Cô Độc Chiến Thần 1

Chương 208: Biểu dương chính nghĩa

/267


Khang Tư nhìn lướt qua mọi người một cái, hắn hiểu rất rõ khát vọng nhận được thụ phong của những người này, đồng thời cũng mong ngóng mình nói lên điều gì đó để tâm trạng thấp thỏm lo âu của bọn họ an tâm lại.

Nghĩ vậy, Khang Tư theo thói quen cười cười, nói:

- Tin rằng chư vị cũng nghe được tin tức truyền lưu bên ngoài, nói ta là huyết mạch của vương thất Cổ quốc, đối với ta có phải thật là huyết mạch vương thất Cổ quốc hay không, ta cũng không rõ lắm.

Nói đến đây, Khang Tư cố ý ngừng lại một chút, nhưng nhìn thấy mọi người đều biến sắc, lúc này hắn mới tiếp tục nói:

- Bởi vì ta chỉ biết họ của ta là họ Lôi Luân Đặc, ta không biết dòng họ này lại là dòng họ vương thất Cổ quốc. Và Bạch Mạn Mân Côi là huy hiệu của ta! Ta cũng không biết huy hiệu này chính là huy hiệu của vương thất Cổ quốc. Ta tới bắc quốc liền sử dụng huy hiệu làm cờ, chính là để tìm nguồn gốc của ta. Nếu không nhờ lần này có một số người nào đó gióng trống khua chiêng kêu gào, chỉ sợ ta còn phải qua một đoạn thời gian thật dài mới biết được thân phận của mình đấy.

Khang Tư vẻ mặt trông rất là cảm khái, bởi vì coi như hắn đã tìm được nguồn gốc dòng họ của nghĩa phụ giao cho mình rồi. Vì nguyên nhân cuối cùng đó bất đắc dĩ hắn phải thành lập thế lực ở Tuyết quốc, không ngờ cứ như vậy đạt thành. Trừ cảm khái ra hắn lại có chút bất đắc dĩ, vì dòng họ là nghĩa phụ cấp cho, bản chất của chính mình vẫn là một cô nhi không biết xuất thân từ đâu mà thôi.

Ngoài ra Khang Tư cũng thầm cảm thán: chính mình khổ công tìm mà không được, dưới tình huống người biết rõ lại không muốn nói, không ngờ bỗng dưng nguyên nhân vì mình là địch nhân của toàn thể quý tộc mà nhận được tin chính mình muốn biết. Thật sự có cảm giác như không phí chút công phu nào.

Mà trừ nội dung về mặt này ra, đại biểu cho dòng họ vương thất Cổ quốc, hay là một tên khất cái, đối với Khang Tư mà nói cũng không có gì khác nhau. Hắn sở dĩ tìm kiếm nguồn gốc dòng họ, là để biết rõ nguồn gốc gia tộc của nghĩa phụ mình, để cho nguồn gốc dòng họ này có thể theo thời gian truyền lưu cho hậu thế mà thôi.

Còn như ý niệm dựa vào dòng họ này hô phong hoán vũ, khôi phục thống trị Cổ quốc, thống nhất bắc quốc các thứ, Khang Tư cũng chưa từng nghĩ tới. Với tính cách của hắn khẳng định không thèm quan tâm tới điều đó.

Nghe Khang Tư nói xong, mọi người tại đây đều sững sờ toàn bộ rơi vào cảnh tĩnh lặng: lĩnh chủ của mình thật sự không biết thân phận của hắn? Nhớ tới lời nói của lão già Thị Tòng Trường trước khi thành lập Cục quân chính, mọi người lập tức hiểu được thì ra lĩnh chủ đại nhân nói đúng là sự thật.

Mà nghĩ vậy, mọi người lại không kìm nổi có điểm lấy làm lạ.

Trời ạ! Lúc ấy lĩnh chủ nhà mình khoa trương như thế, các quý tộc đó cũng không có lên tiếng. Hiện tại lặng yên ở một chỗ, các quý tộc ngược lại vì nguyên nhân huyết mạch Cổ quốc mà tấn công lĩnh chủ. Xuất hiện chuyện như vậy hẳn là giới quyền quý gần đây không quen nhìn lĩnh chủ đại nhân có được địa vị hiện tại, cố ý khơi mào dựng chuyện lên chăng?

Đám binh sĩ của Khang Tư vừa nghĩ đến có người cố ý gây phiền phức, bằng không mình đã có cuộc sống yên ổn theo lĩnh chủ như trước kia, bọn họ liền nén không được lửa giận tận trời: nhất định phải tìm cho ra những tên khốn chết tiệt đó, lại dám phá hỏng cuộc sống yên ổn của mình, nhất định không thể buông tha cho bọn chúng!

