Hình như tôi làm Phương giận ghê gớm lắm, đến nỗi suốt cả tiếng đồng hồ sau, dù tôi nhiệt tình cỡ nào, cô ấy cũng quyết không mở miệng lấy một lần, đừng nói đến việc phấn khích, chỉ vài tiếng rên rỉ cũng không chịu phát ra.
Đến khi tôi buông Phương ra rồi, cô ấy mới trở lại như mọi lần, nghĩa là nằm quay lưng về phía tôi, nằm rất xa. Những lúc như thế, thực sự chúng tôi chưa bao giờ nói gì với nhau. Tôi chỉ biết dán mắt vào bờ vai trần của cô ấy, cố gắng nhìn xuyên qua mái tóc đen dày để đoán xem, trong cơn ê chề mỏi mệt, Phương trông chờ gì ở những giấc mơ. Cô ấy nghĩ về Khắc chăng ? Hay liệu tôi có may mắn được chen chân vào thánh địa ấy ?
Tôi luôn cố gắng đẩy suy nghĩ bản thân theo một hướng khác, dạng như nghĩ về lần gặp tiếp theo của chúng tôi, sẽ ở đâu ? Nhà hay khách sạn ? Làm sao để bịa cho Đan một lí do hợp lí về việc tôi tắt máy cả tối, về việc tôi đã ở cùng ai và hàng loạt rắc rối linh tinh khác. Nhưng rốt cuộc, tôi vẫn nghĩ về Phương và Khắc nhiều nhất. Đến độ lắm khi, tôi tưởng chính mình là Khắc, đang nằm trên chính chiếc giường này, vui vẻ tận hưởng lạc thú với Phương. Và Phương sẽ đón tiếp tôi khác đi nhiều, không phải là khuôn mặt lạnh băng cự tuyệt mọi niềm vui hơi ấm, cô ấy sẽ không cư xử với tôi như một loại nghĩa vụ.
Sâu thẳm trong cơn day dứt tội lỗi với Khắc, tôi biết là tôi ghen tị với anh. Kiệt cùng của những dòng tự vấn lương tâm, tôi vẫn phát hiện những cơn khao khát tận hưởng thêm sai lạc. Mong muốn có Phương trọn vẹn, lớn mạnh hơn bất kì luân lí đạo đức nào mà thế tục cõi giần giăng ra. Nó chiến thắng cả lương tâm lẫn đạo đức.
Thế nên sau lần đầu tiên được thỏa mãn những đòi hỏi xác thịt từ thân thể trong trắng của Phương, và cũng là lần cuối cùng giữ được sự trong trắng cho tâm hồn mình, tôi đã ra điều kiện ép buộc cô ấy phải duy trì mối quan hệ đồi bại này.
- Hãy nghĩ thoáng ra ! – Tôi nắm chặt tay Phương trong tay mình mà trơ tráo bày tỏ - Không phải chúng ta đã rất vui vẻ bên nhau sao ? Không phải Phương cũng muốn Hiếu ở lại ư ? Chính Phương đã ngả vào vai Hiếu mà, Phương nhớ không ? Phương đã ôm lấy Hiếu ! Đêm đó, chúng ta hoàn toàn tự nguyện bên nhau !
- Chúng ta đã quá say. – Phương đáp lại, yếu ớt chối bỏ.
- Không ! Chúng ta đã sống đúng với bản năng, thành thật với tất cả dục vọng sâu kín. Hiếu muốn có Phương ! Lúc ấy đã vậy, bây giờ vẫn vậy. Chuyện chúng ta đã làm, không có gì đáng xấu hổ.
- Không có gì phải xấu hổ ? – Phương hỏi lại, hoài nghi từ giá trị đạo đức cảu câu nói cho tới giá trị đạo đức của người nói ra.
