Có hoa có rượu cuốc đất làm ruộng

Chương 1: Cuộc đời mới.

/1


Chương 1. Cuộc đời mới.

Edit: Luxi.

“ Hây dô ~ hây dô” một đám hán tử để trần cánh tay cùng  hô hào khẩu hiệu đồng loạt dùng lực.

Họ buộc một sợi dây thừng thô to quanh eo của mình nâng theo khối đá vừa lớn lại vừa vuông vức liên tục đi về phía trung tâm, theo sức lực mọi người cùng nhau nện xuống, nền đất từ từ nén chặt.
Vây quanh họ là những đứa bé ánh mắt lóe sáng, suýt soa hâm mộ,không ngừng đánh giá những người này nếu không có cơ thể rắn chắc, thêm vài năm luyện tập thì không thể làm được. Chỉ một sai lầm cũng  sẽ đem mọi công sức đổ bỏ. Nhưng quan trọng nhất là mọi người trong đó có nhiều năm hợp tác ăn ý với nhau, nếu không  phải vậy mặt đất sẽ không từng khối từng khối một được nén lại chặt chẽ.
Trình Chí Cao ở trong góc vẫn tiếp tục miệt mài bào khối gỗ, cùng với những đứa trẻ cùng tuổi xung quanh không giống nhau, một chút cũng không bị hấp dẫn đến, chuyên chú nhìn mảnh gỗ trong tay gần như nhẵn nhụi hoàn chỉnh.

" Mãn thúc a ... Mã thúc sinh rồi...." một đứa nhỏ choai choai từ bên ngoài chạy vào, xông tới quá vội vàng chân lảo đảo vài bước mới đứng vững, lộ ra khuôn mặt đen nhỏ đỏ bừng đầy mồ hôi.
Mọi người cười rộ lên, chọc hài tử kia : " Nha, tiểu Hắc tử, thúc thúc nào của ngươi muốn sinh vậy?"

Tiểu Hắc tử vội tới giậm chân, xông tới trước mặt Trình Đại Mãn vẫn còn làm việc kêu lên:" Mãn thúc, mau ngừng làm việc lại, nương ta bảo đến gọi ngươi về, nói là thẩm muốn sinh."

Tảng đá vẫn còn nâng lên cao ở giữa không trung, Trình Đại Mãn tự nhiên ngay lập tức không thể bỏ xuống được, Trình Chí Cao lúc này đã chạy tới, một phen nắm cổ áo tiểu Hắc tử:" Là nương ta, nương ta...."

" Ân, đúng vậy, đúng vậy, người nhanh lên kêu mãn thúc."

Lần này vừa vặn nện lúc đá xuống, Trình Đại Mãn buông tay hét lên một tiếng tiếng lớn:"các huynh đệ, nương tử ta muốn sinh, các ngươi làm trước."
" Đi đi ...đi đi."
Trình Đại Mãn kéo con cả nhà mình Trình Chí Cao cùng với nhóc đưa tin tiểu Hắc tử cùng nhau đi về nhà.

Thôn này không tính là quá lớn nên Trình Đại Mãn kéo theo hai hài tử đi hơn một khắc liền thấy nhà mình, dọc đường đi hắn suy nghĩ tới hình như thời gian không đúng lắm, lần trước cấp bà đỡ nhìn xem đã nói là phải còn hơn dưới nữa tháng mới sinh, vậy làm sao nói sinh là sinh được.

Bất quá, Ninh thị cũng đã sinh hai đứa con trai, Trình Chí Cao, Trình Chí Viễn, đây là lần thứ ba mang thai, cũng coi như là đã có kinh nghiệm, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

Bước vào cửa nhà, nhưng không nghe tiếng nương tử kêu to cùng thanh âm khuyên  nhủ của bà đỡ, hoàn toàn yên tĩnh, đang định mở miệng hỏi chợt nghe nương tử nhà mình khàn khàn cổ họng khóc kêu lên:" Đây là tạo cái nghiệt gì, đang yên đang lành tự làm mình té ngã, hài tử sinh ra lại không được?"

