Tự Vân luôn luôn không thích vị “Gấu hoang” ở đối diện kia.
Lần đầu tiên đưa Bạc Hà về nhà đã đắc tội cô: Trong lòng cô đã không thích, về sau Bạc Hà không biết sao lại bắt đầu thân thiết với vị gấu hoang kia, cái kẻ cơ bắp kia lại còn đến gõ cửa nữa chứ!
Vừa khéo ngày đó Tự Vân ở nhà, vừa mở cửa đã thấy một người đàn ông như mãnh thú đứng ở cửa, gương mặt dữ dằn nói một tiếng:“Hi.”
Nếu không phải người ở trước mắt, cô sẽ cho rằng có sấm đánh bên tai, rung ù ù. Cô sợ tới mức không kịp đóng cửa lao vào trong phòng. Nếu không phải Bạc Hà ngăn cô, cô suýt chút nữa đã đập vào đâu đó rồi.
Kết quả người đàn ông đi vào cửa còn phải cúi thấp đầu một chút mới không đụng vào cạnh cửa kia còn dám không thoải mái trừng mắt với cô. Thật sự là…… Siêu đáng sợ. Cô gần như là chạy trối chết, khóa cửa phòng run rẩy.
Cái tên cơ bắp kia còn dám ở phòng khách ồn ào:“Sao vậy? Tôi cho rằng lá gan cô đã nhỏ rồi, sao bạn cùng phòng với cô và bạn trai cô ấy lá gan còn nhỏ hơn vậy?”
“Nói nhỏ một chút, nói nhỏ một chút.” Bạc Hà vội vẫy tay,“Anh đừng nói to như vậy, rất dọa người.”
Chờ anh ta rời đi rất lâu, Tự Vân mới giật mình hồi hồn đẩy cửa phòng ra, xác định anh ta thực sự đi rồi, cô gào lên:“Chị Bạc Hà! Loại đàn ông này mà chị cũng dám cho anh ta vào trong nhà? Nhìn đã biết là đồ ‘bánh’, đúng là biến thái!”
“Anh ấy chỉ đến đổi sách với chị thôi……” Bạc Hà thực bối rối,“Bằng không về sau chị sang nhà anh ấy đổi. Anh ấy không phải biến thái, là hàng xóm mới của chúng ta!”
“Em chẳng thèm loại hàng xóm mới này!” Tự Vân nhảy dựng lên. Nói đùa sao, Bạc Hà ngốc như là thỏ trắng nhỏ, đi vào nhà con gấu biến thái kia thì sao có thể toàn thây? Nghe nói có “bánh” nam nữ đều có thể……
“Thôi.” Tự Vân vô cùng kiên quyết,“Thôi để anh ta sang đây đi! Nghe này, chị đừng vào nhà anh ta, lúc em không ở nhà cũng đừng cho anh ta vào! Ít nhất em ở nhà còn có thể báo cảnh sát, chị ở nhà anh ta làm sao biết có thể……”
“Này này……” Bạc Hà có chút dở khóc dở cười, cô gãi gãi má. Phải giải thích thế nào Tự Vân mới có thể tin tưởng, kỳ thực Gấu tiên sinh an toàn hơn Chiêu Vinh rất nhiều?“Anh ấy thật sự là người tốt!”
“Làm trò, cái loại đàn ông này vừa thấy đã biết.” Tự Vân cười nhạt,“Luyện cơ bắp dị dạng, nhất định là đồ ‘bánh’ tự kỷ lại tự đại. Cái loại người kỳ lạ, không khéo anh ta định dùng chị để che mắt người khác thôi.”
“Rốt cuộc ‘bánh’ là cái gì?” Bạc Hà hồ đồ. Cô chỉ biết bánh lô hội, bánh rau câu, nhưng Gấu tiên sinh nhìn thế nào cũng không giống bánh rau câu?
“Chị Bạc Hà, chị đừng ngây thơ thế chư?” Tự Vân bất đắc dĩ,“Là g-a-y, gay đó, chị không biết Giordano và Chanel khác nhau chỗ nào, nhưng ngay cả gay là cái gì cũng không biết sao?”
…… Thì ra là thế.“Chị nghĩ hàng xóm mới của chúng ta hẳn là không phải đâu.” Bạc Hà nở nụ cười, tuy rằng cô lớn hơn Tự Vân mấy tuổi, có đôi khi lại cười hồn nhiên hơn cả cô ấy,“Mà dù đúng cũng có sao, anh ấy là người tốt.”
Tự Vân trợn tròn mắt, nhìn Bạc Hà một hồi lâu, rất nghiêm túc vỗ bả vai cô,“Chị Bạc Hà, chúng ta ở chung hai năm, thấy chị cứ sống cuộc sống như tu sĩ thế này thật sự không tốt lắm, nhưng tội gì phải tìm loại đàn ông này? Bạn trai cho dù không kết hôn, cũng nên chọn người thuận mắt một chút, nhã nhặn một chút. Loại cơ bắp này không phải gay thì chính là biến thái, chị đừng ngây thơ để mà bị lừa!”