- Đúng thế ! Chúng ta đâu có mang dao ra giết người. Chúng ta cũng không phun xăng phóng hỏa. Đêm đó, chúng ta chỉ làm một việc mà biết bao cặp nam nữ khác vẫn làm, chúng ta chỉ cho nhau những gì mỗi người còn thiếu. – Rồi tôi lấy giọng xúc động nhất có thể mà rủ rỉ - Hiếu là người đàn ông đầu tiên của Phương, đúng không ? Hiếu đã cho Phương thứ mà Khắc chưa bao giờ đem đến. Khi Hiếu chạm vào cúc áo của Phương, Phương đã không chống cự mà. Trong khi Phương hoàn toàn có thể đẩy Hiếu ra hay dữ dội hơn, Phương có thể bỏ chạy kêu la. Nhưng Phương đâu có làm gì ! Phương chỉ nằm yên lặng. Chính Phương cũng chấp nhận Hiếu mà. Phương cũng muốn Hiếu ! Đúng không ?
Lập tức, Phương rụt tay lại và vụt đứng dậy, cố xua đuổi tôi :
- Hiếu về đi ! Phương mệt rồi.
Tôi cũng đứng dậy nhưng không phải để ra cửa mà là để ôm lấy gương mặt đang ửng đỏ phát sốt kia :
- Hiếu không đi khi chưa có được thứ Hiếu muốn. – Tôi kiên quyết.
- Vậy Hiếu muốn gì ? – Phương càng lúc càng không giữ được bình tĩnh.
Tôi hít một hơi, thận trọng đáp rành rọt :
- Hiếu đã nói rồi, Hiếu muốn Phương !
Lập tức, cả gương mặt đang ửng hồng của Phương chuyển màu tái mét. Toàn thân cô ấy run lên trong tay tôi, thậm chí Phương phải níu vào vai tôi mới đứng vững. Mười đầu ngón tay bấu miết vào bả vai tôi, truyền tới những luồng co giật đau đớn.
Môi dưới Phương tự cắn chặt đến độ trắng bệnh. Mãi cô ấy mới trấn tĩnh được mà nói vài tiếng, gần như không ra hơi :
- Còn … Khắc thì sao ?
Đến phút cuối cùng, người Phương nghĩ đến, vẫn là Khắc. Tôi khẽ cười, cô ấy đã tự phơi bày tử huyệt trước mắt tôi rồi.
- Khắc sẽ không biết gì cả. Phương không nói, Hiếu đương nhiên sẽ không nói. Đây sẽ chỉ là bí mật nho nhỏ giữa hai ta. Còn những vẫn đề phát sinh khác, Phương sẽ tự biết cách sắp xếp với Khắc thôi.
- Ý Hiếu là gì ? – Phương giương đôi mắt long lanh nhìn tôi, những khối lưu ly trong con ngươi cô ấy chỉ chực vỡ òa.
- Hiếu muốn Phương ! Nhưng Hiếu biết, Phương yêu Khắc. Nên Hiếu không ép buộc Phương phải dâng trái tim Phương cho Hiếu, Hiếu chỉ cần có những thứ khác. Mà cũng không tham lam gì đâu, chỉ là những lúc không có Khắc ở bên cạnh, nghĩa là khi Phương cô đơn một mình, Hiếu sẵn sàng ở bên.
- Những thứ khác ?
Câu hỏi của Phương, tôi trả lời bằng ánh mắt thèm muốn ôm trọn thân hình cô ấy, từ đỉnh đầu tới gót chân.
« A », Phương bật lên một tiếng kêu, như người u mê được chỉ điểm.
- Phương đồng ý đi ! – Tôi nài nỉ không khác gì trẻ con xin tiền mẹ mua quà – Hiếu đâu có làm khó Phương, Hiếu chẳng bắt Phương làm gì khó cả, Phương chỉ cần lặng yên như đêm hôm ấy thôi. Cái đêm ấy ! Đã một lần rồi, giờ làm lại, khó khăn gì đâu ? Nếu Phương lặng yên, Hiếu cũng sẽ không hé răng nửa lời. Khắc sẽ không hay biết gì, Khắc vẫn sẽ là của Phương. Mà Phương, còn có thêm Hiếu !
Không hiểu tôi lấy đâu ra can đảm mà trưng bộ mặt tỉnh như bơ gạo trước Phương, chờ đợi.
- Anh đang đe dọa tôi ? – Phương hỏi lại, thân nhiệt trước nóng bừng giờ đã chuyển sang lạnh ngắt.
- Không ! Không mà ! – Tôi vội vàng phủ định – Hiếu chỉ muốn có một giao ước với Phương thôi ! Tốt cho cả hai bên mà. Phương sẽ không mất Khắc ! Mà nói chung, cũng chẳng mất mát gì thêm được !
