Trên con đường đêm tăm tối , tại một ngôi nhà cổ kính , vị trí hiẹn tại : một người đàn ông đang chỉa súg vào một người phụ nữ khoảng 40 tuổi . \" Đùng \" . Tiếng súng vang lên , người phụ nữ ấy gục xún , máu loang ra khắp nơi . Và họ là hai vợ chồng . Cùng lúc ấy , cách căn biệt thự không xa , có 2 học sinh , một nam một nữ đang tung tăng , vui vẻ nói chuyện với nhau . Họ dừng chân tại căn nhà và ..... thấy hết tất cả .
- Mẹ sao thế này huhu , ba làm gì mẹ thế !!! Mẹ ơi !!!! _ Cô bé mặc ahđong phục hs chạy đến oà khóc .
- Tah .. xin lỗi ! Nhưng bà tah đáng bị như vậy ! _ Người đàn ông ấy trả lời rất bình tĩnh , giống như ông ko làm gì sai , vẻ mặt biểu hiện sự thương xót cho con gái ông nhưng còn nhìn cái xác người phụ nữ , ông ko hề có cảm xúc gì . Rồi ông lững thững bước về chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng .
- Một lần nữa tah xin lỗi các con , khi nào 2 anh em con có thể tha thứ cho tah , tah sẽ trở về làm người ba thật tốt và giàu có . Mọi chuyện các con mún nghĩ sao thì nghĩ nhưng đợi thời cơ thích hợp tah sẽ giải thích chuyện này . Căn nhà này các con cứ bán đi , còn nếu bán mà xài hết thì đến gặp tah ! _ Ông tah nói xog rồi chạy vụt đi, để lại 2 anh mắt , một ánh mắt ước đẫm những giọt lệ , và một ánh mắt vô thức , trong ánh mắt ánh lên sự tức giận , sâu xa và dường như muốn trả thù ...
- Mau đưa mẹ đến bệnh viện , sao cứ ngồi đó mà khóc mãi thế !!! _ Cậu con trai quát lên giận dữ .
( À mà quên nói , hai học sinh đó là nó và anh trai nó đấy ) .
- Hix hix , điện thoại đâu - Alo , cho chiếc xe cấp cứu đen k/17 Hoàng Văn Thụ với , lẹ lên giùm , tôi xin đấy _ Nói rồi nó ( xưng hô giống phần giới thiệu luôn nhá ) cúp máy chạy đến đỡ mẹ . Trong lòng nó rất đau nhói . Nó từng sống trog 1 gđ hoà thuận , hạnh phúc , ba mẹ , anh2 nó đều yêu nó rất nhìu . Nhưng nó ko bao giờ ngờ đến lại có ngày hôm nay . Người ba mà nó quý nhất , người mà luôn dạy dỗ nó cách làm người, bây giờ lại làm điều này với mẹ nó khiến nó thất vọg lắm .
Quay trở lại với hiện tại , nó và anh 2 đang ơ bệnh viện , mẹ nó thì đang phẫu thuật . Nước mắt nó cứ rơi ngắn rơi dài trong bờ vai săn chắc của anh nó . Đã 4 tiếng trôi qua rồi nhưng chưa có tin gì từ mẹ nó . \" Cạch \" . Cánh cửa mà hai anh em nó mog đowij nãy giờ cũng đã mở . Nó lên tiếng :
- Thế nào rồi bác sĩ ! Mẹ tôi sao rồi , có bị thương ở đâu không , có bị mất trí nhớ không ! Sao ông im lặng thế ! _ Tiéng nói của nó lớn dần...lớn dần khiến không khí thật căng thẳng . Nhìn vào đôi mắt nó lúc này thật đang sợ hơn bao giờ .
- Bình tĩnh nào Lam , chuyện đâu còn có đó mà _ Rồi anh nó quay sang bác sĩ nãy giờ mặt xanh lè vì câu nói của nó - Mẹ tôi thế nào !!!
- Tôi rất tiếc nhưng vì viên đạn xuyên qua ngực , khó lấy ra đc nên bà ấy không qa khỏi ! Tôi xin lỗi _ Ông bác sĩ cúi đaauf nói với Huy dường như ko mún nó nghe , nhưng ai ngờ tai nó rất thính nên đã nghe được hết .