Gay với cả biến thái gì chứ. Không biết vì sao Bạc Hà cảm thấy rất không vui, cô nhẫn nhịn, nói:“Không phải, anh ấy chỉ là hàng xóm mới của chúng ta, chị không muốn có bạn trai!” Trong lòng cô hơi nhói đau, khẽ nói,“Chị không định kết hôn, cũng không muốn có bạn trai.”
Bình thường nhìn cô ngốc ngốc, bây giờ càng ngốc hơn vài lần. Tự Vân tức giận nói:“Muốn làm bà cô sao?”
Lời này giống như kim châm, Bạc Hà đỏ mặt cúi đầu, trong lòng bắt đầu khổ sở.
“Kỳ thực, bảo vệ thân phận gái trinh là sáng suốt.” Tự Vân buông tay,“Còn trong trắng có vẻ đáng giá! Ai, đừng thể hiện vẻ mặt không đồng tình này, dù nói thế nào đi chăng nữa đây cũng là sự thật! Chính vì gái trinh bây giờ đáng quý, cho nên ở trên thị trường hôn nhân mới thể hiện ra giá trị của con gái, đây cũng là lý do vì sao em luôn luôn duy trì thân phận trong trắng……”
Bạc Hà nghe mà sửng sốt, đổi thành cô trợn mắt. Tính Bạc Hà bảo thủ, cho nên trước giờ không Tự Vân chưa bao giờ nói chuyện này cùng cô. Nhưng nghe đến Tự Vân vẫn còn trong trắng, cô thực sự ngây người.
“Phụt, Chị Bạc Hà, chị quả thật rất ngây thơ.” Tự Vân không khỏi bật cười,“Chị chắc chắn nghĩ, em và Chiêu Vinh…… Sao còn có thể đúng không? Nói cho chị, rất nhiều chuyện đều có thể dựa vào kỹ thuật để hoàn thành……” Cô lặng lẽ ở nói vài câu bên tai Bạc Hà, hại Bạc Hà mặt như muốn phun lửa.
Bạc Hà lặng lẽ ôm mông,“…… Vậy không phải rất rất đau sao?” Trời ạ!
“Chịu thôi, tương lai em còn phải lập gia đình!” Tự Vân nũng nịu ngang dọc ở trên sofa,“Em không nhất định sẽ gả cho Chiêu Vinh. Nhỡ không gả, chẳng phải em chịu thiệt sao? Dù sao đàn ông ấy à, chỉ cần đến là được, đến chỗ nào bọn họ không so đo đâu. Chị Bạc Hà, nếu chị muốn chơi đùa cùng người đàn ông kia cũng được ……” Cô thương hại nhìn Bạc Hà thuần khiết gần như ngu xuẩn,“Tốt nhất học chiêu này, tương lai lấy chồng vẫn trong trắng hoàn mỹ nha.”
“…… Chị không định chơi đùa với anh ấy.” Bạc Hà ngơ ngác trả lời, cô cảm thấy suy nghĩ có chút hỗn loạn,“Chị đi tắm rửa trước.”
Đứng ở dưới vòi hoa sen, Bạc Hà ngây người về phía nước. Là cô rất ngốc, hay là Tự Vân rất thông minh? Loại chuyện yêu đương này có thể tính ai lợi ai thiệt sao? Chẳng lẽ không phải vong tình thiêu đốt, phấn đấu quên mình sao?
Mày nhìn xem chính mình đi, muốn đốt ra cái gì? Chỉ còn một đống tro tàn mà thôi. Mặt gương mờ mờ chiếu ra khuôn mặt cô, cô trong gương như đang cười nhạo chính mình bên ngoài gương.
Không sai, Tự Vân mới thông minh. Cô muốn cười, dòng nước lại uốn lượn qua đôi má. Nhưng loại thông minh này, thực sự không thích hợp với cô…… Cô không có cách nào yêu thêm một người, lừa anh.
Phải, cô rất ngốc. Cô không có thể làm như vậy…… Huống chi, cô đã sớm không còn trong trắng.
“Tôi không chơi nổi.” Cô suy yếu mơ hồ nói với gương,“Tôi sẽ không chơi, tôi cũng không muốn chơi đùa với bất cứ…… Loại chuyện này, tôi sẽ không.”
Ngày hôm sau, mắt Bạc Hà sưng lên.
Ứng Nguyên bây giờ mỗi ngày đưa cô đến trạm xe điện ngầm, thấy mắt cô sưng đỏ, hỏi cô làm sao vậy, cô vội vã lấp liếm.
