Quảng Tư Nguyên nhận một cuộc gọi, cha mẹ anh ở đầu dây bên kia tỏ ra kích động, ép anh đi xem mắt.
Cúp máy xong, anh mệt mỏi bóp trán, nói với tôi: "Em thấy đấy, anh phải làm sao bây giờ?"
Giây phút ấy, trái tim tôi như cái chuông bị đánh vang.
Tôi hiểu rằng mình đã ảnh hưởng đến anh quá nhiều.
Ngoại truyện 10
Quảng Tư Nguyên là Tiểu Hầu gia, nhưng ở một cấp độ khác, cũng không phải.
Anh không biết tất cả những gì đang xảy ra bây giờ đều là kiếp nạn đã được sắp đặt từ trước, cũng không biết tôi vốn là vợ anh. Tương Dực đã nhắc nhở tôi rồi, chính tôi lại không kìm được mà lần lượt chạy đến gặp anh. Tôi không thể ảnh hưởng đến cuộc đời anh, tôi nhận thức rõ ràng, tôi không thể đến tìm anh nữa.
Quảng Tư Nguyên im lặng nhìn tôi hồi lâu.
Tôi chưa từng thấy ánh mắt phức tạp đến vậy, đau đớn, buồn bã, ẩn chứa tình cảm sâu đậm và cả. . . bất lực.
Tôi ôm lấy anh, dịu dàng nói: "Quảng Tư Nguyên, anh có biết không? Từ khoảnh khắc anh chào đời, kịch bản cuộc đời anh đã được sắp đặt sẵn, anh sẽ trải qua những gì, kết hôn với ai, đều là định mệnh. Điều anh cần làm là thuận theo tự nhiên, chứ không phải làm khó mình như thế này. Không có em, cuộc đời này vẫn có những điều anh cho là đáng giá."
Anh gục đầu vào vai tôi, hốc mắt đỏ hoe, nhưng cố gắng kìm nén không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Ngoại truyện 11
Nhân gian lại trôi qua bốn năm.
Nghĩ đến trong sổ sinh tử ghi Quảng Tư Nguyên chỉ thọ 30 tuổi, tôi quyết định đến tiễn anh.
Đến nhà anh, không khí nặng nề, cha anh ngồi trên ghế sofa cúi đầu không nói, mẹ anh không ngừng lau nước mắt.
Tôi tìm khắp trong ngoài một vòng, nhưng không thấy anh đâu. Cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc hộp gỗ vuông vức đặt trên bàn trà, tim tôi thắt lại, cũng đã biết đó là gì.
Họ hàng đến an ủi cha mẹ Quảng Tư Nguyên hãy nén đau thương, từ cuộc trò chuyện của họ, tôi biết được Quảng Tư Nguyên đã qua đời một tuần trước.
Lúc đó, một chiếc xe tải không phanh từ từ trượt xuống dốc, trên vạch kẻ đường, một đoàn học sinh đang xếp hàng qua đường. Quảng Tư Nguyên lái xe chắn giữa xe tải và đám trẻ, cứu được hơn chục mạng người, nhưng bản thân tử vong tại chỗ.
Tôi chỉ biết kiếp này anh sẽ c.h.ế.t ở tuổi 30, nhưng không ngờ lại thông qua phương thức như vậy.
Tôi nhìn chiếc hộp đựng tro cốt ở giữa bàn trà, nước mắt tuôn rơi.
Tôi nhớ lại ngày anh sinh ra, hình ảnh anh trong lồng ấp ở bệnh viện. Chớp mắt, anh lại nằm trong chiếc hộp nhỏ này.
Quảng Tư Nguyên đã chết, nhưng điều này cũng có nghĩa Tiểu Hầu gia sắp trở về.
Ngoại truyện 12
Tôi vội vã chạy về Hầu phủ, vừa vào cửa đã thấy quản gia đang quét dọn sân.
Tôi lo lắng hỏi ông ấy: "Tiểu Hầu gia đâu?"
Quản gia đáp: "Phu nhân, Hầu gia vẫn chưa trở về."
Tại sao vẫn chưa về?
Tôi chạy đi tìm Đào Đào, hỏi cô ấy lần trước trải qua kiếp nạn xong thì bao lâu sẽ trở về.
Đào Đào bảo tôi, cô ấy về ngay ngày hôm đó.
Tôi càng hoảng hơn.
Tương Dực an ủi tôi, một khi tuổi thọ của Quảng Tư Nguyên đến hồi hết, Tiểu Hầu gia chắc chắn sẽ trở về, có thể do Quảng Tư Nguyên lập được công đức trước khi c.h.ế.t nên không thể về nhanh như bình thường, bảo tôi đừng nghĩ ngợi nhiều.
Tôi ở trong phủ đợi ba ngày mà dài như ba năm. Cuối cùng tôi cũng hiểu được, một nghìn ngày anh đơn độc chờ đợi tôi, thực ra chẳng khác gì một nghìn năm, đều là sự dày vò cõi lòng như nhau.
Sáng sớm hôm đó, tôi bị tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ đánh thức. Chậm rãi hé mắt, thấy cánh hoa phượng tím luồn qua khe cửa sổ rơi vào phòng, như một con bướm tim tím đang nhảy múa.
Giống như ba mươi ngày qua, theo thói quen tôi đưa tay sờ bên gối. Chỉ có điều lần này, tay tôi chưa kịp chạm vào chiếc gối trống trải, đã bị một bàn tay to quen thuộc nắm chặt.
Tôi ngạc nhiên quay mặt lại.
Tiểu Hầu gia nằm nghiêng, gối đầu lên cánh tay, nắm tay tôi áp vào n.g.ự.c mình.
Anh mỉm cười dịu dàng với tôi.