Tôi vừa dứt lời, Phương cũng lập tức buông tay khỏi vai tôi, cô ấy cúi gằm mặt. Đằng sau cái cúi đầu, cô ấy nghĩ gì, tôi không đoán được. Chỉ biết lúc ngẩng lên, hai hàng nước mắt đã lăn dài từ hai con ngươi đen láy, khiến cho hai sắc đen ấy vốn đã sâu thẳm lại càng trải ra mênh mang một thứ màu u tối. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi thấy Phương khóc. Cô ấy rơi nước mắt, tôi từng được thấy. Phương vốn mau nước mắt mà, có khi chỉ ngáp dài ngáp ngắn, lệ cũng đã tuôn rơi. Nhưng đến độ vỡ nát cả niềm trong veo nơi đáy mắt, thì đó là lần duy nhất !
Nước mắt của Phương rơi vào bóng đêm hôm đó, cũng đánh dấu luôn cuộc khai tử lương tâm và đạo đức của tôi. Sau hôm ấy, tôi vĩnh viễn giã biệt luôn khoảng đời trắng trong ngắn ngủi của mình.
- Tôi nhắc trước cho anh biết ! – Phương giương đôi mắt đen to ráo hoảnh với những mảnh vỡ thủy tinh li ti còn vương lại trên khóe mi, nghiến răng lại mà rít lên với tôi – Giữa chúng ta, không bao giờ bất cứ tình cảm gì, ngoại trừ hai chữ nhục dục ! Anh sẽ không bao giờ có được bất cứ thứ gì khác từ tôi, ngoại trừ thân thể nhớp nhúa này !
Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã biết tôi sai rồi. Tai tôi ù đi, tâm trí chao đảo với lồng ngực ngưng co thắt hoàn toàn. Không gì khác ư ? Không có bất cứ thứ gì khác ư ? Ánh mắt của Phương lúc ấy, mỗi lần nghĩ lại, tôi vẫn không sao thở được, cơ chế hô hấp cứ bị rút cạn tiệt ôxi. Tôi biết tôi sai thật rồi ! Khi lấy Khắc ra làm điều kiện trao đổi. Tôi biết hai người đó yêu nhau đến nhường nào, cũng như Phương sợ mất Khắc đến nhường nào. Nếu không, khi tôi biến Khắc thành vũ khí công kích, Phương đã chẳng thất thủ nhanh đến vậy.
Tôi biết tôi đê tiện, chà đạp lên tình anh em, tình bạn, tình nghĩa bao nhiêu năm trời với Khắc, cũng như bôi bẩn cả tâm hồn lẫn thân thể trinh bạch của Phương. Tôi đáng bị trừng phạt, tôi xứng đáng với một án phạt nặng nề. Nhưng giá như, Phương cứ làm gì đó, kiểu như lao vào cào, cấu, cắn, xé, chửi bới, nguyền rủa hay bất cứ điều gì cô ấy muốn, thế còn đỡ hơn cái cách cô ấy tự trút bỏ quần áo, tự lột trần bản thân mình đến không còn một mảnh vải che thân, ngay trước mặt tôi. Vừa cởi từng lớp vải, Phương vừa nhìn tôi, vẫn với đôi mắt làm người khác ngưng trệ sự thở, vừa hoảng loạn vừa phấn khích. Mỗi khi đối mặt với đôi mắt ấy, tôi đều nuốt nghẹn tình cảm, thu vén cho kì hết những yếu mềm để nhét vào ngăn tủ tâm can, khóa trái. Tôi chỉ giữ lại duy nhất bản năng, thứ đã dồn đẩy tôi lao vào Phương theo cách bản thân không hề mong muốn.
Cứ như thế, quan hệ của chúng tôi – cuộc hoang tình vụng trộm này kéo dài cả năm ròng, trong vòng bí mật mà không hề có người thứ ba hay biết. Khắc là phóng viên, vừa hay còn là chủ bút cho đầu báo ăn khách hiện nay, anh gần như phải bay nhảy liên miên, đừng nói là phát giác ra điều gì khả nghi, lắm khi thời gian nhìn tới Phương còn hiếm hoi. Còn về phần tôi, Đan ư ? Cô nàng đang học đại học, một hoa khôi trong khối như thế, lại cộng thêm bản tính ham vui, đếm sơ sơ cũng kín đầu ngón tay những hội hè ngoại khóa. Về đến nhà, Đan có một phụ huynh thuộc diện « kín công cao tường » bậc nhất, nên thực sự, tôi và cô nàng không có nhiều quỹ thời gian riêng tư.
