Chương 44 Rất khó để chấp nhận hình phạt (2)
Khi Bạch Băng Tâm và Nguyễn Văn Lâm an tọa chiếc xe đạp của mình trong nhà xe của trường, hai người cứ vậy mà cùng nhau đi tới lớp học, khổ nỗi là hai người đi đến đâu, ánh mắt mọi người đều nhìn theo đến đó.
Đặc biệt là cô, ánh mắt hằn học của những cô bạn kia giống như muốn ăn thịt mình vậy, à mà không, mấy chị khối trên cũng nhìn cô ánh mắt sắc bén không kém.
Quái lạ, đúng thật là mới vào trường cô từng gặp qua vô số những cái ánh mắt này, cô hiểu là cô đang đi với một cậu bạn được rất nhiều người để ý, đẹp trai có, lạnh lùng có, tốt tính cũng có, cơ mà nói đi cũng phải nói lại, cô thật sự chỉ coi là bạn, hoặc có thể là sùng bái theo kiểu đại ca và đệ, chỉ vì từ nhỏ cô đã ngưỡng mộ tính tự lập của Nguyễn Văn Lâm.
Nhưng mà, bắt đầu từ ngày hôm đó, mọi người cũng đâu để ý đến chuyện này lắm đâu? Rõ ràng là mọi chuyện đã được Lâm dẹp sang một bên ổn thỏa mọi chuyện, tại sao bây giờ... Những ánh mắt này lại càng thêm sức nóng, còn tưởng tượng như có hàng trăm con dao đang lia về phía cô vậy.
Trong lòng Tâm rùng mình một cái, không lẽ có chị đại nào đó thích Lâm đại ca chăng?
Cô huých huých vai Lâm đang đi bên cạnh, cợt nhả mà nói:
- Có chị đại nào lại theo đuổi à?
Người đi bên cạnh cô dừng bước chân một cái, ngay sau đó lại bước như bình thường, mặt vẫn không đổi sắc, chiếc cặp một quai vẫn được cậu vác qua một bên, chiếc áo sơ mi để tác phong ra ngoài, một chiếc cúc vẫn bung ra để lộ một phần nào đó khuôn ngực rộng của cậu, toàn thân cậu toát lên vẻ biếng nhác vốn có.
Anh lắc đầu, khóe miệng nhếch lên, không thèm nói với cô một câu.
Tâm sửng sốt, nếu không phải chuyện này thế rốt cuộc là vì cái gì lại nhìn mình như vậy chứ?
Sân trường rộng lớn thế mà mỗi lần đi qua nhóm một tốp học sinh nào đó cô lại nghe loáng thoáng người ta đang nói xấu một con nhỏ nào đó, thỉnh thoảng lại liếc về phía cô, cô lại bần thần, lại nói xấu cô á?
Dáng người nhỏ nhắn mà tròn tròn của cô đi bên cạnh dáng người cao gầy của anh tạo thành bức tranh không được đẹp cho lắm, nhưng mà người khác nhìn vào lại phải ghen tị bởi sự mất cân đối đó.
Cô dễ thương như vậy, anh đẹp trai như vậy, đi bên cạnh nhau cho dù không nói câu nào nhưng nụ cười của cô khi nhìn về phía anh luôn khiến người khác nghĩ bọn họ đang rất hạnh phúc, cho dù mặt anh không biểu hiện gì nhưng đôi mắt đen kia lại chất chứa tia dịu dàng khó cưỡng.
Hoàng Bách Tùng đứng trên tầng ba nhìn xuống thấy một màn này, đôi mắt nâu thẫm nhìn về bóng dáng nhỏ nhắn bước từng bước nhỏ, thỉnh thoảng lại ngáng ngang đường của chàng trai cao to kia, tiếng cười lanh lảnh vang cả sân trường, trong ánh mắt đó xuất hiện một tia yêu thương cùng chiều chuộng.
Cô gái nhỏ này vẫn như vậy, chỉ cần đã quen biết với ai, đã hiểu được ai chắc chắn sẽ luôn tìm cách làm cho ai đó vui, cười, khóc cũng có, tức giận cũng có, yêu thương cũng có.
