- “Khiết Du, lại đây.” Hán Khanh lười nhác lên tiếng, uể oải đưa tay mân mê vành tai trắng như ngọc của mình, đôi mắt tinh anh thường ngày của hắn giờ díp lại sau hàng mi dài và cong vút, bộ dạng giống như một đứa trẻ đang làm nũng, nhưng cũng thấp thoáng hình ảnh của một con sói đang rình mồi.
Tôi…tôi cảm thấy mắc toilet. >_
- “Khiết Du.” Hắn uể oải lặp lại, ngữ khí tuy vẫn mềm mỏng nhưng lại mang theo vài phần đe doạ.
Tôi hít sâu một hơi, sau đó xun xoe tiến lại gần thân hình cao to thu hút đang ngồi trên ghế kia, cố gắng rặn ra một nụ cười xu nịnh:
- “Chủ nhân có gì cần sai bảo?”
Hán Khanh không những không khó chịu vì kiểu xưng hô mắc ói này, trái lại còn vui vẻ híp mắt cười, một nụ cười của dã thú:
- “Tôi muốn ăn dừa.”
Khỉ gió, giống ác quỷ ngu đần như cậu thì làm gì biết ăn dừa chứ? Tôi nheo mắt nhìn con người ung dung tự tại đang ngồi thoải mái kia, trong lòng đột nhiên muốn gào khóc.
- “Cậu lầm bầm cái gì đấy?” Hán Khanh đột nhiên mở to mắt, ánh sáng màu hổ phách lấp lánh đó chiếu thẳng vào tôi, làm mọi thứ xung quanh đột nhiên trở nên mờ ảo.
Ôi trời, lại thế nữa rồi!
Nhiều lần, tôi đã ngồi tự phân tích và phát hiện ra, sở dĩ hắn thu hút người khác giới (đồng giới có thể tạm thời không nhắc đến) như vậy, không chỉ là nhờ dung mạo hơn người, mà còn là vì khí chất.
Không sai, chính là khí chất. Hắn nói một bạn không thể nói hai, hắn cười bạn có chết cũng không dám khóc. Hán Khanh đặc biệt sở hữu ánh mắt quyết đoán và sắc lẻm, khi nó chiếu thẳng vào bạn, bạn sẽ có cảm giác như đang bị một tia X – Quang khủng khiếp soi mói khắp lục phủ ngũ tạng, không chừa một ngóc ngách nào.
Ánh mắt đó, tôi tự đặt tên là Ánh Mắt Hình Bồn Cầu, bởi vì thật sự mỗi lần nhìn thấy nó tôi chỉ muốn chạy vào toilet ngồi khóc. =.=
Vậy nên, từ đó chúng ta có thể suy ra, Hán Khanh chính là Ma Vương Bồn Cầu! (Gián: Bạn nữ chính này làm tôi cảm thấy không được khoẻ…)
- “Còn đợi gì nữa? Nhanh lên?” Hắn lại từ từ khép mắt lại, nhưng vẫn chừa một khe hở ti hí mà nhìn tôi một cách thô bỉ.
- “Được, được. Nô tì sẽ đi hái dừa, đi hái dừa. Nhưng mà, có điều này, khụ khụ khụ e hèm…” Tôi vất vả nặn ra một cái biểu cảm vừa thuần phục ngoan ngoãn vừa uất ức bi đát, mắt không ngừng chớp chớp nhìn về phía Hán Khanh.
- “Chuyện gì?” Một lúc lâu sau đó, hắn mới lên tiếng trở lại, giọng nói trở nên khàn khàn một cách kì quái.
- “Nô tì khuyên chủ nhân đừng vừa khép mắt vừa cười như thế nữa.” Tôi thống thiết nói, huơ tay múa chân loạn xạ xì ngầu, giống như một tội nhân đang kêu oan.
- “Tại sao?” Hắn nghi hoặc hỏi lại.
- “Bởi vì, nụ cười đó nhìn giống như cậu đang gặp vấn đề về đường ruột vậy ý!” Hồn nhiên nói nốt câu cuối, sau đó không để hắn kịp sử dụng tuyệt chiêu Ánh Mắt Bồn Cầu của mình, tôi lon ton nhảy chân sáo ra khỏi bệnh xá.
