CHƯƠNG 3
Chết tiệt!
Liếc đồng hồ lần thứ năm, tôi ba chân bốn cẳng lao vào thang máy, suýt nữa thì không thể kìm mình nhảy loi choi trong khi chờ nó lên đến tầng chín. Hôm nay phải chụp ảnh các phòng để làm kỷ yếu cho công ty, mà tôi thì quên béng đi mất.
Không được chút nào, trưởng phòng mà lại đi trễ.
Cái chuông kêu ‘ding’, và cửa thang máy mở ra. Tôi phóng tới phòng nghỉ và khựng lại trước khi đập mặt vào cửa. Tôi cầm vào tay nắm, ép cho hơi thở bình ổn lại và kiểm tra lại trang phục, đảm bảo khóa quần đã kéo và không có chỗ nào lòi ra ngoài.
Tôi ghét nhất ngày chụp ảnh. Lúc nào cũng có cảm giác đang quay lại thời trung học và không ai bảo tôi chỉnh lại tóc tai trước khi quá muộn.
Bình tĩnh lại xem nào. Mày lớn đùng rồi còn gì.
Vuốt bẹp mái tóc, tôi mở cửa và sải chân vào. “Xin lỗi, tới muộn.” Tôi thản nhiên nói, nhìn quanh căn phòng trống trải, tấm phông màu xám đặt trên tường. Sáu thành viên của đội tôi đứng trước phông, và tôi giơ hai ngón tay để thể hiện kiểu vẫy nửa chừng mà tôi chỉ để dành cho những lúc cần phải ra vẻ vừa ngon lành vừa thân thiện.
Người thợ ảnh đứng thẳng dậy khỏi cái camera. “Không sao, Mr. Carlyle. Mọi người cũng vừa chuẩn bị xong.”
Khi anh ta gọi tên, tôi mới nhớ ảnh năm ngoái cũng là do anh ta chụp. “Cám ơn, Shawn.” Tôi đứng cạnh Melanie Watson. Cô cũng cao lên, nhưng chỉ đến mức năm feet chín. Không nhịn nổi, tôi cười toe. “Chào, Melanie. Tôi đã kịp nhìn qua dự án Henderson rồi. Kết quả ấn tượng đấy.”
Cô cười tươi rói. “Cám ơn, Nick!”
Melanie là thuộc cấp duy nhất có thể thoát tội khi gọi tôi bằng tên. Cô đã làm việc ở phòng hợp tác quốc tế từ trước khi tôi lên nắm quyền, và nếu như không có những hiểu biết sâu sắc của cô, tôi đã không thể vượt lên với một tốc độ như thế. Kinh nghiệm của cô là vô giá, và tôi rất mừng vì có tài năng ấy trong đội mình. “Có cái dự án khá phức tạp này mà tôi có thể nhờ vả cô đấy, nên lát nữa ghé văn phòng tôi nhé, và chúng ta sẽ—”
“Này, Shawn.”
Bụng tôi xoắn một cái khi nghe tiếng Riley. Có thể chỉ là tưởng tượng, nhưng hình như nó trầm hơn hôm thứ Sáu.
Người thợ ảnh nhìn lên. “Gì thế, Riley?”
“Anh có thấy là Mr. Carlyle, trưởng phòng, nên đứng ở giữa không?”
Tôi trợn tròn mắt, nhưng bằng cách nào đó giọng tôi vẫn đều đều. “Thật ra, tôi nghĩ đứng đầu hàng sẽ hợp lý hơn, đúng không?”
Shawn gặm ngón tay cái, nhìn qua nhìn lại. “Không, tôi thấy Riley nói đúng đấy. Anh ở giữa mới phải.”
Tôi không cần nhìn cũng biết rằng đứng giữa nghĩa là cạnh Riley. Đến giờ thì chắc hẳn cậu ta đã biết sự hiện diện của mình khiến tôi phân tâm, vậy tại sao phải hành hạ tôi như thế? Vì cách tôi đối xử với cậu ta tối thứ Sáu chăng?
Quyết tâm không để cả đội ngửi thấy mùi sợ hãi, tôi thọc tay vào túi quần và bước vào giữa hàng. “Thế này thì sao?” Tôi hỏi, quay mặt về phía camera.
“Đẹp rồi.” Shawn trả lời. “Mọi người xích lại gần nhau chút nữa thì tốt.”
Thân thể Riley đụng vào tôi, và tôi liếc mắt sang bên theo phản xạ.
Tôi thực lòng, thực lòng ước giá như tôi có mấy phản xạ tốt hơn.
“Xin lỗi, Mr. Carlyle.” Cậu ta nói, đôi mắt tinh quái tập trung hoàn toàn vào tôi. “Nếu anh muốn, tôi có thể lùi lại đằng sau một chút để không chắn mất anh.”
Tôi nhìn chằm chằm vài đôi môi đầy đặn, mịn màng kia. Thứ Sáu vừa rồi tôi không nhìn rõ, nhưng đứng ở góc sát này mới thấy chắc chắn bây giờ cậu ta phải cao sáu feet ba.
“Cậu đâu có cao đến mức đó.” Tôi lẩm bẩm, thiếu mất vài phần gay so với dự kiến. Biết làm sao? Ai bảo mắt tôi cứ dán vào môi cậu ta, và bất kể ý chí có kêu gào phản đối đến thế nào, tôi vẫn cứ băn khoăn tự hỏi chúng có vị ra sao. Như bạc hà cay chăng? Tôi có thể cảm nhận chút dư vị trong hơi thở của cậu ta. Chỉ cần nhún chân một chút là chúng tôi có thể…
Nụ cười nửa miệng của cậu ta kéo thành cái nhếch mép. “Thế à?”
Đó là lúc tôi nhận ra rằng cậu ta đang khom người xuống để nói chuyện với tôi.
Riley đứng thẳng dậy, và miệng tôi há ra khi nhìn ngang tầm mắt mắt vào yết hầu của cậu ta.
Trời đất ơi. Không khí tắc trong buồng phổi, đầu óc sôi sục của tôi tính toán rằng chiều cao của cậu ta đã đạt mức sáu feet bảy, và tôi không thể nói được gì khi ngửa cổ ra sau để nhìn vào mắt cậu ta.
