Hiểu thêm về mối quan hệ xưa nay gia đình Lâm Đạt luôn che giấu, tôi gật nhẹ:
– Ngày đó Lưu Huy Khánh từng cho em biết rất nhiều thông tin về Linh San để chia rẽ em và anh. Hắn không nghi ngờ em là Trần Hoài Phương giả nhưng hắn tiếp cận em với mục đích phá hoại chúng ta. Anh nghĩ hắn là người của ai?
Lâm Đạt chau mày suy nghĩ. Lúc này, anh chưa thể có được câu trả lời. Nếu như tôi không nói với anh về Khánh, có thể anh cũng không biết hắn là kẻ đáng ngờ như vậy.
Nhớ đến chuyện Phạm Thiên Dương sắp làm tổng giám đốc Mạnh Phát, tôi lo lắng hỏi anh:
– Nếu Phạm Thiên Dương lên làm tổng giám đốc thì… liệu anh có thể yên ổn ở đó không?
– Tạm thời không lo.
Có lời của anh như vậy, tôi cũng yên tâm phần nào. Có lẽ ai cũng có vây cánh của mình, thế nên không thể vì một lời từ mặt của ông Kiên mà anh rời khỏi cương vị phó tổng giám đốc Mạnh Phát, cũng như phải sợ hãi hai kẻ đó. Chỉ là… ông Kiên nhắm ai làm chủ Mạnh Phát đã không cần phải bàn đến. Có điều, nếu sau này hắn mạnh lên, rất có thể hắn sẽ làm hại đến anh, bởi mối thâm thù bao năm giữa bọn họ. Nghĩ đến thôi, tôi chợt rùng mình. Nhìn anh, hai mắt tôi long lên lo lắng:
– Anh… nhắm không làm chủ được Mạnh Phát, hay… mình rời khỏi đó đi anh!
Chẳng phải anh nói anh từ bỏ tất cả vì tôi sao, vậy thì… thà bỏ đi, có phải sẽ tốt hơn không?
Đôi mắt sắc trước tôi chau lại, đáy mắt ánh lên tia căm thù cùng quyết tâm, anh lạnh giọng:
– Nếu có thể không cần từ bỏ, tại sao lại phải ném vũ khí, giơ tay từ bỏ?
Cũng có nghĩa, sau bao chuyện, anh vẫn không từ bỏ tham vọng làm chủ Mạnh Phát? Chỉ là… không cần sự ủng hộ của ông Kiên, chỉ là… vì tôi, cơ hội trực tiếp và dễ dàng nhất của anh không còn, nhưng anh vẫn có con đường khác để đi?
Tôi không cần gì cả, chỉ cần anh thôi, cũng chẳng cần sống trên bạc trên vàng, chỉ cần hai vợ chồng yêu thương nhau, cuộc sống bình dị êm đềm trôi qua, ngày lại ngày, thêm một em bé một nửa là anh, một nửa là tôi nữa, cuộc đời chẳng còn mong cầu gì hơn nữa. Nhưng anh khác tôi, quyền lực luôn là điều mà anh khao khát. Trên hết, anh có mối hận thù sâu sắc với hai kẻ kia, cũng không muốn giơ tay xin hàng bọn họ, mà chỉ sợ muốn bình yên rời bỏ Mạnh Phát cũng bị bọn họ hãm hại đến cùng, thế nên buộc phải tạo thế cân bằng để tồn tại. Thế giới của anh quả thực vừa phức tạp, vừa đáng sợ… lại cả đáng thương. Kéo đôi tay anh lại, tôi siết chặt bàn tay anh, ngường ngượng nói như an ủi:
– Dù có thế nào… em vẫn sẽ ủng hộ anh. Dù anh bị ép rời Mạnh Phát với hai bàn tay trắng, chẳng còn gì cả, em cũng chỉ mong anh bình an là đủ.
Lâm Đạt gật nhẹ, đáy mắt có chút cảm kích nhanh chóng chuyển thành vẻ trêu chọc:
– Không cần tính kỹ thế đâu. Có thế nào vẫn sẽ nuôi được em.
Bĩu nhẹ môi, lòng tôi ngọt ngào như vừa được ăn mật.
– Em nuôi anh cũng được đấy nhé! À, cho em đi làm đi! Em tốt nghiệp một tháng rồi, nghỉ ngơi phát chán rồi, bằng cũng đã nhận rồi!
