Cô Gái Đồ Long

Chương 6: THUYỀN BUỒM HUYẾT CHƯỞNG

/102


Ông già nọ để thanh đao Ðồ Long xuống và nói:

- Bây giờ lão đệ nhấc lão lên thử xem.

Ðại Nham đưa tay nắm luôn ông già giở lên, quả nhiên thấy nhẹ vô cùng, chỉ vào khoảng tám mươi cân, chàng mới biết rõ liền nói:

- Thế ra thanh đao đó nhỏ mà nặng hơn trăm cân, quả thật kỳ lạ. Bây giờ tại hạ mới biết đó không phải là một vật tầm thường.

Nói xong chàng để ông già xuống.

Ông già lại nói:

- Thanh dao đó không những nặng mà thôi đâu. Chẳng hay lão đệ quí tính họ Dư hay họ Trương?

Ðại Nham đáp:

- Tôi họ Dư, tên Ðại Nham. Tại sao lão trượng hỏi vậy.

Ông già vừa cười vừa nói;

- Tống Ðại hiệp Võ Ðang thất hiệp, tuổi tác lớn quá, Mạc nhị vị Ðại hiệp tuổi chỉ trạc hai mươi, còn nhị Tam lương hiệp họ Dư và tứ ngũ Ðại hiệp họ Trương ai mà chẳng biết.

Thì ra lão đệ là Dư Tam hiệp, thảo nào võ công siêu tuyệt đến thế, Võ Ðang thất hiệp quả là danh trấn thiên hạ, hôm nay lão được gặp mặt quả thật danh bất hư truyền.

Ðại Nham tuy tuổi không lớn lắm, nhưng chàng cũng đã lão luyện giang hồ, nghe ông già khen ngợi mình như vậy biết ý lão chẳng qua muốn mình giúp đỡ. Nên chàng chỉ mỉm cười, lòng căm ghét thêm rồi lên tiếng hỏi:

- Lão trượng quí tánh là gì?

- Tiểu lão nhi họ Ðức, tên Thành, trên đường Liêu Ðông các bạn đặt cho biệt hiệu Hải Ðông Thanh.

Hải Ðông Thanh là một con chim ưng lớn sinh trưởng ở vùng Liêu Ðông, tánh rất hung ác chuyên bắt các cầm thú nhỏ để ăn. Loại chim đó nổi tiếng hung ác nhất quan ngoại.

Ðại Nham chắp tay vái chào và nói:

- Ngưỡng mộ lão trượng đã lâu.

Nói xong chàng ngẩn mặt lên trời nhìn. Ðức Thành biết chàng muốn đi, nếu không dùng lợi quyến rũ chàng ở lại thì không sao cầu được chàng ra tay giúp cho nên nói:

- Lão đệ tưởng ai cầm thanh đao Ðồ Long rồi lên tiếng phát lệnh là ai ai cũng phải nghe theo chớ gì? Lão đệ hiểu như vậy là sai.

Ông già nói tới đây, hạ thấp giọng tiếp:

- Dư lão đệ, thanh đao Ðồ Long bên trong có dấu một cuốn bảo chọ bí kíp. Có người nói cuốn đó là Cửu Dương Chân Kinh. Nếu lấy được cuốn chân kinh đó ra mà học võ công sẽ cái thế, thì con ai địch nổi mà không tuân lịnh chứ.

Cửu Âm , Cửu Dương hai bộ chân kinh đó Ðại Nham đã nghe sư phụ nói qua , chỉ vì năm xưa Giác Viển đại sư viên tịch, Võ Ðang, Thiếu Lâm , Nga My mỗi phái có một vài chương của cuốn kinh thôi. Nhưng cuốn kinh đó đã thất truyền từ lâu, còn Cửu Âm chân kinh mấy chục năm nay ít ai nhắc tới. Lúc trà dư tửu hậu, các người trong võ lâm thường đem chuyện đó ra bàn, bán tín bán nghi, mỗi người cho đó là lời đồn thôi.

Ðức Thành thấy Ðại Nham có vẻ không tin, lại tiếp theo:

- Chúng tôi là Trường Bạch Tam Cầm lấy trộm được bảo đao rồi định dùng lửa đốt cho bảo đao này chảy ra để lấy cuốn chân kinh đó nhưng vì không giữ được kín mà những người thèm muốn bảo đao theo bén gót. Dư lão đệ hãy đi lấy trỘm thuốc giải đến đây cứu cho tiểu lão nhi đó rồi anh em ta tìm chỗ vẵng cùng lấy kinh ra luyện công. Mấy năm sau trong võ lâm chỉ có anh em ta xưng hùng xưng bá, lão đệ nghĩ sao?

Ðại Nham lắc đầu đáp:

- Việc này không tin được. Dù trong đao có kinh thật, khi đao chưa nung chảy thì những giấy bên trong đã thành tro rồi.

Ðức Thành đáp:

- Con dao này sắc bén vô cùng. Dù có dùi đục sắc bén tới đâu cũng không đục nổi, chỉ có cách dùng lửa nung mà thôi.

- Hai người nói tới đây, Ðại Nham biết sắc, tay phải giơ thẳng ra phảy một cái, ngọn đèn trên bàn thờ tắt phụt, rồi khẽ nói:

- Có người đến đây!

Nghe vậy Ðức Thành kinh hãi lắng tai nghe nhưng y không nghe thấy gì vì vậy có ý không tin. Nhưng mấy giây sau đó, y đã nghe thấy tiếng người kêu gọi nhau và tiếng chận chạy thẳng đến phía miếu.