Đúng thế, chính là bệnh xá. Hôm qua, sau cái tai nạn máu me thảm thiết kia, bạn Hán Khanh đã được người ta khiêng đến rồi vứt ở trạm xá gần làng như một bao gạo. (Vứt, là vứt đó! -_-|||)
Sau khi lột áo hắn ra kiểm tra, cô y tá thở phào thông báo: “Chỉ tổn thương phần mềm, rất may mắn, không có gì đáng lo cả.” Mọi người như đều trút được gánh nặng ra khỏi lồng ngực, sau đó, hức, lại kéo nhau đi chơi trò chơi tiếp. =_=
Hán Khanh, cậu ăn ở kiểu gì mà người ta đối xử với cậu dã man thế kia?
Riêng tôi lúc đó đã hồn xiêu phách lạc, nước mắt nước mũi hoà tan trên mặt thành một chất lỏng đau thương màu nhờ nhờ, tóc tai thì bù xù như người điên, nói chung là xấu hổ không chịu được! Cái tên Hán Khanh đó không an ủi được người ta một câu thì chớ, lại còn dùng ánh mắt đau đớn thống thiết nhìn tôi, giống như muốn chết quách cho xong. Thậm chí khi cô y tá sát trùng vết thương, hắn còn cố tình bật ra những tiếng rên ai oán, làm người ta không lạnh mà run.
Và rồi sau đó…sau đó… Kẻ ngu đần là tôi đã dính bẫy của hắn! Tôi đã hùng dũng tuyên bố sẽ lấy công chuộc tội, chăm sóc hắn bất kể ngày đêm, trở thành một người hầu trung thành.
Nhưng kẻ người người hầu vừa trung thành vừa ngốc này không hề hay biết, chủ nhân của cô ta là một thiếu gia vừa hắc ám vừa biến thái.
Hậu quả là như thế này đây.
Tuy ngoài mặt tỏ ra chống đối và khó chịu, nhưng trong thâm tâm tôi quả thật mừng muốn chết! Hán Khanh không sao là tốt rồi, cái tên ngốc đó vẫn có thể ngồi nhìn tôi mà cười nham hiểm như mọi khi, thật là quá tốt.
Còn nữa, tôi thề sẽ đạp nát mông đ.ít kẻ nào đã rải cái đám mảnh chai nguy hiểm đó xuống đất đêm qua. Anh điều phối viên đang cùng mọi người trong làng tìm hiểu sự việc, nhưng mọi thứ vẫn đi vào ngõ cụt, tuy nhiên tôi cảm thấy, chuyện này phức tạp hơn nhiều.
Haizz, đây đúng là một chuyến đi chơi bão táp.
Đang mải mê suy nghĩ, tôi bất thần va phải một cây cột bằng thịt.
Không sai, là một cây cột bằng thịt, ngoài ra, nó lại còn đen đen.
- “Chào, tui đến xin lỗi cậu chuyện hôm qua.” Cột Nhà Cháy đang lù lù đứng trước mặt tôi, đưa tay lên đầu gãi một cách bối rối.
- “Hả? Xin lỗi cái gì?” Tôi ngớ người nhìn cậu ta, chẳng hiểu mô tê gì.
- “Bởi vì tui đã làm cậu bị ngã.” Cột Nhà Cháy ân hận nói, ánh mắt lấp lánh sự chân thành buồn bã, giống như một chú cún con bị bỏ rơi.
Hừm, cún con bị bỏ rơi thì đã là gì? Cậu cậu cậu có địch nổi Ánh Mắt Hình Bồn Cầu của Hán Khanh không mà vẽ chuyện?
Tôi nhe răng cười biến thái nói với cậu ta:
- “Không sao cả, tôi đã tìm được một tấm đệm thịt khác thế thân.” Mọi người chú ý chữ “khác” ở đây nhé, ngụ ý nhiều lắm đó!
Cột Nhà Cháy: “….”
***
Mười phút sau, tôi và Cột Nhà Cháy khệ nệ ôm ba quả dừa, lắc lư tiến vào bệnh xá.
