Năm lớp 10 kết thúc, cô Châu Thục Chân – người từng đưa chúng tôi đến Phố Lý ngồi thiền lại có một tiết mục mới.
“Kha Cảnh Đằng, Thẩm Giai Nghi, các em giúp cô tìm vài bạn học, nghỉ hè thì đến Tín Nguyện Hành giúp đỡ mấy bạn nhỏ ở trại hè Phật học được không?” Cô Châu Thục Chân một hôm tại hành lang tình cờ gặp tôi và Thẩm Giai Nghi.
“Tín Nguyện Hành” là tên một đạo tràng Phật học nằm trên một ngọn núi nhỏ nào đó ở Đại Trúc, Chương Hóa, diện tích không nhỏ, vẫn còn đang xây dựng, hồi đó hãy còn thô sơ, chỉ là mấy tấm tôn lớn chắp chắp vá vá thành tinh xá, nhờ những tấm lòng lương thiện xây dựng đạo tràng.
Còn trại hè Phật học thiếu nhi, chính là một hình thức kết hợp giáo dục đạo đức và vận động của Tín Nguyện Hành với khu vực lân cận.
“Trại hè Phật học? Ha ha ha, em không làm đâu ạ.” Tôi cự tuyệt một cách sảng khoái.
“Được ạ, em và bạn Kha Cảnh Đằng sẽ giúp cô tìm người ạ.” Thẩm Giai Nghi lại trả lời dứt khoát.
“Này… sao lại lôi mình vào?” Tôi quay sang nhìn Thẩm Giai Nghi.
“Cậu cần ngồi thiền tử tế nữa đó.” Thẩm Giai Nghi đường đường chính chính trả lời.
Chút nữa thì quên mất, cô gái mà tôi thích là người đại diện của trường tu sư Chứng Nghiêm còn gì nữa.
“Vậy thì cô nhờ cả vào các em đó!” Cô Châu cười nhẹ nhõm, cầm mấy quyển sách đi.
Như vậy đó, cô gái lương thiện Thẩm Giai Nghi quyết định đem những ngày hè tươi đẹp của tuổi 16 hiến dâng cho việc niệm kinh và gõ mõ, và gần 100 đứa nhóc trời đánh ấy.
Còn tôi, không, không chỉ có mình tôi…A Hòa, Tạ Mạnh Học, Đỗ Tín Hiền, Hứa Triết Khôi, Liêu Anh Hoằng, v.v…, một phi đội đều tâm địa xấu xa, cũng vì Thẩm Giai Nghi mà tất cả đều nhiệt tình hăng hái đảm nhiệm nhiệm vụ dẫn đầu trại hè Phật học thiếu nhi. (Khốn kiếp! Làm gì có chút nào là lòng yêu thương từ bi đâu!)
Còn Hứa Bác Thuần – chiến hữu có một không hai của tôi cũng bị tôi lôi vào vụ này, chứng kiến một trận quyết chiến tình yêu chẳng theo trật tự nào cả.
Viết đến đoạn này vẫn thấy thật xấu hổ.
Tôi vẫn muốn viết về thứ tình yêu hiện đại thịnh hành, giả dụ tham gia trận đấu quyền Anh, dốc hết sức lực cùng tình địch là cao thủ quyền Anh so tài cao thấp, hay là tham gia trận bóng chày, cùng tình địch là cao thủ bóng chày làm vài trận quyết chiến. Thế nhưng không biết làm sao, cuối cùng tôi lại phải đi theo hình bóng người con gái tôi thích, theo Thẩm Giai Nghi tới trại hè Phật giáo, nơi tiếng mõ ngày đêm văng vẳng bên tai. Thật là KUSO (đáng ghét).
Bề ngoài là yêu thương trẻ nhỏ, thực tế là vì tranh đoạt tình yêu, lũ chúng tôi kéo nhau lên trên núi, khoác lên mình bộ đồng phục giáo viên của Tín Nguyện Hành. Mỗi người phụ trách khoảng 10 đứa bé, gồm một đội 5 bé nữ, một đội 5 bé nam, nội dung các hoạt động nhất loạt liên quan đến Phật học.
Còn tôi và Thẩm Giai Nghi mỗi người phụ trách các học sinh của đội một, là đội có thành viên nhỏ tuổi nhất, trung bình là học sinh lớp hai trở xuống. Trẻ con ở mỗi độ tuổi đều có những trò nghịch ngợm khác nhau, không phải tuổi càng nhỏ thì càng dễ dỗ dành dọa nạt, lũ nhóc chỉ cần hơi cứng rắn một tẹo, hay do nhớ nhà mà gào khóc thảm thiết, thường thường đều làm tôi muốn túm lấy ném qua vai vật xuống đất để làm gương.
“Kha Cảnh Đằng, không được ức hiếp trẻ con như thế.” Thẩm Giai Nghi liếc nhìn tôi.
“Mình đâu có, mình chỉ đang dạy cho bọn nó đức tính dũng cảm thôi.” Tôi thường xuyên đối đáp như vậy.
Mỗi sáng sớm vào lúc 4 giờ 30 phút, chúng tôi phải vệ sinh cá nhân xong xuôi, khoác lên mình bộ quần áo màu xanh nước biển đậm, đưa lũ nhóc tới đại điện niệm kinh, chờ ăn bữa chay buổi sáng.
Tất cả mọi người tay đều cầm trong tay quyển kinh đã được chú âm phù hiệu đầy đủ, hai bên đại điện chia ra hàng học sinh nam và học sinh nữ ai đấy đều mệt mỏi buồn ngủ, niệm đi niệm lại “Phật thuyết A Di Đà kinh”, “Vãng sinh chú”, … Có nhóc còn ngủ đứng, tôi cứ một lúc lại phải để ý trông chừng, nhón chân đến gõ đầu thằng nhóc, tránh làm thằng bé nhỡ đang cơn mê giật mình tỉnh giấc sẽ chới với, mất trọng tâm mà ngã nhào.
Do cùng kèm đội trẻ con lớp một, lúc niệm kinh, tôi đứng đối diện với Thẩm Giai Nghi, cách nhau có ba mét, tay cầm quyển sách ra rả tụng kinh. Phải đến một nửa thời gian tôi dành ra để suy nghĩ liệu cả đời này tôi có thể theo đuổi được Thẩm Giai Nghi không, thành ra tôi chỉ ngoác mồm giả vờ đọc kinh, còn mắt thì lại ngẩn ngơ nhìn Thẩm Giai Nghi cao hơn tôi 3 phân.
Thẩm Giai Nghi dù có nghiêm túc, chín chắn đến đâu, cũng không thể nào đứng cả buổi sáng đọc kinh mà không mệt mỏi. Cô ấy tay cầm quyển kinh, hai mí mắt lúc trĩu xuống, lúc thì chắc chắn là đã chợp một giấc, người thì lảo đảo như muốn đổ trông thật là đáng yêu.
“?” Tôi đứng gần lặng lẽ quan sát.
Đứng bên cạnh có A Hòa, tên đội trưởng tinh thông kinh văn cũng thường xuyên nhìn trộm Thẩm Giai Nghi, lại có cả Tạ Mạnh Học, Hứa Triết Khôi,…cũng đều phân tâm, lén nhìn Thẩm Giai Nghi đang ngủ gật, ai cũng theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Chỉ có duy nhất tên bạn vô hại Hứa Bác Thuần của tôi là chuyên tâm vào việc nhắm nghiền hai mắt ngủ thôi.
“Ôi, mình tại sao lại đến nơi này niệm kinh nhỉ?” Tôi cười khổ sở, bụng rên từng tiếng òng ọc vì đói.