Nhưng tôi nghĩ, lí do mà không một ai mảy may nghi ngờ, thậm chí mường tượng nổi một điều gì bất thường giữa tôi và Phương, phần trọng yếu nhất nằm ở chính chúng tôi, với những điểm chung hiếm tương đồng ở ai khác.
Cả tôi và Phương đều không có nhiều bạn bè. Chúng tôi ít giao du tới mức, tiệc sinh nhật gần đây nhất, khách mời chỉ ngồi kín được một cái bàn tám chỗ. Cả hai cũng thường giữ riêng cho mình phần quan trọng nhất trong câu chuyện, thậm chí có khi không hé răng nửa lời trước mọi sự kiện xảy ra, dù là với chính bản thân.
Có lần, tôi bị ngã xe, máu chảy nhiều đến nỗi từ đầu gối đến ống quần thô trắng đều chuyển sang màu lờ nhờ đỏ, nhơm nhớp và dính nhép. Đó là tối thứ bảy, tôi bấm chuông cửa nhà Phương muộn hơn thường lệ đúng một tiếng đồng hồ. Lúc cô ấy mở cửa cho tôi vào, rõ ràng đã nhìn rõ mà không cười, không nói, đến bông băng ở đâu còn không chỉ cho tôi.
Khi tôi trèo lên giường với một miếng băng to đùng trên đầu gối, Phương nói một câu :
- Phương mới thay ga giường chiều nay.
Đã thế, mới sáng hôm sau, Khắc đã đến tận nhà dựng tôi dậy, bảo là đi chạy « vịt » dã trong công viên. Hai nhóm bốn người, Khắc – Phương, tôi – Đan. Khỏi nói cũng biết Đan hào hứng thế nào, Khắc và Đan đã tự ý giao hẹn trước, hai nhóm chạy thi, bên nào thua sẽ phải móc hầu bao khao cả bữa trưa và bữa tối.
Đang mùa hè nên mỗi tôi mặc quần dài. Tôi không thể nói là tối qua đến thăm chị dâu, bị ngã xe sứt đầu mẻ gối được nên đành cắn răng giả bộ bình thường. May mà khi chuẩn bị chạy, tôi vờ bị vấp ngã, máu chảy be bét, vẫn cái vết thương hôm qua được dịp ngoác miệng. Tất nhiên chỉ có tôi và Phương biết cơ sự ra sao nhưng tôi và cô ấy đều « kiệm lời » để cho hai người còn lại xuýt xoa mãi. Nhất là Đan, cô nàng bảo từ bé đến giờ chưa từng thấy ai bị ngã mà máu chảy nhiều đến thế. Nàng bảo không biết có phải tôi bị máu khó đông không, hay là bị máu trắng ? Nhiễm phim Hàn quá lố ! Đã thế, cuối cùng còn thêm một câu vừa ngu vừa ức :
- Có chết được không anh nhỉ ?
Tôi lừ mắt :
- Nếu dễ chết thế thì cái thành phố này biến thành nghĩa trang rồi !
Khắc nhìn chân tôi, hẩy mặt :
- Thế này thì không chạy thi được rồi. Tiền cơm Hiếu liệu mà trả. Chân què tay cụt thế kia, khỏi chạy cũng biết !
Tôi cũng tự biết thế nên cắn răng đem phân nửa tháng lương bèo bọt ra mà trả cho bữa ăn ở nhà hàng to nhất phố.
Lúc vào bữa, Khắc xoa xoa đôi đũa vào nhau, nhìn sang Phương vừa sung sướng hỉ hả vừa biết ơn :
- May nhờ sáng kiến chạy thi của em, giờ mới kiếm được bữa cơm thịnh soạn miễn phí thế này !
Biết ngay là Phương bày ra mà !
- Này, sao anh lườm chị Phương ? – Đan chen ngang ánh mắt gầm ghè của tôi – Em còn chưa trách anh đấy ! Làm như chị ấy biết chân anh sẽ bị thương ấy ! Tự nhiên khi không lại ngã …
Tôi bặm môi, tiếp tục trừng mắt nhìn Phương.
