“ Họ đang làm gì thế?” – Hạ Như nói
“ Chẳng biết, à Hạ Như tớ có cái này hay lắm cho cậu nè. Tớ vừa mua” – Nam tươi cười, nói
“ Thật hả? Kẹo hả?” – Hạ Như vui mừng
“ Không... là búp bê đó, tớ giành được từ lần đi chơi với chị đó nha. Đi, tớ bỏ ở dưới” – Nói rồi, cả hai kéo xuống đi.
Ở đây, Song Bình hét “ Này, đừng bỏ chị lại với tên biến thái này chứ. Này..” – Song Bình cố gắng cựa quậy nhưng không được, sức tên này quá mạnh.
“ Sao? Đồng ý không? Nếu như trong vòng một tuần tôi sẽ làm cho rồng xuất hiện trước mắt cô, cô đồng ý chứ?” – Nghĩa Khoa cười.
“ Được, nhưng nếu không có thì anh phải bỏ cái tật là chút là ôm tôi như người yêu, và phải nói với tụi kia là tui với anh chẳng có gì hết. Cộng thêm, anh sẽ giúp tôi làm việc nhà trong một tuần chứ? Khà khà” – Song Bình cười gian
Nghĩa Khoa cười rồi cốc đầu cô “ Được! Đi theo tôi phải nghe mọi lời tôi nói đó”
“ Được, giao kèo” – Cả hai nói
........
Song Bình hơi rùng mình “ Chết cha, thua cái tên Nghĩa Khoa mất rồi. Tính sao đây. Chẳng lẽ bà đây... lại đi nghe theo cái tên hay xét nét đó và bị cú lên đầu sao? Ôi má ơi” – Song Bình cắn móng tay, run run thì một bàn tay đặt lên vai cô, quay lại thì thấy Lãnh Mạc Kỳ
“ Sao vậy tiểu Bình? Sao cô lo lắng thế?” – Song Bình giật mình và thấy... cô đang nằm trong lòng cái tên Lãnh Mạc Kỳ này và ôm ... lại rất chặt, từ khi nào?
Hình như... từ lúc con rồng đến?
Cô vội nhảy ra ngoài rồi nói “ Xia, xin lỗi. Tôi không cố ý”, Song Bình đỏ mặt cúi xuống chẳng dám nữa.
Lãnh Mạc Kỳ ngồi dậy, mỉm cười. Vương Vân Phong chọc “ Aiza, lợi dụng người khác nha”
Song Bình đỏ mặt “ Này, ta không có....” thì một người ôm chặt cô từ phía sau “ Không sao. Tiểu Bình đừng lo lắng, mặc kệ họ đi” đó là tên Chu Hạo Nhiên hắn đang ôm cô...
Bốp – Một cú đáng giáng trời lên mặt Chu Hạo Nhiên “ Tên... biến thái này...hắn là kẻ tàn bạo, chưa từng đụng hay để ý đến nữ nhân nào ngoài Tây Thiên Y”
Chu Hạo Nhiên ngồi dậy “ Tiểu Bình, ngươi sao đá ta? Ta xem ngươi là huynh đệ nên đến an ủi ngươi chứ có làm gì đâu?”
Song Bình đơ “ Này... ngươi xem ta là nam hay nữ?”
Chu Hạo Nhiên cười “ Là nam, tiểu đệ của ta”
Rầm rầm... – Sét đánh ngang tai của Song Bình “ Ngươi...đồ biến thái”
Song Bình run run vì một tên đam mỹ... ôi má ơi, phải tránh xa hắn. Thêm một tên là nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống (Vương Vân Phong) và một tên nham hiểm với con rắn đen âm âm u u có ngày dọa chết người.
Chỉ có một người bình thường... Lãnh Mạc Kỳ. Đúng là chọn bác ấy là vua là hợp nhất.
Những lời Song Bình tự kỉ
Song Bình liền chạy đến phía Lãnh Mạc Kỳ, quay lại rồi nói “ Được rồi, ta đáp ứng các ngươi hết. Giờ... chấp nhận giúp ta chứ?”
Tất cả đồng ý.
“ Hehe, xem bà trả thù đây, há há” – Song Bình phúc hắc.
