Vòng tay lớn choàng qua eo nhỏ, tìm nơi vun đầy xoa nắn, hơi thở vương mùi rượu phảng qua tai tôi. Từ phía sau, anh nhẹ nhàng đẩy thứ đã sớm vươn cao cứng chắc kia vào trong tôi, cứ vậy luận động miệt mài dẫn dụ tôi vào hoan lạc. Không thể từ chối, chẳng thể chống cự, giao kèo đã được xác lập. Không có tình yêu, tôi có thể đòi hỏi gì đây?
Quấn khăn tắm cho tôi, Đạt bế tôi về giường. Đối diện với tôi, khuôn mặt nghiêm nghị đẹp như tạc của anh dường như có chút gầy đi làm lòng tôi thắt lại.
– Anh… ba ngày qua… em đã chờ anh.
Hai má nóng ran, tôi nhìn sâu vào đáy mắt anh, dò tìm chút cảm xúc nào dành cho tôi trong đó, nhưng dường như tôi chẳng thấy gì cả, có chăng là dục vọng bản năng không che giấu.
Hất khăn tắm sang một bên, thứ kia lại sẵn sàng tìm đến giữa hai chân tôi, quen thuộc chen vào. Anh lạnh lùng ra vào không ngớt, biến cơ thể tôi thành những lớp sóng xô. Cảm giác tủi thân hơn bao giờ hết, nước mắt tôi vô thức trào ra. Tránh ánh mắt anh, tôi vội gạt đi.
– Cô yêu tôi?
Anh khựng lại, đáy mắt sẫm đen như đáy hồ, khàn khàn lên tiếng.
– Nếu… đúng là thế, thì… sao?
Tôi ngập ngừng đáp lại, trái tim đập nhanh hơn bao giờ hết, đôi mắt đỏ hoe hướng về anh chờ đợi.
– Không nên.
Âm giọng lạnh lùng chặt đứt tất cả. Cảm giác như rơi xuống vực sâu thăm thẳm, tôi mím chặt môi, hít một hơi, chấp nhận gật đầu. Tôi không có quyền yêu anh, dù anh biết cũng không cần đến thứ tình yêu nhỏ bé yếu ớt của tôi. Con đường anh đi không có liên quan đến tôi.
Để tôi nằm yên chờ đợi kết quả sau những phút cuồng dã, anh mặc lại áo sơ mi trắng cùng quần vest đen, trở lại vẻ lãnh đạm như tôi từng nghĩ sai về anh. Ngay sau đó, anh nhanh chóng rời đi.
Lâm Đạt… Tôi cắn răng vào môi, ấm ức đến mức hai mắt đỏ hoe. Thật vô lý khi ấm ức, biết là vô lý, nhưng vẫn cứ ấm ức đòi hỏi. Lúc nào cũng vậy, anh luôn khiến tôi vừa thích anh đến điên lên, lại vừa ghét bỏ trong ấm ức. Chẳng còn là tù binh mang danh “Trần Hoài Phương” răm rắp nghe lời đao phủ, lúc này tôi lại trở thành tù binh mang danh đẻ mướn. Tiền đã nhận rồi, tiêu cũng đã tiêu rồi. Mơ mộng một tình yêu sao? Tư bản không nói chuyện yêu đương!
Cứ vậy, hai đến ba ngày, anh trở lại nơi này, cùng tôi trầm luân trong dục tình thiêu đốt. Anh coi tôi là nơi giải tỏa, tại sao tôi không coi anh như vậy chứ? Tư tưởng đã thông, tôi nhiệt tình đáp ứng, lại còn chủ động, mặt dày vốn đã quen rồi. Khắp nơi trong căn phòng này đều có dấu vết hoan lạc của anh và tôi, chỉ nhớ đến thôi cơ thể đã nóng đến phát điên.
Kỳ kinh nguyệt tháng đầu tiên tôi ở đây xuất hiện, tôi chẳng biết mình vui hay là buồn. Người kia cũng chẳng biểu hiện cảm xúc cho tôi biết. Anh khẽ nhướng mày, gật gù tiếp nhận thông tin, định rời đi khi không được việc. Tôi níu tay anh, mặt mũi xanh lè nhăn nhó:
– Em đau bụng, có thể ở đây với em đêm nay không?
