– Tiểu thư, cô có được dạy dỗ cẩn thận không thế?
Khóe miệng khẽ nhếch, Lâm Đạt vặn thêm ánh sáng. Không gian bừng lên màu vàng cam, soi rõ từng đường nét khuôn mặt đẹp như tạc của anh ta. Chỉ tiếc rằng, quá lạnh lẽo.
Hai má nóng ran, tôi tránh ánh mắt anh ta, xoay người mặc kệ. Dù sao tôi cũng chẳng giả bộ yểu điệu thục nữ ngoan hiền được, mà anh ta cũng thừa biết còn gì.
– Anh gay kín, ngủ đi, tôi mệt rồi!
Tôi giả bộ ngáp một cái rõ dài, kéo cái chăn mỏng phủ kín người. Lâm Đạt không thèm cãi, anh ta vặn đèn ngủ nhỏ trở lại. Một hồi tôi lại chìm vào giấc ngủ, nhưng dường như có chút dễ chịu hơn khi bên tôi có người. Dù người đó lạnh như cái xác bên cạnh.
Ánh sáng ngày mới tràn ngập không gian. Khi tôi tỉnh lại, Lâm Đạt đã hoàn toàn biến mất. Bất giác trong tôi… có gì đó trống trải…
Nghe tiếng tivi bên ngoài, tự nhiên khóe miệng tôi cong nhẹ. Đạt còn ở nhà. Tôi nhớ rồi, hôm nay là chủ nhật… Hơn nữa, chắc hẳn sau đám cưới, anh ta cũng có mấy ngày nghỉ phép chứ?
Đã muốn chung sống hòa bình, tôi quyết định sẽ chuẩn bị bữa sáng cho cả hai!
Tối qua tôi xuống siêu thị dưới nhà mua ít đồ cho vào tủ lạnh, còn nấu một bữa tối tươm tất, cuối cùng ăn một mình. Đồ vẫn còn nhiều, giờ không cần mua nữa.
Định vào phòng khách hỏi Đạt mấy câu, chợt tôi nghe tiếng anh ta. Âm giọng nhẹ nhàng tâm tình như nuông chiều ai đó vang lên, bước chân tôi lập tức khựng lại:
– Ba không cho phép… nhưng sẽ sớm thôi! Chờ anh! Yên tâm… sẽ không làm gì có lỗi với em!
Tai tôi có chút ong ong. Lâm Đạt… đang nói chuyện với ai vậy? Vừa lúc, anh ta mở cửa, đối diện với khuôn mặt bần thần của tôi.
– Cô nghe thấy rồi?
Anh ta nhíu mày, nhìn vẻ mặt của tôi, hai mắt liền chau lại. Bất ngờ, cất lời:
– Cô mong đợi gì ở tôi, cô diễn viên?
Có tiếng vỡ toang! Toang thật rồi! Lâm Đạt… tôi đã coi thường anh quá rồi!
– Anh… nói gì thế? Hahaha…
– Tôi cũng không định giấu cô.
Tôi mím môi, buông thõng hai vai, gật đầu chấp nhận. Anh ta đã sớm biết tôi không phải Trần Hoài Phương.
– Chính vì cô không phải Trần Hoài Phương, nên mới có cuộc hôn nhân này.
Tôi trợn tròn mắt nhìn Lâm Đạt. Thì ra… ngay từ lần đầu gặp tôi, anh ta đã biết tất cả.
– Cô diễn viên, cô cần học hành bài bản hơn!
Lâm Đạt nhếch miệng, mặc kệ vẻ mặt ngỡ ngàng của tôi, bước về phòng ngủ. Tôi vẫn đứng chết trân nhìn theo, trái tim đập thình thình, thực tình cũng đã lờ mờ hiểu chuyện. Vì Lâm Đạt cần một lớp vỏ hôn nhân, nên tốt nhất là cưới một kẻ lừa đảo như tôi để không làm lỡ dở những người “vô tội”. Muốn trách anh ta cũng là không thể. Anh ta kín kẽ không để đâu cho hết, mỗi lúc tôi một khâm phục anh ta đấy!
Rõ ràng vậy cũng tốt. Kẻ cắp lại gặp bà già, trách ai được đây? Ít nhất tôi cũng được sống đúng là mình, chẳng cần phải diễn vai ai hết, rất có thể còn có thêm một “đồng minh” là anh ta. Nhìn theo hướng tích cực, tôi đang dễ thở hơn. Biết là tốt nhưng… tại sao trong lòng tôi lại có gì đó hụt hẫng?
Lâm Đạt bước ra, một thân cao lớn khoác măng tô đen dài, sắc da trắng càng thêm rõ rệt. Anh ta đang sẵn sàng ra ngoài. Đã chẳng cần giả bộ ngoan hiền, dù tôi cũng không chắc mình đã giả bộ như thế trước anh ta lúc nào, tôi liền níu tay anh ta, nài nỉ:
– Anh đã biết tất cả rồi thì… cho tôi đi học trở lại đi! Tôi còn chưa học xong!