“ Được rồi, ta kêu cái gì các ngươi cũng phải làm. Đừng hỏi nhiều nhé. Trước tiên, cái tên Tiêu hắc xà đó, đến dựa vào cái cây hoa đào, còn cái tên luyến ái Chu Hạo Nhiên kia, đứng trước tên Tiêu Hắc xà” – Song Bình cười cười, nhưng nhịn lại rồi nói
“ Nhưng... để làm gì?” – Chu Hạo Nhiên và cả Tiêu Thiên Vân khó hiểu.
Song Bình cầm cái máy ảnh lên, họ ngạc nhiên “ Đó là gì thế?” – Cả bốn cùng hỏi thì Song Bình nói “ Lắm lời! Làm đi!”
“ À quên, tên Hoa Hoa kia, ngươi đứng sau lưng khuôn mặt bất ngờ tên đồng luyến họ Chu kia, khi ta ra hiệu thì ngươi hãy chưởng mạnh về phía trước nhé” – Song Bình nói, lau lau cái máy ảnh
“ Thế còn ta?” – Lãnh Mạc Kỳ cười, nhìn Song Bình thì cô nhìn hắn... sắp làm vua nếu để chuyện này đổ ra... hắn chết chắc. Thế là để lại Lãnh Mạc Kỳ tính sau.
Song Bình cầm máy ảnh lên, chỉnh góc quay và đưa tay lên và nói “ Chưởng!” thì Hoa Hoa Vương Vân Phong chưởng mạnh về phía lưng của Chu Hạo Nhiên khiến hắn không vững và ... Chụt ~ Hai đôi môi chạm nhau của Chu Hạo Nhiên và Tiêu Thiên Hàn.
Tách ~ Đã chụp xong!
Trong lúc vẫn còn thời gian ba tên đó vẫn không thể tin được thì Song Bình liền chụp ảnh Lãnh Mạc Kỳ, toàn bức đẹp đẹp không hà. Sau đó, cô cất máy ảnh rồi vội nói “ Lần sau gặp nhé Mạc Kỳ huynh” – Song Bình vội quay đi để lại Lãnh Mạc Kỳ ngạc nhiên và ba tên kia... mặt mày đen thui.
“ À quên, gắn cái này vào bánh xe của huynh nhé.” – Song Bình vội chạy lại, đưa một cái vật lạ nhỏ cho Lãnh Mạc Kỳ rồi vội chạy đi “ Xin lỗi, hẹn ngày tái ngộ” Rồi chuồn “ Tẩu vi thượng sách!”
.... “ Hoa Song Bình, cô chết chắc!” – Tiếng của Chu Hạo Nhiên và Tiêu Thiên Hàn vang lên tận trời, bầu trời tối thui, sát khí vây đặc khiến cả con Hắc Long to lớn cũng phải sợ hãi ~
Lãnh Mạc Kỳ cười “ Đúng là cô gái rất thú vị, lại đáng yêu!”
.......
Trở về hiện tại, Song Bình cười cười nhớ lại cái cảnh hai tên cô ghét nhất hôn nhau, vẻ mặt tức giận đến ai oán thật mắc cười quá đi!- Song Bình cười lên cười xuống khiến tiểu Cúc tưởng tỷ tỷ của nó ... bị não ~
“ Nhưng mà... theo như sự kiện, khi tiệc kết thúc thì Chu Hạo Nhiên sẽ bị tấn công bằng ngân trâm độc khiến võ công của hắn bị tàn phế suốt nhiều năm, sống như một người bình thường với cái tay cụt. Cuối cùng, những kẻ hận hắn đã đến truy đuổi giết hắn. Và có lần, hắn vì muốn lấy được chiếc áo lông chuột lửa cho Tây Thiên Y đã đến nước Hỏa cướp lấy từ tay vua và chạy trốn, bị quân lính nước Hỏa truy đuổi và bắt lại dùng nhiều hình phạt, sống không được, chết không xong và đến tận mấy năm sau, hắn trở về và chết trong ngôi nhà xưa cô đơn một mình. Hừm, thật đáng thương. Nhưng nếu nhờ con chip đó sẽ giúp xe đi tới bất kì nơi nào họ muốn với vận tốc âm thanh, nên không lo” – Song Bình đang suy nghĩ thì có người lên tiếng.
“ Đó là Song Bình cô nương, người đã làm được bài thơ xuất sắc động viên quân lính kia”
“ Đâu? A thấy rồi, cô ấy thật tài giỏi”
“ Ai, ước gì cô ấy là con ta. Không như đồ bỏ như ngươi” – Người phụ lão trách mắng đứa con gái.