Hán Khanh nhìn tôi ôm dừa, sự tán thưởng thô bỉ từ từ tối lại trong đáy mắt.
Cái quái… Cái quái gì đang diễn ra trong đầu hắn thế này??
- “Cậu đỡ chưa? Mẹ bảo tui đến thăm cậu.” Cột Nhà Cháy đằng hắng lên tiếng, nhẹ nhàng đặt dừa xuống mặt bàn.
Hán Khanh không có vẻ gì là quan tâm đến câu hỏi vừa được nêu ra, vẫn chống cằm nhìn chằm chằm vào tôi, tiếp tục giở giọng sai bảo:
- “Khiết Du, ra nhà sau lấy cho tôi cốc nước.”
Tôi cau mày lườm hắn một cái, sau đó hậm hực bỏ đi. Cột Nhà Cháy sau một hồi phân vân cũng tất tả chạy theo tôi, có thể cậu ta đã bắt đầu nhận ra sự lợi hại của Ma Vương Bồn Cầu, khà khà.
Lát sau, chúng tôi vừa ngồi ăn dừa vừa nói chuyện phiếm. Nói đúng hơn là chỉ có Hán Khanh nói chuyện với tôi, còn tôi thì ngồi tán phét với Cột Nhà Cháy. Khung cảnh hiện tại nhìn hết sức kì dị. >_
Đột nhiên, một tiếng động du dương vang lên, âm vang khắp căn phòng:
“Bủm…”
Tôi giật mình, phát hiện hướng phát ra tiếng động kì lạ đó, chính là Cột Nhà Cháy, mặt cậu ta đang đỏ bầm như cục huyết nấu cháo lòng, mồ hôi thì tuôn ra đầy trán, lông mày cũng cau tít lại rất khổ sở.
- “Có chuyện gì thế?” Tôi ngơ ngác hỏi.
“Pẹt pẹt pẹt, bủm bủm bùm bùm…” Tiếng động quái lạ ấy vẫn hồn nhiên vang lên với âm lượng ngày càng to, kèm theo đó là một mùi hương nồng nàn và thum thủm. -_-|||
Hán Khanh vẫn thản nhiên múc dừa cho vào mồm nhai, thở dài nhìn ra ngoài trời nói bằng giọng bâng quơ:
- “A, sấm đầu mùa.”
Cột Nhà Cháy mặt mày xanh lét.
“Bủm. Bủm bủm bủm bủm bủm bủm bủm…” Lần này là cả một đoàn liên thanh “tiếng sấm đầu mùa”, cái mùi khó ngửi thum thủm kia càng lúc càng nồng nặc hơn, làm đầu óc tôi quay cuồng choáng váng.
Cột Nhà Cháy… Cậu ta đang xì hơi, mà lại còn xì một cách rất khí thế, hơn nữa chất lượng mùi cũng rất lợi hại.
Ôi, mũi của tôi…
Hán Khanh cau mày đưa tay lên che mũi, sau đó ân cần nói:
- “Anh bạn, nên ăn rau nhiều một chút.”
Đến lúc này thì không còn từ ngữ gì có thể diễn tả sắc mặt của Cột Nhà Cháy nữa, cậu ta hầm hầm ôm mông đứng thẳng dậy, điên cuồng chạy ra khỏi cửa.
Quả là một trận bom B52 kinh hoàng, mũi tôi sắp phát nổ rồi…
Í khoan, lúc nãy khi tôi chẻ dừa xong và lôi Cột Nhà Cháy đi tìm thìa để múc, hình như Hán Khanh có nở một nụ cười kì quặc nham hiểm. Khi bọn tôi trở lại thì hắn ta dường như còn nhét một cái gói gì đó vào túi quần, nét mặt ngây ngô không thể tả…
- “Đồ bạch tạng, lúc nãy cậu cho cái gì vào dừa của Cột Nhà Cháy hả?” Bất chấp việc hắn đang trong thời kì dưỡng thương, bất chấp luôn việc tôi đang là bảo mẫu kiêm nô lệ của hắn, Khiết Du tôi nổi khùng nhéo tai Hán Khanh mà gầm lên.