Suy nghĩ vài giây, anh gật đầu. Xem ra… anh vẫn là người có lòng trắc ẩn, sợ tôi đau quá ngoẻo mất, đành ở lại canh chừng.
Đã lâu lắm rồi tôi mới được ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần say ngủ cách tôi có một gang tay. Khóe miệng khẽ cong lên, tôi từ từ tiến lại, hôn nhẹ lên vầng trán vuông vức, lên chóp mũi thanh tú, lên đôi môi mềm mại kiêu bạc lạnh lùng. Dừng lại ở đôi môi thêm một lát, như muốn nói với anh: Em chưa muốn có con đâu Lâm Đạt à… vì em còn muốn được ở bên anh, muốn có cơ hội phá vỡ trái tim băng giá của anh, để được chui vào lòng anh mà thổn thức. Nhất định là ấm áp vô cùng, phải không? Chỉ là, em không đủ khả năng phá vỡ lớp băng dày bịch thôi, hay em chưa đủ khả năng, thì liệu thời gian có giúp em không?
Nụ hôn chủ động bất ngờ biến thành bị động. Tôi ngây người, máu huyết trong cơ thể lập tức đông cứng trước nụ hôn tấn công mạnh mẽ của người đàn ông vừa bị tôi cưỡng hôn. Chiếc lưỡi ướt át khuấy đảo chiếm lĩnh, tôi cứ vậy hòa nhịp cùng anh một nụ hôn say đắm tưởng chừng không bao giờ kết thúc. Bàn tay lớn lần vào áo ngủ rồi ngưng lại. Anh nhớ ra hôm nay tôi không thể, cũng nhớ ra… mình vừa hành động không đúng thì phải. Mọi hoạt động ngưng lại như robot hết pin, anh đẩy tôi ra.
– Ngủ đi!
Âm giọng khàn khàn vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, anh xoay lưng về tôi. Nằm im bất động, cơ thể tôi còn chưa hết run rẩy sau nụ hôn đầu. Đó chính xác là nụ hôn đầu của tôi, không chỉ là nụ hôn đầu giữa anh và tôi. Toàn thân bần thần như có luồng điện chạy qua, tôi đưa tay lên ngực trấn giữ nhịp tim không ngừng tăng cao. Lâm Đạt… anh vừa hôn tôi, nụ hôn ấy… là của tình yêu, hay chỉ là của dục vọng? Nhưng… anh chưa từng hôn tôi, dù tôi và anh đã quan hệ rất nhiều lần kia mà?
Quấn khăn tắm cho tôi, Đạt bế tôi về giường. Đối diện với tôi, khuôn mặt nghiêm nghị đẹp như tạc của anh dường như có chút gầy đi làm lòng tôi thắt lại.
– Anh… ba ngày qua… em đã chờ anh.
Hai má nóng ran, tôi nhìn sâu vào đáy mắt anh, dò tìm chút cảm xúc nào dành cho tôi trong đó, nhưng dường như tôi chẳng thấy gì cả, có chăng là dục vọng bản năng không che giấu.
Hất khăn tắm sang một bên, thứ kia lại sẵn sàng tìm đến giữa hai chân tôi, quen thuộc chen vào. Anh lạnh lùng ra vào không ngớt, biến cơ thể tôi thành những lớp sóng xô. Cảm giác tủi thân hơn bao giờ hết, nước mắt tôi vô thức trào ra. Tránh ánh mắt anh, tôi vội gạt đi.
– Cô yêu tôi?
Anh khựng lại, đáy mắt sẫm đen như đáy hồ, khàn khàn lên tiếng.
– Nếu… đúng là thế, thì… sao?
Tôi ngập ngừng đáp lại, trái tim đập nhanh hơn bao giờ hết, đôi mắt đỏ hoe hướng về anh chờ đợi.
– Không nên.
Âm giọng lạnh lùng chặt đứt tất cả. Cảm giác như rơi xuống vực sâu thăm thẳm, tôi mím chặt môi, hít một hơi, chấp nhận gật đầu. Tôi không có quyền yêu anh, dù anh biết cũng không cần đến thứ tình yêu nhỏ bé yếu ớt của tôi. Con đường anh đi không có liên quan đến tôi.
Để tôi nằm yên chờ đợi kết quả sau những phút cuồng dã, anh mặc lại áo sơ mi trắng cùng quần vest đen, trở lại vẻ lãnh đạm như tôi từng nghĩ sai về anh. Ngay sau đó, anh nhanh chóng rời đi.
