Cô Nàng Hổ Báo

Chương 19

/32


Sáng sớm, Namjiu tỉnh dậy, ló mặt ra khỏi chăn trong sự mệt mỏi. Càng nghĩ đến chiều nay, cô phải đi đâu, đi với ai càng khiến cho Namjiu muốn xin nghỉ việc rồi ủ mình trên giường để đỡ phải đi đâu hết.

“Chán thật! Càng nghĩ càng thấy chán!”. Namjiu khẽ lầm bầm với chính mình rồi quyết định ra khỏi chăn, đi làm vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đi làm.

Không lâu sao đó, cô đã đến trung tâm huấn luyện tự vệ của mình với tâm trạng u ám. Cô mới bước qua cửa đã thấy cô bé ở bộ phận tiếp tân hồ hởi đến hỏi chuyện.

“Chị Namjiu, có một cái hộp cực kì đẹp đã được chuyển đến cho chị từ sáng đấy”. Nói rồi, cô bé đưa chiếc hộp cho Namjiu: “Của người yêu chị đấy. Thấy người đưa hàng nói là người yêu chị dặn phải chuyển đến ngay buổi sáng nay, nếu có cần sửa chữa, chị hãy gọi cho số điện thoại đã được ghi sẵn bên trong hộp, họ sẽ cử người đến giải quyết”.

“Ờ… được rồi”. Namjiu gật đầu rồi mệt mỏi cầm lấy chiếc hộp đi vào phòng làm việc.

Namjiu vất chiếc hộp lên bàn một cách không thương tiếc. Mười lăm phút trôi qua, tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Em đã thử váy chưa?”. Tiếng nói ở đầu dâu bên kia vang lên ngay khi Namjiu nghe máy.

Namjiu bĩu môi: “Chưa. Tôi cũng mới đến thôi”.

“Nếu thế mười phút nữa anh gọi lại”. Nói rồi đầu kia bình thản tắt máy.

“Thật là ép người ta quá mà”. Namjiu lầm bầm vẻ khó chịu, cầm chiếc hộp lên lắc mạnh như muốn dồn hết oán hận vào đó vì không thể trút giận lên đầu kẻ đã gửi nó đến. “Nát đi. Nát hết đi”.

Lắc mãi cũng có chút hả dạ, Namjiu liền mở hộp, một chiếc váy dạ hội màu hồng ngọt ngào hiện ra khiến Namjiu như chết đứng.

“Ôi … phát điên lên mất, cuối cùng mình cũng phải trở thành Cinderella”.

Namjiu liếc nhìn chiếc váy mình sắp phải mặc, cô bỗng nghĩ đến nét mặt của Raman khi anh Jirasak nhắc đến từ Cinderella Namjiu. Thảo nào… lúc ấy cô thấy mắt Raman sáng lên đầy thích thú. Con người này… thật là ác độc.

Cô nhấc chiếc váy ra khỏi hộp. Chiếc váy vốn đã được gấp gọn gàng bị Namjiu giũ phần phật như đang chuẩn bị phơi quần áo.

“Ờ… cũng may là không đính cái nơ xù xù, dài dài nào. Nếu không chắc là mình được biến hình thật”.

Parani bước vào phòng, vừa nhìn thấy chiếc váy màu hồng trên tay Namjiu, cô đã hỏi ngay:

“Namjiu, cậu đi dự tiệc à?”.

“Ừ, tối nay”. Namjiu lạnh lùng đáp.

Parani bật cười: “Nghe cái giọng ủ rũ này, đi cùng anh Raman là cái chắc”.

“Ngoài giọng nói ủ rũ, cuộc đời tớ cũng đang dần trở nên u ám không ánh sáng đây”. Namjiu chán nản nói.

“Gì mà thảm thế”. Parani vẫn chưa ngưng cười.

“Nếu thảm bình thường thì không nói làm gì. Nhưng đây chẳng khác nào một thảm họa. Nhìn chiếc váy này đi, nó diêm dúa thế mà cho mình mặc chẳng khác nào hạ thấp giá trị sản phẩm, mất hết cả đẹp”. Namjiu ngán ngẩm giơ chiếc váy lên cho cô bạn thân xem.

Parani cười cười khi nhìn thấy chiếc váy màu hồng điệu đà, chân váy dài đến đầu gối, dù sát nách nhưng cũng vẫn khá kín đáo. Nói chung là chiếc váy này rất đẹp, nhã nhặn. “Dù sao chiếc váy này cũng ưa nhìn, không hở hang, hình như anh ấy khá là giữ gìn cho cậu đấy”.

