Tôi khép cửa phòng lại, cũng hi vọng sẽ đóng tâm chính mình. Không chờ tôi xoay người rời đi, cửa phòng đã bị người ta mở ra.
"Em náo đủ chưa?" Mặt của hắn bởi vì tức giận mà kết một tầng sương lạnh, giọng nói bởi vì đè nén lửa giận mà trở nên trầm thấp.
"Tôi không phải cố tình gây sự, chỉ cảm thấy chúng ta không hợp nhau." Bên ngoài là cố tình thanh minh, thật ra thì, không muốn nói chuyện, càng không muốn gây gổ.
"Em nói mình không cố tình gây sự sao? Anh đã nói rồi, Nhiễm Du và anh chỉ là bạn bè, vô luận cô ấy kết hôn, hay ly hôn, đều không thể cải biến quan hệ này. Em vì chút chuyện nhỏ này mà định náo bao lâu?"
"Có một số việc đối với anh là chuyện nhỏ, nhưng đối với em mà nói cũng rất khổng lồ. Nhưng bây giờ tất cả đều không quan trọng, anh có thể thay đổi quan hệ giữa hai người, em sẽ dọn đi sớm, anh muốn làm tài xế, muốn đi đến mấy giờ về thì về, muốn không về cũng chẳng sao?" Dạ dày chợt co rút, sắc mặt của tôi tái đi, lại cắn môi dưới.
"Em đang nói hưu nói vượn cái gì đó? Có bao giờ anh trắng đêm không về chưa? Anh chỉ đi nói chuyện với bạn bè một chút, em lại náo như thế sao? Có phải em cảm thấy, cô gái bình thường đều dùng cách nói chia tay bạn trai để bắt anh ta phục tùng. Anh cho rằng em là một cô gái thông minh? Anh cho em biết, đó là việc làm rất ngốc! Em đừng làm theo những chuyện tầm thường kia, nếu không em tự lãnh hậu quả!"
Đợt co rút thứ hai đến rất nhanh, hô hấp của tôi hơi chậm lại, thiếu chút nữa đã thét ra thành tiếng, vì sao tôi lại tự chịu đau đớn như thế, tôi kinh ngạc phát hiện, rồi tự mình cười: "Cho tới bây giờ chúng ta chưa phải là một đôi tình nhân, thì đây không phải là chia tay?"
Tôi đã phân rõ, câu nói lẫy của chính mình đã trở thành câu châm ngôn? Tôi chỉ biết, tôi phủ quyết tất cả những lời nói tức giận. Hắn cau mày nhìn chằm chằm tôi, trợn mắt nhìn một lúc lâu, chợt xoay người đi ra cửa, rất nhanh liền cầm áo khoác lên và đi ra ngoài, lần này, hắn không có dừng lại, mà là sải bước ra khỏi cửa Liễu gia.
Một tiếng ‘phanh’ thật mạnh, cửa kép lại, giống như một tiếng nổ lớn, không phải bổ vào đỉnh đầu, mà vào lục phũ ngũ tạng của tôi.
Tôi cố nén dạ dày đang quặng thắt lại, đi đến bàn trà, cầm điện thoại lên, bấm số chín-chín-chín. Suy tính đến những tình huống và biện pháp sẽ xảy ra khi làm thủ tục nhập viện, không thể làm gì khác hơn là cho gọi điện thoại Xảo Dĩnh. Hơn mười phút sau, nhân viên y tế đã đưa tôi đến bệnh viện.
********
Bệnh viện, mỗi ngày tôi đều phải tới nơi đây, đi làm cũng cảm thấy đèn trắng vô cùng thê thảm, lành lạnh. Mà tôi đang phải nằm trong thứ ánh sáng đó để truyền nước biển.
Xảo Dĩnh đắp chăn thật tốt cho tôi, đang muốn nói những gì, thì bác sĩ trực ban đi vào, tay cầm ống nghe, rồi khám một cách trình tự: "Loét dạ dày cấp tính, niêm mạc dạ dày có dấu hiệu ra máu, cần nằm viện quan sát. Thời điểm này Bách tiểu thư thường ăn uống không có khoa học sao?"
"Đước vậy." Tôi đánh mạnh vào tinh thần để trả lời, thuốc ngủ được thấm vào, nếu không phải bao tử đau lợi hại, giờ phút này tôi đã ngủ một giấc ngon rồi.
Bác sĩ thu hồi ống nghe, công thức hoa nhắc nhở: "Bách tiểu thư phải cẩn thận trong chuyện ăn uống, tận lực tránh khỏi những thuốc hay thức ăn kích thích, các món cay."
Những lời dặn dò này của bác sĩ tôi nghe rất nhiều lần rồi, tôi mệt mỏi liếc Xảo Dĩnh một cái, cô hiểu ý nên đuổi bác sĩ đi, không có hỏi thăm vì sao không gọi Âm Tam Nhi đến, cũng không còn oán giận việc tôi không tự chăm sóc tốt cho mình. Mặc dù, cô rất muốn hỏi, nhưng cô biết, giờ phút này tôi cần nghỉ ngơi.
"Xảo dĩnh, đừng nói cho Âm Hạng Thiên." Tôi không muốn bị người ta thương hại, không cần để ý, tôi chỉ muốn có một tình yêu thuần túy, hắn không cấp cho được, tôi liền không muốn nhận.
"Không nói , cô yên tâm nghỉ ngơi đi."
Tôi mệt mỏi dập đầu, rồi nhắm mắt lại, thật sự buông tâm suy nghĩ. Xảo Dĩnh chăm sóc tôi cả đêm, cho tôi ăn điểm tâm sáng xong mới rời khỏi bệnh viện, Xảo Dĩnh đi không lâu, Âm Hạng Thiên gọi điện thoại tới, tôi không có nhận, chỉ nhắn cho hắn một tin: gặp mặt chỉ biết cãi vả, chúng ta cần tỉnh táo. Và hắn không trả lời
Từ đó điện thoại an tĩnh, gần tới buổi trưa thì Xảo Dĩnh mang theo nồi canh nóng đến nuôi dạ dày tôi.
Lần loét dạ dày này khá nặng, không chỉ kèm theo co rút, co rút đau đớn, còn sốt nhẹ không lùi, vì thế, tôi ở bệnh viện ba ngày mới có thể xuất viện. Thật ra thì, bác sĩ hy vọng tôi ở bệnh viện thêm vài ngày nữa để trị cho hết hẳn.
Mà nếu tôi ở lâu hơn một ngày, Xảo Dĩnh sẽ bận rộn thêm một ngày, khiến cho cô ấy rước thêm một phiền toái bắt đắc dĩ, nếu như có thể, tôi hi vọng giảm phiền toái đi.