1s
2s
3s
4s
Từng tiếng nấc nghẹn lớn dần . Nó chạy lại đánh thùm thụp vào ngực ông bác sĩ , nói rõ to :
- Ông đùa phải không ! Ông cần bao nhiu tiền cứ nói nhưng xin ông đừng đùa với tôi _ Rồi bỗng mặt cô bình tĩnh lại , đôi mắt ánh lên tia hi vọng nhìn đối diện ông bác sĩ - Mẹ tôi còn sống , tôi nghe tiếng thở , tiéng cười nói của bà vẫn còn đaau đây bên tai tôi cơ mà , sao có thể chết được chứ ! _ Vừa dứt lời , nó đã xỉu trên vòng tay của Huy . Mọi người đưa nó vào phòng cấp cứu . Đứng bên ngoài nhìn nó đang co giật bên trong , lòng Huy xao xuyến , vì nó là người quan trọng nhất với Huy ( chứ vợ ông đeer chỗ mô , F.A à ) . Bàn tay Huy siết chặt lại , miệng không ngừng lẩm bẩm :
- Ông ko yên ổn đaau ông Khang ( tên ba nó ) , ông làm cho 2 người phụ nữ tôi yêu thương phải chịu đau khổ thì ông có là ai đi nưax tôi sẽ ko tha thứ . Để rồi xem ông thê thảm đén mức nào !
5 giờ sau nó tỉnh lại , đập vào mắt là khuôn mặt anh nó .
- Em tỉnh rồi sao _ Anh nó mỉm cười , nụ cười miễn cưỡng .
- Mai là ngày an táng mẹ phỉa ko anh!
- Dù gì thì mẹ cũng đã lên thiênđường rồi , nếu mẹ thấy em bùn thì mẹ sẽ rất bùn đaays em gái _ Huy vuốt nhẹ mái tóc nó rồi cong môi tạo thành nụ cười ( thật nhé ) .
- Uk
Hôm nay là ngày an táng mẹ nó , nó đax khóc rất nhìu , anh nó thì vẫn an ủi nó mãi . Đâu ai bik rằng ở phía ngoài có một người đàn ông và một người phụ nữ đang nhìn về phía nó , nước mắt đã chảy xún trên mặt người đàn ông , còn người phụ nữ nhếch môi đểu , ngạo mạn lên tiếng :
- Đáng đời bà tah , chết là vừa !
- Chúng tah nên đi khỏi đây! Mất công 2 anh em và mọi người sẽ thấy mất _ Người đàn ông quệt những giọt nước mắt rồi khoác tay người phụ nữ tiến về chiếc xe ô tô màu trắng sáng .
Và hiện tại nó và Huy đang ngồi trên chiếc xe đen .
- Em xin lỗi đax khiến anh lo _ Nó cúi mặt nói rất nhỏ .
- Ko sao , miến từ nay em hứa ko khóc nữa , phải mạnh mẽ lên thì đos chính là niềm vui ,điều hạnh phúc nhất của anh rồi . Còn lo cho em là trách nhiệm của anh mà _ Huy mỉm cười .
- Dạ vâng , hihi
2 anh em nó vòng tay ôm nhau thật hạnh phúc , nhưng trên khuôn mặt nó vẫn rơi lệ , có lẽ là lần cuối ... hay chỉ là một thoáng vô vọng .
- Mẹ sao thế này huhu , ba làm gì mẹ thế !!! Mẹ ơi !!!! _ Cô bé mặc ahđong phục hs chạy đến oà khóc .
- Tah .. xin lỗi ! Nhưng bà tah đáng bị như vậy ! _ Người đàn ông ấy trả lời rất bình tĩnh , giống như ông ko làm gì sai , vẻ mặt biểu hiện sự thương xót cho con gái ông nhưng còn nhìn cái xác người phụ nữ , ông ko hề có cảm xúc gì . Rồi ông lững thững bước về chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng .
- Một lần nữa tah xin lỗi các con , khi nào 2 anh em con có thể tha thứ cho tah , tah sẽ trở về làm người ba thật tốt và giàu có . Mọi chuyện các con mún nghĩ sao thì nghĩ nhưng đợi thời cơ thích hợp tah sẽ giải thích chuyện này . Căn nhà này các con cứ bán đi , còn nếu bán mà xài hết thì đến gặp tah ! _ Ông tah nói xog rồi chạy vụt đi, để lại 2 anh mắt , một ánh mắt ước đẫm những giọt lệ , và một ánh mắt vô thức , trong ánh mắt ánh lên sự tức giận , sâu xa và dường như muốn trả thù ...
- Mau đưa mẹ đến bệnh viện , sao cứ ngồi đó mà khóc mãi thế !!! _ Cậu con trai quát lên giận dữ .
( À mà quên nói , hai học sinh đó là nó và anh trai nó đấy ) .
- Hix hix , điện thoại đâu - Alo , cho chiếc xe cấp cứu đen k/17 Hoàng Văn Thụ với , lẹ lên giùm , tôi xin đấy _ Nói rồi nó ( xưng hô giống phần giới thiệu luôn nhá ) cúp máy chạy đến đỡ mẹ . Trong lòng nó rất đau nhói . Nó từng sống trog 1 gđ hoà thuận , hạnh phúc , ba mẹ , anh2 nó đều yêu nó rất nhìu . Nhưng nó ko bao giờ ngờ đến lại có ngày hôm nay . Người ba mà nó quý nhất , người mà luôn dạy dỗ nó cách làm người, bây giờ lại làm điều này với mẹ nó khiến nó thất vọg lắm .
