Đoan Mộc Mộc bị ‘mời’ đến một biệt thự có kiến trúc bề ngoài giống như cung điện, trên người cô vẫn đang còn mặc áo ngủ hình mèo Kitty đáng yêu, giờ phút này đối mặt một đám người có vẻ mặt nghiêm túc và khí chất cao quý ngồi trên ghế salon, cô có cảm giác như một nữ hầu gái đang được hoàng gia thẩm duyệt
Giật giật môi, cô vừa muốn mở miệng, liền nghe trong phòng vang lên một giọng nói uy nghiêm: "Cô Đoan, ngồi đi!"
Mời cô ngồi? Liếc nhìn chiếc ghế salon bằng da khảm ngọc trai màu trắng, cô thật sự là không có dũng khí, vật này vừa nhìn đã biết là có giá trị xa xỉ, lỡ ngồi bị hư cô không thể bồi thường nổi, nếu ngồi dơ bẩn, cô cũng không lau được.
"Không cần, không cần, " cô liên tiếp khoát tay, nhìn về phía bà lão đang nói chuyện với mình, mái đầu bạc trắng giống như tơ, sắc mặt trắng hồng, vì được chăm sóc bảo dưỡng kỹ lưỡng nên nhìn chỉ như hơn ba mươi tuổi, tuy nhiên ánh mắt kia đặc biệt sâu thẳm, giống như một đầm nước sâu đang lẳng lặng chảy, ai mà nhìn thấy bà, cũng sẽ bị hút vào con sóng gợn lăn tăn trong, dù có muốn giãy giụa cũng vô ích.
"Cô mang thai đứa bé của An Thần?" Một người đàn ông trung niên cũng ngồi trên ghế sa lon, rất uy nghiêm, bình tĩnh.
Cái gì mà đứa bé? Đoan Mộc có chút ngơ ngẩn, hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra ở sân bay bữa trước.
Phịch!
Một cuốn tập san giải trí bay tới trước mặt cô, trong đó có một tấm hình cô đang kéo người đàn ông kia. Phía trên tấm hình có một dòng tít rất to——
Thiếu chủ Lãnh Thị kiếm niềm vui mới, phơi bày chuyện có thai!
Thì ra là cái này?
Đoan Mộc Mộc lắc đầu liên tục, "Không phải vậy, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm!"
"Hiểu lầm?" Người đàn ông ngồi trên ghế sa lon cười lạnh, "Tin tức này báo chí, TV và internet đều đăng mà có hiểu lầm!"
À?
Đoan Mộc Mộc vô cùng choáng váng. . . . . .
Không thể nào?
"Cô Đoan, cô đã có mang cốt nhục của nhà họ Lãnh chúng ta, hơn nữa chuyện này đã bị loan tin bởi các phương tiện truyền thông, cho nên chuyện này chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về vụ việc này." Bà lão tiếp lời.
Đoan Mộc Mộc lắc đầu lia lịa như muốn vứt bỏ những chuyện mơ hồ này, cô muốn giải thích, nhưng nhất thời không biết bắt đầu mở miệng từ chỗ nào. Nếu cô biết người đàn ông bị cô kéo tới chịu tội thay là thiếu gia của Lãnh thị, thì cô thà rằng đồng ý lời cầu hôn của Hồ Tiểu Liệt cho xong.
"Thưa phu nhân. . . . . . Không, thưa bà không phải như vậy đâu ạ. " Đoan Mộc Mộc há mồm: "Cháu không mang thai cốt nhục của nhà họ Lãnh các người, chuyện này chỉ là một hiểu lầm, là một vở kịch."
"Vậy sao?" Bà lão chợt cười một tiếng, nhưng nụ cười này không hiện trong đáy mắt của bà: "Cho dù không mang thai cũng không sao, kết hôn, hai đứa tự nhiên sẽ có con."
Kết hôn?
Lần này Đoan Mộc Mộc còn chưa kịp mở miệng, đã nghe phía sau truyền đến một giọng nói vô cùng lạnh lẽo âm u: "Cháu sẽ không kết hôn với cô ta!"
Xoay người, thấy Lãnh An Thần vẻ mặt lạnh lẽo đi vào, tay còn dắt theo một người phụ nữ, chính là cô gái tên Y Nhiên ở sân bay ngày đó, thấy bọn họ, Đoan Mộc Mộc giống như thấy được cứu tinh, vội vàng chạy tới, "Vừa đúng lúc, anh giải thích một chút cho họ biết đi."
Đôi mắt Lãnh An Thần hung hăng quét qua gương mặt của Đoan Mộc Mộc, ánh nhìn như rắn độc di động, khiến toàn thân cô nhất thời run lên,còn anh đã ôm lấy người phụ nữ của mình đi ngang qua bên người cô: "Bà nội, cháu chỉ muốn cưới Y Nhiên, những người phụ nữ khác cháu không cần!"
Phòng khách to như vậy mà yên tĩnh đến độ chỉ cần một cây kim rơi xuống đất cũng có thể phát ra tiếng nổ rung trời, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy không khí xung quanh mình trở nên rất mỏng manh, có chút không chịu nổi không khí như vậy, cô vội vã mở miệng: "Đúng rồi đúng rồi, tôi cũng không muốn kết hôn!"
"Không thể thuận theo ý các người được!" Ngữ khí xuất ra khỏi miệng bà lão tóc bạc, uy nghi và lạnh lẽo thấu xương giống như một bậc Đế Vương, khiến cho mọi người nhất thời không phân biệt rõ được là đang nói với Đoan Mộc Mộc hay đang nói với Lãnh An Thần , nhưng bất luận là nói người nào, thì kết quả cũng đều giống nhau ——
Kết hôn!