Suốt thời gian làm khóa luận tốt nghiệp, đêm nào tôi cũng thức khuya đến một hai giờ sáng. Vì tôi phải học bù kỳ học bảo lưu kia, nên cực kỳ bận. Áp lực đầy ắp, mặt mũi bơ phờ nổi cả mụn, người gầy rộc đi. Thế nên, vừa bảo vệ xong một cái, anh bắt tôi ở nhà nghỉ dưỡng. Bằng đại học tôi mới nhận cách đây mấy ngày, trong bộ áo tân cử nhân rộng thùng thình còn được Lâm Đạt hộ tống kiêm nhiếp ảnh gia bất đắc dĩ.
Ai kia gật gù:
– Em có muốn quay lại Mạnh Phát không?
Hai mắt tôi sáng lên, đó cũng là mong muốn của tôi. Được gần anh mỗi ngày, quá tuyệt! Trên hết, nếu bản thân có thể giúp anh điều gì trong cuộc chiến ở đó, tôi cực kỳ hạnh phúc.
– Em có anh ạ. Dù sao… em cũng quen một chút với công việc ở đó. Coi như là có kinh nghiệm.
Thực ra, một tân cử nhân chưa có kinh nghiệm như tôi, được vào vị trí trực điện thoại ở một tập đoàn lớn như Mạnh Phát là quá tốt rồi. Vốn dĩ phải thi tuyển, trúng tuyển mới được làm, mà số lượng người thi tuyển, chỉ sợ hồ sơ chất cao như núi.
– OK. Sẽ để em vừa làm vừa học. Trước mắt em cứ quay lại phòng trực điện thoại làm. Nếu muốn tiến lên, em sẽ cần phải học rất nhiều, cũng cần trải nghiệm ở nhiều vị trí.
– Em biết mà.
Tôi hài lòng, cụng tách cà phê vào tách của anh kêu “keng” một tiếng. Muốn đến nơi cao nhất, phải chịu bắt đầu từ chỗ thấp nhất! Lúc này tôi mới có vẻ xứng đáng với vị trí công việc mà anh đã ưu ái để tôi làm cách đây một năm.
– Ngày đó Lưu Huy Khánh từng cho em biết rất nhiều thông tin về Linh San để chia rẽ em và anh. Hắn không nghi ngờ em là Trần Hoài Phương giả nhưng hắn tiếp cận em với mục đích phá hoại chúng ta. Anh nghĩ hắn là người của ai?
Lâm Đạt chau mày suy nghĩ. Lúc này, anh chưa thể có được câu trả lời. Nếu như tôi không nói với anh về Khánh, có thể anh cũng không biết hắn là kẻ đáng ngờ như vậy.
Nhớ đến chuyện Phạm Thiên Dương sắp làm tổng giám đốc Mạnh Phát, tôi lo lắng hỏi anh:
– Nếu Phạm Thiên Dương lên làm tổng giám đốc thì… liệu anh có thể yên ổn ở đó không?
– Tạm thời không lo.
Có lời của anh như vậy, tôi cũng yên tâm phần nào. Có lẽ ai cũng có vây cánh của mình, thế nên không thể vì một lời từ mặt của ông Kiên mà anh rời khỏi cương vị phó tổng giám đốc Mạnh Phát, cũng như phải sợ hãi hai kẻ đó. Chỉ là… ông Kiên nhắm ai làm chủ Mạnh Phát đã không cần phải bàn đến. Có điều, nếu sau này hắn mạnh lên, rất có thể hắn sẽ làm hại đến anh, bởi mối thâm thù bao năm giữa bọn họ. Nghĩ đến thôi, tôi chợt rùng mình. Nhìn anh, hai mắt tôi long lên lo lắng:
– Anh… nhắm không làm chủ được Mạnh Phát, hay… mình rời khỏi đó đi anh!
Chẳng phải anh nói anh từ bỏ tất cả vì tôi sao, vậy thì… thà bỏ đi, có phải sẽ tốt hơn không?
Đôi mắt sắc trước tôi chau lại, đáy mắt ánh lên tia căm thù cùng quyết tâm, anh lạnh giọng:
– Nếu có thể không cần từ bỏ, tại sao lại phải ném vũ khí, giơ tay từ bỏ?
