Thời tiết các nước phía Bắc hoàn toàn là gió mạnh tuyết dày suốt ngày khác hẳn với vùng ven biển lục địa và vùng nội địa mưa to liên miên. Công quốc Băng Diệu cũng là một nước ở phía Bắc đương nhiên không thể ngoại lệ.
Công quốc Băng Diệu, đại công đầu tiên vốn là Tướng quân một quận vùng ven của nước Cổ Tuyết. Vào lúc nước Cổ Tuyết nội loạn, ông ta thừa cơ nổi dậy chiếm cứ một địa bàn lớn, tự phong làm đại công.
Lúc ấy diện tích công quốc Băng Diệu lớn nhất một trong ba công quốc lớn.
Việc này cũng bình thường, bởi vì hai đại công đứng đầu hai công quốc kia đều là xuất thân quý tộc quan lại, căn bản không phải đối thủ của Tướng quân.
Chẳng qua đại công kế tiếp của công quốc Băng Diệu không bằng thế hệ cha anh mình. Trong cuộc tranh đấu với hai công quốc kia địa bàn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trở thành một công quốc yếu nhất.
Vị trí của công quốc Băng Diệu không phải là rất tốt. Ở phía trên bên trái là công quốc Tả Nhĩ Đặc, phía trên bên phải là công quốc Tuyết Phi, phía trước là rừng rậm Mạn Đặc Tư bao la, mặt sau là một ngọn núi tuyết lớn. Có thể nói là hoàn toàn cô lập.
Tuy nhiên cũng bởi vì thế mà công quốc Băng Diệu thích nội đấu mà không phát triển ra ngoài.
Công quốc Băng Diệu trên danh nghĩa lãnh thổ quốc gia chia làm mười ba lãnh địa dưới sự quản lý trực tiếp của đại công, lãnh địa của mười ba Bá tước. Nhưng kể cả lãnh địa trực thuộc đại công cũng bị các quan lớn nhỏ dưới trướng chiếm cứ, thì càng không thể nói về tình trạng các Bá tước khác. Hơn nữa tình hình như vậy ở toàn bộ các nước phía Bắc là thường thấy, ngay cả ba công quốc lớn đều như thế.
Vì sao xuất hiện tình trạng như vậy?
Phương diện thứ nhất là bởi vì ba công quốc lớn phía Bắc đều từ nổi dậy đánh chiếm lãnh địa nước Cổ Tuyết, căn bản là danh bất chính ngôn bất thuận. Vì duy trì sự thống trị của mình, cho nên phải trả công cho những người đi theo, gần như toàn bộ địa bàn đều ban thưởng ra, khiến cho các quan được phong thưởng của ba công quốc lớn mọc lên như rừng.
Nếu chỉ riêng các vị quan được phong thưởng thì cũng thôi, nhưng mà những công quốc này lại thực hành chế độ phong quan từ xưa, lãnh địa một khi ban cho người ta nếu không phải tội phản nghịch thì quân chủ không có quyền thu hồi đất ban thưởng. Đồng thời bất kỳ quân chủ nào cũng không được can thiệp vào việc nội bộ trong đất được ban thưởng của quan lại.
Chuyện này có thể sánh với chế độ phân phong “Đất được người được vua ban thưởng không phải là đất của vua, nước phụ thuộc vào nước phụ thuộc của ta không phải là phụ thuộc vào ta” càng kỳ quái hơn.
Quan hệ trên dưới chỉ là một danh nghĩa mà thôi, cấp trên đối với cấp dưới cũng không có lực khống chế hiệu quả.
Vì sao nói như vậy? Bởi vì cái gọi là mưu nghịch, khi lực lượng không đủ cũng sẽ không lộ liễu chuẩn bị hành động. Nhưng nếu đã dấy binh mưu nghịch vậy là lực lượng đã lớn đến mức có thể tiêu diệt đại công, cho nên không tồn tại tội danh này.
Cho nên như vậy liền tạo thành một khi quý tộc được phong, vậy cũng chẳng khác nào thêm một nước độc lập.
Cho nên công quốc căn bản không thể tập kết toàn lực lượng công quốc, mà không có lực lượng mạnh mẽ, căn bản không thể làm ra thay đổi.
Cũng bởi thế, ba công quốc lớn mới bảo trì được thời gian dài như vậy trong trạng thái hỗn loạn đó.
Công quốc Băng Diệu gần rừng rậm Mạn Đặc Tư có một khối lãnh địa phạm vi hơn một vạn dặm vuông tên là Lâm Tuyết Nam tước lĩnh. Đó là một trong những lãnh địa dưới sự quản lý của Bỉ Khắc Bá tước, một trong mười ba Bá Tước lĩnh.
Trong lãnh địa Bỉ Khắc Bá tước có năm Tử tước lĩnh, mười Nam tước lĩnh.
Những Tử tước, Nam tước này đều là Bỉ Khắc Bá tước phong cho, mà lãnh địa Lâm Tuyết Nam tước là một khối đất ban thưởng hoang vu nhất, nghèo khó nhất.
Lãnh địa Lâm Tuyết Nam tước tuy rằng nằm kề rừng rậm Mạn Tư Đặc nhưng nơi này là địa giới các nước phương Bắc, rừng rậm phần lớn bị bao phủ bởi tuyết. Bởi vậy lãnh địa Nam tước này trừ bỏ nông nghiệp miễn cưỡng có thể no bụng, cũng chỉ có một ít nghề nhỏ như đốn củi, chăn nuôi, cùng với một số khai thác mỏ nhỏ đến đáng thương chống đỡ mà thôi.
Mà dân cư sống trên đất tuyết thiếu thốn như vậy thì có thể tượng tượng được ít đến mức nào.
Lúc này trên bầu trời một nơi đốn củi hoàn toàn bị tuyết che phủ, yên tĩnh chỉ nghe tiếng gió, đột nhiên truyền đến một hồi tiếng rít dồn dập.
Giương mắt nhìn có thể thấy một cơn gió lốc cao đến mười mấy thước đang bay nhanh tới. Tuy nhiên nhìn cơn gió lốc này uy lực cực kỳ nhỏ, ngay cả một gốc cây cũng không thể nhổ lên. Thoạt nhìn cơn gió lốc này tác dụng giống như là dọn dẹp tuyết đọng trên lá cây vậy.
Mà càng quái dị hơn là tốc độ của nó càng ngày càng chậm, uy lực cũng càng nhỏ, hơn nữa đột nhiên lại biến mất.
Tuy nhiên ở nơi nó biến mất, lại văng ra xa một vật.
Đó là một vật thể to khoảng bốn, năm người ôm được bao quanh bởi lưới đánh cá, vật kỳ lạ này sau khi được văng ra lập tức như thiên thạch rơi xuống mặt đất.
“Ầm! Ầm!”
Tiếng cây gẫy cùng với tiếng tuyết đọng rơi xuống theo quỹ đạo mảnh thiên thạch quái dị này không ngừng vang lên. Cuối cùng “Phịch” một tiếng, một mô tuyết cao mấy thước bị đụng vào, đầu tiên là tuyết đọng bay lên tung tóe, sau đó biến thành bông tuyết chạm rãi rơi xuống.
Bông tuyết chậm rãi che phủ vật nằm trong lưới đánh cá kia, càng rơi càng dày. Khi tuyết sắp hoàn toàn bao phủ vật thể này, một tiếng rên rỉ rất nhỏ vang lên, vật thể này cũng chuyển động nhẹ.
Có thể bởi vì lưới đánh cá bên ngoài, vật bên trong tuy rằng đang ngọ nguậy, đáng tiếc không thể nào đi ra.
Vật thể bên trong như là buông tha động tác như vậy, tuy nhiên một tiếng đao kiếm tuốt khỏi vỏ vang lên, tiếng dây thừng bị cắt đứt vang lên ngay sau đó.
Một thân hình ngọ nguậy bò lên.
Chỉ thấy tay hắn cầm một lưỡi dao sắc, một tay lau mặt sau đó lắc lắc đầu rồi ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi cương nghị. Đúng là Khang Tư bị gió lốc cuốn đi.