Ðức Thành kinh hãi vội nói:

- Kẻ địch đã đuổi tới, chúng ta mau chạy ra sau miếu đi.

Ðại Nham đáp:

-Phía sau miếu cũng có người rồi.

Ðức Thành có vẻ không tin:

- Chưa chắc!

Ðại Nham đáp:

- Ðức Thành lão , những người tới đây là bọn phái Hải Sa đấy! Như vậy rất tiện cho lão trượng hỏi chúng lấy thuốc giải độc. Tại hạ không muốn dính vào. Câu chuyện đó phúc hoạ như thế nào là tuỳ vào lão trượng quyết định lấy.

Ðức Thành giơ tay ra nắm chặt lấy cổ tay Ðại Nham, run run nói:

-Dư tam hiệp xin chớ bỏ tiểu lão này. Mong tam hiệp không nên đành tâm như vậy.

Ðại Nham thấy năm ngón tay của Ðức Thành giá lạnh như băng cắm sâu vào da thịt cổ tay mình, liền lộn tay giở thế Cử Chuyển Ðơn Thần quay một vòng, hất luôn ngón tay của đối phương ra.

Ðức Thành cảm thấy nắm ngón tay đã như bị bẻ gãy, nhưng trong giai đoạn khẩn trương này y biết chỉ Ðại Nham ra tay mới cứu giúp y thoát chết.

Nếu bảo y ngoan ngoãn hai tay dâng vật chí bảo của võ lâm mà y đã thí mạng mới cướp được thì còn đau khổ hơn là dứt đi một vài miếng thịt. Ông già nọ đưa hai tay ôm chặt lấy Ðại Nham. Ðại Nham giật mình định hất bắn hai cánh tay đối phương ra. Nhưng có ngờ đâu lúc này Ðức Thành tựa như một xác chết đuối vớ phải một vật gì không bao giờ chịu buông, nên xương lão bị chạm kêu "răng rác". Ðại Nham sợ dùng sức hất mạnh tí nữa hai tay đối phương sẽ gãy, chàng không nỡ nhẫn tâm liền quát lớn:

- Lão trượng có buông tay ra không?

Lúc ấy bên ngoài có tiếng chận người vọng vào, tiếp theo đó, một tiếng kêu bùng vang lên.

Thì ra đã có người đá cánh cửa miếu, cú đá mạnh vô cùng, cánh cửa bị bay tung lên cao.

Ðại Nham thấy vậy phát sợ, nghĩ thầm" "sức của người này khá mạnh ta chớ nên khinh địch"

Chàng nghĩ xong, múi đã ngửi thấy một mùi tanh rồi thấy có một vật trong bóng tối ném tới. Chàng vội cúi mình xuống tựa như con lươn vậy lướt mình ra khỏi Ðức Thành. Thân pháp của chàng vừa kỳ lạ vừa nhạnh nhẹn đi trước ám khí đó, nhảy tới sau thân tượng Hải Thần Bồ Tát.

Ðức Thành kêu ối chà một tiếng, tiếp theo đó có mấy tiếng soẹt soẹt thì ra những ám khí đó đã ném trúng ông già đó. Sau đó, chàng còn nghe tiếng ông già ấy ngã xuống đất. Tiếp theo nghe những ám khí tới tấp bay vào. Chàng càng ngửi mùi tanh hôi càng nồng thêm, hình như có mấy trăm ngàn con cóc chất chồng vào một nơi. Ðức Thành tránh Ðông né Tây tựa như một đại hán say sưa loạng choạng ngã tới ngã lui, nhưng Hải Thần Miếu quá chật hẹp, ông già đó bị ám khí ném đến choáng váng cả đầu óc nên bị ném trúng luôn luôn.

Ðại Nham nghe tiếng ám khí rơi xuống liền nghĩ thầm:"Chẳng lẽ những ám khí này là đoạn mệnh độc xà? Nếu như vậy, Ðức Thành bị ném trúng nhiều như vậy làm sao chịu đựng nổi?"

Chàng đang nghĩ ngợi đột nhiên tỉnh ngộ và nghĩ tiếp:

"Ừ phải rồi, có lẽ là muối độc của phái Hải Sa".

Chàng chỉ nghe tiếng gió kêu vù vù, muối độc cứ liên tiếp ném vào trong, dù có võ công cao cường chàng cũng không dám xông ra bên ngoài, tiếp theo đó chàng nghe trên mái nhà có tiếng kêu lách cách. Thì ra đã có người nhảy lên mái nhà lật ngói ra mà ném muối độc xuống.

Ðại Nham giật mình nghĩ thầm:"Chả lẽ ta chết oan uổng ở chốn này?

Thật không ngờ vô duyên vô cớ mà lại mang đại hoạ vào thân , vì chàng đã thấy thiếu niên áo gấm với Trường Bạch Tam Cầm bị hại bởi những muối độc như thế nào rồi. Trương Bạch Tam Cầm võ công tầm thường chịu không nổi cũng không lạ, nhưng thiếu niên áo gấm, võ công tuyệt luân mà khi bị dính muối độc cũng kêu la thảm khốc thì đủ biết muối độc đó lợi hại như thế nào rồi.

Muối độc ở trong miếu nhỏ bay tứ tung khiến Ðại Nham buồn nôn. Chàng biết trước nếu cứ thế này thế nào cũng dính phải, chàng chợt nghĩ ra một kế, bèn giơ tay đập vỡ phía sau lưng tượng thần. pho tượng ấy trống rỗng ở bên trong, chàng chui ngay vào trong, không khác gì khoác một cái áo đất thật dày, mà muối độc không làm gì được chàng nữa.

