Cô Nàng Hổ Báo

Chương 9

/32


Nhiều người đàn ông bước vào tòa nhà nơi đặt văn phòng của trung tâm huấn luyện tự vệ N.J.Gym. Một trong số đó tiến lại phía nữ nhân viên lễ tân, đồng thời đưa cho cô ta xem một tập tài liệu.

“Đây là tài liệu từ phía công ty Woradechawat. Tôi là kiến trúc sư, đến để kiểm tra kết cấu công trình trước khi phá dỡ”. Người đàn ông nói với Pan, lễ tân duy nhất của N.J.Gym.

“Gì cơ ạ? Các anh sẽ phá ngay hôm nay à?”. Saipan giật mình hỏi.

“Không phải hôm nay, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng làm nhanh nhất có thể, chắc chỉ trong một, hai ngày nữa thôi”. Người đàn ông nói, anh vừa mới nhận lệnh từ ông chủ yêu cầu nhanh chóng hoàn thành công việc phá dỡ, càng nhanh càng tốt.

“Xin anh chờ cho một chút, đừng đi đâu và nhất quyết chưa được làm gì nhé”. Saipan nói với người đàn ông, sau đó chạy vội vào văn phòng ở phía sau.

Saipan gõ cửa phòng làm việc của chủ nhân nơi này, đồng thời cũng là người cô coi như chị gái. Không đợi cho phép, cô mở luôn cửa rồi hớt hải bước vào.

“Chuyện lớn rồi chị Namjiu. Lần này chúng ta chết thật rồi”.

“Pan, có chuyện gì, sao mặt mũi tái nhợt thế kia?”. Namjiu hỏi khi nhìn thấy mặt Saipan.

“Họ đến để phá nhà rồi chị ơi, đến đông lắm, đang ở ngoài kia kìa”. Saipan nói gấp, đồng thời chỉ tay ra phía cửa phòng.

“Cái gì cơ?”. Namjiu đứng vụt dậy, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

“Từ từ đã, mấy anh kia, dừng lại!”. Namjiu vội hét to khi thấy mấy người đàn ông lạ mặt đang đo đạc, kiểm tra kết cấu tòa nhà.

Người kiến trúc sư ban nãy quay ra nhìn Namjiu: “Có chuyện gì không thưa cô?”.

“Tôi là chủ nhân trung tâm này. Làm ơn hãy bảo người của anh dừng tay lại”. Namjiu nói.

“Được thôi”. Người kiến trúc sư mắt một mí hơi mỉm cười, anh đã được cảnh báo từ trước rằng sẽ vấp phải sự phản đối từ người thuê nhà nhưng cứ việc tiến hành tiếp, không cần phải quan tâm. “Đây là giấy tờ về việc phá dỡ nhà, thưa cô”.

Namjiu nhận lấy tập tài liệu và đọc. Nội dung tài liệu nói rằng phải ngay lập tức dỡ nhà, không được trì hoãn. Nếu như bên thuê không gấp rút chuyển đồ đạc ra khỏi nhà cũng sẽ bị phá bỏ cùng ngôi nhà. Tiền bồi thường, bên thuê tự đi kiện tòa.

“Quá lắm rồi đấy”. Namjiu cắn chặt răng.

“Thành thật xin lỗi cô nhưng bên công ty Woradechawat có vẻ cần sử dụng mảnh đất này gấp nên bên tôi đành phải thi hành ngay. Tôi nghĩ là ngay ngày mai, chúng tôi sẽ có thể bắt đầu phá rồi”. Kiến trúc sư giải thích cho Namjiu nghe.

“Không được phá dỡ gì hết”. Namjiu tuyên bố rõ ràng.

“Nhưng mà…”. Vị kiến trúc sư định phản đối.

“Không nhưng nhị gì cả, anh có thể trở về nghe mệnh lệnh mới được rồi”. Namjiu nghiêm giọng.

“Thế nhưng…”. Kiến trúc sư cố nói.

“Không có thế này, thế kia gì hết. Anh có về hay không đây?!”. Namjiu lên giọng dọa dẫm.

“Vâng… vâng… tôi về”. Cho dù anh đã được báo trước rằng phải chuẩn bị thật cẩn thận, nhưng khi thấy vẻ mặt bất cần của cô gái chủ nhân N.J.Gym, anh không thể chống lại khí thế ngùn ngụt trong cô nên đành lòng quay về tay không.

Namjiu đứng nhìn đoàn người đi ra với vẻ mặt nghiêm trọng. Khi bọn họ đã ra về hết, nét mặt cô mới dần trở lại bình thường, chỉ còn ánh mắt vẫn nghiêm nghị khiến người khác bủn rủn khi nhìn vào.