Ánh mắt Khang Tư có chút mê mang đánh giá bốn phía xung quanh, nhìn thấy cảnh trắng xóa không khỏi sửng sốt, lỗ mũi thở mạnh ra hai làn khói nóng.
Vẻ ngoài Khang Tư lúc này cực kỳ thê thảm. Vốn là quần áo võ sĩ chỉnh tề giờ này chỉ có thể dùng từ lưới đánh cá để hình dung. Vài sợi lông bên trong mấy chỗ thủng run lên nhè nhẹ, quần áo không bị xé rách thành từng mảnh phỏng chừng bởi vì có lưới đánh cá bảo vệ, tuy nhiên cũng khiến quần áo trở thành lưới đánh cá.
Tuy vậy giầy, đai lưng cùng với đao của Khang Tư lại không tổn hao gì, khuôn mặt cùng mu bàn tay mặc dù bị xây xát nhưng vết thương như vậy đối với Khang Tư có thể coi như không.
Duy nhất lộ ra vết máu là miệng vết thương bên hông Khang Tư bị ác ma xuyên thủng. Mảnh vải Tương Văn băng bó đã sớm bị rơi mất, thuốc bôi cũng chỉ còn lại chút ít dính trên miệng vết thương.
Ngay khi Khang Tư sững sờ quên cả rét lạnh, vật dưới chân hắn lại rung lên, lộ ra hai người đàn ông tuổi trẻ dáng vẻ bình thường.
Quần áo hai người này cũng biến thành lưới đánh cá giống Khang Tư, tuy nhiên bọn họ tốt hơn so với Khang Tư là không có vết thương lớn nào.
Hai người này vừa mới tỉnh táo lại, lập tức rút binh khí ra chỉ vào Khang Tư, tuy nhiên trong nháy mắt bọn họ liền quỳ trên mặt đất hô:
- Chủ thượng! Ngài không có việc gì chứ?
Mật vệ được rèn luyện rất triệt để, căn bản không có để ý bị gió lốc cuốn đến đâu, vì sao mình từ trong tai nạn khủng bố như vậy có thể sống sót. Việc đầu tiên của bọn họ là an toàn của Khang Tư.
- Không có việc gì. Mau đứng lên hoạt động một chút, hiện tại không biết chúng ta đang ở nơi nào đây?
Khang Tư tay cầm chuôi đao, vừa chú ý tình huống xung quanh vừa nói.
- Dạ!
Hai người đàn ông lập tức đứng dậy hoạt động tay chân, tuy nhiên bọn họ lập tức phát hiện ở bên dưới còn có người, lập tức vẻ mặt giống nhau vung đao chém mạnh xuống.
Sau một hồi máu thịt tung bay, hai người thở ra một hơi, nói với Khang Tư:
- Chủ thượng. Chúng ta mau rời khỏi nơi này, ác ma này có năng lực tái sinh, chúng thần không thể hoàn toàn giết chết hắn.
Mật vệ cũng không có biện pháp, sức chiến đấu của ác ma này tuy không quá mạnh mẽ nhưng lực phục hồi cực mạnh. Cho dù biến hắn thành thịt vụn đều có thể khôi phục như cũ. Tuy rằng còn có một số biện pháp có thể giam cầm hắn, nhưng hiện tại đang ở nơi xa lạ làm gì cũng không tiện, vậy cho nên tránh đi thật xa là hơn.
Chờ sau khi ổn định, nếu ác ma này còn dám tìm tới, vậy thì có nhiều cách thu thập hắn.
Khang Tư gật gật đầu cười cười, đang muốn nói điều gì chợt nhắm mắt lại té xỉu, tuy nhiên không có ngã xuống đất đã được mật vệ ôm lấy.
- Thế nào?
Một mật về cầm đao cảnh giới xung quanh khẩn trương hỏi.
Người mật vệ kia sau khi kiểm tra thân thể Khang Tư, nhẹ thở ra nói:
- Không có gì đáng ngại, chỉ là mất nhiều máu quá, sau khi nghỉ ngơi thì không có vấn đề gì. May mắn có ác ma kia làm đệm lót cho chúng ta bằng không chỉ cần lực va đập từ trên trời rơi xuống đủ khiến cho chúng ta vỡ đầu chảy máu, gãy xương đứt gân, chảy máu trong mà chết!
Nói thì thế nhưng trên mặt hai mật vệ cũng không thoải mái. Bởi vì bọn họ sớm chú ý nơi này đập vào mắt đều là một mảnh tuyết trắng xóa, ở nơi như vậy đi đâu tìm được nơi ổn định cho chủ thượng nghỉ ngơi?
Đột nhiên mật vệ đang cảnh giới ánh mắt tụ lại, sau đó nhanh như chớp đánh về một nơi tuyết đọng.
Vừa phủi ra lớp tuyết đọng, lộ ra một giá gỗ dùng đỡ cây cối để lột vỏ, mật vệ đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, tươi cười quay đầu hô:
- Giáp Nhất, gần đây có nơi đốn củi, chung quanh chắc chắn có thôn xóm!
- Thật quá tốt. Giáp Nhất ngươi đi điều tra phương hướng một chút!
Trên mặt mật vệ tên Giáp Nhất cũng xuất hiện vẻ tươi cười.
Giáp Nhị cũng không lên tiếng, đánh giá sơ sơ bốn phía, sau đó giống như khỉ núi nhanh chóng nhảy lên đỉnh một ngọn cây gần đó, híp mắt đón gió tuyết mạnh cẩn thận nhìn.
Động tác này duy trì một đoạn thời gian, sau khi Giáp Nhất cẩn thận băng bó vết thương của Khang Tư lại một lần, trên người Giáp Nhị đã đọng một lớp tuyết.
Đúng lúc này, thân hình Giáp Nhị chấn động, sau đó nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống, nói:
- Hướng chính Đông, khoảng ba dặm.
Sau đó giúp Giáp Nhất nâng Khang Tư dậy, rồi cứ thế mang Khang Tư nhanh chóng rời đi.
Vào lúc thân hình bọn họ còn chưa biến mất trong gió tuyết, nơi tuyết đọng vừa rồi Giáp Nhất, Giáp Nhị chém giết đột nhiên rung động một hồi, sau đó một người đàn ông trung niên da trắng như tuyết, dung mạo bình thường hai mắt đỏ hồng bò lên.
Quần áo trên người đàn ông này càng thêm rách nát hơn nữa dính đầy máu, giống như một chiến sĩ từ trong cuộc chiến đẫm máu đi ra vậy. Chỉ là vẻ mặt hắn có chút đờ đẫn.
Hắn cứ thế đứng một hồi lâu mới nhấc chân đi về hướng bọn Giáp Nhất vừa đi, chưa đi được mấy bước dấu chân của người này liền biến mất. Người cũng hư ảo biến mất trong làn gió tuyết.
Trong những ngày tuyết lớn này, đất trời sớm bị tuyết che phủ, bất kể là ở nơi đốn củi hay thợ mỏ hoặc là ngành nghề khác đều trốn trong nhà.
Trấn Lâm Đầu là một nơi gần nhất với rừng rậm trên lãnh địa Lâm Tuyết Nam tước. Nói là trấn, kỳ thật cũng là một nơi để cho người đốn củi gần đó nghỉ lại, khoảng ba bốn mươi nhà dân và một nhà kiêm cửa hàng tạp hóa, quán rượu ra thì không còn gì khác nữa.
Mà lúc này trong quán rượu duy nhất trong thôn trấn đã đầy người, tất cả mọi người uống rượu bọt cực kỳ rẻ tiền. Trừ việc nói chuyện linh tinh, căn bản không ai gọi đồ nhắm.
Tuy chỉ là như vậy nhưng ông chủ quán rượu cũng tỏ vẻ thật hài lòng.
Nếu không phải thời tiết quái quỷ này khiến cho tất cả mọi người không có việc gì làm, rượu bọt pha nước của ông ta mới nhanh chóng được bán hết.
Về phần thức ăn, thời đại này trừ bỏ ngày lễ tết, cùng với những người buôn bán, thuế quan thì ai mà chịu bỏ tiền mua thức ăn để nhắm rượu? Có tiền cũng không phung phí như thế!