Cũng may sự chuyên nghiệp của tôi chiếm ưu thế, đánh trận, thất bại cũng không là khó khăn của tôi, Xảo Dĩnh thấy sốt nhẹ đã lui, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, lúc này mới bỏ gánh nặng trong lòng. Thật ra thì không thể nói nhà Xảo Dĩnh là ổ nhỏ, trong mấy người chúng tôi, chỉ có Xảo Dĩnh là ở biệt thự lớn, cũng không phải xa xỉ, mà bởi vì, cô đem phòng làm việc của mình và nơi nghỉ ngơi dung hợp làm một.
Phòng ốc là Xảo Dĩnh do Âm Nhị Nhi chuẩn bị, tiện nghi đầy đủ, lấy ánh sáng tốt, căn nhà có ba tầng, còn có lầu và sân thượng. Tầng một dùng để trưng bày tác phẩm cùng tiếp đãi khách, tầng hai vì hoàn cảnh thanh tĩnh nên dùng làm phòng làm việc, phụ tá của cô, những nhà thiết kế của cô đều làm việc trên đó, ba tầng là nơi sinh hoạt của Xảo Dĩnh, sạch sẽ, chỉnh tề, thông suốt, có vị rất an nhàn, coi như cầm Kính Viễn Vọng, tôi đều không tìm được tỳ vết nào, nơi này tựa như bản thân Xảo Dĩnh, có rất nhiều mặt, hơn nữa, mỗi một mặt cũng rất hoàn mỹ.
Vẫn còn nhớ, khi nơi này vừa mới được trùng tu xong thì Xảo Dĩnh đã mời mọi người đến liên hoan, lúc ấy tôi liền yêu ngôi nhà của cô ấy, Âm Nhị Nhi cười nói: "Cô thích thì tới đây, tôi cho Xảo Dĩnh giảm tiền thuê."
Xảo Dĩnh cười híp mắt lôi kéo tay tôi nói: "Tới đây đi, tới đây đi."
Âm Hạng Thiên hứ một tiếng, lòng tin tràn đầy nói: "Bách Khả sẽ không tiếp nhận bắt cóc ." Nói xong giữ lấy bả vai của tôi: "Hai tôi cùng ở chỗ này!"
Mọi người cười to, tiếng nói ấy vẫn còn bên tai, hôm nay tôi lại ngồi ở sân thượng, một mình phơi mình với bóng cô đơn.
"Bách Khả, điện thoại của cô." Xảo Dĩnh cầm điện thoại đang vang lên tiếng reng dự dội đi đến sân thượng.
"Âm Hạng Thiên gọi tới?"
"Ừ."
"Cúp đi, hoặc trực tiếp tắt máy."
Xảo Dĩnh ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Một ngày một cuộc điện thoại, tôi nghĩ hắn biết sai rồi, cô tha thứ cho hắn một lần đi."
Tôi nhìn bầu trời xanh thẳm, thản nhiên nói: "Chúng ta không có cãi nhau."
Đã ở chỗ này năm ngày, Xảo Dĩnh vẫn cho là tôi cùng Âm Hạng Thiên chỉ là cãi vã, cũng không biết, tôi đã quyết tuyệt tình.
Xảo Dĩnh nhẹ giọng thở dài, đem điện thoại tắt đi. Đang muốn mở miệng khuyên can tôi, Âm Hạng Thiên lại gọi đến.
"Các người đừng có như vậy được không." Xảo Dĩnh dứt lời, nhấn xuống nút trả lời, Ân Hạng Thiên giận dữ mắng mỏ gì đó, những lời nói đó xuyên qua loa đâm vào tai tôi.
Hắn nói: "Em cho anh giải thích đi! Đừng cố tình gây sự!"
Xảo Dĩnh đưa điện thoại di động lên, nhíu lông mày lại nói: "Là tôi."
Nóng nảy của Âm Hạng Thiên giảm xuống, giọng nói vẫn không kiên nhẫn: "Gọi cô ấy nghe điện thoại đi, không, gọi cô ấy về nhà!"
Xảo Dĩnh nhìn một chút, lại trầm mặc, đi qua một bên nói chuyện, mới đầu, Xảo Dĩnh nhẹ nhàng khuyên nhủ, lắng nghe, rồi chợt cất cao âm điệu: "Bạn bè? Tối nào anh cũng đi ra ngoài với người yêu cũ, còn dám nói với cô ấy chỉ xem như bạn bè. . . . . . Nếu như nói phản ứng của Bách Khả bây giờ là cố tình gây sự, như vậy, tôi cho anh biết, đối mặt với chuyện như vậy, mỗi người đàn bà cũng sẽ ‘cố tình gây sự’. . . . . . Cô ấy có ý tốt khuyên nhủ, anh vì một phút mất hứng thì bỏ đi. Mà anh có biết hay không, sau khi anh bỏ đi cô ấy liền nhập viên? Anh có biết là vì đau dạ dày cấp tính mà cô ấy bị sốt ba ngày không? Anh không biết gì cả, vì trong lòng anh chỉ có bạn bè kia mà thôi!"
Biết nhau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Xảo Dĩnh tức đến luống cuống, không khỏi có chút ngẩn cả người.
Xảo Dĩnh cúp điện thoại, trở lại bên cạnh tôi, tức giận khó tiêu hóa mà nói: "Khó trách cô không nhận điện thoại của hắn, nói chuyện với hắn thật tốn nguyên khí."
Trong lòng chua xót, coi thường đáy lòng đang đau nhói, tôi lắp bắp cười: "Xảo Dĩnh, biểu tình vừa rồi của cô rất giống mẹ ghẻ của công chúa bạch tuyết đấy."
Xảo Dĩnh giận dỗi, vỗ đầu của tôi một cái, trách mắng: "Còn không phải là do hắn khiến tôi tức giận sao. Rõ ràng là lỗi của hắn, còn dám dùng lý lẽ hùng hồn để biện minh, thật không biết, nên nói hắn là thứ khốn kiếp gì nữa?"
"Hắn chỉ là mình, hắn chỉ biết mình mà thôi!"
Xảo Dĩnh bật cười: "Mới vừa rồi không cẩn thận đem chuyện cô ngã bệnh nói ra, tôi đoán chừng vài giờ nữa hắn ta sẽ đến đây, tôi sẽ đi báo một tiếng cho bảo vệ, không thể cho hắn vào, lúc này phải dạy dỗ hắn thật tốt, để cho hắn học được bài học về sự quý trọng."
Tôi kéo tay của cô, lắc đầu: "Không cần, tôi không giận hắn ta, mà đã kết thúc thật sự, nên tới sớm muộn gì cũng sẽ đến, thôi thì mượn cơ hội này nói rõ ràng."
Xảo Dĩnh hơi ngạc nhiên: "Thật sự muốn chia tay sao? Chờ lâu như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, cứ như vậy buông tha, cô cam tâm sao?"