Quay trở lại với hiện tại , nó và anh 2 đang ơ bệnh viện , mẹ nó thì đang phẫu thuật . Nước mắt nó cứ rơi ngắn rơi dài trong bờ vai săn chắc của anh nó . Đã 4 tiếng trôi qua rồi nhưng chưa có tin gì từ mẹ nó . \" Cạch \" . Cánh cửa mà hai anh em nó mog đowij nãy giờ cũng đã mở . Nó lên tiếng :
- Thế nào rồi bác sĩ ! Mẹ tôi sao rồi , có bị thương ở đâu không , có bị mất trí nhớ không ! Sao ông im lặng thế ! _ Tiéng nói của nó lớn dần...lớn dần khiến không khí thật căng thẳng . Nhìn vào đôi mắt nó lúc này thật đang sợ hơn bao giờ .
- Bình tĩnh nào Lam , chuyện đâu còn có đó mà _ Rồi anh nó quay sang bác sĩ nãy giờ mặt xanh lè vì câu nói của nó - Mẹ tôi thế nào !!!
- Tôi rất tiếc nhưng vì viên đạn xuyên qua ngực , khó lấy ra đc nên bà ấy không qa khỏi ! Tôi xin lỗi _ Ông bác sĩ cúi đaauf nói với Huy dường như ko mún nó nghe , nhưng ai ngờ tai nó rất thính nên đã nghe được hết .
1s
2s
3s
4s
Từng tiếng nấc nghẹn lớn dần . Nó chạy lại đánh thùm thụp vào ngực ông bác sĩ , nói rõ to :
- Ông đùa phải không ! Ông cần bao nhiu tiền cứ nói nhưng xin ông đừng đùa với tôi _ Rồi bỗng mặt cô bình tĩnh lại , đôi mắt ánh lên tia hi vọng nhìn đối diện ông bác sĩ - Mẹ tôi còn sống , tôi nghe tiếng thở , tiéng cười nói của bà vẫn còn đaau đây bên tai tôi cơ mà , sao có thể chết được chứ ! _ Vừa dứt lời , nó đã xỉu trên vòng tay của Huy . Mọi người đưa nó vào phòng cấp cứu . Đứng bên ngoài nhìn nó đang co giật bên trong , lòng Huy xao xuyến , vì nó là người quan trọng nhất với Huy ( chứ vợ ông đeer chỗ mô , F.A à ) . Bàn tay Huy siết chặt lại , miệng không ngừng lẩm bẩm :
- Ông ko yên ổn đaau ông Khang ( tên ba nó ) , ông làm cho 2 người phụ nữ tôi yêu thương phải chịu đau khổ thì ông có là ai đi nưax tôi sẽ ko tha thứ . Để rồi xem ông thê thảm đén mức nào !
5 giờ sau nó tỉnh lại , đập vào mắt là khuôn mặt anh nó .
- Em tỉnh rồi sao _ Anh nó mỉm cười , nụ cười miễn cưỡng .
- Mai là ngày an táng mẹ phỉa ko anh!
- Dù gì thì mẹ cũng đã lên thiênđường rồi , nếu mẹ thấy em bùn thì mẹ sẽ rất bùn đaays em gái _ Huy vuốt nhẹ mái tóc nó rồi cong môi tạo thành nụ cười ( thật nhé ) .
- Uk
Hôm nay là ngày an táng mẹ nó , nó đax khóc rất nhìu , anh nó thì vẫn an ủi nó mãi . Đâu ai bik rằng ở phía ngoài có một người đàn ông và một người phụ nữ đang nhìn về phía nó , nước mắt đã chảy xún trên mặt người đàn ông , còn người phụ nữ nhếch môi đểu , ngạo mạn lên tiếng :
- Đáng đời bà tah , chết là vừa !
- Chúng tah nên đi khỏi đây! Mất công 2 anh em và mọi người sẽ thấy mất _ Người đàn ông quệt những giọt nước mắt rồi khoác tay người phụ nữ tiến về chiếc xe ô tô màu trắng sáng .
Và hiện tại nó và Huy đang ngồi trên chiếc xe đen .
- Em xin lỗi đax khiến anh lo _ Nó cúi mặt nói rất nhỏ .
- Ko sao , miến từ nay em hứa ko khóc nữa , phải mạnh mẽ lên thì đos chính là niềm vui ,điều hạnh phúc nhất của anh rồi . Còn lo cho em là trách nhiệm của anh mà _ Huy mỉm cười .
- Dạ vâng , hihi
2 anh em nó vòng tay ôm nhau thật hạnh phúc , nhưng trên khuôn mặt nó vẫn rơi lệ , có lẽ là lần cuối ... hay chỉ là một thoáng vô vọng .
/15
|