Khang Tư nhìn đến biểu tình của đám thủ hạ, cười nói:

- Nói đến cũng có điểm buồn cười, nếu không phát sinh chuyện lần này, ta còn không biết thân phận của ta không ngờ lại hiển hách và tôn quý như thế, lại khiến cho giới quý tộc khắp Tuyết quốc vừa nghe được tên của ta liền hận không thể làm cho ta lập tức chết đi. Những lời đồn đãi này, ta không biết là thiệt hay giả, nếu giả đương nhiên không cần nói tới làm gì, mà nếu là sự thật, ta đây thật cũng không biết phải làm gì.

Thấy các sĩ quan đang lắng nghe, Khang Tư tiếp tục nói:

- Ta tin rằng bất cứ ai cũng hiểu rằng: Cổ quốc đã bị diệt vong mấy trăm năm, chính là các Đại công đứng đầu ba Đại công quốc tạo thành kết quả này, nhưng cùng với gia tộc bọn họ cũng đã sớm biến mất trên đời rồi. Theo lý thuyết nếu ta là hậu nhân của Cổ quốc hẳn còn phải cảm kích các quý tộc này đã vì Cổ quốc báo thù tiêu diệt các đại công đó! Như thế nào bọn họ có thể hận không khiến ta lập tức chết đi như vậy chứ? Thậm chí còn bất đắc dĩ triệu tập quân mã, lặn lội xa xôi ngàn dậm, chẳng kể phí tổn tiến đến tiêu diệt ta làm chi?

Nghe nói như thế, các sĩ quan đều lộ ra khuôn mặt tươi cười, mà năm sáu tên đầu mục thủ lãnh đã đặt tiền cược trên người Khang Tư cũng không khỏi cười theo.

Nhìn đến thái độ ung dung thoải mái của Khang Tư như thế, bọn họ cũng rất nhẹ nhõm. Nhìn xem người ta có thể nói ra được lý lẽ như thế, quả thật đáng bội phục! Tuy nhiên nghĩ kỹ lại dường như cũng đúng như thế. Các quý tộc sao có thể vì một lý do không rõ ràng mà triệu tập nhiều binh mã như vậy tới công kích Khang Tư ư? Đầu óc toàn bã đậu hay sao? Hay nói cách khác, khẳng định sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Tuy rằng không rõ ràng lắm các quý tộc có thể nổi điên hành động theo như lời đồn đãi hay không, nhưng dân chúng quả nhiên đã ổn định lại. Khang Tư này hẳn là có thể giúp chính mình kiếm đầy kho đầy nhà đây?

Trên phương diện chính trị chỉ cần cấp nhiều chỗ tốt, thậm chí lấy hết tiền tài cũng có người nguyện ý. Nếu có thể cấp cho mình thụ phong, vậy cho đi một nửa gia sản cũng coi là tốt.

Bởi vì nếu Khang Tư chống đỡ được uy hiếp công kích của đội quân quý tộc liên hợp, hắn cũng đã có thực lực tranh đoạt thiên hạ, mà nếu đánh bại quân liên hợp, như vậy lấy thiên hạ cũng dễ như trở bàn tay.

Đương nhiên, nếu hết thảy đều chỉ là giả cũng không quan hệ, dù sao mình cũng biểu lộ lập trường trong lúc nguy cấp này, lĩnh chủ Khang Tư thật sự là sẽ không bạc đãi mình. Dù là kẻ giàu có ngàn vàng cũng phải lấy những người mình này để làm tấm gương nha.

Người tại đây bởi vì thần thái của Khang Tư, khiến cho đều có điểm miên man suy nghĩ. Đương nhiên, bọn họ cũng càng chuyên tâm lắng tai nghe Khang Tư nói tiếp:

- Nếu quý tộc thật sự muốn tới công kích chúng ta, tin rằng bọn họ cũng không thể có được hành động thống nhất. Mà nếu từng đám, từng đám quý tộc riêng lẻ tiến đến tấn công, thì tùy tiện ở trên đường quấy rầy tập kích một chút có thể làm cho binh sĩ của bọn họ đi không tới ngàn dặm đã hỏng mất. Cho nên chúng ta căn bản không cần quan tâm tới quý tộc có tấn công chúng ta hay không, chỉ cần làm tốt công tác của mỗi người chúng ta là được.

Khang Tư biết trong lời nói của mình có phần khoa trương, dù sao không có khả năng tất cả quý tộc đều là kẻ ngu ngốc, không có khả năng theo như lời của mình ngay cả các điều kiện đó cũng không biết rõ, cũng không có khả năng thật sự lại hồ hồ mang quân lặn lội đường xa ngàn dậm tới tiêu diệt mình.

Nhưng bản thân mình là thủ lãnh, vậy đương nhiên bất cứ lúc nào cũng phải biểu hiện ra hình tượng đã định liệu trước mọi việc, biểu hiện ra thần thái của người coi rẻ hết thảy địch nhân, chỉ có như vậy mới có thể mang đến sĩ khí, mang đến hy vọng cho thủ hạ dưới trướng. Nếu lúc này mình lại lộ ra trong lòng run sợ, chỉ sợ người phía dưới đã sớm hoảng sợ, lòng người phân tán, không còn có năng lực đánh một trận nữa rồi.

