Ánh nắng chiếu sáng rọi vào căn phòng nhỏ bé,xinh xinh.Trong căn phòng ấy,có một cô gái và một chàng trai đẹp tựa hoàng tử và công chúa.Huy chăm sóc cho nó rất tận tình và chu đáo.Đây là đứa em gái mà anh đã dành hết tình thương của mình cho đứa em gái ấy.Hôm qua,sau khi được thoát khỏi nhà kho thì cậu phát hiện nó bị xây xát nhiều và tinh thần hỗn loạn,còn có dấu hiệu bị sốt nên cậu phải nghĩ một buổi ở trường để chăm sóc cho nó.Nhìn đứa em gái bé bỏng bị người ta hãm hại,lòng cậu cảm thấy thật đau xót.Nếu như lúc ấy,cậu có thể ngăn được những hành động điên rồ của ba cậu lại thì nó và cả cậu đâu phải sống đau khổ như bây giờ.Và cậu cũng có thể yên tâm để cho nó có thể vững bước trên đường đời của nó.
“Koong....Koong....Koong” _Tiếng chuông nhà nó reo lên bỗng xóa tan màn đêm dịu dàng có ánh mắt nhìn trìu mến của cậu dành cho nó.Cậu vội chạy nhanh xuống nàh mở cửa xem có ai đến.Thì ra đó là....
- Hoàng Phúc?Cậu đến đây làm gì_Huy hỏi Phúc bằng ánh mắt nghi ngờ.
- Em tới thăm Bảo Lam ko được sao anh Việt Huy?_Phúc mỉm cười tinh khôi,anh mặt một bộ đồ vest xám rất phong độ và beautiful boy.
- Vì cậu là người đã giúp đỡ em tôi hôm qua nên tôi với cho cậu vào nhà tôi đấy,biết ko?_Thái độ kiêu ngạo của Huy ko làm Hoàng Phúc tức giận chút nào.
- Cảm ơn anh!Em ko làm phiền 2 người nhiều đâu.Chỉ lên thăm Bảo Lam một chút thôi_Sau khi vào được nhà của nó,Phúc chạy vụt lên lầu tìm phòng nó.
Cậu cũng lo vì nếu như nó tỉnh dậy mà thấy Hoàng Phúc chắc nó sợ mà xỉu thì cậu chỉ có đường mà chết mất thôi.Nghĩ thế,cậu cũng chạy vụt lên phòng nó.
- Bảo Lam!Cậu tỉnh rồi à_Hoàng Phúc nhìn nó dịu dàng hỏi.
- Ôi.Sao cậu lại ở nhà tôi?Anh của tôi đâu rồi?_Nó ngơ ngác nhìn Phúc.
- Anh hai đây!Sao em dậy sớm thế.Ngủ tiếp đi_Cậu lại cười với nó hạnh phúc.
-Hoàng Phúc sao lại ở đây hả anh ?_Nó vẫn ko quên cái chuyện nó đang thắc mắc.
- Thì cậu ta muốn thăm em thôi.
- Hừ.Em bình thường sao phải đi thăm gì cho tốn sức thế_Nó bực mình kiêu ngạo nói với cậu nhưng vẫn ko thèm nhìn Hoàng Phúc dù chỉ một cái.
- Tôi chỉ muốn xem cậu thế nào thôi mà._Với khuôn mặt baby vốn có của mình,Phúc nhõng nhẻo rất hợp,đến nỗi con người cứng rắn như cậu còn phải xiêu lòng huống gì là nó.Nhìn nó bây giờ từa lưa....nước dãi.Phúc chợt mỉm cười chỉ vào nó.
- Ôi ! Đứng trước con trai mà vậy đấy_Anh nó tuy đã sống với nó mười mấy năm trời nhưng cũng phải khiếp sợ trước cái bệnh hay chảy nước dãi của nó.