Tôi khép cửa phòng lại, cũng hi vọng sẽ đóng tâm chính mình. Không chờ tôi xoay người rời đi, cửa phòng đã bị người ta mở ra.
"Em náo đủ chưa?" Mặt của hắn bởi vì tức giận mà kết một tầng sương lạnh, giọng nói bởi vì đè nén lửa giận mà trở nên trầm thấp.
"Tôi không phải cố tình gây sự, chỉ cảm thấy chúng ta không hợp nhau." Bên ngoài là cố tình thanh minh, thật ra thì, không muốn nói chuyện, càng không muốn gây gổ.
"Em nói mình không cố tình gây sự sao? Anh đã nói rồi, Nhiễm Du và anh chỉ là bạn bè, vô luận cô ấy kết hôn, hay ly hôn, đều không thể cải biến quan hệ này. Em vì chút chuyện nhỏ này mà định náo bao lâu?"
"Có một số việc đối với anh là chuyện nhỏ, nhưng đối với em mà nói cũng rất khổng lồ. Nhưng bây giờ tất cả đều không quan trọng, anh có thể thay đổi quan hệ giữa hai người, em sẽ dọn đi sớm, anh muốn làm tài xế, muốn đi đến mấy giờ về thì về, muốn không về cũng chẳng sao?" Dạ dày chợt co rút, sắc mặt của tôi tái đi, lại cắn môi dưới.
"Em đang nói hưu nói vượn cái gì đó? Có bao giờ anh trắng đêm không về chưa? Anh chỉ đi nói chuyện với bạn bè một chút, em lại náo như thế sao? Có phải em cảm thấy, cô gái bình thường đều dùng cách nói chia tay bạn trai để bắt anh ta phục tùng. Anh cho rằng em là một cô gái thông minh? Anh cho em biết, đó là việc làm rất ngốc! Em đừng làm theo những chuyện tầm thường kia, nếu không em tự lãnh hậu quả!"
Đợt co rút thứ hai đến rất nhanh, hô hấp của tôi hơi chậm lại, thiếu chút nữa đã thét ra thành tiếng, vì sao tôi lại tự chịu đau đớn như thế, tôi kinh ngạc phát hiện, rồi tự mình cười: "Cho tới bây giờ chúng ta chưa phải là một đôi tình nhân, thì đây không phải là chia tay?"
Tôi đã phân rõ, câu nói lẫy của chính mình đã trở thành câu châm ngôn? Tôi chỉ biết, tôi phủ quyết tất cả những lời nói tức giận. Hắn cau mày nhìn chằm chằm tôi, trợn mắt nhìn một lúc lâu, chợt xoay người đi ra cửa, rất nhanh liền cầm áo khoác lên và đi ra ngoài, lần này, hắn không có dừng lại, mà là sải bước ra khỏi cửa Liễu gia.
Một tiếng ‘phanh’ thật mạnh, cửa kép lại, giống như một tiếng nổ lớn, không phải bổ vào đỉnh đầu, mà vào lục phũ ngũ tạng của tôi.
Tôi cố nén dạ dày đang quặng thắt lại, đi đến bàn trà, cầm điện thoại lên, bấm số chín-chín-chín. Suy tính đến những tình huống và biện pháp sẽ xảy ra khi làm thủ tục nhập viện, không thể làm gì khác hơn là cho gọi điện thoại Xảo Dĩnh. Hơn mười phút sau, nhân viên y tế đã đưa tôi đến bệnh viện.
********
Bệnh viện, mỗi ngày tôi đều phải tới nơi đây, đi làm cũng cảm thấy đèn trắng vô cùng thê thảm, lành lạnh. Mà tôi đang phải nằm trong thứ ánh sáng đó để truyền nước biển.
Xảo Dĩnh đắp chăn thật tốt cho tôi, đang muốn nói những gì, thì bác sĩ trực ban đi vào, tay cầm ống nghe, rồi khám một cách trình tự: "Loét dạ dày cấp tính, niêm mạc dạ dày có dấu hiệu ra máu, cần nằm viện quan sát. Thời điểm này Bách tiểu thư thường ăn uống không có khoa học sao?"
"Đước vậy." Tôi đánh mạnh vào tinh thần để trả lời, thuốc ngủ được thấm vào, nếu không phải bao tử đau lợi hại, giờ phút này tôi đã ngủ một giấc ngon rồi.
Bác sĩ thu hồi ống nghe, công thức hoa nhắc nhở: "Bách tiểu thư phải cẩn thận trong chuyện ăn uống, tận lực tránh khỏi những thuốc hay thức ăn kích thích, các món cay."
Những lời dặn dò này của bác sĩ tôi nghe rất nhiều lần rồi, tôi mệt mỏi liếc Xảo Dĩnh một cái, cô hiểu ý nên đuổi bác sĩ đi, không có hỏi thăm vì sao không gọi Âm Tam Nhi đến, cũng không còn oán giận việc tôi không tự chăm sóc tốt cho mình. Mặc dù, cô rất muốn hỏi, nhưng cô biết, giờ phút này tôi cần nghỉ ngơi.
"Xảo dĩnh, đừng nói cho Âm Hạng Thiên." Tôi không muốn bị người ta thương hại, không cần để ý, tôi chỉ muốn có một tình yêu thuần túy, hắn không cấp cho được, tôi liền không muốn nhận.
"Không nói , cô yên tâm nghỉ ngơi đi."
Tôi mệt mỏi dập đầu, rồi nhắm mắt lại, thật sự buông tâm suy nghĩ. Xảo Dĩnh chăm sóc tôi cả đêm, cho tôi ăn điểm tâm sáng xong mới rời khỏi bệnh viện, Xảo Dĩnh đi không lâu, Âm Hạng Thiên gọi điện thoại tới, tôi không có nhận, chỉ nhắn cho hắn một tin: gặp mặt chỉ biết cãi vả, chúng ta cần tỉnh táo. Và hắn không trả lời
Từ đó điện thoại an tĩnh, gần tới buổi trưa thì Xảo Dĩnh mang theo nồi canh nóng đến nuôi dạ dày tôi.
Lần loét dạ dày này khá nặng, không chỉ kèm theo co rút, co rút đau đớn, còn sốt nhẹ không lùi, vì thế, tôi ở bệnh viện ba ngày mới có thể xuất viện. Thật ra thì, bác sĩ hy vọng tôi ở bệnh viện thêm vài ngày nữa để trị cho hết hẳn.
Mà nếu tôi ở lâu hơn một ngày, Xảo Dĩnh sẽ bận rộn thêm một ngày, khiến cho cô ấy rước thêm một phiền toái bắt đắc dĩ, nếu như có thể, tôi hi vọng giảm phiền toái đi.