Cũng đừng nói tới, người có đầu óc chỉ hơi suy nghĩ đều biết sự khoa trương trong lời nói của Khang Tư, nhưng không biết vì sao, thủ lãnh của mình nói ra những lời khoa trương như vậy, không ngờ lại làm cho mình có cảm giác liên quân quý tộc cũng không có gì ghê gớm. Bất quá tới một người đánh một người, tới một đôi đánh hai người mà thôi, nói không chừng còn có thể bắt vài tên quý tộc làm tù binh vơ vét tài sản một phen đấy.

Nhìn đến các sĩ quan trên mặt đều lộ ra vẻ tươi cười thoải mái, Khang Tư gật gật đầu cười nói:

- Tốt! Tạm thời không nói chuyện này nữa! Ta tuyên bố danh sách nhân viên thụ phong lần này đi.

Lời này vừa nói ra, nhân viên ở đây đều chấn động nghiêm túc lại, tất cả đều hai mắt tỏa sáng nhìn Khang Tư, dựng thẳng tai lên hận không thể trực tiếp dán lổ tai lại gần Khang Tư.

- Giáp Nhất, Giáp Nhị, Giáp Linh!

Khang Tư đầu tiên nói ra ba cái tên này, ‘xoát xoát xoát”, ba bóng đen bỗng nhiên xuất hiện quỳ xuống trước mặt Khang Tư.

Người dự lễ hiển nhiên không có dự đoán được nghi thức thụ phong của Khang Tư cứ như vậy bắt đầu rồi, lập tức nhón cao lên, đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn ba người dưới chân Khang Tư. Ai nấy đều biết, thụ phong đầu tiên đều là tôn quý nhất trong nghi thức thụ phong, cũng chính là xếp vị trí trên trước, địa vị thụ phong càng cao.

Nhưng không ai dám ghen tị, ba người này tuyệt đối là thân tín của lĩnh chủ đại nhân, cũng là kẻ sớm nhất đi theo lĩnh chủ đại nhân, bọn họ thụ phong đầu tiên là xứng đáng nhất.

Thế nhưng sau khi nghe Khang Tư nói, người ở đây vẫn không kìm được lộ ra ánh mắt ghen tị, chỉ nghe Khang Tư nói:

- Giáp Nhất, Giáp Nhị, Giáp Linh! Ta nhân danh Khang Tư - Lôi Luân Đặc, tuyên bố sắc phong các ngươi làm Nam tước sơ cấp, phong đất mỗi người mười cây số vuông; cho phép có tùy tùng đeo bội đao năm mươi người; đảm nhiệm Ngũ trưởng Thập trưởng một người; Thập trưởng bốn người; Ngũ trưởng năm người; cung nỏ phối hợp một cái; áo giáp mười kiện, bì giáp bốn mươi kiện, chiến mã mười con.

- Thần thề sống chết nguyện trung thành với chủ thượng! Con cháu của thần đời đời nguyện trung thành với gia tộc Lôi Luân Đặc, như có vi phạm lời thề trời phạt giáng tội cho thần tuyệt huyết mạch.

Lời thề nguyền trung thành của ba người, khiến người dự lễ tại đây bị dọa cho kinh sợ, điều này không phù hợp với quy củ! Sao có thể trói buộc đến cả hậu đại của mình vào huyết mạch Khang Tư này được? Phải biết rằng Tuyết quốc bên này hậu đại phản loạn hay không là chuyện của hậu đại, người đương thời là sẽ không liên lụy!

Mà một số sĩ quan biết mình cũng sắp được thụ phong, thì sắc mặt có vẻ lúng túng, chẳng lẽ mình cũng phải bắt chước những lời nguyện trung thành như vậy? Phỏng chừng con cháu sau này khẳng định sẽ oán trách tổ tông mình đây, làm cho bọn họ mất đi tự do lựa chọn!

- Thần trên trời chứng kiến!

Khang Tư đáp lời theo tiêu chuẩn nghi thức, nói xong, đưa ra ba cuộn da dê phân biệt cho ba người Giáp Nhất tiếp nhận, văn kiện sắc phong này trừ ghi lại câu nói vừa rồi của Khang Tư, trong đó quan trọng nhất là vị trí và phạm vi đất phong. Sau trăm tuổi, con cháu bảo vệ cơ nghiệp tổ tiên chính là dựa vào thứ này.

- Bỉ Lâm Đặc Tư, Hạ Lợi, Khải Lợi, Tá Đặc, Bỉ Khốc, Lai Tư!

Khang Tư chờ Giáp Nhất ba người lui ra sau, tiếp tục điểm danh.

