Cô Nàng Hoàn Hảo

Chương 15

/29


Tôi choáng váng trước cảnh tượng như là mơ này. Ba chàng trai tôi quen biết cùng xuất hiện ở một chỗ và họ lại có mối liên quan có vẻ rất gần gũi với nhau. Hóa ra, chỉ có tôi là kẻ chẳng biết gì hết.

- Như vậy, cô bé mà cậu nhắc đến chính là người đang ngồi trước mặt chúng ta đây sao, Đình Văn ? Anh chàng giám thị ngạo mạn xoay xoay quả cầu và hướng về phía tôi với con mắt tinh quái !

- Phương Phương học chung trường với tớ ! Đình Văn điềm tĩnh trả lời.

- Ra là người nhà cả. Huy nhún vai có vẻ không ngạc nhiên lắm.

Tôi ngồi yên trên ghế sopha chẳng dám hé răng nửa lời. Đúng là trái đất thật nhỏ bé, chúng ta tưởng rằng đã đi suốt một vòng rộng lớn để những trái tim trở nên xa lạ, nhưng hóa ra những người có duyên với nhau cuối cùng vẫn gặp lại nhau.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ khiến cho tôi cảm giác chẳng mấy thoải mái. Tôi ngồi khoảng 10 phút rồi nói rằng tôi có việc bận để ra về sau khi phát hiện được mối quan hệ của những chàng trai đang ngồi trước mặt tôi. Đình Văn và Khắc Hiếu – anh chàng giám thị là bạn học chung lớp đại học. Còn Huy là bạn thân của Khắc Hiếu, họ đã trở thành bạn của nhau sau một trận ẩu đả ở bar.

- Nói về là về vậy sao ? Khắc Hiếu anh chàng giám thị lên tiếng.

- Xin lỗi, tôi có việc bận. Huy à, tớ phải về. Tôi hướng mắt quay ra nhìn Huy.

- Phương Phương. Cũng lâu rồi mình không nói chuyện. Anh muốn gặp em một chút. Đình Văn níu lấy tay tôi

Lá vàng của mùa Thu cứ xào xạc rơi, chúng tôi đi dạo trên con đường đầy lá. Đình Văn bình yên đi bên cạnh tôi, dường như, từ ngày đầu tiên tôi gặp anh cho đến lúc này, anh vẫn vậy, vẫn là khuôn mặt và làn da ngăm ngăm đen nam tính, Và anh vẫn giữ được phong thái thanh lịch, thái độ nhã nhặn và chừng mực. Tôi đi bên anh, ngỡ như những buổi chiều chúng tôi bên nhau dưới mái trường cấp ba.

- Anh vẫn nghĩ rằng, một ngào nào đó mình sẽ gặp lại nhau. Đình Văn thổ lộ.

- Từ ngày học đại học, em cũng có ý định để tìm anh, xong cũng bận nhiều việc quá rồi cứ để bảo sau đó… Tôi gãi gãi đầu phân trần.

- Nhưng cũng vui phải không ? Đình Văn quay sang cười.

- Sao ạ ? Tôi ngơ ngác

- Vui vì gặp nhau mà chẳng hẹn trước. Cả vụ đâm xe và cả lần này nữa.

- Vâng. Tôi e lệ cười.

- Gặp em, vẫn dễ chịu như ngày nào Phương Phương ạ.

- Hì…Tôi nín thở, thấy tim mình đập loạn nhịp. Đứng trước Đình Văn, bao nhiêu thứ cảm xúc trước kia vẫn còn nguyên vẹn. Tôi khẽ thấy tim mình nhói đau, phải chăng thứ cảm xúc tôi luôn kiếm tìm là đây ư ?

Bỗng tôi thấy mình nằm trọn trong vòng tay của Đình Văn, tôi chớp chớp mắt thật mạnh để nhận thức được những gì đang diễn ra.

- Cho anh được ôm em nhé ! Tiếng Đình Văn thì thào bên tai tôi. – Không biết tại sao, nhưng khi gặp lại em anh cảm thấy rất vui. Tôi nép mình vào lòng Đình Văn, nghe tiếng trái tim anh đang đập những nhịp liên hồi.

Tôi về nhà, thấy Huy đang đứng đợi tôi ở cửa. Cái dáng cao gầy của cậu ấy dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt xa xăm mơ hồ.

- Đình Văn và cậu có quan hệ gì với nhau ?

- Tớ đang mệt, để sau nói đi. Tôi mở cửa định đi vào.

- Không được. Rốt cục cậu và Đình Văn là gì của nhau ? Huy vẫn có vẻ không buông tha tôi.

- Là tình nhân cũ, được chưa ?

Huy im bặt rồi buông hai tay xuống bỏ túi quần, cậu ấy chậm rãi bước đi.