Cũng may sự chuyên nghiệp của tôi chiếm ưu thế, đánh trận, thất bại cũng không là khó khăn của tôi, Xảo Dĩnh thấy sốt nhẹ đã lui, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, lúc này mới bỏ gánh nặng trong lòng. Thật ra thì không thể nói nhà Xảo Dĩnh là ổ nhỏ, trong mấy người chúng tôi, chỉ có Xảo Dĩnh là ở biệt thự lớn, cũng không phải xa xỉ, mà bởi vì, cô đem phòng làm việc của mình và nơi nghỉ ngơi dung hợp làm một.
Phòng ốc là Xảo Dĩnh do Âm Nhị Nhi chuẩn bị, tiện nghi đầy đủ, lấy ánh sáng tốt, căn nhà có ba tầng, còn có lầu và sân thượng. Tầng một dùng để trưng bày tác phẩm cùng tiếp đãi khách, tầng hai vì hoàn cảnh thanh tĩnh nên dùng làm phòng làm việc, phụ tá của cô, những nhà thiết kế của cô đều làm việc trên đó, ba tầng là nơi sinh hoạt của Xảo Dĩnh, sạch sẽ, chỉnh tề, thông suốt, có vị rất an nhàn, coi như cầm Kính Viễn Vọng, tôi đều không tìm được tỳ vết nào, nơi này tựa như bản thân Xảo Dĩnh, có rất nhiều mặt, hơn nữa, mỗi một mặt cũng rất hoàn mỹ.
Vẫn còn nhớ, khi nơi này vừa mới được trùng tu xong thì Xảo Dĩnh đã mời mọi người đến liên hoan, lúc ấy tôi liền yêu ngôi nhà của cô ấy, Âm Nhị Nhi cười nói: "Cô thích thì tới đây, tôi cho Xảo Dĩnh giảm tiền thuê."
Xảo Dĩnh cười híp mắt lôi kéo tay tôi nói: "Tới đây đi, tới đây đi."
Âm Hạng Thiên hứ một tiếng, lòng tin tràn đầy nói: "Bách Khả sẽ không tiếp nhận bắt cóc ." Nói xong giữ lấy bả vai của tôi: "Hai tôi cùng ở chỗ này!"
Mọi người cười to, tiếng nói ấy vẫn còn bên tai, hôm nay tôi lại ngồi ở sân thượng, một mình phơi mình với bóng cô đơn.
"Bách Khả, điện thoại của cô." Xảo Dĩnh cầm điện thoại đang vang lên tiếng reng dự dội đi đến sân thượng.
"Âm Hạng Thiên gọi tới?"
"Ừ."
"Cúp đi, hoặc trực tiếp tắt máy."
Xảo Dĩnh ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Một ngày một cuộc điện thoại, tôi nghĩ hắn biết sai rồi, cô tha thứ cho hắn một lần đi."
Tôi nhìn bầu trời xanh thẳm, thản nhiên nói: "Chúng ta không có cãi nhau."
Đã ở chỗ này năm ngày, Xảo Dĩnh vẫn cho là tôi cùng Âm Hạng Thiên chỉ là cãi vã, cũng không biết, tôi đã quyết tuyệt tình.
Xảo Dĩnh nhẹ giọng thở dài, đem điện thoại tắt đi. Đang muốn mở miệng khuyên can tôi, Âm Hạng Thiên lại gọi đến.
"Các người đừng có như vậy được không." Xảo Dĩnh dứt lời, nhấn xuống nút trả lời, Ân Hạng Thiên giận dữ mắng mỏ gì đó, những lời nói đó xuyên qua loa đâm vào tai tôi.
Hắn nói: "Em cho anh giải thích đi! Đừng cố tình gây sự!"
Xảo Dĩnh đưa điện thoại di động lên, nhíu lông mày lại nói: "Là tôi."
Nóng nảy của Âm Hạng Thiên giảm xuống, giọng nói vẫn không kiên nhẫn: "Gọi cô ấy nghe điện thoại đi, không, gọi cô ấy về nhà!"
Xảo Dĩnh nhìn một chút, lại trầm mặc, đi qua một bên nói chuyện, mới đầu, Xảo Dĩnh nhẹ nhàng khuyên nhủ, lắng nghe, rồi chợt cất cao âm điệu: "Bạn bè? Tối nào anh cũng đi ra ngoài với người yêu cũ, còn dám nói với cô ấy chỉ xem như bạn bè. . . . . . Nếu như nói phản ứng của Bách Khả bây giờ là cố tình gây sự, như vậy, tôi cho anh biết, đối mặt với chuyện như vậy, mỗi người đàn bà cũng sẽ ‘cố tình gây sự’. . . . . . Cô ấy có ý tốt khuyên nhủ, anh vì một phút mất hứng thì bỏ đi. Mà anh có biết hay không, sau khi anh bỏ đi cô ấy liền nhập viên? Anh có biết là vì đau dạ dày cấp tính mà cô ấy bị sốt ba ngày không? Anh không biết gì cả, vì trong lòng anh chỉ có bạn bè kia mà thôi!"
Biết nhau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Xảo Dĩnh tức đến luống cuống, không khỏi có chút ngẩn cả người.
Xảo Dĩnh cúp điện thoại, trở lại bên cạnh tôi, tức giận khó tiêu hóa mà nói: "Khó trách cô không nhận điện thoại của hắn, nói chuyện với hắn thật tốn nguyên khí."
Trong lòng chua xót, coi thường đáy lòng đang đau nhói, tôi lắp bắp cười: "Xảo Dĩnh, biểu tình vừa rồi của cô rất giống mẹ ghẻ của công chúa bạch tuyết đấy."
Xảo Dĩnh giận dỗi, vỗ đầu của tôi một cái, trách mắng: "Còn không phải là do hắn khiến tôi tức giận sao. Rõ ràng là lỗi của hắn, còn dám dùng lý lẽ hùng hồn để biện minh, thật không biết, nên nói hắn là thứ khốn kiếp gì nữa?"
"Hắn chỉ là mình, hắn chỉ biết mình mà thôi!"
Xảo Dĩnh bật cười: "Mới vừa rồi không cẩn thận đem chuyện cô ngã bệnh nói ra, tôi đoán chừng vài giờ nữa hắn ta sẽ đến đây, tôi sẽ đi báo một tiếng cho bảo vệ, không thể cho hắn vào, lúc này phải dạy dỗ hắn thật tốt, để cho hắn học được bài học về sự quý trọng."
Tôi kéo tay của cô, lắc đầu: "Không cần, tôi không giận hắn ta, mà đã kết thúc thật sự, nên tới sớm muộn gì cũng sẽ đến, thôi thì mượn cơ hội này nói rõ ràng."
Xảo Dĩnh hơi ngạc nhiên: "Thật sự muốn chia tay sao? Chờ lâu như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, cứ như vậy buông tha, cô cam tâm sao?"
