đành nhìn theo bóng chiếc Maybach dần xa khuất. Chuyện này là đương nhiên, chính mày đã lừa anh ta trước, anh ta đối xử với mày thế này là hoàn toàn bình thường, ok?
Đường đường phu nhân phó tổng giám đốc Mạnh Phát mà trong túi chỉ có 132 nghìn. Mười triệu kiếm được lần trước tôi đã sớm gửi về quê, giờ muốn đi uống rượu giải sầu cũng phải cân nhắc. Thôi thì, có nhiêu dùng nhiêu!
Tôi bấm số của Quang, tài xế lái xe hoa hôm qua. Cậu ta cũng loanh quanh gần đây, chỉ vài phút là có mặt.
– Chị muốn đi đâu thế?
– Anh đưa tôi ra quán bia hơi số 8 phố P nhé!
Quán bia đó là quán cho dân lao động, giá rất rẻ, trước đây tôi từng đến một lần với mấy đứa bạn. Cũng gọi là tình cờ, cách trường đại học của tôi khá xa. Một địa điểm thích hợp.
Bước xuống từ chiếc xe Ford sang chảnh, quần áo trên người là loại cao cấp nhất, chắc chủ quán không biết tôi không có tiền đâu nhỉ?
– Chủ quán, cho cháu một cốc bia, một đĩa lạc.
Mười nghìn một cốc bia, đồng giá một đĩa lạc luộc. Liệu cơm gắp mắm chính là thế này. Nhậu đơn giản thôi, mục tiêu là say! Không say không về!
Một cốc.
Hai cốc.
Ba cốc.
Cốc thứ tư…
Ọc… Tôi bụm miệng, chạy vội vào nhà vệ sinh. Trong bụng có bao nhiêu, nôn sạch bấy nhiêu. Toàn là nước. Muốn chửi thề một tiếng!
Có bàn tay xách gáy tôi lên. Mùi hương này… Lâm Đạt, đừng nói tôi nghĩ đến anh ta mọi lúc mọi nơi đấy nhé! Anh ta không đáng!
– Cô làm cái trò gì thế hả?
Âm giọng quát tháo này… Không sai, chính là anh ta! Đang lơ mơ mà nghe giọng anh ta, tôi lập tức xoay người lại, mở to hai mắt để nhìn cho rõ. Ha… chồng tôi thật này! Oẹ!
Chẳng còn gì trong bụng, may sao cơn say cũng có điểm dừng. Tôi mềm nhũn hai chân, đành dựa vào vai Đạt, cùng anh ta ra quầy thanh toán. Tôi mở ví, tay run run xòe tiền ra đếm. Người đang đỡ vai tôi bực mình, cầm một tấm thẻ đen đưa cho chủ quán. Ai da, hết có mấy chục, họ thích tiền lẻ của tôi hơn, cười cười cung kính trả lại thẻ cho anh ta.
Thế quái nào, anh ta cầm tấm thẻ, nhét vào ví của tôi!
Lâm Đạt, ý anh là sao?
Những tiếng xì xào bàn tán vang lên ngay từ lúc Đạt xuất hiện, sau những gì anh ta làm, càng tiếp tục vang lên. Những ánh mắt phụ nữ dán vào anh ta, vì tất cả những gì anh ta có, tự nhiên làm tôi khó chịu vô cùng. Muốn giấu anh ta đi thật kỹ, chỉ để… mình tôi được ngắm thôi! Dại trai đầu thai không hết rồi Quyên ơi!
Tôi lảo đảo bước theo Đạt, không trở lại xe của Quang, chui vào chiếc Maybach làm lóa mắt người nhìn đậu gần quán.
– Thật muốn dúi đầu cô vào nước cho tỉnh ra!
/90
|