Trên tất cả, tôi không muốn lỡ dở việc học tập. Phải khốn khổ bao nhiêu tôi mới vào được trường đại học top đầu hiện tại, đi làm thêm sấp mặt thế nào mới trụ lại được, đến nay đã sắp hết năm ba. Đang giai đoạn thi giữa kỳ hai nước rút, tự nhiên nghỉ ngang, thật sự đau lòng mà. Lê Ngọc Quyên không có tấm bằng đại học trường H thì đời này chẳng có bất cứ cái gì hết!
– Cô lừa tôi được, sao không tính đi?
Đạt bực mình giật tay tôi ra. Tôi ấm ức, sụt sịt:
– Tôi bị người ta ép lấy anh. Anh nghĩ tôi muốn chắc? Tại đói quá mà phải đi lừa anh lấy mười triệu, chỉ để anh từ bỏ Hoài Phương, ai bảo anh không chịu thôi đi?
Biết là nói rõ sẽ nguy hiểm, nhưng thà là như vậy, vì tôi chẳng thể giấu gì được anh ta, thà đặt niềm tin ở anh ta còn hơn là ở những kẻ bạc bẽo kia. Dù tôi cũng chẳng rõ anh ta ra sao nữa, nhưng… chẳng hiểu sao giây phút này lại quyết định như vậy?
Tôi lắc đầu, hai mắt đỏ hoe, bất lực nói tiếp:
– Người ta dọa tôi lộ ra là tôi xong đời. Ừm, tôi thành ma sẽ oán anh cả đời!
Một câu dọa thật đáng sợ, người kia phì một tiếng:
– Tôi cũng muốn xem ma ra thế nào?
Tôi tức điên trước vẻ bỡn cợt của kẻ đứng trước mặt. Bản năng khuyên tôi nên nhẹ nhàng mới đạt được mục đích, thế nên liền giương đôi mắt long lanh nhìn anh ta:
– Anh giấu giúp tôi nhé! Tôi chấp nhận cưới anh là đúng ý anh rồi còn gì. Hình như anh đang nuôi bồ nhí phải không, tôi sẽ coi như không biết gì hết, sẽ đóng tròn vai vợ anh, nhaaa!
Có thể tôi không biết nhiều thứ, nhưng biết điều thì chắc chắn phải biết. Tôi chỉ cần Đạt giấu giếm giúp tôi, cho phép tôi tiếp tục học tập. Còn lại, không cần nghĩ nữa, chiều anh ta tất!
Khóe miệng khẽ nhếch, Lâm Đạt vặn thêm ánh sáng. Không gian bừng lên màu vàng cam, soi rõ từng đường nét khuôn mặt đẹp như tạc của anh ta. Chỉ tiếc rằng, quá lạnh lẽo.
Hai má nóng ran, tôi tránh ánh mắt anh ta, xoay người mặc kệ. Dù sao tôi cũng chẳng giả bộ yểu điệu thục nữ ngoan hiền được, mà anh ta cũng thừa biết còn gì.
– Anh gay kín, ngủ đi, tôi mệt rồi!
Tôi giả bộ ngáp một cái rõ dài, kéo cái chăn mỏng phủ kín người. Lâm Đạt không thèm cãi, anh ta vặn đèn ngủ nhỏ trở lại. Một hồi tôi lại chìm vào giấc ngủ, nhưng dường như có chút dễ chịu hơn khi bên tôi có người. Dù người đó lạnh như cái xác bên cạnh.
Ánh sáng ngày mới tràn ngập không gian. Khi tôi tỉnh lại, Lâm Đạt đã hoàn toàn biến mất. Bất giác trong tôi… có gì đó trống trải…
Nghe tiếng tivi bên ngoài, tự nhiên khóe miệng tôi cong nhẹ. Đạt còn ở nhà. Tôi nhớ rồi, hôm nay là chủ nhật… Hơn nữa, chắc hẳn sau đám cưới, anh ta cũng có mấy ngày nghỉ phép chứ?
Đã muốn chung sống hòa bình, tôi quyết định sẽ chuẩn bị bữa sáng cho cả hai!
Tối qua tôi xuống siêu thị dưới nhà mua ít đồ cho vào tủ lạnh, còn nấu một bữa tối tươm tất, cuối cùng ăn một mình. Đồ vẫn còn nhiều, giờ không cần mua nữa.
Định vào phòng khách hỏi Đạt mấy câu, chợt tôi nghe tiếng anh ta. Âm giọng nhẹ nhàng tâm tình như nuông chiều ai đó vang lên, bước chân tôi lập tức khựng lại:
– Ba không cho phép… nhưng sẽ sớm thôi! Chờ anh! Yên tâm… sẽ không làm gì có lỗi với em!
Tai tôi có chút ong ong. Lâm Đạt… đang nói chuyện với ai vậy? Vừa lúc, anh ta mở cửa, đối diện với khuôn mặt bần thần của tôi.