“Đừng lo, Mr. Carlyle.” Riley quay sang ống kính. “Tôi sẽ đảm bảo để anh không bị chìm trong bức ảnh.”
Di chuyển cứng ngắc, tôi đối mặt vào camera. Chắc chắn hai tấm đầu tiên chỉ rõ vẻ cảnh giác trên gương mặt, nhưng tạ ơn trời là Shawn chụp vài tấm trước khi thấy hài lòng. Thậm chí tôi còn gắng gượng cười chút xíu trong một tấm ảnh nào đó nữa cơ. Tôi thầm khấn trông nó đủ mức cao ngạo và tự tin.
Shawn cám ơn mọi người, ký biên bản kết thúc buổi chụp hình. Tôi lừ lừ đi ra cửa.
“Mr. Carlyle.” Riley gọi với theo, tóm lấy cánh tay và xoay tôi lại.
Thót tim. “G-Gì?”
Cậu ta nhướn một bên lông mày. “Tôi làm xong những phần việc anh giao rồi. Chúng đang được đặt trong cơ sở dữ liệu thử nghiệm đấy.”
Xong rồi á? “Cám ơn. Hôm nay tôi sẽ xem.”
Riley cười rồi buông ra. “Ngon.”
Ngon? Tôi đã quen với giọng điệu không trịnh trọng của Melanie—chúng tôi là những đồng nghiệp thân thiết hơn mối quan hệ giữa trưởng phòng và nhân viên—nhưng gần đây các thành viên khác cũng bắt đầu mon men dò lò đi theo con đường đó. Liệu bọn họ có định chẳng chóng thì chầy gọi tôi bằng tên không thế? Liệu có… được không? Lúng túng, không biết phải trả lời Riley thế nào, tôi gật đầu với cậu ta rồi quay về văn phòng.
*****
“Phải làm lại hết.”
Ngồi phía bên kia bàn, Riley nhíu mày. “Sao cơ?”
Tôi đưa mắt nhìn ba cửa sổ hiện trên màn hình laptop và lắc đầu. “Những số liệu này không khớp, và toàn là lỗi căn bản. Cậu có một khoản trên cả ba bảng tính mà lại dẫn đến những kết quả khác nhau. Làm tệ quá, Riley.”
Cậu ta cứng người, khiến một chuỗi cơ bắp căng theo. “Anh bảo muốn có nhanh.”
“Tôi không nghĩ là cần phải chỉ ra rằng tôi muốn số chính xác nữa.”
Riley bắt đầu nhăn mặt, nhưng rồi khi tựa ra sau ghế, cậu ta chẳng còn biểu cảm nào. “Tôi phải làm gì?” Cậu ta lịch sự hỏi, vài tuần nay mới thấy cậu ta nhẹ nhàng đến thế.
Bị bất ngờ vì thái độ thay đổi, tôi kiểm tra ngày trên đồng hồ. “Tôi không cần những thứ này cho tới thứ Sáu, vậy nên hãy soát lại các bảng tính và nộp lại cho tôi vào thứ Tư. Nếu lúc đó mà vẫn chưa đúng…” Tôi thở hắt ra, vừa nhắm nghiền mắt vừa bóp sống mũi. “Tôi sẽ tự giải quyết.”
“Sao tôi với ạnh không làm cùng nhau?”
Đầu tôi hất ngược lên. “Gì cơ?”
Vẫn đang ngồi thảnh thơi trên ghế, cậu ta duỗi cặp chân dài, vắt cổ chân lên nhau. Hành động ấy càng làm tăng chiều dài của cơ thể và những cơ bắp thanh thoát. “Anh và tôi. Giống như với Melanie ấy. Chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?”
Vừa định trả lời thì ánh mắt tôi lướt phải màn hình.
“Gì thế?” Riley hỏi, tì về phía trước. “Có gì không ổn ư?”
Tôi có cài vào máy tính một phần mềm hỗ trợ, tìm kiếm những bài viết về Omnifluvac để gửi link cho tôi. Hiện tại cái máy đang sắp phát rồ vì thông tin cập nhật, biểu tượng ở góc laptop đang điên cuồng quay. Cái khỉ gì thế?
“Mr. Carlyle?”
“Chúng ta không thể làm cùng nhau được.” Tôi lơ mơ trả lời, vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính. “Cậu sẽ phải tự mài dũa kỹ năng sáng tạo và giải quyết vấn đề nếu cậu định…” Giọng tôi lạc đi khi biểu tượng lại quay nhanh hơn.
“Định làm gì?”
Tôi nhìn cậu ta, giật mình trước vẻ đẹp mà tôi thấy. Đôi mắt màu nâu lục nhạt chiếm lĩnh hoàn toàn tâm trí của tôi. “Nếu cậu định tiến xa hơn trong công ty.”
Cậu ta nhe răng. “Anh thật lòng nghĩ tôi có đủ tư chất à?”
Tự nhiên tôi thấy buồn mà chẳng hiểu tại sao, và tôi chật vật giữ cho cảm xúc không hiện lên mặt. “Có, Riley. Cậu có đủ cả.”
Nụ cười tan biến khi cậu ta nghiêng đầu. “Mr.—”
Một ánh sáng nhá trên laptop khiến tôi chú ý, và mắt tôi trợn lên khi thấy cái biểu tượng nứt ra làm đôi. Điều đó chỉ xảy ra khi số tiêu đề vượt quá một ngàn. “Riley.” Tôi nói khẽ, tóc gáy dựng ngược lên. “Cuộc họp phải kết thúc sớm thôi.” Tôi lại nhìn cậu ta. “Nói thật cho tôi nghe—cậu nghĩ mình có thể nộp các việc đó cho tôi vào thứ Tư không? Tôi có thể tin tưởng cậu không?”
Cậu ta đứng bật dậy. Mạnh mẽ. Thanh tao. “Đương nhiên.” Nụ cười rạng rỡ của cậu ta đã quay lại với một trăm phần trăm năng lượng. “Nói chuyện với anh sau.”