Lời này vừa ra, sáu người lập tức hưng phấn dị thường, mặt đỏ bừng quỳ gối dưới chân Khang Tư. Bọn họ thật phấn khích, không ngờ chính mình lại xếp hạng thứ hai, nhất định sẽ là thụ phong Kỵ sĩ cao cấp đây.

Quả nhiên, nghe Khang Tư nói:

- Bỉ Lâm Đặc Tư, Hạ Lợi, Khải Lợi, Tá Đặc’Bỉ Khốc, Lai Tư! Ta nhân danh Khang Tư - Lôi Luân Đặc, tuyên bố sắc phong các ngươi sáu người làm Kỵ sĩ cao cấp; đất phong một ngàn mẫu. Cho phép có mười tùy tùng đeo bội đao; đảm nhiệm Thập trưởng cùng Ngũ trưởng một người, Thập trưởng có áo giáp.

Rốt cục nguyện vọng thành sự thật, Bỉ Lâm Đặc Tư lập tức chiếu theo ba người Giáp Nhất vừa rồi nói lời tuyên thệ nguyện trung thành, còn bọn Hạ Lợi thì hơi chần chừ một chút, sau đó mới theo quy định thường lệ nói lời nguyện trung thành:

- Thần thề sống chết nguyện trung thành với đại nhân! Thần hoàn toàn dựa theo quy tắc Kỵ sĩ phục tòng đại nhân bất cứ mệnh lệnh gì. Nhất định dùng thanh kiếm trong tay, tiêu diệt hết thảy địch nhân của đại nhân.

Không trách bọn họ chỉ nguyện ý bán mạng của mình, bọn họ thật không nỡ để con cháu cũng phải bán mạng vô điều kiện cho Khang Tư.

Tuy nhiên người sáng suốt vừa nghe lời nguyện trung thành khác nhau, thì biết trong cuộc sống sau này năm người Hạ Lợi khó mà tiến được, nhiều lắm là lên tới vị trí Nam tước cao cấp này mà thôi! Muốn thành Tử tước trở lên thì dứt khoát không có khả năng. Nếu người ta đủ ngoan độc, căn bản không cho ngươi có cơ hội lập công huân, hoàn toàn có thể để tới chết già các ngươi cũng chỉ đeo tước vị Kỵ sĩ cao cấp thôi.

Khang Tư không hề để ý tới những thứ này, hắn giao cuộn da dê cho sáu người sau đó tiếp tục điểm danh:

- Kiều Trì, Đại Tư...

Lần này ước chừng gọi tên mười mấy người, đều là sĩ quan ưu tú trong quân đội, những người này được sách phong làm Kỵ sĩ trung cấp, mỗi người đều có năm trăm mẫu đất đai.

Lần này những người này đều thực nhu thuận, bọn họ lập tức dựa theo lời thề nguyện trung thành của Giáp Nhất tiến hành tuyên thệ.

Bọn họ nghĩ rằng, chỉ cần lĩnh chủ vẫn luôn hùng mạnh như vậy, con cháu của mình có bán mạng cho hậu đại của lĩnh chủ là chuyện rất bình thường. Nếu lĩnh chủ không đủ mạnh, như vậy lời thề cũng chỉ là lời thề mà thôi, bản thân mình cũng không tin con cháu của mình sẽ tuân thủ nghiêm ngặt lời thề, sẽ ngu xuẩn đi theo con đường u tối như vậy.

Tiếp theo gần hai mươi người có tên, đều là Ngũ trưởng Thập trưởng ưu tú nhất, những người này được sách phong làm Kỵ sĩ cấp thấp, chỉ có một trăm mẫu đất và hai gã hộ vệ.

Tuy rằng ít thật đáng thương, nhưng đối với các sĩ quan cấp thấp đó mà nói, đây là phần thưởng rất lớn. Bọn họ cam tâm tình nguyện trung thành. Các sĩ quan hạ tầng cơ sở như bọn họ chỉ mong sao con cháu đi theo hậu đại của lĩnh chủ để được sống no đủ mà thôi. Bởi vậy có thể thấy được, vị trí giai tầng bất đồng, ý tưởng cũng khác nhau.

Các sĩ quan không được điểm danh đều lộ vẻ có chút mất mát, nhưng cũng biết đồng bạn được thụ phong là xứng đáng, đám người mình bất luận là công huân hay năng lực đều còn kém một bậc. Hơn nữa hiện tại lĩnh chủ đã sắc phong chưa tới bốn mươi người. Phỏng chừng có lẽ đợi mở rộng lãnh địa hoặc là đại chiến bùng nổ, đám người mình mới có cơ hội nhận được thụ phong.

Trong lúc các sĩ quan đang miên man suy nghĩ, Khang Tư nói:

- Sau này trong quân đội có quy luật mới, thời bình lấy tước vị phân biệt trên dưới, thời chiến lấy quân hàm phân biệt trên dưới! Chức vụ quân hàm ngang nhau lấy tước vị cao phân biệt trên dưới, tước vị ngang nhau lấy chức vụ quân hàm cao phân biệt trên dưới.