Cũng có nghĩa, sau bao chuyện, anh vẫn không từ bỏ tham vọng làm chủ Mạnh Phát? Chỉ là… không cần sự ủng hộ của ông Kiên, chỉ là… vì tôi, cơ hội trực tiếp và dễ dàng nhất của anh không còn, nhưng anh vẫn có con đường khác để đi?
Tôi không cần gì cả, chỉ cần anh thôi, cũng chẳng cần sống trên bạc trên vàng, chỉ cần hai vợ chồng yêu thương nhau, cuộc sống bình dị êm đềm trôi qua, ngày lại ngày, thêm một em bé một nửa là anh, một nửa là tôi nữa, cuộc đời chẳng còn mong cầu gì hơn nữa. Nhưng anh khác tôi, quyền lực luôn là điều mà anh khao khát. Trên hết, anh có mối hận thù sâu sắc với hai kẻ kia, cũng không muốn giơ tay xin hàng bọn họ, mà chỉ sợ muốn bình yên rời bỏ Mạnh Phát cũng bị bọn họ hãm hại đến cùng, thế nên buộc phải tạo thế cân bằng để tồn tại. Thế giới của anh quả thực vừa phức tạp, vừa đáng sợ… lại cả đáng thương. Kéo đôi tay anh lại, tôi siết chặt bàn tay anh, ngường ngượng nói như an ủi:
– Dù có thế nào… em vẫn sẽ ủng hộ anh. Dù anh bị ép rời Mạnh Phát với hai bàn tay trắng, chẳng còn gì cả, em cũng chỉ mong anh bình an là đủ.
Lâm Đạt gật nhẹ, đáy mắt có chút cảm kích nhanh chóng chuyển thành vẻ trêu chọc:
– Không cần tính kỹ thế đâu. Có thế nào vẫn sẽ nuôi được em.
Bĩu nhẹ môi, lòng tôi ngọt ngào như vừa được ăn mật.
– Em nuôi anh cũng được đấy nhé! À, cho em đi làm đi! Em tốt nghiệp một tháng rồi, nghỉ ngơi phát chán rồi, bằng cũng đã nhận rồi!
Suốt thời gian làm khóa luận tốt nghiệp, đêm nào tôi cũng thức khuya đến một hai giờ sáng. Vì tôi phải học bù kỳ học bảo lưu kia, nên cực kỳ bận. Áp lực đầy ắp, mặt mũi bơ phờ nổi cả mụn, người gầy rộc đi. Thế nên, vừa bảo vệ xong một cái, anh bắt tôi ở nhà nghỉ dưỡng. Bằng đại học tôi mới nhận cách đây mấy ngày, trong bộ áo tân cử nhân rộng thùng thình còn được Lâm Đạt hộ tống kiêm nhiếp ảnh gia bất đắc dĩ.
Ai kia gật gù:
– Em có muốn quay lại Mạnh Phát không?
Hai mắt tôi sáng lên, đó cũng là mong muốn của tôi. Được gần anh mỗi ngày, quá tuyệt! Trên hết, nếu bản thân có thể giúp anh điều gì trong cuộc chiến ở đó, tôi cực kỳ hạnh phúc.
– Em có anh ạ. Dù sao… em cũng quen một chút với công việc ở đó. Coi như là có kinh nghiệm.
Thực ra, một tân cử nhân chưa có kinh nghiệm như tôi, được vào vị trí trực điện thoại ở một tập đoàn lớn như Mạnh Phát là quá tốt rồi. Vốn dĩ phải thi tuyển, trúng tuyển mới được làm, mà số lượng người thi tuyển, chỉ sợ hồ sơ chất cao như núi.
– OK. Sẽ để em vừa làm vừa học. Trước mắt em cứ quay lại phòng trực điện thoại làm. Nếu muốn tiến lên, em sẽ cần phải học rất nhiều, cũng cần trải nghiệm ở nhiều vị trí.
– Em biết mà.
Tôi hài lòng, cụng tách cà phê vào tách của anh kêu “keng” một tiếng. Muốn đến nơi cao nhất, phải chịu bắt đầu từ chỗ thấp nhất! Lúc này tôi mới có vẻ xứng đáng với vị trí công việc mà anh đã ưu ái để tôi làm cách đây một năm.
/90
|