- Đình Văn quả thực không hợp với cậu đâu. Huy buông nốt lời cuối cùng và đi thẳng.

Tôi im lặng tiếp tục mở cửa và đi vào nhà. Khẽ dựa mình vào cánh cửa, tôi bật khóc. Dường như những kí ức xưa về thời học sinh trong trẻo tôi không thể nào quên được. Về Đình Văn và về một người khiến cho trái tim tôi giá buốt khi nhớ lại.

« Đông Đông à, quả thực, cậu sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của tớ ư ? »





Sau cuộc gặp gỡ tưởng chừng oái oăm ấy tôi nhanh chóng được trở thành thành viên thứ bốn của nhóm. Huy, Khắc Hiếu và Đình Văn mặc định dường như vui vẻ khi kết nạp thêm tôi. Cả nhóm chỉ có mình tôi là con gái nên được khá ưu ái, mọi việc đi đâu, làm gì đều được ba người còn lại sắp xếp vẹn tòan. Lắm lúc tôi có cảm giác như mình là một đứa em út bé nhỏ.

Đình Văn vẫn dịu dàng với tôi như với một người em gái nhỏ. Cảm xúc của tôi về anh bỗng chốc trở nên mơ hồ, thứ cảm xúc trong trẻo như hồi cấp 3 tôi đã không còn nữa. Nhưng đâu đó, vẫn là chút thân thuộc và gần gũi tôi chẳng thể nào lí giải. Riêng về Huy thì bỗng chốc khi biết tôi quen Đình Văn thì trở nên xa cách, cậu ấy luôn ném cái nhìn dò xét về phía tôi và Đình Văn nhưng lặng im và tôi chẳng thể nào đóan được cậu ấy nghĩ gì. Còn Khắc Hiếu, xem ra, anh ta luôn chăm chú theo nhất cử nhất động của tôi và thường buông những lời giễu cợt.

* * *

Năm thứ nhất của tôi qua đi không có quá nhiều biến động. Tôi hạnh phúc vì có những người bạn mới và gặp lại Đình Văn cũng như trải nghiệm được cuộc đời sinh viên là như thế nào. Chúng tôi có một kỳ nghỉ hè khá dài nên cả nhóm quyết định sẽ đi du lịch. Khắc Hiếu có vẻ rất hào hứng, Huy thì sao cũng được chẳng mấy quan tâm và Đình Văn thì tha thiết muốn tôi đi cùng. Sau bao nhiêu năm dùi mài kinh sử lê mông trên ghế nhà trường, cuối cùng tôi hy vọng mình sẽ có được một kỳ nghỉ đúng nghĩa.

Địa điểm cuối cùng được nói đến đó là Cát Bà. Nơi chúng tôi rừng chân đó là Sky resort của gia đình Huy. Đi cùng với Khắc Hiếu, anh chàng đào hoa này là một cô nàng chân dài sành điệu. Chúng tôi đi ô tô ra đến Qủang Ninh, sau đó đi tàu siêu tốc đến resort. Tôi bị khó chịu vì say sóng suốt quãng đường trên biển, thêm nữa, đây là lần đầu tiên tôi được đi tàu siêu tốc. Khắc Hiếu lấy đó làm lí do châm chọc tôi.

Tôi sắp xếp hành lí vào phòng của mình. Khẽ mở cửa rèm cửa, tôi hướng tầm mắt ra xa, ánh nắng chiếu khiến cho biển lấp lánh sắc màu, gió nhẹ nhàng thổi và không khí thật dễ chịu. Tôi hít một hơi thật dài để cảm nhận được hương vị biển đang thấm dần vào trong phế quản.

- Xong xuôi hết chưa Phương Phương? Đình Văn gõ cửa và đi vào hỏi tôi.

- Dạ, em xong rồi.

- Chúng mình đi ăn thôi.

Tôi đi theo Đình Văn, bữa ăn được trang trí đẹp mắt trong một căn phòng nhỏ nhưng sang trọng. Tất cả mọi thứ ở đây đều của gia đình Huy. Tôi khẽ đưa mắt nhìn cậu ấy, nếu chỉ nhìn vẻ ngòai, chẳng ai có thể biết được một anh chàng hết đỗi bình thường, chỉ thích mặc bộ đồ màu đen lại có thể là người thừa kế của cả một cơ ngơi thế này. Đình Văn cũng vậy, cũng là một cậu ấm của chuỗi khách sạn ở thành phố quê hương tôi, đây là điều dễ hiểu tại sao bố mẹ họ lại có quan hệ gần gũi và dường như quen biết nhau tất cả trong giới làm ăn. Còn Khắc Hiếu, dù chẳng biết rõ thân phận nhưng tôi cũng đóan, anh ta cũng không phải xuất thân trong gia đình bình thường. Tôi bỗng dưng cảm thấy mình khá lạc lõng, những người ngồi trước mặt tôi đều là con của những người giàu có và có địa vị. Còn tôi ư? Một kẻ bình thường như bao kẻ khác.