Còn anh bây giờ, không biết làm cách nào có thể bước vào cuộc đời cô một lần nữa, biến cô trở lại bên cạnh anh như lúc còn thuở nhỏ, anh biết, một cô bé mới bốn tuổi như cô chắc chắn sẽ không nhớ nổi chuyện gì, anh cũng vậy, nhưng cho dù anh không nhớ rõ nhưng hình ảnh của cô bé bốn tuổi với hai má lúm đồng tiền ngộ nghĩnh cười lúc dọa ma anh đúng khiến anh rất ấn tượng.
Đúng là ám ảnh cả một tuổi thơ!
Anh mỉm cười, lại phát hiện tiếng hét của mấy đứa con gái vang lên bên cạnh mình, anh quay người thì thấy một cô bạn gái ăn mặc sành điệu, khuôn mặt xinh đẹp nổi bật màu son đỏ, trên tay cô ta cầm là một chiếc hộp quà, giọng nói the thé hướng về phía anh:
- Tùng, mình thích cậu, mình có thể làm bạn gái của cậu không?
Mặt cô ta đỏ lên, trông rất đáng yêu, hơn nữa mấy cô gái khác cũng vây quanh tạo thành một nửa vòng tròn, cả đám đồng thanh hét lên: Đồng ý đi! Đồng ý đi!
Anh nhăn mày, lúc này xoay cả người lại tựa người vào lan can, hai tay anh chống lên thành lan can, đôi mắt nâu thẫm nhìn chằm chằm vào cô gái kia, cô ta cao chừng một mét bảy lăm, anh cao một mét tám, xem như khi anh tựa vào lan can, cô gái này có thể xem là bằng anh.
Anh nhìn cô gái kia lạnh lùng, sau đó buông thả một câu như đang nói chuyện với lạ, đơn giản cũng vì anh không quen cô ta:
- Không thể.
Cô gái kia từ khuôn mặt đỏ ửng lại chuyển sang trắng bệch, cô ta nhìn anh mà hốc mắt đỏ lên:
- Sao lại không thể? Chẳng lẽ mình không xứng với cậu sao?
Xung quanh, cả trai lẫn gái bắt đầu túm tụm lại một đám để xem kịch hay, cho dù bị bao quanh như thế nhưng chẳng có ai là khó chịu khi chen lấn với nhau cả.
Tùng hơi cúi đầu, nhìn cô bạn kia từ chân tới đầu, lại một lượt từ đầu tới chân, nhận xét chẳng chút thẳng thừng:
- Mình không thích người đẹp, cậu xem, cậu hoàn hảo như thế, một người nghèo như mình hoàn toàn không thích hợp với cậu, cho nên... Xin lỗi!
Không kịp để cô gái kia hét lên, anh đã bước đi từng bước chậm rãi xuống phòng học lớp mình, mà khối mười hai thật ra nằm ở tầng trệt, ở giữa là khối mười một, trên cùng là khối mười, khi đi, anh còn đảo mắt nhìn xuống sân trường một cái, hai tay bỏ vào túi quần nhàn nhã bước đi.
Cô gái xinh đẹp kia nghiến răng giậm chân thùm thụp xuống đất hét:
- Hoàng Bách Tùng, cậu đừng tưởng mình là hotboy mà lên mặt! Đừng tưởng mình đẹp trai mà có quyền từ chối tôi! Loại nghèo hèn như cậu, không đáng! - Nói xong cô ta giậm chân bùm bụp, xé hộp qua ra rồi bỏ đi về hướng ngược lại trước con mắt há hốc của mọi người.
Ai cũng thở dài ngao ngán, cô ta là hoa khôi khối mười hai, chưa ai từ chối cô ta cả, nhưng cũng không có ai dám từ chối cô ta, đây xem như là lần đầu tiên, có thể do đả kích mà cô nàng này mới hành động như vậy. Cứ cho là chàng hotboy mới nổi kia có đồng ý thì chưa đầy một tuần đã bị đá bay sang tầng vũ trụ khác cũng nên đó.
Bạch Băng Tâm ngẩng đầu nhìn lên mấy đám lộn xộn trên tầng, cô nhăn mày mấy cái rồi cười mỉm nói với Lâm đang đi bên cạnh:
- Đại ca, có khi nào trên kia lại ẩu đả gì không? Nghe tiếng hét giữ quá.
Chàng trai này vẫn còn trầm mặc, mắt nhìn lên tầng thì thấy một bóng người ở phía trước bỏ đi sau đó chen vào mấy đứa học sinh khối mười, vì dáng anh ta cao nên nổi bật hơn hẳn.