Thấy cô không muốn nói, Ứng Nguyên cũng không hỏi, chỉ an ủi cười cười với cô.
Tuy rằng anh cười rộ lên vẫn là vẻ mặt dữ tợn, nhưng trong mắt Bạc Hà lại rất cảm động. Anh thật tốt, cũng không cố sống cố chết hỏi như thẩm vấn phạm nhân.
“Lúc nào muốn nói hãy nói với tôi, biết chưa?” Anh đã cố gắng hạ giọng nhưng vẫn vang dội như đang kêu gọi.
“Ừ, tôi không sao.” Cô cười cười, rất muốn vỗ vỗ tay anh, lại vẫn thẹn thùng lùi về,“Cám ơn.”
Ai, vì sao Tự Vân không rõ, Gấu tiên sinh là người tốt?
May mắn Tự Vân luôn có rất nhiều hoạt động, luôn tới khuya mới về, hai người kia rất ít khi chạm mặt. Bằng không, hai người đều không có hảo cảm với đối phương, thường thường nói xấu đối phương trước mặt cô, muốn cô đáp lời thế nào đây?
Nhưng dù thế nào cũng không thể tránh khỏi thời điểm ngẫu nhiên chạm mặt, Tự Vân và Ứng Nguyên vẫn cố gắng duy trì mức lễ phép cơ bản, điều này làm cho Bạc Hà đang toát mồ hôi hột cũng được thở phào.
Dần dần, Tự Vân cũng quen Ứng Nguyên ra vào nhà. Bởi vì Ứng Nguyên hay ra ra vào vào nhà, Chiêu Vinh cũng ít khi đến than thở hơn. Đối với người ham thích tự do như Tự Vân mà nói, thật sự là tin vui lớn, vậy nên cũng cố gắng bỏ qua cho Ứng Nguyên.
Kỳ thực Ứng Nguyên đến cũng chỉ để đưa sách. Anh thích đọc, sách trong nhà thành núi cũng thấy đọc không đủ, còn thường xuyên đến tiệm thuê sách. Dần dần, anh phát hiện Bạc Hà vô cùng tiết kiệm, ngay cả thuê sách cũng khống chế dự toán, anh dứt khoát tự mình đi thuê một đống, ngay cả sách cất trong nhà cũng đưa cho Bạc Hà đọc.
Ngoại trừ mỗi sau ngày bữa tối tản bộ, thời gian còn lại gần như đều ở phòng khách nhỏ của Bạc Hà đọc sách, thỉnh thoảng cũng xem tivi.
Đương nhiên, một người đàn ông vóc dáng cao lớn chen chúc trên sô pha nhỏ nhà các cô, cùng Bạc Hà nhỏ gầy sóng vai ngồi, hình ảnh muốn quái dị đến mức nào thì quái dị đến mức đó. Nhưng nể tình Ứng Nguyên mang đến rất nhiều đồ ăn vặt điểm tâm ngọt — đại phần đều vào trong bụng Tự Vân, Tự Vân cũng rất thông minh không có ý kiến.
Một sáng sớm Chủ nhật, Ứng Nguyên lại cầm theo một túi sách lớn cùng đồ ăn vặt đến. Vừa mở cửa, lại nhìn thấy Bạc Hà đang khóc, anh giật nảy mình.
“Làm sao vậy? Ai bắt nạt cô?!” Anh quýnh lên, giọng cũng lớn hơn, xuyên thấu qua đan điền* mạnh mẽ, quả thực là đinh tai nhức óc.
[*]Đan điền: vùng dưới rốn
Bạc Hà cầm điều khiển từ xa nức nở,“…… Không, không phải……anh, anh sẽ cười tôi……”
“Cười cô? Làm sao có thể? Cô khóc thành như vậy, chẳng lẽ là bạn cùng phòng bắt nạt cô? Con nhóc chết tiệt, tôi thay cô báo thù!” Anh siết nắm đấm lớn.
“Không, không phải……” Cô cố gắng tìm lại giọng nói khàn khàn,“Là…… Gấu nhỏ, mẹ gấu nhỏ chết.”
“Mẹ gấu nhỏ?” Anh mờ mịt, đi theo Bạc Hà đang khóc vào nhà, phát hiện cô đang xem kênh thế giới động vật, đến đoạn gấu mẹ sập bẫy chết, gấu con phải tìm cách sinh tồn trong hoàn cảnh nguy hiểm bốn phía.
Bạc Hà biết chính mình thực buồn cười, nhưng cô không nhịn được, Tự Vân đã sớm quen cô đa sầu đa cảm như vậy, luôn che đầu ngủ đến giữa trưa, đỡ phải nhìn cô rửa mắt.
