Ở lại đây… trong phòng bệnh VIP xịn xò thế này, chắc chắn là đắt lắm! Chỉ là… có Lâm Đạt nên tôi không phải lo khoản này, nhưng… nếu như tôi ở đây một mình, nghĩa là sẽ phải xa anh sao?
Suy nghĩ vài giây, tôi e dè nói:
– Thôi… em khỏe rồi, anh cho em về đi! Đêm đến ở đây một mình, em sợ ma lắm!
– Cô ở một mình lúc nào?
Hai mắt tôi đang mệt rũ cũng cố căng ra nhìn Đạt! Ý anh là… anh sẽ ở đây cùng tôi? Có phải thế không?
Đạt xoay người, trầm giọng nói tiếp:
– Tôi xuống kia mua cháo cho cô!
Cháo… Có thể bác sĩ khuyên tôi nên ăn cháo, quả thực tôi rất mệt, sau cú giật điện lần hai, cơ thể tôi như chẳng còn hơi sức. Lúc này đã hơn tám giờ tối… Bữa tối nay, lẽ ra tôi đã được cùng ăn với Đạt, cuối cùng lại thành ra thế này. Mà làm sao Đạt tìm được tôi vậy nhỉ? Người có quyền có trí như anh, hẳn tìm cũng không quá khó. Hệ thống camera được trang bị khắp nơi ở Mạnh Phát nhất định đã chỉ dẫn anh tìm ra tôi. May mắn lớn nhất… chính là anh chủ động tìm kiếm tôi. Nếu như anh mặc kệ tôi, anh mặc định tôi bỏ đi chơi, rất có thể tôi đã thành cái xác khô trong căn phòng kín bưng đó thật! Kẻ dã tâm hãm hại tôi, nhất định tôi phải tìm ra hắn! Lâm Linh San là cái tên đầu tiên tôi nghĩ đến, ngoài cô ta, tôi cũng không nghĩ ra ai khác. Tôi sao có thể nói nghi ngờ vô căn cứ này của tôi cho Đạt, thế nên chỉ có thể bình tĩnh nghĩ cách.
Không bao lâu sau Đạt mang một hộp cháo quay trở lại. Anh đưa cả hộp đã mở cùng thìa cho tôi, dù còn mệt mỏi nhưng bụng sôi réo lên, tôi cười cười đón lấy, quan tâm hỏi:
– Anh ăn tối chưa?
– Cô cứ ăn đi.
Tôi gật đầu. Có thể… Đạt chưa ăn gì, vì tối nay… anh bảo về ăn cùng tôi mà.
– Em xin lỗi…
Tôi mấp máy môi, cảm thấy áy náy vô cùng. Đạt nhàn nhạt đáp:
– Không phải lỗi của cô.
– …
– Em… em thực sự rất muốn tìm ra… kẻ hãm hại em, rốt cuộc hắn là ai?
Tôi nghiến răng, hai mắt đanh lại. Chỉ cần nghĩ đến kẻ trực tiếp hãm hại tôi, tôi đã muốn tự tay trừng phạt hắn, lại càng căm hơn kẻ thực sự đứng sau ra lệnh. Tôi muốn bọn chúng phải chịu những gì tôi phải chịu, muốn chúng phải đối diện với bản án nghiêm khắc của pháp luật! Chắc hẳn kẻ đứng sau không việc gì phải tự mình làm, việc sai khiến kẻ khác sẽ giúp hắn tránh rủi ro hơn nhiều, nhất là khi… hắn nắm trong tay quyền lực.
Đạt gật nhẹ:
– Tôi sẽ tìm kẻ đó.
Để một cô y tá vào phòng chăm sóc tôi, Đạt rời đi. Ăn xong cốc cháo tim nóng hổi, uống một cốc sữa ấm cùng vài viên thuốc đắng ngắt, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sức khỏe của tôi bị ảnh hưởng nhiều hơn tôi nghĩ, nhưng có thế nào… giữ được cái mạng nhỏ này là quá tốt rồi. Ánh mắt vằn đỏ của Lâm Đạt trong giây phút nhìn tôi co ro ngồi đó… có lẽ cả cuộc đời này tôi cũng chẳng thể nào quên được. Đạt lo lắng cho tôi, có phải vậy không?
Khóe miệng khẽ cong, tôi có chút giật mình, lơ mơ mở mắt… Đã mười hai giờ rồi, Đạt về phòng từ lúc nào mà tôi không biết.