Anh mím môi lắc lắc đầu, lần này mở miệng nói với cô:- Tâm, mày đã học bài chưa vậy?
Chỉ thấy cô nàng này lè lưỡi, khuôn mặt cợt nhả nhìn anh, anh thầm thở dài, cô nhóc này sao lại lười đến vậy trời? Khiến anh mỗi lần nhìn cô lên bảng là không lúc nào mà không lo lắng cả.
Hôm nay lại có tiết Địa bà già nóng tính kia nữa, suốt ngày kiểm tra bài cũ, anh và cô còn chưa kiểm tra, không biết hôm nay có dính không? Anh thì còn chém chém chút chút, còn cô nhóc kia trong lớp cứ nghịch mãi không lúc nào chăm chú, thế thì vào đầu được chữ nào cơ chứ?
Suy nghĩ miên man một hồi cuối cùng cũng đến bậc cầu thang, mà con nhỏ này lúc nào cũng bắt anh phải kéo nó đi lên bằng được, tuy anh không mệt, nhưng tay nó bíu vào áo anh rất chặt, rất khó chịu, nhiều khi lại... Như bị điện giật vậy.
Dáng người anh cao, còn cô gái nhỏ lại lùn lùn múp múp, lúc nào cũng kè kè kè kè, tay lúc nào cũng bíu vào khuỷu tay của anh, hôm nay cũng vậy, mới lên được cầu thang thứ hai, cô nhóc này lại thở phì phì phò phò, mặt đỏ lên mà nhìn anh:- Đại ca... Đại ca... Cứu em... - Ngay lập tức, bàn tay kia nắm lấy cánh tay anh như phao cứu sinh, rồi kéo kéo kéo kéo, lôi lên cho bằng được, bàn chân kia cũng chậm rãi bước từng bước.
Anh nhắm mắt rồi mở ra, mặt hơi nhăn lại nhìn cô:
- Tao không hiểu... Mấy năm trước mày đạt thể dục bằng cách nào?
Cô cười hè hè, lộ ra hàm răng trắng, hai má núm đồng tiền in sâu trên cái má phúng phính đỏ hồng kia, cô cười xinh xắn, phất tay kiểu điệu điểu rồi nói một tiếng xớ rồi bước từng bước chậm rãi đi trước anh:
- Đương nhiên người ta phải dùng mỹ nhân kế rồi! Anh không thấy sao? Mấy thầy thể dục rất thích dáng người của em đó.
Còn ra vẻ tự hào, khuôn mặt hất hất lên.
Anh cười chua xót, mặt lẩm bẩm mấy câu:
- Hám gái!
Bởi vì anh trong mấy năm cấp hai đều bị mấy ông thấy đem ra làm bia, suốt ngày soi ra soi vào, kiểu như : Trông mặt mũi cậu Lâm, nhìn thật sáng sủa phải không? Nhưng mà ngày hôm qua tôi vừa thấy cậu này đi đánh nhau cùng mấy đứa khác trường, chẳng khác nào mấy đứa đầu đường xó chợ cả.
Còn nhiều câu nữa, chỉ có điều, anh càng nghĩ càng thấy thương cảm cho mình, cho nên cũng không cần nghĩ thêm nhiều nữa.
Bàn tay nhỏ nhắn mà mập mạp trắng trẻo kia lại bíu lấy anh, khuôn mặt lập tức trở thành mệt mỏi, bơ phờ than:
- Em muốn học ở tầng một, thích hơn, không cần leo thang như thế này nữa.
Lâm còn định trả lời thêm nữa thì bắt gặp một dáng người cao lớn đứng im từ nãy đến giờ, người dựa vào cầu thang đang khoanh hay tay nhìn hai người.
Đôi mắt nâu thẫm âm u lạnh lẽo, khuôn mặt trắng trẻo, đường nét rất đẹp, người này mặc đồ cũng rất đẹp, như vậy càng làm anh ta thêm đẹp trai.
Lâm lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó nhìn thấy Tâm đang đứng ngây người nhìn anh ta, trong lòng anh thoáng lạnh.