Nét mặt hắn vẫn bình thản ung dung, khoé miệng đẹp đẽ tàn nhẫn phun ra bốn chữ:
- “Thuốc chữa táo bón.”
Tôi: “……”
“Bủm…” Đột nhiên, phát hiện bụng mình hơi quặn đau, nơi mông lại có một luồng khí ấm ấm kì kì, sắc mặt tôi trở nên nhăn nhúm.
Hán Khanh ngỡ ngàng một lúc, sau đó cười trừ gãi đầu:
- “Lúc nãy, hình như tôi bỏ nhầm thuốc vào dừa của cả hai người rồi…”
Bốp!
Bạn Hán Khanh của chúng ta không may đùa với tổ kiến lửa, đã bị nữ chính cho một chưởng bất tỉnh nhân sự.
***
Phía mép sông có hai cái cầu tôm kín như bưng, rất lãng mạn. Điều đặc biệt thu hút là trong hai cái nhà xí dã chiến này thỉnh thoảng lại vẳng ra tiếng kêu đau thương ghê rợn, giống như đang phải chịu khổ hình…
- “Ôi bụng tôi…”
- “Ôi mũi tui…”
Phi Long sắc mặt đen sì, khoanh tay lắng nghe những tiếng rên đó hồi lâu rồi quay sang nhìn Hán Khanh:
- “Yên tâm, sau này tớ sẽ lựa cho cậu một cái quan tài loại thượng hạng.”
Hán Khanh bất lực đưa tay lên cào cào mái tóc của mình, thở hắt ra một câu:
- “Tai nạn, là tai nạn thôi mà.”
Phi Long im lặng nhìn bạn mình với vẻ mặt cảm thông. Trước đây Hán Khanh làm gì cũng luôn đường đường chính chính, được nhiều người ca ngợi là trang nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, tuy nhiên không ngờ có ngày hắn phải sử dụng đến cái chiêu trò vừa mất vệ sinh vừa nhỏ nhen này để hạ gục tình địch.
Haizz, âu cũng là do một chữ “tình”.
Phi Long lại đột nhiên rùng mình, cũng may người đang khóc than ai oán trong nhà xí kia không phải là cậu.
Tôi…tôi cảm thấy mắc toilet. >_
- “Khiết Du.” Hắn uể oải lặp lại, ngữ khí tuy vẫn mềm mỏng nhưng lại mang theo vài phần đe doạ.
Tôi hít sâu một hơi, sau đó xun xoe tiến lại gần thân hình cao to thu hút đang ngồi trên ghế kia, cố gắng rặn ra một nụ cười xu nịnh:
- “Chủ nhân có gì cần sai bảo?”
Hán Khanh không những không khó chịu vì kiểu xưng hô mắc ói này, trái lại còn vui vẻ híp mắt cười, một nụ cười của dã thú:
- “Tôi muốn ăn dừa.”
Khỉ gió, giống ác quỷ ngu đần như cậu thì làm gì biết ăn dừa chứ? Tôi nheo mắt nhìn con người ung dung tự tại đang ngồi thoải mái kia, trong lòng đột nhiên muốn gào khóc.
- “Cậu lầm bầm cái gì đấy?” Hán Khanh đột nhiên mở to mắt, ánh sáng màu hổ phách lấp lánh đó chiếu thẳng vào tôi, làm mọi thứ xung quanh đột nhiên trở nên mờ ảo.
Ôi trời, lại thế nữa rồi!
Nhiều lần, tôi đã ngồi tự phân tích và phát hiện ra, sở dĩ hắn thu hút người khác giới (đồng giới có thể tạm thời không nhắc đến) như vậy, không chỉ là nhờ dung mạo hơn người, mà còn là vì khí chất.
Không sai, chính là khí chất. Hắn nói một bạn không thể nói hai, hắn cười bạn có chết cũng không dám khóc. Hán Khanh đặc biệt sở hữu ánh mắt quyết đoán và sắc lẻm, khi nó chiếu thẳng vào bạn, bạn sẽ có cảm giác như đang bị một tia X – Quang khủng khiếp soi mói khắp lục phủ ngũ tạng, không chừa một ngóc ngách nào.