Các sĩ quan đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo đều tỏ vẻ đồng ý và rất bội phục, lĩnh chủ nhẹ nhàng nói hai câu liền giải quyết được nan đề thường xảy ra: trong quân đội có quý tộc, quân nhân thường khó có thể ra lệnh chỉ huy, bây giờ đặt ra quy định này, dù mình không có tước vị cũng không cần lo lắng trong thời gian chiến tranh chỉ huy không được Ngũ trưởng Thập trưởng có được tước vị.

Ngay tại thời điểm mọi người nghĩ đến sắp bế mạc lễ thụ phong, Khang Tư đột nhiên lại điểm danh:

- Phất Lan, Ni Cổ Lạp, Đề Đặc!

Ba cái tên này làm cho mọi người đều sửng sốt ngẩn người, không kìm được nhìn quanh, bởi vì nghe tên thật sự rất xa lạ. Mà năm người tham dự lễ ở vị trí riêng biệt, trong đó Ngã Long, Tiệp Khắc đều nhoài người ra nhìn, còn ba người người kia thì choáng váng mặt mày, tiếp theo giống như bị ngồi trên đống lửa, chợt nhảy dựng lên chạy đến trước Khang Tư quỳ xuống.

Lúc này mới có người nhận ra, ba người này chính là ba tên đầu lĩnh khu dân đen. Những người không được sắc phong toàn bộ nhìn bọn họ với vẻ mặt ganh tị, không nghĩ tới đầu lĩnh lưu manh cũng có thể thụ phong. Đám người mình trên chiến trường liều mạng chém giết địch quân lại không có cơ hội này. Đương nhiên, bọn họ chỉ dồn ánh mắt vào ba tên may mắn sắp thành “cá chép vượt long môn”, mà không dám lộ vẻ bất mãn đối với lĩnh chủ Khang Tư chút nào.

Ba người Phất Lan đều thần tình kích động, dường như không thể khống chế được thân thể run rẩy, bọn họ thật sự rất hưng phấn, không nghĩ tới mình như vậy cũng có thể có một ngày trở thành người bề trên!

Không ngờ bản thân mình có thể nhận sắc phong, thật sự là tổ tiên linh thiêng, mà những điều tốt đẹp này đều là vận may của mình đây! Nếu mình giống như những người khác không bước vào phủ lãnh chúa, như vậy khi lĩnh chủ điểm danh, không có mặt mình, chẳng những không thể đạt được cơ hội thay đổi vận mệnh như vậy, mà còn lưu lại cho lĩnh chủ một ấn tượng xấu, thậm chí có thể bị lĩnh chủ tức giận cho người xử mình đi.

Cho dù không giết, thì sau này mình cũng đừng nghĩ tới chuyện vượt trên người khác, chỉ có thể chạy tới địa phương nào đó bắt đầu làm lại cuộc đời. May mà mình kiên quyết lựa chọn, quả thực là may mắn!

Khang Tư quay sang các sĩ quan hơi lộ ra thần sắc bất mãn ghen tị nói:

- Trước mặt ta là ba vị đầu lĩnh khu dân đen, bọn họ ở thời điểm ta tiến vào đóng quân ở khu dân đen đã mang đến rất nhiều trợ giúp; đến lúc Thanh Hương lĩnh chúng ta phát triển thịnh vượng, dân di cư gia tăng, ba người cũng giúp củng cố trị an khu dân đen; không nói tới ba người họ còn từng mang người đến trợ giúp cho chúng ta lúc chinh phạt Kỵ sĩ Phổ Đặc. Cho nên chuyện thụ phong hôm nay là ta sớm đã quyết định rồi.

Nghe nói tới ba gã đầu lĩnh lưu manh không ngờ là sớm như vậy đã đầu phục Khang Tư, các sĩ quan có thói quen xem xét theo lý lịch không còn gì để nói.

Hơn nữa thời điểm chinh phạt Kỵ sĩ Phổ Đặc, ba người này thật đúng là có mang người theo hỗ trợ, tuy rằng chỉ là trông giữ tù binh, nhưng toàn bộ trấn Thanh Hương cũng chỉ có bọn họ mới nguyện ý ra mặt, hành động như vậy, quả thật hẳn là phải tưởng thưởng từ lâu mới đúng.

Chỉ là, tưởng thưởng sắc phong quý tộc có phải hơi quá lớn hay không? Chẳng lẽ nguyên nhân là làm gương cho kẻ khác? Bởi vì nghĩ như vậy tâm tình các sĩ quan bất bình cũng ổn định lại.

- Phất Lan, Nặc Cổ Lạp, Đề Đặc! Ta nhân danh Khang Tư - Lôi Luân Đặc, tuyên bố sắc phong các ngươi làm Huân tước trung cấp, lãnh địa một trăm mẫu, thị vệ đeo bội đao hai người.