Những cô gái học ở trường này khi nhìn thấy trai đẹp, biểu hiện tất nhiên cũng khác người, anh đoán trước là như vậy rồi, nhìn sang Tâm, cô nhóc này rất biết kiềm chế vì còn biết bên cạnh mình còn có một người đẹp trai như anh, nhưng mà bây giờ lại thêm một người đẹp trai trước mặt, khó nói vì sao máu háu trai lại nổi lên.
Anh gằn giọng với cô:
- Lên ôn bài thôi.
Thế là bàn tay to lớn của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, lòng anh như chấn động, sau đó bước từng bước bậc cầu thang lướt qua người kia.
Hoàng Bách Tùng rất nhanh gọi cô lại:
- Băng Tâm, có gì anh sẽ liên lạc với em, lần trước chuyện kia anh còn chưa nói xong.
Nhàn nhã mấy câu, Tùng đã đi xuống cầu thang, tiếng giày rất nhanh mất hút, Lâm nhíu chặt đầu mày nhìn cô:
- Tâm, mày gặp thằng anh đó khi nào vậy?
Cô nhóc nhìn anh, tự nhiên còn cười ha hả nữa chứ, lại còn nhìn xuống bàn tay anh đang nắm lấy tay cô, anh đỏ mặt buông tay ra, sau đó nhìn cô rống lên:
- Nhìn cái gì?
- Không không, chỉ là em thấy buồn cười thôi. Mà này... - Cô lắc lắc đầu, sau đó nhìn vào mắt Lâm, thấy trong đó không có gì hết, chỉ có một màu đen, sau có nhìn lên trần nhà suy nghĩ trầm tư.
Anh nhìn cô ý hỏi gì hả thì cô nhìn anh cười gian trá, sau đó vỗ vai anh:
- Đại ca, anh không cần lo, chuyện anh thích anh Tùng, em sẽ không tiết lộ đâu, thật đó!
Lâm méo mặt, không biết trong đầu cô nàng này đang chứa cái gì vậy hả?
Anh kéo áo cô lôi cô từ cầu thang thứ hai lên tận phòng học mới vứt cô xuống ghế, cô thúc vào ghế bị đau la oai oái, tiếng thống khổ của cô lại bị mấy cái đứa không biết gì trong lớp cười cho nghiêng ngã.
Xía, bà chỉ ngã thôi, có cần chúng mày phải cười như vậy không hả?
Khi Bạch Băng Tâm và Nguyễn Văn Lâm an tọa chiếc xe đạp của mình trong nhà xe của trường, hai người cứ vậy mà cùng nhau đi tới lớp học, khổ nỗi là hai người đi đến đâu, ánh mắt mọi người đều nhìn theo đến đó.
Đặc biệt là cô, ánh mắt hằn học của những cô bạn kia giống như muốn ăn thịt mình vậy, à mà không, mấy chị khối trên cũng nhìn cô ánh mắt sắc bén không kém.
Quái lạ, đúng thật là mới vào trường cô từng gặp qua vô số những cái ánh mắt này, cô hiểu là cô đang đi với một cậu bạn được rất nhiều người để ý, đẹp trai có, lạnh lùng có, tốt tính cũng có, cơ mà nói đi cũng phải nói lại, cô thật sự chỉ coi là bạn, hoặc có thể là sùng bái theo kiểu đại ca và đệ, chỉ vì từ nhỏ cô đã ngưỡng mộ tính tự lập của Nguyễn Văn Lâm.
Nhưng mà, bắt đầu từ ngày hôm đó, mọi người cũng đâu để ý đến chuyện này lắm đâu? Rõ ràng là mọi chuyện đã được Lâm dẹp sang một bên ổn thỏa mọi chuyện, tại sao bây giờ... Những ánh mắt này lại càng thêm sức nóng, còn tưởng tượng như có hàng trăm con dao đang lia về phía cô vậy.
Trong lòng Tâm rùng mình một cái, không lẽ có chị đại nào đó thích Lâm đại ca chăng?
Cô huých huých vai Lâm đang đi bên cạnh, cợt nhả mà nói:
- Có chị đại nào lại theo đuổi à?
Người đi bên cạnh cô dừng bước chân một cái, ngay sau đó lại bước như bình thường, mặt vẫn không đổi sắc, chiếc cặp một quai vẫn được cậu vác qua một bên, chiếc áo sơ mi để tác phong ra ngoài, một chiếc cúc vẫn bung ra để lộ một phần nào đó khuôn ngực rộng của cậu, toàn thân cậu toát lên vẻ biếng nhác vốn có.