Bà đỡ nói:" Có lẽ là việc té ngã dẫn tới tổn thương, đứa bé sinh ra sắc mặt đã tím đi, cũng không khóc không kêu, này, này..."

Trình Đại Mãn vừa nghe đến vậy cũng bất chấp quy củ nam nhân không được vào phòng sinh, sáng nay lúc đi vẫn hoàn hảo đứa nhỏ nói không còn là không còn sao, hắn thế nào cũng không thể chấp nhận, vọt vào phòng sinh, một tay xách dậy hài tử trong tay bà đỡ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn đã tím tái, ngủ giống như một con mèo nhỏ, vô thanh vô tức, trái tim hắn đau nhói, đem hài tử lật ngược lại, bàn tay thô ráp hướng cái mông nhỏ ba ba liền đánh lên.

"Oa.......oa oa oa...." lực đạo tay của hắn rất lớn, sau khi đánh bốn năm cái cơ thể nhỏ của hài tử bỗng nhiên run lên, miệng nôn ra một ngụm gì đó không sạch sẽ, lớn tiếng khóc lên.

" Cảm ơn trời đất, a di đà phạt." Ninh thị chắp hai tay lại, vừa rơi nước mắt vừa thì thầm niệm.

Bà đỡ mắt sáng lên lập tức nói:" Thật sự là... hài tử này muốn cùng phụ thân nhà mình gần gũi, không phải hắn đến thì đã bằng lòng khóc ngay sao."

Trình Đại Mãn cũng một hơi dài thở ra, đem đưa nhỏ giao cho bà đỡ nhấc chân ra khỏi phòng.

" Phụ thân, phụ thân" Trình Chí Cao ngoài cửa đã vội đến nguy rồi nhưng lại không dám đi vào, thấy Trình Đại Mãn đi ra lập tức tiến tới vây lại.

"Không có việc gì, con lại có thêm một muội muội, về sau phải cùng với đệ đệ con hết mực yêu thương bé con."

"Dạ, biết ạ." Trình Chí Cao nhảy lên, một phen nắm bả vai tiểu Hắc tử : " đi, đi với ta xem muội muội của ta."

Bà đỡ đã đem bên trong phòng thu thập sạch sẽ mới mở cửa phòng cho bọn họ đi vào.

Trình Đại Mãn đứng ở một bên nhìn Trình Chí Cao cùng tiểu Hắc tử đứng ở phía bên kia hai cái đầu nhỏ chen cùng một chỗ, cẩn thân nhìn đứa bé sắc mặt vẫn còn chút tím tái.

Qua một hồi lâu tiểu Hắc tử mới lên tiếng, lỗ mãng nói:" Làm sao lại xấu như vậy nha, so với con heo mới sinh nhà ta còn xấu hơn."

" Ngươi đồ ngu ngốc, ngươi mới so với heo xấu xí." Trình Chí Cao bàn tay giơ lên vỗ về phía gáy nó.

Tiểu Hắc tử xoa xoa đầu bất mãn than thở, quả thật đúng là thực xấu nha, mặt nhiều nếp nhăn lại vừa hồng vừa tím người còn nhỏ như vậy, người còn có cảm giác dính dính một chút cũng không đẹp.

Chạng vạng, trời vẫn chưa hoàn toàn tối lại, chợt nghe bên ngoài truyền tới một trận tiếng gào hưng phấn, một nam hài cỡ bốn năm tuổi vọt một cái đẩy cửa phòng ra nhanh chóng chạy tới bên giường:" Nương, nương là đệ đệ hay là muội muội?"

" Là một muội muội." Ninh thị nằm trên giường vừa sờ đầu con trai thứ của mình vừa trả lời.