"Em náo đủ chưa?" Mặt của hắn bởi vì tức giận mà kết một tầng sương lạnh, giọng nói bởi vì đè nén lửa giận mà trở nên trầm thấp.
"Tôi không phải cố tình gây sự, chỉ cảm thấy chúng ta không hợp nhau." Bên ngoài là cố tình thanh minh, thật ra thì, không muốn nói chuyện, càng không muốn gây gổ.
"Em nói mình không cố tình gây sự sao? Anh đã nói rồi, Nhiễm Du và anh chỉ là bạn bè, vô luận cô ấy kết hôn, hay ly hôn, đều không thể cải biến quan hệ này. Em vì chút chuyện nhỏ này mà định náo bao lâu?"
"Có một số việc đối với anh là chuyện nhỏ, nhưng đối với em mà nói cũng rất khổng lồ. Nhưng bây giờ tất cả đều không quan trọng, anh có thể thay đổi quan hệ giữa hai người, em sẽ dọn đi sớm, anh muốn làm tài xế, muốn đi đến mấy giờ về thì về, muốn không về cũng chẳng sao?" Dạ dày chợt co rút, sắc mặt của tôi tái đi, lại cắn môi dưới.
"Em đang nói hưu nói vượn cái gì đó? Có bao giờ anh trắng đêm không về chưa? Anh chỉ đi nói chuyện với bạn bè một chút, em lại náo như thế sao? Có phải em cảm thấy, cô gái bình thường đều dùng cách nói chia tay bạn trai để bắt anh ta phục tùng. Anh cho rằng em là một cô gái thông minh? Anh cho em biết, đó là việc làm rất ngốc! Em đừng làm theo những chuyện tầm thường kia, nếu không em tự lãnh hậu quả!"
Đợt co rút thứ hai đến rất nhanh, hô hấp của tôi hơi chậm lại, thiếu chút nữa đã thét ra thành tiếng, vì sao tôi lại tự chịu đau đớn như thế, tôi kinh ngạc phát hiện, rồi tự mình cười: "Cho tới bây giờ chúng ta chưa phải là một đôi tình nhân, thì đây không phải là chia tay?"
Tôi đã phân rõ, câu nói lẫy của chính mình đã trở thành câu châm ngôn? Tôi chỉ biết, tôi phủ quyết tất cả những lời nói tức giận. Hắn cau mày nhìn chằm chằm tôi, trợn mắt nhìn một lúc lâu, chợt xoay người đi ra cửa, rất nhanh liền cầm áo khoác lên và đi ra ngoài, lần này, hắn không có dừng lại, mà là sải bước ra khỏi cửa Liễu gia.
Một tiếng ‘phanh’ thật mạnh, cửa kép lại, giống như một tiếng nổ lớn, không phải bổ vào đỉnh đầu, mà vào lục phũ ngũ tạng của tôi.
Tôi cố nén dạ dày đang quặng thắt lại, đi đến bàn trà, cầm điện thoại lên, bấm số chín-chín-chín. Suy tính đến những tình huống và biện pháp sẽ xảy ra khi làm thủ tục nhập viện, không thể làm gì khác hơn là cho gọi điện thoại Xảo Dĩnh. Hơn mười phút sau, nhân viên y tế đã đưa tôi đến bệnh viện.
********
Bệnh viện, mỗi ngày tôi đều phải tới nơi đây, đi làm cũng cảm thấy đèn trắng vô cùng thê thảm, lành lạnh. Mà tôi đang phải nằm trong thứ ánh sáng đó để truyền nước biển.
Xảo Dĩnh đắp chăn thật tốt cho tôi, đang muốn nói những gì, thì bác sĩ trực ban đi vào, tay cầm ống nghe, rồi khám một cách trình tự: "Loét dạ dày cấp tính, niêm mạc dạ dày có dấu hiệu ra máu, cần nằm viện quan sát. Thời điểm này Bách tiểu thư thường ăn uống không có khoa học sao?"
"Đước vậy." Tôi đánh mạnh vào tinh thần để trả lời, thuốc ngủ được thấm vào, nếu không phải bao tử đau lợi hại, giờ phút này tôi đã ngủ một giấc ngon rồi.
Bác sĩ thu hồi ống nghe, công thức hoa nhắc nhở: "Bách tiểu thư phải cẩn thận trong chuyện ăn uống, tận lực tránh khỏi những thuốc hay thức ăn kích thích, các món cay."
Những lời dặn dò này của bác sĩ tôi nghe rất nhiều lần rồi, tôi mệt mỏi liếc Xảo Dĩnh một cái, cô hiểu ý nên đuổi bác sĩ đi, không có hỏi thăm vì sao không gọi Âm Tam Nhi đến, cũng không còn oán giận việc tôi không tự chăm sóc tốt cho mình. Mặc dù, cô rất muốn hỏi, nhưng cô biết, giờ phút này tôi cần nghỉ ngơi.
"Xảo dĩnh, đừng nói cho Âm Hạng Thiên." Tôi không muốn bị người ta thương hại, không cần để ý, tôi chỉ muốn có một tình yêu thuần túy, hắn không cấp cho được, tôi liền không muốn nhận.
"Không nói , cô yên tâm nghỉ ngơi đi."
Tôi mệt mỏi dập đầu, rồi nhắm mắt lại, thật sự buông tâm suy nghĩ. Xảo Dĩnh chăm sóc tôi cả đêm, cho tôi ăn điểm tâm sáng xong mới rời khỏi bệnh viện, Xảo Dĩnh đi không lâu, Âm Hạng Thiên gọi điện thoại tới, tôi không có nhận, chỉ nhắn cho hắn một tin: gặp mặt chỉ biết cãi vả, chúng ta cần tỉnh táo. Và hắn không trả lời
Từ đó điện thoại an tĩnh, gần tới buổi trưa thì Xảo Dĩnh mang theo nồi canh nóng đến nuôi dạ dày tôi.
Lần loét dạ dày này khá nặng, không chỉ kèm theo co rút, co rút đau đớn, còn sốt nhẹ không lùi, vì thế, tôi ở bệnh viện ba ngày mới có thể xuất viện. Thật ra thì, bác sĩ hy vọng tôi ở bệnh viện thêm vài ngày nữa để trị cho hết hẳn.
Mà nếu tôi ở lâu hơn một ngày, Xảo Dĩnh sẽ bận rộn thêm một ngày, khiến cho cô ấy rước thêm một phiền toái bắt đắc dĩ, nếu như có thể, tôi hi vọng giảm phiền toái đi.
