Đỗ Vấn đứng ở đó, khẩn trương không dám thở, ánh mắt rơi vào trên mặt Lãnh An Thần, mặc dù không nhìn ra chút nào tức giận, nhưng Đỗ Vấn biết càng bình tĩnh như vậy thì Lãnh An Thần càng đáng sợ.
Cuối cùng một tấm hình cũng từ đầu ngón tay Lãnh An Thần rớt xuống, trái tim của Đỗ Vấn cũng nhắc tới cực điểm, "Lãnh tổng, chuyện này. . . . . ."
Phất tay cắt đứt lời nói của Đỗ Vấn, "Tất cả mọi thứ ở đây đềi là thật sao?"
"Dạ!"
"Anh có thể đi được rồi!"
"Lãnh Tổng. . . . . ."
"Cút!"
Trong phòng tập thể dục, người đàn ông ở trần, ánh mắt đỏ như máu đấm đá bao cát, từng quyền từng quyền, như muốn giải tỏa lửa giận trong lòng, nhưng dù là như thế, trước mắt của anh vẫn hiện lên hình ảnh Đoan Mộc Mộc bị Khang Vũ Thác ôm hôn.
Một Tô Hoa Nam không đủ, cô lại còn quyến rũ thêm Khang Vũ Thác?
Đoan Mộc Mộc, cô lại mang tới cho tôi một sự “kinh ngạc” thật lớn!
Bang bang!
Càng nghĩ càng giận, anh càng đấm đá mạnh hơn, mỗi một cái đều dùng hết toàn lực, bộ dáng kia hận không thể đánh nát cả thế giới này.
Đêm khuya muộn màng, Đoan Mộc Mộc nằm ở trên giường lớn rộng rãi, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ ngẩn người, chẳng biết tại sao, tối nay trong lòng cô cảm thấy hoang mang rối loạn, giống như có chuyện gì sắp xảy ra .
Ầm!
Cửa phòng bị nặng nề mở ra, cô cả kinh, nhìn về phía người đàn ông đang tiến vào, đôi mày thanh tú nhíu chặt, lạnh lùng lên tiếng, "Lãnh tổng, hình như anh đi nhầm phòng."
Vốn đang một bụng lửa giận, giờ phút này nghe thấy âm thanh của cô, nhìn ánh mắt xa cách lạnh nhạt của cô, ngọn lửa ghen tức trong ngực Lãnh An Thần càng cháy hừng hực, nhất thời như bị tưới xăng, càng thêm thiêu cháy điên khùng.
"Lãnh tổng?" Anh hừ một tiếng, hướng giường lớn đi tới, "Bây giờ không phải là ở công ty, đây là nhà của tôi, cô là vợ của tôi."
Nghĩ đến lúc trước anh sỉ nhục cô, mắng cô là giày rách, Đoan Mộc Mộc châm chọc cười khẽ, "Danh hiệu cao quý như vậy, nhưng tôi vô phúc không dám nhận, mời đi ra ngoài, tôi muốn đi ngủ."
Cô đuổi anh?
Cô có thể cùng Tô Hoa Nam mập mờ không rõ, có thể cùng Khang Vũ Thác hôn triền mien nóng bỏng, duy chỉ đối với anh lạnh lẽo vô tình, trong lòng Lãnh An Thần không khỏi chợt đau nhói, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tráng như ngọc, trên dung nhan tuấn mỹ hiện nụ cười y hệt như sương lạnh, "Ngủ? Được, tôi vừa lúc cũng muốn, ngủ! Ngủ!"
Chữ “ngủ” anh nhấn rất mạnh, cố ý vặn vẹo ý của cô, nói xong, thân thể anh liền ngã xuống trên giường lớn.
"Cút ngay, đừng ngủ trên giường của tôi. " Đoan Mộc Mộc hướng về thân thể anh vừa đá vừa đạp, cô đã không muốn có dính dấp gì với anh nữa, cho dù là gây gổ, cô cũng cảm thấy mệt mỏi, cũng không muốn.
Bây giờ Đoan Mộc Mộc chỉ muốn nói chuyện với lão phu nhân trong những ngày còn lại, sau đó hoàn toàn rời khỏi nơi này, rời khỏi ác ma này.
Chỉ có điều, mắt cá chân của cô rất nhanh bị Lãnh An Thần cầm chặt, thân thể cũng bị anh đè xuống, một đôi mắt đen như lưu ly khóa chặt cô, "Không muốn tôi ngủ giường của cô, vậy cô muốn ai tới ngủ? Tô Hoa Nam hay là Khang Vũ Thác?"
Trong miệng anh cuối cùng cũng phun ra cái kia tên, khiến trong đầu Đoan Mộc Mộc phát ra tiếng kêu ong ong, ánh mắt cũng nhanh chóng hoảng loạn, "Tôi không hiểu anh chém gió cái gì?"
Bối rối của cô, còn có phủ nhận, càng khiến anh tức giận hơn, cô thật sự cho anh đội nón xanh? Lại dám thật sự phản bội anh?
Đáng chết!
Anh không cho! Không cho!
Bàn tay lạnh lẽo rơi vào ngực của cô, chợt dùng sức, đồ ngủ đơn bạc của Đoan Mộc Mộc bị kéo thành hai nửa, Lãnh An Thần từ trên cao nhìn xuống thưởng thức sự hốt hoảng của cô, lộ ra nụ cười lạnh như Satan, "Bà xã thân ái, cô đói khát vô cùng, một người đàn ông cũng không thỏa mãn được cô, như vậy tối nay để tôi thử một chút. . . . . ."