“Pan, hãy nói với Pa trông coi chỗ này giúp chị. Hôm nay, nếu bọn người đó còn quay lại hãy gọi cho chị ngay”. Namjiu quay ra nói với Saipan.

“Thế chị Namjiu định đi đâu vậy ạ?” Saipan hỏi.

“Chị phải đi giải quyết một số chuyện với kẻ đã ra lệnh”. Namjiu cười nham hiểm: “Chắc phải mất khá nhiều thời gian đấy, vì thế em nói với Pa đóng cửa chỗ này giúp chị. Chắc là trong hôm nay chị sẽ không quay lại nữa”.

“Được ạ. Bao giờ chị Pa dạy xong, Pan sẽ nói với chị Pa”. Cô gái nhận lời.

“Tốt”. Namjiu trả lời ngắn gọn, sau đó rời khỏi N.J.Gym.

Về phía kiến trúc sư dẫn đoàn đến phá dỡ nhà, khi đã yên vị trong xe liền ngay lập tức gọi điện cho người đã ra lệnh.

“Này, Wat, tớ chưa phá được cái nhà ấy đâu. Cô gái thuê nhà nhất quyết không cho phá”.

“Đã bảo cậu là đừng có chịu thua mà. Con bé đó bị điên, cả bạn cô ta nữa. Có gặp con bé hai huy chương Olympic không?”. Rawat hỏi về Parani.

“Chỉ gặp người chủ của N.J.Gym thôi. Tớ nói thẳng nhé, lần này tớ không dám đập đâu, nhìn bộ dạng cô ta nghiêm trọng lắm, mắt thì rõ là dữ tợn. Tớ mà cứ cố tình xuống tay thì sẽ bị tóm cổ ném ra ngoài là cái chắc”. Anh chàng mắt một mí nói.

“Trời ạ, có mỗi con bé ấy thì sợ cái gì, cô ta chỉ dọa cậu thôi”.

“Không đâu, các người về mà bàn bạc lại với nhau cho rõ ràng đi. Tớ chỉ nhận dỡ nhà thuê chứ không nhận hòa giải thuê. Tốt nhất là nên để cho anh Raman ra mặt, mệnh lệnh của anh ấy khác nào phán quyết cuối cùng”.

Rawat lầm bầm trong miệng: “Làm vì bạn một chút cũng không được hay sao?”.

“Nói thế nghĩa là cậu đã từng gây sự với cô ta phải không?”. Anh chàng mắt một mí suy đoán.

“Đại loại thế”. Rawat lấp liếm: “Tớ phải nhanh chóng khiến cô ta tránh xa anh Raman ra. Nếu cứ chậm trễ, anh Raman sập bẫy cô ta là cái chắc. Lúc này cô ta đang rình rập để vồ lấy anh tớ đấy”.

“Wat, anh Raman cho đến giờ vẫn còn độc thân, cậu phải vui khi anh ấy bị một cô gái nào đó lừa mới đúng chứ. Hay cậu muốn anh ấy rơi vào tay gã đàn ông nào đó. Anh cậu đâu có ngu, thông minh như anh ấy không thể để cho phụ nữ lừa dễ dàng đến thế đâu, trừ khi anh ấy tình nguyện để cô ta lừa”. Anh chàng kiến trúc sư hiểu rất rõ ràng từng người trong gia đình này vì anh lớn lên cùng Rawat và thường xuyên ra vào ngôi nhà của gia đình Woradechawat.

“Cậu thì biết gì. Con bé đó đến như mây mù, anh Raman không theo kịp cô ta đâu”. Rawat nói với bạn.

“Làm gì có chuyện anh cậu theo không kịp”. Anh bạn lắc đầu. “Thì cũng phải có lúc sơ suất chứ. Càng xuất hiện theo kiểu khác người như thế, anh Raman có thể thấy lạ mắt mà vô tình bị quyến rũ thì sao. Tớ nhất quyết không thể để cho con bé đó trở thành dâu nhà tớ được. Chính vì thế, cậu phải giúp tớ”. Rawat ra vẻ kiên quyết.

“Ờ, ờ, nhưng mà để mai nhé. Hôm nay tớ cho người đi làm chỗ khác hết rồi”.

“Được, ngày mai cậu cứ phá đi, không cần quan tâm đến lời xin xỏ của ai hết. Gặp con bé cao cao, vạm vỡ, bộ dạng cứng nhắc, hâm hâm lại càng không phải nghe. Mà tớ cảnh báo cậu trước, đừng có dại mà lại gần cô ta, cô ta còn đáng sợ hơn cả thú điên đấy”. Rawat cẩn trọng nhắc nhở bạn trước khi cúp máy một cách đầy thỏa mãn.