Muối độc của phái Hải Sa cốt dùng nhiều mà thắng địch, chứ phát động chậm, vì thế Ðức Thành ở trong miếu cứ kêu la luôn mồm mà chưa bị nằm liệt một chỗ. Mọi người của phái Hải Sa sợ võ công của Ðại Nham lợi hại, nên chúng không dám đương nhiên tấn công.

Chúng định làm cho hai người bị độc ngã lăn nằm yên một chỗ rồi mới ung dung vào trói bắt và cướp thanh đao Ðồ Long.

Những kim châm thiết xa có chất độc, khi bắn trúng vào thân thể con người thì chất độc đó theo mạch máu chạy khắp chân thân. Những thứ lợi hại đó hễ gặp máu là phát độc ngay.

Còn những muối độc này do ngoài da truyền vào, chất độc từ từ phát ra rốt cuộc cũng có thể làm cho người ta chết được.

Ðại Nham trốn trong ruột tượng thần biết đó không phải là thượng kế, nên vẫn đợi phái Hải Sa sơ suất một chút là nhảy luôn lên mái nhà. Chàng vội lấy ra hai viên linh đơn giải bách độc uống vào, một mặt chờ thời cơ. Sau khi uống thuốc chàng không còn thấy buồn nôn như trước nữa.

Lúc ấy, chàng nghe bọn người phái Hải Sa đang lớn tiếng bàn tàn ngoài miếu:

- Không còn tiếng la nữa chắc là bọn chúng đã mê man bất tỉnh rồi?

Lại một tên nữa lên tiếng:

- Tên trẻ tuổi võ công cao siêu lắm, hãy đợi một phút nữa, hà tất phải vội vàng.

Lại một tên nữa nói:

- Lần này chúng ta lập được đại công chắc xong đâu đấy đại ca sẽ trọng thưởng .

Một lát sau lại nghe tiếng một người quát lên:

- Này những đứa trong miếu, khôn hồn thì ra khỏi miếu đầu hàng, để khỏi phải chết oan chết uổng.

Tiếp theo đó có một tiếng hiệu, mười mấy người xông cả vào miếu, những người này đều có thuốc giải nên không sợ muối độc.

Ðại Nham nghĩ thầm:

"Ta với phái Hải Sa không oán không thù, ta không nên tham thanh bảo đao Ðồ Long đó.

Chi bằng ta nhảy ra ngoài đó nói rõ sự thực có phải hơn không?

Nhưng chàng sực nghĩ lại:

"Phái Võ Ðang danh trấn thiên hạ, bây giờ ta ra nói chuyện với chúng như thế có khác nào ta đầu hàng ? Như vậy có phải làm tổn thanh danh của sư môn không?"

Trong lúc đang nghĩ ngợi, bỗng từ xa có tiếng rú vọng tới, tiếng rú đó rất nhỏ nhưng ai nghe cũng phải kinh hồn, động phách. Chàng nghe tiếng rú đó ngẩn người giây lát, chỉ trong thoáng cái tiếng rú ấy đã tới cửa miếu. Chàng ngạc nhiên vô cùng, vì thoạt tiên nghe tiếng rú đó, ai cũng đoán biết ở ngoài xa mười mấy dặm, nhưng chỉ trong thoáng cái tiếng rú đó đã đến trước mặt rồi.

Trên thế gian này chỉ có chim bay nhanh nhất, trừ phi người đó cưỡi trên con chim mới nhanh như vậy. Bằng không, dù người ấy có cưỡi thiên lý mã cũng không nhanh như thế được. Trong khi đang thắc mắc, thì tiếng rú đó ngừng hẳn, chàng bỗng nghe tiếng Ðức Thành la lớn:

- Người, người cũng muốn lấy thanh Ðồ Long Ðao. Bạch Mi..

Chàng nghe tới đây rồi im lặng. Trong miếu ngoài miếu mấy chục tên phái Hải Sa cũng im lặng nốt. Bốn bề tĩnh mịch như tờ. Hình như những người đó đột nhiên chết cứng, hay hoá thành đá, hay là chúng thấy vật gì rùng rợn, mà chúng sợ đến ngẩn người không nói được nửa lời?

Trong khung cảnh yên lặng như tờ đó, bỗng nghe một tiếng "bốp". Trong miếu hình như có người bị thương, tiếp theo đó có giọng nói run run:

-Bạch mi, Bạch mi.. anh em chúng ta mau đi thôi tiếng nói chưa dứt, đột nhiên ngừng ngay. Ðại Nham chắc bọn Hải Sa đã thấy quái vật vào tới trong miéu mà khiếp đảm. Mọi người không dám đào tẩu.

Dư càng ngạc nhiên vô cùng, lại suy nghĩ tiếp: "Bạch Mi là cái gì? Chẳng lẽ một con mãnh thú hung ác? Hay y là một nhân vật rất lợi hại, khiến ai cũng phải thất kinh?" . Kế chàng nghe một người nói:

- Giáo chủ hỏi các ngươi, con đao Ðồ Long hiện ở đâu? Mau lấy ra biếu giáo chủ, thì giáo chủ sẽ tha chết cho.

