Khi tôi tỉnh dậy, Lâm Đạt đã không còn trong phòng. Bảy giờ rồi… Anh lại tắt báo thức, không để tôi dậy nấu bữa sáng. Đêm qua… tôi cũng quên mất không hỏi tình hình Linh San thế nào. Bởi lẽ… hai tiếng “Linh San” luôn khiến tôi đau thắt, không muốn nhắc đến. Có lẽ… cô ta ổn rồi, anh cũng đã trở về cuộc sống bình thường còn gì.
Tiếng tin nhắn làm tôi thoáng giật mình.
“Cấm uống thuốc.”
Ý Lâm Đạt… anh muốn có con với tôi? Tại… tại sao lại thế? Anh đâu có yêu tôi? Linh San đâu rồi, cô ta không muốn sinh con cho anh nữa à?
Trái tim đập thình thình, tôi coi như không biết. Quang biết chuyện nhất định sẽ báo cáo lại với Đạt, thế nên tôi quyết định không mua trên đường đi. Đến khi vào công ty rồi, tôi mới tự mình quay ra mua cái bánh mì ăn lót dạ, sau đó tìm một hiệu thuốc. Chuyện quan trọng này, còn lâu tôi mới nghe Lâm Đạt!
Vừa từ toilet bước ra, kẻ mà tôi không muốn chạm mặt lại xuất hiện. Lưu Huy Khánh bước từ phía toilet nam đối diện. Từ hôm đó, anh ta vẫn luôn chiếu ánh nhìn nửa giễu cợt, nửa soi mói về tôi.
– Phương, em có khỏe không… nhìn em hình như hơi mệt mỏi?
– Không mượn anh quan tâm!
– Haha… nếu biết chuyện này, biết đâu em sẽ khỏe hơn đấy!
Tôi trừng mắt nhìn vẻ tỏ ra bí hiểm đáng ghét của anh ta.
– Cho em biết một tin: Linh San có tế bào ác ở hai bên buồng trứng. Cô ta được chỉ định cắt bỏ toàn bộ buồng trứng, đồng nghĩa… sẽ không bao giờ có con được!
Tôi sững lại. Cô ta… gặp quả báo sớm vậy sao? Đàn bà không thể đẻ… thậm chí còn mất đi cả những hoocmon nữ tính… liệu cô ta còn lại gì đây? Thẫn thờ lặng đi… tôi chợt hiểu ra, tại sao đột nhiên Lâm Đạt lại làm chuyện đó với tôi. Thì ra… tất cả chỉ vì… Linh San sẽ không thể sinh con cho anh. Chính vì vậy, anh cần một cái máy đẻ hợp pháp… Không còn ai khác hợp lý hơn tôi rồi! Ghê gớm thật đấy… làm mọi chuyện đều có tính toán. Lâm Đạt, con người anh, rốt cuộc được làm từ thứ gì mà lạnh lùng tính toán đến như vậy? Khẽ rùng mình, tôi xoay người bước nhanh, không muốn đối diện với đôi mắt nheo nheo cợt nhả của Khánh.
Âm thanh tin nhắn vang lên, là của Lâm Đạt. Tim tôi khẽ thót lên một nhịp.
“Tối nay đi ăn ngoài.”
Dường như Đạt đã trở về với cuộc sống bình thường. Thú vui thể xác đêm qua không thể là giả. Còn Linh San… cô ta sắp phải đối diện với đau đớn cùng cực, nỗi đau ấy… không chỉ thể xác mà càng đau đớn hơn ở tinh thần… Dù có ghét cô ta bao nhiêu đi chăng nữa, lúc này tôi chỉ cảm thấy thương hại cô ta. Cho đến cuối cùng, Đạt không thể cùng cô ta, hai người bên nhau không vì bất cứ điều gì, cùng nắm tay nhau, chỉ có nhau thôi. Mà vốn dĩ, anh đâu có như vậy.
Đàn ông… có thế nào cũng là đàn ông! Bạc, thực sự quá bạc!