Cô cũng, cô cũng muốn tránh phải rửa mắt, ai biết mở kênh thế giới động vật lại thành thế này, lại làm sao mà biết Ứng Nguyên sáng sớm đã sang?
Nhưng cô cô cô…… Cô thật sự không nhịn được, oa một tiếng, cô òa khóc lên, chỉ có thể dùng giấy ăn che miệng lại. Gấu tiên sinh nhất định không chịu nổi cô.
Lén liếc anh một cái, phát hiện Gấu tiên sinh đang che mắt, hai hàng lệ từ khe hở uốn lượn chảy xuống.
“Tôi, tôi luôn tránh xem thứ này……” Phát hiện Bạc Hà khóc thút thít đang trợn mắt nhìn anh, anh càng xấu hổ,“Đừng nhìn tôi! Mất mặt, rất mất mặt……”
“Này, cũng không mất mặt!” Bạc Hà khẽ òa lên,“Ô ô ô ~~ cũng không mất mặt! Gấu tiên sinh là người tốt mới khóc…… Gấu nhỏ thật đáng thương ……” Cô khóc đưa hộp giấy cho anh,“Uống, uống nước…… Ô ô, bằng không lát nữa cổ sẽ đau……”
Ứng Nguyên rốt cuộc không nhịn được, lặng lẽ ôm hộp giấy khóc rống lên.
Tự Vân vừa dậy vừa khéo nhìn thấy “Kỳ quan Thế giới” này, sắc mặt cô trắng bệch, sờ sờ trán mình. Cô phát sốt sao? Một con gấu hoang cùng một con thỏ trắng nhỏ ở nhà cô làm tang sự?
“Ai chết vậy?”
“Tự… Tự Vân…… Gấu mẹ chết…… Thật đáng thương ……” Bạc Hà khóc òa lên.
Tự Vân trừng mắt nhìn Bạc Hà vừa sáng sớm đã rửa mắt, cùng cái kẻ cơ bắp đầu vai không ngừng run run kia — trong phòng này thì ra chỉ còn có cô là người bình thường.
“Em ngủ thêm lát nữa thì hơn……”
Chờ xem xong, hai người trên sofa vẫn còn lau nước mắt, hộp giấy đã trống không.
“Tôi bình thường, bình thường sẽ không như vậy.” Ứng Nguyên vội vàng giải thích,“Dù gãy xương, tôi cũng chỉ cười cười, nhưng tôi không xem được loại này……” Anh rất bất đắc dĩ, đối với những thứ nhỏ yếu bất lực này, anh luôn không kìm chế được.
“Tôi biết.” Bạc Hà khụt khịt,“Bởi vì Gấu tiên sinh là người tốt, tấm lòng cũng rất tốt.”
“…… Tôi không phải họ Hùng.”
Hai người im lặng ngồi một lát. Ứng Nguyên thật sự có hơi ngượng ngùng, khía cạnh vô cùng mềm mại này của anh là bí mật của riêng anh. Đàn ông nên có dáng vẻ của đàn ông, anh cũng cho rằng mình thực man, nhưng là loại mềm lòng chết tiệt này…… Thật sự không đủ man!
“Khóc xong cảm giác thực thoải mái.” Bạc Hà ngẩng đôi mắt còn hơi sưng, cô cười, như là trời trong sau cơn mưa.“Anh muốn xem cùng tôi không? Tôi còn có “Chắp cánh bay xa”[1] đấy.”
Chắp cánh bay xa?!“Phim Amy dẫn đàn vịt trời cô bé nuôi bay về phương Nam sao?” Không, đừng, trong nhà anh cũng có, không biết đã xem mấy chục lần…… Nhưng khóc ở trong nhà thì không có người khác nhìn thấy.
“Không thích sao?” Bạc Hà tràn ngập thất vọng,“Một người xem một người khóc thực không có ý nghĩa……”
Khóc còn muốn tìm bạn? Ứng Nguyên tức giận liếc nhìn cô một cái. Nhưng cùng nhau khóc vì gấu nhỏ đáng thương, cảm giác thực ra……
cũng khá tốt.
“DVD nhà tôi tốt hơn.” Bạc Hà nhìn thấy thì không sao, anh không muốn cho bạn cùng phòng của cô nhìn thấy.“Tới nhà tôi xem đi? Tôi cũng có bộ này.”
Bạc Hà không nghĩ nhiều liền gật đầu. Trong lúc bất tri bất giác, cảnh giác đối với Gấu tiên sinh đã không còn, nhất là sau khi cùng nhau khóc, ở trong lòng đã thấy thân thiết với anh hơn rất nhiều.
Dọa người chỉ có bề ngoài và giọng nói mà thôi. Cô biết, nội tâm Gấu tiên sinh là vô cùng vô cùng lương thiện.
Không dám nói là bạn anh, còn chưa dám. Nhưng cô hy vọng có một ngày Gấu tiên sinh có thể làm bạn của cô.