Tôi gật đầu, nuốt nước bọt.
Ngay khi cậu ta ra khỏi văn phòng, tôi nhấn chuột phải vào biểu tượng đang quay như chong chóng đầu tiên và chọn những tựa đề nhiều lượt xem nhất ở trên cùng. Nhiệt độ rút khỏi cơ thể khi tôi đọc.
PHẢN ỨNG PHỤ MỚI KHÁM PHÁ TRONG LIỀU TIÊM PHÒNG CÚM
PHẢN ỨNG PHỤ HIẾM HOI TRỘN TRONG VẮC-XIN CÚM
SỰ PHÁT TRIỂN MỚI Ở 0,0014 PHẦN TRĂM BỆNH NHÂN TIÊM OMNIFLUVAC.
Tay tôi run rẩy bấm vào dòng đầu tiên.
*****
Cố bịt tai trước những tiếng cười khúc khích vang dọc hành lang, tôi ghim một tờ giấy bình thường lên bảng tin chính. Kỳ quặc ở chỗ, không phải ai cũng kiểm tra email của mình vài lần một ngày, nên tôi phải tìm cách xài phương án ứng dụng công nghệ thấp.
HỘI NGHỊ CHUYÊN ĐỀ KỸ NĂNG EXCEL CƠ BẢN
GIẢNG BỞI NICK CARLYLE
PHÒNG HỌP 801
NGÀY MÙNG MƯỜI THÁNG MỘT, 9 a.m.
LAPTOP SẼ CÓ ÍCH NHƯNG KHÔNG QUÁ CẦN THIẾT.
Không thể tin nổi tôi sẽ dạy một lớp. Về Excel. Liệu có ai đến không cơ chứ?
Chắc là không. Nhưng ít nhất đó cũng là điểm tốt để điền vào lý lịch. Sau khi kiểm tra lại ngày giờ, tôi về văn phòng, không kìm được mình liếc mắt tới đám người đang tụ tập quanh Riley.
“Cảm giác thế nào?” Melanie hỏi, tì vào bàn cậu ta.
Riley cười, vắt một tay lên lưng ghế. “Sướng điên luôn.”
“Tôi sẽ không đời nào tin nếu không nhìn tận mắt.” Jeff Fehn, một thành viên khác trong đội lắc đầu kinh ngạc. “Trông cậu to khủng khiếp.”
Đúng thế thật. Tôi ngừng bước, đứng gần tường cho lẫn với khung cảnh. Chỉ trong tuần trước, Riley phải tăng thêm mười pound, toàn bộ là cơ bắp. Các thớ thịt nảy nở bên dưới lớp áo thun, vai áo bị kéo giãn căng, chiếc quần bó sát lấy chân và gấu quần thì hơi cao hơn mắt cá một tẹo.
Tôi khoanh tay trước ngực, lắc đầu. Riley Jameson đang được trải nghiệm phản ứng phụ hiếm có nhất của Omnifluvac.
Tăng trưởng cơ bắp.
Không phải là tăng sức mạnh nhỏ nhặt mà tôi nhận thấy ở các đối tượng cao lên sau khi tiêm Omnifluvac. Cái này—
Jeff tì lại gần Riley, chắn mất một phần cảnh tượng tôi nhìn thấy. “Vậy thì nói thật cho bọn tôi nghe. Cậu lên hạng dễ dàng đến mức nào?”
“Trời đất.” Riley xoa tay lên ***g ngực. “Họ có nói gì đó về việc cơ thể tôi ở mức siêu nhạy cảm để đề kháng, và đến một lúc nào đó sự phát triển sẽ ngừng lại, nhưng hiện tại thì chỉ thở thôi cũng đã là luyện tập cơ bắp rồi.”
Vài cô gái hú lên. Cả vài anh chàng nữa.
Một phụ nữ tôi chưa từng thấy chen lại gần hơn. Cô ta ở phòng nào? Tầng khác chăng? “Tuyệt quá đi thôi.” Cô ta thở ra.
“Ừ.” Riley đáp. “Điều đáng nói nhất là, hoạt động một cơ bắp đồng nghĩa với việc hoạt động tất cả cơ bắp. Nhìn nhé.” Cậu ta khom người trên bàn phím và gõ với một tốc độ như nã đạn.
Các đường gân trên cánh tay cậu ta nhấp nhô theo nhịp tay; rồi truyền xung động ngược lên khiến bắp tay giật giật. Cơ bụng cũng khẽ nảy lên, săn lại. Từng múi cơ dọc hai đùi căng ra vì sức mạnh. Cả chỗ nhô ra ở đằng trước quần cũng to lên. Vì khoái cảm hay tăng trưởng thật, tôi chẳng biết được.
Cậu ta thu tay về, ngả người ra ghế. “Đấy. Nhìn thì không thấy rõ, nhưng quần áo tôi chật đi một tí tẹo rồi.”
Sự phát triển cân đối một cách hoàn hảo.
Tôi thấy nghẹt thở; bụng quặn lại. Tỷ lệ để Riley có thể trải qua tác dụng phụ này là bao nhiêu? Ồ, phải rồi.
Một phẩy tư trên một trăm ngàn.
Ánh mắt Riley đụng phải tôi, khiến toàn thân tôi giật nảy vì bất ngờ. “Ngon lành phết, ha?” Cậu ta nháy mắt.
Tạ ơn trời, đám đông xung quanh hào hứng đồng tình, tưởng rằng cậu ta đang nói với họ. Tôi nhân cơ hội chuồn mất.
Và đâm xầm vào Greg Morris.
Anh ta nắm vai tôi, giữ tôi đứng thẳng. “Lửa cháy ở đâu thế?”
Tôi ngửa cổ, và suýt nữa thì phun ra sự thật, nhưng may mà chưa mất trí hoàn toàn. “Có chút việc phải làm thôi.”
“Hừm.” Anh ta liếc qua đầu tôi về phía Riley, rồi lại nhìn tôi. “Chẳng biết làm thế nào mà cậu giải quyết công việc cho nổi, tại cái thằng nhóc mới nổi kia kéo hết cả nhân viên công ty về phía bàn nó.”
