Mỗi lần tôi và Âm Hạng Thiên gây gổ, tôi đều muốn tìm một chỗ để tị nạn, không phải tôi sợ tại vì tôi không muốn cải vã càng lớn tiếng. Lần này, tôi không có trốn, mà sau khi rời khỏi quán cà phê, tôi liền về nhà, không, cái chỗ này đã không thể xưng là nhà, đây chỉ là một nơi để tạm dừng chân.
Tôi an tĩnh ngồi trên ghế sopha, hồn nhiên không suy nghĩ gì, mặt trời đã lặng về phía Tây rồi, màn đêm buông xuống. Trong khoảng thời gian này, tôi chỉ nghĩ duy nhất một vấn đề đó là tôi còn yêu người đàn ông đó không?!
Nhiễm Du mang thai hơn bốn mươi ngày rồi, kể từ một tuần trước, Âm Hạng Thiên thường xuyên ‘cầu hoan’, hơn nữa, mỗi lần đều không làm các biện pháp ngừa thai, hắn muốn giữ tôi ở lại sao?! Vẫn cảm thấy hắn có tư tưởng riêng, thật không nghĩ đến, hắn đã ích kỷ đến làm cho người ta nóng giận, hắn chỉ biết mình muốn gì, không muốn mất đi, vô luận là về tình hay về lý thì đó đều là việc không thể.
Đinh linh linh —-
Máy bay riêng chợt vang dội.
Tôi ngơ ngác nhìn về nó, không muốn nghe. Nhưng người gọi điện thoại rất chấp nhất, máy bay riêng bay không ngừng nghỉ trong mười giây, điện thoại trên khay trà vang lên đúng mười giây
Tôi dời tầm mắt nhìn điện thoại, trên màn hình lóe sáng là dãy số của Tô Mạt. Chín tháng trước cô đã đi Canada học rồi, nhưng chưa bao giờ gián đoạn việc liên lạc của tôi với cô ấy. Đối với người con gái này, tôi không cách nào bỏ mặc, nhưng mỗi lần cô ấy điện thoại cho tôi thì vẫn chỉ nói đúng một chủ đề đó là Âm Hạng Thiên đối đãi với tôi như thế nào, mà mỗi lần như thế tôi đều trả lời rằng: Rất tốt. Hiện nay, tôi thật sự không biết phải nói cái gì, cho nên, tôi rối rắm không biết có nên nghe máy hay không.
Tô Mạt vô cùng chấp nhất, điện thoại di động vang lên theo tiếng máy bay riêng, máy bay riêng vang xong, điện thoại di động vẫn tiếp tục vang, tôi sợ cô ấy có việc gấp, nên cũng chấp nhận tiếp máy.
"Tiểu Cô Cô, làm sao cô mãi không chịu nhận máy vậy?" Một giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái không che giấu sự nóng nảy.
"Không nghe thấy." Tôi nói lời trái với lương tâm: "Có việc gấp sao?"
"Cô làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng cô có chuyện gì đó." Tô Mạt khoa trương mà thở ra: "Cũng không có gì chuyện quan trọng, chính là nhớ cô. Gần đây cuộc sống như thế nào? Âm Hạng Thiên có khi dễ cô không?"
"Hoàn hảo."
"Thực sự sao? Nếu như hắn khi dễ cô, cô sẽ tới Canada gia nhập vào nhóm của tôi nhé." Cô ấy tức giận nói.
Tôi nhìn căn phòng đen như mực, lạnh lẽo một chút, trong lòng khẽ động: "Tôi muốn đi giải sầu."
Tô Mạt sửng sốt, tiếp theo hưng phấn hoan hô: "Tiểu Cô Cô, cô mau đến đây đi! Càng nhanh càng tốt!"
"Được, tôi sẽ đi làm thủ tục."
"Đợi đợi đợi đợi. . . . . ." Tô Mạt lo lắng cắt đứt: "Có phải cô cãi nhau với Âm Hạng Thiên hay không hả?"