Tuy rằng những người đốn củi mặc áo khoác da đã cũ ngồi tùy ý, nhưng xem vị trí của bọn họ vẫn dễ dàng có thể nhìn ra người đứng đầu trong bọn họ là ai.
Đó là ba người đàn ông cao lớn thân thể phi thường cường tráng, bộ dạng hào hùng. Ba người này một bên uống rượu bên nói chuyện phiếm. Lúc bọn họ nói chuyện, người xung quanh đều vểnh tai nghe, nếu như vậy không phải là đầu mục vậy cũng không có người nào khác ở đây là đầu mục.
Trong ba người, một người trên mặt chòm râu mới dài nửa tấc, sau khi uống một ngụm rượu hỏi:
- Ước Hàn đại ca, làm sao khí trời hôm nay kỳ lạ như vậy. Ngày này năm trước thời tiết đã trong, không nói gió tuyết ngay cả bông tuyết đều không còn một mảnh. Như thế nào bây giờ vẫn gió to tuyết lớn?
Người có chòm râu chừng tam tấc gật đầu nói theo:
- Đúng vậy. Ước Hàn đại ca, trời thế này làm sao chúng ta ra ngoài. Hơn nữa cho dù chúng ta mạo hiểm đi chặt cây dưới trời bão tuyết thì người mua củi cũng không ra ngoài. Không có người đi buôn chúng ta không có lương thực, vậy thật là khó sống.
Người ở giữa có chòm râu rậm nhất, cũng chính là người được gọi Ước Hàn đại ca, cảm thán:
- Ai biết thời tiết là thế nào. Tuy nhiên dựa theo hàng năm thời tiết như vậy ít nhất sẽ liên tục hơn một tuần. Một tuần không thể làm việc, rất nhiều người trong chúng ta có thể sẽ không chống chịu được tới lúc trời đẹp. Như vậy đi, dựa theo quy củ cùng mọi người thống kê lương thực dự trữ, làm tốt đăng ký xem có bao nhiêu nhà cần vay lương thực để sống tạm.
- Dạ!
Hai đại hán ở bên cạnh gật đầu sau đó quát to về phía phòng khách. Những tráng hán trong quán rượu lần lượt hô to số lương thực còn lại của nhà mình, mà ông chủ quán rượu cũng thuần thục lấy ra giấy bút bắt đầu ghi chép.
Quy củ này từ ngày thôn trấn thành lập đã có, cũng là để cho tất cả mọi người có thể vượt qua trời đông giá rét. Đây cũng là nguyên nhân thôn trấn này không những có thể giữ vững số dân mà còn từng bước tăng trưởng dân cư.
Ngay vào lúc mọi người ồn ào không ngớt, cửa quán rượu đột nhiên bị mở mạnh ra, từng luồng gió lạnh lập tức thổi vào trong quán rượu.
Tất cả mọi người ở đây liền biến sắc, đàn ông trưởng thành của thôn trấn đều ở trong quán rượu, trong nhà chỉ có đàn bà trẻ em nếu không có chuyện trọng yếu sẽ không mạo hiểm gió tuyết chạy đến. Khẳng định là có chuyện lớn xảy ra vì thế tất cả mọi người đứng lên nhìn ra cửa.
Xuất hiện ở cửa là ba người đàn ông, một người đầu ngả xuống được hai người dìu đi. Quần áo trên người ba người so với công nhân ở đây còn rách nát hơn, tuy nhiên cũng không ai dám coi khinh bọn họ.
Bởi vì ba người này kể cả người đang hôn mê kia ở bên hông đều có một thanh khảm đao. Khảm đao chuyên môn dùng để chiến đấu là trang bị mà chỉ có võ sĩ quý tộc mới có.
Người đàn ông bên trái căn bản không để ý đến ánh mắt nhiều người như vậy, lên tiếng hỏi trước:
- Có nước ấm, thức ăn và phòng trống hay không? Chúng tôi có người bị thương.
Người đàn ông bên phải thì híp mắt đánh giá bốn phía, hiển nhiên là xem ở đây có cái gì chướng mắt hay không.
Giáp Nhất lời nói dùng ngôn ngữ của Liên minh Duy Nhĩ Đặc. Tuy rằng ngôn ngữ đế quốc Áo Đặc Mạn cũng trải rất rộng tuy nhiên phần lớn các nước lân cận khẳng định sẽ không so được với ngôn ngữ Duy Nhĩ Đặc. Dù sao người ta là đất nước thương nghiệp, người đi buôn nói ngôn ngữ Duy Nhĩ Đặc đầy khắp thiên hạ, ai cũng đều nghe hiểu được vài câu. Cho nên đi đến nơi xa lạ, ngôn ngữ Duy Nhĩ Đặc là thích hợp nhất để nói chuyện.
Nghe thấy là ngôn ngữ chỉ có người đi buôn hoặc thuế quan mới sử dụng, mọi người làm nghề đốn củi ở đây nháy mắt mấy cái, không tự chủ quay đầu nhìn Ước Hàn đại ca có chòm râu rậm nhất.
Ước Hàn đại ca này lông mày nhướn lên, hắn vẫn chú ý tới hai người đỡ người đàn ông kia từ đầu đến giờ vẫn nắm chuôi đao. Hơn nữa ba thanh khảm đao hoàn mỹ kia cũng không phải binh khí võ sĩ bình thường có thể có được.
Nhìn tất cả mọi người đều cùng đợi tráng hán đứng đầu kia phản ứng, Giáp Nhất trực tiếp nói lại với hắn một lần, mà ánh mắt Giáp Nhị lộ ra vẻ sắc bén quét nhìn mọi người một cái.
Nếu những tên này còn không lên tiếng vậy không thể không giết toàn bộ bọn họ.
Đối với Giáp Nhị mật vệ đặc biệt này, hơn mười tráng hán này chỉ hơn mười con gà mà thôi, chả mất tí sức nào có thể thoải mái bóp chết.
Vài người lớn tuổi đều bị ánh mắt kia làm sợ hãi.
Ước Hàn đại ca rùng mình vội vàng gật đầu với ông chủ quán rượu.
Tuy nói hắn làm người đứng đầu nhiều người như vậy, cũng là người hiểu biết nhưng nói thế nào thì cũng là người làm nghề đốn củi mà thôi. Làm sao dám huênh hoang trước mặt những người rõ ràng là võ sĩ cao cấp này?
Ông chủ quán rượu là người khôn khéo, tuy rằng cũng phải nhìn sắc mặt bọn cường hào ác bá địa phương mà sống, tuy nhiên ánh mắt già đời cũng nhìn ra được ba người xa lạ này không phải người thường.
Cho nên khi Ước Hàn đại ca gật đầu, ông chủ quán rượu lập tức vẻ cung kính nịnh bợ tươi cười nói:
- Có, có, có. Xin mời ba vị võ sĩ đại nhân theo tôi.
Nói xong liền vội vàng đi trước dẫn đường vào phòng bên trong quán rượu. Tuy rằng quán rượu này của ông ta không phải khách sạn, nhưng cũng có nơi để tiếp đãi người đi buôn và thuế quan địa phương.
Sau khi tiến vào một gian phòng, Giáp Nhất Giáp Nhị đánh giá qua căn phòng. Tuy rằng không thể so sánh với nơi của người hầu phủ Đại Đô đốc, nhưng ít nhất chăn đệm đầy đủ, quan trọng nhất chính là thật sạch sẽ.
Cho nên hai người cũng không nói nhiều, lập tức đặt Khang Tư lên giường, sau đó Giáp Nhất lấy một kim tệ ở bên hông ra đưa cho ông chủ quán:
- Nước nóng, đồ ăn nóng, thêm ba bộ quần áo thích hợp cho chúng ta mặc.