Anh lắc đầu, khóe miệng nhếch lên, không thèm nói với cô một câu.
Tâm sửng sốt, nếu không phải chuyện này thế rốt cuộc là vì cái gì lại nhìn mình như vậy chứ?
Sân trường rộng lớn thế mà mỗi lần đi qua nhóm một tốp học sinh nào đó cô lại nghe loáng thoáng người ta đang nói xấu một con nhỏ nào đó, thỉnh thoảng lại liếc về phía cô, cô lại bần thần, lại nói xấu cô á?
Dáng người nhỏ nhắn mà tròn tròn của cô đi bên cạnh dáng người cao gầy của anh tạo thành bức tranh không được đẹp cho lắm, nhưng mà người khác nhìn vào lại phải ghen tị bởi sự mất cân đối đó.
Cô dễ thương như vậy, anh đẹp trai như vậy, đi bên cạnh nhau cho dù không nói câu nào nhưng nụ cười của cô khi nhìn về phía anh luôn khiến người khác nghĩ bọn họ đang rất hạnh phúc, cho dù mặt anh không biểu hiện gì nhưng đôi mắt đen kia lại chất chứa tia dịu dàng khó cưỡng.
Hoàng Bách Tùng đứng trên tầng ba nhìn xuống thấy một màn này, đôi mắt nâu thẫm nhìn về bóng dáng nhỏ nhắn bước từng bước nhỏ, thỉnh thoảng lại ngáng ngang đường của chàng trai cao to kia, tiếng cười lanh lảnh vang cả sân trường, trong ánh mắt đó xuất hiện một tia yêu thương cùng chiều chuộng.
Cô gái nhỏ này vẫn như vậy, chỉ cần đã quen biết với ai, đã hiểu được ai chắc chắn sẽ luôn tìm cách làm cho ai đó vui, cười, khóc cũng có, tức giận cũng có, yêu thương cũng có.
Còn anh bây giờ, không biết làm cách nào có thể bước vào cuộc đời cô một lần nữa, biến cô trở lại bên cạnh anh như lúc còn thuở nhỏ, anh biết, một cô bé mới bốn tuổi như cô chắc chắn sẽ không nhớ nổi chuyện gì, anh cũng vậy, nhưng cho dù anh không nhớ rõ nhưng hình ảnh của cô bé bốn tuổi với hai má lúm đồng tiền ngộ nghĩnh cười lúc dọa ma anh đúng khiến anh rất ấn tượng.
Đúng là ám ảnh cả một tuổi thơ!
Anh mỉm cười, lại phát hiện tiếng hét của mấy đứa con gái vang lên bên cạnh mình, anh quay người thì thấy một cô bạn gái ăn mặc sành điệu, khuôn mặt xinh đẹp nổi bật màu son đỏ, trên tay cô ta cầm là một chiếc hộp quà, giọng nói the thé hướng về phía anh:
- Tùng, mình thích cậu, mình có thể làm bạn gái của cậu không?
Mặt cô ta đỏ lên, trông rất đáng yêu, hơn nữa mấy cô gái khác cũng vây quanh tạo thành một nửa vòng tròn, cả đám đồng thanh hét lên: Đồng ý đi! Đồng ý đi!
Anh nhăn mày, lúc này xoay cả người lại tựa người vào lan can, hai tay anh chống lên thành lan can, đôi mắt nâu thẫm nhìn chằm chằm vào cô gái kia, cô ta cao chừng một mét bảy lăm, anh cao một mét tám, xem như khi anh tựa vào lan can, cô gái này có thể xem là bằng anh.
Anh nhìn cô gái kia lạnh lùng, sau đó buông thả một câu như đang nói chuyện với lạ, đơn giản cũng vì anh không quen cô ta:
- Không thể.
Cô gái kia từ khuôn mặt đỏ ửng lại chuyển sang trắng bệch, cô ta nhìn anh mà hốc mắt đỏ lên:
- Sao lại không thể? Chẳng lẽ mình không xứng với cậu sao?
Xung quanh, cả trai lẫn gái bắt đầu túm tụm lại một đám để xem kịch hay, cho dù bị bao quanh như thế nhưng chẳng có ai là khó chịu khi chen lấn với nhau cả.