"Không có, chỉ là muốn qua đó thăm cô chút thôi. Không nói nữa, Canada gặp." Tôi không để cho cô ấy có cơ hội hỏi thêm, dứt lời liền cúp điện thoại.
Làm thủ tục xuất cảnh cũng một vòng lớn, một tuần này, tôi ở khách sạn. Không liên lạc với bất luận kẻ nào, cũng không có tâm tư nghĩ sau này mình sẽ sống ra sao. Làm xong thủ tục Visa, tôi liền ra sân bay.
Mắt nhìn biển mây mịt mờ, tôi thật sự có cảm giác như mình đang ngồi trên những đám mây ấy, suy nghĩ nhẹ nhàng mà mù mịt, ngây ngô và dại dột, thậm chí hoàn toàn không nhớ nổi, một tuần qua, mình ăn gì và ngủ đâu?!
Nhưng mặc dù giấc ngủ chiếm hơn phân nửa thời gian của tôi, tôi lại ngủ như cũ vì rất mệt mỏi. Từ thành phố D bay qua Canada không cần chuyển máy bay, mười giờ trôi qua, tôi trừ uống nước và đi ngoài, còn lại phần lớn vẫn là ngủ.
Lúc máy bay hạ cánh, bởi vì tôi ngủ quá nhiều mà mặt mày sưng vù. Hại cho Tô Mạt đến đón tôi cũng nghĩ tôi bị bệnh nan y, trên đường đến nhà trọ sinh viên, hai đứa chỉ biết nói bóng nói gió.
"Tôi không sao, chỉ là hơi đói." Tôi nói với cô ấy.
"Nhìn tôi xem, làm thế nào lại quên chuyện đó." Cô ấy vội vàng bảo tài xế taxi ngừng xe, dẫn tôi vào một nhà ăn nhỏ ven đường, quán này có rất nhiều món ăn địa phương.
Sau khi ăn cơm xong, tôi theo Tô Mạt trở về nhà trọ của cô ấy. Tô Mạt sống trong gia đình giàu có, mặc dù là tới đây du học, nhưng lại giống tôi và Xảo Dĩnh năm xưa, mướn một căn phòng trọ nhỏ.
Tôi không am hiểu về chuyện che giấu cảm xúc, mà Tô Mạt vô cùng thông minh, cho nên, sau khi đến Canada ngày thứ ba, cô ấy liền đem chuyện của tôi và Âm Hạng Thiên ra ép hỏi. Tô Mạt rất tức giận, lúc này liền muốn gọi điện thoại tố cáo với lão đại.
Tôi nói: "Tôi tới đây, một là tới thăm cô, hai là tới giải sầu, cô thật lòng thương tôi thì để tôi yên lặng vài ngày được không?"
Tô Mạt đáp ứng, từ lúc đó về sau, cô ấy cũng không đề cập đến chuyện Âm Hạng Thiên nữa, chỉ tận lực dẫn tôi đi ăn uống và thăm thú. Những lúc không ra ngoài ăn uống, tôi chỉ cảm thấy mình như đang ngủ, trong lúc như thế, tôi không rơi một giọt nước mắt nào, Tô Mạt cho là tôi cậy mạnh, cho là lúc tôi không ở cùng cô ấy thì khóc trộm, nhưng chỉ có tôi mới hiểu rõ rằng tôi không có khóc nổi nữa rồi.
Mười ngày, nháy mắt đã trôi qua. Sáng sớm ngày thứ mười một, nhà trọ của Tô Mạt xuất hiện một vị khách ngoài ý muốn.
"Nhị ca!" Kéo cửa phòng ra, ngáp một cái xong tôi chết lặng tại chỗ.
Tô Mạt nghe được tiếng chào, nhanh chóng chạy đến cửa, kinh ngạc nói: "Tiểu Mỹ Nhân, sao anh lại tới đây?"
Vốn là mang nụ cười xinh đẹp Âm Nhị Nhi kéo khóe môi lên: "Tôi có thể đi vào rồi nói không?"
Tôi cùng Tô Mạt lập tức nhường đường, để cho anh ta bước vào.