"Ngư Hề, ta đã về rồi."
Hết
Cúp máy xong, anh mệt mỏi bóp trán, nói với tôi: "Em thấy đấy, anh phải làm sao bây giờ?"
Giây phút ấy, trái tim tôi như cái chuông bị đánh vang.
Tôi hiểu rằng mình đã ảnh hưởng đến anh quá nhiều.
Ngoại truyện 10
Quảng Tư Nguyên là Tiểu Hầu gia, nhưng ở một cấp độ khác, cũng không phải.
Anh không biết tất cả những gì đang xảy ra bây giờ đều là kiếp nạn đã được sắp đặt từ trước, cũng không biết tôi vốn là vợ anh. Tương Dực đã nhắc nhở tôi rồi, chính tôi lại không kìm được mà lần lượt chạy đến gặp anh. Tôi không thể ảnh hưởng đến cuộc đời anh, tôi nhận thức rõ ràng, tôi không thể đến tìm anh nữa.
Quảng Tư Nguyên im lặng nhìn tôi hồi lâu.
Tôi chưa từng thấy ánh mắt phức tạp đến vậy, đau đớn, buồn bã, ẩn chứa tình cảm sâu đậm và cả. . . bất lực.
Tôi ôm lấy anh, dịu dàng nói: "Quảng Tư Nguyên, anh có biết không? Từ khoảnh khắc anh chào đời, kịch bản cuộc đời anh đã được sắp đặt sẵn, anh sẽ trải qua những gì, kết hôn với ai, đều là định mệnh. Điều anh cần làm là thuận theo tự nhiên, chứ không phải làm khó mình như thế này. Không có em, cuộc đời này vẫn có những điều anh cho là đáng giá."
Anh gục đầu vào vai tôi, hốc mắt đỏ hoe, nhưng cố gắng kìm nén không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Ngoại truyện 11
Nhân gian lại trôi qua bốn năm.
Nghĩ đến trong sổ sinh tử ghi Quảng Tư Nguyên chỉ thọ 30 tuổi, tôi quyết định đến tiễn anh.
Đến nhà anh, không khí nặng nề, cha anh ngồi trên ghế sofa cúi đầu không nói, mẹ anh không ngừng lau nước mắt.
Tôi tìm khắp trong ngoài một vòng, nhưng không thấy anh đâu. Cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc hộp gỗ vuông vức đặt trên bàn trà, tim tôi thắt lại, cũng đã biết đó là gì.
Họ hàng đến an ủi cha mẹ Quảng Tư Nguyên hãy nén đau thương, từ cuộc trò chuyện của họ, tôi biết được Quảng Tư Nguyên đã qua đời một tuần trước.
Lúc đó, một chiếc xe tải không phanh từ từ trượt xuống dốc, trên vạch kẻ đường, một đoàn học sinh đang xếp hàng qua đường. Quảng Tư Nguyên lái xe chắn giữa xe tải và đám trẻ, cứu được hơn chục mạng người, nhưng bản thân tử vong tại chỗ.
Tôi chỉ biết kiếp này anh sẽ c.h.ế.t ở tuổi 30, nhưng không ngờ lại thông qua phương thức như vậy.
Tôi nhìn chiếc hộp đựng tro cốt ở giữa bàn trà, nước mắt tuôn rơi.
Tôi nhớ lại ngày anh sinh ra, hình ảnh anh trong lồng ấp ở bệnh viện. Chớp mắt, anh lại nằm trong chiếc hộp nhỏ này.
Quảng Tư Nguyên đã chết, nhưng điều này cũng có nghĩa Tiểu Hầu gia sắp trở về.
Ngoại truyện 12
Tôi vội vã chạy về Hầu phủ, vừa vào cửa đã thấy quản gia đang quét dọn sân.
Tôi lo lắng hỏi ông ấy: "Tiểu Hầu gia đâu?"
Quản gia đáp: "Phu nhân, Hầu gia vẫn chưa trở về."
Tại sao vẫn chưa về?
Tôi chạy đi tìm Đào Đào, hỏi cô ấy lần trước trải qua kiếp nạn xong thì bao lâu sẽ trở về.
Đào Đào bảo tôi, cô ấy về ngay ngày hôm đó.
Tôi càng hoảng hơn.
Tương Dực an ủi tôi, một khi tuổi thọ của Quảng Tư Nguyên đến hồi hết, Tiểu Hầu gia chắc chắn sẽ trở về, có thể do Quảng Tư Nguyên lập được công đức trước khi c.h.ế.t nên không thể về nhanh như bình thường, bảo tôi đừng nghĩ ngợi nhiều.
Tôi ở trong phủ đợi ba ngày mà dài như ba năm. Cuối cùng tôi cũng hiểu được, một nghìn ngày anh đơn độc chờ đợi tôi, thực ra chẳng khác gì một nghìn năm, đều là sự dày vò cõi lòng như nhau.
Sáng sớm hôm đó, tôi bị tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ đánh thức. Chậm rãi hé mắt, thấy cánh hoa phượng tím luồn qua khe cửa sổ rơi vào phòng, như một con bướm tim tím đang nhảy múa.
Giống như ba mươi ngày qua, theo thói quen tôi đưa tay sờ bên gối. Chỉ có điều lần này, tay tôi chưa kịp chạm vào chiếc gối trống trải, đã bị một bàn tay to quen thuộc nắm chặt.
Tôi ngạc nhiên quay mặt lại.
Tiểu Hầu gia nằm nghiêng, gối đầu lên cánh tay, nắm tay tôi áp vào n.g.ự.c mình.
Anh mỉm cười dịu dàng với tôi.
"Ngư Hề, ta đã về rồi."
Hết
/23
|