Anh nhíu mày sâu hơn, nhìn người dưới thân đang nước mắt lưng tròng nhìn anh, đáng thương đến mức người ta muốn đè lên người cô hung hăng khi dễ.
“Thành thật ở chỗ này cho tôi, trở về làm em chậm rãi thoải mái.” Anh vỗ vỗ mặt cô cảnh cáo, sau đó đứng dậy bước nhanh về phía cửa.
Khương Hân hơi khựng lại một chút, sau khi xác nhận sẽ không có ai trở về, mới chậm rãi từ trong chăn bông lấy ra một sợi dây thép, chống người ngồi dậy lật tới lật lui sợi dây xích trên chân.
Vừa nghiến răng loay hoay với ổ khóa phức tạp phiền toái này, vừa phải cảnh giác cánh cửa phía sau.
Bốn phút còn chưa cởi xích được, đây là thời gian dài nhất trong kỷ lục cạy khóa của cô, cái thứ đồ quái quỷ gì thế này, sao bên trong lại phức tạp như thế!
" Cạch "
Mở ra rồi!
Cô mừng rỡ định xuống giường, mới phát hiện trên người mình không mặc gì cả, lượn quanh một vòng, nơi này thậm chí một cái tủ quần áo cũng không có!
Nhìn về phía ga giường mình đang ngồi, trong lòng hạ quyết tâm.
Cho dù cô có khoác một chiếc ga giường tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra ngoài, cũng không muốn ở chỗ này.
Lửa cháy càng ngày càng lớn, cửa ngầm của phó quán được mở ra, gần như hơn một trăm người, chỉnh tề nhanh chóng từ trong tầng hầm đi ra dập lửa.
Khương Nghị che miệng dùng sức ho khan vài tiếng, trên mặt và tay đều là bụi đen, lúc đám người ngu ngốc kia tiến vào, liền nấp trong một góc dày đặc khói đen, thừa dịp bọn họ đang tìm cậu thì nhân cơ hội chạy ra ngoài.
Nhanh chóng trèo qua tường vây, nhìn thấy người chạy ra từ cửa sổ sát đất, mặc trên người thứ quần áo không biết là đống giẻ gì, trên ngực thắt nơ bướm siêu lớn, nhìn kỹ lại, mẹ nó đây không phải ga giường sao!
Cậu vội vàng nhảy xuống, nhét mắt kính vào trong túi quần mình, quyết đoán cởi chiếc áo thun trắng ra, tròng lên người cô.
“Chị, bên bên này… có thể đi đi!”
Cậu túm lấy cổ tay cô, chạy nhanh về phía góc vườn, vừa ngoái đầu lại nhìn, lại lấy mắt kính trong túi ra, mở gọng đeo vào.
Khương Hân đột nhiên bắt lấy cậu, “Từ từ, trên chân hình như có thứ gì đó, đau quá.”
Khương Nghị dừng lại, ngồi xổm xuống, “Chân nào nào để em nhìn xem xem.”
Cô vịn vào gốc cây cạnh đó, nhấc chân phải lên, thỉnh thoảng lại nhìn ra phía sau.
Giẫm phải đá, chảy máu rồi.
Không quản được nhiều thế nữa.
Cậu đứng dậy ôm eo cô, bế bổng lên chạy về phía trước, lúc nhảy lên tường vây thì thấy được, độ cao của tường vây bên này là thấp nhất, thông ra một vùng nước bên ngoài.
“Chị chị chị! Em ném chị ra ngoài, phía dưới dưới dưới là một con sông, sẽ không không có việc gì!”
Khương Hân khó có thể tin trừng lớn hai mắt. “Em ——”
“Bắt lấy bọn họ cho tôi!”
Phía sau truyền đến tiếng rống giận dữ thô bạo, cô hoảng loạn vỗ vai cậu, “Nhanh lên!”
Khương Nghị nhìn thoáng ra phía sau, chân sau lùi lại một bước, dùng hết sức lực nhanh chóng ném cô ra ngoài. Sau đó tháo mắt kính xuống, nhanh chóng đạp lên mớ thủy tinh gắn trên vách tường, ở hai giây trước khi cô rơi vào trong nước, cậu liền nhanh chóng xuống nước ôm lấy cô.