Niệm kinh xong, là đến phần lạy rạp xuống đất, dùng mũi và trán hôn đệm hương bồ mười lần. Cuối cùng bắt đầu “Bão hương”, bữa sáng thì chưa ăn, đường huyết đang hạ xuống, lúc nào cũng phải vác cái thân hình mềm yếu chỉ chực ngã chạy tới chạy lui trên đại điện. Lúc này đây chúng tôi thì chả nói làm gì, có vài đứa trẻ vốn được cưng chiều, phải chạy tới chạy lui thế là khóc thét lên.
Đến khi hương trên ban thờ đã cháy hết, toàn bộ các “nghi thức” trước bữa chay buổi sáng mới tuyên bố kết thúc.
Trước khi ăn, tất cả mọi người uể oải ngồi trên chiếc trường kỷ, nghe đạo trưởng trụ trì rót từng lời vàng ý ngọc, chầm chậm dẫn giải từng câu chuyện nhỏ về đời sống Phật giáo. Từ lúc bắt đầu, ai ai cũng đã đói rạc người ra đến nỗi chả còn cảm giác them ăn, chỉ còn cái bụng rỗng không lâng lâng.
“Kha Cảnh Đằng, tao cảm thấy kiểu tình yêu này chả bổ dưỡng chút nào, lại còn làm liên lụy đến một đống người.” Hứa Bác Thuần nhìn bát cơm chay chả có hương vị gì cả, thở dài.
“Mày nghĩ là tao muốn thế này à? Nếu tất cả mọi người đều nói không đi, chỉ có mình Thẩm Giai Nghi đi, tao cũng sẽ không chạy đến cái nơi Phật pháp viên mãn này mà lần tràng hạt đâu. …”Tôi cố nuốt bát cơm khô khốc, nói như muốn khóc.
Thôi thì coi như là làm công đức vậy.
Trại hè diễn ra được bảy ngày nhưng vẫn chưa quen.
Lúc lên lớp thì có các thầy giáo nghiêm khắc ổn định lớp (đúng như truyền thuyết về các thầy tu có pháp lực cao cường, với bí kíp là trừng phạt lũ nhóc một mình dập đầu trước đại điện trăm lần, không đứa nào dám coi thường), chúng tôi là các anh chị phụ trách chỉ cần duy trì trật tự là được.
Phải đến lúc tan lớp thì cuộc chiến giằng co giữa các anh chị phụ trách và lũ nhóc mới bắt đầu.
Người hiểu biết thì đều biết là, mối quan hệ giữa một cậu con trai với một nhóc con có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong việc xây dựng hình tượng trong lòng con gái, quyết định điểm số con gái đánh giá con trai. Tuy nhiên đáp án thì chỉ có một mà thôi, đó là: “Mình rất yêu trẻ con.”
Cứ theo nguyên tắc này, mỗi người con trai thích Thẩm Giai Nghi lại có cách của riêng mình để thể hiện “Mình rất yêu trẻ con”. Thẩm Giai Nghi nhìn thấy được hết các hành động này.
Đàn tràng Tín Nguyện Hành nằm trên sườn núi nhỏ, lúc tan lớp, lũ trẻ có thể hoặc nô đùa trên bãi đất trên sườn núi, hoặc ở trong sân của đạo tràng để hò hét.
“Em hâm mộ anh A Hòa nhất, sau này lớn lên em cũng muốn hiểu biết nhiều như anh A Hòa!” Tan lớp, xung quanh A Hòa có hẳn một binh đoàn trẻ con đi theo ca tụng.
A Hòa khéo léo mang đồ ăn đến gần Thẩm Giai Nghi, để cho Thẩm Giai Nghi thấy được cách cậu ta đối xử với trẻ con. Còn Thẩm Giai Nghi cũng thường cười với A Hòa.
Tình hình nan giải rồi đây.
Tạ Mạnh Học yêu thơ phú, văn chương lai láng, thành tích học tập tốt lại có cách thể hiện thái quá hơn nữa.
“Anh A Học, em xin lỗi, em sai rồi, sau này em sẽ không làm anh giận nữa.” Có một đứa nhóc đứng cạnh A Học, mặt đỏ bừng, vẻ áy náy hổ thẹn, bứt rứt xin lỗi.
Tạ Mạnh Học ngồi trên ghế khóc, bởi vì đứa nhóc không tỏ thái độ ngoan ngoãn làm cho cậu ta phải “thương tâm thất vọng”.Cái hành động khóc lóc ấy trong mắt người khác có đến quá nửa là “mỏng manh”, “tình cảm phong phú” với cả “mình rất quan tâm đến trẻ nhỏ”. Thế nhưng nhìn vào tên tình địch của tôi, đó chỉ là một trò hề vô cùng hoang đường.
Còn tôi, cả ngày bắt tôi phải dẫn đội trẻ nhỏ, đi cùng đội của Thẩm Giai Nghi, lại còn làm loạn đội hình, làm cho đội của Thẩm Giai Nghi chịu không nổi.
“Kha Đằng, Tạ Mạnh Học khóc lộ liễu quá, nhưng mà đứng ở vị trí khách quan là bạn của A Hòa, tao nghi lần này mày thua A Hòa là cái chắc.” Hứa Bác Thuẩn nhìn về đám bé gái đang vây quanh Thẩm Giai Nghi để đón nhận sự quan tâm từ cô ấy.
“Nếu có như thế thì cũng chả còn cách nào cả.” Tôi quẹt mũi nói.
Trong tình yêu, có thể tốn biết bao nhiêu tâm trí, vận dụng các chiến lược để đánh bại đối phương, thế nhưng thể hiện đúng con người mình cũng vô cùng quan trọng.
Có lẽ, đó là điều quan trọng nhất.
“Nếu như cuối cùng Thẩm Giai Nghi yêu mình sâu nặng, thế nhưng người Thẩm Giai Nghi yêu không phải là con người thực của mình, vậy thì tất cả những gì tao làm có ý nghĩa gì đây?” Tôi nói, vỗ vỗ vào bả vai Hứa Bác Thuần.
Chỉ nhìn thấy mặt Hứa Bác Thuần bỗng dưng tái mét toàn thân rung mình, miệng phát ra những thanh âm kỳ quái.
Đừng có hiểu lầm, không phải là Hứa Bác Thuần cảm động trước mấy lời nói kia của tôi đây, mà là mông bỗng có kẻ xấu ám hại gây trọng thương.
Chỉ nhìn thấy một thằng quỷ con thích làm loạn từ sau lưng Hứa Bác Thuần chạy ra khúc khích cười, sau đó thì cười lớn hòng tẩu thoát.
“Khốn! Đừng hòng chạy!” Hứa Bác Thuần bị đột kích vào mông, khập khiễng chạy đi tìm kẻ sát nhân.
“Oắt con, để tao bắt được thì mày chết chắc rồi! Đâm chết mày luôn!” Tôi cũng đuổi theo, gào thét mắng mỏ.
Đã dám đâm một phát vào mông bạn của ta thì không khác gì chọc vào mông ta cả.
Một thằng nhãi chưa đến mười tuổi thì có cách nào chạy thoát chứ? Chẳng bao lâu tôi và Hứa Bác Thuần đã tóm được nó.
Nhưng thằng nhãi này mặt rất dày, vẫn cười nói oang oang, đứng cũng không yên, tôi và Hứa Bác Thuần mỗi người một tay giữ nó, thằng nhãi thật giống con cá chạch, giãy rất khỏe.
Thẩm Giai Nghi đang đứng gần chỗ chúng tôi, lúc này đây vừa nhìn về phía xa nơi sườn núi, chỗ các bé gái đang nhảy dây, vừa để ý quan sát chúng tôi.