Lần đầu tiên đưa Bạc Hà về nhà đã đắc tội cô: Trong lòng cô đã không thích, về sau Bạc Hà không biết sao lại bắt đầu thân thiết với vị gấu hoang kia, cái kẻ cơ bắp kia lại còn đến gõ cửa nữa chứ!
Vừa khéo ngày đó Tự Vân ở nhà, vừa mở cửa đã thấy một người đàn ông như mãnh thú đứng ở cửa, gương mặt dữ dằn nói một tiếng:“Hi.”
Nếu không phải người ở trước mắt, cô sẽ cho rằng có sấm đánh bên tai, rung ù ù. Cô sợ tới mức không kịp đóng cửa lao vào trong phòng. Nếu không phải Bạc Hà ngăn cô, cô suýt chút nữa đã đập vào đâu đó rồi.
Kết quả người đàn ông đi vào cửa còn phải cúi thấp đầu một chút mới không đụng vào cạnh cửa kia còn dám không thoải mái trừng mắt với cô. Thật sự là…… Siêu đáng sợ. Cô gần như là chạy trối chết, khóa cửa phòng run rẩy.
Cái tên cơ bắp kia còn dám ở phòng khách ồn ào:“Sao vậy? Tôi cho rằng lá gan cô đã nhỏ rồi, sao bạn cùng phòng với cô và bạn trai cô ấy lá gan còn nhỏ hơn vậy?”
“Nói nhỏ một chút, nói nhỏ một chút.” Bạc Hà vội vẫy tay,“Anh đừng nói to như vậy, rất dọa người.”
Chờ anh ta rời đi rất lâu, Tự Vân mới giật mình hồi hồn đẩy cửa phòng ra, xác định anh ta thực sự đi rồi, cô gào lên:“Chị Bạc Hà! Loại đàn ông này mà chị cũng dám cho anh ta vào trong nhà? Nhìn đã biết là đồ ‘bánh’, đúng là biến thái!”
“Anh ấy chỉ đến đổi sách với chị thôi……” Bạc Hà thực bối rối,“Bằng không về sau chị sang nhà anh ấy đổi. Anh ấy không phải biến thái, là hàng xóm mới của chúng ta!”
“Em chẳng thèm loại hàng xóm mới này!” Tự Vân nhảy dựng lên. Nói đùa sao, Bạc Hà ngốc như là thỏ trắng nhỏ, đi vào nhà con gấu biến thái kia thì sao có thể toàn thây? Nghe nói có “bánh” nam nữ đều có thể……
“Thôi.” Tự Vân vô cùng kiên quyết,“Thôi để anh ta sang đây đi! Nghe này, chị đừng vào nhà anh ta, lúc em không ở nhà cũng đừng cho anh ta vào! Ít nhất em ở nhà còn có thể báo cảnh sát, chị ở nhà anh ta làm sao biết có thể……”
“Này này……” Bạc Hà có chút dở khóc dở cười, cô gãi gãi má. Phải giải thích thế nào Tự Vân mới có thể tin tưởng, kỳ thực Gấu tiên sinh an toàn hơn Chiêu Vinh rất nhiều?“Anh ấy thật sự là người tốt!”
“Làm trò, cái loại đàn ông này vừa thấy đã biết.” Tự Vân cười nhạt,“Luyện cơ bắp dị dạng, nhất định là đồ ‘bánh’ tự kỷ lại tự đại. Cái loại người kỳ lạ, không khéo anh ta định dùng chị để che mắt người khác thôi.”
“Rốt cuộc ‘bánh’ là cái gì?” Bạc Hà hồ đồ. Cô chỉ biết bánh lô hội, bánh rau câu, nhưng Gấu tiên sinh nhìn thế nào cũng không giống bánh rau câu?
“Chị Bạc Hà, chị đừng ngây thơ thế chư?” Tự Vân bất đắc dĩ,“Là g-a-y, gay đó, chị không biết Giordano và Chanel khác nhau chỗ nào, nhưng ngay cả gay là cái gì cũng không biết sao?”
…… Thì ra là thế.“Chị nghĩ hàng xóm mới của chúng ta hẳn là không phải đâu.” Bạc Hà nở nụ cười, tuy rằng cô lớn hơn Tự Vân mấy tuổi, có đôi khi lại cười hồn nhiên hơn cả cô ấy,“Mà dù đúng cũng có sao, anh ấy là người tốt.”
Tự Vân trợn tròn mắt, nhìn Bạc Hà một hồi lâu, rất nghiêm túc vỗ bả vai cô,“Chị Bạc Hà, chúng ta ở chung hai năm, thấy chị cứ sống cuộc sống như tu sĩ thế này thật sự không tốt lắm, nhưng tội gì phải tìm loại đàn ông này? Bạn trai cho dù không kết hôn, cũng nên chọn người thuận mắt một chút, nhã nhặn một chút. Loại cơ bắp này không phải gay thì chính là biến thái, chị đừng ngây thơ để mà bị lừa!”