Đến khi tôi buông Phương ra rồi, cô ấy mới trở lại như mọi lần, nghĩa là nằm quay lưng về phía tôi, nằm rất xa. Những lúc như thế, thực sự chúng tôi chưa bao giờ nói gì với nhau. Tôi chỉ biết dán mắt vào bờ vai trần của cô ấy, cố gắng nhìn xuyên qua mái tóc đen dày để đoán xem, trong cơn ê chề mỏi mệt, Phương trông chờ gì ở những giấc mơ. Cô ấy nghĩ về Khắc chăng ? Hay liệu tôi có may mắn được chen chân vào thánh địa ấy ?
Tôi luôn cố gắng đẩy suy nghĩ bản thân theo một hướng khác, dạng như nghĩ về lần gặp tiếp theo của chúng tôi, sẽ ở đâu ? Nhà hay khách sạn ? Làm sao để bịa cho Đan một lí do hợp lí về việc tôi tắt máy cả tối, về việc tôi đã ở cùng ai và hàng loạt rắc rối linh tinh khác. Nhưng rốt cuộc, tôi vẫn nghĩ về Phương và Khắc nhiều nhất. Đến độ lắm khi, tôi tưởng chính mình là Khắc, đang nằm trên chính chiếc giường này, vui vẻ tận hưởng lạc thú với Phương. Và Phương sẽ đón tiếp tôi khác đi nhiều, không phải là khuôn mặt lạnh băng cự tuyệt mọi niềm vui hơi ấm, cô ấy sẽ không cư xử với tôi như một loại nghĩa vụ.
Sâu thẳm trong cơn day dứt tội lỗi với Khắc, tôi biết là tôi ghen tị với anh. Kiệt cùng của những dòng tự vấn lương tâm, tôi vẫn phát hiện những cơn khao khát tận hưởng thêm sai lạc. Mong muốn có Phương trọn vẹn, lớn mạnh hơn bất kì luân lí đạo đức nào mà thế tục cõi giần giăng ra. Nó chiến thắng cả lương tâm lẫn đạo đức.
Thế nên sau lần đầu tiên được thỏa mãn những đòi hỏi xác thịt từ thân thể trong trắng của Phương, và cũng là lần cuối cùng giữ được sự trong trắng cho tâm hồn mình, tôi đã ra điều kiện ép buộc cô ấy phải duy trì mối quan hệ đồi bại này.
- Hãy nghĩ thoáng ra ! – Tôi nắm chặt tay Phương trong tay mình mà trơ tráo bày tỏ - Không phải chúng ta đã rất vui vẻ bên nhau sao ? Không phải Phương cũng muốn Hiếu ở lại ư ? Chính Phương đã ngả vào vai Hiếu mà, Phương nhớ không ? Phương đã ôm lấy Hiếu ! Đêm đó, chúng ta hoàn toàn tự nguyện bên nhau !
- Chúng ta đã quá say. – Phương đáp lại, yếu ớt chối bỏ.
- Không ! Chúng ta đã sống đúng với bản năng, thành thật với tất cả dục vọng sâu kín. Hiếu muốn có Phương ! Lúc ấy đã vậy, bây giờ vẫn vậy. Chuyện chúng ta đã làm, không có gì đáng xấu hổ.
- Không có gì phải xấu hổ ? – Phương hỏi lại, hoài nghi từ giá trị đạo đức cảu câu nói cho tới giá trị đạo đức của người nói ra.
- Đúng thế ! Chúng ta đâu có mang dao ra giết người. Chúng ta cũng không phun xăng phóng hỏa. Đêm đó, chúng ta chỉ làm một việc mà biết bao cặp nam nữ khác vẫn làm, chúng ta chỉ cho nhau những gì mỗi người còn thiếu. – Rồi tôi lấy giọng xúc động nhất có thể mà rủ rỉ - Hiếu là người đàn ông đầu tiên của Phương, đúng không ? Hiếu đã cho Phương thứ mà Khắc chưa bao giờ đem đến. Khi Hiếu chạm vào cúc áo của Phương, Phương đã không chống cự mà. Trong khi Phương hoàn toàn có thể đẩy Hiếu ra hay dữ dội hơn, Phương có thể bỏ chạy kêu la. Nhưng Phương đâu có làm gì ! Phương chỉ nằm yên lặng. Chính Phương cũng chấp nhận Hiếu mà. Phương cũng muốn Hiếu ! Đúng không ?