“Một câu thôi, mày thấy thế nào?” Hứa Bác Thuần hận đến nỗi răng nghiến ken két.
“Đâm chết nó thôi.” Tôi nhướn mày, không phí lời.
Hứa Bác Thuần lau mấy giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt do quá đau, dùng tay chọc vào mông thằng nhóc, thế nhưng thằng nhãi cứ cười lớn, Hứa Bác Thuần đâm thế nào cũng không trúng mục tiêu.
“Ha ha ha, chọc không được, chọc không được! Chọc không được, chọc không được!” Thằng nhãi lộ rõ bộ mặt quỷ con, cười sung sướng.
Tôi nhìn khuôn mặt căm phẫn của Hứa Bác Thuần, lại nhìn thằng quỷ nhỏ, trong đầu bỗng nảy ra một kế.
“Tốt nhất là làm thế này.” Tôi đưa tay ra, dùng tốc độ tuyệt luân điểm vào xương sống của thằng nhãi.
Thằng nhãi lảo đảo chút, nhưng cho rằng không có chuyện gì xảy ra, vẫn đứng đó nhe răng cười.
“Dù không muốn, nhưng anh vừa mới điểm trúng vào tử huyệt của nhóc rồi.” Tôi đường đường chính chính thở hắt ra một tiếng, lắc lắc đầu nói, “Hứa Bác Thuần, lần trước có một thằng bé bị tao điểm chúng vào tử huyệt, mày có nhớ nó chết như thế nào không?” Tôi thả lỏng tay ra.
Hứa Bác Thuần hiểu ý, ngay lập tức buông tay, để cho thằng nhãi giãy giụa trong tầm khống chế của chúng tôi.
Vì bây giờ cũng không cần nữa.
“Thôi đi, mày đâu có giết chết thằng bé đó, nó chỉ bị trở thành người thực vật thôi.” Hứa Bác Thuần nhìn tôi, hoàn toàn không để ý gì tới thằng bé.
“Đúng rồi, lần đó tao chỉ có dùng năm thành công lực, vì thế nó không chết, chỉ bị liệt một nửa thôi.” Tôi cười ngốc ngếch, khuôn mặt tỏ vẻ bẽn lẽn.
Thằng bé ngơ ngẩn nhìn chúng tôi đến nỗi quên mất việc chạy trốn.
“Này, tùy mày nhé, bắt đầu từ hôm nay mày muốn làm loạn thế nào cũng được, dù sao chú mày chỉ còn ba ngày sống thôi.” Tôi nhún vai nhìn thằng bé.
“Đi chơi đi, một tẹo nữa anh sẽ đưa mày đi gọi điện thoại về nhà, nhớ nói chuyện nhiều nhiều với bố mẹ nhé. Haiz, tuổi còn nhỏ mà đã bị điểm trúng tử huyệt…” Hứa Bác Thuần nhìn thằng nhỏ, giọng điệu tỏ vẻ tiếc nuối.
Thằng nhỏ đột nhiên phẫn nộ hét lớn: “Lừa người! Trên đời này làm gì có tử huyệt!”
Tôi và Hứa Bác Thuần nhìn nhau cười, không thèm phản bác, cũng chả thèm tiếp lời, chỉ nói chuyện về trường lớp, để mặc thằng bé ở một bên.
“Lừa người! Làm gì có tử huyệt!” Thằng bé lại hét lớn, hai vành tai đỏ lựng.
“Đúng rồi, không có tử huyệt, chỉ có tử thi thôi.” Tôi nhìn ngón tay của tôi, lẩm bẩm: “Không chỉ có chú mày không tin, cảnh sát cũng chẳng tin vào tử huyệt, vì thế anh cũng không lo bị bắt. Ha ha!”
Thằng nhỏ sững sờ không nói nên lời.
“Lần này mày dùng bao nhiêu nội lực vậy?” Hứa Bác Thuần hiếu kỳ.
“Tám thành công lực. Có chết không thì tao không biết, có thể chỉ biến thành tàn phế thôi?” Tôi nhún vai, không biết làm thế nào.
Hai thằng tôi không ai cười cợt gì cả, nói chuyện về tử huyệt không có thật đó.
“Không có tử huyệt! Chỉ có kẻ ngốc mời tin có tử huyệt thôi!” Thằng nhóc thét lên, toàn thân run bần bật.
Lúc này đây, Thẩm Giai Nghi cuối cùng không nhịn được, bước đến, vừa đi vừa nghĩ xem nên mở miệng nói gì.”
“Do respect my way.” (Hãy tôn trọng phương pháp của mình) Tôi giương mắt nhìn Thẩm Giai Nghi.
“…” Thẩm Giai Nghi chỉ còn biết nín thing, giả vờ như không có chuyện gì rồi đi khỏi, trước khi đi còn nhìn tôi vẻ trách móc.
Lúc này có tiếng chuông điện kêu, lớp học lại bắt đầu, tất cả mọi người đều bước vào đại điện để nghe sư phụ giảng bài.
Hứa Bác Thuần và tôi ngồi sau tấm bồ đoàn của thằng nhóc, kẻ tung người hứng thì thầm to nhỏ.
“Tử huyệt à, thực ra ban đầu tao cũng không nghĩ rằng mình có thể luyện thành tử huyệt! Tao quá lợi hại đúng không!”
“Mày cũng không cần phải ra tay chứ. Lần trước trước nữa, mỗi khi nhớ lại thảm cảnh đổ máu của người đó là tao lại gặp ác mộng, đủ thấy ớn.”
“Yên tâm đi, đừng quên là tao biết cách giải huyệt.”
“Chả phải mày bảo là giải huyệt phải giải ngay trong ngày đầu tiên mới có tác dụng sao?”
“Cũng tùy thôi, dù sao thì tao cũng không tự điểm lên mình mà.”
Thì thầm to nhỉ một lúc, tôi và Hứa Bác Thuần càng nói càng chẳng theo quy củ gì cả, còn Thẩm Giai Nghi đứng bên đội các bé gái bên kia không hiểu gì cả, nhìn chúng tôi, bộ dạng không giống trách móc, cũng không giống như đang cổ vũ, mà giống như đang quan sát thôi.
Sau cùng, chúng tôi nói đến tử huyệt có ở các vị trí khác nhau thì sẽ dẫn đến các kiểu chết khách nhau, còn tôi điểm vào thằng bé kia sẽ làm cho nó xương cốt từ từ đứt đoạn, da thịt dần dần thối, toàn thân lảo đảo cho đến chết.”
“Oa…” Cuối cùng thằng nhãi không chịu nổi, gào khóc thảm thiết.
Bingo.
Tôi và Hứa Bác Thuần khom người trước thầy giáo, lúc này đang ngạc nhiên, nhanh chóng lôi thằng nhóc đang la khóc ra ngoài đại điện, ba người bước ra ngoài sân thương lượng.
“Em không muốn chết!” Thằng bé khóc lớn, nhưng lại không nói rõ ra là cầu cứu được giải huyệt.
Tôi nhìn khổ chủ Hứa Bác Thuần, Hứa Bác Thuần gật đầu, ra ý thế là đủ rồi.
“Được thôi, không muốn chết cũng được, anh sẽ giải huyệt. Nhưng mà từ nay về sau chú mày phải nghe lời, nếu không thì anh lại điểm vào tử huyệt đó. Mày có thể đi mách sư phụ, thế nhưng sư phụ cũng chả ai tin vào tử huyệt đâu, ha ha ha!” Tôi lạnh lùng nhìn thằng bé.
Hứa Bác Thuần rút ra tờ giấy vệ sinh, lau nước mắt nước mũi cho thằng bé.