3 con người họ nói chuyện rất vui vẻ,hết cãi nhau rồi lại đến lấy gối đánh nhau.Chừng 30 phút sau thì nó muốn một mình nên Phúc đành ra về.Bất ngờ là Phúc vừa ra về thì Thanh Nhi lại đến....khổ cho anh nó,khóa cánh cửa lì lợm mất khoảng 5 phút thì lại phải mở ra mệt mỏi để đón Thanh Nhi vào.
- Chào anh ạ!Bảo Lam có nhà ko anh?_Nhi cười tươi lộ hai cái lúm nói.
- Mã cha ! Sao lúc nãy thấy hắn về sao ko vô luôn,để tui mở ra mở vô thấy mệt à._Huy tức giận,đôi bàn tay của anh nãy giờ mở cánh cửa này cũng phải 5 lần.
- Sorry anh!Mà ai mới vừa thăm Bảo Lam sao?
- Hoàng Phúc!Ko phải 2 người bày trò ra vô hại tui phải ko?
- Đâu có đâu anh!Em thân thiết gì với hắn ta đâu mà lại...
- Thôi vô nhà đi!Tui ko có rảnh à.
- Anh bắt chuyện rồi chửi em là sao?
- Thôi tôi mệt quá!Phòng Lam bên phải trên lầu ấy!
- Xí lên .Em lên trước nha.
Thanh Nhi vừa bước vào phòng của nó đã ôm chặt lấy nó.
- Tớ nhớ cậu quá!Huhu !Tớ yêu cậu lắm biết ko?
- Tớ cũng thế huhu!Sao cậu giờ mới đến.
- Do bà ngoại tớ bị ho nên tớ phải chăm sóc bà.Giờ bà bớt ùi tớ mới đến đây này.Thôi cậu nghĩ ngơi một xíu đi tớ xuống uống nước đã.Chút tớ lên lại nha.
- Ừh!Chút tớ ngủ dậy cậu phải đi dạo với tớ đấy.
Thanh Nhi bước xuống nhà ko phải đi uống nước như cô đã nói mà cô có rất nhiều chuyện muốn nói với Việt Huy.Thấy cậu,cô liền kéo cậu vào phòng khách.
- Em có chuyện muốn nói được ko_Nhi nhìn Huy chẳng khác gì đang tra khảo cậu.
- Cô nói đi!Tui nghe đây_Huy cũng ko kém gì Nhi,2 người nhìn nhau rất là sắc bén.
- Hôm qua,một kẻ bắt hai tụi em vào nhà kho có vẻ là người quen của Thiên Minh và biết rất rõ Thiên Minh thì phải.
- Sao cô lại nghĩ như thế?Người quen của Thiên Minh à?
- Anh ta nói rất nhiều điều tổn hại đến Bảo Lam và cả Thiên Minh.Những việc Thiên Minh định làm với Bảo Lam anh ta cũng đều biết hết.Rất bí ẩn.
- Những việc định làm là việc gì?
- Anh ta bảo Thiên Minh định lợi dụng Lam,rồi nói Bảo Lam tránh xa Thiên Minh ra,anh ta còn nói cảm thấy rất tội nghiệp Lam,muốn giúp đỡ Lam...v...v...v_Nãy giờ Thanh Nhi đã kể cho cậu nghe tất cả sự việc xảy ra ở nhà kho ngày hôm qua.Nãy giờ cậu lắng nghe Nhi ko bỏ sót một chữ rồi căng thẳng suy nghĩ.
- Ko phải là Thiên Minh,Hoàng Phúc lại càng ko,Kiêm Luân cũng ko phải....Rắc rối quá.Rốt cuộc là ai đây.Mà lần sau đừng có nói dối tôi như vậy.Bảo Lam là đứa rất nhẹ dạ nên lần sau ko cho con bé nói dối tôi nữa biết ko.
- Vâng!Mà Trà Mai cô ta có biết ko anh Huy?
- Cô ta ko biết đâu.Vì cô ta có vẻ bị ép buộc.Cô ta ko nói ra cho cả người cô ta yêu là Thiên Minh cơ mà.Chắc chắn cô ta ko biết.