"Anh tới đây tham gia một hội thảo thương nhân." Âm Nhị Nhi nói: "Vốn định thử vận may một chút, không nghĩ tới quả thật tìm được cô ở đây."
Tôi khép hờ đôi mắt: "Mọi người đều biết?"
"Mấy ngày nay cũng không bình tĩnh lại." Âm Nhị Nhi chế trụ đầu vai của tôi, hòa nhã nói: "Cô có thể tiếp tục ở đây, tôi sẽ nói với bà nội rằng cô sống rất tốt."
"Cám ơn!"
"Làm gì lạnh nhạt như vậy?" Âm Nhị Nhi cười khẽ, đem tôi ôm vào lòng, cho tôi sự an ủi: "Muốn mắng chửi người nào thì cứ mắng chửi, không cần chịu đựng."
"Tôi oán mình." Là tôi đã chọn sai phương thức yêu, là tôi tình nguyện chờ đợi cái người đàn ông không thủy chung đó, nói gì nửa năm sẽ đợi, nói gì là mong anh đem bóng hình dưới đáy lòng nhổ tận gốc, thật ra thì. . . . . . Thật ra thì, đó là tôi đang cố gắng cho mình cái cớ lưu lại đó!
Là tôi để cho mình trở thành kẻ bị động, là tôi dung túng để cho lòng hắn mãi nhớ người khác vẫn ôm tôi trong ngực, để cho hắn thấy mình là người quan trọng nhất, được nhiều người yêu mến, rồi lại hung hăng đả thương tôi. Tôi gieo gió thì gặt bão, tự làm tự chịu! Cho nên, tôi chỉ có thể tự oán hận tôi!
Âm Nhị Nhi dạt cánh tay ra, ngắt mặt của tôi: "Chớ ở nơi này nếm đau khổ, ở nơi này đủ rồi, phải đi thăm ba mẹ một chút. Thuận tiện hướng về ba mẹ cáo trạng lão Tam luôn."
"Thật sự sao?" Tô Mạt nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm Âm Nhị Nhi, cô ấy biết, người ba mẹ trong miệng của Âm Nhị Nhi chính là ba nuôi mẹ nuôi của tôi, cũng chính là mẹ ruột của Âm Hạng Thiên.
"Ý cô trong từ ‘thật sư’ như thế nào? Khiến lão Tam quăng Nhiễm Du, hướng về Bách Khả nhận sai sao?" Âm Nhị Nhi cười hỏi Tô Mạt, tầm mắt lại hướng về tôi.
Tô Mạt liền giật mình giây lát, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Cô Cô, nếu như hắn nhận lỗi, có phải cô sẽ tha thứ cho hắn không?"
Tôi cười chua chát "Đây không chút ý nghĩa nào vì nó chỉ là giả thiết."
"Chuyện như vậy rất khó nói à nha." Tô Mạt nói.
Âm Nhị Nhi khẽ cười nói: "Bách Khả nói không sao, lão Tam là người cái gì cũng có, chỉ là cậy mạnh mà vươn lầm dây cưng."
Tô Mạt vội vã đứng lên, giận đùng đùng đi vào phòng ngủ, không bao lâu, bên trong gian phòng liền truyền ra, "Hỗn đản khốn khiếp, đánh chết mày, đánh chết mày, đánh chết mày!" Cùng với tiếng lách ca lách cách đầy quái dị.
Âm Nhị Nhi nhíu mày: "Tô Mạt còn giống kẻ bị phản bội hơn cô."
Tôi cười khổ nói "Vốn là hai người bọn họ khiến tôi chán ghét, Tô Mạt giúp tôi duy trì oai phong."
Từ lúc tôi đến đây ở, thỉnh thoảng Tô Mạt dùng gối luyện tay, thần sắc này, gia thế kia, giống như giận không khống chế được con mèo nhỏ, đối với lần này, tôi đã có ác tâm trong lòng tôi.
"Vậy còn cô, cô nghĩ như thế nào?"
