Không khí trời vào mùa thu khá ấm áp mát mẻ, những ánh nắng như soi rọi lên thân ảnh nhỏ nhắn của Thanh Băng. Cô đứng trên sân thượng của trường học nhìn xuống dưới.
Sân thượng là nơi Thanh Băng thích nhất ở trường JY này, cô thích cảm giác yên tĩnh lại thích cảm giác đứng trên muôn người như thế này, nó làm cô thoải mái.
Hôm nay Thanh Băng đi học khá sớm. Nếu không phải hôm qua người nào đó suốt buổi cứ cau có mặt mày không thèm nói với cô một lời nào thì Thanh Băng đã đi cùng anh rồi.
Thanh Băng đứng trên sân thượng, gió làm tóc cô bay phát phơ khung cảnh này ấm áp nhưng lại hoàn toàn đối lập với gương mặt bình thản,lạnh như băng của cô.
“Thanh Băng, sao cậu lại ở đây?”
Lại một lần nữa, hầu như lần nào Thanh Băng muốn yên tĩnh thì cũng bị phá rối.
Hoài Minh đến bên cạnh Thanh Băng cười nói.
Thanh Băng nhíu mày, anh chàng này từ lúc được xếp ngồi cạnh cô thì cứ lải nhải không cái này thì cũng tới cái khác. Thanh Băng thiệt không hiểu sao con trai lại lắm lời như thế.
“Cậu muốn gì?”-Thanh Băng hỏi.
Hoài Minh có chút ngạc nhiên sau đó mỉm cười: “Chỉ là thấy cậu thật oai thôi. Hay từ nay tôi gọi cậu là lão đại được không?”
“Tuỳ cậu.”- Thanh Băng trả lời, gọi gì cũng được. ‘Lão đại’ cũng không phải là lần đầu tiên Thanh Băng được nghe người khác gọi.
“Cậu học võ ở đâu?”- Hoài Minh thấy Thanh Băng chịu mở miệng phải nói là anh ta mừng hết cỡ, đây chẳng phải là cơ hội ngàn năm khó gặp sao.
“Tôi không học võ nhiều”
“Cậu lợi hại như vậy mà.”
“Những chiêu thức tôi sử dụng thường là dùng để sinh tồn, những chiêu thức đó thường dùng để…giết người.”
Thanh băng nói hoàn toàn là sự thật. Từ khi ở rừng rậm Amazon cô đã có khái niệm sinh tồn, cô có học võ nhưng không thiên về chính phái mà là 1 phát trí mạng.
Hoài Minh nghe xong thì mỉm cười trong mắt tràn ngập sự thán phục. Đối với cô gái này anh ta đã bị sock đến tê liệt dây thần kinh kinh ngạc rồi. Anh ta không quan tâm thân phận cô là gì chỉ biết một điều cô chính là người anh ngưỡng mộ. Anh ta ngưỡng mộ chính là hơi thở cường đại của cô, Tính khí băng lãnh của cô, sự tài giỏi của cô. Cô, chính là nữ nhân đầu tiên mà một con người cao ngạo như Hoài Minh thật sự thán phục.
Thán Phục thật đấy nhưng anh ta tuyệt đối không dám có suy nghĩ bất chính với người con gái này. 1 phần là vì cái tên Đài Phong lúc nào cũng xem anh ta là cái gai trong mắt, mặt khác lại là cô gái này quá mức băng lãnh lại quá mức lợi hại khiến anh chỉ có thể thần phục cùng sùng bái. Suy nghĩ bất chính? 18 kiếp sau anh cũng không dám.
Đối mặt với Trịnh Thanh Băng, bị khí thế vương giả cao quý, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu lòng người, gương mặt thản nhiên như mặt hồ phẳng lặng, hơi thở cường đại khiến người khác không dám thở mạnh, sự băng lãnh khiến đối phương cơ hồ như bị đóng băng. Khi đối mặt với Trịnh Thanh Băng trong vô thức người khác sẽ xem cô như là một vị thần, 1 vị nữ hoàng cao cao tại thượng. 1 người con gái nhỏ bé nhưng lại khiến trong tiềm thức của đối phương luôn tin tưởng mà dựa vào. Cô giống như 1 người có thể quyết định số phận của người khác. Đúng! Khí thế của cô vốn dĩ là như vậy.