– Cô nghe thấy rồi?
Anh ta nhíu mày, nhìn vẻ mặt của tôi, hai mắt liền chau lại. Bất ngờ, cất lời:
– Cô mong đợi gì ở tôi, cô diễn viên?
Có tiếng vỡ toang! Toang thật rồi! Lâm Đạt… tôi đã coi thường anh quá rồi!
– Anh… nói gì thế? Hahaha…
– Tôi cũng không định giấu cô.
Tôi mím môi, buông thõng hai vai, gật đầu chấp nhận. Anh ta đã sớm biết tôi không phải Trần Hoài Phương.
– Chính vì cô không phải Trần Hoài Phương, nên mới có cuộc hôn nhân này.
Tôi trợn tròn mắt nhìn Lâm Đạt. Thì ra… ngay từ lần đầu gặp tôi, anh ta đã biết tất cả.
– Cô diễn viên, cô cần học hành bài bản hơn!
Lâm Đạt nhếch miệng, mặc kệ vẻ mặt ngỡ ngàng của tôi, bước về phòng ngủ. Tôi vẫn đứng chết trân nhìn theo, trái tim đập thình thình, thực tình cũng đã lờ mờ hiểu chuyện. Vì Lâm Đạt cần một lớp vỏ hôn nhân, nên tốt nhất là cưới một kẻ lừa đảo như tôi để không làm lỡ dở những người “vô tội”. Muốn trách anh ta cũng là không thể. Anh ta kín kẽ không để đâu cho hết, mỗi lúc tôi một khâm phục anh ta đấy!
Rõ ràng vậy cũng tốt. Kẻ cắp lại gặp bà già, trách ai được đây? Ít nhất tôi cũng được sống đúng là mình, chẳng cần phải diễn vai ai hết, rất có thể còn có thêm một “đồng minh” là anh ta. Nhìn theo hướng tích cực, tôi đang dễ thở hơn. Biết là tốt nhưng… tại sao trong lòng tôi lại có gì đó hụt hẫng?
Lâm Đạt bước ra, một thân cao lớn khoác măng tô đen dài, sắc da trắng càng thêm rõ rệt. Anh ta đang sẵn sàng ra ngoài. Đã chẳng cần giả bộ ngoan hiền, dù tôi cũng không chắc mình đã giả bộ như thế trước anh ta lúc nào, tôi liền níu tay anh ta, nài nỉ:
– Anh đã biết tất cả rồi thì… cho tôi đi học trở lại đi! Tôi còn chưa học xong!
Trên tất cả, tôi không muốn lỡ dở việc học tập. Phải khốn khổ bao nhiêu tôi mới vào được trường đại học top đầu hiện tại, đi làm thêm sấp mặt thế nào mới trụ lại được, đến nay đã sắp hết năm ba. Đang giai đoạn thi giữa kỳ hai nước rút, tự nhiên nghỉ ngang, thật sự đau lòng mà. Lê Ngọc Quyên không có tấm bằng đại học trường H thì đời này chẳng có bất cứ cái gì hết!
– Cô lừa tôi được, sao không tính đi?
Đạt bực mình giật tay tôi ra. Tôi ấm ức, sụt sịt:
– Tôi bị người ta ép lấy anh. Anh nghĩ tôi muốn chắc? Tại đói quá mà phải đi lừa anh lấy mười triệu, chỉ để anh từ bỏ Hoài Phương, ai bảo anh không chịu thôi đi?
Biết là nói rõ sẽ nguy hiểm, nhưng thà là như vậy, vì tôi chẳng thể giấu gì được anh ta, thà đặt niềm tin ở anh ta còn hơn là ở những kẻ bạc bẽo kia. Dù tôi cũng chẳng rõ anh ta ra sao nữa, nhưng… chẳng hiểu sao giây phút này lại quyết định như vậy?
Tôi lắc đầu, hai mắt đỏ hoe, bất lực nói tiếp:
– Người ta dọa tôi lộ ra là tôi xong đời. Ừm, tôi thành ma sẽ oán anh cả đời!
Một câu dọa thật đáng sợ, người kia phì một tiếng:
– Tôi cũng muốn xem ma ra thế nào?
Tôi tức điên trước vẻ bỡn cợt của kẻ đứng trước mặt. Bản năng khuyên tôi nên nhẹ nhàng mới đạt được mục đích, thế nên liền giương đôi mắt long lanh nhìn anh ta:
– Anh giấu giúp tôi nhé! Tôi chấp nhận cưới anh là đúng ý anh rồi còn gì. Hình như anh đang nuôi bồ nhí phải không, tôi sẽ coi như không biết gì hết, sẽ đóng tròn vai vợ anh, nhaaa!
Có thể tôi không biết nhiều thứ, nhưng biết điều thì chắc chắn phải biết. Tôi chỉ cần Đạt giấu giếm giúp tôi, cho phép tôi tiếp tục học tập. Còn lại, không cần nghĩ nữa, chiều anh ta tất!
/90
|