Giọng nói nghe rất hiền từ và thân thiết, khiến người nghe không lấy gì làm sợ, nhưng rất oai nghiêm. Chàng lại nghe một người trong phái Hải Sa trả lời:

- Chính y... y đã lấy trộm , chúng tôi đuổi theo tói đây. Thưa giáo chủ. Giáo chủ tiếng hiền từ lại tiếp:

- Này, con đao Ðồ Long ở đâu?

Ðại Nham đoán ngay ra người ấy đang hỏi Ðức Thành, nhưng không nghe Ðức Thành trả lời. Chỉ nghe bộp một tiếng, có tiếng ngã phịch xuống đất. Chàng buột miệng la nho nhỏ "nguy tai" vì chàng biết Ðức Thành đã bị chúng giết. Một mình chàng chống không nổi đối phương nhưng đã trót nhúng tay vào tuyết không thể khoanh tay mà chạy"

Chàng liền nghĩ thầm: "Ta sợ như thế không phải là đấng trượng phu" . Ðoạn chàng định chui ra để hỏi cho rõ ngọn nguồn. Bỗng nghe giọng lanh lảnh nói:

- Người này đã chết vì sợ hãi, thử khám xét mình y xem.

Ðại Nham giật mình nghĩ thầm:

"Sao lại hoảng sợ tới chết được".

Chàng vừa nghe tới đó đã nghe tiếng sột soạt của người khám xét trong mình kẻ bạc mạng, rồi tiếng hiền từ nói tiếp:

- Không có vật gì cả.

Lát sau người đầu lãnh của phái Hải Sa nói run lên:

- Thưa giáo chủ, chính y đã lấy trộm con dao đó, chúng tôi không giấu diếm đâu.

Nghe giọng nói của người đó có thể đoán là y đang bị tầm mắt của giáo chủ soi mói mà đâm ra hoảng loạn. Sợ không dám tiếp thêm. Tuy Ðại Nham là người tài cao táo bạo nhưng nghe những tiếng động vừa rồi chàng cũng hơi sợ sệt và nghĩ tiếp:

"Rõ ràng là con dao đó Ðức Thành đang cầm trong tay, sao lại biến mất lạ lùng kỳ ảo như vậy?

Chàng nghe tiếng hiền từ cất lên:

- Các người bảo con dao chính y đã lấy trộm sao không thấy trong mình y? chắc các người đã giấu đi rồi phải không? Vậy ai nói rõ con dao đó ở đâu ta sẽ tha chết cho. Trong các người, ta chỉ tha chết cho một người sống thôi, bây giờ ai nói trước người đó sẽ được toàn mạng.

Trong miếu im lặng như tờ, tên thủ lãnh phái Hải Sa lên tiếng:

- Bẩm giáo chủ, quả thật chúng tôi chẳng biết gì cả, nhưng thế nào chúng tôi cũng hết sức tìm cho ra.

Vị giáo chủ chỉ dùng giọng mũi "hừ" một tiếng chớ không nói năng gì cả. Ðột nhiên một người la lớn:

- Chúng ta hét sức cực nhọc tìm kiếm bảo đao, quả thật không thấy đâu cả. Bây giờ giáo chủ chủ nhất định không tin thì đằng nào cũng chết chi bằng hôm nay chúng ta liều mạng với mi, để Bạch Mi .

Câu đó chưa dứt đã đột nhiên ngưng ngay.

Ðại Nham đoán có lẽ tên đó đã bị kết liễu mạng sống rồi.

Chàng nghe một giọng nói khác:

- Vừa rồi có một đại hán trạc ba mươi tuổi đã cứu ông già này tới đây, võ công của y rất lợi hại nhưng không biết bây giờ y ở đâu. Chắc thanh bảo kiếm đó đã bị y cướp mất.

Giáo chủ liền đáp:

- Ðược lắm, ta sẽ để cho người này không chết.

Giáo chủ nói xong, đi ngay. Ðại Nham kêu gọi:

- Tôi ở đây, chớ giết hại người vô tội.

Chàng biết thuộc hạ của giáo chủ đang ra tay độc thủ giết hại những người của phái Hải Sa nên vội chui ra ngoài. Ðại Nham ngạc nhiên vị không thấy ai ngoài bọn Hải Sa. Chàng đưa mắt nhìn quanh, thấy mọi người yên lành cả, nhưng không hề cử động chút nào, trông thật thâm trầm lạnh lùng vô cùng.

Chàng kinh hãi hết sức, liền thắp đèn lên và kinh hãi hơn bèn thất thanh là "ủa" một tiếng.

Thì ra hai mươi người của Hải Sa đều mê man cả như bị thuốc mê hay bị điểm huyệt.

Người nào người nấy vẻ mặt trông rất rùng rợn. Dù Ðại Nham là người võ công cao, trống ngực cũng đập mạnh. Chàng nghĩ thầm:"giáo chủ Bạch Mi giáo không hiểu ba đầu sáu tay gì mà bọn Hải Sa tên nào tên nấy đều hung ác dũng mãnh thế này mà mới thấy giáo chủ đã hãi sợ đên thế?" Chàng liền giơ tay đẩy vào Cái huyệt của nàng đứng cạnh, định giải huyệt cho y. ngờ đâu người đó đã cứng đờ không đông đậy gì cả. Chàng vội rờ vào mũi thì thấy y hết thở, mới hay y bị điểm trúng tử huyệt. Chàng lại khám xét từng người một thấy hơn hai mươi người của phái Hải Sa đều chết ráo. Chỉ có một người đang phục dưới đất đang thở hổn hển thôi. Chắc người này lên tiếng sau cùng nên được giáo chủ tha chết. Ðại Nham kinh hãi thắc mắc vô cùng và nghĩ thầm:"Ta nghe giáo chủ nói để cho người này khỏi chết, thì biết ngay sinh mạng những người khác sẽ nguy liền chui ra ngay, nhưng ngờ đâu chỉ trong khoảnh khắc mà tên giáo chủ đó đã hạ độc thủ hơn hai mươi người. Thủ pháp của y thật trên đời hiếm thấy"

Ðoạn chàng đỡ người còn sống sót dậy và hỏi :

-Bạch Mi giáo là giáo gì? Giáo chủ chúng là ai?