Namjiu bước nhanh qua cánh của của tòa nhà Woradechawat với tâm trạng bừng bừng tức giận. Khi lên đến tầng thứ bốn mươi chín, cô bước thẳng về phía căn phòng quen thuộc.

“Ngài Raman có ở đây không, cô Chan?”. Namjiu hỏi thư kí của Raman.

“Có ạ. Nhưng mà… “. Thư kí chưa nói xong, Namjiu đã nói cảm ơn rồi đi thẳng vào trong phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Có à? Tốt. Tốt lắm. Hôm nay phải nói cho rõ ràng”. Ánh mắt Namjiu nhìn chằm chằm vào cánh cửa như có thể xuyên thấu nó khiến người đang ngồi bên trong cũng có thể cảm nhận được sức nóng từ đôi mắt ấy.

“Cô Namjiu… từ từ đã… đừng…”. Lời nói của cô thư kí không thể ngăn Namjiu đẩy mạnh cửa bước vào phòng.

“Ok! Tôi đồng ý! Hai chúng ta sẽ là người yêu của nhau! Ơ…”. Namjiu nói to với người trong phòng, rồi sững lại khi nhận ra trong phòng không chỉ có một mình Raman.

“Ờ… là tôi… tôi… tôi đến sau cũng được. Xin… Xin lỗi vì đã làm phiền”. Namjiu ú ớ, nhìn xuống đất để tránh rất nhiều ánh mắt khác đang nhìn về phía cô.

Raman lắc đầu, gọi Namjiu: “Namjiu, đừng đi vội, vào phòng ngồi chờ đã”.

“Nhưng… tôi”. Namjiu lưỡng lự.

“Vào đi. Không sao đâu”. Raman nhắc lại lần nữa. Namjiu hít một hơi thật mạnh, đi về phía chiếc ghế cuối cùng còn sót lại và ngồi xuống.

“Vậy phía ông Krid hãy đem mẫu về đây cho tôi xem xét trước. Còn về bản kế hoạch thị trường của cô Nual, tôi cho cô thời gian một tuần. Còn về vốn, như tôi đã nói, hãy cắt đi những khoản không cần thiết, tăng thêm phần bảo trợ xã hội”. Raman quay sang tổng kết lại buổi họp hàng tháng với tất cả các trưởng bộ phận có mặt trong phòng.

“Có ai muốn hỏi hay đề xuất gì nữa không?”. Raman hỏi.

“Không ạ”. Tất cả mọi người đồng thanh.

“Vậy được rồi. Hôm nay chúng ta kết thúc ở đây nhé”. Raman dứt lời, những người còn lại cùng nhau đứng dậy, họ đều quay ra mỉm cười với Namjiu trước khi đi ra, ai về phòng người nấy.

Namjiu nhìn trái nhìn phải, khi đã chắc chắn trong phòng chỉ còn có hai người, cô đang định là người mở màn trước thì Raman đã lên tiếng hỏi:

“Trưa rồi, ăn gì bây giờ nhỉ?”.

“Hôm nay anh lạ thế, những lần trước đâu có hỏi xem người khác muốn ăn gì đâu, toàn là tự quyết”. Namjiu đáp lại. Cô nhớ rõ từng lời của Raman khi anh nói chỉ cần anh thích là đủ. Còn cô ăn hay không cũng chẳng quan trọng với anh.

Raman mỉm cười: “Tình hình của hôm nay và hai hôm trước đã không còn giống nhau nữa rồi. Tóm lại em muốn ăn gì, hay vẫn để anh tự gọi?”.

Namjiu hừ giọng: “Anh cứ tự nhiên. Hôm nay tôi không có tâm trạng nào mà ăn với anh đâu. Vì hôm nay tôi có chuyện lớn muốn nói với anh”. Namjiu nghiêm giọng ở câu cuối.

“Ăn xong rồi nói sau, anh cũng có chuyện muốn nói với em”.

“Anh không thể nói xong rồi hãy ăn được hay sao. Rồi ông em quý hóa của anh cũng ló ra làm hỏng việc thôi”. Namjiu ra vẻ khó chịu khi nói về kẻ thứ ba, kẻ lúc nào cũng thích xen vào chuyện của người khác.

“Anh đảm bảo hôm nay sẽ không có kẻ thứ ba nào khác đến làm phiền chúng ta hết. Em muốn nói chuyện với anh bao lâu cũng được”. Raman tỏ ra vô cùng thoải mái.

“Này anh, thế nếu tôi nói hết cả ba ngày ba đêm thì sao?”. Namjiu hỏi như muốn trêu tức.