Gay với cả biến thái gì chứ. Không biết vì sao Bạc Hà cảm thấy rất không vui, cô nhẫn nhịn, nói:“Không phải, anh ấy chỉ là hàng xóm mới của chúng ta, chị không muốn có bạn trai!” Trong lòng cô hơi nhói đau, khẽ nói,“Chị không định kết hôn, cũng không muốn có bạn trai.”
Bình thường nhìn cô ngốc ngốc, bây giờ càng ngốc hơn vài lần. Tự Vân tức giận nói:“Muốn làm bà cô sao?”
Lời này giống như kim châm, Bạc Hà đỏ mặt cúi đầu, trong lòng bắt đầu khổ sở.
“Kỳ thực, bảo vệ thân phận gái trinh là sáng suốt.” Tự Vân buông tay,“Còn trong trắng có vẻ đáng giá! Ai, đừng thể hiện vẻ mặt không đồng tình này, dù nói thế nào đi chăng nữa đây cũng là sự thật! Chính vì gái trinh bây giờ đáng quý, cho nên ở trên thị trường hôn nhân mới thể hiện ra giá trị của con gái, đây cũng là lý do vì sao em luôn luôn duy trì thân phận trong trắng……”
Bạc Hà nghe mà sửng sốt, đổi thành cô trợn mắt. Tính Bạc Hà bảo thủ, cho nên trước giờ không Tự Vân chưa bao giờ nói chuyện này cùng cô. Nhưng nghe đến Tự Vân vẫn còn trong trắng, cô thực sự ngây người.
“Phụt, Chị Bạc Hà, chị quả thật rất ngây thơ.” Tự Vân không khỏi bật cười,“Chị chắc chắn nghĩ, em và Chiêu Vinh…… Sao còn có thể đúng không? Nói cho chị, rất nhiều chuyện đều có thể dựa vào kỹ thuật để hoàn thành……” Cô lặng lẽ ở nói vài câu bên tai Bạc Hà, hại Bạc Hà mặt như muốn phun lửa.
Bạc Hà lặng lẽ ôm mông,“…… Vậy không phải rất rất đau sao?” Trời ạ!
“Chịu thôi, tương lai em còn phải lập gia đình!” Tự Vân nũng nịu ngang dọc ở trên sofa,“Em không nhất định sẽ gả cho Chiêu Vinh. Nhỡ không gả, chẳng phải em chịu thiệt sao? Dù sao đàn ông ấy à, chỉ cần đến là được, đến chỗ nào bọn họ không so đo đâu. Chị Bạc Hà, nếu chị muốn chơi đùa cùng người đàn ông kia cũng được ……” Cô thương hại nhìn Bạc Hà thuần khiết gần như ngu xuẩn,“Tốt nhất học chiêu này, tương lai lấy chồng vẫn trong trắng hoàn mỹ nha.”
“…… Chị không định chơi đùa với anh ấy.” Bạc Hà ngơ ngác trả lời, cô cảm thấy suy nghĩ có chút hỗn loạn,“Chị đi tắm rửa trước.”
Đứng ở dưới vòi hoa sen, Bạc Hà ngây người về phía nước. Là cô rất ngốc, hay là Tự Vân rất thông minh? Loại chuyện yêu đương này có thể tính ai lợi ai thiệt sao? Chẳng lẽ không phải vong tình thiêu đốt, phấn đấu quên mình sao?
Mày nhìn xem chính mình đi, muốn đốt ra cái gì? Chỉ còn một đống tro tàn mà thôi. Mặt gương mờ mờ chiếu ra khuôn mặt cô, cô trong gương như đang cười nhạo chính mình bên ngoài gương.
Không sai, Tự Vân mới thông minh. Cô muốn cười, dòng nước lại uốn lượn qua đôi má. Nhưng loại thông minh này, thực sự không thích hợp với cô…… Cô không có cách nào yêu thêm một người, lừa anh.
Phải, cô rất ngốc. Cô không có thể làm như vậy…… Huống chi, cô đã sớm không còn trong trắng.
“Tôi không chơi nổi.” Cô suy yếu mơ hồ nói với gương,“Tôi sẽ không chơi, tôi cũng không muốn chơi đùa với bất cứ…… Loại chuyện này, tôi sẽ không.”
Ngày hôm sau, mắt Bạc Hà sưng lên.
Ứng Nguyên bây giờ mỗi ngày đưa cô đến trạm xe điện ngầm, thấy mắt cô sưng đỏ, hỏi cô làm sao vậy, cô vội vã lấp liếm.