Khang Tư vừa nói dứt lời, ba người Phất Lan đã vội vàng hướng Khang Tư tuyên thệ nguyện trung thành, bọn họ nguyện trung thành không giống người thường, mà bán mạng cả chính mình bán luôn mạng con cháu, bán sạch cả huyết mạch hậu đại, hơn nữa thề rất ngoan độc, cái gì tuyệt tử tuyệt tôn, nam trộm cắp, nữ kỹ viên đều xem như nhẹ nhàng nói ra.

Khang Tư nghe thật không biết làm sao, tuy nhiên vẫn mỉm cười khen ngợi bọn họ. Cũng giống như ý nghĩ của các sĩ quan, Khang Tư lấy bọn họ để làm gương, trước kia quan văn của trấn Thanh Hương đều là các thế lực địa phương phái ra, bây giờ các thế lực đó bởi vì vấn đề lời đồn mà rút lui, đành phải lấy ba người này để làm gương, để thu hút quan văn đến đầu nhập góp sức, chờ đến lúc mình hết sức chịu đựng, cũng chính là lúc các thế lực địa phương xúi quẩy rồi.

Một hồi nghi thức sắc phong vốn hẳn là náo nhiệt tưng bừng, cứ như vậy kết thúc có hơi tẻ nhạt. Tuy nhiên những người được phong thưởng căn bản không hề quan tâm tới chuyện ấy, tất cả bọn họ đều cực kỳ hưng phấn chạy vội về nhà khoe cái tin tốt này. Sau đó liền mang theo người nhà chạy tới xem xét lãnh địa của mình. Còn người không có người nhà thì kéo vài người bạn tốt cùng đi xem.

Khang Tư trừ cấp ra đất đai cùng công văn chứng minh, còn dựa theo cấp bậc bất đồng của bọn họ, phân biệt ban thưởng cho một khoản kim tệ. Kim tệ này đủ để cho bọn họ ở thời điểm lãnh địa không có sản xuất, mua sắm một thân trang bị hoa lệ, đủ để bọn họ khoa trương sắm đồ trang phục cho người nhà mình và trang bị bội đao cho tùy tùng.

Mà các quý tộc mới này phỏng chừng cũng hiểu được ý đồ của Khang Tư, sau khi đi xem lãnh địa xong lập tức cùng nhau tới các thương đoàn trấn Thanh Hương mua sắm vật phẩm hoa lệ, sau đó bắt đầu rực rỡ hẳn lên đi khắp hang cùng ngõ hẻm thăm bạn bè chào hỏi khách khứa.

Mà trong đó khoa trương nhất chính là ba người Phất Lan, bọn họ trước là thay trang phục hoa lệ cho chính mình, đeo đồ trang sức, sau đó trang bị bì giáp cho hai gã thân tín dưới tay, phối hợp với bội đao, ăn mặc thật uy vũ. Tiếp theo ba vị Huân tước mang theo sáu gã tùy tùng bắt đầu đi thu tiền bảo vệ ở khu dân đen.

Tất cả cửa hàng bị bọn họ thu phí dụng, tất cả đều sững sờ phát ngốc nhìn bọn họ, nhưng bên trong vẻ ngoài cung kính của họ đều là khinh bỉ: bản thân mình thực rất hâm mộ bọn họ trở thành quý tộc, nhưng các ngươi cũng phải có bộ dáng của quý tộc chứ! Không ngờ ăn mặc hoa lệ như vậy, mang theo thị vệ đến thu một hai tiền đồng phí bảo hộ? Các ngươi thật cũng quá mức keo kiệt đi?

Tuy rằng hành vi của ba vị Huân tước này mọi người không quen nhìn, nhưng cũng biết bọn họ làm vậy, bởi vì vốn thân phận của mấy gã là đầu lĩnh lưu manh tính cách thường thường là vậy.

Không nói các tiểu đầu lĩnh khác, chính là một số dân chúng hiểu được: bọn họ chỉ là ở thời điểm khẩn yếu quan đầu dẫn người đứng về phía lĩnh chủ đại nhân, liền được phong thưởng. “Nếu so với ba gã ngu ngốc đó, bản thân mình cũng không kém!” Nghĩ như vậy mọi người không kìm được xoa tay dã tâm bừng bừng chuẩn bị nguyện trung thành với Khang Tư, để đổi lấy phần thưởng mê người đó.

Phần thưởng như vậy vừa truyền ra, mọi người ở Thanh Hương lĩnh đều muốn trở thành “cá chép vượt long môn”, bởi vì cú nhảy vượt long môn này phải trả cái giá thật sự rất đơn giản, chỉ cần kiên định đứng về phía lĩnh chủ, đồng thời lập được mấy phần công lao là được. Điều này gần như người nào cũng có thể làm được. Mà bởi vì tâm trạng mọi người đều như thế, nên Thanh Hương lĩnh lại khôi phục trật tự như trước kia, hoàn toàn không có vì lời đồn đại liên quân quý tộc sắp tới tấn công Khang Tư mà lòng người hoảng sợ.