Người đàn ông đang ngủ ở chiếc giường người nhà trước tôi kia. Khuôn mặt đẹp đẽ của anh trong giấc ngủ say thật hiền hòa thơ trẻ. Tôi may mắn… hay là bất hạnh… khi mỗi phút mỗi giây lại thêm chìm đắm vào anh? Cảm xúc của tôi cứ như con sóng, dập dềnh theo từng biểu hiện, từng lời nói, từng hành động của anh, đến mức đánh mất cả bản thân mình? Tôi không biết… không biết nữa. Chỉ biết lúc này… trái tim tôi, cõi lòng tôi tràn ngập rộn ràng, vì lẽ… anh đang ở bên tôi. Nhân tình của anh… một mình lạnh lẽo trong đêm cô tịch, chỉ sợ hận thù trong lòng cô ta mỗi lúc thêm một chất chồng.
Ba ngày dưỡng thương của tôi trôi qua trong bệnh viện. Tôi đã sớm khỏe trở lại nhưng Đạt dứt khoát không cho tôi về, thế nên đành chịu để cô y tá đè tôi ra truyền đủ các loại nước dinh dưỡng. Trong lòng, tôi vẫn luôn bồn chồn không yên về kết quả điều tra của Đạt.
Từ lúc tôi đóng giả Trần Hoài Phương, nhà họ Trần cẩn thận sợ tôi bị lộ, bọn họ sắm cho tôi điện thoại dòng cao cấp nhất cùng số điện thoại mới, để tôi không còn liên hệ gì với thân phận cũ. Thế nên, dù túi xách bị cướp, tôi cũng không có gì phải lo lắng bị lộ thân phận.
Bệnh viện tư nhân này không có yêu cầu bệnh nhân quá nhiều, chỉ cần khách hàng là Lâm Đạt, họ có thể để tôi ở đây, chẳng cần giấy tờ gì. Đương nhiên, ra viện cũng chẳng cần làm thủ tục. Chiều thứ sáu, tôi thay khỏi người bộ đồ bệnh nhân xanh lá, mặc lại bộ váy nhung thơm sạch để lên xe anh, cùng anh trở về “tổ ấm” của chúng tôi.
Đã đến lúc tôi hỏi lại Đạt một lần nữa về kết quả điều tra, cách đây hai ngày tôi hỏi anh nói là chưa có kết quả.
Hít sâu một hơi, tôi quay sang anh, cứng giọng hỏi:
– Anh, kẻ hại em… là ai vậy?
Suy nghĩ vài giây, tôi e dè nói:
– Thôi… em khỏe rồi, anh cho em về đi! Đêm đến ở đây một mình, em sợ ma lắm!
– Cô ở một mình lúc nào?
Hai mắt tôi đang mệt rũ cũng cố căng ra nhìn Đạt! Ý anh là… anh sẽ ở đây cùng tôi? Có phải thế không?
Đạt xoay người, trầm giọng nói tiếp:
– Tôi xuống kia mua cháo cho cô!
Cháo… Có thể bác sĩ khuyên tôi nên ăn cháo, quả thực tôi rất mệt, sau cú giật điện lần hai, cơ thể tôi như chẳng còn hơi sức. Lúc này đã hơn tám giờ tối… Bữa tối nay, lẽ ra tôi đã được cùng ăn với Đạt, cuối cùng lại thành ra thế này. Mà làm sao Đạt tìm được tôi vậy nhỉ? Người có quyền có trí như anh, hẳn tìm cũng không quá khó. Hệ thống camera được trang bị khắp nơi ở Mạnh Phát nhất định đã chỉ dẫn anh tìm ra tôi. May mắn lớn nhất… chính là anh chủ động tìm kiếm tôi. Nếu như anh mặc kệ tôi, anh mặc định tôi bỏ đi chơi, rất có thể tôi đã thành cái xác khô trong căn phòng kín bưng đó thật! Kẻ dã tâm hãm hại tôi, nhất định tôi phải tìm ra hắn! Lâm Linh San là cái tên đầu tiên tôi nghĩ đến, ngoài cô ta, tôi cũng không nghĩ ra ai khác. Tôi sao có thể nói nghi ngờ vô căn cứ này của tôi cho Đạt, thế nên chỉ có thể bình tĩnh nghĩ cách.
Không bao lâu sau Đạt mang một hộp cháo quay trở lại. Anh đưa cả hộp đã mở cùng thìa cho tôi, dù còn mệt mỏi nhưng bụng sôi réo lên, tôi cười cười đón lấy, quan tâm hỏi:
– Anh ăn tối chưa?
– Cô cứ ăn đi.
