Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!

Chương 33

/92


Chiếc xe loạng choạng trên đường, không có định hướng.

“Kít”…… “Rầm”….. Chuỗi tiếng động im bặt và sau đó…. tiếng xe cấp cứu vang lên…. (tác giả ko thể diễn tả được âm thanh của xe cấp cứu, sợ mọi người nhầm sang xe cảnh sát thì khổ nên chịu khó tưởng tượng nhé!)

- Sao vậy? Sao lại vào viện cơ chứ? – Ông nội Lâm Duy hốt hoảng chạy vào bệnh viện.

- Hai đứa nó đâm phải cột đèn, may mà giờ không sao rồi! – Mẹ Lâm Duy an ủi.

- Con tôi sao rồi! – Là ba của Thiên Minh, ông Thiên sợ rằng nếu đứa con trai duy nhất có mệnh hệ gì thì tập đoàn Minh Kỳ sẽ không có người thừa kế.

- Cháu không sao rồi, anh đừng lo – Mẹ Lâm Duy ôn tồn.

Không còn những lời hỏi thăm, hốt hoảng hay là an ủi, động viên nữa, khoảng không gian bây giờ chỉ là những bước chân khe khẽ.

- Lâm Duy, Thiên Minh, hai đứa tỉnh rồi hả? – Ba Lâm Duy mừng rỡ.

- Lam Bình đâu rồi? – Cả hai đồng thanh rồi nhìn nhau bằng ánh mắt hình tên lửa.

- Câu này ta hỏi hai con mới đúng. Người chưa tìm được mà đã…. – Ông nội thở dài.

Trong khi đó, tại nhà Hân Hân.

- Bạn không về mọi người sẽ lo lắng đấy! – Hân Hân dịu dàng

- Không dám đâu, họ mong mình đi cho khuất mắt nữa là. – Nó bực bội.

- Ông nội có nói gì bạn đâu, không biết chừng cả nhà họ đang sốt ruột vì bạn cũng nên. – Hân Hân ra sức khuyên nhủ.

Nó băn khoăn suy nghĩ. Đúng là cả nhà ai cũng tốt với nó…trừ cái tên chồng hắc ám đó ra. Nó có nên về hay không? Nó mở điện thoại và hét lên:

- TRỜI ĐẤT ƠI! – Nó hoảng hốt khi một dãy dài các cuộc gọi nhở được báo về máy. 40 cuộc là của Lâm Duy, 46 cuộc của Thiên Minh và 101 cuộc của máy bàn nhà họ Lâm.

- Có chuyện gì mà phải làm kinh địa ông trời dữ vậy? – Hân Hân nhìn nó tò mò.

- Chắc mình không về không được! Thôi, bye, lần sau sang chơi tiếp. – Nó vội vã chào bạn rồi chạy ra cửa, phóng nhanh về nhà. Lúc đi quên mang tiền nên giờ mới phải đi về bằng “hăng cải”

- Hộc…hộc….hộc… – Nó chạy đến bên hai cái giường bệnh, thở gấp trước ánh mặt lo lắng + vui mừng + ngạc nhiên + tức giận của mọi người.

- Sao con biết mà đến đây? – Ba chồng nó hỏi.

- Con… về nhà…hộc hộc… thì mấy bác giúp việc… hộc hộc….tường thuật lại…hộc…rồi chạy vào đây luôn? – Nó thở hổn hển như là…thiếu oxi.

Hai bệnh nhân chưa kịp nói được gì thì nó đã quay ngoắt lại, trao cho hai ánh mặt hình…đại bác, lúc này đã hoàn trả đủ oxi cho cơ thể.

- Hai cái con người vô trách nhiệm kia? Sao không chết đi mà còn vào bệnh viện làm gì? Làm ta phải chạy mấy chục cây số đến đây? Chết đi có phải ta đỡ chạy vì làm tang ở nhà rồi không? – Nó phun ra một tràng toàn những câu độc địa. Mấy con mắt của người lớn dán vào nó, hai chàng trai tặng cho nó một ánh mắt vô cùng… “trìu mến”

- Còn cô? Sao không chết đi, khỏi phải chạy, đỡ phải mệt? – Lâm Duy hét lên.

- Thôi, mấy cái đứa này, mua thêm mấy con vịt nữa là thành cái chợ được đấy! Muốn cướp đi sự im lặng của bệnh viện cũng không cần phải dùng đến bom nguyên tử chứ? – Ông nội nó mắng rồi…cười làm Thiên Minh, Lâm Duy và nó mặt giãn ra như cao su.

Bác sĩ đã đồng ý cho hai anh chàng xuất viện. Lúc ra đến cổng, nó quay sang Thiên Minh:

- Xin lỗi, vì tôi mà anh… – Nó nhìn Thiên Minh bằng ánh mắt e ngại.

Anh chàng không nói gì, chỉ nhếch mép cười, nụ cười không biết là “không sao đâu!” hay là “cô mà cũng biết nói xin lỗi à?”.

- Này, tôi đang nói với anh đó, sao không trả lời. Bộ vụ tai nạn tối quá làm anh… mất hết vốn liếng từ ngữ rồi à? À mà quên, vốn dĩ cái đó ánh có dâu mà mất nhỉ? – Nó cười…đểu.

Anh chàng nhếch mép rồi đi về chiếc xe đã đỗ sẵn ở cổng bệnh viện.

Nó ngẩn người nhìn theo cho đến khi Lâm Duy gọi mới chịu chui lên xe về nhà.

- Này tên chồng hắc ám kia, ăn! – Nó bưng tô cháo đến bên giường Lâm Duy, mời với dáng vẻ thô bạo.

- Nhìn cái mặt cô ăn mất cả ngon! – Lâm Duy càu nhàu.

- Oh! Vậy hả? vậy tôi xuống nhà nha! Trời ơi, ông nội bảo tôi lên… cho anh ăn, tưởng sẽ phải ngồi chết rú ở đây để xem tượng ăn, hì, giờ anh nói vậy, tôi xuống nhà nha, được giải thích rồi! – Nó nhảy cỡng lên rồi tông cửa ra khỏi phòng.

“Rầm” – Nó hôn đất với cái vẻ mặt không thể méo hơn được nữa.

- Haha….hihi… – Lâm Duy cười man rợn.

- Cười cái gì? Tôi cho anh không còn răng mà ăn cháo giờ! – Nó dơ nắm đám đe dọa.

- Hi… ha…. – Lâm Duy vẫn không ngớt cười. Nó lườm cậu một cái, quay ngoắt lại rồi từ từ tiến về phía… một kẻ điên đang cười với khuôn mặt đằng đằng sát khí.

Khoảng cách giữa nó với cái gường lúc này là 5 bước chân…. 5….4…. 3…. 2….1, chân nó chạm mép giường, đang định hành động thì:

- Lam Bình, con với Lâm Duy làm gì mà la hét om sòm vậy? – Mẹ Lâm Duy bất ngờ nói vọng vào từ ngoài phòng.

Thật không may, tiếng gọi đó làm hai nhân trong phòng khiếp vía, giật mình, nó luống cuống thế nào lại ngã dúi về phía trước…. híc…. và kết quả là… <đợi tập sau rồi biết nha>


/92

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status