“Được.” Thằng bé gào khóc thảm thiết.
“Sẽ ngoan ngoãn chứ?” Tôi nghếch chân lên.
“Có.” Thằng bé lại khóc.
“Chổng mông lên, không được tránh, cũng không được co người lại!” Tôi nói giọng nghiêm túc.
Kể từ đó, thằng bé không dám chút khinh nhờn. Nếu như hồi bé chỉ cần nhận lỗi thì có thể giải quyết mọi vấn đề, nhận bài học mà không phải trả giá, thằng bé này về sau lớn lên sẽ lại tiếp tục chọc mông người khác.
“?”Hứa Bác Thuần có chút do dự.
“Đâm.” Tôi giơ thẳng ngón tay cái.
Thằng bé nắm chặt nắm đấm, chổng mông lên, hai mắt nhắm nghiền.
“Nhớ đời nhé.” Hứa Bác Thuần ngồi xuống, hai tay chắp lại thành mũi nhọn, hướng vào phần mông không che đậy của thằng nhóc đâm một nhát chí mạng.
Thủ kình lợi hại chọc thẳng vào mông thằng bé, thằng bé hét thảm lên một tiếng, lăn ra đất, người co gập lại giả chết.
Mấy ngày sau thằng bé trở nên ngoan ngoãn, không dám gây sự, thậm chí còn loan truyền tuyệt kỹ điểm tử huyệt của tôi, khiến cho lũ trẻ đứa nào cũng phải kinh sợ.
Tin hay không tin thì cũng chả có đứa nhóc nào dám bén mảng đến để thử ngón điểm tử huyệt của tôi.
*******
Tại trại hè Phật học, thời điểm lúc 9 giờ tối, trước khi đi ngủ chính là khoảng thời gian chúng tôi yêu thích nhất.
Lúc đó, lũ trẻ sau một ngày chạy nhảy nô đùa bị chúng tôi lùa đi ngủ hết, cả nhóm tắm rửa sạch sẽ xong, lôi những cái ghế dài ngắn khác nhau xếp thành một hàng dưới bầu trời đầy sao, ngả ngốn nằm dài ra.
Trong cơn gió man mát dịu nhẹ, tiếng ve kêu râm ran, cả bọn một cách tự nhiên tán gẫu về ước mơ tương lai của mình.
Nói là tán gẫu về ước mơ, nhưng thực ra đây cùng là một hình thức tranh đấu.
Bên cạnh màn “con trai phải yêu mến trẻ em”, “mộng ước ngông cuồng” cũng là một chiêu số quan trọng để thu phục con gái. Nếu thằng con trai nào bất ngờ bị hỏi “Mơ ước tương lai của cậu là là gì” mà không trả lời nổi, chắc chắn sẽ bị mất điểm nghiêm trọng trong lòng con gái, thậm chí còn bị đánh bật khỏi cuộc chơi.
Không có ước mơ, so với việc không có sức hấp dẫn thì nào có khác gì.
Thế nhưng ước mơ lớn hay ước mơ nhỏ không quan trọng. Tùy tiện nghĩ rằng ước mơ càng lớn thì càng có khả năng chinh phục trái tim con gái, như vậy không khỏi xem nhẹ khả năng phán đoán trong tình yêu của con gái.
“Ước mơ của mình, chính là trở thành một bác sĩ giỏi để cứu người.”
“Mình muốn học kinh tế, về sau theo nghiệp chính trị, thi tuyển ủy viên lập pháp.”
“Mình muốn sau đại học, đi du học học MBA, làm việc hai năm rồi về.”
“Học khoa học thì mình muốn du học tại Đức, mình muốn học thẳng lên tiến sĩ ở Đức luôn.”
“Mình muốn thi đậu học bổng nhà nước để du học, sau đó làm trong bộ ngoại giao, có thể đi khắp nơi trên thế giới.”
Tất cả mọi người đều trình bày rõ ràng mơ ước của mình, càng nói càng hăng, tán một tấc đến giời luôn.
Thế nhưng việc dốc hết sức mình hoạch định đời người, quả thực tôi chế giễu không nổi.
Không ai có tư cách chế giễu mơ ước của kẻ khác, dù cho mục đích của đối phương khi nói ra ước mơ là gì đi chăng nữa.
Huống hồ, trước mặt người con gái mà mình thích, việc tự tô vẽ cho bản thân chút ít thực ra cũng rất là bình thường – nhưng thứ còn lại vẫn là tấm lòng, giống như con gái trước buổi hẹn hò với con trai, đều cẩn thận trang điểm một chút. “Tầm nhìn” chẳng phải là vật trang trí trước khi lên đài dễ dàng nhất của con trai sao.
Thẩm Giai Nghi nhìn tôi đang nằm dài trên ghế băng, “ơ” một tiếng đánh thức tôi dậy.
Cô ấy biết tôi luôn luôn thích chơi trội, luôn là kẻ muốn mình nổi bật nhất trong đám đông. Cũng vì lẽ đó, đợi tất cả mọi người lần lượt nói hết, tôi mới bắt đầu cất tiếng.
“Mình muốn trở thành một người thật giỏi giang.” Tôi nói rất ngắn gọn.
Đúng vậy, trở thành một người thật giỏi giang.
“Chả rõ ràng gì cả, mày nói hay không nói thì cũng chẳng khác gì nhau.” A Hòa khẽ cười nhạo.
“Nhưng mà thế nào thì mới được coi là giỏi giang hay không?” Hứa Chí Chương từ tốn hỏi.
Tôi không nghĩ gì nhiều, bởi lẽ tôi sớm đã có câu trả lời trong tim mình rồi.
Giỏi giang chính là…
“Làm cho thế giới này, bởi vì có mình, mà trở nên khác biệt một chút.”Tôi không ngước nhìn lên bầu trời đầy sao.
Tôi không cần.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Thẩm Giai Nghi, chầm chậm nói câu nói đó.
…Nhưng thế giới của mình, lại chính là trái tim của cậu đó.
*****
Tháng 6 năm 2005.
Sân tập bóng chày Đại Lỗ Các tại Đài Trung. Chúng tôi, những cậu bé ngông cuồng kể chuyện ước mơ ngày nào, lại vì Thẩm Giai Nghi mà cùng nhau tụ họp. Nhưng lần này, chúng tôi tay liên tục phát bóng, vừa hét thật to để nói chuyện qua lại với nhau.
Tôi xắn tay áo, thở thật sâu, cầm chắc cây gậy bóng chày màu bạc.
Lại nhét thêm tiền vào máy.
“Năm ngoái có một lần mình nghe Thẩm Giai Nghi nói, mặc dù cô ấy rất thích trẻ con, thế nhưng cũng thường xuyên cảm thấy trẻ con thật là phiền phức, không có cách nào trị nổi. Vì vậy lúc ban đầu ở Tín Nguyện Hành, những người khác đều cố gắng hết sức chơi cùng lũ trẻ, đều nói là chơi với trẻ con thật thích, cô ấy lại cảm thấy có chút áp lực.” Liêu Anh Hoằng mặc bộ quần áo Tây màu đen, đứng đằng sau tấm lưới, nhìn lưng tôi nói.
“Hả?” Tôi nín thở, cầm chắc gậy.
“Hồi đó, Thẩm Giai Nghi nghe mày than vãn với cô ấy, nói là lũ trẻ con thật là phiền phức, cô ấy lại cảm thấy mày rất chân thực, hoàn toàn không giả tạo, không biến mình thành kẻ khác trước mặt cô ấy.” Liêu Anh Hoằng trầm tư suy nghĩ.