Nhưng tên nọ cứ trố mắt ra ngơ ngác như người rồ dại, Ðại Nham liền nắm tay thăm mạch, thì ra mạch của y loạn hết. Y tuy không chết nhưng đã có mấy đường mạch quan trọng của y đã bị đánh đứt, nên không nói được và thành người ngớ ngẩn.

Ðại Nham không kinh hãi nữa, trái lại tức giận vô cùng và nghĩ thầm:

"Bạch Mi Giáo là quái gì mà giáo chủ ra tay tàn độc như thế này?" Chàng lại nghĩ võ công của đối phương cao siêu như thế , còn chàng thì đơn thương độc mã làm sao địch lại.

Chàng nghĩ ngợi giây lát rồi quyết định về núi Võ Ðang thưa lên sư phụ biết trước và điều tra rõ Bạch Mi Giáo là gì rồi cùng Võ Ðang thất hiệp để đấu với Bạch Mi Giáo một phen.

Chàng nghĩ tiếp:

"Dù Bạch Mi có lợi hại đên đâu, bảy anh em ta liên hiệp tranh đấu, cũng không đên nỗi nào. Như vậy, khỏi phải kinh động đến sư phụ" , nhưng chàng thấy những người của phái Hải Sa chết uổng mạng, trong lòng thật bất nhẫn, chàng lại thấy trong miếu tịch đấy muối độc như tuyết trắng, liền nghĩ:

"Bọn người này chuyên làm việc ác nên rốt cục bị kẻ ác tiêu diệt. Nhưng những xác này cứ để yên trong miếu, chỉ sợ dân chúng không hiểu nguyên nhân mà đi bừa sẽ bị hoạ lây" đoạn chàng cúi xuống nhặt khí giới ở phía sau chùa đào một cái hố sâu, rồi vứt hết những cái xác vào hố. Khi khiêng xác ra ngoài chàng rất cẩn thận bởi sợ trúng phải muối độc.

Khi chàng đem xong mười mấy cái xác ra, đến một cái xác nằm dưới đát thì thân mình hơi ngả về phía trước, xác đó nặng vô cùng. Chàng nhìn kỹ lại thấy người đó không có gì khác thường, không hiểi sao lại nặng như vậy? Chàng liền nhấc lên xem thì thấy phía sau lưng y có một vết thương mà rờ tay vào đó thì cảm thấy giá lạnh như băng và lấy ra được một con dao. Con dao đó nặng ít ra cũng trên trăm cân. Ðó chính là con dao Ðồ Long mà bao nhiêu người đã xả thân thí mạng., quên tất cả để tranh cướp. Thì ra Hải Ðông Thanh Ðức Thành xưa nay vẫn sợ hãi tên giáo chủ Bạch Mi, nên vừa thấy giáo chủ y đã sợ hãi mất cả hồn vía như chết khiếp. Con dao Ðồ Long trong tay y rơi xuống chém trúng ngay sau lưng một người trong bọn Hải Sa. Chỉ vì con dao đó quá nặng, lưỡi dao lại quá sắc bén nên đã cắm sâu vào mình tên nọ. Những tay thuộc hạ của Bạch My khám xét mọi người, nhưng không để ý đến cái xác ấy. Nếu Ðại Nham không động lòng từ thiện đem chôn thì con đao Ðồ Long từng làm chán động võ lâm đã phải mai một.

Ðại Nham chống thanh đao xuống đất đứng ngơ ngẩn nghĩ:

"Tuy con dao này võ lâm chí bảo, nhưng theo ta nhận xét lại là một vật rất xui. Hải Ðông Thanh với bọn phái Hải Sa đều mất mạng vì nó. Ta nên đem con dao này về dâng cho sư phụ để sư phụ định đoạt" . Sau khi chôn xong hết mấy cái xác chàng sợ muối độc trong miếu bay ra làm hại người và súc vật xung quanh nên chàng lượm cành khô chất vào miếu, châm lửa phóng hỏa. Lau chùi con dao Ðồ Long, đứng cạnh đống lửa hồng chàng xem xét thấy nó đen lánh không phải vàng, không phải bạc hay thép không hiểu chế bằng thứ gì?

Từ mũi đao xuống tới cán có một cái ngấn xanh mờ mờ. Chàng thấy Trường Bạch Tam Cầm đã dùng lửa thiêu đốt mà không hề suy chuyển chút nào, quả thật là một vật báu.