- Anh chưa biết nhiều về Trà Mai thì đừng phán xét như thế.
Cậu một lần nữa lại nhìn chăm chú vào Thanh Nhi có vẻ rất quyết đoán.
- Thôi anh gửi lời đến Lam.Em về nha.
- Ừ!Cửa tôi ko khóa.Về cho tôi xin nghĩ.
Thanh Nhi thất vọng trong lòng lắm.Cô luôn mong đợi nhận được câu nói ấm áp từ Việt Huy nhưng sao lúc nào anh cũng ko muốn gần gũi với cô.Việt Huy cũng mong chóng quên đi chuyện và cùng nó nghĩ ngơi thật khỏe.
Tại nhà của hắn :
- Beng....Beng_Chậu hoa rơi xuống ở dưới nhà hắn khiến hắn phải giật mình.
Kiêm Luân cố gắng mỉm cười một nụ cười tươi nhất dành cho hắn :
- Ko sao đâu.Chậu hoa ở dưới phòng khách bị rơi thôi mà Minh.
- Cậu nói dối!Ba mẹ tôi đang cãi nhau phải ko?
- Ừh đúng đó!Cậu hiểu những việc 2 bác làm là do cậu hết mà.Cậu ra nông nỗi này họ càng ghét cậu hơn mà thôi.Sao cậu ko biết suy nghĩ đi cho tôi nhờ.
- Tôi ko muốn việc này xảy ra.Sao cậu lại trách tôi?
- Cậu dừng ngay việc cậu đang làm đi.Hôm qua ,Lam đã phải cấp cứu ở bệnh viện đó.
- Cấp cứu sao.Nhưng cậu nghĩ là lỗi của tôi à.
Kiêm Luân đã tát hắn để xứng đáng cho lời nói bỉ ổi vừa rồi.Khuôn mặt hắn bây giờ lại có thêm một vết thương in hằn 5 ngón tay to lớn của Kiêm Luân.
- Cậu nói cái câu nói đó ra mà ko biết ngứa mồm à.Cậu biết ko?Bây giờ tôi đã có thể hiểu được vì sao lúc trước Tú Vân ko thể yêu cậu.Vì cậu là một thằng đàn ông bỉ ổi.
- Bỉ ổi sao?Cậu biết vì sao tôi trở nên bỉ ổi NHƯ THẾ KO HẢ?
- Cậu đã để sự thù hận đánh mắt chính mình rồi.Cậu ko còn là cậu nữa rồi.
- Thôi đi.Cậu về đi để cho tôi yên.Mai hãy đến cũng được.
- Tôi sẽ về.Nhưng tôi có chuyện muốn nói với cậu.Cậu yêu em gái cậu rất nhiều đúng ko.Phải.Ngày mà cậu bị đánh đập dã man,tôi thật sự rất hận anh ta-Việt Huy,nhưng đến bây giờ,tôi đã có thể hiểu được tại sao anh ta lại làm như thế.Tại vì Việt Huy yêu em gái của cậu ta rất nhiều,nhiều giống như cậu vậy.Sao cậu ko chịu hiểu chứ.Em gái cậu bị Hoàng Phúc lừa gạt cậu đã làm rối loạn nhà cậu ta,rồi còn đốt cả nhà của cậu ta nữa.Cậu có thấy mình thật may mắn khi hại Bảo Lam mà chỉ bị thế này.Ko chỉ vì tôi thích Thiên Trang nên tôi mới làm bạn thân của cậu đó sao.Thiên Trang sẽ rất giận cậu vì cậu cũng như tên khốn Hoàng Phúc.Cậu trả thù hắn ta theo cách đó ko phải là đền lại công bằng cho em gái cậu mà là cậu càng làm cho cô ấy đau khổ.