“Bây giờ mới nói chả phải là quá muộn sao?” Tôi đánh bóng.
Trống rỗng
“Kha Cảnh Đằng, Thẩm Giai Nghi, các em giúp cô tìm vài bạn học, nghỉ hè thì đến Tín Nguyện Hành giúp đỡ mấy bạn nhỏ ở trại hè Phật học được không?” Cô Châu Thục Chân một hôm tại hành lang tình cờ gặp tôi và Thẩm Giai Nghi.
“Tín Nguyện Hành” là tên một đạo tràng Phật học nằm trên một ngọn núi nhỏ nào đó ở Đại Trúc, Chương Hóa, diện tích không nhỏ, vẫn còn đang xây dựng, hồi đó hãy còn thô sơ, chỉ là mấy tấm tôn lớn chắp chắp vá vá thành tinh xá, nhờ những tấm lòng lương thiện xây dựng đạo tràng.
Còn trại hè Phật học thiếu nhi, chính là một hình thức kết hợp giáo dục đạo đức và vận động của Tín Nguyện Hành với khu vực lân cận.
“Trại hè Phật học? Ha ha ha, em không làm đâu ạ.” Tôi cự tuyệt một cách sảng khoái.
“Được ạ, em và bạn Kha Cảnh Đằng sẽ giúp cô tìm người ạ.” Thẩm Giai Nghi lại trả lời dứt khoát.
“Này… sao lại lôi mình vào?” Tôi quay sang nhìn Thẩm Giai Nghi.
“Cậu cần ngồi thiền tử tế nữa đó.” Thẩm Giai Nghi đường đường chính chính trả lời.
Chút nữa thì quên mất, cô gái mà tôi thích là người đại diện của trường tu sư Chứng Nghiêm còn gì nữa.
“Vậy thì cô nhờ cả vào các em đó!” Cô Châu cười nhẹ nhõm, cầm mấy quyển sách đi.
Như vậy đó, cô gái lương thiện Thẩm Giai Nghi quyết định đem những ngày hè tươi đẹp của tuổi 16 hiến dâng cho việc niệm kinh và gõ mõ, và gần 100 đứa nhóc trời đánh ấy.
Còn tôi, không, không chỉ có mình tôi…A Hòa, Tạ Mạnh Học, Đỗ Tín Hiền, Hứa Triết Khôi, Liêu Anh Hoằng, v.v…, một phi đội đều tâm địa xấu xa, cũng vì Thẩm Giai Nghi mà tất cả đều nhiệt tình hăng hái đảm nhiệm nhiệm vụ dẫn đầu trại hè Phật học thiếu nhi. (Khốn kiếp! Làm gì có chút nào là lòng yêu thương từ bi đâu!)
Còn Hứa Bác Thuần – chiến hữu có một không hai của tôi cũng bị tôi lôi vào vụ này, chứng kiến một trận quyết chiến tình yêu chẳng theo trật tự nào cả.
Viết đến đoạn này vẫn thấy thật xấu hổ.
Tôi vẫn muốn viết về thứ tình yêu hiện đại thịnh hành, giả dụ tham gia trận đấu quyền Anh, dốc hết sức lực cùng tình địch là cao thủ quyền Anh so tài cao thấp, hay là tham gia trận bóng chày, cùng tình địch là cao thủ bóng chày làm vài trận quyết chiến. Thế nhưng không biết làm sao, cuối cùng tôi lại phải đi theo hình bóng người con gái tôi thích, theo Thẩm Giai Nghi tới trại hè Phật giáo, nơi tiếng mõ ngày đêm văng vẳng bên tai. Thật là KUSO (đáng ghét).
Bề ngoài là yêu thương trẻ nhỏ, thực tế là vì tranh đoạt tình yêu, lũ chúng tôi kéo nhau lên trên núi, khoác lên mình bộ đồng phục giáo viên của Tín Nguyện Hành. Mỗi người phụ trách khoảng 10 đứa bé, gồm một đội 5 bé nữ, một đội 5 bé nam, nội dung các hoạt động nhất loạt liên quan đến Phật học.
Còn tôi và Thẩm Giai Nghi mỗi người phụ trách các học sinh của đội một, là đội có thành viên nhỏ tuổi nhất, trung bình là học sinh lớp hai trở xuống. Trẻ con ở mỗi độ tuổi đều có những trò nghịch ngợm khác nhau, không phải tuổi càng nhỏ thì càng dễ dỗ dành dọa nạt, lũ nhóc chỉ cần hơi cứng rắn một tẹo, hay do nhớ nhà mà gào khóc thảm thiết, thường thường đều làm tôi muốn túm lấy ném qua vai vật xuống đất để làm gương.
“Kha Cảnh Đằng, không được ức hiếp trẻ con như thế.” Thẩm Giai Nghi liếc nhìn tôi.
“Mình đâu có, mình chỉ đang dạy cho bọn nó đức tính dũng cảm thôi.” Tôi thường xuyên đối đáp như vậy.
Mỗi sáng sớm vào lúc 4 giờ 30 phút, chúng tôi phải vệ sinh cá nhân xong xuôi, khoác lên mình bộ quần áo màu xanh nước biển đậm, đưa lũ nhóc tới đại điện niệm kinh, chờ ăn bữa chay buổi sáng.
Tất cả mọi người tay đều cầm trong tay quyển kinh đã được chú âm phù hiệu đầy đủ, hai bên đại điện chia ra hàng học sinh nam và học sinh nữ ai đấy đều mệt mỏi buồn ngủ, niệm đi niệm lại “Phật thuyết A Di Đà kinh”, “Vãng sinh chú”, … Có nhóc còn ngủ đứng, tôi cứ một lúc lại phải để ý trông chừng, nhón chân đến gõ đầu thằng nhóc, tránh làm thằng bé nhỡ đang cơn mê giật mình tỉnh giấc sẽ chới với, mất trọng tâm mà ngã nhào.
Do cùng kèm đội trẻ con lớp một, lúc niệm kinh, tôi đứng đối diện với Thẩm Giai Nghi, cách nhau có ba mét, tay cầm quyển sách ra rả tụng kinh. Phải đến một nửa thời gian tôi dành ra để suy nghĩ liệu cả đời này tôi có thể theo đuổi được Thẩm Giai Nghi không, thành ra tôi chỉ ngoác mồm giả vờ đọc kinh, còn mắt thì lại ngẩn ngơ nhìn Thẩm Giai Nghi cao hơn tôi 3 phân.
Thẩm Giai Nghi dù có nghiêm túc, chín chắn đến đâu, cũng không thể nào đứng cả buổi sáng đọc kinh mà không mệt mỏi. Cô ấy tay cầm quyển kinh, hai mí mắt lúc trĩu xuống, lúc thì chắc chắn là đã chợp một giấc, người thì lảo đảo như muốn đổ trông thật là đáng yêu.
“?” Tôi đứng gần lặng lẽ quan sát.
Đứng bên cạnh có A Hòa, tên đội trưởng tinh thông kinh văn cũng thường xuyên nhìn trộm Thẩm Giai Nghi, lại có cả Tạ Mạnh Học, Hứa Triết Khôi,…cũng đều phân tâm, lén nhìn Thẩm Giai Nghi đang ngủ gật, ai cũng theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Chỉ có duy nhất tên bạn vô hại Hứa Bác Thuần của tôi là chuyên tâm vào việc nhắm nghiền hai mắt ngủ thôi.
“Ôi, mình tại sao lại đến nơi này niệm kinh nhỉ?” Tôi cười khổ sở, bụng rên từng tiếng òng ọc vì đói.