Tôi lắc đầu: "Ta chỉ muốn nghỉ ngơi mấy ngày, không sống trong tình cảm, tận lực không suy nghĩ đến điều gì cả."
Âm Nhị Nhi gật đầu: "Vậy thì tốt, nghỉ ngơi đi."
Tôi an tĩnh ngồi trên ghế sopha, hồn nhiên không suy nghĩ gì, mặt trời đã lặng về phía Tây rồi, màn đêm buông xuống. Trong khoảng thời gian này, tôi chỉ nghĩ duy nhất một vấn đề đó là tôi còn yêu người đàn ông đó không?!
Nhiễm Du mang thai hơn bốn mươi ngày rồi, kể từ một tuần trước, Âm Hạng Thiên thường xuyên ‘cầu hoan’, hơn nữa, mỗi lần đều không làm các biện pháp ngừa thai, hắn muốn giữ tôi ở lại sao?! Vẫn cảm thấy hắn có tư tưởng riêng, thật không nghĩ đến, hắn đã ích kỷ đến làm cho người ta nóng giận, hắn chỉ biết mình muốn gì, không muốn mất đi, vô luận là về tình hay về lý thì đó đều là việc không thể.
Đinh linh linh —-
Máy bay riêng chợt vang dội.
Tôi ngơ ngác nhìn về nó, không muốn nghe. Nhưng người gọi điện thoại rất chấp nhất, máy bay riêng bay không ngừng nghỉ trong mười giây, điện thoại trên khay trà vang lên đúng mười giây
Tôi dời tầm mắt nhìn điện thoại, trên màn hình lóe sáng là dãy số của Tô Mạt. Chín tháng trước cô đã đi Canada học rồi, nhưng chưa bao giờ gián đoạn việc liên lạc của tôi với cô ấy. Đối với người con gái này, tôi không cách nào bỏ mặc, nhưng mỗi lần cô ấy điện thoại cho tôi thì vẫn chỉ nói đúng một chủ đề đó là Âm Hạng Thiên đối đãi với tôi như thế nào, mà mỗi lần như thế tôi đều trả lời rằng: Rất tốt. Hiện nay, tôi thật sự không biết phải nói cái gì, cho nên, tôi rối rắm không biết có nên nghe máy hay không.
Tô Mạt vô cùng chấp nhất, điện thoại di động vang lên theo tiếng máy bay riêng, máy bay riêng vang xong, điện thoại di động vẫn tiếp tục vang, tôi sợ cô ấy có việc gấp, nên cũng chấp nhận tiếp máy.
"Tiểu Cô Cô, làm sao cô mãi không chịu nhận máy vậy?" Một giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái không che giấu sự nóng nảy.
"Không nghe thấy." Tôi nói lời trái với lương tâm: "Có việc gấp sao?"
"Cô làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng cô có chuyện gì đó." Tô Mạt khoa trương mà thở ra: "Cũng không có gì chuyện quan trọng, chính là nhớ cô. Gần đây cuộc sống như thế nào? Âm Hạng Thiên có khi dễ cô không?"
"Hoàn hảo."
"Thực sự sao? Nếu như hắn khi dễ cô, cô sẽ tới Canada gia nhập vào nhóm của tôi nhé." Cô ấy tức giận nói.
Tôi nhìn căn phòng đen như mực, lạnh lẽo một chút, trong lòng khẽ động: "Tôi muốn đi giải sầu."
Tô Mạt sửng sốt, tiếp theo hưng phấn hoan hô: "Tiểu Cô Cô, cô mau đến đây đi! Càng nhanh càng tốt!"
"Được, tôi sẽ đi làm thủ tục."
"Đợi đợi đợi đợi. . . . . ." Tô Mạt lo lắng cắt đứt: "Có phải cô cãi nhau với Âm Hạng Thiên hay không hả?"
"Không có, chỉ là muốn qua đó thăm cô chút thôi. Không nói nữa, Canada gặp." Tôi không để cho cô ấy có cơ hội hỏi thêm, dứt lời liền cúp điện thoại.