Tại hội Liên Nghị, Thị Tòng Trường cùng đám thủ lãnh thế lực khác không có tham dự nghi thức phong tước nhóm lại cùng một chỗ.

Mọi người vừa mới ngồi xuống, một gã thủ lãnh liền khẩn cấp hỏi:

- Chúng ta làm sao bây giờ? Hiện giờ dân chúng toàn lĩnh đều đứng về phía lĩnh chủ, chúng ta không có tham dự nghi thức phong tước, như vậy ở trong mắt lĩnh chủ chúng ta chính là phản nghịch rồi!

- Đúng vậy, đúng vậy! Trước kia lĩnh chủ chỉ có một ngàn quân mà có thể tiêu tiêu được bang Tuyết Lang, hiện tại chỉ riêng Thanh Hương lĩnh đã có năm ngàn quân, muốn tiêu diệt chúng ta quả thực đúng là dễ như trở bàn tay đấy!

- Không bằng chúng ta chuẩn bị một số lễ vật đưa lên để chịu nhận lỗi thế nào? Lĩnh chủ lòng dạ khoan hồng, chỉ cần chúng ta cúi đầu chịu tội, hẳn là sẽ không trách tội chúng ta!

- Không! Hiện tại ai biết liên quân quý tộc khi nào thì tới đây! Chúng ta cứ đeo bám lấy Khang Tư như trước đây không phải chẳng khác nào chứng tỏ mình cùng một bọn với hắn sao? Đến lúc đó chúng ta chỉ có đường chết đấy!

- Cái rắm! Đại quân quý tộc? Nghe xem người bên ngoài nói thế nào? Quý tộc sẽ vì một cái tên mơ hồ không rõ ràng mà phát động chiến tranh, xuất ra một lượng lớn nhân lực vật lực, kết quả lại không có thu được chút lợi ích nào sao? Theo ta nói cũng không biết tên khốn đầu óc toàn bã đậu nào đó tung ra lời đồn như vậy. Hành vi này hoàn toàn là muốn làm loạn lòng người, chúng ta căn bản không cần để ý tới!

Đám thủ lãnh nhóm lập tức dựa theo ý nghĩ của của mình chia làm hai phe tranh cãi ầm ĩ cả lên. Thị Tòng Trường trầm ngâm một chút sau đó cười nói:

- Thật là thủ đoạn lợi hại mà! Tùy tiện tung ra lời đồn có hơi khác một chút liền cải biến ấn tượng cùng ý tưởng của mọi người, quả thực quá lợi hại!

Nghe được Thị Tòng Trường lẩm bẩm nói, đám đầu lĩnh liền ngưng cãi nhau, một gã thủ lãnh lại hỏi:

- Thị Tòng Trường! Trước kia lão là người đầu tiên tỏ thái độ ủng hộ Khang Tư, hiện tại lại là người thứ nhất rời đi! Lão nói xem rốt cuộc lão có ý gì? Ta cũng không muốn cho người của chúng ta đi theo hội Liên Nghị của lão vào chỗ chết!

Thị Tòng Trường cười cười:

- Cho tới bây giờ lão hủ cũng không có nói gì tới lão hủ nguyện trung thành với Khang Tư đại nhân. Hội Liên Nghị của lão hủ là phục vụ cho Hải Thương. Nguyên nhân trước kia trợ giúp Khang Tư cũng là để Hải Thương có thể có một bến cảng ổn định. Hiện tại tránh đi phiền toái cũng là vi nguyên nhân này.

Đám thủ lĩnh đều ngẩn người:

- Hải Thương?

Tuy nhiên bọn họ lập tức chợt hiểu ra:

- Đúng rồi! Hải Thương! Chúng ta đúng đều là phục vụ cho Hải Thương, cần gì phải so đo ý kiến người khác làm gì? Tên Khang Tư này có gan dám đắc tội với Hải Thương sao? Không sợ Hải Thương kết hợp lại biến lãnh địa của Khang Tư thành vùng đất chết sao! Ở thời đại này thế lực lớn nhất vẫn là Hải Thương mà! Vừa nghĩ đến chỗ dựa vững chắc của mình là Hải Thương, đám thủ lãnh ở đây lập tức vứt lĩnh chủ Khang Tư này qua một bên. Hướng hắn thỉnh tội ư? Nằm mơ đi! Không nịnh bợ tốt với mình thì ở trước mặt Hải Thương nói bậy về hắn mấy câu! Hơn nữa quan trọng nhất là cho dù liên quân quý tộc đánh tới đây thì sao chứ? Chính mình có Hải Thương ũng hộ, căn bản không cần xem sắc mặt đám quý tộc đó, ngược lại bọn hắn còn phải xem sắc mặt của Hải Thương mà hành động. Mình tuyệt đối là an toàn. Hiểu được không còn mối lo sau này, mọi người đều buông lỏng cười ha hả.