Tôi phì một tiếng bức xúc, nghe âm thanh điện thoại kết nối, đành thở dài nhấc ống nghe, giữ nét tươi tỉnh để trả lời khách hàng. Cách đây hai ngày, tôi chính thức được cho phép tiếp khách qua điện thoại, coi như một thành công đạt được.
Lững thững đẩy cửa căn hộ 2030, trong lòng tôi, bao suy nghĩ rối bời. Đây là lần thứ hai Đạt mời tôi đi ăn ngoài, tâm trạng trong tôi lúc này… đã hoàn toàn khác. Tôi đã nhìn ra mọi chuyện, đã không thể nào sung sướng nhận lời anh như lần đầu ngây thơ. Mà… tôi cũng chẳng thể nào ngây thơ được nữa, Lâm Đạt đã biến tôi thành đàn bà của anh. Một người đàn bà cần phải đẻ con cho anh, còn… sau đó thì sao? Tôi không biết… thực lòng không biết cuộc đời mình sẽ đi đâu về đâu nữa, khi kẻ nắm đằng chuôi tất cả là anh. Đáng giận hơn là… trái tim tôi, cõi lòng tôi vẫn cứ hân hoan mỗi khi được gần anh…
Tôi vừa tắm xong bước ra, Lâm Đạt đã đứng trước tủ quần áo, ngắm nghía lựa chọn, hình như là… chọn cho tôi! Dường như bữa tối nay anh đặc biệt coi trọng. Vừa lựa lựa chọn chọn, anh vừa nhàn nhạt nói:
– Bữa tối nay là lời mời của tổng giám đốc tập đoàn Phượng Vũ, Lê Hoàng. Một đối tác lớn của Mạnh Phát. Cô nghe đến anh ta bao giờ chưa?
– Em… chưa anh ạ.
Chọn một bộ váy vàng chanh tươi sáng khoe trọn vóc dáng thanh xuân của kẻ trước mặt, Lâm Đạt khẽ nhướng mày hài lòng. Tôi nhún vai không có ý kiến, định vào toilet mặc lên người, ai kia liền cau mày:
– Còn phải ngại?
– Không ngại, chỉ sợ… khiêu khích anh!
Dứt lời, nóng ran mặt mũi tôi bước thẳng vào toilet, mặc kệ vẻ thâm trầm khó đoán của Lâm Đạt.
Tiếng tin nhắn làm tôi thoáng giật mình.
“Cấm uống thuốc.”
Ý Lâm Đạt… anh muốn có con với tôi? Tại… tại sao lại thế? Anh đâu có yêu tôi? Linh San đâu rồi, cô ta không muốn sinh con cho anh nữa à?
Trái tim đập thình thình, tôi coi như không biết. Quang biết chuyện nhất định sẽ báo cáo lại với Đạt, thế nên tôi quyết định không mua trên đường đi. Đến khi vào công ty rồi, tôi mới tự mình quay ra mua cái bánh mì ăn lót dạ, sau đó tìm một hiệu thuốc. Chuyện quan trọng này, còn lâu tôi mới nghe Lâm Đạt!
Vừa từ toilet bước ra, kẻ mà tôi không muốn chạm mặt lại xuất hiện. Lưu Huy Khánh bước từ phía toilet nam đối diện. Từ hôm đó, anh ta vẫn luôn chiếu ánh nhìn nửa giễu cợt, nửa soi mói về tôi.
– Phương, em có khỏe không… nhìn em hình như hơi mệt mỏi?
– Không mượn anh quan tâm!
– Haha… nếu biết chuyện này, biết đâu em sẽ khỏe hơn đấy!
Tôi trừng mắt nhìn vẻ tỏ ra bí hiểm đáng ghét của anh ta.
– Cho em biết một tin: Linh San có tế bào ác ở hai bên buồng trứng. Cô ta được chỉ định cắt bỏ toàn bộ buồng trứng, đồng nghĩa… sẽ không bao giờ có con được!