“Xì, anh ta thấy tớ chẳng có gì đáng để khoe ra thì có”. Namjiu thấy Raman thật dễ ghét.

Parani cười to: “Cậu còn không đi thử đi, nhỡ may không cừa còn kịp sửa”.

“Ừ, đợi đấy”. Nói rồi Namjiu đứng lên, vắt chiếc váy lên vai đi vào phòng vệ sinh. Parani không nén nổi cười khi nhìn theo bóng cô.

Thật không ngờ lại vừa thế, không phải chữa gì cả. Raman đúng là khéo chọn. Cậu mặc vào đẹp thật đây”. Parani hết lời khen khi Namjiu bước ra, quay trái quay phải.

“Người mặc đẹp hay chiếc váy đẹp, trả lời cho rõ ràng nhé, bạn yêu qu‎ý?”. Namjiu hỏi có phần ép buộc.

“Cả hai, kết hợp với nhau rất tốt”. Parani cười.

“Có đùa không đấy?”.

“Không đâu. Đẹp thật mà. Anh Raman mà thấy hẳn sẽ ngây người cho mà xem”.

“Ừ, anh ta sẽ ngây ra rồi nói đáng ra không nên phạm sai lầm chọn con bé này làm bạn gái, cứ như thể đi cùng với cái cây gỗ, lúc nào cũng sẵn sàng đập vỡ đầu bất cứ ai”.

Parani cười vang.

Chuông điện thoại của Namjiu vang lên. Cô liếc nhìn cái tên hiện ra trên màn hình rồi bĩu môi lầm bầm.

“Đúng mười phút không sai một giây”. Nói rồi nhấc điện thoại lên ấn nút nhận.

“Xong rồi chứ?”. Đầu dây bên kia hỏi.

“Đã xong. Không có vấn đề gì. Nhét được hết mọi thứ vào rồi”. Namjiu trả lời có phần xách mẻ.

“Tốt. Chỉ cần không có phần nào chảy xệ ra ngoài là anh vui rồi”. Người nói mỉm cười một mình trong phòng làm việc khi nghe người kia chỉ biết nghiến răng kèn kẹt.

“Hai giờ anh sẽ cho người đến đón em. Em chuẩn bị đồ đến thay tại văn phòng của anh. Anh đã cho người lo khoản trang điểm cho em rồi. Em không phải lo”. Raman nói với Namjiu.

“Tôi tự trang điểm được, không cần phiền đến thế đâu. Sáu giờ qua đón tôi là được”. Namjiu mặc cả.

“Anh đã trả tiền cho người sẽ đến giúp em trang điểm rồi. Chắc em không muốn anh mất tiền oan uổng đúng không? Hay là em muốn anh đòi lại tiền? Nhưng mà người đó chắc sẽ rất buồn nếu phải trả lại tiền cho anh đấy”. Lí do của Raman khiến Namjiu phải nhượng bộ, miễn cưỡng chấp nhận lời đề nghị của anh.

“Ok, ok, vậy thì làm ơn đừng có đem giá bộ đồ, giá trang điểm, giá nọ giá kia ra cộng vào cái khoản hai trăm triệu kia. Chỉ thế thôi tôi cũng ngán lắm rồi”.

“Không đâu. Em cứ cho đây là dịch vụ đặc biệt của anh đi”.

“Xin chân thành cảm ơn cái dịch vụ đặc biệt của anh”. Namjiu đá xoáy qua điện thoại.

“Anh vui vì em thích. Được rồi, chiều nay gặp lại nhé”. Nói xong, Raman cúp máy, để lại Namjiu tức tối lầm bầm tạm biệt anh bằng một tràng rủa xả.

Parani nhìn bạn mà không nhịn nổi cười: “Cậu có biết càng ngày cậu và anh Raman càng giống một đôi tình nhân không?”.

“Còn lâu…”. Namjiu dài giọng: “Nếu phải là người yêu của nhau thật thì hai trăm triệu còn quá ít. Còn phải tính thêm cả tiền chịu đựng và tiền kiên nhẫn khoảng năm trăm triệu nữa. Xem anh ta còn chịu nổi không”.

“Cẩn thận đấy Namjiu. Nếu Raman chịu đầu tư vụ này, cậu không há miệng ra được nữa đâu”. Mắt Parani sáng lên.

Namjiu nhún vai không chịu tin: “Chỉ có kẻ điên mới dám bỏ tiền ra như thế. Vừa quen biết nhau chưa đến một tháng mà đã chịu bỏ tiền ra nhiều thế, chứng tỏ anh ta là loại óc ngắn, mù mắt vì yêu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh ta không phải đang thầm thích mình chứ?”. Namjiu ra chiều suy nghĩ rồi nở một nụ cười ranh mãnh, hào hứng nói với Parani: “Hay thật ra Raman là một kẻ tâm thần, muốn tìm cách xả tiền của chính mình. Chắc là hằng ngày chỉ biết cắm đầu vào làm việc, không có thời gian tiêu tiền nên bức xúc, phải tìm người tiêu hộ”.