Ông chủ quán hai tay đón lấy kim tệ, mắt đều như lồi ra, đầu tiên là vội cắn thử xem thật giả, cất vào trong lòng rồi vẻ mặt tươi cười, xoa xoa tay nói:
- Nước nóng đồ ăn nóng, quần áo đều không có vấn đề. Tuy nhiên ngài cũng biết nơi chúng tôi hẻo lánh thế này, quần áo cũng không ra sao cả, chỉ là đồ sơ sài rẻ tiền mà thôi, ngài xem…
- Được rồi. Chỉ cần sạch sẽ ấm áp là được, ngươi nhanh lên một chút.
Giáp Nhất khoát tay bảo ông chủ quán đi ra.
- Trên người ngươi còn bao nhiêu tiền? Nếu không phải thói quen khi làm nhiệm vụ mang theo mấy kim tệ, chỉ sợ chúng ta phải làm cướp.
Giáp Nhất từ đai lưng lấy ra bảy, tám kim tệ đặt trên bàn, hỏi Giáp Nhị.
Giáp Nhị cũng đồng dạng lấy ra bảy, tám kim tệ.
Nhìn trên bàn không được đến hai mươi kim tệ, Giáp Nhị không khỏi lắc đầu cười khổ nói:
- Không nghĩ tới chúng ta cũng có lúc buồn vì tiền. Không biết mười bảy kim tệ này có thể duy trì được bao nhiêu ngày. Đáng tiếc nơi này chỉ là một thôn xóm, nếu ở thành phố lớn, chúng ta chả cần phải lo chuyện tiền bạc.
Lời này thật bình thường, thành phố lớn người giàu rất nhiều, bằng vào bản lĩnh mật vệ, kiếm tiền lẻ dễ dàng giống như lấy đồ trong túi vậy.
- Ha ha. Ta xem chúng ta hiện tại ở một vùng nông thôn cực kỳ nghèo khó. Ngươi không chú ý khách bên ngoài đều chỉ uống rượu, mà lại uống loại rượu bọt rẻ tiền dùng để nuôi heo hay sao? Còn có bộ dáng lão chủ quán ngạc nhiên vui mừng nhìn thấy kim tệ, cho thấy mười bảy kim tệ này của chúng ta cũng là dư dả.
Giáp Nhất cười nói.
Nghe nói thế, Giáp Nhị không khỏi tự giễu cười nói:
- Sướng quen rồi khổ không chịu được. Trước kia ngay cả ngân tệ đều hiếm thấy, hiện tại ngay cả kim tệ đều không cần.
Không trách Giáp Nhị nói như thế, vào lúc ở Khang Tư lĩnh, ăn mặc, nơi ở, đồ dùng đều là tốt nhất. Lương bổng cũng cao đến dọa người, sớm không có khái niệm tiền tài.
Ông chủ quán đi ra phòng khách, Ước Hàn đại ca mang theo mọi người vây quanh hắn, tranh nhau hỏi ầm ĩ cả lên:
- Chủ quán, ba người này vì sao đến đây? Ta xem bọn họ không chỉ là võ sĩ, có khi còn là quý tộc ấy chứ. Ngươi nói bọn họ ở đâu tới?
- Nhìn đao bọn họ đeo không? Kiểu dáng thật xinh đẹp, chỉ riêng vẻ đẹp của vỏ đao ta thấy cả thuế quan đại nhân cũng không có.
- Ngươi nhìn quần áo trên người bọn họ không? Ta dám nói đó tuyệt đối là áo ấm bằng gấm lót bông! Không nói là xa hoa so với áo da chúng ta, ngay cả áo khoác của lĩnh chủ đại nhân chúng ta cũng kém hơn. Tuy nhiên đáng tiếc đã rách nát, thật không biết bọn họ bị tai nạn gì mà khiến quần áo gần như rách hoàn toàn như vậy.
Ông chủ quán căn bản không trả lời câu hỏi, ngược lại cười hề hề nói:
- Hắc hắc! Các ngươi có biết người ta mua đồ dùng cái gì để trả?
Các công nhân nháy nháy mắt:
- Trả bằng cái gì, không phải là tiền sao? Ta nói ông chủ quán ngươi một phần cơm canh bán bao nhiêu tiền đồng? Có phải là cắt cổ bọn họ hay không?
- Cắt cổ, ta cắt cổ lúc nào? Người ta là nhân vật lớn, sau khi nói một câu nước ấm, đồ ăn nóng thêm mấy bộ quần áo, liền thưởng một đồng tiền này.
Ông chủ quán cực kỳ khoe khoang dùng hai ngón tay kẹp kim tệ bày ra trước mặt mọi người.
- Oa! Kim tệ!
Tất cả mọi người bao gồm cả Ước Hàn đại ca đều hít mạnh một hơi nuốt nước miếng, hai mắt đều tản mát ra ánh sáng vàng chóe.
Không trách bọn họ biểu hiện như vậy, những người ở dưới tầng chót này ai gặp qua kim tệ? Ngay cả ngân tệ đều không có, có thể kiếm được để vào tay nghịch chỉ là tiền đồng mà thôi.
Nhưng cho dù chưa thấy qua cũng đều nghe nói qua kim tệ, cho nên ánh mắt gần như dính vào kim tệ cũng là thật bình thường.
- Này này. Xúm đông lại làm gì, ta còn phải bận đi hầu hạ ba vị đại gia đây.
Ông chủ quán cũng chỉ lấy ra khoe một chút mà thôi, rất nhanh cất kim tệ đẩy đám người vây quanh ra, đi chuẩn bị nước nóng, thức ăn.
Nhìn ông chủ quán vui vẻ một tay xách thùng nước nóng, một tay cầm giỏ đồ ăn nóng, sau lưng một túi quần áo đi vào phòng trong. Người tên Ước Hàn đại ca nháy mắt với tráng hán râu ngắn. Tráng hán này lập tức hiểu ý đi theo sau ông chủ quán.
Tráng hán râu dài trung bình ghé đầu lại thấp giọng hỏi:
- Đại ca. Làm sao vậy?
- Ngươi không thấy bộ dạng ba người kia như là vừa chém giết một hồi sao? Ta sợ bọn họ sẽ mang phiền toái đến cho thôn trấn chúng ta, cho nên nhất định phải dò la rõ bọn họ.
Ước Hàn cũng thấp giọng trả lời.
- Ách. Đại ca, chúng ta phải ra tay trước hay sao? Chúng ta nhiều tráng hán như vậy căn bản không cần sợ ba người bọn họ!
Nói đến câu sau trong mắt hắn toát ra vẻ tham lam.
Ước Hàn chần chờ.
Tuy nhiên người quê mùa như hắn, trong đầu đã thâm căn cố đế ý nghĩ nhiều người lực lượng lớn. Tuy rằng vừa bị ánh mắt lạnh lẽo của đối phương làm hoảng sợ nhưng sau đó cũng không đem bọn họ để trong lòng. Dù sao người ít, có lợi hại đến mấy thì làm được gì?
Nhưng hắn cũng băn khoăn ba thanh khảm đao của đối phương. Đồ vật này có thể sẽ lấy không ít mạng người, đến lúc đó cho dù thành công, anh em mình khẳng định sẽ chết vài người.
Mà ngay khi hắn chuẩn bị từ chối, chỉ thấy tráng hán râu ngắn hưng phấn vội vàng chạy về, ngạc nhiên vui mừng nói khẽ:
- Đại ca, bọn họ thật sự là lắm tiền, hơn mười kim tệ tùy ý ném trên bàn. Xem vẻ mặt bọn họ giống như là mười tiền đồng vậy!
Nghe nói như thế, mấy người ở đây trong mắt lóe hào quang, hơn mười kim tệ đều không thèm để ý như thế, chẳng phải nói rõ hầu bao đối phương thật sự rất dày ư?
Vài tráng hán đều dùng ánh mắt cực nóng nhìn Ước Hàn, Ước Hàn tuy rằng trong lòng cũng sôi sục nhưng vẫn dò hỏi:
- Biết bọn họ là người ở đâu không?
Ánh mắt mọi người lập tức dõi về phía tráng hán đi thăm dò tình huống.
Tráng hán râu ngắn đó vội nói:
- Lời bọn họ nói với nhau đều nghe không hiểu, có thể xác định là người ngoài mà không phải người nước phương Bắc chúng ta. Hơn nữa có thể là mật thám, tuyệt đối không phải võ sĩ quý tộc của chúng ta ở quanh đây!