Tôi sững lại. Cô ta… gặp quả báo sớm vậy sao? Đàn bà không thể đẻ… thậm chí còn mất đi cả những hoocmon nữ tính… liệu cô ta còn lại gì đây? Thẫn thờ lặng đi… tôi chợt hiểu ra, tại sao đột nhiên Lâm Đạt lại làm chuyện đó với tôi. Thì ra… tất cả chỉ vì… Linh San sẽ không thể sinh con cho anh. Chính vì vậy, anh cần một cái máy đẻ hợp pháp… Không còn ai khác hợp lý hơn tôi rồi! Ghê gớm thật đấy… làm mọi chuyện đều có tính toán. Lâm Đạt, con người anh, rốt cuộc được làm từ thứ gì mà lạnh lùng tính toán đến như vậy? Khẽ rùng mình, tôi xoay người bước nhanh, không muốn đối diện với đôi mắt nheo nheo cợt nhả của Khánh.
Âm thanh tin nhắn vang lên, là của Lâm Đạt. Tim tôi khẽ thót lên một nhịp.
“Tối nay đi ăn ngoài.”
Dường như Đạt đã trở về với cuộc sống bình thường. Thú vui thể xác đêm qua không thể là giả. Còn Linh San… cô ta sắp phải đối diện với đau đớn cùng cực, nỗi đau ấy… không chỉ thể xác mà càng đau đớn hơn ở tinh thần… Dù có ghét cô ta bao nhiêu đi chăng nữa, lúc này tôi chỉ cảm thấy thương hại cô ta. Cho đến cuối cùng, Đạt không thể cùng cô ta, hai người bên nhau không vì bất cứ điều gì, cùng nắm tay nhau, chỉ có nhau thôi. Mà vốn dĩ, anh đâu có như vậy.
Đàn ông… có thế nào cũng là đàn ông! Bạc, thực sự quá bạc!
Tôi phì một tiếng bức xúc, nghe âm thanh điện thoại kết nối, đành thở dài nhấc ống nghe, giữ nét tươi tỉnh để trả lời khách hàng. Cách đây hai ngày, tôi chính thức được cho phép tiếp khách qua điện thoại, coi như một thành công đạt được.
Lững thững đẩy cửa căn hộ 2030, trong lòng tôi, bao suy nghĩ rối bời. Đây là lần thứ hai Đạt mời tôi đi ăn ngoài, tâm trạng trong tôi lúc này… đã hoàn toàn khác. Tôi đã nhìn ra mọi chuyện, đã không thể nào sung sướng nhận lời anh như lần đầu ngây thơ. Mà… tôi cũng chẳng thể nào ngây thơ được nữa, Lâm Đạt đã biến tôi thành đàn bà của anh. Một người đàn bà cần phải đẻ con cho anh, còn… sau đó thì sao? Tôi không biết… thực lòng không biết cuộc đời mình sẽ đi đâu về đâu nữa, khi kẻ nắm đằng chuôi tất cả là anh. Đáng giận hơn là… trái tim tôi, cõi lòng tôi vẫn cứ hân hoan mỗi khi được gần anh…
Tôi vừa tắm xong bước ra, Lâm Đạt đã đứng trước tủ quần áo, ngắm nghía lựa chọn, hình như là… chọn cho tôi! Dường như bữa tối nay anh đặc biệt coi trọng. Vừa lựa lựa chọn chọn, anh vừa nhàn nhạt nói:
– Bữa tối nay là lời mời của tổng giám đốc tập đoàn Phượng Vũ, Lê Hoàng. Một đối tác lớn của Mạnh Phát. Cô nghe đến anh ta bao giờ chưa?
– Em… chưa anh ạ.
Chọn một bộ váy vàng chanh tươi sáng khoe trọn vóc dáng thanh xuân của kẻ trước mặt, Lâm Đạt khẽ nhướng mày hài lòng. Tôi nhún vai không có ý kiến, định vào toilet mặc lên người, ai kia liền cau mày:
– Còn phải ngại?
– Không ngại, chỉ sợ… khiêu khích anh!
Dứt lời, nóng ran mặt mũi tôi bước thẳng vào toilet, mặc kệ vẻ thâm trầm khó đoán của Lâm Đạt.
/90
|