Tôi bước ra khỏi nắm tay của anh ta và ngoái đầu lại. “Tôi nghĩ cậu ta không cố tình đâu. Chỉ là việc xảy đến với cậu ta lớn lao quá.”
Greg ân cần chạm vào cằm, lôi kéo sự chú ý của tôi. “Cậu không nghĩ nó đang bỡn cợt cậu à?”
Có chứ. Riley đang rón rén kiểm nghiệm ranh giới, và tôi là sếp, nên chuyện vài cú húc của cậu ta nhắm về phía tôi cũng là lẽ thường tình. Với lại năm nay tôi cũng chẳng dễ dãi với cậu ta cho lắm…
“Không đâu.” Tôi lẩm bẩm.
“Nick, thôi nào. Nếu tôi thấy được thì ắt hẳn những người khác cũng thấy.”
Tất cả mọi người á?
“Tôi tự lo được.” Tôi bảo, dù nghe giọng có vẻ run run.
Anh ta nhìn tôi hồi lâu. “Chuyện thăng tiến mà tôi cố tránh né cả năm ngoái cuối cùng cũng tóm được tôi rồi.”
Vui mừng vì có việc khác để nói, tôi nở một nụ cười thành khẩn. “Chúc mừng!”
Anh ta cười lại. “Cám ơn.”
Greg tỏ ra nhàm chán với triển vọng thăng tiến, nhưng tôi biết anh ta là người giỏi giang, và tôi biết anh ta xứng đáng có được nó. “Bao giờ bắt đầu?”
“Vài tuần nữa.” Đặt một tay vào giữa lưng tôi, anh ta dẫn tôi ra xa khỏi đám đông đằng sau. “Tôi đang nghĩ có thể cậu cũng chuyển sang phòng tôi luôn, điều hành ở bên đó.”
Tôi trợn tròn mắt. “Dẫn dắt phòng chi phí phát triển ư? Thật sao?”
“Chứ gì nữa. Cậu đã làm rất nhiều việc cho bên tôi rồi, nên cậu biết mọi người tổ chức ra sao. Chẳng thể tìm ra ai thay thế thích hợp hơn. Và nó sẽ giúp cậu tránh—” ánh mắt anh ta lướt qua Riley—“vụ đó”.
Rời phòng hợp tác quốc tế? Thì đúng là tôi nhanh chán và hay giúp đỡ các đội khác khi có thể, nhưng lúc nào tôi cũng thích ở đây.
Thêm vài tiếng khúc khích vọng tới từ bàn của Riley, và tôi cứng người, nhớ việc cậu ta vừa nháy mắt với mình, cả cái cách cậu ta chen vào không gian của tôi trong buổi chụp hình.
Liệu tôi có thể chịu đựng chuyện này thêm bao nhiêu lâu nữa?
“Tôi sẽ suy nghĩ.” Tôi nói, thật lòng.
“Tốt.” Greg vỗ vai tôi. “Có muốn cùng đi uống bia sau khi tan sở không?”
Trong vài năm trở lại đây, tôi đã quên mất rằng mình từng có một thời là lính mới, và Greg là người hướng dẫn của tôi. Đôi khi anh ta thể hiện thái độ kiểu gì đó mà tôi không thể hiểu, nhưng lúc nào anh ta cũng đối xử tốt với tôi. “Có.” Tôi trả lời, vừa cười vừa vào văn phòng. “Quá tám giờ một chút là tôi xong việc, chắc thế.”
“Tôi cũng vậy.” Anh ta vừa đi vừa vẫy tay qua vai với tôi. “Gặp sau.”
Tôi tới bên bàn làm việc, dừng bước khi thấy bản copy cuốn kỷ yếu mới của công ty đang chờ trong hòm thư đến. Ngồi xuống ghế, tôi cầm nó lên và lật qua phòng mình. Một hơi thở nhẹ nhõm thoát ra khi tôi thấy Shawn đã chọn bức ảnh tôi hơi mỉm cười. Trông vô cùng bình tĩnh và tỉnh táo. Tốt.
Ngón tay tôi lướt trên bức ảnh. Jeff Fehn và tôi cao bằng nhau, hai người đàn ông nữa thấp hơn. Bên cạnh tôi, Riley đứng vượt cả bọn, môi uốn thành một cái nhếch mép tự tin. Cậu ta khiến tôi nhìn nhỏ bé, trẻ trung. Phản ứng phụ tác động đến toàn bộ cơ thể cậu ta có lẽ đã làm biến đổi từng chút một ngay từ ban đầu. Đó là lý do vì sao cậu ta lại cao hơn nhiều đến thế, và nó giải thích vì sao cậu ta không phải trải qua giai đoạn bị gầy đi.
Nói là trường hợp đặc biệt thì chưa đủ. Đó là phép lạ.
Tôi không thể trách cậu ta cao ngạo, nhưng cũng không dám chắc mình có thể ở gần cậu ta thêm bao nhiêu lâu để chứng kiến thái độ ấy nữa. Ruột gan tôi quặn lại khi cậu ta đến gần, và ai mà chịu nổi từng ấy stress cơ chứ.
Gập tập ảnh lại, tôi xoa gáy. Nếu chuyển sang bên chi phí phát triển, lấy gì bảo đảm tôi sẽ có nhiều quyền lực với họ hơn với Riley? Ở phe hợp tác quốc tế, tôi có cả một bề dày lịch sử về các quyết định vững như bàn thạch. Tôi giúp đỡ cả các đội khác, nhưng họ không biết rõ về tôi tới mức đó. Tôi chưa chiếm được sự tôn trọng của họ. Nếu mọi người mà biết về vấn đề tôi đang gặp phải vì Riley, thì họ sẽ biết lý do tôi chạy trốn khỏi hợp tác quốc tế. Có khi mọi chuyện còn xấu đi chứ đừng nói tốt lên.
Trừ khi tôi có thể cân bằng cục diện. Trừ khi tôi có thể bắt đầu ở một phòng mới để làm lại từ đầu.
Tôi nhắm nghiền mắt mất vài giây, rối trí do dự. Rồi giật cái điện thoại và đặt lịch tiêm phòng cúm.