“Nín thở!”
Khương Hân bóp mũi, nhắm mắt lại, nghe được trên mặt nước truyền đến tiếng viên đạn xuyên qua dòng nước.
Đờ mờ, lại còn có súng nữa!
Con sông rất sâu, hai người kia rõ ràng là có kỹ năng bơi lặn, không biết đã sớm bơi tới nhánh sông nào rồi.
Phó Hựu đứng trên tường vây, mắt lạnh nhìn dòng nước chảy, lấy ổ đạn rỗng ra, vụn vỏ đạn rơi lả tả xuống dưới tường vây.
Anh bắn trúng rồi, còn về việc trúng ai, một người cũng chạy không thoát!
Không phải muốn chạy sao?
Hừ, trước cho em nếm thử chút ngon ngọt, mèo hoang không nghe lời, phải bắt lại cắt sạch móng đi.
“Khụ khụ khụ ——” Khương Hân đỏ bừng mặt ho khan, híp mắt đánh giá bờ cát, cách đó không xa chính là đường lớn, cô biết chỗ này.
Quay đầu lại muốn tìm người, lại thấy người thanh niên trần thân trên nằm trên bờ cát, đau đớn co chân lại rên hừ hừ, lập tức kinh hãi thất sắc.
“Em trai, em sẽ không trúng đạn đấy chứ?”
Cậu đau không mở miệng được, còn ngâm mình trong nước muối, cậu gần như muốn ngất đi vì đau.
Nhìn chiếc ga trắng trên người đã dính đầy cát bẩn, tùy tiện đào một cái vỏ sò, khó khăn rạch một góc, lật chân cậu lại.
“A! Chị ơi!” Hắn trực tiếp khóc ra, bắt lấy cánh tay cô.
Khương Hân hất tay cậu ra, “Em cố chịu một lát, viên đạn hình như vẫn còn ở bên trong, chị phải lấy ra trước mới có thể đưa em đến bệnh viện được, bằng không nhất định người ta sẽ báo cảnh sát.”
“Không không không… Em đau đau đau!”
Cậu cảm thấy tay mình đang run rẩy không bình thường, mở lòng bàn tay ra nhìn, phát hiện toàn là vết xước thủy tinh, hẳn là lúc trèo tường bị trầy xước.
“Ách a a a!”
“Gϊếŧ heo sao hả, nhịn xuống cho chị!”
Cậu gắt gao nắm lấy bờ cát, vùi mặt vào đó, giữa những kẽ ngón tay được lấp đầy bởi những hạt cát mịn, cắn răng chịu đựng.
“Hu đau, thật thật thật… thật đau lắm, chị… chị ơi!” Cậu nghẹn ngào không thở nổi.
“Chị biết, móc thịt từ bên trong ra có thể không đau sao?”
Cô tóm lấy miếng vải trắng nhét vào trong miệng cậu, “Ngậm lấy, dùng nước miếng làm ướt nó.”
“Hô…” Không có chỗ cho sự từ chối, miếng vải bị nhét thẳng vào trong miệng cậu kia, đầy cát cùng vị mặn của muối.
Quỷ biết mấy phút này cậu vượt qua như thế nào, Khương Hân vứt dây thép dính đầy máu cùng viên đạn xuống, rút miếng giẻ trong miệng cậu ta, buộc chặt vào vết thương trên bắp chân rồi kéo cậu đứng dậy.
Trọng lượng toàn thân cậu đều dồn hết lên người cô, cúi người gác cằm lên vai cô, cách lớp quần áo ướt đẫm sờ đến thân nhiệt lạnh lẽo, cậu đau đớn ôm lấy cô, “Em em em đi, đi không được.”
“Ồ?” Cô mắt lạnh trừng cậu, “Nếu em không đi được chị sẽ ném em xuống nước đấy, đợi lát nữa miếng vải trên đùi cậu bị nước muối thấm ướt…”
“Không không không! Đi đi đi đi!”
/86
|