Thanh Băng và Hoài Minh đi xuống sân, Thanh Băng đi trước còn Đài Phong đi sau. Vừa xuống thì lại gặp Đài Phong đang lạnh mặt đi vào, vừa nhìn thấy Thanh Băng và Hoài Minh từ tầng thượng đi xuống Đài Phong nhíu chắc mày đi nhanh tới kéo Thanh Băng về phía mình, choàng tay qua vai cô.
Hoài Minh vốn dĩ là công tử ăn chơi ở bên ngoài nhiều năm, đương nhiên hiểu được hành động này của Đài Phong là đang khẳng định chủ quyền.Hoài minh cười khổ.
Đài Phong lạnh mặt nhìn Hoài Minh: “Biết cái gì là khôn ngoan nhất không? Chính là đừng tuỳ tiện động vào vật sở hữu của người khác.”
Nói xong Đài Phong kéo Thanh Băng đi lướt qua Hoài Minh. Bỏ lại Hoài Minh chỉ biết cười khổ.
Thanh Băng vừa đi vừa nhíu mày. Vừa buồn cười lại vừa tức giận, cô buồn cười là vì sự trẻ con hiếm thấy của Đài Phong. Hoá ra con người lạnh lùng của anh cũng có lúc trẻ con đến đáng yêu như vậy.
Còn tức giận, hừ cái gì chứ? Vật sở hữu? Cô là Băng Long người người tôn kính lại bị đem đi làm vật sở hữu của anh? Thật đúng là dở khóc dở cười.
Thanh Băng mặc kệ Đài Phong lải nhải cái gì bên tai, cô đi thẳng vào tolet nữ. Thế đấy, anh có gan thì vào đây đi.
Vào tolet khoảng 10 phút Thanh Băng ra ngoài, nhìn qua nhìn lại thì chẳng thấy ai. Cô đi xung quanh vì cô biết dựa theo cái tình của Đài Phong, không đợi cô ra khỏi thì sẽ không đi đâu.
Thanh Băng đi qua một góc khuất gần đó…
“Đài Phong, anh cho em số điện thoại đi.”- 1 cô gái nói.
“Đi chỗ khác chơi.”
“Đi mà…”- cô gái vẫn không đi.
Đài Phong nhìn thấy Thanh Băng đi ra thì thản nhiên đi đến bên cô. Thanh Băng nhìn Đài Phong rồi lại nhìn cô gái kia. Như là nghĩ ra ý tưởng hay, khoé miệng Thanh Băng ẩn hiện ý cười khiến người ta không thể lơ là.
Thanh Băng khoát tay Đài Phong nhìn về phía cô gái đó: “Biết cái gì là khôn ngoan nhất không? Chính là đừng tuỳ tiện động vào vật sở hữu của người khác.”
Sau đó kéo Đài Phong đi. Không thèm nhìn đến sắc mặt ngỡ ngàng cùng bối rối của cô gái kia.
Đài Phong hiện giờ có thể nói là muốn tức cũng không được,trước đây anh thường dùng câu nói của cô để phản công lại cô. Thật không ngờ, cô lại học nhanh đến thế.
Trịnh Thanh Băng kéo Đài Phong đi một quãng cách đó khá xa, sau đó chóng nạnh mà nhìn anh. Cô không nói gì chỉ nhìn anh chằm chằm, anh cũng không nói gì. 2 người, anh không nói, tôi không nói, 4 con mắt nhìn nhau chằm chằm. Cho đến khi…
“Cô ta, tự nhiên tới nói chuyện…anh không có quen. Thật đó.”
Lúc này Trịnh Thanh Băng mới mở miệng: “Em quyết định rồi, con người anh quá đào hoa nên nhất định phải áp dụng biện pháp quản lý theo kiểu Tần Thủy Hoàng. Anh nghe cho rõ đây, trước khi em cho phép, nhất quyết không được gặp cô ta hay bất kì người con gái nào khác mà không có mặt em. Nếu con gái chủ động tìm anh, anh phải nhắm mắt vào. Không được phép nói chuyện, kể cả điện thoại cũng không được. Anh chạm tay trái vào người con gái khác. em chặt luôn tay trái, tay phải chạm vào em chặt luôn tay phải. Nếu như anh hôn người con gái khác hoặc bị người con gái khác hôn, em sẽ chặt cả đầu anh, moi sạch bên trong rồi thắp nến vào dùng làm đèn lồng treo trong nhà. Nghe rõ chưa?”