Tùng hơi cúi đầu, nhìn cô bạn kia từ chân tới đầu, lại một lượt từ đầu tới chân, nhận xét chẳng chút thẳng thừng:
- Mình không thích người đẹp, cậu xem, cậu hoàn hảo như thế, một người nghèo như mình hoàn toàn không thích hợp với cậu, cho nên... Xin lỗi!
Không kịp để cô gái kia hét lên, anh đã bước đi từng bước chậm rãi xuống phòng học lớp mình, mà khối mười hai thật ra nằm ở tầng trệt, ở giữa là khối mười một, trên cùng là khối mười, khi đi, anh còn đảo mắt nhìn xuống sân trường một cái, hai tay bỏ vào túi quần nhàn nhã bước đi.
Cô gái xinh đẹp kia nghiến răng giậm chân thùm thụp xuống đất hét:
- Hoàng Bách Tùng, cậu đừng tưởng mình là hotboy mà lên mặt! Đừng tưởng mình đẹp trai mà có quyền từ chối tôi! Loại nghèo hèn như cậu, không đáng! - Nói xong cô ta giậm chân bùm bụp, xé hộp qua ra rồi bỏ đi về hướng ngược lại trước con mắt há hốc của mọi người.
Ai cũng thở dài ngao ngán, cô ta là hoa khôi khối mười hai, chưa ai từ chối cô ta cả, nhưng cũng không có ai dám từ chối cô ta, đây xem như là lần đầu tiên, có thể do đả kích mà cô nàng này mới hành động như vậy. Cứ cho là chàng hotboy mới nổi kia có đồng ý thì chưa đầy một tuần đã bị đá bay sang tầng vũ trụ khác cũng nên đó.
Bạch Băng Tâm ngẩng đầu nhìn lên mấy đám lộn xộn trên tầng, cô nhăn mày mấy cái rồi cười mỉm nói với Lâm đang đi bên cạnh:
- Đại ca, có khi nào trên kia lại ẩu đả gì không? Nghe tiếng hét giữ quá.
Chàng trai này vẫn còn trầm mặc, mắt nhìn lên tầng thì thấy một bóng người ở phía trước bỏ đi sau đó chen vào mấy đứa học sinh khối mười, vì dáng anh ta cao nên nổi bật hơn hẳn.
Anh mím môi lắc lắc đầu, lần này mở miệng nói với cô:- Tâm, mày đã học bài chưa vậy?
Chỉ thấy cô nàng này lè lưỡi, khuôn mặt cợt nhả nhìn anh, anh thầm thở dài, cô nhóc này sao lại lười đến vậy trời? Khiến anh mỗi lần nhìn cô lên bảng là không lúc nào mà không lo lắng cả.
Hôm nay lại có tiết Địa bà già nóng tính kia nữa, suốt ngày kiểm tra bài cũ, anh và cô còn chưa kiểm tra, không biết hôm nay có dính không? Anh thì còn chém chém chút chút, còn cô nhóc kia trong lớp cứ nghịch mãi không lúc nào chăm chú, thế thì vào đầu được chữ nào cơ chứ?
Suy nghĩ miên man một hồi cuối cùng cũng đến bậc cầu thang, mà con nhỏ này lúc nào cũng bắt anh phải kéo nó đi lên bằng được, tuy anh không mệt, nhưng tay nó bíu vào áo anh rất chặt, rất khó chịu, nhiều khi lại... Như bị điện giật vậy.
Dáng người anh cao, còn cô gái nhỏ lại lùn lùn múp múp, lúc nào cũng kè kè kè kè, tay lúc nào cũng bíu vào khuỷu tay của anh, hôm nay cũng vậy, mới lên được cầu thang thứ hai, cô nhóc này lại thở phì phì phò phò, mặt đỏ lên mà nhìn anh:- Đại ca... Đại ca... Cứu em... - Ngay lập tức, bàn tay kia nắm lấy cánh tay anh như phao cứu sinh, rồi kéo kéo kéo kéo, lôi lên cho bằng được, bàn chân kia cũng chậm rãi bước từng bước.
Anh nhắm mắt rồi mở ra, mặt hơi nhăn lại nhìn cô:
- Tao không hiểu... Mấy năm trước mày đạt thể dục bằng cách nào?