Cũng may sự chuyên nghiệp của tôi chiếm ưu thế, đánh trận, thất bại cũng không là khó khăn của tôi, Xảo Dĩnh thấy sốt nhẹ đã lui, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, lúc này mới bỏ gánh nặng trong lòng. Thật ra thì không thể nói nhà Xảo Dĩnh là ổ nhỏ, trong mấy người chúng tôi, chỉ có Xảo Dĩnh là ở biệt thự lớn, cũng không phải xa xỉ, mà bởi vì, cô đem phòng làm việc của mình và nơi nghỉ ngơi dung hợp làm một.
Phòng ốc là Xảo Dĩnh do Âm Nhị Nhi chuẩn bị, tiện nghi đầy đủ, lấy ánh sáng tốt, căn nhà có ba tầng, còn có lầu và sân thượng. Tầng một dùng để trưng bày tác phẩm cùng tiếp đãi khách, tầng hai vì hoàn cảnh thanh tĩnh nên dùng làm phòng làm việc, phụ tá của cô, những nhà thiết kế của cô đều làm việc trên đó, ba tầng là nơi sinh hoạt của Xảo Dĩnh, sạch sẽ, chỉnh tề, thông suốt, có vị rất an nhàn, coi như cầm Kính Viễn Vọng, tôi đều không tìm được tỳ vết nào, nơi này tựa như bản thân Xảo Dĩnh, có rất nhiều mặt, hơn nữa, mỗi một mặt cũng rất hoàn mỹ.
Vẫn còn nhớ, khi nơi này vừa mới được trùng tu xong thì Xảo Dĩnh đã mời mọi người đến liên hoan, lúc ấy tôi liền yêu ngôi nhà của cô ấy, Âm Nhị Nhi cười nói: "Cô thích thì tới đây, tôi cho Xảo Dĩnh giảm tiền thuê."
Xảo Dĩnh cười híp mắt lôi kéo tay tôi nói: "Tới đây đi, tới đây đi."
Âm Hạng Thiên hứ một tiếng, lòng tin tràn đầy nói: "Bách Khả sẽ không tiếp nhận bắt cóc ." Nói xong giữ lấy bả vai của tôi: "Hai tôi cùng ở chỗ này!"
Mọi người cười to, tiếng nói ấy vẫn còn bên tai, hôm nay tôi lại ngồi ở sân thượng, một mình phơi mình với bóng cô đơn.
"Bách Khả, điện thoại của cô." Xảo Dĩnh cầm điện thoại đang vang lên tiếng reng dự dội đi đến sân thượng.
"Âm Hạng Thiên gọi tới?"
"Ừ."
"Cúp đi, hoặc trực tiếp tắt máy."
Xảo Dĩnh ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Một ngày một cuộc điện thoại, tôi nghĩ hắn biết sai rồi, cô tha thứ cho hắn một lần đi."
Tôi nhìn bầu trời xanh thẳm, thản nhiên nói: "Chúng ta không có cãi nhau."
Đã ở chỗ này năm ngày, Xảo Dĩnh vẫn cho là tôi cùng Âm Hạng Thiên chỉ là cãi vã, cũng không biết, tôi đã quyết tuyệt tình.
Xảo Dĩnh nhẹ giọng thở dài, đem điện thoại tắt đi. Đang muốn mở miệng khuyên can tôi, Âm Hạng Thiên lại gọi đến.
"Các người đừng có như vậy được không." Xảo Dĩnh dứt lời, nhấn xuống nút trả lời, Ân Hạng Thiên giận dữ mắng mỏ gì đó, những lời nói đó xuyên qua loa đâm vào tai tôi.
Hắn nói: "Em cho anh giải thích đi! Đừng cố tình gây sự!"
Xảo Dĩnh đưa điện thoại di động lên, nhíu lông mày lại nói: "Là tôi."
Nóng nảy của Âm Hạng Thiên giảm xuống, giọng nói vẫn không kiên nhẫn: "Gọi cô ấy nghe điện thoại đi, không, gọi cô ấy về nhà!"
Xảo Dĩnh nhìn một chút, lại trầm mặc, đi qua một bên nói chuyện, mới đầu, Xảo Dĩnh nhẹ nhàng khuyên nhủ, lắng nghe, rồi chợt cất cao âm điệu: "Bạn bè? Tối nào anh cũng đi ra ngoài với người yêu cũ, còn dám nói với cô ấy chỉ xem như bạn bè. . . . . . Nếu như nói phản ứng của Bách Khả bây giờ là cố tình gây sự, như vậy, tôi cho anh biết, đối mặt với chuyện như vậy, mỗi người đàn bà cũng sẽ ‘cố tình gây sự’. . . . . . Cô ấy có ý tốt khuyên nhủ, anh vì một phút mất hứng thì bỏ đi. Mà anh có biết hay không, sau khi anh bỏ đi cô ấy liền nhập viên? Anh có biết là vì đau dạ dày cấp tính mà cô ấy bị sốt ba ngày không? Anh không biết gì cả, vì trong lòng anh chỉ có bạn bè kia mà thôi!"
Biết nhau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Xảo Dĩnh tức đến luống cuống, không khỏi có chút ngẩn cả người.
Xảo Dĩnh cúp điện thoại, trở lại bên cạnh tôi, tức giận khó tiêu hóa mà nói: "Khó trách cô không nhận điện thoại của hắn, nói chuyện với hắn thật tốn nguyên khí."
Trong lòng chua xót, coi thường đáy lòng đang đau nhói, tôi lắp bắp cười: "Xảo Dĩnh, biểu tình vừa rồi của cô rất giống mẹ ghẻ của công chúa bạch tuyết đấy."
Xảo Dĩnh giận dỗi, vỗ đầu của tôi một cái, trách mắng: "Còn không phải là do hắn khiến tôi tức giận sao. Rõ ràng là lỗi của hắn, còn dám dùng lý lẽ hùng hồn để biện minh, thật không biết, nên nói hắn là thứ khốn kiếp gì nữa?"
"Hắn chỉ là mình, hắn chỉ biết mình mà thôi!"
Xảo Dĩnh bật cười: "Mới vừa rồi không cẩn thận đem chuyện cô ngã bệnh nói ra, tôi đoán chừng vài giờ nữa hắn ta sẽ đến đây, tôi sẽ đi báo một tiếng cho bảo vệ, không thể cho hắn vào, lúc này phải dạy dỗ hắn thật tốt, để cho hắn học được bài học về sự quý trọng."
Tôi kéo tay của cô, lắc đầu: "Không cần, tôi không giận hắn ta, mà đã kết thúc thật sự, nên tới sớm muộn gì cũng sẽ đến, thôi thì mượn cơ hội này nói rõ ràng."
Xảo Dĩnh hơi ngạc nhiên: "Thật sự muốn chia tay sao? Chờ lâu như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, cứ như vậy buông tha, cô cam tâm sao?"