Ánh mắt đó, tôi tự đặt tên là Ánh Mắt Hình Bồn Cầu, bởi vì thật sự mỗi lần nhìn thấy nó tôi chỉ muốn chạy vào toilet ngồi khóc. =.=
Vậy nên, từ đó chúng ta có thể suy ra, Hán Khanh chính là Ma Vương Bồn Cầu! (Gián: Bạn nữ chính này làm tôi cảm thấy không được khoẻ…)
- “Còn đợi gì nữa? Nhanh lên?” Hắn lại từ từ khép mắt lại, nhưng vẫn chừa một khe hở ti hí mà nhìn tôi một cách thô bỉ.
- “Được, được. Nô tì sẽ đi hái dừa, đi hái dừa. Nhưng mà, có điều này, khụ khụ khụ e hèm…” Tôi vất vả nặn ra một cái biểu cảm vừa thuần phục ngoan ngoãn vừa uất ức bi đát, mắt không ngừng chớp chớp nhìn về phía Hán Khanh.
- “Chuyện gì?” Một lúc lâu sau đó, hắn mới lên tiếng trở lại, giọng nói trở nên khàn khàn một cách kì quái.
- “Nô tì khuyên chủ nhân đừng vừa khép mắt vừa cười như thế nữa.” Tôi thống thiết nói, huơ tay múa chân loạn xạ xì ngầu, giống như một tội nhân đang kêu oan.
- “Tại sao?” Hắn nghi hoặc hỏi lại.
- “Bởi vì, nụ cười đó nhìn giống như cậu đang gặp vấn đề về đường ruột vậy ý!” Hồn nhiên nói nốt câu cuối, sau đó không để hắn kịp sử dụng tuyệt chiêu Ánh Mắt Bồn Cầu của mình, tôi lon ton nhảy chân sáo ra khỏi bệnh xá.
Đúng thế, chính là bệnh xá. Hôm qua, sau cái tai nạn máu me thảm thiết kia, bạn Hán Khanh đã được người ta khiêng đến rồi vứt ở trạm xá gần làng như một bao gạo. (Vứt, là vứt đó! -_-|||)
Sau khi lột áo hắn ra kiểm tra, cô y tá thở phào thông báo: “Chỉ tổn thương phần mềm, rất may mắn, không có gì đáng lo cả.” Mọi người như đều trút được gánh nặng ra khỏi lồng ngực, sau đó, hức, lại kéo nhau đi chơi trò chơi tiếp. =_=
Hán Khanh, cậu ăn ở kiểu gì mà người ta đối xử với cậu dã man thế kia?
Riêng tôi lúc đó đã hồn xiêu phách lạc, nước mắt nước mũi hoà tan trên mặt thành một chất lỏng đau thương màu nhờ nhờ, tóc tai thì bù xù như người điên, nói chung là xấu hổ không chịu được! Cái tên Hán Khanh đó không an ủi được người ta một câu thì chớ, lại còn dùng ánh mắt đau đớn thống thiết nhìn tôi, giống như muốn chết quách cho xong. Thậm chí khi cô y tá sát trùng vết thương, hắn còn cố tình bật ra những tiếng rên ai oán, làm người ta không lạnh mà run.
Và rồi sau đó…sau đó… Kẻ ngu đần là tôi đã dính bẫy của hắn! Tôi đã hùng dũng tuyên bố sẽ lấy công chuộc tội, chăm sóc hắn bất kể ngày đêm, trở thành một người hầu trung thành.
Nhưng kẻ người người hầu vừa trung thành vừa ngốc này không hề hay biết, chủ nhân của cô ta là một thiếu gia vừa hắc ám vừa biến thái.
Hậu quả là như thế này đây.
Tuy ngoài mặt tỏ ra chống đối và khó chịu, nhưng trong thâm tâm tôi quả thật mừng muốn chết! Hán Khanh không sao là tốt rồi, cái tên ngốc đó vẫn có thể ngồi nhìn tôi mà cười nham hiểm như mọi khi, thật là quá tốt.