- Đại ca!
Vài người đàn ông nôn nóng hô.
Công quốc Băng Diệu, đại công đầu tiên vốn là Tướng quân một quận vùng ven của nước Cổ Tuyết. Vào lúc nước Cổ Tuyết nội loạn, ông ta thừa cơ nổi dậy chiếm cứ một địa bàn lớn, tự phong làm đại công.
Lúc ấy diện tích công quốc Băng Diệu lớn nhất một trong ba công quốc lớn.
Việc này cũng bình thường, bởi vì hai đại công đứng đầu hai công quốc kia đều là xuất thân quý tộc quan lại, căn bản không phải đối thủ của Tướng quân.
Chẳng qua đại công kế tiếp của công quốc Băng Diệu không bằng thế hệ cha anh mình. Trong cuộc tranh đấu với hai công quốc kia địa bàn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trở thành một công quốc yếu nhất.
Vị trí của công quốc Băng Diệu không phải là rất tốt. Ở phía trên bên trái là công quốc Tả Nhĩ Đặc, phía trên bên phải là công quốc Tuyết Phi, phía trước là rừng rậm Mạn Đặc Tư bao la, mặt sau là một ngọn núi tuyết lớn. Có thể nói là hoàn toàn cô lập.
Tuy nhiên cũng bởi vì thế mà công quốc Băng Diệu thích nội đấu mà không phát triển ra ngoài.
Công quốc Băng Diệu trên danh nghĩa lãnh thổ quốc gia chia làm mười ba lãnh địa dưới sự quản lý trực tiếp của đại công, lãnh địa của mười ba Bá tước. Nhưng kể cả lãnh địa trực thuộc đại công cũng bị các quan lớn nhỏ dưới trướng chiếm cứ, thì càng không thể nói về tình trạng các Bá tước khác. Hơn nữa tình hình như vậy ở toàn bộ các nước phía Bắc là thường thấy, ngay cả ba công quốc lớn đều như thế.
Vì sao xuất hiện tình trạng như vậy?
Phương diện thứ nhất là bởi vì ba công quốc lớn phía Bắc đều từ nổi dậy đánh chiếm lãnh địa nước Cổ Tuyết, căn bản là danh bất chính ngôn bất thuận. Vì duy trì sự thống trị của mình, cho nên phải trả công cho những người đi theo, gần như toàn bộ địa bàn đều ban thưởng ra, khiến cho các quan được phong thưởng của ba công quốc lớn mọc lên như rừng.
Nếu chỉ riêng các vị quan được phong thưởng thì cũng thôi, nhưng mà những công quốc này lại thực hành chế độ phong quan từ xưa, lãnh địa một khi ban cho người ta nếu không phải tội phản nghịch thì quân chủ không có quyền thu hồi đất ban thưởng. Đồng thời bất kỳ quân chủ nào cũng không được can thiệp vào việc nội bộ trong đất được ban thưởng của quan lại.
Chuyện này có thể sánh với chế độ phân phong “Đất được người được vua ban thưởng không phải là đất của vua, nước phụ thuộc vào nước phụ thuộc của ta không phải là phụ thuộc vào ta” càng kỳ quái hơn.
Quan hệ trên dưới chỉ là một danh nghĩa mà thôi, cấp trên đối với cấp dưới cũng không có lực khống chế hiệu quả.
Vì sao nói như vậy? Bởi vì cái gọi là mưu nghịch, khi lực lượng không đủ cũng sẽ không lộ liễu chuẩn bị hành động. Nhưng nếu đã dấy binh mưu nghịch vậy là lực lượng đã lớn đến mức có thể tiêu diệt đại công, cho nên không tồn tại tội danh này.
Cho nên như vậy liền tạo thành một khi quý tộc được phong, vậy cũng chẳng khác nào thêm một nước độc lập.
Cho nên công quốc căn bản không thể tập kết toàn lực lượng công quốc, mà không có lực lượng mạnh mẽ, căn bản không thể làm ra thay đổi.
Cũng bởi thế, ba công quốc lớn mới bảo trì được thời gian dài như vậy trong trạng thái hỗn loạn đó.
Công quốc Băng Diệu gần rừng rậm Mạn Đặc Tư có một khối lãnh địa phạm vi hơn một vạn dặm vuông tên là Lâm Tuyết Nam tước lĩnh. Đó là một trong những lãnh địa dưới sự quản lý của Bỉ Khắc Bá tước, một trong mười ba Bá Tước lĩnh.
Trong lãnh địa Bỉ Khắc Bá tước có năm Tử tước lĩnh, mười Nam tước lĩnh.
Những Tử tước, Nam tước này đều là Bỉ Khắc Bá tước phong cho, mà lãnh địa Lâm Tuyết Nam tước là một khối đất ban thưởng hoang vu nhất, nghèo khó nhất.
Lãnh địa Lâm Tuyết Nam tước tuy rằng nằm kề rừng rậm Mạn Tư Đặc nhưng nơi này là địa giới các nước phương Bắc, rừng rậm phần lớn bị bao phủ bởi tuyết. Bởi vậy lãnh địa Nam tước này trừ bỏ nông nghiệp miễn cưỡng có thể no bụng, cũng chỉ có một ít nghề nhỏ như đốn củi, chăn nuôi, cùng với một số khai thác mỏ nhỏ đến đáng thương chống đỡ mà thôi.
Mà dân cư sống trên đất tuyết thiếu thốn như vậy thì có thể tượng tượng được ít đến mức nào.
Lúc này trên bầu trời một nơi đốn củi hoàn toàn bị tuyết che phủ, yên tĩnh chỉ nghe tiếng gió, đột nhiên truyền đến một hồi tiếng rít dồn dập.
Giương mắt nhìn có thể thấy một cơn gió lốc cao đến mười mấy thước đang bay nhanh tới. Tuy nhiên nhìn cơn gió lốc này uy lực cực kỳ nhỏ, ngay cả một gốc cây cũng không thể nhổ lên. Thoạt nhìn cơn gió lốc này tác dụng giống như là dọn dẹp tuyết đọng trên lá cây vậy.
Mà càng quái dị hơn là tốc độ của nó càng ngày càng chậm, uy lực cũng càng nhỏ, hơn nữa đột nhiên lại biến mất.
Tuy nhiên ở nơi nó biến mất, lại văng ra xa một vật.
Đó là một vật thể to khoảng bốn, năm người ôm được bao quanh bởi lưới đánh cá, vật kỳ lạ này sau khi được văng ra lập tức như thiên thạch rơi xuống mặt đất.
“Ầm! Ầm!”
Tiếng cây gẫy cùng với tiếng tuyết đọng rơi xuống theo quỹ đạo mảnh thiên thạch quái dị này không ngừng vang lên. Cuối cùng “Phịch” một tiếng, một mô tuyết cao mấy thước bị đụng vào, đầu tiên là tuyết đọng bay lên tung tóe, sau đó biến thành bông tuyết chạm rãi rơi xuống.
Bông tuyết chậm rãi che phủ vật nằm trong lưới đánh cá kia, càng rơi càng dày. Khi tuyết sắp hoàn toàn bao phủ vật thể này, một tiếng rên rỉ rất nhỏ vang lên, vật thể này cũng chuyển động nhẹ.
Có thể bởi vì lưới đánh cá bên ngoài, vật bên trong tuy rằng đang ngọ nguậy, đáng tiếc không thể nào đi ra.
Vật thể bên trong như là buông tha động tác như vậy, tuy nhiên một tiếng đao kiếm tuốt khỏi vỏ vang lên, tiếng dây thừng bị cắt đứt vang lên ngay sau đó.
Một thân hình ngọ nguậy bò lên.
Chỉ thấy tay hắn cầm một lưỡi dao sắc, một tay lau mặt sau đó lắc lắc đầu rồi ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi cương nghị. Đúng là Khang Tư bị gió lốc cuốn đi.
Ánh mắt Khang Tư có chút mê mang đánh giá bốn phía xung quanh, nhìn thấy cảnh trắng xóa không khỏi sửng sốt, lỗ mũi thở mạnh ra hai làn khói nóng.