“Em…tàn nhẫn như vậy?”- Đài Phong không nói nên lời. Hơi bạo lực, nhưng anh rất hạnh phúc.
“Nếu anh đã là bạn trai em, em sẽ không để anh dính líu đến người con gái khác dù chỉ một chút! Có lấy em cũng phãi lấy hết,thiếu một phân một lượng cũng không thèm! Nếu anh dám tính kế với em thì em nhất định sẽ dẫm nát mỗi một khúc xương của anh.”- Trịnh Thanh Băng hùng hồn tuyên bố.
“Em có cần phải bạo lực vậy không?”-Đài Phong mỉm cười nhíu mày nhìn cô.
“Thế nào, anh có ý kiến.”-Thanh Băng mỉm cười khoanh tay nhìn anh, ngữ khí của cô như kiểu: nếu dám có ý kiến anh sẽ tiêu đời.
“Không, cứ như vậy.”- Đài Phong mỉm cười ôm chằm lấy cô.
2 con người này vốn dĩ chẳng biết gì về tình yêu. Thanh Băng từ nhỏ đã sống trong môi trường lãnh khốc,ngoại trừ cha mẹ thì cô chưa từng yêu ai cũng chưa từng được ai yêu. Bây giờ đối diện với tình yêu cô cũng chỉ biết lấy ‘quy tắc’ của cô trong Hắc Đạo ứng dụng trong tình yêu.
Đài Phong thì lại khác, anh vốn xem thường con gái nên chưa từng nghiêm túc suy nghĩ mình sẽ yêu ai. Anh chỉ biết cô là của anh, nhưng anh không ngờ… anh bá đạo cô càng bá đạo hơn. Anh ‘bạo lực’ cô lại càng ‘bạo lực’ hơn.
Sân thượng là nơi Thanh Băng thích nhất ở trường JY này, cô thích cảm giác yên tĩnh lại thích cảm giác đứng trên muôn người như thế này, nó làm cô thoải mái.
Hôm nay Thanh Băng đi học khá sớm. Nếu không phải hôm qua người nào đó suốt buổi cứ cau có mặt mày không thèm nói với cô một lời nào thì Thanh Băng đã đi cùng anh rồi.
Thanh Băng đứng trên sân thượng, gió làm tóc cô bay phát phơ khung cảnh này ấm áp nhưng lại hoàn toàn đối lập với gương mặt bình thản,lạnh như băng của cô.
“Thanh Băng, sao cậu lại ở đây?”
Lại một lần nữa, hầu như lần nào Thanh Băng muốn yên tĩnh thì cũng bị phá rối.
Hoài Minh đến bên cạnh Thanh Băng cười nói.
Thanh Băng nhíu mày, anh chàng này từ lúc được xếp ngồi cạnh cô thì cứ lải nhải không cái này thì cũng tới cái khác. Thanh Băng thiệt không hiểu sao con trai lại lắm lời như thế.
“Cậu muốn gì?”-Thanh Băng hỏi.
Hoài Minh có chút ngạc nhiên sau đó mỉm cười: “Chỉ là thấy cậu thật oai thôi. Hay từ nay tôi gọi cậu là lão đại được không?”
“Tuỳ cậu.”- Thanh Băng trả lời, gọi gì cũng được. ‘Lão đại’ cũng không phải là lần đầu tiên Thanh Băng được nghe người khác gọi.
“Cậu học võ ở đâu?”- Hoài Minh thấy Thanh Băng chịu mở miệng phải nói là anh ta mừng hết cỡ, đây chẳng phải là cơ hội ngàn năm khó gặp sao.
“Tôi không học võ nhiều”
“Cậu lợi hại như vậy mà.”