Nói xong,Kiêm Luân bỏ đi.Hắn đã sai sao?Ngay cả người bạn thân từ lúc nhỏ tới bây giờ chơi với hắn cũng nói là hắn làm điều ko phải.Là do hắn?Hắn chỉ muốn trả thù thôi mà.Hoàng Phúc làm cho em gái hắn đau khổ,hắn ko thể làm lại điều đó với Hoàng Phúc và Việt Huy sao?Lỗi của hắn à?Trông hắn luôn mạnh mẽ như thế này nhưng ko ai biết rằng trong tim hắn,hắn rất yếu lòng,vì hắn ko đủ mạnh mẽ.
Chiều đã buông,hoàng hôn đã tắt.Dòng người,dòng xe qua lại ít dần.Sắp đến Noel và một năm mới tràn đầy hạnh phúc và điều may mắn.
Tại một căn biệt thự sang trọng,Trà Mai và Hoàng Phúc nói chuyện với nhau.
- Cô đừng nói cho ai biết chuyện đó đấy nhé.Rồi cô sẽ có điều cô muốn._Hoàng Phúc ko nhìn Trà Mai với đôi mắt ra lệnh mà lại nhìn cô với ánh mắt dịu dàng ,van nài.Chẳng là ngày hôm qua,Phúc có đến nhà của Trà Mai.Cô rất sợ,cô cứ nghĩ rằng Hoàng Phúc sẽ ra tay giết chết cô ngay trong căn nhà của cô nhưng ko phải,H.Phúc đến để năn nỉ cô đừng tiết lộ kế hoạch này cho bất kì một ai biết.
- Tất nhiên là tôi sẽ ko nói,nếu nói thì tôi cũng chẳng có được gì và anh cũng như vậy.
- Đã gần đến bữa tiệc Noel do nhà trường tổ chức rồi.Đêm hôm đó,tôi sẽ cùng sánh vai với Bảo Lam.Và đó cũng chính là lúc tôi dành trọn được trái tim bé bỏng của Bảo Lam.Thiên Minh sẽ phải cúi quỳ trước mặt tôi chịu thua cuộc mà thôi.Tôi về nhá.Cô ở lại vui vẻ.Nhớ giữ kín chuyện này.Chúc cô ngủ ngon nha.Goodbye.
Trà Mai cười thật tươi,ko ngờ có khi Hoàng Phúc lại có thể cười với cô niềm mở đến như vậy,một nụ cười rất đẹp,đẹp giống như một chàng hoàng tử.Nhưng ko lâu sau,cô lại chợt nhớ đến câu nói của Hoàng Phúc nói với cô :”Mọi chuyện chưa phải là kết thúc,kế hoạch này chỉ là mở đầu cho bước tiến triển dẫn đến thành công cho 2 chúng ta,kết thúc thì cũng phải đợi một thời gian rất là dài.Tôi sẽ ko bao giờ dừng lại cho đến khi nào lật đổ được hắn ta.Hắn ta yêu Tú Vân,tôi yêu Bảo Lam?”
Nhắc đến Tú Vân,Trà Mai lại cười buồn :
”Lúc trước , mọi người luôn nghĩ cô là một cô bé xinh đẹp và ngoan hiền,tốt bụng nhưng tất cả các điều đó đều ko đúng từ trước cho đến giờ.Khi ở nhà,cô rất hay giận dữ,ko tôn trọng bất kì một ai,ra đường một mình cũng như vậy,Trà Mai luôn coi thường những kẻ già ăn xin ngoài đường.Có khi còn đá đi những bàn tay tội nghiệp ấy một cách ko thương tiếc.Nhưng khi đến trường,thì cô lại trở thành một nữ sinh thanh lịch,là mẫu người phụ nữ của biết bao nhiêu chàng trai.Từ khi Hoàng Phúc xuất hiện,cô đã biết cô yêu anh ta mất rồi.Nhưng hạnh phúc ko đến với cô,cô giống như một trò chơi của anh ta.Chính vì thế,tình bạn gắn bó của Trà Mai,Tú Vân và Thiên Trang ko được gắn bó như xưa nữa.Thật lòng,Trà Mai đã ghét 2 người họ từ đầu khi biết 2 người họ có mối quan hệ rất thân thiết với hắn-người mà Trà Mai yêu ngay từ lần đầu gặp nhau rồi.Cô thật sự rất ghét,rất ghét Tú Vân và Trà Mai.”