Lập tức, Phương rụt tay lại và vụt đứng dậy, cố xua đuổi tôi :
- Hiếu về đi ! Phương mệt rồi.
Tôi cũng đứng dậy nhưng không phải để ra cửa mà là để ôm lấy gương mặt đang ửng đỏ phát sốt kia :
- Hiếu không đi khi chưa có được thứ Hiếu muốn. – Tôi kiên quyết.
- Vậy Hiếu muốn gì ? – Phương càng lúc càng không giữ được bình tĩnh.
Tôi hít một hơi, thận trọng đáp rành rọt :
- Hiếu đã nói rồi, Hiếu muốn Phương !
Lập tức, cả gương mặt đang ửng hồng của Phương chuyển màu tái mét. Toàn thân cô ấy run lên trong tay tôi, thậm chí Phương phải níu vào vai tôi mới đứng vững. Mười đầu ngón tay bấu miết vào bả vai tôi, truyền tới những luồng co giật đau đớn.
Môi dưới Phương tự cắn chặt đến độ trắng bệnh. Mãi cô ấy mới trấn tĩnh được mà nói vài tiếng, gần như không ra hơi :
- Còn … Khắc thì sao ?
Đến phút cuối cùng, người Phương nghĩ đến, vẫn là Khắc. Tôi khẽ cười, cô ấy đã tự phơi bày tử huyệt trước mắt tôi rồi.
- Khắc sẽ không biết gì cả. Phương không nói, Hiếu đương nhiên sẽ không nói. Đây sẽ chỉ là bí mật nho nhỏ giữa hai ta. Còn những vẫn đề phát sinh khác, Phương sẽ tự biết cách sắp xếp với Khắc thôi.
- Ý Hiếu là gì ? – Phương giương đôi mắt long lanh nhìn tôi, những khối lưu ly trong con ngươi cô ấy chỉ chực vỡ òa.
- Hiếu muốn Phương ! Nhưng Hiếu biết, Phương yêu Khắc. Nên Hiếu không ép buộc Phương phải dâng trái tim Phương cho Hiếu, Hiếu chỉ cần có những thứ khác. Mà cũng không tham lam gì đâu, chỉ là những lúc không có Khắc ở bên cạnh, nghĩa là khi Phương cô đơn một mình, Hiếu sẵn sàng ở bên.
- Những thứ khác ?
Câu hỏi của Phương, tôi trả lời bằng ánh mắt thèm muốn ôm trọn thân hình cô ấy, từ đỉnh đầu tới gót chân.
« A », Phương bật lên một tiếng kêu, như người u mê được chỉ điểm.
- Phương đồng ý đi ! – Tôi nài nỉ không khác gì trẻ con xin tiền mẹ mua quà – Hiếu đâu có làm khó Phương, Hiếu chẳng bắt Phương làm gì khó cả, Phương chỉ cần lặng yên như đêm hôm ấy thôi. Cái đêm ấy ! Đã một lần rồi, giờ làm lại, khó khăn gì đâu ? Nếu Phương lặng yên, Hiếu cũng sẽ không hé răng nửa lời. Khắc sẽ không hay biết gì, Khắc vẫn sẽ là của Phương. Mà Phương, còn có thêm Hiếu !
Không hiểu tôi lấy đâu ra can đảm mà trưng bộ mặt tỉnh như bơ gạo trước Phương, chờ đợi.
- Anh đang đe dọa tôi ? – Phương hỏi lại, thân nhiệt trước nóng bừng giờ đã chuyển sang lạnh ngắt.
- Không ! Không mà ! – Tôi vội vàng phủ định – Hiếu chỉ muốn có một giao ước với Phương thôi ! Tốt cho cả hai bên mà. Phương sẽ không mất Khắc ! Mà nói chung, cũng chẳng mất mát gì thêm được !