Tôi khép cửa phòng lại, cũng hi vọng sẽ đóng tâm chính mình. Không chờ tôi xoay người rời đi, cửa phòng đã bị người ta mở ra.
"Em náo đủ chưa?" Mặt của hắn bởi vì tức giận mà kết một tầng sương lạnh, giọng nói bởi vì đè nén lửa giận mà trở nên trầm thấp.
"Tôi không phải cố tình gây sự, chỉ cảm thấy chúng ta không hợp nhau." Bên ngoài là cố tình thanh minh, thật ra thì, không muốn nói chuyện, càng không muốn gây gổ.
"Em nói mình không cố tình gây sự sao? Anh đã nói rồi, Nhiễm Du và anh chỉ là bạn bè, vô luận cô ấy kết hôn, hay ly hôn, đều không thể cải biến quan hệ này. Em vì chút chuyện nhỏ này mà định náo bao lâu?"
"Có một số việc đối với anh là chuyện nhỏ, nhưng đối với em mà nói cũng rất khổng lồ. Nhưng bây giờ tất cả đều không quan trọng, anh có thể thay đổi quan hệ giữa hai người, em sẽ dọn đi sớm, anh muốn làm tài xế, muốn đi đến mấy giờ về thì về, muốn không về cũng chẳng sao?" Dạ dày chợt co rút, sắc mặt của tôi tái đi, lại cắn môi dưới.
"Em đang nói hưu nói vượn cái gì đó? Có bao giờ anh trắng đêm không về chưa? Anh chỉ đi nói chuyện với bạn bè một chút, em lại náo như thế sao? Có phải em cảm thấy, cô gái bình thường đều dùng cách nói chia tay bạn trai để bắt anh ta phục tùng. Anh cho rằng em là một cô gái thông minh? Anh cho em biết, đó là việc làm rất ngốc! Em đừng làm theo những chuyện tầm thường kia, nếu không em tự lãnh hậu quả!"
Đợt co rút thứ hai đến rất nhanh, hô hấp của tôi hơi chậm lại, thiếu chút nữa đã thét ra thành tiếng, vì sao tôi lại tự chịu đau đớn như thế, tôi kinh ngạc phát hiện, rồi tự mình cười: "Cho tới bây giờ chúng ta chưa phải là một đôi tình nhân, thì đây không phải là chia tay?"
Tôi đã phân rõ, câu nói lẫy của chính mình đã trở thành câu châm ngôn? Tôi chỉ biết, tôi phủ quyết tất cả những lời nói tức giận. Hắn cau mày nhìn chằm chằm tôi, trợn mắt nhìn một lúc lâu, chợt xoay người đi ra cửa, rất nhanh liền cầm áo khoác lên và đi ra ngoài, lần này, hắn không có dừng lại, mà là sải bước ra khỏi cửa Liễu gia.
Một tiếng ‘phanh’ thật mạnh, cửa kép lại, giống như một tiếng nổ lớn, không phải bổ vào đỉnh đầu, mà vào lục phũ ngũ tạng của tôi.
Tôi cố nén dạ dày đang quặng thắt lại, đi đến bàn trà, cầm điện thoại lên, bấm số chín-chín-chín. Suy tính đến những tình huống và biện pháp sẽ xảy ra khi làm thủ tục nhập viện, không thể làm gì khác hơn là cho gọi điện thoại Xảo Dĩnh. Hơn mười phút sau, nhân viên y tế đã đưa tôi đến bệnh viện.
********
Bệnh viện, mỗi ngày tôi đều phải tới nơi đây, đi làm cũng cảm thấy đèn trắng vô cùng thê thảm, lành lạnh. Mà tôi đang phải nằm trong thứ ánh sáng đó để truyền nước biển.
Xảo Dĩnh đắp chăn thật tốt cho tôi, đang muốn nói những gì, thì bác sĩ trực ban đi vào, tay cầm ống nghe, rồi khám một cách trình tự: "Loét dạ dày cấp tính, niêm mạc dạ dày có dấu hiệu ra máu, cần nằm viện quan sát. Thời điểm này Bách tiểu thư thường ăn uống không có khoa học sao?"
"Đước vậy." Tôi đánh mạnh vào tinh thần để trả lời, thuốc ngủ được thấm vào, nếu không phải bao tử đau lợi hại, giờ phút này tôi đã ngủ một giấc ngon rồi.
Bác sĩ thu hồi ống nghe, công thức hoa nhắc nhở: "Bách tiểu thư phải cẩn thận trong chuyện ăn uống, tận lực tránh khỏi những thuốc hay thức ăn kích thích, các món cay."
Những lời dặn dò này của bác sĩ tôi nghe rất nhiều lần rồi, tôi mệt mỏi liếc Xảo Dĩnh một cái, cô hiểu ý nên đuổi bác sĩ đi, không có hỏi thăm vì sao không gọi Âm Tam Nhi đến, cũng không còn oán giận việc tôi không tự chăm sóc tốt cho mình. Mặc dù, cô rất muốn hỏi, nhưng cô biết, giờ phút này tôi cần nghỉ ngơi.
"Xảo dĩnh, đừng nói cho Âm Hạng Thiên." Tôi không muốn bị người ta thương hại, không cần để ý, tôi chỉ muốn có một tình yêu thuần túy, hắn không cấp cho được, tôi liền không muốn nhận.
"Không nói , cô yên tâm nghỉ ngơi đi."
Tôi mệt mỏi dập đầu, rồi nhắm mắt lại, thật sự buông tâm suy nghĩ. Xảo Dĩnh chăm sóc tôi cả đêm, cho tôi ăn điểm tâm sáng xong mới rời khỏi bệnh viện, Xảo Dĩnh đi không lâu, Âm Hạng Thiên gọi điện thoại tới, tôi không có nhận, chỉ nhắn cho hắn một tin: gặp mặt chỉ biết cãi vả, chúng ta cần tỉnh táo. Và hắn không trả lời
Từ đó điện thoại an tĩnh, gần tới buổi trưa thì Xảo Dĩnh mang theo nồi canh nóng đến nuôi dạ dày tôi.
Lần loét dạ dày này khá nặng, không chỉ kèm theo co rút, co rút đau đớn, còn sốt nhẹ không lùi, vì thế, tôi ở bệnh viện ba ngày mới có thể xuất viện. Thật ra thì, bác sĩ hy vọng tôi ở bệnh viện thêm vài ngày nữa để trị cho hết hẳn.
Mà nếu tôi ở lâu hơn một ngày, Xảo Dĩnh sẽ bận rộn thêm một ngày, khiến cho cô ấy rước thêm một phiền toái bắt đắc dĩ, nếu như có thể, tôi hi vọng giảm phiền toái đi.