Thấy cô không muốn nói, Ứng Nguyên cũng không hỏi, chỉ an ủi cười cười với cô.
Tuy rằng anh cười rộ lên vẫn là vẻ mặt dữ tợn, nhưng trong mắt Bạc Hà lại rất cảm động. Anh thật tốt, cũng không cố sống cố chết hỏi như thẩm vấn phạm nhân.
“Lúc nào muốn nói hãy nói với tôi, biết chưa?” Anh đã cố gắng hạ giọng nhưng vẫn vang dội như đang kêu gọi.
“Ừ, tôi không sao.” Cô cười cười, rất muốn vỗ vỗ tay anh, lại vẫn thẹn thùng lùi về,“Cám ơn.”
Ai, vì sao Tự Vân không rõ, Gấu tiên sinh là người tốt?
May mắn Tự Vân luôn có rất nhiều hoạt động, luôn tới khuya mới về, hai người kia rất ít khi chạm mặt. Bằng không, hai người đều không có hảo cảm với đối phương, thường thường nói xấu đối phương trước mặt cô, muốn cô đáp lời thế nào đây?
Nhưng dù thế nào cũng không thể tránh khỏi thời điểm ngẫu nhiên chạm mặt, Tự Vân và Ứng Nguyên vẫn cố gắng duy trì mức lễ phép cơ bản, điều này làm cho Bạc Hà đang toát mồ hôi hột cũng được thở phào.
Dần dần, Tự Vân cũng quen Ứng Nguyên ra vào nhà. Bởi vì Ứng Nguyên hay ra ra vào vào nhà, Chiêu Vinh cũng ít khi đến than thở hơn. Đối với người ham thích tự do như Tự Vân mà nói, thật sự là tin vui lớn, vậy nên cũng cố gắng bỏ qua cho Ứng Nguyên.
Kỳ thực Ứng Nguyên đến cũng chỉ để đưa sách. Anh thích đọc, sách trong nhà thành núi cũng thấy đọc không đủ, còn thường xuyên đến tiệm thuê sách. Dần dần, anh phát hiện Bạc Hà vô cùng tiết kiệm, ngay cả thuê sách cũng khống chế dự toán, anh dứt khoát tự mình đi thuê một đống, ngay cả sách cất trong nhà cũng đưa cho Bạc Hà đọc.
Ngoại trừ mỗi sau ngày bữa tối tản bộ, thời gian còn lại gần như đều ở phòng khách nhỏ của Bạc Hà đọc sách, thỉnh thoảng cũng xem tivi.
Đương nhiên, một người đàn ông vóc dáng cao lớn chen chúc trên sô pha nhỏ nhà các cô, cùng Bạc Hà nhỏ gầy sóng vai ngồi, hình ảnh muốn quái dị đến mức nào thì quái dị đến mức đó. Nhưng nể tình Ứng Nguyên mang đến rất nhiều đồ ăn vặt điểm tâm ngọt — đại phần đều vào trong bụng Tự Vân, Tự Vân cũng rất thông minh không có ý kiến.
Một sáng sớm Chủ nhật, Ứng Nguyên lại cầm theo một túi sách lớn cùng đồ ăn vặt đến. Vừa mở cửa, lại nhìn thấy Bạc Hà đang khóc, anh giật nảy mình.
“Làm sao vậy? Ai bắt nạt cô?!” Anh quýnh lên, giọng cũng lớn hơn, xuyên thấu qua đan điền* mạnh mẽ, quả thực là đinh tai nhức óc.
[*]Đan điền: vùng dưới rốn
Bạc Hà cầm điều khiển từ xa nức nở,“…… Không, không phải……anh, anh sẽ cười tôi……”
“Cười cô? Làm sao có thể? Cô khóc thành như vậy, chẳng lẽ là bạn cùng phòng bắt nạt cô? Con nhóc chết tiệt, tôi thay cô báo thù!” Anh siết nắm đấm lớn.
“Không, không phải……” Cô cố gắng tìm lại giọng nói khàn khàn,“Là…… Gấu nhỏ, mẹ gấu nhỏ chết.”
“Mẹ gấu nhỏ?” Anh mờ mịt, đi theo Bạc Hà đang khóc vào nhà, phát hiện cô đang xem kênh thế giới động vật, đến đoạn gấu mẹ sập bẫy chết, gấu con phải tìm cách sinh tồn trong hoàn cảnh nguy hiểm bốn phía.
Bạc Hà biết chính mình thực buồn cười, nhưng cô không nhịn được, Tự Vân đã sớm quen cô đa sầu đa cảm như vậy, luôn che đầu ngủ đến giữa trưa, đỡ phải nhìn cô rửa mắt.
Cô cũng, cô cũng muốn tránh phải rửa mắt, ai biết mở kênh thế giới động vật lại thành thế này, lại làm sao mà biết Ứng Nguyên sáng sớm đã sang?