“Được. Vậy về nhà anh ngủ rồi nói tiếp”. Giọng nói đều đều như thể chẳng có chuyện gì nghiêm trọng. Chỉ có người muốn trêu tức kẻ khác lại tự kiếm chuyện vào người.

“Dâm đãng!”. Namjiu hét to: “Anh dám mời tôi về nhà anh ngủ một cách dửng dưng thế à?”.

“Ai là người bắt đầu trước, nếu em không đòi nói chuyện ba ngày ba đêm, liệu anh có rủ em về nhà không?”. Raman thở dài, nhắc nhở Namjiu mới là người gây sự trước.

Namjiu tối mặt khi không thể cãi lại. Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Raman, rõ ràng là không hài lòng.

Bữa trưa trôi qua một cách thuận lợi khi không có kẻ thứ ba nào đến phá hoại. Cơ hội tốt đã đến, Namjiu nhanh chóng lên tiếng trước khi câu chuyện lại bị lái sang mọt hướng khác.

“Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta nói chuyện tử tế rồi”.

“Được thôi”. Raman trả lời.

“Sao tâm địa anh có thể đen tối như thế nhỉ? Anh không định thông cảm cho tôi chút nào sao? Sao anh có thể làm thế với tôi? Đồ nhẫn tâm, không có tình người”. Namjiu nói một tràng dài.

Raman nhướn mày, bình thản nói: “Nếu em bỏ bớt những từ quá nặng nề ra, nhấn mạnh vào nội dung chính sẽ tốt hơn, và anh sẽ có thể dễ hiểu hơn đấy”.

Namjiu lườm, người đàn ông này rõ ràng chẳng có chút gì… đáng đồng cảm cả.

“Được rồi. Tại sao anh lại ra lệnh cho người đến dỡ nhà, cho tôi thêm một chút thời gian suy nghĩ cũng không được hay sao?”.

Raman nhíu mày, hỏi lại đầy nghi hoặc: “Anh ra lệnh ư?”.

“Đúng thế, người của anh kéo đến cả đoàn. Người trưởng đoàn còn nói rằng bắt buộc phải dỡ nhà trong nay mai. Nếu không phải anh thì còn ai dám ra lệnh nữa? Anh đúng là máu lạnh”.

“Vì thế nên em vội đến đây để nhận lời làm người yêu anh à?”. Raman hỏi mà không thèm để ý đến lời chỉ trích của cô.

“Đúng vậy. Chính anh đã nói nếu tình hình thay đổi thì tôi có quyền yêu cầu còn gì?”. Namjiu hung hăng.

Raman nhìn vào mặt Namjiu: “Tóm lại là em đồng ý làm người yêu anh rồi đúng không?”.

Namjiu gật đầu vẻ cam chịu: “Thôi, cứ cho như tôi đồng ý với đề nghị của anh, nhưng cũng phải có điều kiện trao đổi chứ. Những chuyện như thế này tôi không chịu thiệt đâu. Anh làm kinh doanh, chắc cũng phải hiểu chuyện phân định rõ ràng giữa mất và được là điều thiết yếu”.

“Anh tin trong vấn đề này, bên anh là người chịu thiệt, bởi mảnh đất đó trị giá đến hai trăm triệu bath đấy”. Raman cảnh báo Namjiu.

Namjiu nuốt nước bọt khi nghe giá của mảnh đất mình đang thuê: “Trời ạ! Này anh, bao nhiêu tiền tôi cũng mặc kệ, sĩ diện của tôi có giá hơn thế nhiều. Nhưng thôi hai chúng ta đừng nói đến chuyện tiền bạc nữa, nghe chẳng còn gì gọi là thật lòng ở đây cả”.

“Tùy em thôi, anh thì thế nào cũng được”. Raman như đọc được suy nghĩ của Namjiu.

Mắt Namjiu sáng lên khi nghe thấy câu trả lời của Raman: “Vậy tốt. Nếu anh theo ý tôi, tôi nghĩ hai chúng ta không nhất thiết phải làm người yêu của nhau đâu. Tôi chỉ cần phía anh dời ngày dỡ nhà đi khoảng năm năm thôi”.

“Không!”. Raman trả lời ngắn gọn.

“Ơ, sao anh bảo tùy tôi cơ mà?”.

“Không phải chuyện này”.

“Trời ạ, mừng hụt. Từ nay về sau anh làm ơn đừng làm cho người khác bẽ mặt như thế, phải biết thông cảm với những người chỉ được vui sướng trong phút chốc chứ”. Namjiu tỏ vẻ đáng thương, hi vọng anh chàng kia có thể thông cảm với mình.

Nét mặt Raman vẫn bình thản nhưng trong lòng thì thầm cười những cố gắng “lớn lao” của Namjiu.

/32

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status