Vẻ ngoài Khang Tư lúc này cực kỳ thê thảm. Vốn là quần áo võ sĩ chỉnh tề giờ này chỉ có thể dùng từ lưới đánh cá để hình dung. Vài sợi lông bên trong mấy chỗ thủng run lên nhè nhẹ, quần áo không bị xé rách thành từng mảnh phỏng chừng bởi vì có lưới đánh cá bảo vệ, tuy nhiên cũng khiến quần áo trở thành lưới đánh cá.
Tuy vậy giầy, đai lưng cùng với đao của Khang Tư lại không tổn hao gì, khuôn mặt cùng mu bàn tay mặc dù bị xây xát nhưng vết thương như vậy đối với Khang Tư có thể coi như không.
Duy nhất lộ ra vết máu là miệng vết thương bên hông Khang Tư bị ác ma xuyên thủng. Mảnh vải Tương Văn băng bó đã sớm bị rơi mất, thuốc bôi cũng chỉ còn lại chút ít dính trên miệng vết thương.
Ngay khi Khang Tư sững sờ quên cả rét lạnh, vật dưới chân hắn lại rung lên, lộ ra hai người đàn ông tuổi trẻ dáng vẻ bình thường.
Quần áo hai người này cũng biến thành lưới đánh cá giống Khang Tư, tuy nhiên bọn họ tốt hơn so với Khang Tư là không có vết thương lớn nào.
Hai người này vừa mới tỉnh táo lại, lập tức rút binh khí ra chỉ vào Khang Tư, tuy nhiên trong nháy mắt bọn họ liền quỳ trên mặt đất hô:
- Chủ thượng! Ngài không có việc gì chứ?
Mật vệ được rèn luyện rất triệt để, căn bản không có để ý bị gió lốc cuốn đến đâu, vì sao mình từ trong tai nạn khủng bố như vậy có thể sống sót. Việc đầu tiên của bọn họ là an toàn của Khang Tư.
- Không có việc gì. Mau đứng lên hoạt động một chút, hiện tại không biết chúng ta đang ở nơi nào đây?
Khang Tư tay cầm chuôi đao, vừa chú ý tình huống xung quanh vừa nói.
- Dạ!
Hai người đàn ông lập tức đứng dậy hoạt động tay chân, tuy nhiên bọn họ lập tức phát hiện ở bên dưới còn có người, lập tức vẻ mặt giống nhau vung đao chém mạnh xuống.
Sau một hồi máu thịt tung bay, hai người thở ra một hơi, nói với Khang Tư:
- Chủ thượng. Chúng ta mau rời khỏi nơi này, ác ma này có năng lực tái sinh, chúng thần không thể hoàn toàn giết chết hắn.
Mật vệ cũng không có biện pháp, sức chiến đấu của ác ma này tuy không quá mạnh mẽ nhưng lực phục hồi cực mạnh. Cho dù biến hắn thành thịt vụn đều có thể khôi phục như cũ. Tuy rằng còn có một số biện pháp có thể giam cầm hắn, nhưng hiện tại đang ở nơi xa lạ làm gì cũng không tiện, vậy cho nên tránh đi thật xa là hơn.
Chờ sau khi ổn định, nếu ác ma này còn dám tìm tới, vậy thì có nhiều cách thu thập hắn.
Khang Tư gật gật đầu cười cười, đang muốn nói điều gì chợt nhắm mắt lại té xỉu, tuy nhiên không có ngã xuống đất đã được mật vệ ôm lấy.
- Thế nào?
Một mật về cầm đao cảnh giới xung quanh khẩn trương hỏi.
Người mật vệ kia sau khi kiểm tra thân thể Khang Tư, nhẹ thở ra nói:
- Không có gì đáng ngại, chỉ là mất nhiều máu quá, sau khi nghỉ ngơi thì không có vấn đề gì. May mắn có ác ma kia làm đệm lót cho chúng ta bằng không chỉ cần lực va đập từ trên trời rơi xuống đủ khiến cho chúng ta vỡ đầu chảy máu, gãy xương đứt gân, chảy máu trong mà chết!
Nói thì thế nhưng trên mặt hai mật vệ cũng không thoải mái. Bởi vì bọn họ sớm chú ý nơi này đập vào mắt đều là một mảnh tuyết trắng xóa, ở nơi như vậy đi đâu tìm được nơi ổn định cho chủ thượng nghỉ ngơi?
Đột nhiên mật vệ đang cảnh giới ánh mắt tụ lại, sau đó nhanh như chớp đánh về một nơi tuyết đọng.
Vừa phủi ra lớp tuyết đọng, lộ ra một giá gỗ dùng đỡ cây cối để lột vỏ, mật vệ đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, tươi cười quay đầu hô:
- Giáp Nhất, gần đây có nơi đốn củi, chung quanh chắc chắn có thôn xóm!
- Thật quá tốt. Giáp Nhất ngươi đi điều tra phương hướng một chút!
Trên mặt mật vệ tên Giáp Nhất cũng xuất hiện vẻ tươi cười.
Giáp Nhị cũng không lên tiếng, đánh giá sơ sơ bốn phía, sau đó giống như khỉ núi nhanh chóng nhảy lên đỉnh một ngọn cây gần đó, híp mắt đón gió tuyết mạnh cẩn thận nhìn.
Động tác này duy trì một đoạn thời gian, sau khi Giáp Nhất cẩn thận băng bó vết thương của Khang Tư lại một lần, trên người Giáp Nhị đã đọng một lớp tuyết.
Đúng lúc này, thân hình Giáp Nhị chấn động, sau đó nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống, nói:
- Hướng chính Đông, khoảng ba dặm.
Sau đó giúp Giáp Nhất nâng Khang Tư dậy, rồi cứ thế mang Khang Tư nhanh chóng rời đi.
Vào lúc thân hình bọn họ còn chưa biến mất trong gió tuyết, nơi tuyết đọng vừa rồi Giáp Nhất, Giáp Nhị chém giết đột nhiên rung động một hồi, sau đó một người đàn ông trung niên da trắng như tuyết, dung mạo bình thường hai mắt đỏ hồng bò lên.
Quần áo trên người đàn ông này càng thêm rách nát hơn nữa dính đầy máu, giống như một chiến sĩ từ trong cuộc chiến đẫm máu đi ra vậy. Chỉ là vẻ mặt hắn có chút đờ đẫn.
Hắn cứ thế đứng một hồi lâu mới nhấc chân đi về hướng bọn Giáp Nhất vừa đi, chưa đi được mấy bước dấu chân của người này liền biến mất. Người cũng hư ảo biến mất trong làn gió tuyết.
Trong những ngày tuyết lớn này, đất trời sớm bị tuyết che phủ, bất kể là ở nơi đốn củi hay thợ mỏ hoặc là ngành nghề khác đều trốn trong nhà.
Trấn Lâm Đầu là một nơi gần nhất với rừng rậm trên lãnh địa Lâm Tuyết Nam tước. Nói là trấn, kỳ thật cũng là một nơi để cho người đốn củi gần đó nghỉ lại, khoảng ba bốn mươi nhà dân và một nhà kiêm cửa hàng tạp hóa, quán rượu ra thì không còn gì khác nữa.
Mà lúc này trong quán rượu duy nhất trong thôn trấn đã đầy người, tất cả mọi người uống rượu bọt cực kỳ rẻ tiền. Trừ việc nói chuyện linh tinh, căn bản không ai gọi đồ nhắm.
Tuy chỉ là như vậy nhưng ông chủ quán rượu cũng tỏ vẻ thật hài lòng.
Nếu không phải thời tiết quái quỷ này khiến cho tất cả mọi người không có việc gì làm, rượu bọt pha nước của ông ta mới nhanh chóng được bán hết.
Về phần thức ăn, thời đại này trừ bỏ ngày lễ tết, cùng với những người buôn bán, thuế quan thì ai mà chịu bỏ tiền mua thức ăn để nhắm rượu? Có tiền cũng không phung phí như thế!