Tôi gật đầu. Có thể… Đạt chưa ăn gì, vì tối nay… anh bảo về ăn cùng tôi mà.
– Em xin lỗi…
Tôi mấp máy môi, cảm thấy áy náy vô cùng. Đạt nhàn nhạt đáp:
– Không phải lỗi của cô.
– …
– Em… em thực sự rất muốn tìm ra… kẻ hãm hại em, rốt cuộc hắn là ai?
Tôi nghiến răng, hai mắt đanh lại. Chỉ cần nghĩ đến kẻ trực tiếp hãm hại tôi, tôi đã muốn tự tay trừng phạt hắn, lại càng căm hơn kẻ thực sự đứng sau ra lệnh. Tôi muốn bọn chúng phải chịu những gì tôi phải chịu, muốn chúng phải đối diện với bản án nghiêm khắc của pháp luật! Chắc hẳn kẻ đứng sau không việc gì phải tự mình làm, việc sai khiến kẻ khác sẽ giúp hắn tránh rủi ro hơn nhiều, nhất là khi… hắn nắm trong tay quyền lực.
Đạt gật nhẹ:
– Tôi sẽ tìm kẻ đó.
Để một cô y tá vào phòng chăm sóc tôi, Đạt rời đi. Ăn xong cốc cháo tim nóng hổi, uống một cốc sữa ấm cùng vài viên thuốc đắng ngắt, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sức khỏe của tôi bị ảnh hưởng nhiều hơn tôi nghĩ, nhưng có thế nào… giữ được cái mạng nhỏ này là quá tốt rồi. Ánh mắt vằn đỏ của Lâm Đạt trong giây phút nhìn tôi co ro ngồi đó… có lẽ cả cuộc đời này tôi cũng chẳng thể nào quên được. Đạt lo lắng cho tôi, có phải vậy không?
Khóe miệng khẽ cong, tôi có chút giật mình, lơ mơ mở mắt… Đã mười hai giờ rồi, Đạt về phòng từ lúc nào mà tôi không biết.
Người đàn ông đang ngủ ở chiếc giường người nhà trước tôi kia. Khuôn mặt đẹp đẽ của anh trong giấc ngủ say thật hiền hòa thơ trẻ. Tôi may mắn… hay là bất hạnh… khi mỗi phút mỗi giây lại thêm chìm đắm vào anh? Cảm xúc của tôi cứ như con sóng, dập dềnh theo từng biểu hiện, từng lời nói, từng hành động của anh, đến mức đánh mất cả bản thân mình? Tôi không biết… không biết nữa. Chỉ biết lúc này… trái tim tôi, cõi lòng tôi tràn ngập rộn ràng, vì lẽ… anh đang ở bên tôi. Nhân tình của anh… một mình lạnh lẽo trong đêm cô tịch, chỉ sợ hận thù trong lòng cô ta mỗi lúc thêm một chất chồng.
Ba ngày dưỡng thương của tôi trôi qua trong bệnh viện. Tôi đã sớm khỏe trở lại nhưng Đạt dứt khoát không cho tôi về, thế nên đành chịu để cô y tá đè tôi ra truyền đủ các loại nước dinh dưỡng. Trong lòng, tôi vẫn luôn bồn chồn không yên về kết quả điều tra của Đạt.
Từ lúc tôi đóng giả Trần Hoài Phương, nhà họ Trần cẩn thận sợ tôi bị lộ, bọn họ sắm cho tôi điện thoại dòng cao cấp nhất cùng số điện thoại mới, để tôi không còn liên hệ gì với thân phận cũ. Thế nên, dù túi xách bị cướp, tôi cũng không có gì phải lo lắng bị lộ thân phận.
Bệnh viện tư nhân này không có yêu cầu bệnh nhân quá nhiều, chỉ cần khách hàng là Lâm Đạt, họ có thể để tôi ở đây, chẳng cần giấy tờ gì. Đương nhiên, ra viện cũng chẳng cần làm thủ tục. Chiều thứ sáu, tôi thay khỏi người bộ đồ bệnh nhân xanh lá, mặc lại bộ váy nhung thơm sạch để lên xe anh, cùng anh trở về “tổ ấm” của chúng tôi.
Đã đến lúc tôi hỏi lại Đạt một lần nữa về kết quả điều tra, cách đây hai ngày tôi hỏi anh nói là chưa có kết quả.
Hít sâu một hơi, tôi quay sang anh, cứng giọng hỏi:
– Anh, kẻ hại em… là ai vậy?
/90
|