Còn nữa, tôi thề sẽ đạp nát mông đ.ít kẻ nào đã rải cái đám mảnh chai nguy hiểm đó xuống đất đêm qua. Anh điều phối viên đang cùng mọi người trong làng tìm hiểu sự việc, nhưng mọi thứ vẫn đi vào ngõ cụt, tuy nhiên tôi cảm thấy, chuyện này phức tạp hơn nhiều.
Haizz, đây đúng là một chuyến đi chơi bão táp.
Đang mải mê suy nghĩ, tôi bất thần va phải một cây cột bằng thịt.
Không sai, là một cây cột bằng thịt, ngoài ra, nó lại còn đen đen.
- “Chào, tui đến xin lỗi cậu chuyện hôm qua.” Cột Nhà Cháy đang lù lù đứng trước mặt tôi, đưa tay lên đầu gãi một cách bối rối.
- “Hả? Xin lỗi cái gì?” Tôi ngớ người nhìn cậu ta, chẳng hiểu mô tê gì.
- “Bởi vì tui đã làm cậu bị ngã.” Cột Nhà Cháy ân hận nói, ánh mắt lấp lánh sự chân thành buồn bã, giống như một chú cún con bị bỏ rơi.
Hừm, cún con bị bỏ rơi thì đã là gì? Cậu cậu cậu có địch nổi Ánh Mắt Hình Bồn Cầu của Hán Khanh không mà vẽ chuyện?
Tôi nhe răng cười biến thái nói với cậu ta:
- “Không sao cả, tôi đã tìm được một tấm đệm thịt khác thế thân.” Mọi người chú ý chữ “khác” ở đây nhé, ngụ ý nhiều lắm đó!
Cột Nhà Cháy: “….”
***
Mười phút sau, tôi và Cột Nhà Cháy khệ nệ ôm ba quả dừa, lắc lư tiến vào bệnh xá.
Hán Khanh nhìn tôi ôm dừa, sự tán thưởng thô bỉ từ từ tối lại trong đáy mắt.
Cái quái… Cái quái gì đang diễn ra trong đầu hắn thế này??
- “Cậu đỡ chưa? Mẹ bảo tui đến thăm cậu.” Cột Nhà Cháy đằng hắng lên tiếng, nhẹ nhàng đặt dừa xuống mặt bàn.
Hán Khanh không có vẻ gì là quan tâm đến câu hỏi vừa được nêu ra, vẫn chống cằm nhìn chằm chằm vào tôi, tiếp tục giở giọng sai bảo:
- “Khiết Du, ra nhà sau lấy cho tôi cốc nước.”
Tôi cau mày lườm hắn một cái, sau đó hậm hực bỏ đi. Cột Nhà Cháy sau một hồi phân vân cũng tất tả chạy theo tôi, có thể cậu ta đã bắt đầu nhận ra sự lợi hại của Ma Vương Bồn Cầu, khà khà.
Lát sau, chúng tôi vừa ngồi ăn dừa vừa nói chuyện phiếm. Nói đúng hơn là chỉ có Hán Khanh nói chuyện với tôi, còn tôi thì ngồi tán phét với Cột Nhà Cháy. Khung cảnh hiện tại nhìn hết sức kì dị. >_
Đột nhiên, một tiếng động du dương vang lên, âm vang khắp căn phòng:
“Bủm…”
Tôi giật mình, phát hiện hướng phát ra tiếng động kì lạ đó, chính là Cột Nhà Cháy, mặt cậu ta đang đỏ bầm như cục huyết nấu cháo lòng, mồ hôi thì tuôn ra đầy trán, lông mày cũng cau tít lại rất khổ sở.
- “Có chuyện gì thế?” Tôi ngơ ngác hỏi.
“Pẹt pẹt pẹt, bủm bủm bùm bùm…” Tiếng động quái lạ ấy vẫn hồn nhiên vang lên với âm lượng ngày càng to, kèm theo đó là một mùi hương nồng nàn và thum thủm. -_-|||
Hán Khanh vẫn thản nhiên múc dừa cho vào mồm nhai, thở dài nhìn ra ngoài trời nói bằng giọng bâng quơ:
- “A, sấm đầu mùa.”