Đại ca Trình Đại Mãn Trình Đại Trụ theo sau vào phòng, lớn tiếng cười:" Đệ muội a, thêm một nha đầu nha."

“Đúng vậy, đại ca."
Trình Đại Mãn cũng theo lại cùng chào hỏi đại ca mình:”Đại ca, không phải đã nói vài ngày nữa ta tới đón nhị nhi tử về sao? Làm sao huynh phải đem nó đưa về rồi."

"Không có việc gì, trong thôn chúng ta cũng có nhà muốn sinh khi bà đỡ lại vừa lúc ta nghe em dâu đã sinh nên thuận tiện tới đây xem tiểu chất nữ."

Trình Đại Trụ đi đến đầu giường, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng sờ khuôn mặt hài tử, cau mày nói:”Đứa nhỏ này, như thế nào sắc mặt không được tốt lắm."

“Đều tại ta, vốn còn nữa tháng nữa mới sinh, lúc sáng ta cho gà ăn không chú ý làm thức ăn rơi vãi xuống chân làm mình té ngã, lúc sau đó bắt đầu đau. Đứa nhỏ vừa mới sinh ra cũng không có khóc, may mắn Đại Mãn dùng sức vỗ vài cái đều đem mấy thứ bẩn trong miệng phun ra, lúc này mới khóc lên." Vừa nghe thấy việc này, Ninh thị lại bắt đầu trách cứ chính mình.

“Được rồi được rồi, không có việc gì, hài tử chúng ta nào dễ hỏng, nuôi thêm mấy ngày nữa thì tốt lên thôi, để cho hai đứa nhỏ giúp muội nhiều chút, muội chỉ cần dưỡng tốt thân thể mình là được." Trình Đại Trụ vội vàng an ủi mấy câu, từ trong ngực lấy ra một xâu tiền đặt lên bàn.

Trình Đại Mãn vội vàng cầm tiền lên trả lại, Ninh thị cũng lắc đầu:" Đại ca, không cần đâu."

"Cầm đi, ta cũng không có nhiều cho các ngươi, tiền này chính là bình thường lúc bày tiệc rượu đám cưới giúp người ta làm đôi ba chuyện vụn vặt kiếm tiền tiêu vặt, không ai biết cả, cứ giữ lại mua cho đệ muội vài ngón ngon bồi bổ thân mình." Trình Đại Trụ cười ha ha, đem tiền giao cho đệ đệ nhà mình.

Ý tứ của hắn thực rõ ràng, tiền này là tiền riêng của hắn, không để cho vợ hắn biết đến nên lấy cho đi không thành vấn đề.

Trình Đại Mãn vẫn lắc đầu đẩy về:" Đại ca, Cường tử cũng nên cưới vợ rồi, tiền này huynh giữ lại, đem làm hôn lễ cho náo nhiệt một chút có thể diện chút, cũng là cho Cường tử kiếm chút mặt mũi."

Trình Đại Mãn do dự một chút, nhíu mày:" cho các đệ cầm thì cứ cầm đi, làm sao phải nhiều lời như vậy, tiền lấy vợ cho Cường tử ta đã vì hắn giữ lại không thiếu chút tiền này."

Thấy nói với y không được, Ninh thị cấp Trình Đại Mãn nháy mắt để hắn nhận tiền.

Cơm tối là do Trình Đại Mãn tự tay làm mặc dù không có tay nghề tốt như Ninh thị, bất quá đem thêm lên hai cân rượu hai nam nhân cũng không để ý những thứ này, còn Trình Chí Cao và Trình Chí Viễn suy nghĩ đều bị muội muội nhỏ gầy hấp dẫn đi. nhìn hai con mắt nhắm chặt miệng nhỏ nhắn chắp môi ra sức hút một bên ngực của mẫu thân. ánh mắt hai huynh đệ đều không nháy một cái.