“ Ôi, cô ấy thật tài giỏi nhưng chẳng khoe khoang gì, lại dễ gần”
“ Ôi, ta yêu mất rồi”
... Xì xào
Song Bình cố gắng chạy lên xe nhanh chóng và đi, quay lại vẫn còn tiếng nói của mấy người đó về cô. ~ Haizzz.
Quay lại với Tứ đại mỹ nam,
Họ đang đi trên đường, hai khuôn mặt đen hầm hầm phát ra sát khí và một người mỉm cười, người sợ hãi.
“ Có gì mà đại sư huynh, huynh vui thế?” – Tiêu Thiên Hàn hắc khí bám xung quanh, hỏi Lãnh Mạc Kì.
“ À, không có gì. Nhị đệ đừng quan tâm” – Lãnh Mạc Kỳ nói
“ Cái con nhỏ đó, dám chơi xấu vương gia ta. Để ta gặp lại, ta sẽ khiến cô ta không có mặt mà nhìn ai nữa” – Chu Hạo Nhiên rủa ( Hoa Song Bình : *ngoáy tai* ngứa tai quá đi)
Vương Vân Phong cười “ Cô gái đó tuy không đẹp gì cả, nhưng đệ rất thích cô ta”
Cả hai người tươi cười và cả hai hầm hầm sát khí, con Hắc Long đi theo sau cũng cố mà bay đi theo Tiêu Thiên Vân nhưng cách ra rất xa.
“ Hắn đây rồi, phóng cho ta” – Một nhóm hắc y trong bóng tối, phóng những cây ngân châm độc vào nhóm người Lãnh Mạc Kỳ, nhưng chủ yếu là ngay Chu Hạo Nhiên.
“ Nguy hiểm, các đệ” – Lãnh Mạc Kỳ nói, phóng tránh những cây ngân châm độc.
Tiêu Thiên Hàn cũng tránh cả Vương Vân Phong.
Ngoại trừ Chu Hạo Nhiên, vừa nghe thì quay lại nhưng không thể tránh kịp nên đã... phập phập phập
“ Chẳng biết, à Hạ Như tớ có cái này hay lắm cho cậu nè. Tớ vừa mua” – Nam tươi cười, nói
“ Thật hả? Kẹo hả?” – Hạ Như vui mừng
“ Không... là búp bê đó, tớ giành được từ lần đi chơi với chị đó nha. Đi, tớ bỏ ở dưới” – Nói rồi, cả hai kéo xuống đi.
Ở đây, Song Bình hét “ Này, đừng bỏ chị lại với tên biến thái này chứ. Này..” – Song Bình cố gắng cựa quậy nhưng không được, sức tên này quá mạnh.
“ Sao? Đồng ý không? Nếu như trong vòng một tuần tôi sẽ làm cho rồng xuất hiện trước mắt cô, cô đồng ý chứ?” – Nghĩa Khoa cười.
“ Được, nhưng nếu không có thì anh phải bỏ cái tật là chút là ôm tôi như người yêu, và phải nói với tụi kia là tui với anh chẳng có gì hết. Cộng thêm, anh sẽ giúp tôi làm việc nhà trong một tuần chứ? Khà khà” – Song Bình cười gian
Nghĩa Khoa cười rồi cốc đầu cô “ Được! Đi theo tôi phải nghe mọi lời tôi nói đó”
“ Được, giao kèo” – Cả hai nói
........
Song Bình hơi rùng mình “ Chết cha, thua cái tên Nghĩa Khoa mất rồi. Tính sao đây. Chẳng lẽ bà đây... lại đi nghe theo cái tên hay xét nét đó và bị cú lên đầu sao? Ôi má ơi” – Song Bình cắn móng tay, run run thì một bàn tay đặt lên vai cô, quay lại thì thấy Lãnh Mạc Kỳ
“ Sao vậy tiểu Bình? Sao cô lo lắng thế?” – Song Bình giật mình và thấy... cô đang nằm trong lòng cái tên Lãnh Mạc Kỳ này và ôm ... lại rất chặt, từ khi nào?
Hình như... từ lúc con rồng đến?
Cô vội nhảy ra ngoài rồi nói “ Xia, xin lỗi. Tôi không cố ý”, Song Bình đỏ mặt cúi xuống chẳng dám nữa.