Chết tiệt!
Liếc đồng hồ lần thứ năm, tôi ba chân bốn cẳng lao vào thang máy, suýt nữa thì không thể kìm mình nhảy loi choi trong khi chờ nó lên đến tầng chín. Hôm nay phải chụp ảnh các phòng để làm kỷ yếu cho công ty, mà tôi thì quên béng đi mất.
Không được chút nào, trưởng phòng mà lại đi trễ.
Cái chuông kêu ‘ding’, và cửa thang máy mở ra. Tôi phóng tới phòng nghỉ và khựng lại trước khi đập mặt vào cửa. Tôi cầm vào tay nắm, ép cho hơi thở bình ổn lại và kiểm tra lại trang phục, đảm bảo khóa quần đã kéo và không có chỗ nào lòi ra ngoài.
Tôi ghét nhất ngày chụp ảnh. Lúc nào cũng có cảm giác đang quay lại thời trung học và không ai bảo tôi chỉnh lại tóc tai trước khi quá muộn.
Bình tĩnh lại xem nào. Mày lớn đùng rồi còn gì.
Vuốt bẹp mái tóc, tôi mở cửa và sải chân vào. “Xin lỗi, tới muộn.” Tôi thản nhiên nói, nhìn quanh căn phòng trống trải, tấm phông màu xám đặt trên tường. Sáu thành viên của đội tôi đứng trước phông, và tôi giơ hai ngón tay để thể hiện kiểu vẫy nửa chừng mà tôi chỉ để dành cho những lúc cần phải ra vẻ vừa ngon lành vừa thân thiện.
Người thợ ảnh đứng thẳng dậy khỏi cái camera. “Không sao, Mr. Carlyle. Mọi người cũng vừa chuẩn bị xong.”
Khi anh ta gọi tên, tôi mới nhớ ảnh năm ngoái cũng là do anh ta chụp. “Cám ơn, Shawn.” Tôi đứng cạnh Melanie Watson. Cô cũng cao lên, nhưng chỉ đến mức năm feet chín. Không nhịn nổi, tôi cười toe. “Chào, Melanie. Tôi đã kịp nhìn qua dự án Henderson rồi. Kết quả ấn tượng đấy.”
Cô cười tươi rói. “Cám ơn, Nick!”
Melanie là thuộc cấp duy nhất có thể thoát tội khi gọi tôi bằng tên. Cô đã làm việc ở phòng hợp tác quốc tế từ trước khi tôi lên nắm quyền, và nếu như không có những hiểu biết sâu sắc của cô, tôi đã không thể vượt lên với một tốc độ như thế. Kinh nghiệm của cô là vô giá, và tôi rất mừng vì có tài năng ấy trong đội mình. “Có cái dự án khá phức tạp này mà tôi có thể nhờ vả cô đấy, nên lát nữa ghé văn phòng tôi nhé, và chúng ta sẽ—”
“Này, Shawn.”
Bụng tôi xoắn một cái khi nghe tiếng Riley. Có thể chỉ là tưởng tượng, nhưng hình như nó trầm hơn hôm thứ Sáu.
Người thợ ảnh nhìn lên. “Gì thế, Riley?”
“Anh có thấy là Mr. Carlyle, trưởng phòng, nên đứng ở giữa không?”
Tôi trợn tròn mắt, nhưng bằng cách nào đó giọng tôi vẫn đều đều. “Thật ra, tôi nghĩ đứng đầu hàng sẽ hợp lý hơn, đúng không?”
Shawn gặm ngón tay cái, nhìn qua nhìn lại. “Không, tôi thấy Riley nói đúng đấy. Anh ở giữa mới phải.”
Tôi không cần nhìn cũng biết rằng đứng giữa nghĩa là cạnh Riley. Đến giờ thì chắc hẳn cậu ta đã biết sự hiện diện của mình khiến tôi phân tâm, vậy tại sao phải hành hạ tôi như thế? Vì cách tôi đối xử với cậu ta tối thứ Sáu chăng?
Quyết tâm không để cả đội ngửi thấy mùi sợ hãi, tôi thọc tay vào túi quần và bước vào giữa hàng. “Thế này thì sao?” Tôi hỏi, quay mặt về phía camera.
“Đẹp rồi.” Shawn trả lời. “Mọi người xích lại gần nhau chút nữa thì tốt.”
Thân thể Riley đụng vào tôi, và tôi liếc mắt sang bên theo phản xạ.
Tôi thực lòng, thực lòng ước giá như tôi có mấy phản xạ tốt hơn.
“Xin lỗi, Mr. Carlyle.” Cậu ta nói, đôi mắt tinh quái tập trung hoàn toàn vào tôi. “Nếu anh muốn, tôi có thể lùi lại đằng sau một chút để không chắn mất anh.”
Tôi nhìn chằm chằm vài đôi môi đầy đặn, mịn màng kia. Thứ Sáu vừa rồi tôi không nhìn rõ, nhưng đứng ở góc sát này mới thấy chắc chắn bây giờ cậu ta phải cao sáu feet ba.
“Cậu đâu có cao đến mức đó.” Tôi lẩm bẩm, thiếu mất vài phần gay so với dự kiến. Biết làm sao? Ai bảo mắt tôi cứ dán vào môi cậu ta, và bất kể ý chí có kêu gào phản đối đến thế nào, tôi vẫn cứ băn khoăn tự hỏi chúng có vị ra sao. Như bạc hà cay chăng? Tôi có thể cảm nhận chút dư vị trong hơi thở của cậu ta. Chỉ cần nhún chân một chút là chúng tôi có thể…
Nụ cười nửa miệng của cậu ta kéo thành cái nhếch mép. “Thế à?”
Đó là lúc tôi nhận ra rằng cậu ta đang khom người xuống để nói chuyện với tôi.
Riley đứng thẳng dậy, và miệng tôi há ra khi nhìn ngang tầm mắt mắt vào yết hầu của cậu ta.
Trời đất ơi. Không khí tắc trong buồng phổi, đầu óc sôi sục của tôi tính toán rằng chiều cao của cậu ta đã đạt mức sáu feet bảy, và tôi không thể nói được gì khi ngửa cổ ra sau để nhìn vào mắt cậu ta.