Parani lắc đầu: “Thế tại sao anh ta chọn cậu mà không phải là ai khác?”.

Namjiu cười: “Cậu tính toán gì nhiều với một kẻ thần kinh không bình thường. Thấy ai ở gần là anh ta cứ vồ bừa lấy thôi”.

“Chỉ sợ là anh ta cố tình vồ cậu ấy chứ. Mà người thần kinh không ổn định có khi còn vồ trúng hơn người thường đấy. Vồ một phát trúng ngay, cả đời cũng cậy không ra”. Parani vừa nói vừa cười, nhìn Namjiu đùa.

Namjiu lừ mắt với bạn: “Cậu phải nghe thấy anh Jok nói về tớ trước mặt Raman, không đẹp, không nổi bật, không nổi tiếng, không biết nhõng nhẽo, người cứng đơ. Tớ nghĩ anh ta chỉ cần nghe thấy vậy cũng đủ để quyết định rồi. Đến người trong nhà còn nói tớ như thế thì người ngoài còn thấy gì tốt đẹp nữa”.

Parani cười rung cả người. Cô biết rất rõ về ông anh thứ của Namjiu. Jok là người đàn ông vô cùng thẳng tính và độc miệng. Ngày còn bé, khi cô đến nhà Namjiu chơi, chính anh Jok là người đã phát hiện ra cô có năng khiếu võ thuật nên đã rủ rê và cổ vũ cô bước vào làng Taekwondo một cách thật sự. Chính vì thế mà cô khá thân với anh trai của Namjiu, Jok cũng coi cô như người em gái thứ hai của mình.

.

“Nhắc đến anh jok lại thấy dễ ghét”. Namjiu bắt đầu kể tội anh trai: “Vất vả tìm kiếm thông tin định chơi cho gã Raman một vố, ai dè lại ta về toàn thông tin của em trai anh ta. Pa biết không, Rawat là tay ăn chơi có hạng đấy, nổi tiếng tại mọi tụ điểm ăn chơi. Tớ nghĩ hắn phải là một tay bao gái, chi tiền không biết tiếc nên những kẻ chuyên ăn chơi về đêm mới biết rõ về hắn như vậy. Hắn lại còn thay người yêu như thay áo, một kẻ vô kỉ luật. Không biết có phải hắn coi giấy phạt là món quà vô giá hay không mà sưu tầm nhiều đến vậy. Năm nào cũng có mà không biết chán”.

“Quá tệ!”. Parani thốt lên đầy oán hận, cô còn nhớ rất rõ chuyện xảy ra giữa mình và Rawat.

Namjiu gật đầu đồng tình.

“Cứ chờ xem. Nếu gặp nhau lần nữa, đừng có trách Parani này độc ác”. Ánh mắt Parani đầy quyết tâm. Nếu vô tình va phải nhau lần nữa thì cứ cho là hắn đen đủi, gặp hạn đi vậy, cô sẽ cho hắn biết mặt.

Đúng hai giờ, Namjiu tay cầm một túi xách to bước ra khỏi trung tâm N.J.Gym. Chiếc xe sang trọng của Raman đã chờ sẵn tại bãi đỗ xe ngay trước cửa tòa nhà.

“Quá đúng giờ”. Namjiu lẩm bẩm khi thấy Thost đứng bên cạnh xe.

Thost thấy cô gái mà ông chủ ra lệnh đi đón đang bước về phía mình liền cúi đầu chào.

“Xin mời, cô Namjiu”.

“Đích thân anh Thost đến cơ à?”. Namjiu hỏi vì cứ nghĩ Raman chỉ cho người lái xe đến.

“Vâng”. Thost trả lời ngắn gọn rồi mỉm cười. Cô gái này chắc vẫn chưa biết ông chủ của anh quan tâm tới cô đến mức nào. Ngay cả anh cũng lần đầu thấy vì trong suốt thời gian qua, cậu Raman chưa từng để ý tới bất cứ cô gái nào, cho đến khi gặp Namjiu, người đã khiến cho cậu Raman thay đổi, làm những việc mà cậu chưa bao giờ làm.

“Vất vả cho anh quá. Cho người lái xe đến là được rồi. Thật ngại quá”. Namjiu ngại ngùng nói, thấy giận Raman khi chuyện bé xé ra to. Ngay cả khi cô tự đi được mà cũng cử người đến đón cho rắc rối.