Thị Tòng Trường cùng lúc đang cười theo, trong ánh mắt lóe ra một tia ảm đạm: “Hy vọng gã hậu duệ vương thất có thể tránh thoát trường kiếp nạn này. Hắn đã lọt vào giữa vòng xoáy, chỉ có thể tự mình giãy dụa, người ngoài không thể giúp được. Hơn nữa mình đã già rồi! Bí mật trong lòng vẫn chưa tìm được người ký thác, cũng không thể cứ như vậy chết mang theo.”

-----------------

- Chủ thượng! Đám Áo Đặc Hàn bốn gã kỵ sĩ dưới trướng Tử tước Cáp Nhĩ đột nhiên nổi loạn, đã khống chế tòa thành Cáp Nhĩ. Còn tất cả phong thần dưới trướng Tử tước Cáp Nhĩ đều làm như không thấy, hoàn toàn không quan tâm tới, cuối cùng bốn gã phản nghịch phân chia sạch sẽ tài phú và nam nữ thanh tráng trong tòa thành rồi rút về lãnh địa. Mà Tử tước Cáp Nhĩ đã trở thành người cô đơn, dùng tòa thành thế chấp cho công hội lính đánh thuê lấy một khoản tiền rồi biến mất.

Giáp Nhị bẩm báo với Khang Tư tin tức mới nhất.

- Ồ! Không ngờ đã xảy ra chuyện như vậy?

Khang Tư thật rất thắc mắc: Áo Đặc Hàn không phải nói là thân tín dòng chính của Tử tước Cáp Nhĩ tiền nhiệm, lại có công lớn trợ giúp Tử tước Cáp Nhĩ hiện nhiệm đăng vị sao? Sao lại kết hợp với những tên kia phản bội Tử tước Cáp Nhĩ? Tuy nhiên chuyện phản loạn không cần có lý do như vậy ở Tuyết quốc thật sự rất thường thấy, so với bán đảo Phi Ba kia càng phổ biến hơn, gần như đã thành một tập quán căn bản không đáng truy cứu, căn bản không đáng lãng phí thời gian tranh cãi.

Bởi vậy Khang Tư lắc đầu nói:

- Tới công hội lính đánh thuê chuộc tòa thành về đi! Truyền lệnh vệ đội lĩnh chủ tập kết.

- Chủ thượng! Mục tiêu chúng ta lần này có phải toàn bộ Tử tước lĩnh Cáp Nhĩ hay không?

Giáp Nhị hưng phấn nói, hắn thật chỉ ước gì được công chiếm Tử tước lĩnh Cáp Nhĩ. Phải biết rằng Thanh Hương lĩnh phía trước là Trường Giang và Hoàng Hà, hai bên là núi non trùng điệp, phía sau là Tử tước lĩnh Cáp Nhĩ.

Tử tước lĩnh Cáp Nhĩ chẳng những khống chế được đường giao thông giữa trấn Thanh Hương với lục địa, mà còn ngăn cách tiếp giáp giữa Thanh Hương lĩnh cùng Quỳ Lạp lĩnh, Lâm Tuyết lĩnh. Có thể nói, chỉ cần tồn tại Tử tước lĩnh Cáp Nhĩ, trấn Thanh Hương muốn phát triển đối ngoại thì bị hạn chế không hoạt động gì được. Cho dù lão Bá tước còn tại thế, Giáp Nhị cũng muốn ám sát lão để gia chủ nhà mình mượn cớ, càng đừng nói hiện tại Tử tước lĩnh Cáp Nhĩ đã vô chủ!

Khang Tư gật gật đầu nói:

- Đúng vậy! Tuy rằng khẩu hiệu là “biểu dương chính nghĩa” vi Tử tước Cáp Nhĩ, nhưng nguyên nhân chân chính chúng ta ai cũng biết, chỉ có khống chế Tử tước lĩnh Cáp Nhĩ trong tay chúng ta, lãnh địa của chúng ta mới có thể liên tiếp cùng một chỗ, quân đội danh nghĩa phủ lãnh chúa chúng ta mới có thể chân chính làm được chỉ huy thống nhất, điều động thống nhất.

- Dạ! Thuộc hạ lập tức đi điều động nhân thủ.

Giáp Nhị lập tức hưng phấn vội vàng rời đi.

Đột nhiên ở phủ lãnh chúa truyền ra tiếng kèn có tiết tấu, dân chúng trấn Thanh Hương đã nghe nhiều lần, thoáng phân biệt một chút, lập tức trong lòng cả kinh: bởi vì đây là mệnh lệnh triệu tập vệ đội lĩnh chủ. Như thế nào vừa mới hoàn thành nghi thức phong tước không tới mấy ngày liền triệu tập mọi quân mã? Chẳng lẽ đây là chuẩn bị tấn công các thế lực địa phương không có tham dự vừa rồi sao?

/267

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status