- Thiên Minh,anh sẽ là của em thôi.Em biết anh vẫn còn yêu Tú Vân rất nhiều nhưng em tin rằng,em có đủ tư cách để thay thế vị trí của cô ấy trong trái tim lạnh lùng của anh mà,Thiên Minh.Em sẽ luôn ở bên anh mỗi lúc anh buồn và anh cần 1 ai đó.
“Koong....Koong....Koong” _Tiếng chuông nhà nó reo lên bỗng xóa tan màn đêm dịu dàng có ánh mắt nhìn trìu mến của cậu dành cho nó.Cậu vội chạy nhanh xuống nàh mở cửa xem có ai đến.Thì ra đó là....
- Hoàng Phúc?Cậu đến đây làm gì_Huy hỏi Phúc bằng ánh mắt nghi ngờ.
- Em tới thăm Bảo Lam ko được sao anh Việt Huy?_Phúc mỉm cười tinh khôi,anh mặt một bộ đồ vest xám rất phong độ và beautiful boy.
- Vì cậu là người đã giúp đỡ em tôi hôm qua nên tôi với cho cậu vào nhà tôi đấy,biết ko?_Thái độ kiêu ngạo của Huy ko làm Hoàng Phúc tức giận chút nào.
- Cảm ơn anh!Em ko làm phiền 2 người nhiều đâu.Chỉ lên thăm Bảo Lam một chút thôi_Sau khi vào được nhà của nó,Phúc chạy vụt lên lầu tìm phòng nó.
Cậu cũng lo vì nếu như nó tỉnh dậy mà thấy Hoàng Phúc chắc nó sợ mà xỉu thì cậu chỉ có đường mà chết mất thôi.Nghĩ thế,cậu cũng chạy vụt lên phòng nó.
- Bảo Lam!Cậu tỉnh rồi à_Hoàng Phúc nhìn nó dịu dàng hỏi.
- Ôi.Sao cậu lại ở nhà tôi?Anh của tôi đâu rồi?_Nó ngơ ngác nhìn Phúc.
- Anh hai đây!Sao em dậy sớm thế.Ngủ tiếp đi_Cậu lại cười với nó hạnh phúc.
-Hoàng Phúc sao lại ở đây hả anh ?_Nó vẫn ko quên cái chuyện nó đang thắc mắc.
- Thì cậu ta muốn thăm em thôi.
- Hừ.Em bình thường sao phải đi thăm gì cho tốn sức thế_Nó bực mình kiêu ngạo nói với cậu nhưng vẫn ko thèm nhìn Hoàng Phúc dù chỉ một cái.
- Tôi chỉ muốn xem cậu thế nào thôi mà._Với khuôn mặt baby vốn có của mình,Phúc nhõng nhẻo rất hợp,đến nỗi con người cứng rắn như cậu còn phải xiêu lòng huống gì là nó.Nhìn nó bây giờ từa lưa....nước dãi.Phúc chợt mỉm cười chỉ vào nó.
- Ôi ! Đứng trước con trai mà vậy đấy_Anh nó tuy đã sống với nó mười mấy năm trời nhưng cũng phải khiếp sợ trước cái bệnh hay chảy nước dãi của nó.
3 con người họ nói chuyện rất vui vẻ,hết cãi nhau rồi lại đến lấy gối đánh nhau.Chừng 30 phút sau thì nó muốn một mình nên Phúc đành ra về.Bất ngờ là Phúc vừa ra về thì Thanh Nhi lại đến....khổ cho anh nó,khóa cánh cửa lì lợm mất khoảng 5 phút thì lại phải mở ra mệt mỏi để đón Thanh Nhi vào.
- Chào anh ạ!Bảo Lam có nhà ko anh?_Nhi cười tươi lộ hai cái lúm nói.
