Cô Dâu Hoa Yêu

Chương 41 - Chương 39

/65




Trên tờ giấy viết là cô Hàn , mà không phải trợ lý Hàn .

Lời mời chính thức như vậy khiến cô có chút bất ngờ. Liên tưởng đến thái độ kỳ quái trước đó của Thẩm Luật, cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Nhìn chiếc váy này tuyệt đối không rẻ. Mà với hiểu biết của cô về Thẩm Luật, đó là một người lấy lợi ích lớn nhất làm nguyên tắc, sẽ không thể nào vô duyên vô cớ làm những chuyện thừa thãi. Mặc dù không rõ mục đích của chiếc váy cho không này là gì, nhưng nếu như người ta đã tốn kém tặng quà cho mình, tốt xấu gì cũng không thể để anh mất mặt nơi công cộng vì bạn gái bù xù bẩn thỉu.

Trước đây ở bộ phận hành chính cả ngày để mặt mộc, sau khi điều đến làm trợ lý bộ phận tiêu thụ, A Khiết đã đặc biệt dạy cô một vài kỹ xảo trang điểm. Nghe nói khi đàm phán hoặc gặp khách hàng, khuôn mặt trang điểm đẹp có thể khiến phái nữ giỏi giang và đáng tin cậy hơn. Bởi vì không rõ mục đích đi công tác lắm, A Khiết cố ý dặn dò cô mang theo một số đồ trang điểm thường dùng. Vì thế hiện giờ đã phát huy công dụng. Trước tiên Hàn Đan dùng máy sấy sấy lọn tóc gợn sóng, sau đó soi gương giày vò khuôn mặt một phen.

Năm rưỡi chiều, Thẩm Luật mặc áo sơ mi xám trắng kẻ ca rô xuất hiện đúng giờ ở cửa.

Rất đẹp. Anh tán thưởng.

Cám ơn. Mặt Hàn Đan đỏ lên.

Lúc xuống cầu thang, bởi vì không quen đi giày cao gót, mũi giày giẫm vào váy, trọng tâm không ổn định, lảo đảo một cái mới đứng vững.

Thẩm Luật đi ở phía trước xoay người lại, vươn tay về phía cô.

Ở nơi giáp giới của biển và trời, mặt trời tùy ý phóng ánh chiều tà, phát ra ánh sáng màu vàng cam.

Không biết là vì ánh sáng này quá mê hoặc huyền ảo hay vì biểu cảm khi nhìn về phía mình của người đàn ông quá dịu dàng, khiến trong nháy mắt Hàn Đan có ảo giác, dường như người đàn ông phong độ ngời ngời săn sóc tỉ mỉ ở trước mặt và người đàn ông gian xảo hà khắc tâm tư thâm trầm trong văn phòng là hai người hoàn toàn khác nhau.

Không sao, tôi có thể đi được, vừa rồi không đứng vững. Cô giải thích.

Thật đau lòng.

A? Cô cảm thấy khó hiểu.

Mục đích tặng cho em đôi giày này là. . . . . . Anh tiến lên kéo tay cô qua, đặt vào trong khuỷu tay mình, nhìn về phía cô: Muốn để em cầm lấy tay tôi.

Phù Sinh nơi nổi tiếng nhất trong bốn nhà hàng chính của biệt thự Thịnh Thế, tương ứng, cũng là nơi giá cả đắt nhất và khó đặt được nhất. Cả nhà hàng bao gồm hai phần, ngoài phần bề mặt ba tầng bề ngoài giống với hình thuyền, còn có một phòng ăn dưới nước với kính mờ và góc nhìn 180°*. Trên bảng chỉ dẫn ở cửa viết rõ từ chối người ăn mặc không chỉnh tề vào trong.

*Có hình chú thích ở dưới.

Kiến trúc bên trong lấy màu trắng làm chủ đạo, phối hợp với đủ sắc xanh lam. Cộng thêm ánh đèn và bầy cá bơi lội bên ngoài lớp kính, giống như đặt mình trong biển rộng, ngay cả thời gian cũng chậm lại. Chính giữa đại sảnh ở cửa, một ban nhạc cỡ nhỏ đang biểu diễn một khúc tình ca du dương. Tiếng trầm thấp của đàn cello và và sự linh động của piano đan hòa vào nhau, khiến người ta say mê.

Có phải chúng ta đến hơi sớm rồi không? Hàn Đan thấy bốn phía ngoài mười mấy người phục vụ bận rộn ra không có ai dùng cơm, hỏi.

Hôm nay tôi đã bao nơi này. Thẩm Luật với dáng ăn tao nhã đưa miếng thịt tôm trên dĩa vào trong miệng, ngẩng đầu nhìn thấy biểu cảm ngây ngốc của cô, không nhịn được cười nói: “Nếu như tôi nói như vậy, có phải em sẽ yêu tôi hay không?