Còn trong tháng ở cử, tuy đã có rất nhiều kinh nghiệm sau hai lần sinh nhi tử, nhưng một chút nước lạnh Ninh thị cũng tận lực không dám dụng, làm hỏng thân thể mình không tốt, gia đình này vẫn cần hai phu thê nàng chống đỡ. vì vậy Trình Chí Cao đang theo Trình Đại Mãn học xây nhà và làm mộc được giữ lại làm trợ thủ giúp nàng.

Mà Trình Chí Viễn không có việc có thể làm liền phụ trách trông muội muội cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ.

Qua hơn mười ngày muội muội so với ngày đầu tiên còn giống như hầu tử xấu xí đã dễ nhìn hơn rất nhiều, da mặt không hề còn nhiều nếp nhăn trở nên trắng trắng mền mền, phấn nộn đôi mắt nhắm chặt đôi lúc rãnh rỗi sẽ hé ra xem nó một chút, đôi mắt to đặc biệt đen hết sức đáng yêu, làm cho Trình Chí Viễn cả ngày ngây ngô cười.

Nhìn muội muội không ngừng quơ nắm tay nhỏ, Trình Chí Viễn vươn ngón trỏ cho nàng bắt lấy, nào ngờ tiểu muội muội liếc mắt nhìn hắn một cái, giống như ánh mắt con chó lớn cách vách thương xuyên nhìn hắn, rồi tiếp tục tự mình chơi. lòng tự ái nho nhỏ của Trình Chí Viễn thoáng cái bùng cháy, cầm lấy tay của tiểu muội muội dùng sức đem nhét ngón tay của mình vào các kẽ tay của nàng, một tay khác còn thay nàng bao chặt lấy bàn tay nhỏ.

Xem nha đầu kia tránh không thoát, Trình Chí Viễn đắt ý cười rộ lên cười chưa được vài tiếng đã thấy đôi mắt to bé con đen lúng liếng nổi lên sương mù, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên oa một tiếng khóc lên.

" Nhị tử, nhìn xem thử muội muội ngươi." bên ngoài thanh âm Ninh thị truyền vào.

"Vâng, biết ạ." Trình Chí Viễn vội vàng buông tay, vò đầu bứt tay bắt làm mặt xấu nghĩ muốn dỗ muội muội ngừng khóc, nào ngờ bé con khóc đến thê thảm vẫn không thèm nhìn mặt hắn vẫn tiếp tục chuyện của mình.

Ninh thị rút cuộc từ bên ngoài đi vào ôm lấy nữ nhi đang khóc nức nở, miệng nhẹ nhàng nĩ non dỗ dành:"Bảo bối ngoan, ngoan nào, không khóc ~a không khóc a~."

Dỗ một hồi bé con cũng chịu ngừng khóc, ghé vào lòng mẫu thân nhìn Trình Chí Viễn đứng ngốc bên giường ngơ ngác, vươn tay vung một cái cười cười.

" Nha muội muội không khóc, muội muội cười rồi." Trình Chí Viễn nhảy dựng lên vỗ tay.

"Nói nhỏ một chút, đem muội ngươi lại chọc khóc nữa cẩn thận phụ thân trở về lại đánh ngươi." Ninh thị trừng mắt liếc con trai mình.

Trình Chí Viễn che miệng lại cười tới mắt híp lại, Tăng Văn Tú nhìn về tiểu tử kia cảm nhận sự ấm áp trên lưng từ từng cái vuốt ve của Ninh thị, miệng nàng càng mở rộng thêm thật tốt có thể sống lại cũng không dễ dàng.

Trước khi chết nàng oán hận ông trời bất công, ghen tị với những người khỏe mạnh xunh quanh mình, tới khi ở bệnh viện không cam lòng nhắm mắt lại. Tại lúc nàng đang mong chờ, lại có thể một lần nữa sống, cho nàng một thân thể khỏe mạnh bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới.