- Mã cha ! Sao lúc nãy thấy hắn về sao ko vô luôn,để tui mở ra mở vô thấy mệt à._Huy tức giận,đôi bàn tay của anh nãy giờ mở cánh cửa này cũng phải 5 lần.
- Sorry anh!Mà ai mới vừa thăm Bảo Lam sao?
- Hoàng Phúc!Ko phải 2 người bày trò ra vô hại tui phải ko?
- Đâu có đâu anh!Em thân thiết gì với hắn ta đâu mà lại...
- Thôi vô nhà đi!Tui ko có rảnh à.
- Anh bắt chuyện rồi chửi em là sao?
- Thôi tôi mệt quá!Phòng Lam bên phải trên lầu ấy!
- Xí lên .Em lên trước nha.
Thanh Nhi vừa bước vào phòng của nó đã ôm chặt lấy nó.
- Tớ nhớ cậu quá!Huhu !Tớ yêu cậu lắm biết ko?
- Tớ cũng thế huhu!Sao cậu giờ mới đến.
- Do bà ngoại tớ bị ho nên tớ phải chăm sóc bà.Giờ bà bớt ùi tớ mới đến đây này.Thôi cậu nghĩ ngơi một xíu đi tớ xuống uống nước đã.Chút tớ lên lại nha.
- Ừh!Chút tớ ngủ dậy cậu phải đi dạo với tớ đấy.
Thanh Nhi bước xuống nhà ko phải đi uống nước như cô đã nói mà cô có rất nhiều chuyện muốn nói với Việt Huy.Thấy cậu,cô liền kéo cậu vào phòng khách.
- Em có chuyện muốn nói được ko_Nhi nhìn Huy chẳng khác gì đang tra khảo cậu.
- Cô nói đi!Tui nghe đây_Huy cũng ko kém gì Nhi,2 người nhìn nhau rất là sắc bén.
- Hôm qua,một kẻ bắt hai tụi em vào nhà kho có vẻ là người quen của Thiên Minh và biết rất rõ Thiên Minh thì phải.
- Sao cô lại nghĩ như thế?Người quen của Thiên Minh à?
- Anh ta nói rất nhiều điều tổn hại đến Bảo Lam và cả Thiên Minh.Những việc Thiên Minh định làm với Bảo Lam anh ta cũng đều biết hết.Rất bí ẩn.
- Những việc định làm là việc gì?
- Anh ta bảo Thiên Minh định lợi dụng Lam,rồi nói Bảo Lam tránh xa Thiên Minh ra,anh ta còn nói cảm thấy rất tội nghiệp Lam,muốn giúp đỡ Lam...v...v...v_Nãy giờ Thanh Nhi đã kể cho cậu nghe tất cả sự việc xảy ra ở nhà kho ngày hôm qua.Nãy giờ cậu lắng nghe Nhi ko bỏ sót một chữ rồi căng thẳng suy nghĩ.
- Ko phải là Thiên Minh,Hoàng Phúc lại càng ko,Kiêm Luân cũng ko phải....Rắc rối quá.Rốt cuộc là ai đây.Mà lần sau đừng có nói dối tôi như vậy.Bảo Lam là đứa rất nhẹ dạ nên lần sau ko cho con bé nói dối tôi nữa biết ko.
- Vâng!Mà Trà Mai cô ta có biết ko anh Huy?
- Cô ta ko biết đâu.Vì cô ta có vẻ bị ép buộc.Cô ta ko nói ra cho cả người cô ta yêu là Thiên Minh cơ mà.Chắc chắn cô ta ko biết.
- Anh chưa biết nhiều về Trà Mai thì đừng phán xét như thế.
Cậu một lần nữa lại nhìn chăm chú vào Thanh Nhi có vẻ rất quyết đoán.
- Thôi anh gửi lời đến Lam.Em về nha.
- Ừ!Cửa tôi ko khóa.Về cho tôi xin nghĩ.
Thanh Nhi thất vọng trong lòng lắm.Cô luôn mong đợi nhận được câu nói ấm áp từ Việt Huy nhưng sao lúc nào anh cũng ko muốn gần gũi với cô.Việt Huy cũng mong chóng quên đi chuyện và cùng nó nghĩ ngơi thật khỏe.