Cột Nhà Cháy mặt mày xanh lét.
“Bủm. Bủm bủm bủm bủm bủm bủm bủm…” Lần này là cả một đoàn liên thanh “tiếng sấm đầu mùa”, cái mùi khó ngửi thum thủm kia càng lúc càng nồng nặc hơn, làm đầu óc tôi quay cuồng choáng váng.
Cột Nhà Cháy… Cậu ta đang xì hơi, mà lại còn xì một cách rất khí thế, hơn nữa chất lượng mùi cũng rất lợi hại.
Ôi, mũi của tôi…
Hán Khanh cau mày đưa tay lên che mũi, sau đó ân cần nói:
- “Anh bạn, nên ăn rau nhiều một chút.”
Đến lúc này thì không còn từ ngữ gì có thể diễn tả sắc mặt của Cột Nhà Cháy nữa, cậu ta hầm hầm ôm mông đứng thẳng dậy, điên cuồng chạy ra khỏi cửa.
Quả là một trận bom B52 kinh hoàng, mũi tôi sắp phát nổ rồi…
Í khoan, lúc nãy khi tôi chẻ dừa xong và lôi Cột Nhà Cháy đi tìm thìa để múc, hình như Hán Khanh có nở một nụ cười kì quặc nham hiểm. Khi bọn tôi trở lại thì hắn ta dường như còn nhét một cái gói gì đó vào túi quần, nét mặt ngây ngô không thể tả…
- “Đồ bạch tạng, lúc nãy cậu cho cái gì vào dừa của Cột Nhà Cháy hả?” Bất chấp việc hắn đang trong thời kì dưỡng thương, bất chấp luôn việc tôi đang là bảo mẫu kiêm nô lệ của hắn, Khiết Du tôi nổi khùng nhéo tai Hán Khanh mà gầm lên.
Nét mặt hắn vẫn bình thản ung dung, khoé miệng đẹp đẽ tàn nhẫn phun ra bốn chữ:
- “Thuốc chữa táo bón.”
Tôi: “……”
“Bủm…” Đột nhiên, phát hiện bụng mình hơi quặn đau, nơi mông lại có một luồng khí ấm ấm kì kì, sắc mặt tôi trở nên nhăn nhúm.
Hán Khanh ngỡ ngàng một lúc, sau đó cười trừ gãi đầu:
- “Lúc nãy, hình như tôi bỏ nhầm thuốc vào dừa của cả hai người rồi…”
Bốp!
Bạn Hán Khanh của chúng ta không may đùa với tổ kiến lửa, đã bị nữ chính cho một chưởng bất tỉnh nhân sự.
***
Phía mép sông có hai cái cầu tôm kín như bưng, rất lãng mạn. Điều đặc biệt thu hút là trong hai cái nhà xí dã chiến này thỉnh thoảng lại vẳng ra tiếng kêu đau thương ghê rợn, giống như đang phải chịu khổ hình…
- “Ôi bụng tôi…”
- “Ôi mũi tui…”
Phi Long sắc mặt đen sì, khoanh tay lắng nghe những tiếng rên đó hồi lâu rồi quay sang nhìn Hán Khanh:
- “Yên tâm, sau này tớ sẽ lựa cho cậu một cái quan tài loại thượng hạng.”
Hán Khanh bất lực đưa tay lên cào cào mái tóc của mình, thở hắt ra một câu:
- “Tai nạn, là tai nạn thôi mà.”
Phi Long im lặng nhìn bạn mình với vẻ mặt cảm thông. Trước đây Hán Khanh làm gì cũng luôn đường đường chính chính, được nhiều người ca ngợi là trang nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, tuy nhiên không ngờ có ngày hắn phải sử dụng đến cái chiêu trò vừa mất vệ sinh vừa nhỏ nhen này để hạ gục tình địch.
Haizz, âu cũng là do một chữ “tình”.
Phi Long lại đột nhiên rùng mình, cũng may người đang khóc than ai oán trong nhà xí kia không phải là cậu.
/38
|