Lãnh Mạc Kỳ ngồi dậy, mỉm cười. Vương Vân Phong chọc “ Aiza, lợi dụng người khác nha”
Song Bình đỏ mặt “ Này, ta không có....” thì một người ôm chặt cô từ phía sau “ Không sao. Tiểu Bình đừng lo lắng, mặc kệ họ đi” đó là tên Chu Hạo Nhiên hắn đang ôm cô...
Bốp – Một cú đáng giáng trời lên mặt Chu Hạo Nhiên “ Tên... biến thái này...hắn là kẻ tàn bạo, chưa từng đụng hay để ý đến nữ nhân nào ngoài Tây Thiên Y”
Chu Hạo Nhiên ngồi dậy “ Tiểu Bình, ngươi sao đá ta? Ta xem ngươi là huynh đệ nên đến an ủi ngươi chứ có làm gì đâu?”
Song Bình đơ “ Này... ngươi xem ta là nam hay nữ?”
Chu Hạo Nhiên cười “ Là nam, tiểu đệ của ta”
Rầm rầm... – Sét đánh ngang tai của Song Bình “ Ngươi...đồ biến thái”
Song Bình run run vì một tên đam mỹ... ôi má ơi, phải tránh xa hắn. Thêm một tên là nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống (Vương Vân Phong) và một tên nham hiểm với con rắn đen âm âm u u có ngày dọa chết người.
Chỉ có một người bình thường... Lãnh Mạc Kỳ. Đúng là chọn bác ấy là vua là hợp nhất.
Những lời Song Bình tự kỉ
Song Bình liền chạy đến phía Lãnh Mạc Kỳ, quay lại rồi nói “ Được rồi, ta đáp ứng các ngươi hết. Giờ... chấp nhận giúp ta chứ?”
Tất cả đồng ý.
“ Hehe, xem bà trả thù đây, há há” – Song Bình phúc hắc.
“ Được rồi, ta kêu cái gì các ngươi cũng phải làm. Đừng hỏi nhiều nhé. Trước tiên, cái tên Tiêu hắc xà đó, đến dựa vào cái cây hoa đào, còn cái tên luyến ái Chu Hạo Nhiên kia, đứng trước tên Tiêu Hắc xà” – Song Bình cười cười, nhưng nhịn lại rồi nói
“ Nhưng... để làm gì?” – Chu Hạo Nhiên và cả Tiêu Thiên Vân khó hiểu.
Song Bình cầm cái máy ảnh lên, họ ngạc nhiên “ Đó là gì thế?” – Cả bốn cùng hỏi thì Song Bình nói “ Lắm lời! Làm đi!”
“ À quên, tên Hoa Hoa kia, ngươi đứng sau lưng khuôn mặt bất ngờ tên đồng luyến họ Chu kia, khi ta ra hiệu thì ngươi hãy chưởng mạnh về phía trước nhé” – Song Bình nói, lau lau cái máy ảnh
“ Thế còn ta?” – Lãnh Mạc Kỳ cười, nhìn Song Bình thì cô nhìn hắn... sắp làm vua nếu để chuyện này đổ ra... hắn chết chắc. Thế là để lại Lãnh Mạc Kỳ tính sau.
Song Bình cầm máy ảnh lên, chỉnh góc quay và đưa tay lên và nói “ Chưởng!” thì Hoa Hoa Vương Vân Phong chưởng mạnh về phía lưng của Chu Hạo Nhiên khiến hắn không vững và ... Chụt ~ Hai đôi môi chạm nhau của Chu Hạo Nhiên và Tiêu Thiên Hàn.
Tách ~ Đã chụp xong!
Trong lúc vẫn còn thời gian ba tên đó vẫn không thể tin được thì Song Bình liền chụp ảnh Lãnh Mạc Kỳ, toàn bức đẹp đẹp không hà. Sau đó, cô cất máy ảnh rồi vội nói “ Lần sau gặp nhé Mạc Kỳ huynh” – Song Bình vội quay đi để lại Lãnh Mạc Kỳ ngạc nhiên và ba tên kia... mặt mày đen thui.