Giật giật môi, cô vừa muốn mở miệng, liền nghe trong phòng vang lên một giọng nói uy nghiêm: "Cô Đoan, ngồi đi!"
Mời cô ngồi? Liếc nhìn chiếc ghế salon bằng da khảm ngọc trai màu trắng, cô thật sự là không có dũng khí, vật này vừa nhìn đã biết là có giá trị xa xỉ, lỡ ngồi bị hư cô không thể bồi thường nổi, nếu ngồi dơ bẩn, cô cũng không lau được.
"Không cần, không cần, " cô liên tiếp khoát tay, nhìn về phía bà lão đang nói chuyện với mình, mái đầu bạc trắng giống như tơ, sắc mặt trắng hồng, vì được chăm sóc bảo dưỡng kỹ lưỡng nên nhìn chỉ như hơn ba mươi tuổi, tuy nhiên ánh mắt kia đặc biệt sâu thẳm, giống như một đầm nước sâu đang lẳng lặng chảy, ai mà nhìn thấy bà, cũng sẽ bị hút vào con sóng gợn lăn tăn trong, dù có muốn giãy giụa cũng vô ích.
"Cô mang thai đứa bé của An Thần?" Một người đàn ông trung niên cũng ngồi trên ghế sa lon, rất uy nghiêm, bình tĩnh.
Cái gì mà đứa bé? Đoan Mộc có chút ngơ ngẩn, hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra ở sân bay bữa trước.
Phịch!
Một cuốn tập san giải trí bay tới trước mặt cô, trong đó có một tấm hình cô đang kéo người đàn ông kia. Phía trên tấm hình có một dòng tít rất to——
Thiếu chủ Lãnh Thị kiếm niềm vui mới, phơi bày chuyện có thai!
Thì ra là cái này?
Đoan Mộc Mộc lắc đầu liên tục, "Không phải vậy, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm!"
"Hiểu lầm?" Người đàn ông ngồi trên ghế sa lon cười lạnh, "Tin tức này báo chí, TV và internet đều đăng mà có hiểu lầm!"
À?
Đoan Mộc Mộc vô cùng choáng váng. . . . . .
Không thể nào?
"Cô Đoan, cô đã có mang cốt nhục của nhà họ Lãnh chúng ta, hơn nữa chuyện này đã bị loan tin bởi các phương tiện truyền thông, cho nên chuyện này chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về vụ việc này." Bà lão tiếp lời.
Đoan Mộc Mộc lắc đầu lia lịa như muốn vứt bỏ những chuyện mơ hồ này, cô muốn giải thích, nhưng nhất thời không biết bắt đầu mở miệng từ chỗ nào. Nếu cô biết người đàn ông bị cô kéo tới chịu tội thay là thiếu gia của Lãnh thị, thì cô thà rằng đồng ý lời cầu hôn của Hồ Tiểu Liệt cho xong.
"Thưa phu nhân. . . . . . Không, thưa bà không phải như vậy đâu ạ. " Đoan Mộc Mộc há mồm: "Cháu không mang thai cốt nhục của nhà họ Lãnh các người, chuyện này chỉ là một hiểu lầm, là một vở kịch."
"Vậy sao?" Bà lão chợt cười một tiếng, nhưng nụ cười này không hiện trong đáy mắt của bà: "Cho dù không mang thai cũng không sao, kết hôn, hai đứa tự nhiên sẽ có con."
Kết hôn?
Lần này Đoan Mộc Mộc còn chưa kịp mở miệng, đã nghe phía sau truyền đến một giọng nói vô cùng lạnh lẽo âm u: "Cháu sẽ không kết hôn với cô ta!"
Xoay người, thấy Lãnh An Thần vẻ mặt lạnh lẽo đi vào, tay còn dắt theo một người phụ nữ, chính là cô gái tên Y Nhiên ở sân bay ngày đó, thấy bọn họ, Đoan Mộc Mộc giống như thấy được cứu tinh, vội vàng chạy tới, "Vừa đúng lúc, anh giải thích một chút cho họ biết đi."
Đôi mắt Lãnh An Thần hung hăng quét qua gương mặt của Đoan Mộc Mộc, ánh nhìn như rắn độc di động, khiến toàn thân cô nhất thời run lên,còn anh đã ôm lấy người phụ nữ của mình đi ngang qua bên người cô: "Bà nội, cháu chỉ muốn cưới Y Nhiên, những người phụ nữ khác cháu không cần!"
Phòng khách to như vậy mà yên tĩnh đến độ chỉ cần một cây kim rơi xuống đất cũng có thể phát ra tiếng nổ rung trời, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy không khí xung quanh mình trở nên rất mỏng manh, có chút không chịu nổi không khí như vậy, cô vội vã mở miệng: "Đúng rồi đúng rồi, tôi cũng không muốn kết hôn!"
"Không thể thuận theo ý các người được!" Ngữ khí xuất ra khỏi miệng bà lão tóc bạc, uy nghi và lạnh lẽo thấu xương giống như một bậc Đế Vương, khiến cho mọi người nhất thời không phân biệt rõ được là đang nói với Đoan Mộc Mộc hay đang nói với Lãnh An Thần , nhưng bất luận là nói người nào, thì kết quả cũng đều giống nhau ——
Kết hôn!
/192
|