Niệm kinh xong, là đến phần lạy rạp xuống đất, dùng mũi và trán hôn đệm hương bồ mười lần. Cuối cùng bắt đầu “Bão hương”, bữa sáng thì chưa ăn, đường huyết đang hạ xuống, lúc nào cũng phải vác cái thân hình mềm yếu chỉ chực ngã chạy tới chạy lui trên đại điện. Lúc này đây chúng tôi thì chả nói làm gì, có vài đứa trẻ vốn được cưng chiều, phải chạy tới chạy lui thế là khóc thét lên.
Đến khi hương trên ban thờ đã cháy hết, toàn bộ các “nghi thức” trước bữa chay buổi sáng mới tuyên bố kết thúc.
Trước khi ăn, tất cả mọi người uể oải ngồi trên chiếc trường kỷ, nghe đạo trưởng trụ trì rót từng lời vàng ý ngọc, chầm chậm dẫn giải từng câu chuyện nhỏ về đời sống Phật giáo. Từ lúc bắt đầu, ai ai cũng đã đói rạc người ra đến nỗi chả còn cảm giác them ăn, chỉ còn cái bụng rỗng không lâng lâng.
“Kha Cảnh Đằng, tao cảm thấy kiểu tình yêu này chả bổ dưỡng chút nào, lại còn làm liên lụy đến một đống người.” Hứa Bác Thuần nhìn bát cơm chay chả có hương vị gì cả, thở dài.
“Mày nghĩ là tao muốn thế này à? Nếu tất cả mọi người đều nói không đi, chỉ có mình Thẩm Giai Nghi đi, tao cũng sẽ không chạy đến cái nơi Phật pháp viên mãn này mà lần tràng hạt đâu. …”Tôi cố nuốt bát cơm khô khốc, nói như muốn khóc.
Thôi thì coi như là làm công đức vậy.
Trại hè diễn ra được bảy ngày nhưng vẫn chưa quen.
Lúc lên lớp thì có các thầy giáo nghiêm khắc ổn định lớp (đúng như truyền thuyết về các thầy tu có pháp lực cao cường, với bí kíp là trừng phạt lũ nhóc một mình dập đầu trước đại điện trăm lần, không đứa nào dám coi thường), chúng tôi là các anh chị phụ trách chỉ cần duy trì trật tự là được.
Phải đến lúc tan lớp thì cuộc chiến giằng co giữa các anh chị phụ trách và lũ nhóc mới bắt đầu.
Người hiểu biết thì đều biết là, mối quan hệ giữa một cậu con trai với một nhóc con có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong việc xây dựng hình tượng trong lòng con gái, quyết định điểm số con gái đánh giá con trai. Tuy nhiên đáp án thì chỉ có một mà thôi, đó là: “Mình rất yêu trẻ con.”
Cứ theo nguyên tắc này, mỗi người con trai thích Thẩm Giai Nghi lại có cách của riêng mình để thể hiện “Mình rất yêu trẻ con”. Thẩm Giai Nghi nhìn thấy được hết các hành động này.
Đàn tràng Tín Nguyện Hành nằm trên sườn núi nhỏ, lúc tan lớp, lũ trẻ có thể hoặc nô đùa trên bãi đất trên sườn núi, hoặc ở trong sân của đạo tràng để hò hét.
“Em hâm mộ anh A Hòa nhất, sau này lớn lên em cũng muốn hiểu biết nhiều như anh A Hòa!” Tan lớp, xung quanh A Hòa có hẳn một binh đoàn trẻ con đi theo ca tụng.
A Hòa khéo léo mang đồ ăn đến gần Thẩm Giai Nghi, để cho Thẩm Giai Nghi thấy được cách cậu ta đối xử với trẻ con. Còn Thẩm Giai Nghi cũng thường cười với A Hòa.
Tình hình nan giải rồi đây.
Tạ Mạnh Học yêu thơ phú, văn chương lai láng, thành tích học tập tốt lại có cách thể hiện thái quá hơn nữa.
“Anh A Học, em xin lỗi, em sai rồi, sau này em sẽ không làm anh giận nữa.” Có một đứa nhóc đứng cạnh A Học, mặt đỏ bừng, vẻ áy náy hổ thẹn, bứt rứt xin lỗi.
Tạ Mạnh Học ngồi trên ghế khóc, bởi vì đứa nhóc không tỏ thái độ ngoan ngoãn làm cho cậu ta phải “thương tâm thất vọng”.Cái hành động khóc lóc ấy trong mắt người khác có đến quá nửa là “mỏng manh”, “tình cảm phong phú” với cả “mình rất quan tâm đến trẻ nhỏ”. Thế nhưng nhìn vào tên tình địch của tôi, đó chỉ là một trò hề vô cùng hoang đường.
Còn tôi, cả ngày bắt tôi phải dẫn đội trẻ nhỏ, đi cùng đội của Thẩm Giai Nghi, lại còn làm loạn đội hình, làm cho đội của Thẩm Giai Nghi chịu không nổi.
“Kha Đằng, Tạ Mạnh Học khóc lộ liễu quá, nhưng mà đứng ở vị trí khách quan là bạn của A Hòa, tao nghi lần này mày thua A Hòa là cái chắc.” Hứa Bác Thuẩn nhìn về đám bé gái đang vây quanh Thẩm Giai Nghi để đón nhận sự quan tâm từ cô ấy.
“Nếu có như thế thì cũng chả còn cách nào cả.” Tôi quẹt mũi nói.
Trong tình yêu, có thể tốn biết bao nhiêu tâm trí, vận dụng các chiến lược để đánh bại đối phương, thế nhưng thể hiện đúng con người mình cũng vô cùng quan trọng.
Có lẽ, đó là điều quan trọng nhất.
“Nếu như cuối cùng Thẩm Giai Nghi yêu mình sâu nặng, thế nhưng người Thẩm Giai Nghi yêu không phải là con người thực của mình, vậy thì tất cả những gì tao làm có ý nghĩa gì đây?” Tôi nói, vỗ vỗ vào bả vai Hứa Bác Thuần.
Chỉ nhìn thấy mặt Hứa Bác Thuần bỗng dưng tái mét toàn thân rung mình, miệng phát ra những thanh âm kỳ quái.
Đừng có hiểu lầm, không phải là Hứa Bác Thuần cảm động trước mấy lời nói kia của tôi đây, mà là mông bỗng có kẻ xấu ám hại gây trọng thương.
Chỉ nhìn thấy một thằng quỷ con thích làm loạn từ sau lưng Hứa Bác Thuần chạy ra khúc khích cười, sau đó thì cười lớn hòng tẩu thoát.
“Khốn! Đừng hòng chạy!” Hứa Bác Thuần bị đột kích vào mông, khập khiễng chạy đi tìm kẻ sát nhân.
“Oắt con, để tao bắt được thì mày chết chắc rồi! Đâm chết mày luôn!” Tôi cũng đuổi theo, gào thét mắng mỏ.
Đã dám đâm một phát vào mông bạn của ta thì không khác gì chọc vào mông ta cả.
Một thằng nhãi chưa đến mười tuổi thì có cách nào chạy thoát chứ? Chẳng bao lâu tôi và Hứa Bác Thuần đã tóm được nó.
Nhưng thằng nhãi này mặt rất dày, vẫn cười nói oang oang, đứng cũng không yên, tôi và Hứa Bác Thuần mỗi người một tay giữ nó, thằng nhãi thật giống con cá chạch, giãy rất khỏe.
Thẩm Giai Nghi đang đứng gần chỗ chúng tôi, lúc này đây vừa nhìn về phía xa nơi sườn núi, chỗ các bé gái đang nhảy dây, vừa để ý quan sát chúng tôi.