Làm thủ tục xuất cảnh cũng một vòng lớn, một tuần này, tôi ở khách sạn. Không liên lạc với bất luận kẻ nào, cũng không có tâm tư nghĩ sau này mình sẽ sống ra sao. Làm xong thủ tục Visa, tôi liền ra sân bay.
Mắt nhìn biển mây mịt mờ, tôi thật sự có cảm giác như mình đang ngồi trên những đám mây ấy, suy nghĩ nhẹ nhàng mà mù mịt, ngây ngô và dại dột, thậm chí hoàn toàn không nhớ nổi, một tuần qua, mình ăn gì và ngủ đâu?!
Nhưng mặc dù giấc ngủ chiếm hơn phân nửa thời gian của tôi, tôi lại ngủ như cũ vì rất mệt mỏi. Từ thành phố D bay qua Canada không cần chuyển máy bay, mười giờ trôi qua, tôi trừ uống nước và đi ngoài, còn lại phần lớn vẫn là ngủ.
Lúc máy bay hạ cánh, bởi vì tôi ngủ quá nhiều mà mặt mày sưng vù. Hại cho Tô Mạt đến đón tôi cũng nghĩ tôi bị bệnh nan y, trên đường đến nhà trọ sinh viên, hai đứa chỉ biết nói bóng nói gió.
"Tôi không sao, chỉ là hơi đói." Tôi nói với cô ấy.
"Nhìn tôi xem, làm thế nào lại quên chuyện đó." Cô ấy vội vàng bảo tài xế taxi ngừng xe, dẫn tôi vào một nhà ăn nhỏ ven đường, quán này có rất nhiều món ăn địa phương.
Sau khi ăn cơm xong, tôi theo Tô Mạt trở về nhà trọ của cô ấy. Tô Mạt sống trong gia đình giàu có, mặc dù là tới đây du học, nhưng lại giống tôi và Xảo Dĩnh năm xưa, mướn một căn phòng trọ nhỏ.
Tôi không am hiểu về chuyện che giấu cảm xúc, mà Tô Mạt vô cùng thông minh, cho nên, sau khi đến Canada ngày thứ ba, cô ấy liền đem chuyện của tôi và Âm Hạng Thiên ra ép hỏi. Tô Mạt rất tức giận, lúc này liền muốn gọi điện thoại tố cáo với lão đại.
Tôi nói: "Tôi tới đây, một là tới thăm cô, hai là tới giải sầu, cô thật lòng thương tôi thì để tôi yên lặng vài ngày được không?"
Tô Mạt đáp ứng, từ lúc đó về sau, cô ấy cũng không đề cập đến chuyện Âm Hạng Thiên nữa, chỉ tận lực dẫn tôi đi ăn uống và thăm thú. Những lúc không ra ngoài ăn uống, tôi chỉ cảm thấy mình như đang ngủ, trong lúc như thế, tôi không rơi một giọt nước mắt nào, Tô Mạt cho là tôi cậy mạnh, cho là lúc tôi không ở cùng cô ấy thì khóc trộm, nhưng chỉ có tôi mới hiểu rõ rằng tôi không có khóc nổi nữa rồi.
Mười ngày, nháy mắt đã trôi qua. Sáng sớm ngày thứ mười một, nhà trọ của Tô Mạt xuất hiện một vị khách ngoài ý muốn.
"Nhị ca!" Kéo cửa phòng ra, ngáp một cái xong tôi chết lặng tại chỗ.
Tô Mạt nghe được tiếng chào, nhanh chóng chạy đến cửa, kinh ngạc nói: "Tiểu Mỹ Nhân, sao anh lại tới đây?"
Vốn là mang nụ cười xinh đẹp Âm Nhị Nhi kéo khóe môi lên: "Tôi có thể đi vào rồi nói không?"
Tôi cùng Tô Mạt lập tức nhường đường, để cho anh ta bước vào.
"Anh tới đây tham gia một hội thảo thương nhân." Âm Nhị Nhi nói: "Vốn định thử vận may một chút, không nghĩ tới quả thật tìm được cô ở đây."