Tôi vừa dứt lời, Phương cũng lập tức buông tay khỏi vai tôi, cô ấy cúi gằm mặt. Đằng sau cái cúi đầu, cô ấy nghĩ gì, tôi không đoán được. Chỉ biết lúc ngẩng lên, hai hàng nước mắt đã lăn dài từ hai con ngươi đen láy, khiến cho hai sắc đen ấy vốn đã sâu thẳm lại càng trải ra mênh mang một thứ màu u tối. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi thấy Phương khóc. Cô ấy rơi nước mắt, tôi từng được thấy. Phương vốn mau nước mắt mà, có khi chỉ ngáp dài ngáp ngắn, lệ cũng đã tuôn rơi. Nhưng đến độ vỡ nát cả niềm trong veo nơi đáy mắt, thì đó là lần duy nhất !
Nước mắt của Phương rơi vào bóng đêm hôm đó, cũng đánh dấu luôn cuộc khai tử lương tâm và đạo đức của tôi. Sau hôm ấy, tôi vĩnh viễn giã biệt luôn khoảng đời trắng trong ngắn ngủi của mình.
- Tôi nhắc trước cho anh biết ! – Phương giương đôi mắt đen to ráo hoảnh với những mảnh vỡ thủy tinh li ti còn vương lại trên khóe mi, nghiến răng lại mà rít lên với tôi – Giữa chúng ta, không bao giờ bất cứ tình cảm gì, ngoại trừ hai chữ nhục dục ! Anh sẽ không bao giờ có được bất cứ thứ gì khác từ tôi, ngoại trừ thân thể nhớp nhúa này !
Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã biết tôi sai rồi. Tai tôi ù đi, tâm trí chao đảo với lồng ngực ngưng co thắt hoàn toàn. Không gì khác ư ? Không có bất cứ thứ gì khác ư ? Ánh mắt của Phương lúc ấy, mỗi lần nghĩ lại, tôi vẫn không sao thở được, cơ chế hô hấp cứ bị rút cạn tiệt ôxi. Tôi biết tôi sai thật rồi ! Khi lấy Khắc ra làm điều kiện trao đổi. Tôi biết hai người đó yêu nhau đến nhường nào, cũng như Phương sợ mất Khắc đến nhường nào. Nếu không, khi tôi biến Khắc thành vũ khí công kích, Phương đã chẳng thất thủ nhanh đến vậy.
Tôi biết tôi đê tiện, chà đạp lên tình anh em, tình bạn, tình nghĩa bao nhiêu năm trời với Khắc, cũng như bôi bẩn cả tâm hồn lẫn thân thể trinh bạch của Phương. Tôi đáng bị trừng phạt, tôi xứng đáng với một án phạt nặng nề. Nhưng giá như, Phương cứ làm gì đó, kiểu như lao vào cào, cấu, cắn, xé, chửi bới, nguyền rủa hay bất cứ điều gì cô ấy muốn, thế còn đỡ hơn cái cách cô ấy tự trút bỏ quần áo, tự lột trần bản thân mình đến không còn một mảnh vải che thân, ngay trước mặt tôi. Vừa cởi từng lớp vải, Phương vừa nhìn tôi, vẫn với đôi mắt làm người khác ngưng trệ sự thở, vừa hoảng loạn vừa phấn khích. Mỗi khi đối mặt với đôi mắt ấy, tôi đều nuốt nghẹn tình cảm, thu vén cho kì hết những yếu mềm để nhét vào ngăn tủ tâm can, khóa trái. Tôi chỉ giữ lại duy nhất bản năng, thứ đã dồn đẩy tôi lao vào Phương theo cách bản thân không hề mong muốn.
Cứ như thế, quan hệ của chúng tôi – cuộc hoang tình vụng trộm này kéo dài cả năm ròng, trong vòng bí mật mà không hề có người thứ ba hay biết. Khắc là phóng viên, vừa hay còn là chủ bút cho đầu báo ăn khách hiện nay, anh gần như phải bay nhảy liên miên, đừng nói là phát giác ra điều gì khả nghi, lắm khi thời gian nhìn tới Phương còn hiếm hoi. Còn về phần tôi, Đan ư ? Cô nàng đang học đại học, một hoa khôi trong khối như thế, lại cộng thêm bản tính ham vui, đếm sơ sơ cũng kín đầu ngón tay những hội hè ngoại khóa. Về đến nhà, Đan có một phụ huynh thuộc diện « kín công cao tường » bậc nhất, nên thực sự, tôi và cô nàng không có nhiều quỹ thời gian riêng tư.