Cuối cùng một tấm hình cũng từ đầu ngón tay Lãnh An Thần rớt xuống, trái tim của Đỗ Vấn cũng nhắc tới cực điểm, "Lãnh tổng, chuyện này. . . . . ."
Phất tay cắt đứt lời nói của Đỗ Vấn, "Tất cả mọi thứ ở đây đềi là thật sao?"
"Dạ!"
"Anh có thể đi được rồi!"
"Lãnh Tổng. . . . . ."
"Cút!"
Trong phòng tập thể dục, người đàn ông ở trần, ánh mắt đỏ như máu đấm đá bao cát, từng quyền từng quyền, như muốn giải tỏa lửa giận trong lòng, nhưng dù là như thế, trước mắt của anh vẫn hiện lên hình ảnh Đoan Mộc Mộc bị Khang Vũ Thác ôm hôn.
Một Tô Hoa Nam không đủ, cô lại còn quyến rũ thêm Khang Vũ Thác?
Đoan Mộc Mộc, cô lại mang tới cho tôi một sự “kinh ngạc” thật lớn!
Bang bang!
Càng nghĩ càng giận, anh càng đấm đá mạnh hơn, mỗi một cái đều dùng hết toàn lực, bộ dáng kia hận không thể đánh nát cả thế giới này.
Đêm khuya muộn màng, Đoan Mộc Mộc nằm ở trên giường lớn rộng rãi, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ ngẩn người, chẳng biết tại sao, tối nay trong lòng cô cảm thấy hoang mang rối loạn, giống như có chuyện gì sắp xảy ra .
Ầm!
Cửa phòng bị nặng nề mở ra, cô cả kinh, nhìn về phía người đàn ông đang tiến vào, đôi mày thanh tú nhíu chặt, lạnh lùng lên tiếng, "Lãnh tổng, hình như anh đi nhầm phòng."
Vốn đang một bụng lửa giận, giờ phút này nghe thấy âm thanh của cô, nhìn ánh mắt xa cách lạnh nhạt của cô, ngọn lửa ghen tức trong ngực Lãnh An Thần càng cháy hừng hực, nhất thời như bị tưới xăng, càng thêm thiêu cháy điên khùng.
"Lãnh tổng?" Anh hừ một tiếng, hướng giường lớn đi tới, "Bây giờ không phải là ở công ty, đây là nhà của tôi, cô là vợ của tôi."
Nghĩ đến lúc trước anh sỉ nhục cô, mắng cô là giày rách, Đoan Mộc Mộc châm chọc cười khẽ, "Danh hiệu cao quý như vậy, nhưng tôi vô phúc không dám nhận, mời đi ra ngoài, tôi muốn đi ngủ."
Cô đuổi anh?
Cô có thể cùng Tô Hoa Nam mập mờ không rõ, có thể cùng Khang Vũ Thác hôn triền mien nóng bỏng, duy chỉ đối với anh lạnh lẽo vô tình, trong lòng Lãnh An Thần không khỏi chợt đau nhói, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tráng như ngọc, trên dung nhan tuấn mỹ hiện nụ cười y hệt như sương lạnh, "Ngủ? Được, tôi vừa lúc cũng muốn, ngủ! Ngủ!"
Chữ “ngủ” anh nhấn rất mạnh, cố ý vặn vẹo ý của cô, nói xong, thân thể anh liền ngã xuống trên giường lớn.
"Cút ngay, đừng ngủ trên giường của tôi. " Đoan Mộc Mộc hướng về thân thể anh vừa đá vừa đạp, cô đã không muốn có dính dấp gì với anh nữa, cho dù là gây gổ, cô cũng cảm thấy mệt mỏi, cũng không muốn.
Bây giờ Đoan Mộc Mộc chỉ muốn nói chuyện với lão phu nhân trong những ngày còn lại, sau đó hoàn toàn rời khỏi nơi này, rời khỏi ác ma này.
Chỉ có điều, mắt cá chân của cô rất nhanh bị Lãnh An Thần cầm chặt, thân thể cũng bị anh đè xuống, một đôi mắt đen như lưu ly khóa chặt cô, "Không muốn tôi ngủ giường của cô, vậy cô muốn ai tới ngủ? Tô Hoa Nam hay là Khang Vũ Thác?"
Trong miệng anh cuối cùng cũng phun ra cái kia tên, khiến trong đầu Đoan Mộc Mộc phát ra tiếng kêu ong ong, ánh mắt cũng nhanh chóng hoảng loạn, "Tôi không hiểu anh chém gió cái gì?"
Bối rối của cô, còn có phủ nhận, càng khiến anh tức giận hơn, cô thật sự cho anh đội nón xanh? Lại dám thật sự phản bội anh?
Đáng chết!
Anh không cho! Không cho!
Bàn tay lạnh lẽo rơi vào ngực của cô, chợt dùng sức, đồ ngủ đơn bạc của Đoan Mộc Mộc bị kéo thành hai nửa, Lãnh An Thần từ trên cao nhìn xuống thưởng thức sự hốt hoảng của cô, lộ ra nụ cười lạnh như Satan, "Bà xã thân ái, cô đói khát vô cùng, một người đàn ông cũng không thỏa mãn được cô, như vậy tối nay để tôi thử một chút. . . . . ."
/192
|