Chương 30:
Bối Duyệt trả lời chú già bằng hành động... Tay của cô dọc theo mông anh trượt xuống tới côn ŧᏂịŧ, hung hăng nhéo lấy côn ŧᏂịŧ của anh một cái như muốn mau hành động, đừng nhiều lời.
Lăng Thanh Thầm thở dốc, côn ŧᏂịŧ của anh cứng rắn trong lòng bàn tay cô.
Anh cúi đầu, ngậm lấy núʍ ѵú của cô, chỉ cần vài phút đã làm cho nó cứng cáp. Tay anh dò dẫm vào "cửa mở" của cô, giúp cô mở rộng.
Mới vừa thâm nhập một ngón tay, bên trong đã trở nên ướŧ áŧ.
"Cô bé... sao lại ướt như vậy?" Anh chỉ nhẹ nhàng khuấy động, tạo ra tiếng chuyển động của nước.
Bối Duyệt nắm lấy côn ŧᏂịŧ của anh, lòng bàn tay của cô trượt trên phần đầu nhạy cảm: "Anh cũng vậy đấy."
Phần đầu nhạy cảm bị ma sát tạo ra cảm giác vô cùng sướиɠ, Lăng Thanh Thầm thở dốc và côn ŧᏂịŧ càng cứng hơn. Anh biết mình không thể trừng phạt cô lúc này.
Chỉ có thể tự tin rằng anh sẽ làm tốt việc "trừng phạt" cô trên giường.
"Cửa mở" của cô đã trở nên mềm mại, rõ ràng là đã sẵn sàng.
Lăng Thanh Thầm nắm lấy côn ŧᏂịŧ của mình, đặt nó ở "cửa mở" của cô.
Anh in một nụ hôn trên môi cô, an ủi: "Bé yêu, hãy chịu đựng một chút nhé."
"Cửa mở" nhỏ bé bị côn ŧᏂịŧ to của anh đâm vào, hai người đều thở dốc. Lăng Thanh Thầm bị loại cảm giác này lôi cuốn, mạnh mẽ.
Phần đầu côn ŧᏂịŧ chỉ mới tiến vào một nửa, sự căng tràn và ướŧ áŧ làm Lăng Thanh Thầm không thể kiềm chế bản thân.
Anh tiếp tục tiến vào, nhưng anh chưa bao giờ làm việc này với một người còn trinh, "cửa mở" quá chật. Và côn ŧᏂịŧ của anh lại quá to, cứng nhắc.
Phần còn lại của côn ŧᏂịŧ đứng ngoài, những gân xanh giật giật, rất là không ổn.
Vật to như vậy muốn chui vào cái hố nhỏ thật sự rất khó khăn.
Bối Duyệt cảm thấy rõ rệt, ngoài cảm giác nóng rát, là cảm giác đau đớn.
Liệu đây có phải là cảm giác bị chiếm hữu không? Cả cơ thể cô như bị chia đôi, đau đớn từ dưới thân lan lên tận đỉnh đầu.
Cô run rẩy khắp người, nơi nhạy cảm càng siết chặt. Lăng Thanh Thầm nhẹ nhàng thúc vào rồi rút ra: “Bé yêu... Em có đau không, nếu em không thể chịu được thì hôm nay...”
Anh định rút ra nhưng lại bị cô giữ lại: “Lăng Thanh Thầm, đừng rời đi...”
Hai người lăn lộn một hồi, côn ŧᏂịŧ của anh tiếp tục đi sâu vào trong, Bối Duyệt đau đến run rẩy: “Lăng Thanh Thầm, là đàn ông phải chịu đau đớn.”
Nếu cô đau, anh cũng phải chịu đau.
Nghe những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Lăng Thanh Thầm không thể kiềm chế được. Anh đặt hai tay lên mông cô, nâng cô lên phía người mình.
“Ngoan nào...”
Anh ngậm môi cô, hôn cô sâu, dưới cùng cố gắng mạnh mẽ thúc vào nơi nhạy cảm của cô. Đầu tiên, anh nhẹ nhàng thúc vào và rút ra, nhưng khi nghe tiếng rên của cô, anh đột ngột thúc sâu vào.
“Ưmmm...”
Bối Duyệt cong người lên, đau đớn, móng tay của cô nhọn vào da thịt anh.
Nơi nhạy cảm của cô cũng bị co bóp khi cô gồng người lên.
“Bé yêu... em co quá chặt, hãy thả lỏng ra nào.”
Côn ŧᏂịŧ của Lăng Thanh Thầm như bị cô kẹp chặt, cô đau, anh cũng cảm thấy đau.
“Lăng Thanh Thầm...em đau...”
Nước mắt đã rơi xuống, khuôn mặt của cô nhăn nhó, đôi mắt đẫm lệ, quả thực là quá kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lăng Thanh Thầm vừa liếʍ nước mắt của cô, nhưng cũng không thể kiềm chế được sức lực từ dưới cùng.
Mỗi lần, anh càng trở nên mạnh mẽ hơn so với lần trước.
“Bé yêu, em kẹp anh thật sướиɠ.”
Cảm giác thật sự so với sự tưởng tượng của mình tốt hơn hàng trăm nghìn lần, anh hận không thể hòa nhập cô vào trong cơ thể mình.
Chân cô bị anh mở rộng tới mức tối đa, anh đè lên người cô, côn ŧᏂịŧ của anh có thể chạm vào điểm sâu nhất, đâm vào nơi nhạy cảm và mềm mại của cô.
Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra đầy ra nệm giường.
“Lăng Thanh Thầm... Lăng Thanh Thầm...” Cô gọi tên anh một cách dịu dàng, thực ra không còn đau như lúc đầu nữa.
Nhưng cô vẫn muốn gọi tên anh, từng chữ một, truyền vào tai anh.
Anh đáp lại cô bằng giọng nói quyến rũ, nụ hôn nóng bỏng rơi khắp nơi trên cơ thể cô. Nhưng tốc độ càng lúc càng nhanh, hai chân của anh căng ra, côn ŧᏂịŧ của anh liên tục chạm vào mông cô tạo ra âm thanh "bạch bạch bạch".
“Bé... Bé yêu...”
Hai người ôm chặt lấy nhau cho đến khi cả hai đều đạt đến đỉnh điểm.
/194
|