“Đừng lo, Mr. Carlyle.” Riley quay sang ống kính. “Tôi sẽ đảm bảo để anh không bị chìm trong bức ảnh.”
Di chuyển cứng ngắc, tôi đối mặt vào camera. Chắc chắn hai tấm đầu tiên chỉ rõ vẻ cảnh giác trên gương mặt, nhưng tạ ơn trời là Shawn chụp vài tấm trước khi thấy hài lòng. Thậm chí tôi còn gắng gượng cười chút xíu trong một tấm ảnh nào đó nữa cơ. Tôi thầm khấn trông nó đủ mức cao ngạo và tự tin.
Shawn cám ơn mọi người, ký biên bản kết thúc buổi chụp hình. Tôi lừ lừ đi ra cửa.
“Mr. Carlyle.” Riley gọi với theo, tóm lấy cánh tay và xoay tôi lại.
Thót tim. “G-Gì?”
Cậu ta nhướn một bên lông mày. “Tôi làm xong những phần việc anh giao rồi. Chúng đang được đặt trong cơ sở dữ liệu thử nghiệm đấy.”
Xong rồi á? “Cám ơn. Hôm nay tôi sẽ xem.”
Riley cười rồi buông ra. “Ngon.”
Ngon? Tôi đã quen với giọng điệu không trịnh trọng của Melanie—chúng tôi là những đồng nghiệp thân thiết hơn mối quan hệ giữa trưởng phòng và nhân viên—nhưng gần đây các thành viên khác cũng bắt đầu mon men dò lò đi theo con đường đó. Liệu bọn họ có định chẳng chóng thì chầy gọi tôi bằng tên không thế? Liệu có… được không? Lúng túng, không biết phải trả lời Riley thế nào, tôi gật đầu với cậu ta rồi quay về văn phòng.
*****
“Phải làm lại hết.”
Ngồi phía bên kia bàn, Riley nhíu mày. “Sao cơ?”
Tôi đưa mắt nhìn ba cửa sổ hiện trên màn hình laptop và lắc đầu. “Những số liệu này không khớp, và toàn là lỗi căn bản. Cậu có một khoản trên cả ba bảng tính mà lại dẫn đến những kết quả khác nhau. Làm tệ quá, Riley.”
Cậu ta cứng người, khiến một chuỗi cơ bắp căng theo. “Anh bảo muốn có nhanh.”
“Tôi không nghĩ là cần phải chỉ ra rằng tôi muốn số chính xác nữa.”
Riley bắt đầu nhăn mặt, nhưng rồi khi tựa ra sau ghế, cậu ta chẳng còn biểu cảm nào. “Tôi phải làm gì?” Cậu ta lịch sự hỏi, vài tuần nay mới thấy cậu ta nhẹ nhàng đến thế.
Bị bất ngờ vì thái độ thay đổi, tôi kiểm tra ngày trên đồng hồ. “Tôi không cần những thứ này cho tới thứ Sáu, vậy nên hãy soát lại các bảng tính và nộp lại cho tôi vào thứ Tư. Nếu lúc đó mà vẫn chưa đúng…” Tôi thở hắt ra, vừa nhắm nghiền mắt vừa bóp sống mũi. “Tôi sẽ tự giải quyết.”
“Sao tôi với ạnh không làm cùng nhau?”
Đầu tôi hất ngược lên. “Gì cơ?”
Vẫn đang ngồi thảnh thơi trên ghế, cậu ta duỗi cặp chân dài, vắt cổ chân lên nhau. Hành động ấy càng làm tăng chiều dài của cơ thể và những cơ bắp thanh thoát. “Anh và tôi. Giống như với Melanie ấy. Chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?”
Vừa định trả lời thì ánh mắt tôi lướt phải màn hình.
“Gì thế?” Riley hỏi, tì về phía trước. “Có gì không ổn ư?”
Tôi có cài vào máy tính một phần mềm hỗ trợ, tìm kiếm những bài viết về Omnifluvac để gửi link cho tôi. Hiện tại cái máy đang sắp phát rồ vì thông tin cập nhật, biểu tượng ở góc laptop đang điên cuồng quay. Cái khỉ gì thế?
“Mr. Carlyle?”
“Chúng ta không thể làm cùng nhau được.” Tôi lơ mơ trả lời, vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính. “Cậu sẽ phải tự mài dũa kỹ năng sáng tạo và giải quyết vấn đề nếu cậu định…” Giọng tôi lạc đi khi biểu tượng lại quay nhanh hơn.
“Định làm gì?”
Tôi nhìn cậu ta, giật mình trước vẻ đẹp mà tôi thấy. Đôi mắt màu nâu lục nhạt chiếm lĩnh hoàn toàn tâm trí của tôi. “Nếu cậu định tiến xa hơn trong công ty.”
Cậu ta nhe răng. “Anh thật lòng nghĩ tôi có đủ tư chất à?”
Tự nhiên tôi thấy buồn mà chẳng hiểu tại sao, và tôi chật vật giữ cho cảm xúc không hiện lên mặt. “Có, Riley. Cậu có đủ cả.”
Nụ cười tan biến khi cậu ta nghiêng đầu. “Mr.—”
Một ánh sáng nhá trên laptop khiến tôi chú ý, và mắt tôi trợn lên khi thấy cái biểu tượng nứt ra làm đôi. Điều đó chỉ xảy ra khi số tiêu đề vượt quá một ngàn. “Riley.” Tôi nói khẽ, tóc gáy dựng ngược lên. “Cuộc họp phải kết thúc sớm thôi.” Tôi lại nhìn cậu ta. “Nói thật cho tôi nghe—cậu nghĩ mình có thể nộp các việc đó cho tôi vào thứ Tư không? Tôi có thể tin tưởng cậu không?”
Cậu ta đứng bật dậy. Mạnh mẽ. Thanh tao. “Đương nhiên.” Nụ cười rạng rỡ của cậu ta đã quay lại với một trăm phần trăm năng lượng. “Nói chuyện với anh sau.”
Tôi gật đầu, nuốt nước bọt.