Tuy rằng những người đốn củi mặc áo khoác da đã cũ ngồi tùy ý, nhưng xem vị trí của bọn họ vẫn dễ dàng có thể nhìn ra người đứng đầu trong bọn họ là ai.
Đó là ba người đàn ông cao lớn thân thể phi thường cường tráng, bộ dạng hào hùng. Ba người này một bên uống rượu bên nói chuyện phiếm. Lúc bọn họ nói chuyện, người xung quanh đều vểnh tai nghe, nếu như vậy không phải là đầu mục vậy cũng không có người nào khác ở đây là đầu mục.
Trong ba người, một người trên mặt chòm râu mới dài nửa tấc, sau khi uống một ngụm rượu hỏi:
- Ước Hàn đại ca, làm sao khí trời hôm nay kỳ lạ như vậy. Ngày này năm trước thời tiết đã trong, không nói gió tuyết ngay cả bông tuyết đều không còn một mảnh. Như thế nào bây giờ vẫn gió to tuyết lớn?
Người có chòm râu chừng tam tấc gật đầu nói theo:
- Đúng vậy. Ước Hàn đại ca, trời thế này làm sao chúng ta ra ngoài. Hơn nữa cho dù chúng ta mạo hiểm đi chặt cây dưới trời bão tuyết thì người mua củi cũng không ra ngoài. Không có người đi buôn chúng ta không có lương thực, vậy thật là khó sống.
Người ở giữa có chòm râu rậm nhất, cũng chính là người được gọi Ước Hàn đại ca, cảm thán:
- Ai biết thời tiết là thế nào. Tuy nhiên dựa theo hàng năm thời tiết như vậy ít nhất sẽ liên tục hơn một tuần. Một tuần không thể làm việc, rất nhiều người trong chúng ta có thể sẽ không chống chịu được tới lúc trời đẹp. Như vậy đi, dựa theo quy củ cùng mọi người thống kê lương thực dự trữ, làm tốt đăng ký xem có bao nhiêu nhà cần vay lương thực để sống tạm.
- Dạ!
Hai đại hán ở bên cạnh gật đầu sau đó quát to về phía phòng khách. Những tráng hán trong quán rượu lần lượt hô to số lương thực còn lại của nhà mình, mà ông chủ quán rượu cũng thuần thục lấy ra giấy bút bắt đầu ghi chép.
Quy củ này từ ngày thôn trấn thành lập đã có, cũng là để cho tất cả mọi người có thể vượt qua trời đông giá rét. Đây cũng là nguyên nhân thôn trấn này không những có thể giữ vững số dân mà còn từng bước tăng trưởng dân cư.
Ngay vào lúc mọi người ồn ào không ngớt, cửa quán rượu đột nhiên bị mở mạnh ra, từng luồng gió lạnh lập tức thổi vào trong quán rượu.
Tất cả mọi người ở đây liền biến sắc, đàn ông trưởng thành của thôn trấn đều ở trong quán rượu, trong nhà chỉ có đàn bà trẻ em nếu không có chuyện trọng yếu sẽ không mạo hiểm gió tuyết chạy đến. Khẳng định là có chuyện lớn xảy ra vì thế tất cả mọi người đứng lên nhìn ra cửa.
Xuất hiện ở cửa là ba người đàn ông, một người đầu ngả xuống được hai người dìu đi. Quần áo trên người ba người so với công nhân ở đây còn rách nát hơn, tuy nhiên cũng không ai dám coi khinh bọn họ.
Bởi vì ba người này kể cả người đang hôn mê kia ở bên hông đều có một thanh khảm đao. Khảm đao chuyên môn dùng để chiến đấu là trang bị mà chỉ có võ sĩ quý tộc mới có.
Người đàn ông bên trái căn bản không để ý đến ánh mắt nhiều người như vậy, lên tiếng hỏi trước:
- Có nước ấm, thức ăn và phòng trống hay không? Chúng tôi có người bị thương.
Người đàn ông bên phải thì híp mắt đánh giá bốn phía, hiển nhiên là xem ở đây có cái gì chướng mắt hay không.
Giáp Nhất lời nói dùng ngôn ngữ của Liên minh Duy Nhĩ Đặc. Tuy rằng ngôn ngữ đế quốc Áo Đặc Mạn cũng trải rất rộng tuy nhiên phần lớn các nước lân cận khẳng định sẽ không so được với ngôn ngữ Duy Nhĩ Đặc. Dù sao người ta là đất nước thương nghiệp, người đi buôn nói ngôn ngữ Duy Nhĩ Đặc đầy khắp thiên hạ, ai cũng đều nghe hiểu được vài câu. Cho nên đi đến nơi xa lạ, ngôn ngữ Duy Nhĩ Đặc là thích hợp nhất để nói chuyện.
Nghe thấy là ngôn ngữ chỉ có người đi buôn hoặc thuế quan mới sử dụng, mọi người làm nghề đốn củi ở đây nháy mắt mấy cái, không tự chủ quay đầu nhìn Ước Hàn đại ca có chòm râu rậm nhất.
Ước Hàn đại ca này lông mày nhướn lên, hắn vẫn chú ý tới hai người đỡ người đàn ông kia từ đầu đến giờ vẫn nắm chuôi đao. Hơn nữa ba thanh khảm đao hoàn mỹ kia cũng không phải binh khí võ sĩ bình thường có thể có được.
Nhìn tất cả mọi người đều cùng đợi tráng hán đứng đầu kia phản ứng, Giáp Nhất trực tiếp nói lại với hắn một lần, mà ánh mắt Giáp Nhị lộ ra vẻ sắc bén quét nhìn mọi người một cái.
Nếu những tên này còn không lên tiếng vậy không thể không giết toàn bộ bọn họ.
Đối với Giáp Nhị mật vệ đặc biệt này, hơn mười tráng hán này chỉ hơn mười con gà mà thôi, chả mất tí sức nào có thể thoải mái bóp chết.
Vài người lớn tuổi đều bị ánh mắt kia làm sợ hãi.
Ước Hàn đại ca rùng mình vội vàng gật đầu với ông chủ quán rượu.
Tuy nói hắn làm người đứng đầu nhiều người như vậy, cũng là người hiểu biết nhưng nói thế nào thì cũng là người làm nghề đốn củi mà thôi. Làm sao dám huênh hoang trước mặt những người rõ ràng là võ sĩ cao cấp này?
Ông chủ quán rượu là người khôn khéo, tuy rằng cũng phải nhìn sắc mặt bọn cường hào ác bá địa phương mà sống, tuy nhiên ánh mắt già đời cũng nhìn ra được ba người xa lạ này không phải người thường.
Cho nên khi Ước Hàn đại ca gật đầu, ông chủ quán rượu lập tức vẻ cung kính nịnh bợ tươi cười nói:
- Có, có, có. Xin mời ba vị võ sĩ đại nhân theo tôi.
Nói xong liền vội vàng đi trước dẫn đường vào phòng bên trong quán rượu. Tuy rằng quán rượu này của ông ta không phải khách sạn, nhưng cũng có nơi để tiếp đãi người đi buôn và thuế quan địa phương.
Sau khi tiến vào một gian phòng, Giáp Nhất Giáp Nhị đánh giá qua căn phòng. Tuy rằng không thể so sánh với nơi của người hầu phủ Đại Đô đốc, nhưng ít nhất chăn đệm đầy đủ, quan trọng nhất chính là thật sạch sẽ.
Cho nên hai người cũng không nói nhiều, lập tức đặt Khang Tư lên giường, sau đó Giáp Nhất lấy một kim tệ ở bên hông ra đưa cho ông chủ quán:
- Nước nóng, đồ ăn nóng, thêm ba bộ quần áo thích hợp cho chúng ta mặc.
Ông chủ quán hai tay đón lấy kim tệ, mắt đều như lồi ra, đầu tiên là vội cắn thử xem thật giả, cất vào trong lòng rồi vẻ mặt tươi cười, xoa xoa tay nói:
- Nước nóng đồ ăn nóng, quần áo đều không có vấn đề. Tuy nhiên ngài cũng biết nơi chúng tôi hẻo lánh thế này, quần áo cũng không ra sao cả, chỉ là đồ sơ sài rẻ tiền mà thôi, ngài xem…
- Được rồi. Chỉ cần sạch sẽ ấm áp là được, ngươi nhanh lên một chút.