Có lẽ oán niệm của nàng quá mãnh liệt, cũng có lẽ Mạnh bà đã quên cho nàng uống một ít canh, nàng thế nhưng xuyên qua thành đứa trẻ mới sinh, Tăng Văn Tú từ lúc ban đầu không dám tin cho đến mấy ngày nay một mực quan sát rút cuộc ý thức được bản thân đã trở thành một người hoàn toàn mới chờ nàng hoàn hảo sống tốt.

Phụ nữ thôn quê cơ hồ không có ai là trong tháng ở cữ hoàn toàn chờ người hầu hạ mà không làm việc, dù sao cũng không có điều kiện như vậy, Ninh thị cũng coi như một nữ nhi nhà thư hương, cũng đã nhận qua hun đúc, nàng biết rõ tháng ở cữ đối với nữ nhân quan trọng như thế nào, nhưng thật sự chẵng ai có thế giúp một tay, nàng chỉ có thể dậy làm số việc đủ khả năng giống như xách nước rữa chén những việc này đều tận lực kêu con cả Trình Chí Cao nấu nước nóng để dùng, mà Trình Chí Cao tuy còn nhỏ nhưng đã hiểu chuyện không cần nương phân phó đã tự giác giúp nàng làm tốt việc đó, còn Trình Đại Mãn cũng không có tư tưởng gia trưởng, người lúc nào cũng trốn tránh cũng sẽ giúp nàng giặt tã cho nữ nhi.

Nương Hắc tử cách vách cũng thường qua giúp một số việc, hai nhà làm hàng xóm đã được nhiều năm quan hệ cũng rất tốt, thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau. Nàng ta cầm theo một cái bát đi tới trong sân hô:" Trình gia muội tử."

Ninh thị vội đứng lên đáp lại:"Nha Trương tẩu tử ta ở trong này."

Trương tẩu tử đi tới thấy Ninh thị đang giặt tã nhìn kỹ lại thấy nước còn tỏa hơi nóng nàng hỏi:" ngươi đây là đang giặt bằng nước ấm."

Ninh thị gật đầu một cái ừm một tiếng.

Trương tẩu tử trong lòng nói thầm, đều là phụ nhân nông thôn còn tưởng chính mình là tiểu thư nhà quan, như vậy yếu ớt.

Bất quá nàng cũng chỉ nói thầm đôi câu, trong lòng cũng thật sự không để ý, đem bát hướng cái bàn trong phòng bếp để xuống:" ta luộc chút rau dại rồi đem trộn với tỏi ăn rất ngon liền bưng tới đây cho ngươi, thừa dịp vẫn còn nóng nhanh chóng ăn đi."

"Nha, tốt, vậy khi nào ăn xong ta sai nhi tử đem trả bát cho ngươi."

" Được rồi, lúc nào trả cũng được, đúng rồi ngươi có rãnh hay không, rau dại trong đất lớn lên bộ dáng thực tốt, đi đào chút về  ăn, hương vị cũng rất ngon, nếu ngươi ăn không hết có thể nhờ người mang lên trấn bán hai đồng tiền. Ngươi có đi hay không?"

" Đi ngày mai đừng quên gọi ta."

" Được rồi."

Trình Đại Mãn mấy ngày gần đây đang giúp Đỗ gia xây nhà cưới vợ, cũng thể kiếm được cho nên Ninh thị không muốn làm chậm trễ chuyện của hắn, buổi tối trước ngày đi Ninh thị kéo hai huynh đệ Trình Chí Cao cùng Trình Chí Viễn dặn đi dặn lại phải trông kỹ muội muội, đợi khi hai huynh đệ vỗ ngực cam đoan nàng mới yên tâm. ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, mang cái giỏ của mình cầm theo cái xẻng nhỏ cùng trương tẩu tử đi ra ruộng hoang đào đồ ăn.