Cô cười hè hè, lộ ra hàm răng trắng, hai má núm đồng tiền in sâu trên cái má phúng phính đỏ hồng kia, cô cười xinh xắn, phất tay kiểu điệu điểu rồi nói một tiếng xớ rồi bước từng bước chậm rãi đi trước anh:
- Đương nhiên người ta phải dùng mỹ nhân kế rồi! Anh không thấy sao? Mấy thầy thể dục rất thích dáng người của em đó.
Còn ra vẻ tự hào, khuôn mặt hất hất lên.
Anh cười chua xót, mặt lẩm bẩm mấy câu:
- Hám gái!
Bởi vì anh trong mấy năm cấp hai đều bị mấy ông thấy đem ra làm bia, suốt ngày soi ra soi vào, kiểu như : Trông mặt mũi cậu Lâm, nhìn thật sáng sủa phải không? Nhưng mà ngày hôm qua tôi vừa thấy cậu này đi đánh nhau cùng mấy đứa khác trường, chẳng khác nào mấy đứa đầu đường xó chợ cả.
Còn nhiều câu nữa, chỉ có điều, anh càng nghĩ càng thấy thương cảm cho mình, cho nên cũng không cần nghĩ thêm nhiều nữa.
Bàn tay nhỏ nhắn mà mập mạp trắng trẻo kia lại bíu lấy anh, khuôn mặt lập tức trở thành mệt mỏi, bơ phờ than:
- Em muốn học ở tầng một, thích hơn, không cần leo thang như thế này nữa.
Lâm còn định trả lời thêm nữa thì bắt gặp một dáng người cao lớn đứng im từ nãy đến giờ, người dựa vào cầu thang đang khoanh hay tay nhìn hai người.
Đôi mắt nâu thẫm âm u lạnh lẽo, khuôn mặt trắng trẻo, đường nét rất đẹp, người này mặc đồ cũng rất đẹp, như vậy càng làm anh ta thêm đẹp trai.
Lâm lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó nhìn thấy Tâm đang đứng ngây người nhìn anh ta, trong lòng anh thoáng lạnh.
Những cô gái học ở trường này khi nhìn thấy trai đẹp, biểu hiện tất nhiên cũng khác người, anh đoán trước là như vậy rồi, nhìn sang Tâm, cô nhóc này rất biết kiềm chế vì còn biết bên cạnh mình còn có một người đẹp trai như anh, nhưng mà bây giờ lại thêm một người đẹp trai trước mặt, khó nói vì sao máu háu trai lại nổi lên.
Anh gằn giọng với cô:
- Lên ôn bài thôi.
Thế là bàn tay to lớn của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, lòng anh như chấn động, sau đó bước từng bước bậc cầu thang lướt qua người kia.
Hoàng Bách Tùng rất nhanh gọi cô lại:
- Băng Tâm, có gì anh sẽ liên lạc với em, lần trước chuyện kia anh còn chưa nói xong.
Nhàn nhã mấy câu, Tùng đã đi xuống cầu thang, tiếng giày rất nhanh mất hút, Lâm nhíu chặt đầu mày nhìn cô:
- Tâm, mày gặp thằng anh đó khi nào vậy?
Cô nhóc nhìn anh, tự nhiên còn cười ha hả nữa chứ, lại còn nhìn xuống bàn tay anh đang nắm lấy tay cô, anh đỏ mặt buông tay ra, sau đó nhìn cô rống lên:
- Nhìn cái gì?
- Không không, chỉ là em thấy buồn cười thôi. Mà này... - Cô lắc lắc đầu, sau đó nhìn vào mắt Lâm, thấy trong đó không có gì hết, chỉ có một màu đen, sau có nhìn lên trần nhà suy nghĩ trầm tư.
Anh nhìn cô ý hỏi gì hả thì cô nhìn anh cười gian trá, sau đó vỗ vai anh:
- Đại ca, anh không cần lo, chuyện anh thích anh Tùng, em sẽ không tiết lộ đâu, thật đó!
Lâm méo mặt, không biết trong đầu cô nàng này đang chứa cái gì vậy hả?
Anh kéo áo cô lôi cô từ cầu thang thứ hai lên tận phòng học mới vứt cô xuống ghế, cô thúc vào ghế bị đau la oai oái, tiếng thống khổ của cô lại bị mấy cái đứa không biết gì trong lớp cười cho nghiêng ngã.
Xía, bà chỉ ngã thôi, có cần chúng mày phải cười như vậy không hả?
/64
|