“Cô không phải ngại đâu. Nhiệm vụ của chúng tôi là khiến cô luôn cảm thấy thoải mái”.

Thost nghe thấy Namjiu thở dài liền mỉm cười. Nếu như cô ấy biết cậu Raman chưa từng sai anh đi đón bất cứ cô gái nào ngoại trừ bà Pijitra, mẹ cậu ấy, không hiểu cô ấy sẽ cảm thấy thế nào…

Không lâu sao đó, chiếc xe hơi của tổng giám đốc tập đoàn Woradechawat đã đỗ tại khoang dành riêng cho các lãnh đạo cấp cao. Namjiu cầm chiếc túi to chuẩn bị bước xuống nhưng khựng lại khi giọng Thost vang lên:

“Cô Namjiu, để tôi cầm túi giúp cô”.

“Không sao đâu. Chỉ có thế này tôi tự làm được”. Nói rồi Namjiu bước ngay xuống xe.

Thost nhìn theo Namjiu, thầm khen ngợi sự dễ chịu của cô.

Tiếng gõ cửa và tiếng cửa mở ngay sau đó khiến Raman ngẩng lên nhìn cô gái vừa bước vào. Anh đặt chiếc bút đang cầm trên tay xuống bàn rồi nói.

“Bây giờ anh đi họp. Em có thể thay đồ luôn trong phòng này”.

“Phòng khác cũng được chứ?”. Namjiu vội nói, anh ta định để cô thay đồ trong phòng làm việc của tổng giám đốc hay sao.

“Không sao đâu, em cứ dùng phòng này đi. Ở đằng kia có phòng vệ sinh nếu em cần”. Raman nói.

“Thế có được không? Tôi thấy ngại. Bên ngoài tôi thấy còn phòng trống mà”. Namjiu ngại ngần.

Raman không nói gì nhưng ánh mắt rõ ràng có sự ép buộc.

“Ok, ok, phòng này cũng được”. Namjiu đành chịu thua.

“Ừm… em bắt đầu hiểu anh rồi đấy”. Người nói vừa dứt lời, liền đi ngay ra khỏi phòng.

Namjiu lừ mắt: “Thấu hiểu cái con khỉ gì, tôi sợ ánh mắt của anh sẽ cắt phăng đầu tôi thì có. Người gì ghê gớm thế không biết, cứ không vừa ý là lại trợn mắt lên dọa nạt. Đúng là đệ nhất áp đặt”.

Sau đó, Namjiu được một nhân viên chuyên nghiệp trang điểm. Cô cố gắng kiên nhẫn ngồi yên mấy tiếng đồng hồ, mơ mơ tỉnh tỉnh không biết bao nhiêu lượt, phải gần sáu giờ mợi thứ mới xong xuôi trong nụ cười đầy thỏa mãn của thợ trang điểm.

“Quá đẹp cô em ạ”. Thợ trang điểm và hai phụ việc cùng khen.

Namjiu nhìn khuôn mặt mình trong gương thốt lên:

“Ôi! Diễn viên tuồng kìa!”.

“Chết… xem em nói kìa. Phải là đẹp, sắc, nét chứ”. Thợ trang điểm vội chữa câu nói của Namjiu.

“Đậm đặc, hồng thẫm, đỏ chóe thế này mà là đẹp, sắc, nét à?”. Namjiu quay hết bên trái đến bên phải, sững sờ nhìn khuôn mặt mình.

“Tông màu này mới hợp với khuôn mặt em. Nhìn xem, mặt sáng hẳn ra, có góc cạnh, quá đẹp”.

“Có vẻ như rất nhiều cạnh là khác, sáng đến mức này chắc đem đi làm đèn chiếu sáng được đấy”.

“Ôi trời, cô em cứ giỏi đùa”. Thợ trang điểm phá lên cười rồi lại khẳng định chắc chắn một lần nữa: “Chị đây có thể đảm bảo tối nay cô em chắc chắn sẽ là ngôi sao của bữa tiệc vì từ mặt mũi đến đầu tóc đến quần áo, chị đã làm cho em vô cùng cẩn thận. Chị nhất định không thể làm cậu Raman mất mặt. Lần đầu tiên cậu ấy ra mắt người yêu, chị sẽ làm cho tất cả các cô gái ở đó phải ghen tị với cô em vì không tìm được ở đâu một người đẹp và phong cách hơn thế này nữa”.

“Vâng, thưa chị”. Namjiu đành hùa theo chị thợ cắt tóc vốn là một dân gay, đồng thời là thợ trang điểm có tiếng của Thái Lan.