Chàng liền nghĩ:

"Con dao này nặng như vậy, lúc lâm trận làm sao sử dụng? đến như quan Vân Trường có thần lực hơn người mà sử dụng thanh Long Ðao cũng nặng độ tám mươi cân thôi" . Ðoạn chàng gói con dao vào gói rồi hướng về mộ Ðức Thành vái; "Kính Ðức lão trượng, tôi không phải là người mưu đoạt con dao này, nhưng dao là vật kỳ báu trong thiên hạ nếu lọt vào tay kẻ ác ắt chúng sẽ gây hại cho nhân gian. Sư phụ của tôi là người đại trí sẽ xử trí một cách hoàn hảo" . Khấn xong, chàng liền vác áo lên vai, rảo chân về phía Bắc. Ði được nửa tiếng , đến bờ sông. Lúc ấy ánh sáng của trăng sao chiếu xuống mặt sông đẹp vô cùng. Chàng đưa mắt nhìn xung quanh không thấy có chiếc thuyền nào, đành thả bộ dọc ven sông. Chàng đi một lúc thấy phía xa có một chiếc thuyền câu đậu cách bờ mười trượng, ngư phủ đang mải mê thả câu. Chàng lên tiếng gọi:

-Ngư phủ đại ca! Làm ơn cho tôi quá giang đệ xin hậu tạ., vì thuyền đậu khá xa ngư phủ hình như không nghe tiếng chàng gọi nên vẫn ngồi yên. Ðại Nham liền vận hết nội công, gọi vài tiếng nữa. Lát sau chàng thấy một chiếc thuyền nhỏ trương cao buồm từ trên thượng lưu theo ven bờ thả xuống. Lúc thuyền đó tới chỗ Ðại Nham đứng, người lái đó lên tiếng trước:

- Có phải khách định quá giang đấy không?

Ðại Nham cả mừng đáp:

-Ðúng thế, phiền đại ca giúp cho.

Người lái đó đáp:

- Quá giang một chuyến thì phải trả một nén bạc.

Ðại Nham thấy người lái đò đòi hơi đắt, nhưng nghĩ mình phải qua song cho kịp nên cũng bằng lòng.

- Thôi được, một lạng bạc cũng được.

Ðoạn chàng tung mình nhảy xuống thuyền mũi thuyền bị trầm xuống tức thì.

Người lái đò không có phòng bị nên suýt bị ngã lộn xuống sông, kinh hãi hỏi:

-Sao khách nặng thế, trên người khách mang vật gì vậy.

Ðại Nham liền lấy ra một lạng bạc ra đưa cho người lái đò, vừa cười vừa nói:

- Không có chi, chỉ vì khinh công của tôi non nớt đó thôi.

Tuy vậy người lái đò vẫn tỏ vẻ hồ nghi đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào lưng Ðại Nham.

Chiếc thuyền thuận buồm xuôi gió, đi tréo sang sông, nhanh nhẹn vô cùng. đi được một dặm bỗng thấy phía xa có sóng ngầm bủa tới, tiếng sóng càng lúc càng to.

Ðại Nham liền hỏi:

(Xin lỗi thiếu hai trang)

Chàng thấy chiếc thuyền của chàng không thể nào tiếp tục lướt sóng được nữa, liền tung mình nhảy lên mũi thuyền bàn tay máu. Lúc ấy vừa có một ngọn sóng lớn đánh tới chiếc thuyền buốm bàn tay máu nhô cao hơn trượng.

Ðại Nham đang ở trên không mủi thuyền nhô lên, chàng rớt xuống đáy thuyền. Trong lúc nguy ngập chàng vỗ hai cánh tay, giở khinh công Thế Vân Tung nhảy lên cao được hơn trượng, nhờ thế chàng mới hạ được chân trên mủi thuyền đó.

Chàng thấy cửa khoang thuyền đóng kia không có ai cả, liền lớn tiếng gọi:

- Có người ngã xuống nước, mau mau cứu vớt.

Chàng nói liền hai ba câu, nhưng không có tiếng trả lời. Tức giận chàng liền giơ tay đẩy cửa khoang thuyền . nhưng chàng vừa đụng vào cửa khoang thì thấy gia lạnh vô cùng. Lúc ấy chàng mới hay cửa khoang thuyền cũng làm bằng gang thép. Chàng lại đẩy mạnh một cái nữa nhưng không sao đẩy nổi.

Chàng dồn hết sức vào hai cánh tay quát lớn một tiếng song chưởng đẩy mạnh một cái, cánh cửa sắt đó vẫn không chuyển động, nên chàng nghĩ nếu tung một chưởng nữa có lẽ cửa khoang sẽ mở tung ra. Bỗng nghe từ trong khoang có người lớn tiếng nói:

-Khinh công Thế Vân Tung và chưởng lực của Trấn Sơn chưởng của phải Võ Ðang quả danh bất hư truyền. Dư tam hiệp hãy để thanh đao Ðồ Long thì chúng tôi sẽ tiễn tam hiệp sang sông ngay.

Tiếng nói rất ôn hoà và có vẻ thân thiện. Chàng nhận ra ngay tiếng nói của tên thuộc hạ của giáo chủ Bạch Mi Giáo. Thế ra thuyền bàn tay máu này là thuyền của Bạch Mi Giáo, vì thế tên lái đò vừa thấy đã mạo hiểm nhảy xuống sông mà lánh nạn. Nhưng không hiểu sao đối phương biết tên họ của mình và lại còn biết thanh đao Ðồ Long ở trong tay mình nữa?