Ngay khi cậu ta ra khỏi văn phòng, tôi nhấn chuột phải vào biểu tượng đang quay như chong chóng đầu tiên và chọn những tựa đề nhiều lượt xem nhất ở trên cùng. Nhiệt độ rút khỏi cơ thể khi tôi đọc.
PHẢN ỨNG PHỤ MỚI KHÁM PHÁ TRONG LIỀU TIÊM PHÒNG CÚM
PHẢN ỨNG PHỤ HIẾM HOI TRỘN TRONG VẮC-XIN CÚM
SỰ PHÁT TRIỂN MỚI Ở 0,0014 PHẦN TRĂM BỆNH NHÂN TIÊM OMNIFLUVAC.
Tay tôi run rẩy bấm vào dòng đầu tiên.
*****
Cố bịt tai trước những tiếng cười khúc khích vang dọc hành lang, tôi ghim một tờ giấy bình thường lên bảng tin chính. Kỳ quặc ở chỗ, không phải ai cũng kiểm tra email của mình vài lần một ngày, nên tôi phải tìm cách xài phương án ứng dụng công nghệ thấp.
HỘI NGHỊ CHUYÊN ĐỀ KỸ NĂNG EXCEL CƠ BẢN
GIẢNG BỞI NICK CARLYLE
PHÒNG HỌP 801
NGÀY MÙNG MƯỜI THÁNG MỘT, 9 a.m.
LAPTOP SẼ CÓ ÍCH NHƯNG KHÔNG QUÁ CẦN THIẾT.
Không thể tin nổi tôi sẽ dạy một lớp. Về Excel. Liệu có ai đến không cơ chứ?
Chắc là không. Nhưng ít nhất đó cũng là điểm tốt để điền vào lý lịch. Sau khi kiểm tra lại ngày giờ, tôi về văn phòng, không kìm được mình liếc mắt tới đám người đang tụ tập quanh Riley.
“Cảm giác thế nào?” Melanie hỏi, tì vào bàn cậu ta.
Riley cười, vắt một tay lên lưng ghế. “Sướng điên luôn.”
“Tôi sẽ không đời nào tin nếu không nhìn tận mắt.” Jeff Fehn, một thành viên khác trong đội lắc đầu kinh ngạc. “Trông cậu to khủng khiếp.”
Đúng thế thật. Tôi ngừng bước, đứng gần tường cho lẫn với khung cảnh. Chỉ trong tuần trước, Riley phải tăng thêm mười pound, toàn bộ là cơ bắp. Các thớ thịt nảy nở bên dưới lớp áo thun, vai áo bị kéo giãn căng, chiếc quần bó sát lấy chân và gấu quần thì hơi cao hơn mắt cá một tẹo.
Tôi khoanh tay trước ngực, lắc đầu. Riley Jameson đang được trải nghiệm phản ứng phụ hiếm có nhất của Omnifluvac.
Tăng trưởng cơ bắp.
Không phải là tăng sức mạnh nhỏ nhặt mà tôi nhận thấy ở các đối tượng cao lên sau khi tiêm Omnifluvac. Cái này—
Jeff tì lại gần Riley, chắn mất một phần cảnh tượng tôi nhìn thấy. “Vậy thì nói thật cho bọn tôi nghe. Cậu lên hạng dễ dàng đến mức nào?”
“Trời đất.” Riley xoa tay lên ***g ngực. “Họ có nói gì đó về việc cơ thể tôi ở mức siêu nhạy cảm để đề kháng, và đến một lúc nào đó sự phát triển sẽ ngừng lại, nhưng hiện tại thì chỉ thở thôi cũng đã là luyện tập cơ bắp rồi.”
Vài cô gái hú lên. Cả vài anh chàng nữa.
Một phụ nữ tôi chưa từng thấy chen lại gần hơn. Cô ta ở phòng nào? Tầng khác chăng? “Tuyệt quá đi thôi.” Cô ta thở ra.
“Ừ.” Riley đáp. “Điều đáng nói nhất là, hoạt động một cơ bắp đồng nghĩa với việc hoạt động tất cả cơ bắp. Nhìn nhé.” Cậu ta khom người trên bàn phím và gõ với một tốc độ như nã đạn.
Các đường gân trên cánh tay cậu ta nhấp nhô theo nhịp tay; rồi truyền xung động ngược lên khiến bắp tay giật giật. Cơ bụng cũng khẽ nảy lên, săn lại. Từng múi cơ dọc hai đùi căng ra vì sức mạnh. Cả chỗ nhô ra ở đằng trước quần cũng to lên. Vì khoái cảm hay tăng trưởng thật, tôi chẳng biết được.
Cậu ta thu tay về, ngả người ra ghế. “Đấy. Nhìn thì không thấy rõ, nhưng quần áo tôi chật đi một tí tẹo rồi.”
Sự phát triển cân đối một cách hoàn hảo.
Tôi thấy nghẹt thở; bụng quặn lại. Tỷ lệ để Riley có thể trải qua tác dụng phụ này là bao nhiêu? Ồ, phải rồi.
Một phẩy tư trên một trăm ngàn.
Ánh mắt Riley đụng phải tôi, khiến toàn thân tôi giật nảy vì bất ngờ. “Ngon lành phết, ha?” Cậu ta nháy mắt.
Tạ ơn trời, đám đông xung quanh hào hứng đồng tình, tưởng rằng cậu ta đang nói với họ. Tôi nhân cơ hội chuồn mất.
Và đâm xầm vào Greg Morris.
Anh ta nắm vai tôi, giữ tôi đứng thẳng. “Lửa cháy ở đâu thế?”
Tôi ngửa cổ, và suýt nữa thì phun ra sự thật, nhưng may mà chưa mất trí hoàn toàn. “Có chút việc phải làm thôi.”
“Hừm.” Anh ta liếc qua đầu tôi về phía Riley, rồi lại nhìn tôi. “Chẳng biết làm thế nào mà cậu giải quyết công việc cho nổi, tại cái thằng nhóc mới nổi kia kéo hết cả nhân viên công ty về phía bàn nó.”