Lâm Đạt… Tôi cắn răng vào môi, ấm ức đến mức hai mắt đỏ hoe. Thật vô lý khi ấm ức, biết là vô lý, nhưng vẫn cứ ấm ức đòi hỏi. Lúc nào cũng vậy, anh luôn khiến tôi vừa thích anh đến điên lên, lại vừa ghét bỏ trong ấm ức. Chẳng còn là tù binh mang danh “Trần Hoài Phương” răm rắp nghe lời đao phủ, lúc này tôi lại trở thành tù binh mang danh đẻ mướn. Tiền đã nhận rồi, tiêu cũng đã tiêu rồi. Mơ mộng một tình yêu sao? Tư bản không nói chuyện yêu đương!
Cứ vậy, hai đến ba ngày, anh trở lại nơi này, cùng tôi trầm luân trong dục tình thiêu đốt. Anh coi tôi là nơi giải tỏa, tại sao tôi không coi anh như vậy chứ? Tư tưởng đã thông, tôi nhiệt tình đáp ứng, lại còn chủ động, mặt dày vốn đã quen rồi. Khắp nơi trong căn phòng này đều có dấu vết hoan lạc của anh và tôi, chỉ nhớ đến thôi cơ thể đã nóng đến phát điên.
Kỳ kinh nguyệt tháng đầu tiên tôi ở đây xuất hiện, tôi chẳng biết mình vui hay là buồn. Người kia cũng chẳng biểu hiện cảm xúc cho tôi biết. Anh khẽ nhướng mày, gật gù tiếp nhận thông tin, định rời đi khi không được việc. Tôi níu tay anh, mặt mũi xanh lè nhăn nhó:
– Em đau bụng, có thể ở đây với em đêm nay không?
Suy nghĩ vài giây, anh gật đầu. Xem ra… anh vẫn là người có lòng trắc ẩn, sợ tôi đau quá ngoẻo mất, đành ở lại canh chừng.
Đã lâu lắm rồi tôi mới được ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần say ngủ cách tôi có một gang tay. Khóe miệng khẽ cong lên, tôi từ từ tiến lại, hôn nhẹ lên vầng trán vuông vức, lên chóp mũi thanh tú, lên đôi môi mềm mại kiêu bạc lạnh lùng. Dừng lại ở đôi môi thêm một lát, như muốn nói với anh: Em chưa muốn có con đâu Lâm Đạt à… vì em còn muốn được ở bên anh, muốn có cơ hội phá vỡ trái tim băng giá của anh, để được chui vào lòng anh mà thổn thức. Nhất định là ấm áp vô cùng, phải không? Chỉ là, em không đủ khả năng phá vỡ lớp băng dày bịch thôi, hay em chưa đủ khả năng, thì liệu thời gian có giúp em không?
Nụ hôn chủ động bất ngờ biến thành bị động. Tôi ngây người, máu huyết trong cơ thể lập tức đông cứng trước nụ hôn tấn công mạnh mẽ của người đàn ông vừa bị tôi cưỡng hôn. Chiếc lưỡi ướt át khuấy đảo chiếm lĩnh, tôi cứ vậy hòa nhịp cùng anh một nụ hôn say đắm tưởng chừng không bao giờ kết thúc. Bàn tay lớn lần vào áo ngủ rồi ngưng lại. Anh nhớ ra hôm nay tôi không thể, cũng nhớ ra… mình vừa hành động không đúng thì phải. Mọi hoạt động ngưng lại như robot hết pin, anh đẩy tôi ra.
– Ngủ đi!
Âm giọng khàn khàn vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, anh xoay lưng về tôi. Nằm im bất động, cơ thể tôi còn chưa hết run rẩy sau nụ hôn đầu. Đó chính xác là nụ hôn đầu của tôi, không chỉ là nụ hôn đầu giữa anh và tôi. Toàn thân bần thần như có luồng điện chạy qua, tôi đưa tay lên ngực trấn giữ nhịp tim không ngừng tăng cao. Lâm Đạt… anh vừa hôn tôi, nụ hôn ấy… là của tình yêu, hay chỉ là của dục vọng? Nhưng… anh chưa từng hôn tôi, dù tôi và anh đã quan hệ rất nhiều lần kia mà?
/90
|