Tôi khép hờ đôi mắt: "Mọi người đều biết?"
"Mấy ngày nay cũng không bình tĩnh lại." Âm Nhị Nhi chế trụ đầu vai của tôi, hòa nhã nói: "Cô có thể tiếp tục ở đây, tôi sẽ nói với bà nội rằng cô sống rất tốt."
"Cám ơn!"
"Làm gì lạnh nhạt như vậy?" Âm Nhị Nhi cười khẽ, đem tôi ôm vào lòng, cho tôi sự an ủi: "Muốn mắng chửi người nào thì cứ mắng chửi, không cần chịu đựng."
"Tôi oán mình." Là tôi đã chọn sai phương thức yêu, là tôi tình nguyện chờ đợi cái người đàn ông không thủy chung đó, nói gì nửa năm sẽ đợi, nói gì là mong anh đem bóng hình dưới đáy lòng nhổ tận gốc, thật ra thì. . . . . . Thật ra thì, đó là tôi đang cố gắng cho mình cái cớ lưu lại đó!
Là tôi để cho mình trở thành kẻ bị động, là tôi dung túng để cho lòng hắn mãi nhớ người khác vẫn ôm tôi trong ngực, để cho hắn thấy mình là người quan trọng nhất, được nhiều người yêu mến, rồi lại hung hăng đả thương tôi. Tôi gieo gió thì gặt bão, tự làm tự chịu! Cho nên, tôi chỉ có thể tự oán hận tôi!
Âm Nhị Nhi dạt cánh tay ra, ngắt mặt của tôi: "Chớ ở nơi này nếm đau khổ, ở nơi này đủ rồi, phải đi thăm ba mẹ một chút. Thuận tiện hướng về ba mẹ cáo trạng lão Tam luôn."
"Thật sự sao?" Tô Mạt nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm Âm Nhị Nhi, cô ấy biết, người ba mẹ trong miệng của Âm Nhị Nhi chính là ba nuôi mẹ nuôi của tôi, cũng chính là mẹ ruột của Âm Hạng Thiên.
"Ý cô trong từ ‘thật sư’ như thế nào? Khiến lão Tam quăng Nhiễm Du, hướng về Bách Khả nhận sai sao?" Âm Nhị Nhi cười hỏi Tô Mạt, tầm mắt lại hướng về tôi.
Tô Mạt liền giật mình giây lát, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Cô Cô, nếu như hắn nhận lỗi, có phải cô sẽ tha thứ cho hắn không?"
Tôi cười chua chát "Đây không chút ý nghĩa nào vì nó chỉ là giả thiết."
"Chuyện như vậy rất khó nói à nha." Tô Mạt nói.
Âm Nhị Nhi khẽ cười nói: "Bách Khả nói không sao, lão Tam là người cái gì cũng có, chỉ là cậy mạnh mà vươn lầm dây cưng."
Tô Mạt vội vã đứng lên, giận đùng đùng đi vào phòng ngủ, không bao lâu, bên trong gian phòng liền truyền ra, "Hỗn đản khốn khiếp, đánh chết mày, đánh chết mày, đánh chết mày!" Cùng với tiếng lách ca lách cách đầy quái dị.
Âm Nhị Nhi nhíu mày: "Tô Mạt còn giống kẻ bị phản bội hơn cô."
Tôi cười khổ nói "Vốn là hai người bọn họ khiến tôi chán ghét, Tô Mạt giúp tôi duy trì oai phong."
Từ lúc tôi đến đây ở, thỉnh thoảng Tô Mạt dùng gối luyện tay, thần sắc này, gia thế kia, giống như giận không khống chế được con mèo nhỏ, đối với lần này, tôi đã có ác tâm trong lòng tôi.
"Vậy còn cô, cô nghĩ như thế nào?"
Tôi lắc đầu: "Ta chỉ muốn nghỉ ngơi mấy ngày, không sống trong tình cảm, tận lực không suy nghĩ đến điều gì cả."
Âm Nhị Nhi gật đầu: "Vậy thì tốt, nghỉ ngơi đi."
/168
|