Tôi sẽ cho rằng anh điên rồi.

Vì sao? Anh hỏi khá hứng thú.

Người vẫn luôn cay nghiệt sao có thể làm chuyện như vậy. . . . . . Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

Cái gì? Anh không nghe rõ.

A, tôi nói là, tổng giám đốc Thẩm vẫn luôn khiêm tốn điềm tĩnh sao có thể làm chuyện như vậy ~

Anh khẽ cười một tiếng không rõ ý nghĩa, nói: Mấy ngày nay một công ty đá quý đã bao nơi này để làm tiệc rượu cảm ơn, vốn dĩ không đồng ý cho khách khác gọi cơm, có điều bởi vì tôi rất thân quen với bếp trưởng, cho nên đã đồng ý nấu ăn riêng cho chúng ta.

Quả nhiên ra ngoài là cần dựa vào bạn bè. Trong mắt Hàn Đan đang cắn thịt tôm lập tức có thêm vài phần sùng bái: “Có thể đi cửa sau là chuyện rất khiến người ta vui sướng. . . . . .

Nếu thích, ngày mai đến nếm thử món khác. Hương vị món thịt dê nướng than cậu ấy làm cũng rất ngon.

Không cần đâu. Cô lắc đầu: “Đi cửa sau nhiều cuối cùng sẽ bị cánh cửa kẹp. Huống hồ nấu ăn riêng thuộc loại vi phạm quy định, ngộ nhỡ để người khác biết được sẽ không hay. Chúng ta ăn xong nhanh một chút rồi đi đi, để tránh liên lụy đến bạn anh.

Dứt lời cô tăng nhanh tốc độ nhai nuốt rất rõ rệt, nhưng trước sau không nghe thấy đối diện phát ra động tĩnh gì, cô có chút kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện ngay với ánh mắt của anh.

Cây đèn nhỏ hình ngọn nến trên bàn tỏa ra ánh sáng màu lam, anh lặng im nhìn mình, dùng một ánh mắt chưa từng nhìn thấy. Vẻ mặt đó giống như đang nhìn một bình hoa tan vỡ thành mảnh vụn, khiến cô không biết làm sao.

Sao thế? Cô hỏi.

Nước sốt, trên mặt. Anh vươn tay đến, người Hàn Đan rụt về phía sau, vì vậy tay dừng lại trên không trung, lại từ từ thu tay về.

Cô dùng khăn ăn lau mặt, nhếch miệng cười: Mở ra, mùi hương thật thơm.

Còn có món điểm tâm ngọt.

Tôi không ăn tiếp được nữa. . . . .

Em chờ một lát, tôi đi ra sau bếp chào hỏi Bert, nhân tiện bảo cậu ấy gói đồ ngọt và kem lại giúp em.

À, vâng. Lại còn có thể gói lại sao . . . . .

Sau khi Thẩm Luật rời đi, Hàn Đan vô cùng buồn chán lấy điện thoại ra chăm chú chụp một con cá hề bên ngoài lớp kính, bị âm báo tin nhắn đột ngột vang lên dọa giật nảy mình.

Là một số lạ, nội dung là —— Mau về nấu cơm .

Hàn Đan lập tức có sự xúc động muốn quăng điện thoại đi.

Thằng nhãi đó thật sự coi bà đây là bảo mẫu hay sao? Chạy đến đây rồi vẫn còn âm hồn không tan.

Trong đầu chợt hiện lên một màn lúc sáng sớm, tâm trạng trêu đùa nổi lên, ngón tay lướt như bay hồi đáp —— Lẽ nào tài xế bên người chỉ phụ trách hầu hạ ban đêm chứ không phụ trách nuôi dưỡng sao? Không có lương tâm lắm đó, đuổi anh ta đi ~

Nghĩ đến vẻ mặt nổi trận lôi đình sau khi nhận được tin nhắn này của người nào đó, không khỏi cười thành tiếng.

Mắt thấy nhân viên phục vụ bày biện tiệc buffet xong vẫn không thấy Thẩm Luật đi ra, Hàn Đan không biết làm sao, đành phải tiếp tục ngồi đợi.

Ban nhạc nghỉ ngơi giữa giờ một lát đã tiếp tục diễn tấu, mà lúc này, hai người phụ nữ mặc đồ công sở màu lam đậm vừa nói với quản lý nhà hàng gì đó, vừa đi đến, trông dáng vẻ là quản lý hành chính của công ty đặt bao lần này, phụ trách phần trang trí nơi đây.

Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía bên này, sắc mặt biến

/65

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status