Cũng may sự chuyên nghiệp của tôi chiếm ưu thế, đánh trận, thất bại cũng không là khó khăn của tôi, Xảo Dĩnh thấy sốt nhẹ đã lui, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, lúc này mới bỏ gánh nặng trong lòng. Thật ra thì không thể nói nhà Xảo Dĩnh là ổ nhỏ, trong mấy người chúng tôi, chỉ có Xảo Dĩnh là ở biệt thự lớn, cũng không phải xa xỉ, mà bởi vì, cô đem phòng làm việc của mình và nơi nghỉ ngơi dung hợp làm một.
Phòng ốc là Xảo Dĩnh do Âm Nhị Nhi chuẩn bị, tiện nghi đầy đủ, lấy ánh sáng tốt, căn nhà có ba tầng, còn có lầu và sân thượng. Tầng một dùng để trưng bày tác phẩm cùng tiếp đãi khách, tầng hai vì hoàn cảnh thanh tĩnh nên dùng làm phòng làm việc, phụ tá của cô, những nhà thiết kế của cô đều làm việc trên đó, ba tầng là nơi sinh hoạt của Xảo Dĩnh, sạch sẽ, chỉnh tề, thông suốt, có vị rất an nhàn, coi như cầm Kính Viễn Vọng, tôi đều không tìm được tỳ vết nào, nơi này tựa như bản thân Xảo Dĩnh, có rất nhiều mặt, hơn nữa, mỗi một mặt cũng rất hoàn mỹ.
Vẫn còn nhớ, khi nơi này vừa mới được trùng tu xong thì Xảo Dĩnh đã mời mọi người đến liên hoan, lúc ấy tôi liền yêu ngôi nhà của cô ấy, Âm Nhị Nhi cười nói: "Cô thích thì tới đây, tôi cho Xảo Dĩnh giảm tiền thuê."
Xảo Dĩnh cười híp mắt lôi kéo tay tôi nói: "Tới đây đi, tới đây đi."
Âm Hạng Thiên hứ một tiếng, lòng tin tràn đầy nói: "Bách Khả sẽ không tiếp nhận bắt cóc ." Nói xong giữ lấy bả vai của tôi: "Hai tôi cùng ở chỗ này!"
Mọi người cười to, tiếng nói ấy vẫn còn bên tai, hôm nay tôi lại ngồi ở sân thượng, một mình phơi mình với bóng cô đơn.
"Bách Khả, điện thoại của cô." Xảo Dĩnh cầm điện thoại đang vang lên tiếng reng dự dội đi đến sân thượng.
"Âm Hạng Thiên gọi tới?"
"Ừ."
"Cúp đi, hoặc trực tiếp tắt máy."
Xảo Dĩnh ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Một ngày một cuộc điện thoại, tôi nghĩ hắn biết sai rồi, cô tha thứ cho hắn một lần đi."
Tôi nhìn bầu trời xanh thẳm, thản nhiên nói: "Chúng ta không có cãi nhau."
Đã ở chỗ này năm ngày, Xảo Dĩnh vẫn cho là tôi cùng Âm Hạng Thiên chỉ là cãi vã, cũng không biết, tôi đã quyết tuyệt tình.
Xảo Dĩnh nhẹ giọng thở dài, đem điện thoại tắt đi. Đang muốn mở miệng khuyên can tôi, Âm Hạng Thiên lại gọi đến.
"Các người đừng có như vậy được không." Xảo Dĩnh dứt lời, nhấn xuống nút trả lời, Ân Hạng Thiên giận dữ mắng mỏ gì đó, những lời nói đó xuyên qua loa đâm vào tai tôi.
Hắn nói: "Em cho anh giải thích đi! Đừng cố tình gây sự!"
Xảo Dĩnh đưa điện thoại di động lên, nhíu lông mày lại nói: "Là tôi."
Nóng nảy của Âm Hạng Thiên giảm xuống, giọng nói vẫn không kiên nhẫn: "Gọi cô ấy nghe điện thoại đi, không, gọi cô ấy về nhà!"
Xảo Dĩnh nhìn một chút, lại trầm mặc, đi qua một bên nói chuyện, mới đầu, Xảo Dĩnh nhẹ nhàng khuyên nhủ, lắng nghe, rồi chợt cất cao âm điệu: "Bạn bè? Tối nào anh cũng đi ra ngoài với người yêu cũ, còn dám nói với cô ấy chỉ xem như bạn bè. . . . . . Nếu như nói phản ứng của Bách Khả bây giờ là cố tình gây sự, như vậy, tôi cho anh biết, đối mặt với chuyện như vậy, mỗi người đàn bà cũng sẽ ‘cố tình gây sự’. . . . . . Cô ấy có ý tốt khuyên nhủ, anh vì một phút mất hứng thì bỏ đi. Mà anh có biết hay không, sau khi anh bỏ đi cô ấy liền nhập viên? Anh có biết là vì đau dạ dày cấp tính mà cô ấy bị sốt ba ngày không? Anh không biết gì cả, vì trong lòng anh chỉ có bạn bè kia mà thôi!"
Biết nhau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Xảo Dĩnh tức đến luống cuống, không khỏi có chút ngẩn cả người.
Xảo Dĩnh cúp điện thoại, trở lại bên cạnh tôi, tức giận khó tiêu hóa mà nói: "Khó trách cô không nhận điện thoại của hắn, nói chuyện với hắn thật tốn nguyên khí."
Trong lòng chua xót, coi thường đáy lòng đang đau nhói, tôi lắp bắp cười: "Xảo Dĩnh, biểu tình vừa rồi của cô rất giống mẹ ghẻ của công chúa bạch tuyết đấy."
Xảo Dĩnh giận dỗi, vỗ đầu của tôi một cái, trách mắng: "Còn không phải là do hắn khiến tôi tức giận sao. Rõ ràng là lỗi của hắn, còn dám dùng lý lẽ hùng hồn để biện minh, thật không biết, nên nói hắn là thứ khốn kiếp gì nữa?"
"Hắn chỉ là mình, hắn chỉ biết mình mà thôi!"
Xảo Dĩnh bật cười: "Mới vừa rồi không cẩn thận đem chuyện cô ngã bệnh nói ra, tôi đoán chừng vài giờ nữa hắn ta sẽ đến đây, tôi sẽ đi báo một tiếng cho bảo vệ, không thể cho hắn vào, lúc này phải dạy dỗ hắn thật tốt, để cho hắn học được bài học về sự quý trọng."
Tôi kéo tay của cô, lắc đầu: "Không cần, tôi không giận hắn ta, mà đã kết thúc thật sự, nên tới sớm muộn gì cũng sẽ đến, thôi thì mượn cơ hội này nói rõ ràng."
Xảo Dĩnh hơi ngạc nhiên: "Thật sự muốn chia tay sao? Chờ lâu như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, cứ như vậy buông tha, cô cam tâm sao?"
/168
|