“Cô em cứ học thuộc dần đi. Đêm nay… ta sẽ trở thành một ngôi sao”.

Namjiu ngước lên thoáng nhìn qua mặt “chị” trang điểm, hi vọng không phải là sao băng chứ bà chị?

Cuộc họp kết thúc, Raman quay trở về phòng làm việc của mình. Ngay khi vừa mở cửa bước vào, anh đã phải sững lại khi thấy hình ảnh trước mặt.

Chị thợ trang điểm cười phính má: “Quá tuyệt đúng không cậu Raman?”.

Raman gật đầu mà vẫn không hề rời mắt khỏi Namjiu.

“Nếu thế, tôi xin phép nhé”. Thợ trang điểm biết mình không nên ở lại nên nhanh chóng dẫn hai thợ phụ đi ra ngoài.

Khi chỉ còn lại hai người, Namjiu ngay lập tức lên tiếng: “Làm ơn đừng cười hoặc nói gì động chạm hết”.

Mắt Raman sáng rực, anh chỉ nói ngắn gọn: “Đẹp”.

“Hừ! Sợ tôi không đi cùng nữa nên mới lấy lòng đúng không?”. Namjiu nghi ngờ.

“Phụ nữ ai cũng như em à? Nói thật thì không tin, nhưng nói dối thì tin ngay”.

“Tin được hay không còn phải phụ thuộc xem câu nói ấy phát ra từ miệng ai”. Nói rồi Namjiu nhìn chằm chằm vào mặt Raman như để phân tích xem mặt anh có đáng tin không.

“Đừng nhìn anh như thế”. Raman trầm giọng.

“Không được nhìn có nghĩa là anh đang nôn nóng?”.

“Anh không nôn nóng, nhưng cũng đang nóng một số thứ khác đây”. Ánh mắt Raman ánh lên tia nhìn là lạ khiến Namjiu thay đổi ngay nét mặt.

“Thế anh có muốn giải nóng không?”. Namjiu hỏi thủng thẳng.

“Không thì hơn. Mình anh nóng là đủ rồi, anh vẫn còn có thể trấn áp nó được. Để hôm nào khi không còn chịu được nữa, anh sẽ nhờ em giúp”. Raman trả lời, mắt hấp háy.

“Thật đáng tiếc…”. Namjiu dài giọng: “Định đập vài ba chỗ cho anh khỏi nóng. Nếu anh vẫn còn nóng, tôi có bí quyết, đảm bảo anh sẽ phải cất lời khen ngợi tay nghề của tôi. Lần này, anh thoát được nóng cả đời là cái chắc. Và quan trọng, anh sẽ vinh dự khi được là người đầu tiên tôi giúp giải nóng”.

Raman nhướn mày: “Anh đã từng nói với em rồi đúng không, anh thích những thứ lần đầu tiên bởi nó luôn tạo ra ấn tượng đặc biệt”.

Namjiu trợn mắt nhìn Raman, bẻ tay rắc rắc.

“Nhưng hôm nay anh không có thời gian cho em giúp giải nóng đâu. Anh đi thay đồ đã. Chờ nhé, không quá mười phút đâu”.

Namjiu nhìn theo Raman mà thấy dễ ghét, áp đặt thôi chưa đủ, lại còn háo sắc nữa chứ.

“Anh xong rồi. Chúng ta đi thôi”. Raman nói với Namjiu.

Namjiu gật đầu: “Tôi phải nói trước với anh, nếu tôi có làm gì sai cũng không được dừng lại vụ hai trăm triệu. Nếu không tôi sẽ cho rằng anh không giữ đúng lời hứa của một người đàn ông, anh sẽ phải để lại tòa nhà và đền bù thiệt hại tinh thần cho tôi. Đồng ý thế nhé?”.

“Được”. Raman không hề mặc cả thêm.

“Hôm nay anh lạ nhỉ, tự dưng tốt bụng vậy?”. Namjiu không dám tin vào sự tốt bụng bất ngờ của đối phương.

“Anh không tốt bụng bất ngờ mà là anh tin chuyện của chúng ta chắc chắn không bao giờ chấm dứt”.

“Hứ! Tự tin gớm nhỉ”. Namjiu nói mát.

“Em sẵn sàng rồi đúng không?”. Raman hỏi.

Namjiu hít một hơi thật mạnh để lấy lại tinh thần rồi dõng dạc nói với Raman: “Sẵn sàng!”.

Raman mỉm cười khi nhìn thấy điệu bộ của Namjiu: “Đã có anh rồi em không phải sợ. Anh sẽ không bỏ em đâu”.

/32

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status