Tại nhà của hắn :
- Beng....Beng_Chậu hoa rơi xuống ở dưới nhà hắn khiến hắn phải giật mình.
Kiêm Luân cố gắng mỉm cười một nụ cười tươi nhất dành cho hắn :
- Ko sao đâu.Chậu hoa ở dưới phòng khách bị rơi thôi mà Minh.
- Cậu nói dối!Ba mẹ tôi đang cãi nhau phải ko?
- Ừh đúng đó!Cậu hiểu những việc 2 bác làm là do cậu hết mà.Cậu ra nông nỗi này họ càng ghét cậu hơn mà thôi.Sao cậu ko biết suy nghĩ đi cho tôi nhờ.
- Tôi ko muốn việc này xảy ra.Sao cậu lại trách tôi?
- Cậu dừng ngay việc cậu đang làm đi.Hôm qua ,Lam đã phải cấp cứu ở bệnh viện đó.
- Cấp cứu sao.Nhưng cậu nghĩ là lỗi của tôi à.
Kiêm Luân đã tát hắn để xứng đáng cho lời nói bỉ ổi vừa rồi.Khuôn mặt hắn bây giờ lại có thêm một vết thương in hằn 5 ngón tay to lớn của Kiêm Luân.
- Cậu nói cái câu nói đó ra mà ko biết ngứa mồm à.Cậu biết ko?Bây giờ tôi đã có thể hiểu được vì sao lúc trước Tú Vân ko thể yêu cậu.Vì cậu là một thằng đàn ông bỉ ổi.
- Bỉ ổi sao?Cậu biết vì sao tôi trở nên bỉ ổi NHƯ THẾ KO HẢ?
- Cậu đã để sự thù hận đánh mắt chính mình rồi.Cậu ko còn là cậu nữa rồi.
- Thôi đi.Cậu về đi để cho tôi yên.Mai hãy đến cũng được.
- Tôi sẽ về.Nhưng tôi có chuyện muốn nói với cậu.Cậu yêu em gái cậu rất nhiều đúng ko.Phải.Ngày mà cậu bị đánh đập dã man,tôi thật sự rất hận anh ta-Việt Huy,nhưng đến bây giờ,tôi đã có thể hiểu được tại sao anh ta lại làm như thế.Tại vì Việt Huy yêu em gái của cậu ta rất nhiều,nhiều giống như cậu vậy.Sao cậu ko chịu hiểu chứ.Em gái cậu bị Hoàng Phúc lừa gạt cậu đã làm rối loạn nhà cậu ta,rồi còn đốt cả nhà của cậu ta nữa.Cậu có thấy mình thật may mắn khi hại Bảo Lam mà chỉ bị thế này.Ko chỉ vì tôi thích Thiên Trang nên tôi mới làm bạn thân của cậu đó sao.Thiên Trang sẽ rất giận cậu vì cậu cũng như tên khốn Hoàng Phúc.Cậu trả thù hắn ta theo cách đó ko phải là đền lại công bằng cho em gái cậu mà là cậu càng làm cho cô ấy đau khổ.
Nói xong,Kiêm Luân bỏ đi.Hắn đã sai sao?Ngay cả người bạn thân từ lúc nhỏ tới bây giờ chơi với hắn cũng nói là hắn làm điều ko phải.Là do hắn?Hắn chỉ muốn trả thù thôi mà.Hoàng Phúc làm cho em gái hắn đau khổ,hắn ko thể làm lại điều đó với Hoàng Phúc và Việt Huy sao?Lỗi của hắn à?Trông hắn luôn mạnh mẽ như thế này nhưng ko ai biết rằng trong tim hắn,hắn rất yếu lòng,vì hắn ko đủ mạnh mẽ.
Chiều đã buông,hoàng hôn đã tắt.Dòng người,dòng xe qua lại ít dần.Sắp đến Noel và một năm mới tràn đầy hạnh phúc và điều may mắn.