“ À quên, gắn cái này vào bánh xe của huynh nhé.” – Song Bình vội chạy lại, đưa một cái vật lạ nhỏ cho Lãnh Mạc Kỳ rồi vội chạy đi “ Xin lỗi, hẹn ngày tái ngộ” Rồi chuồn “ Tẩu vi thượng sách!”
.... “ Hoa Song Bình, cô chết chắc!” – Tiếng của Chu Hạo Nhiên và Tiêu Thiên Hàn vang lên tận trời, bầu trời tối thui, sát khí vây đặc khiến cả con Hắc Long to lớn cũng phải sợ hãi ~
Lãnh Mạc Kỳ cười “ Đúng là cô gái rất thú vị, lại đáng yêu!”
.......
Trở về hiện tại, Song Bình cười cười nhớ lại cái cảnh hai tên cô ghét nhất hôn nhau, vẻ mặt tức giận đến ai oán thật mắc cười quá đi!- Song Bình cười lên cười xuống khiến tiểu Cúc tưởng tỷ tỷ của nó ... bị não ~
“ Nhưng mà... theo như sự kiện, khi tiệc kết thúc thì Chu Hạo Nhiên sẽ bị tấn công bằng ngân trâm độc khiến võ công của hắn bị tàn phế suốt nhiều năm, sống như một người bình thường với cái tay cụt. Cuối cùng, những kẻ hận hắn đã đến truy đuổi giết hắn. Và có lần, hắn vì muốn lấy được chiếc áo lông chuột lửa cho Tây Thiên Y đã đến nước Hỏa cướp lấy từ tay vua và chạy trốn, bị quân lính nước Hỏa truy đuổi và bắt lại dùng nhiều hình phạt, sống không được, chết không xong và đến tận mấy năm sau, hắn trở về và chết trong ngôi nhà xưa cô đơn một mình. Hừm, thật đáng thương. Nhưng nếu nhờ con chip đó sẽ giúp xe đi tới bất kì nơi nào họ muốn với vận tốc âm thanh, nên không lo” – Song Bình đang suy nghĩ thì có người lên tiếng.
“ Đó là Song Bình cô nương, người đã làm được bài thơ xuất sắc động viên quân lính kia”
“ Đâu? A thấy rồi, cô ấy thật tài giỏi”
“ Ai, ước gì cô ấy là con ta. Không như đồ bỏ như ngươi” – Người phụ lão trách mắng đứa con gái.
“ Ôi, cô ấy thật tài giỏi nhưng chẳng khoe khoang gì, lại dễ gần”
“ Ôi, ta yêu mất rồi”
... Xì xào
Song Bình cố gắng chạy lên xe nhanh chóng và đi, quay lại vẫn còn tiếng nói của mấy người đó về cô. ~ Haizzz.
Quay lại với Tứ đại mỹ nam,
Họ đang đi trên đường, hai khuôn mặt đen hầm hầm phát ra sát khí và một người mỉm cười, người sợ hãi.
“ Có gì mà đại sư huynh, huynh vui thế?” – Tiêu Thiên Hàn hắc khí bám xung quanh, hỏi Lãnh Mạc Kì.
“ À, không có gì. Nhị đệ đừng quan tâm” – Lãnh Mạc Kỳ nói
“ Cái con nhỏ đó, dám chơi xấu vương gia ta. Để ta gặp lại, ta sẽ khiến cô ta không có mặt mà nhìn ai nữa” – Chu Hạo Nhiên rủa ( Hoa Song Bình : *ngoáy tai* ngứa tai quá đi)
Vương Vân Phong cười “ Cô gái đó tuy không đẹp gì cả, nhưng đệ rất thích cô ta”
Cả hai người tươi cười và cả hai hầm hầm sát khí, con Hắc Long đi theo sau cũng cố mà bay đi theo Tiêu Thiên Vân nhưng cách ra rất xa.
“ Hắn đây rồi, phóng cho ta” – Một nhóm hắc y trong bóng tối, phóng những cây ngân châm độc vào nhóm người Lãnh Mạc Kỳ, nhưng chủ yếu là ngay Chu Hạo Nhiên.
“ Nguy hiểm, các đệ” – Lãnh Mạc Kỳ nói, phóng tránh những cây ngân châm độc.
Tiêu Thiên Hàn cũng tránh cả Vương Vân Phong.
Ngoại trừ Chu Hạo Nhiên, vừa nghe thì quay lại nhưng không thể tránh kịp nên đã... phập phập phập
/24
|