Nhưng tôi nghĩ, lí do mà không một ai mảy may nghi ngờ, thậm chí mường tượng nổi một điều gì bất thường giữa tôi và Phương, phần trọng yếu nhất nằm ở chính chúng tôi, với những điểm chung hiếm tương đồng ở ai khác.
Cả tôi và Phương đều không có nhiều bạn bè. Chúng tôi ít giao du tới mức, tiệc sinh nhật gần đây nhất, khách mời chỉ ngồi kín được một cái bàn tám chỗ. Cả hai cũng thường giữ riêng cho mình phần quan trọng nhất trong câu chuyện, thậm chí có khi không hé răng nửa lời trước mọi sự kiện xảy ra, dù là với chính bản thân.
Có lần, tôi bị ngã xe, máu chảy nhiều đến nỗi từ đầu gối đến ống quần thô trắng đều chuyển sang màu lờ nhờ đỏ, nhơm nhớp và dính nhép. Đó là tối thứ bảy, tôi bấm chuông cửa nhà Phương muộn hơn thường lệ đúng một tiếng đồng hồ. Lúc cô ấy mở cửa cho tôi vào, rõ ràng đã nhìn rõ mà không cười, không nói, đến bông băng ở đâu còn không chỉ cho tôi.
Khi tôi trèo lên giường với một miếng băng to đùng trên đầu gối, Phương nói một câu :
- Phương mới thay ga giường chiều nay.
Đã thế, mới sáng hôm sau, Khắc đã đến tận nhà dựng tôi dậy, bảo là đi chạy « vịt » dã trong công viên. Hai nhóm bốn người, Khắc – Phương, tôi – Đan. Khỏi nói cũng biết Đan hào hứng thế nào, Khắc và Đan đã tự ý giao hẹn trước, hai nhóm chạy thi, bên nào thua sẽ phải móc hầu bao khao cả bữa trưa và bữa tối.
Đang mùa hè nên mỗi tôi mặc quần dài. Tôi không thể nói là tối qua đến thăm chị dâu, bị ngã xe sứt đầu mẻ gối được nên đành cắn răng giả bộ bình thường. May mà khi chuẩn bị chạy, tôi vờ bị vấp ngã, máu chảy be bét, vẫn cái vết thương hôm qua được dịp ngoác miệng. Tất nhiên chỉ có tôi và Phương biết cơ sự ra sao nhưng tôi và cô ấy đều « kiệm lời » để cho hai người còn lại xuýt xoa mãi. Nhất là Đan, cô nàng bảo từ bé đến giờ chưa từng thấy ai bị ngã mà máu chảy nhiều đến thế. Nàng bảo không biết có phải tôi bị máu khó đông không, hay là bị máu trắng ? Nhiễm phim Hàn quá lố ! Đã thế, cuối cùng còn thêm một câu vừa ngu vừa ức :
- Có chết được không anh nhỉ ?
Tôi lừ mắt :
- Nếu dễ chết thế thì cái thành phố này biến thành nghĩa trang rồi !
Khắc nhìn chân tôi, hẩy mặt :
- Thế này thì không chạy thi được rồi. Tiền cơm Hiếu liệu mà trả. Chân què tay cụt thế kia, khỏi chạy cũng biết !
Tôi cũng tự biết thế nên cắn răng đem phân nửa tháng lương bèo bọt ra mà trả cho bữa ăn ở nhà hàng to nhất phố.
Lúc vào bữa, Khắc xoa xoa đôi đũa vào nhau, nhìn sang Phương vừa sung sướng hỉ hả vừa biết ơn :
- May nhờ sáng kiến chạy thi của em, giờ mới kiếm được bữa cơm thịnh soạn miễn phí thế này !
Biết ngay là Phương bày ra mà !
- Này, sao anh lườm chị Phương ? – Đan chen ngang ánh mắt gầm ghè của tôi – Em còn chưa trách anh đấy ! Làm như chị ấy biết chân anh sẽ bị thương ấy ! Tự nhiên khi không lại ngã …
Tôi bặm môi, tiếp tục trừng mắt nhìn Phương.
/11
|