Chàng còn đang ngẫm nghĩ chưa kịp trả lời thì người nọ tiếp:

-Dư Tam Hiệp chắc đang ngạc nhiên vì không biết tại sao chúng tôi biết tên họ của Tam Hiệp phải không? Sự thật không có gì kỳ lạ cả, vì khinh công Thế Vân Trung và chưởng lực Trấn Sơn chưởng ngoài cao thủ phái Võ Ðang thì không ai có thể sử dụng xuất thần nhập hoá như thế. Dư Tam Hiệp chưa bước chân vào tỉnh Triết Giang của chúng tôi thì ba hôm trước chúng tôi đã biết rồi, chỉ tiếc dọc đường chúng tôi không có dịp đón tiếp Dư Tam Hiệp, mong Tam Hiệp tha lỗi.

Ðại Nham nghe người đó nói vậy, không biết trả lời ra sao cho phải, nhưng giây lát sau chàng cũng nói:

- Những việc khác ta hãy khoan nói tới đây, bây giờ trước mắt mau cừu người lái đò kia.

Người nọ ha hả cười rồi đáp:

- Tên lái đò có cái tên là "ma nước" thường ngày đòi khách trên sông Tiền Ðường này. Y đã giết không biết bao nhiêu người rồi. Dư Tam Hiệp nhân nghĩa hơn người có lòng tốt muốn cứu y , nhưng y đã dóm gói tiền bạc của Tam Hiệp đấy.

Ðại Nham thấy tên lái đó quỉ quyệt đã nghi ngờ, lại nghe người đó nói đúng sự suy đoán của mình liền hỏi:

- Ngài quí danh là gì? Có thể hiện thân cho tại hạ nhìn mặt không?

Người nọ đáp:

-Bạch MI Giáo chúng tôi với quí phái sơ thân vô cớ, không thù không oán, chúng ta không nên gặp nhau thì hơn. Dư Tam Hiệp nên để thanh đao Ðồ Long lại ở trước mũi thuyền, chúng tôi sẽ tiễn Tam Hiệp qua sông ngay.

-Ðại Nham nghe nói tức giận vô cùng liền nói:

- Thanh đao Ðồ Long này có phải của quí giáo đâu !

Người nọ đáp:

- Vẫn biết thế, nhưng con dao này là vô giá, người trong thiện hạ ai cũng muốn chiếm được.

Ðại Nham lại hỏi:

- Ðúng thế, con dao này lọt vào tay ai thì tại hạ cũng phải đem về Võ Ðang để sư phụ định đoạt. Tại hạ tuổi trẻ, hiểu biết ít, không biết tự mình giải quyết ra sao.

Người nọ lên tiếng, nhưng tiếng rất nhỏ như tiếng muỗi kêu:

Ðại Nham bèn lên tiếng hỏi:

- Bạn nói gì thế?

Người trong khoang thuyền lại nói nữa, nhưng tiếng còn nhỏ hơn, nên chàng chỉ thoáng nghe:

- Dư Tam Hiệp Ðồ Long Ðao

Chàng tiến lên hai bước bèn hỏi tiếp:

-Bạn nói gì thế?

Lúc ấy bỗng có một ngọn sóng đánh tới làm cho múi thuyền bắn hẳn lên. Ðại Nham bỗng thấy bụng ngực đùi mình như bị muỗi cắn. Lúc ấy đang là đầu xuân lẽ ra không có muỗi, nhưng chàng không để ý, thuận tay vỗ vào chỗ ngứa ấy hai cái rồi lớn tiếng nói:

- Quí giáo vì con dao ấy mà giết không biết bao nhiêu người , để lại mấy chục cái xác ở Hải Thần Miếu, quả thật thủ đoạn của quí giáo ác độc vô cùng.

Người trong khoang thuyền tiếp:

- Xưa nay Bạch Mi Giáo ra tay không biết nặng nhẹ, đối với kẻ ác thì chúng tôi ra tay nặng, đối với người tử tế thì chúng tôi ra tay nhẹ. Như trường hợp của Dư Tam Hiệp chẳng hạn, nổi tiếng nghĩa hiệp khắp giang hồ thì chúng tôi không nỡ giết hại tánh mạng. Nếu Tam Hiệp để lại con dao đó, tại hạ sẽ tặng thuốc giải Kim Dâu muỗi ngay.

Ðại Nham nghe nói Kim Dâu muỗi, rùng mình kinh hãi, vội rờ tay lên ngực và bụng chàng cảm thấy những chổ đó hơi tê, tự như muỗi đốt vậy. Chàng liền nghĩ:

"Lúc này làm gì có muỗi, huống hồ ta đang ở trên sông lớn" , nhưng chàng tỉnh ngộ ngay "vừa rồi y cố ý nói thật nhỏ để dụ ta tới gần ném ám khí đó" chàng bỗng nghĩ đến bọn người của phái Hải Sa và tên lái đò đều sợ hãi Bạch My Giáo như rắn rết. Như thế, chất độc trong ám khí của chúng thế nào cũng lơi hại vô cùng. Chàng suy tính:

"Bây giờ chỉ có cách ra tay bắt ép y phải đưa thuốc giải" đoạn chàng liền giơ song chưởng lên che mắt, che ngực tung mình vào trong khoang thuyền. Chân chàng vừa hạ xuống ván thuyền đã thấy một người từ trong khoang thuyền

múa chưởng đánh tới. Chàng tức giận vô cùng dồn mười thành kình lực vào chưởng đẩy mạnh một cái, chỉ nghe kêu "Bùng" một tiếng, chưởng của hai người đã va chạm nhau, rồi cả hai cùng lui về phía sau mấy bước. Vì chân chàng chưa đứng xuống thuyền nên chàng bị đẩy trở lui về mũi thuyền. Chàng cảm thấy bàn tay đau buốt tận xương. Chàng không ngờ đã bị mắc mưu đối phương, vì chàng tay không mà đối phương cầm lợi khí trong tay, nên khi hai chưởng va chạm nhau, chưởng lực của người nọ với chưởng của Ðại Nham chỉ tám lạng nửa cân, nếu y không dùng quỉ kế thì thắng sao nổi Ðại Nham. Ðại Nham vừa đứng yên đã nghe người nọ lên tiếng với giọng rất nho nhã:

- Chưởng lực của Dư Tam Hiệp quả thật kinh người, tại hạ xin bái phục. Nhưng thế tinh đinh trong tay tại hạ có một chất độc riêng.