Tôi bước ra khỏi nắm tay của anh ta và ngoái đầu lại. “Tôi nghĩ cậu ta không cố tình đâu. Chỉ là việc xảy đến với cậu ta lớn lao quá.”
Greg ân cần chạm vào cằm, lôi kéo sự chú ý của tôi. “Cậu không nghĩ nó đang bỡn cợt cậu à?”
Có chứ. Riley đang rón rén kiểm nghiệm ranh giới, và tôi là sếp, nên chuyện vài cú húc của cậu ta nhắm về phía tôi cũng là lẽ thường tình. Với lại năm nay tôi cũng chẳng dễ dãi với cậu ta cho lắm…
“Không đâu.” Tôi lẩm bẩm.
“Nick, thôi nào. Nếu tôi thấy được thì ắt hẳn những người khác cũng thấy.”
Tất cả mọi người á?
“Tôi tự lo được.” Tôi bảo, dù nghe giọng có vẻ run run.
Anh ta nhìn tôi hồi lâu. “Chuyện thăng tiến mà tôi cố tránh né cả năm ngoái cuối cùng cũng tóm được tôi rồi.”
Vui mừng vì có việc khác để nói, tôi nở một nụ cười thành khẩn. “Chúc mừng!”
Anh ta cười lại. “Cám ơn.”
Greg tỏ ra nhàm chán với triển vọng thăng tiến, nhưng tôi biết anh ta là người giỏi giang, và tôi biết anh ta xứng đáng có được nó. “Bao giờ bắt đầu?”
“Vài tuần nữa.” Đặt một tay vào giữa lưng tôi, anh ta dẫn tôi ra xa khỏi đám đông đằng sau. “Tôi đang nghĩ có thể cậu cũng chuyển sang phòng tôi luôn, điều hành ở bên đó.”
Tôi trợn tròn mắt. “Dẫn dắt phòng chi phí phát triển ư? Thật sao?”
“Chứ gì nữa. Cậu đã làm rất nhiều việc cho bên tôi rồi, nên cậu biết mọi người tổ chức ra sao. Chẳng thể tìm ra ai thay thế thích hợp hơn. Và nó sẽ giúp cậu tránh—” ánh mắt anh ta lướt qua Riley—“vụ đó”.
Rời phòng hợp tác quốc tế? Thì đúng là tôi nhanh chán và hay giúp đỡ các đội khác khi có thể, nhưng lúc nào tôi cũng thích ở đây.
Thêm vài tiếng khúc khích vọng tới từ bàn của Riley, và tôi cứng người, nhớ việc cậu ta vừa nháy mắt với mình, cả cái cách cậu ta chen vào không gian của tôi trong buổi chụp hình.
Liệu tôi có thể chịu đựng chuyện này thêm bao nhiêu lâu nữa?
“Tôi sẽ suy nghĩ.” Tôi nói, thật lòng.
“Tốt.” Greg vỗ vai tôi. “Có muốn cùng đi uống bia sau khi tan sở không?”
Trong vài năm trở lại đây, tôi đã quên mất rằng mình từng có một thời là lính mới, và Greg là người hướng dẫn của tôi. Đôi khi anh ta thể hiện thái độ kiểu gì đó mà tôi không thể hiểu, nhưng lúc nào anh ta cũng đối xử tốt với tôi. “Có.” Tôi trả lời, vừa cười vừa vào văn phòng. “Quá tám giờ một chút là tôi xong việc, chắc thế.”
“Tôi cũng vậy.” Anh ta vừa đi vừa vẫy tay qua vai với tôi. “Gặp sau.”
Tôi tới bên bàn làm việc, dừng bước khi thấy bản copy cuốn kỷ yếu mới của công ty đang chờ trong hòm thư đến. Ngồi xuống ghế, tôi cầm nó lên và lật qua phòng mình. Một hơi thở nhẹ nhõm thoát ra khi tôi thấy Shawn đã chọn bức ảnh tôi hơi mỉm cười. Trông vô cùng bình tĩnh và tỉnh táo. Tốt.
Ngón tay tôi lướt trên bức ảnh. Jeff Fehn và tôi cao bằng nhau, hai người đàn ông nữa thấp hơn. Bên cạnh tôi, Riley đứng vượt cả bọn, môi uốn thành một cái nhếch mép tự tin. Cậu ta khiến tôi nhìn nhỏ bé, trẻ trung. Phản ứng phụ tác động đến toàn bộ cơ thể cậu ta có lẽ đã làm biến đổi từng chút một ngay từ ban đầu. Đó là lý do vì sao cậu ta lại cao hơn nhiều đến thế, và nó giải thích vì sao cậu ta không phải trải qua giai đoạn bị gầy đi.
Nói là trường hợp đặc biệt thì chưa đủ. Đó là phép lạ.
Tôi không thể trách cậu ta cao ngạo, nhưng cũng không dám chắc mình có thể ở gần cậu ta thêm bao nhiêu lâu để chứng kiến thái độ ấy nữa. Ruột gan tôi quặn lại khi cậu ta đến gần, và ai mà chịu nổi từng ấy stress cơ chứ.
Gập tập ảnh lại, tôi xoa gáy. Nếu chuyển sang bên chi phí phát triển, lấy gì bảo đảm tôi sẽ có nhiều quyền lực với họ hơn với Riley? Ở phe hợp tác quốc tế, tôi có cả một bề dày lịch sử về các quyết định vững như bàn thạch. Tôi giúp đỡ cả các đội khác, nhưng họ không biết rõ về tôi tới mức đó. Tôi chưa chiếm được sự tôn trọng của họ. Nếu mọi người mà biết về vấn đề tôi đang gặp phải vì Riley, thì họ sẽ biết lý do tôi chạy trốn khỏi hợp tác quốc tế. Có khi mọi chuyện còn xấu đi chứ đừng nói tốt lên.
Trừ khi tôi có thể cân bằng cục diện. Trừ khi tôi có thể bắt đầu ở một phòng mới để làm lại từ đầu.
Tôi nhắm nghiền mắt mất vài giây, rối trí do dự. Rồi giật cái điện thoại và đặt lịch tiêm phòng cúm.
/12
|