Nhưng cô cô cô…… Cô thật sự không nhịn được, oa một tiếng, cô òa khóc lên, chỉ có thể dùng giấy ăn che miệng lại. Gấu tiên sinh nhất định không chịu nổi cô.
Lén liếc anh một cái, phát hiện Gấu tiên sinh đang che mắt, hai hàng lệ từ khe hở uốn lượn chảy xuống.
“Tôi, tôi luôn tránh xem thứ này……” Phát hiện Bạc Hà khóc thút thít đang trợn mắt nhìn anh, anh càng xấu hổ,“Đừng nhìn tôi! Mất mặt, rất mất mặt……”
“Này, cũng không mất mặt!” Bạc Hà khẽ òa lên,“Ô ô ô ~~ cũng không mất mặt! Gấu tiên sinh là người tốt mới khóc…… Gấu nhỏ thật đáng thương ……” Cô khóc đưa hộp giấy cho anh,“Uống, uống nước…… Ô ô, bằng không lát nữa cổ sẽ đau……”
Ứng Nguyên rốt cuộc không nhịn được, lặng lẽ ôm hộp giấy khóc rống lên.
Tự Vân vừa dậy vừa khéo nhìn thấy “Kỳ quan Thế giới” này, sắc mặt cô trắng bệch, sờ sờ trán mình. Cô phát sốt sao? Một con gấu hoang cùng một con thỏ trắng nhỏ ở nhà cô làm tang sự?
“Ai chết vậy?”
“Tự… Tự Vân…… Gấu mẹ chết…… Thật đáng thương ……” Bạc Hà khóc òa lên.
Tự Vân trừng mắt nhìn Bạc Hà vừa sáng sớm đã rửa mắt, cùng cái kẻ cơ bắp đầu vai không ngừng run run kia — trong phòng này thì ra chỉ còn có cô là người bình thường.
“Em ngủ thêm lát nữa thì hơn……”
Chờ xem xong, hai người trên sofa vẫn còn lau nước mắt, hộp giấy đã trống không.
“Tôi bình thường, bình thường sẽ không như vậy.” Ứng Nguyên vội vàng giải thích,“Dù gãy xương, tôi cũng chỉ cười cười, nhưng tôi không xem được loại này……” Anh rất bất đắc dĩ, đối với những thứ nhỏ yếu bất lực này, anh luôn không kìm chế được.
“Tôi biết.” Bạc Hà khụt khịt,“Bởi vì Gấu tiên sinh là người tốt, tấm lòng cũng rất tốt.”
“…… Tôi không phải họ Hùng.”
Hai người im lặng ngồi một lát. Ứng Nguyên thật sự có hơi ngượng ngùng, khía cạnh vô cùng mềm mại này của anh là bí mật của riêng anh. Đàn ông nên có dáng vẻ của đàn ông, anh cũng cho rằng mình thực man, nhưng là loại mềm lòng chết tiệt này…… Thật sự không đủ man!
“Khóc xong cảm giác thực thoải mái.” Bạc Hà ngẩng đôi mắt còn hơi sưng, cô cười, như là trời trong sau cơn mưa.“Anh muốn xem cùng tôi không? Tôi còn có “Chắp cánh bay xa”[1] đấy.”
Chắp cánh bay xa?!“Phim Amy dẫn đàn vịt trời cô bé nuôi bay về phương Nam sao?” Không, đừng, trong nhà anh cũng có, không biết đã xem mấy chục lần…… Nhưng khóc ở trong nhà thì không có người khác nhìn thấy.
“Không thích sao?” Bạc Hà tràn ngập thất vọng,“Một người xem một người khóc thực không có ý nghĩa……”
Khóc còn muốn tìm bạn? Ứng Nguyên tức giận liếc nhìn cô một cái. Nhưng cùng nhau khóc vì gấu nhỏ đáng thương, cảm giác thực ra……
cũng khá tốt.
“DVD nhà tôi tốt hơn.” Bạc Hà nhìn thấy thì không sao, anh không muốn cho bạn cùng phòng của cô nhìn thấy.“Tới nhà tôi xem đi? Tôi cũng có bộ này.”
Bạc Hà không nghĩ nhiều liền gật đầu. Trong lúc bất tri bất giác, cảnh giác đối với Gấu tiên sinh đã không còn, nhất là sau khi cùng nhau khóc, ở trong lòng đã thấy thân thiết với anh hơn rất nhiều.
Dọa người chỉ có bề ngoài và giọng nói mà thôi. Cô biết, nội tâm Gấu tiên sinh là vô cùng vô cùng lương thiện.
Không dám nói là bạn anh, còn chưa dám. Nhưng cô hy vọng có một ngày Gấu tiên sinh có thể làm bạn của cô.
/23
|