Giáp Nhất khoát tay bảo ông chủ quán đi ra.
- Trên người ngươi còn bao nhiêu tiền? Nếu không phải thói quen khi làm nhiệm vụ mang theo mấy kim tệ, chỉ sợ chúng ta phải làm cướp.
Giáp Nhất từ đai lưng lấy ra bảy, tám kim tệ đặt trên bàn, hỏi Giáp Nhị.
Giáp Nhị cũng đồng dạng lấy ra bảy, tám kim tệ.
Nhìn trên bàn không được đến hai mươi kim tệ, Giáp Nhị không khỏi lắc đầu cười khổ nói:
- Không nghĩ tới chúng ta cũng có lúc buồn vì tiền. Không biết mười bảy kim tệ này có thể duy trì được bao nhiêu ngày. Đáng tiếc nơi này chỉ là một thôn xóm, nếu ở thành phố lớn, chúng ta chả cần phải lo chuyện tiền bạc.
Lời này thật bình thường, thành phố lớn người giàu rất nhiều, bằng vào bản lĩnh mật vệ, kiếm tiền lẻ dễ dàng giống như lấy đồ trong túi vậy.
- Ha ha. Ta xem chúng ta hiện tại ở một vùng nông thôn cực kỳ nghèo khó. Ngươi không chú ý khách bên ngoài đều chỉ uống rượu, mà lại uống loại rượu bọt rẻ tiền dùng để nuôi heo hay sao? Còn có bộ dáng lão chủ quán ngạc nhiên vui mừng nhìn thấy kim tệ, cho thấy mười bảy kim tệ này của chúng ta cũng là dư dả.
Giáp Nhất cười nói.
Nghe nói thế, Giáp Nhị không khỏi tự giễu cười nói:
- Sướng quen rồi khổ không chịu được. Trước kia ngay cả ngân tệ đều hiếm thấy, hiện tại ngay cả kim tệ đều không cần.
Không trách Giáp Nhị nói như thế, vào lúc ở Khang Tư lĩnh, ăn mặc, nơi ở, đồ dùng đều là tốt nhất. Lương bổng cũng cao đến dọa người, sớm không có khái niệm tiền tài.
Ông chủ quán đi ra phòng khách, Ước Hàn đại ca mang theo mọi người vây quanh hắn, tranh nhau hỏi ầm ĩ cả lên:
- Chủ quán, ba người này vì sao đến đây? Ta xem bọn họ không chỉ là võ sĩ, có khi còn là quý tộc ấy chứ. Ngươi nói bọn họ ở đâu tới?
- Nhìn đao bọn họ đeo không? Kiểu dáng thật xinh đẹp, chỉ riêng vẻ đẹp của vỏ đao ta thấy cả thuế quan đại nhân cũng không có.
- Ngươi nhìn quần áo trên người bọn họ không? Ta dám nói đó tuyệt đối là áo ấm bằng gấm lót bông! Không nói là xa hoa so với áo da chúng ta, ngay cả áo khoác của lĩnh chủ đại nhân chúng ta cũng kém hơn. Tuy nhiên đáng tiếc đã rách nát, thật không biết bọn họ bị tai nạn gì mà khiến quần áo gần như rách hoàn toàn như vậy.
Ông chủ quán căn bản không trả lời câu hỏi, ngược lại cười hề hề nói:
- Hắc hắc! Các ngươi có biết người ta mua đồ dùng cái gì để trả?
Các công nhân nháy nháy mắt:
- Trả bằng cái gì, không phải là tiền sao? Ta nói ông chủ quán ngươi một phần cơm canh bán bao nhiêu tiền đồng? Có phải là cắt cổ bọn họ hay không?
- Cắt cổ, ta cắt cổ lúc nào? Người ta là nhân vật lớn, sau khi nói một câu nước ấm, đồ ăn nóng thêm mấy bộ quần áo, liền thưởng một đồng tiền này.
Ông chủ quán cực kỳ khoe khoang dùng hai ngón tay kẹp kim tệ bày ra trước mặt mọi người.
- Oa! Kim tệ!
Tất cả mọi người bao gồm cả Ước Hàn đại ca đều hít mạnh một hơi nuốt nước miếng, hai mắt đều tản mát ra ánh sáng vàng chóe.
Không trách bọn họ biểu hiện như vậy, những người ở dưới tầng chót này ai gặp qua kim tệ? Ngay cả ngân tệ đều không có, có thể kiếm được để vào tay nghịch chỉ là tiền đồng mà thôi.
Nhưng cho dù chưa thấy qua cũng đều nghe nói qua kim tệ, cho nên ánh mắt gần như dính vào kim tệ cũng là thật bình thường.
- Này này. Xúm đông lại làm gì, ta còn phải bận đi hầu hạ ba vị đại gia đây.
Ông chủ quán cũng chỉ lấy ra khoe một chút mà thôi, rất nhanh cất kim tệ đẩy đám người vây quanh ra, đi chuẩn bị nước nóng, thức ăn.
Nhìn ông chủ quán vui vẻ một tay xách thùng nước nóng, một tay cầm giỏ đồ ăn nóng, sau lưng một túi quần áo đi vào phòng trong. Người tên Ước Hàn đại ca nháy mắt với tráng hán râu ngắn. Tráng hán này lập tức hiểu ý đi theo sau ông chủ quán.
Tráng hán râu dài trung bình ghé đầu lại thấp giọng hỏi:
- Đại ca. Làm sao vậy?
- Ngươi không thấy bộ dạng ba người kia như là vừa chém giết một hồi sao? Ta sợ bọn họ sẽ mang phiền toái đến cho thôn trấn chúng ta, cho nên nhất định phải dò la rõ bọn họ.
Ước Hàn cũng thấp giọng trả lời.
- Ách. Đại ca, chúng ta phải ra tay trước hay sao? Chúng ta nhiều tráng hán như vậy căn bản không cần sợ ba người bọn họ!
Nói đến câu sau trong mắt hắn toát ra vẻ tham lam.
Ước Hàn chần chờ.
Tuy nhiên người quê mùa như hắn, trong đầu đã thâm căn cố đế ý nghĩ nhiều người lực lượng lớn. Tuy rằng vừa bị ánh mắt lạnh lẽo của đối phương làm hoảng sợ nhưng sau đó cũng không đem bọn họ để trong lòng. Dù sao người ít, có lợi hại đến mấy thì làm được gì?
Nhưng hắn cũng băn khoăn ba thanh khảm đao của đối phương. Đồ vật này có thể sẽ lấy không ít mạng người, đến lúc đó cho dù thành công, anh em mình khẳng định sẽ chết vài người.
Mà ngay khi hắn chuẩn bị từ chối, chỉ thấy tráng hán râu ngắn hưng phấn vội vàng chạy về, ngạc nhiên vui mừng nói khẽ:
- Đại ca, bọn họ thật sự là lắm tiền, hơn mười kim tệ tùy ý ném trên bàn. Xem vẻ mặt bọn họ giống như là mười tiền đồng vậy!
Nghe nói như thế, mấy người ở đây trong mắt lóe hào quang, hơn mười kim tệ đều không thèm để ý như thế, chẳng phải nói rõ hầu bao đối phương thật sự rất dày ư?
Vài tráng hán đều dùng ánh mắt cực nóng nhìn Ước Hàn, Ước Hàn tuy rằng trong lòng cũng sôi sục nhưng vẫn dò hỏi:
- Biết bọn họ là người ở đâu không?
Ánh mắt mọi người lập tức dõi về phía tráng hán đi thăm dò tình huống.
Tráng hán râu ngắn đó vội nói:
- Lời bọn họ nói với nhau đều nghe không hiểu, có thể xác định là người ngoài mà không phải người nước phương Bắc chúng ta. Hơn nữa có thể là mật thám, tuyệt đối không phải võ sĩ quý tộc của chúng ta ở quanh đây!
- Đại ca!
Vài người đàn ông nôn nóng hô.
/151
|