Thời tiết này rau dại mọc nhiều nhất, trên đồng ruộng, dưới mương nước, ven đường đều mọc sung xuê đủ loại như rau sam, rau cải , rau bồ công anh, rau đắng, chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy một đám. Hai ngươi trương tẩu tử cùng Ninh thị đã thương lượng trước hôm nay chỉ đào hai loại rau rồi đem chúng trộn lại, lấy ăn một ít còn lại thì đem lên trấn trên bán.

Hai người đội mũ rơm ngồi xổm trên mặt đất chậm rãi đào.

Vừa đào vừa tán gẫu.

" Trình muội tử nha đầu nhà ngươi đã đặt tên hay chưa?"

"Còn chưa đâu, bé con nhà ta ra đời lệch giờ lúc đó cũng chưa kịp nghĩ tới, nên mấy hôm nay ta cùng Đại Mãn cân nhắc định ra được vài cái tên nhưng còn chưa có quyết định nghĩ còn muốn đi lên chùa bói một quẻ."

" Không có chuyện gì,, đừng nghĩ nhiều đứa nhỏ của chúng ta nhất định có thể bình an, nói không chừng chờ khuê nữ ngươi lớn lên còn là người mệnh phú quý đấy. Ta nghĩ thật sự khó mà nói được, lớn lên rồi với khuôn mặt nhỏ nhắn cái miệng chúm chím nhắc tới đã thấy dễ nhìn rồi." Nàng ta lựa lời dễ nghe an ủi Ninh thị.

Nghe tới đây, Ninh thị ngược lại không cao hứng gương mặt tối sầm xuống:" Trương tẩu tử ngươi đừng nói như vậy, bé con nhà ta mới không phải người mệnh phú quý, chỉ cần về sau gã cho một nam nhân tốt chịu khó cần cù sẵn lòng chăm sóc nàng cả đời ta liền thõa mãn."

Trương tẩu tử thấy nàng mất hứng, nghĩ tới mấy người trước kia nói qua chút nhàn thoại là thật, đều nói Ninh thị bên ngoài không giống nông phụ này trước kia cũng là tiểu thư nhà dòng dõi thư hương bất quá trong nhà hình như gặp biến cố gì đó, đem nàng gã cho gã nông dân không tiền không quyền chỉ biết trồng trọt, bấy giờ làm cho nàng đối với những kẻ đó vô cùng phẫn hận.

Trương tẩu tử thấy câu chuyện không tốt bàn nói tản đi, hai người lại tán gấu chuyện khác, nhìn hai cái giỏ đã muốn nhận đầy hai người quyết định trước về một chuyến làm cơm trưa cho bọn nhỏ ăn rồi buổi chiều mới tiếp tục đi đào.

Tuy rau dại đối với bọn họ là rất bình thường nhưng người trên trấn trên đều không trồng trọt xung quanh cũng không có hoa mầu rất ít khi được ăn những thứ này cho nên tửu lâu, khách điếm đều phi thường nguyện ý mua chút đến cho vài thực khách đã ăn chán thịt cá, hai người đi đến đồng ruộng nơi nối liền với thôn, tình cờ thấy lão Lỗ trên xe lừa vội vàng hướng đường lớn đi tới.

Cả hai vội chặn ông ta lại, đem rau đưa cho ông, làm cho ông ta đem lên trấn trên bán lúc này vừa vặn đem tới có thể cho các tửa lâu làm phần cơm bữa tối.

Ninh thị cước bộ nhẹ nhàng hướng nhà mình đi tới,còn chưa tới cửa liền mơ hồ nghe được tiếng nhị nhi tử gào, nàng cau mày, còn đang suy nghĩ trở về giáo huấn hắn chợt nghe tiếng đại nhi tử nói gì đó cùng lúc tiếng tiểu nhi tử khóc thút thít. trong lòng nàng lộp bộp, ném giỏ xuống hướng bên trong xông vào.


/1

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status