“Những chiêu thức tôi sử dụng thường là dùng để sinh tồn, những chiêu thức đó thường dùng để…giết người.”
Thanh băng nói hoàn toàn là sự thật. Từ khi ở rừng rậm Amazon cô đã có khái niệm sinh tồn, cô có học võ nhưng không thiên về chính phái mà là 1 phát trí mạng.
Hoài Minh nghe xong thì mỉm cười trong mắt tràn ngập sự thán phục. Đối với cô gái này anh ta đã bị sock đến tê liệt dây thần kinh kinh ngạc rồi. Anh ta không quan tâm thân phận cô là gì chỉ biết một điều cô chính là người anh ngưỡng mộ. Anh ta ngưỡng mộ chính là hơi thở cường đại của cô, Tính khí băng lãnh của cô, sự tài giỏi của cô. Cô, chính là nữ nhân đầu tiên mà một con người cao ngạo như Hoài Minh thật sự thán phục.
Thán Phục thật đấy nhưng anh ta tuyệt đối không dám có suy nghĩ bất chính với người con gái này. 1 phần là vì cái tên Đài Phong lúc nào cũng xem anh ta là cái gai trong mắt, mặt khác lại là cô gái này quá mức băng lãnh lại quá mức lợi hại khiến anh chỉ có thể thần phục cùng sùng bái. Suy nghĩ bất chính? 18 kiếp sau anh cũng không dám.
Đối mặt với Trịnh Thanh Băng, bị khí thế vương giả cao quý, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu lòng người, gương mặt thản nhiên như mặt hồ phẳng lặng, hơi thở cường đại khiến người khác không dám thở mạnh, sự băng lãnh khiến đối phương cơ hồ như bị đóng băng. Khi đối mặt với Trịnh Thanh Băng trong vô thức người khác sẽ xem cô như là một vị thần, 1 vị nữ hoàng cao cao tại thượng. 1 người con gái nhỏ bé nhưng lại khiến trong tiềm thức của đối phương luôn tin tưởng mà dựa vào. Cô giống như 1 người có thể quyết định số phận của người khác. Đúng! Khí thế của cô vốn dĩ là như vậy.
Thanh Băng và Hoài Minh đi xuống sân, Thanh Băng đi trước còn Đài Phong đi sau. Vừa xuống thì lại gặp Đài Phong đang lạnh mặt đi vào, vừa nhìn thấy Thanh Băng và Hoài Minh từ tầng thượng đi xuống Đài Phong nhíu chắc mày đi nhanh tới kéo Thanh Băng về phía mình, choàng tay qua vai cô.
Hoài Minh vốn dĩ là công tử ăn chơi ở bên ngoài nhiều năm, đương nhiên hiểu được hành động này của Đài Phong là đang khẳng định chủ quyền.Hoài minh cười khổ.
Đài Phong lạnh mặt nhìn Hoài Minh: “Biết cái gì là khôn ngoan nhất không? Chính là đừng tuỳ tiện động vào vật sở hữu của người khác.”
Nói xong Đài Phong kéo Thanh Băng đi lướt qua Hoài Minh. Bỏ lại Hoài Minh chỉ biết cười khổ.
Thanh Băng vừa đi vừa nhíu mày. Vừa buồn cười lại vừa tức giận, cô buồn cười là vì sự trẻ con hiếm thấy của Đài Phong. Hoá ra con người lạnh lùng của anh cũng có lúc trẻ con đến đáng yêu như vậy.
Còn tức giận, hừ cái gì chứ? Vật sở hữu? Cô là Băng Long người người tôn kính lại bị đem đi làm vật sở hữu của anh? Thật đúng là dở khóc dở cười.
Thanh Băng mặc kệ Đài Phong lải nhải cái gì bên tai, cô đi thẳng vào tolet nữ. Thế đấy, anh có gan thì vào đây đi.
Vào tolet khoảng 10 phút Thanh Băng ra ngoài, nhìn qua nhìn lại thì chẳng thấy ai. Cô đi xung quanh vì cô biết dựa theo cái tình của Đài Phong, không đợi cô ra khỏi thì sẽ không đi đâu.
Thanh Băng đi qua một góc khuất gần đó…
“Đài Phong, anh cho em số điện thoại đi.”- 1 cô gái nói.