“Một câu thôi, mày thấy thế nào?” Hứa Bác Thuần hận đến nỗi răng nghiến ken két.
“Đâm chết nó thôi.” Tôi nhướn mày, không phí lời.
Hứa Bác Thuần lau mấy giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt do quá đau, dùng tay chọc vào mông thằng nhóc, thế nhưng thằng nhãi cứ cười lớn, Hứa Bác Thuần đâm thế nào cũng không trúng mục tiêu.
“Ha ha ha, chọc không được, chọc không được! Chọc không được, chọc không được!” Thằng nhãi lộ rõ bộ mặt quỷ con, cười sung sướng.
Tôi nhìn khuôn mặt căm phẫn của Hứa Bác Thuần, lại nhìn thằng quỷ nhỏ, trong đầu bỗng nảy ra một kế.
“Tốt nhất là làm thế này.” Tôi đưa tay ra, dùng tốc độ tuyệt luân điểm vào xương sống của thằng nhãi.
Thằng nhãi lảo đảo chút, nhưng cho rằng không có chuyện gì xảy ra, vẫn đứng đó nhe răng cười.
“Dù không muốn, nhưng anh vừa mới điểm trúng vào tử huyệt của nhóc rồi.” Tôi đường đường chính chính thở hắt ra một tiếng, lắc lắc đầu nói, “Hứa Bác Thuần, lần trước có một thằng bé bị tao điểm chúng vào tử huyệt, mày có nhớ nó chết như thế nào không?” Tôi thả lỏng tay ra.
Hứa Bác Thuần hiểu ý, ngay lập tức buông tay, để cho thằng nhãi giãy giụa trong tầm khống chế của chúng tôi.
Vì bây giờ cũng không cần nữa.
“Thôi đi, mày đâu có giết chết thằng bé đó, nó chỉ bị trở thành người thực vật thôi.” Hứa Bác Thuần nhìn tôi, hoàn toàn không để ý gì tới thằng bé.
“Đúng rồi, lần đó tao chỉ có dùng năm thành công lực, vì thế nó không chết, chỉ bị liệt một nửa thôi.” Tôi cười ngốc ngếch, khuôn mặt tỏ vẻ bẽn lẽn.
Thằng bé ngơ ngẩn nhìn chúng tôi đến nỗi quên mất việc chạy trốn.
“Này, tùy mày nhé, bắt đầu từ hôm nay mày muốn làm loạn thế nào cũng được, dù sao chú mày chỉ còn ba ngày sống thôi.” Tôi nhún vai nhìn thằng bé.
“Đi chơi đi, một tẹo nữa anh sẽ đưa mày đi gọi điện thoại về nhà, nhớ nói chuyện nhiều nhiều với bố mẹ nhé. Haiz, tuổi còn nhỏ mà đã bị điểm trúng tử huyệt…” Hứa Bác Thuần nhìn thằng nhỏ, giọng điệu tỏ vẻ tiếc nuối.
Thằng nhỏ đột nhiên phẫn nộ hét lớn: “Lừa người! Trên đời này làm gì có tử huyệt!”
Tôi và Hứa Bác Thuần nhìn nhau cười, không thèm phản bác, cũng chả thèm tiếp lời, chỉ nói chuyện về trường lớp, để mặc thằng bé ở một bên.
“Lừa người! Làm gì có tử huyệt!” Thằng bé lại hét lớn, hai vành tai đỏ lựng.
“Đúng rồi, không có tử huyệt, chỉ có tử thi thôi.” Tôi nhìn ngón tay của tôi, lẩm bẩm: “Không chỉ có chú mày không tin, cảnh sát cũng chẳng tin vào tử huyệt, vì thế anh cũng không lo bị bắt. Ha ha!”
Thằng nhỏ sững sờ không nói nên lời.
“Lần này mày dùng bao nhiêu nội lực vậy?” Hứa Bác Thuần hiếu kỳ.
“Tám thành công lực. Có chết không thì tao không biết, có thể chỉ biến thành tàn phế thôi?” Tôi nhún vai, không biết làm thế nào.
Hai thằng tôi không ai cười cợt gì cả, nói chuyện về tử huyệt không có thật đó.
“Không có tử huyệt! Chỉ có kẻ ngốc mời tin có tử huyệt thôi!” Thằng nhóc thét lên, toàn thân run bần bật.
Lúc này đây, Thẩm Giai Nghi cuối cùng không nhịn được, bước đến, vừa đi vừa nghĩ xem nên mở miệng nói gì.”
“Do respect my way.” (Hãy tôn trọng phương pháp của mình) Tôi giương mắt nhìn Thẩm Giai Nghi.
“…” Thẩm Giai Nghi chỉ còn biết nín thing, giả vờ như không có chuyện gì rồi đi khỏi, trước khi đi còn nhìn tôi vẻ trách móc.
Lúc này có tiếng chuông điện kêu, lớp học lại bắt đầu, tất cả mọi người đều bước vào đại điện để nghe sư phụ giảng bài.
Hứa Bác Thuần và tôi ngồi sau tấm bồ đoàn của thằng nhóc, kẻ tung người hứng thì thầm to nhỏ.
“Tử huyệt à, thực ra ban đầu tao cũng không nghĩ rằng mình có thể luyện thành tử huyệt! Tao quá lợi hại đúng không!”
“Mày cũng không cần phải ra tay chứ. Lần trước trước nữa, mỗi khi nhớ lại thảm cảnh đổ máu của người đó là tao lại gặp ác mộng, đủ thấy ớn.”
“Yên tâm đi, đừng quên là tao biết cách giải huyệt.”
“Chả phải mày bảo là giải huyệt phải giải ngay trong ngày đầu tiên mới có tác dụng sao?”
“Cũng tùy thôi, dù sao thì tao cũng không tự điểm lên mình mà.”
Thì thầm to nhỉ một lúc, tôi và Hứa Bác Thuần càng nói càng chẳng theo quy củ gì cả, còn Thẩm Giai Nghi đứng bên đội các bé gái bên kia không hiểu gì cả, nhìn chúng tôi, bộ dạng không giống trách móc, cũng không giống như đang cổ vũ, mà giống như đang quan sát thôi.
Sau cùng, chúng tôi nói đến tử huyệt có ở các vị trí khác nhau thì sẽ dẫn đến các kiểu chết khách nhau, còn tôi điểm vào thằng bé kia sẽ làm cho nó xương cốt từ từ đứt đoạn, da thịt dần dần thối, toàn thân lảo đảo cho đến chết.”
“Oa…” Cuối cùng thằng nhãi không chịu nổi, gào khóc thảm thiết.
Bingo.
Tôi và Hứa Bác Thuần khom người trước thầy giáo, lúc này đang ngạc nhiên, nhanh chóng lôi thằng nhóc đang la khóc ra ngoài đại điện, ba người bước ra ngoài sân thương lượng.
“Em không muốn chết!” Thằng bé khóc lớn, nhưng lại không nói rõ ra là cầu cứu được giải huyệt.
Tôi nhìn khổ chủ Hứa Bác Thuần, Hứa Bác Thuần gật đầu, ra ý thế là đủ rồi.
“Được thôi, không muốn chết cũng được, anh sẽ giải huyệt. Nhưng mà từ nay về sau chú mày phải nghe lời, nếu không thì anh lại điểm vào tử huyệt đó. Mày có thể đi mách sư phụ, thế nhưng sư phụ cũng chả ai tin vào tử huyệt đâu, ha ha ha!” Tôi lạnh lùng nhìn thằng bé.
Hứa Bác Thuần rút ra tờ giấy vệ sinh, lau nước mắt nước mũi cho thằng bé.
“Được.” Thằng bé gào khóc thảm thiết.