Tại một căn biệt thự sang trọng,Trà Mai và Hoàng Phúc nói chuyện với nhau.
- Cô đừng nói cho ai biết chuyện đó đấy nhé.Rồi cô sẽ có điều cô muốn._Hoàng Phúc ko nhìn Trà Mai với đôi mắt ra lệnh mà lại nhìn cô với ánh mắt dịu dàng ,van nài.Chẳng là ngày hôm qua,Phúc có đến nhà của Trà Mai.Cô rất sợ,cô cứ nghĩ rằng Hoàng Phúc sẽ ra tay giết chết cô ngay trong căn nhà của cô nhưng ko phải,H.Phúc đến để năn nỉ cô đừng tiết lộ kế hoạch này cho bất kì một ai biết.
- Tất nhiên là tôi sẽ ko nói,nếu nói thì tôi cũng chẳng có được gì và anh cũng như vậy.
- Đã gần đến bữa tiệc Noel do nhà trường tổ chức rồi.Đêm hôm đó,tôi sẽ cùng sánh vai với Bảo Lam.Và đó cũng chính là lúc tôi dành trọn được trái tim bé bỏng của Bảo Lam.Thiên Minh sẽ phải cúi quỳ trước mặt tôi chịu thua cuộc mà thôi.Tôi về nhá.Cô ở lại vui vẻ.Nhớ giữ kín chuyện này.Chúc cô ngủ ngon nha.Goodbye.
Trà Mai cười thật tươi,ko ngờ có khi Hoàng Phúc lại có thể cười với cô niềm mở đến như vậy,một nụ cười rất đẹp,đẹp giống như một chàng hoàng tử.Nhưng ko lâu sau,cô lại chợt nhớ đến câu nói của Hoàng Phúc nói với cô :”Mọi chuyện chưa phải là kết thúc,kế hoạch này chỉ là mở đầu cho bước tiến triển dẫn đến thành công cho 2 chúng ta,kết thúc thì cũng phải đợi một thời gian rất là dài.Tôi sẽ ko bao giờ dừng lại cho đến khi nào lật đổ được hắn ta.Hắn ta yêu Tú Vân,tôi yêu Bảo Lam?”
Nhắc đến Tú Vân,Trà Mai lại cười buồn :
”Lúc trước , mọi người luôn nghĩ cô là một cô bé xinh đẹp và ngoan hiền,tốt bụng nhưng tất cả các điều đó đều ko đúng từ trước cho đến giờ.Khi ở nhà,cô rất hay giận dữ,ko tôn trọng bất kì một ai,ra đường một mình cũng như vậy,Trà Mai luôn coi thường những kẻ già ăn xin ngoài đường.Có khi còn đá đi những bàn tay tội nghiệp ấy một cách ko thương tiếc.Nhưng khi đến trường,thì cô lại trở thành một nữ sinh thanh lịch,là mẫu người phụ nữ của biết bao nhiêu chàng trai.Từ khi Hoàng Phúc xuất hiện,cô đã biết cô yêu anh ta mất rồi.Nhưng hạnh phúc ko đến với cô,cô giống như một trò chơi của anh ta.Chính vì thế,tình bạn gắn bó của Trà Mai,Tú Vân và Thiên Trang ko được gắn bó như xưa nữa.Thật lòng,Trà Mai đã ghét 2 người họ từ đầu khi biết 2 người họ có mối quan hệ rất thân thiết với hắn-người mà Trà Mai yêu ngay từ lần đầu gặp nhau rồi.Cô thật sự rất ghét,rất ghét Tú Vân và Trà Mai.”
- Thiên Minh,anh sẽ là của em thôi.Em biết anh vẫn còn yêu Tú Vân rất nhiều nhưng em tin rằng,em có đủ tư cách để thay thế vị trí của cô ấy trong trái tim lạnh lùng của anh mà,Thiên Minh.Em sẽ luôn ở bên anh mỗi lúc anh buồn và anh cần 1 ai đó.
/15
|