“Đi chỗ khác chơi.”
“Đi mà…”- cô gái vẫn không đi.
Đài Phong nhìn thấy Thanh Băng đi ra thì thản nhiên đi đến bên cô. Thanh Băng nhìn Đài Phong rồi lại nhìn cô gái kia. Như là nghĩ ra ý tưởng hay, khoé miệng Thanh Băng ẩn hiện ý cười khiến người ta không thể lơ là.
Thanh Băng khoát tay Đài Phong nhìn về phía cô gái đó: “Biết cái gì là khôn ngoan nhất không? Chính là đừng tuỳ tiện động vào vật sở hữu của người khác.”
Sau đó kéo Đài Phong đi. Không thèm nhìn đến sắc mặt ngỡ ngàng cùng bối rối của cô gái kia.
Đài Phong hiện giờ có thể nói là muốn tức cũng không được,trước đây anh thường dùng câu nói của cô để phản công lại cô. Thật không ngờ, cô lại học nhanh đến thế.
Trịnh Thanh Băng kéo Đài Phong đi một quãng cách đó khá xa, sau đó chóng nạnh mà nhìn anh. Cô không nói gì chỉ nhìn anh chằm chằm, anh cũng không nói gì. 2 người, anh không nói, tôi không nói, 4 con mắt nhìn nhau chằm chằm. Cho đến khi…
“Cô ta, tự nhiên tới nói chuyện…anh không có quen. Thật đó.”
Lúc này Trịnh Thanh Băng mới mở miệng: “Em quyết định rồi, con người anh quá đào hoa nên nhất định phải áp dụng biện pháp quản lý theo kiểu Tần Thủy Hoàng. Anh nghe cho rõ đây, trước khi em cho phép, nhất quyết không được gặp cô ta hay bất kì người con gái nào khác mà không có mặt em. Nếu con gái chủ động tìm anh, anh phải nhắm mắt vào. Không được phép nói chuyện, kể cả điện thoại cũng không được. Anh chạm tay trái vào người con gái khác. em chặt luôn tay trái, tay phải chạm vào em chặt luôn tay phải. Nếu như anh hôn người con gái khác hoặc bị người con gái khác hôn, em sẽ chặt cả đầu anh, moi sạch bên trong rồi thắp nến vào dùng làm đèn lồng treo trong nhà. Nghe rõ chưa?”
“Em…tàn nhẫn như vậy?”- Đài Phong không nói nên lời. Hơi bạo lực, nhưng anh rất hạnh phúc.
“Nếu anh đã là bạn trai em, em sẽ không để anh dính líu đến người con gái khác dù chỉ một chút! Có lấy em cũng phãi lấy hết,thiếu một phân một lượng cũng không thèm! Nếu anh dám tính kế với em thì em nhất định sẽ dẫm nát mỗi một khúc xương của anh.”- Trịnh Thanh Băng hùng hồn tuyên bố.
“Em có cần phải bạo lực vậy không?”-Đài Phong mỉm cười nhíu mày nhìn cô.
“Thế nào, anh có ý kiến.”-Thanh Băng mỉm cười khoanh tay nhìn anh, ngữ khí của cô như kiểu: nếu dám có ý kiến anh sẽ tiêu đời.
“Không, cứ như vậy.”- Đài Phong mỉm cười ôm chằm lấy cô.
2 con người này vốn dĩ chẳng biết gì về tình yêu. Thanh Băng từ nhỏ đã sống trong môi trường lãnh khốc,ngoại trừ cha mẹ thì cô chưa từng yêu ai cũng chưa từng được ai yêu. Bây giờ đối diện với tình yêu cô cũng chỉ biết lấy ‘quy tắc’ của cô trong Hắc Đạo ứng dụng trong tình yêu.
Đài Phong thì lại khác, anh vốn xem thường con gái nên chưa từng nghiêm túc suy nghĩ mình sẽ yêu ai. Anh chỉ biết cô là của anh, nhưng anh không ngờ… anh bá đạo cô càng bá đạo hơn. Anh ‘bạo lực’ cô lại càng ‘bạo lực’ hơn.
/68
|