“Sẽ ngoan ngoãn chứ?” Tôi nghếch chân lên.
“Có.” Thằng bé lại khóc.
“Chổng mông lên, không được tránh, cũng không được co người lại!” Tôi nói giọng nghiêm túc.
Kể từ đó, thằng bé không dám chút khinh nhờn. Nếu như hồi bé chỉ cần nhận lỗi thì có thể giải quyết mọi vấn đề, nhận bài học mà không phải trả giá, thằng bé này về sau lớn lên sẽ lại tiếp tục chọc mông người khác.
“?”Hứa Bác Thuần có chút do dự.
“Đâm.” Tôi giơ thẳng ngón tay cái.
Thằng bé nắm chặt nắm đấm, chổng mông lên, hai mắt nhắm nghiền.
“Nhớ đời nhé.” Hứa Bác Thuần ngồi xuống, hai tay chắp lại thành mũi nhọn, hướng vào phần mông không che đậy của thằng nhóc đâm một nhát chí mạng.
Thủ kình lợi hại chọc thẳng vào mông thằng bé, thằng bé hét thảm lên một tiếng, lăn ra đất, người co gập lại giả chết.
Mấy ngày sau thằng bé trở nên ngoan ngoãn, không dám gây sự, thậm chí còn loan truyền tuyệt kỹ điểm tử huyệt của tôi, khiến cho lũ trẻ đứa nào cũng phải kinh sợ.
Tin hay không tin thì cũng chả có đứa nhóc nào dám bén mảng đến để thử ngón điểm tử huyệt của tôi.
*******
Tại trại hè Phật học, thời điểm lúc 9 giờ tối, trước khi đi ngủ chính là khoảng thời gian chúng tôi yêu thích nhất.
Lúc đó, lũ trẻ sau một ngày chạy nhảy nô đùa bị chúng tôi lùa đi ngủ hết, cả nhóm tắm rửa sạch sẽ xong, lôi những cái ghế dài ngắn khác nhau xếp thành một hàng dưới bầu trời đầy sao, ngả ngốn nằm dài ra.
Trong cơn gió man mát dịu nhẹ, tiếng ve kêu râm ran, cả bọn một cách tự nhiên tán gẫu về ước mơ tương lai của mình.
Nói là tán gẫu về ước mơ, nhưng thực ra đây cùng là một hình thức tranh đấu.
Bên cạnh màn “con trai phải yêu mến trẻ em”, “mộng ước ngông cuồng” cũng là một chiêu số quan trọng để thu phục con gái. Nếu thằng con trai nào bất ngờ bị hỏi “Mơ ước tương lai của cậu là là gì” mà không trả lời nổi, chắc chắn sẽ bị mất điểm nghiêm trọng trong lòng con gái, thậm chí còn bị đánh bật khỏi cuộc chơi.
Không có ước mơ, so với việc không có sức hấp dẫn thì nào có khác gì.
Thế nhưng ước mơ lớn hay ước mơ nhỏ không quan trọng. Tùy tiện nghĩ rằng ước mơ càng lớn thì càng có khả năng chinh phục trái tim con gái, như vậy không khỏi xem nhẹ khả năng phán đoán trong tình yêu của con gái.
“Ước mơ của mình, chính là trở thành một bác sĩ giỏi để cứu người.”
“Mình muốn học kinh tế, về sau theo nghiệp chính trị, thi tuyển ủy viên lập pháp.”
“Mình muốn sau đại học, đi du học học MBA, làm việc hai năm rồi về.”
“Học khoa học thì mình muốn du học tại Đức, mình muốn học thẳng lên tiến sĩ ở Đức luôn.”
“Mình muốn thi đậu học bổng nhà nước để du học, sau đó làm trong bộ ngoại giao, có thể đi khắp nơi trên thế giới.”
Tất cả mọi người đều trình bày rõ ràng mơ ước của mình, càng nói càng hăng, tán một tấc đến giời luôn.
Thế nhưng việc dốc hết sức mình hoạch định đời người, quả thực tôi chế giễu không nổi.
Không ai có tư cách chế giễu mơ ước của kẻ khác, dù cho mục đích của đối phương khi nói ra ước mơ là gì đi chăng nữa.
Huống hồ, trước mặt người con gái mà mình thích, việc tự tô vẽ cho bản thân chút ít thực ra cũng rất là bình thường – nhưng thứ còn lại vẫn là tấm lòng, giống như con gái trước buổi hẹn hò với con trai, đều cẩn thận trang điểm một chút. “Tầm nhìn” chẳng phải là vật trang trí trước khi lên đài dễ dàng nhất của con trai sao.
Thẩm Giai Nghi nhìn tôi đang nằm dài trên ghế băng, “ơ” một tiếng đánh thức tôi dậy.
Cô ấy biết tôi luôn luôn thích chơi trội, luôn là kẻ muốn mình nổi bật nhất trong đám đông. Cũng vì lẽ đó, đợi tất cả mọi người lần lượt nói hết, tôi mới bắt đầu cất tiếng.
“Mình muốn trở thành một người thật giỏi giang.” Tôi nói rất ngắn gọn.
Đúng vậy, trở thành một người thật giỏi giang.
“Chả rõ ràng gì cả, mày nói hay không nói thì cũng chẳng khác gì nhau.” A Hòa khẽ cười nhạo.
“Nhưng mà thế nào thì mới được coi là giỏi giang hay không?” Hứa Chí Chương từ tốn hỏi.
Tôi không nghĩ gì nhiều, bởi lẽ tôi sớm đã có câu trả lời trong tim mình rồi.
Giỏi giang chính là…
“Làm cho thế giới này, bởi vì có mình, mà trở nên khác biệt một chút.”Tôi không ngước nhìn lên bầu trời đầy sao.
Tôi không cần.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Thẩm Giai Nghi, chầm chậm nói câu nói đó.
…Nhưng thế giới của mình, lại chính là trái tim của cậu đó.
*****
Tháng 6 năm 2005.
Sân tập bóng chày Đại Lỗ Các tại Đài Trung. Chúng tôi, những cậu bé ngông cuồng kể chuyện ước mơ ngày nào, lại vì Thẩm Giai Nghi mà cùng nhau tụ họp. Nhưng lần này, chúng tôi tay liên tục phát bóng, vừa hét thật to để nói chuyện qua lại với nhau.
Tôi xắn tay áo, thở thật sâu, cầm chắc cây gậy bóng chày màu bạc.
Lại nhét thêm tiền vào máy.
“Năm ngoái có một lần mình nghe Thẩm Giai Nghi nói, mặc dù cô ấy rất thích trẻ con, thế nhưng cũng thường xuyên cảm thấy trẻ con thật là phiền phức, không có cách nào trị nổi. Vì vậy lúc ban đầu ở Tín Nguyện Hành, những người khác đều cố gắng hết sức chơi cùng lũ trẻ, đều nói là chơi với trẻ con thật thích, cô ấy lại cảm thấy có chút áp lực.” Liêu Anh Hoằng mặc bộ quần áo Tây màu đen, đứng đằng sau tấm lưới, nhìn lưng tôi nói.
“Hả?” Tôi nín thở, cầm chắc gậy.
“Hồi đó, Thẩm Giai Nghi nghe mày than vãn với cô ấy, nói là lũ trẻ con thật là phiền phức, cô ấy lại cảm thấy mày rất chân thực, hoàn toàn không giả tạo, không biến mình thành kẻ khác trước mặt cô ấy.” Liêu Anh Hoằng trầm tư suy nghĩ.
“Bây giờ mới nói chả phải là quá muộn sao?” Tôi đánh bóng.
Trống rỗng
/26
|