Ðại Nham tức giận vô cùng mở bọc áo lấy con đao Ðồ Long ra. Hai tay cầm chắc cán đao nhảy tới chém ngang một cái, cánh cửa sắt bị chém đứt đôi liền. Con dao này bề ngoài rất mộc mạc, nhưng sắc bén tuyệt luân. Ðại Nham càng chém càng cao hứng, chém luôn bảy tám nhát. Khoang thuyền bằng sắt gặp phải bảo đao hoá ra như giấy bị chém đứt từng mảnh rơi cả xuống sông. Người ngồi trong khoang không biết ẩn nơi đâu nữa, liền nhảy lui về đằng lái và la to:

- Người bị trúng hai thứ độc, còn tác oai tác phúc gì chớ?

Ðại Nham đáp:

- Ðược, người đưa thuốc giải cho ta, ta đưa bảo đao.

Chàng vừa nói vừa múa bảo đao nhảy tới nhắm lưng tên nọ chém liên tiếp.

Người nọ thấy thế công của chàng mạnh vô cùng, thuận tay cầm luôn cái neo sắt lên đỡ chỉ nghe soẹt một tiếng cái neo sắt đã bị dao chém làm đôi.

Người nọ nhảy sang bên và la lớn:

- Người muốn lấy bảo đao hay muốn bảo tồn tánh mạng?

Ðại Nham đáp:

- Người đưa thuốc giải đây, ta trao bảo đao cho.

Lúc ấy những vết muỗi đốt ở chân chàng đã thấy tê ngứa, chàng đoán biết chắc chất độc đã loang dần ra. Chàng vô tình lượm được thanh đao Ðồ Long này nên cũng không coi trọng lắm, có mất cũng không tiếc. Chàng bèn vất ngay thanh dao xuống mặt thuyền kêu loong coong.

Người đó cả mừng cúi xuống nhặt lấy đao, dùng tay áo chùi ra vẻ quí trọng vô cùng. Người nọ đứng trước phía trăng nên không rõ mặt.

Ðại Nham lấy làm lạ vì y mải xem đao mà không lấy thuốc giải. Lúc sau, chàng bỗng thấy vết thương ngày càng đau bèn lên tiếng hỏi:

- Tại hạ đã đưa đao để đổi thuốc, vậy thuốc đâu?

Người nọ ha hả cười hình như y cho lời nói của Ðại Nham có vẻ trào lộng mà thôi.

Ðại Nham tức vô cùng, lớn tiếng hỏi tiếp:

- Ta hỏi ngưoi lấy thuốc giải sao người cười hoài vậy.

Người nọ giơ ngón tay trỏ ra chỉ mặt chàng vừa cười vừa nói:

- Hì, hì sao ngươi ngốc thế, sao không chờ ta trao thuốc giải trước rồi hãy trao bảo đao cho ta?

Ðại Nham giận dữ đáp:

- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, đã nhận lời lấy dao đổi thuốc lý nào người lừa dối ta hay sao?

Người nọ vừa cười vừa nói tiếp:

- Trong tay ngươi có bảo đao ta còn sợ hãi ngươi ba phần vì nếu địch không lại nổi ta, ngươi sẽ vứt đao xuống sông, chưa chắc ta mò lên được. Còn giờ đây con dao đã về tay ta, người còn muốn ta đưa thuốc giải nữa hay sao?

Ðại Nham nghe người đó nói vậy, một hơi lạnh từ đáy lòng bốc lên. Chàng nghĩ thầm: "phái Bạch Mi Giáo và Võ Ðang vô oán vô thù sao lại có chuyện giết hại nhau? Võ công của người này cũng khá cao, ta tưởng y là người có địa vị nên mới đưa thanh đao Ðồ Long cho y trước, ngờ đâu y là dối trá như vậy."

Nghĩ tới đây, chàng nghe người nọ nói tiếp:

- Này Dư Tam Hiệp, những Kim Dâu muỗi không lợi hại cho lắm, nhưng những chất độc trong thât tinh đinh thì lợi hại vô cùng. mười hai tiếng sau, những bắp thịt của Dư Tam Hiệp sẽ bị bong từng mảng một. Tai mũi chân tay cũng bị tiêu ma. Ngoại trừ thuốc giải của bổn giáo ra, dù có thần tiên hạ phàm cũng không sao cứu được, nhưng nếu có thuốc giải

của bổn giáo giải độc cho, Dư Tam Hiệp cũng chỉ cứu được khỏi chết thôi, còn võ công tuyệt thế nổi danh thiên hạ của Dư Tam Hiệp từ nay không còn tồn tại trên thế gian nữa.

Giọng nói của y nghe rất êm, tựa như người thân khuyên bảo. Ðại Nham cố nén căm tức rồi nói :

-Ðại trượng phu sống chết có số, ta.....

(Xin lỗi thiếu một trang)

/102

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status