Nhưng có điều, tôi, Phương Phương, một cô bé bình xuất thân bình thường nhưng tôi sẽ không hổ thẹn với điều đó, bởi vì, tôi hạnh phúc với hòan cảnh của mình và tôi vui vì được là con cái của một gia đình hết sức bình thường. Không ai có thể lựa chọn được hòan cảnh, cũng chẳng ai có thể lựa chọn đựoc bố mẹ. Biết đâu những người có địa vị chẳng thể nào có được hạnh phúc giản đơn như tôi đang có?

Sau bữa tối, chúng tôi đi dạo quanh bờ biển, buổi tối ở đây tấp nập chợ đêm. Những món đồ xinh xinh được bày bán đa số là mang hương vị biển. Tôi thích thú với những món đồ đó và sà vào lựa chọn để đem về trưng bày. Một góc nhỏ trong phòng ngủ, tôi vẫn để những món đồ như thế này và tự mình sắp xếp chúng.

Huy mua tặng tôi một chiếc hộp được làm bằng vỏ trai, Đình Văn tặng tôi một chiếc vòng tay nhỏ. Còn Khắc Hiếu, anh ta lượn lờ mà chẳng mua gì hay xem gì cả. Có vẻ Hiếu coi những thứ đồ như thế này rẻ rúng và trẻ con. Tôi mặc kệ cũng chẳng để ý đến anh ta.

- Phương Phương, về thôi em. Đình Văn ra hiệu cho tôi.

Khẽ đặt vài món đồ trả về chỗ cũ, tôi khẽ gật đầu ra hiệu. Tôi chạy ngược lại phía dòng người đang thả bộ dọc bờ biển. ánh đèn đêm cùng với sóng bỉên lấp lánh diệu kỳ. Bỗng chốc, mơ hồ trong tâm trí, tôi bắt gặp một bóng hình thân thuộc như vừa đi ngược chiều với mình. Tim tôi bỗng nhói lên một thứ cảm giác khó tả, thứ cảm xúc tôi đã cất giấu sâu kín bấy lâu nay bỗng chốc ùa về.

“ Là … cậu ấy!” Tôi khẽ thốt lên. Chiếc túi có đựng mấy đồ vừa mua được rơi xuống đất.

- Phương Phương!

Tôi khẽ giật mình bởi giọng nói của Đình Văn, anh đứng ngay đằng sau, tôi quay lại như người vừa chợt tỉnh một cơn mê.

- Anh…!

Tôi buột miệng cất tiếng.

- Em sao thế? Đình Văn cảm thấy thái độ hơi khác của tôi.

- Không, em… nhận nhầm người.

- Về thôi, tối nay nhâm nhi không say không về chứ? Huy đi lại gần tôi và ôm cổ Đình Văn rủ rê.

- Nhất trí, đi thôi, Phương Phương! Đình Văn vui vẻ kéo tôi đi.

Tôi khẽ quay đầu lại, phía xa xa, từng đòan người đang đi, tôi cố kiếm tìm một hình bóng mà tôi biết rằng mình chưa bao giờ quên. Tôi cố kiếm tìm một con người mà tôi biết tôi không thể nào nhìn nhầm được.

Hóa ra, có những thứ tưởng chừng như cố quên thì lại khiến cho con người càng nhớ đến da diết, hóa ra, có những kí ức không thể nào xóa sạch cho dù thời gian có dài bao nhiêu, một năm, hai năm, năm năm, mười năm hay hai mươi năm. Tôi biết, tôi chưa bao giờ quên.

Sóng biển về đêm xô bờ dào dạt. Chúng tôi trải chiếu ngồi trên cát, những chiếc đèn dự trữ điện được đem ra làm vật chiếu sáng. Huy, Đình Văn xếp bia, đồ nhắm, hoa quả ra. Tôi lăng xăng giúp một tay dù chẳng biết phải làm thế nào. Nhìn Huy bày biện đồ ăn tôi thán phục cậu ấy. Nghe nói những món này đều do tự tay Huy chuẩn bị. Riêng về nấu ăn, tôi là đứa vụng về chẳng biết làm gì. Tôi cũng chưa bao giờ nấu được một bữa nên hồn nếu không hỏng cái này thì cũng phá cái kia.

Chúng tôi vừa bày biện xong đang định ngồi xuống thì bỗng chốc nghe có tiếng ai đó chạy lại.

- Huy, anh Huy!!! Tôi nghe có tiếng con gái cất lên thất thanh!

- Ai gọi cậu kìa. Hiếu chỉ tay về phía người đang đi tới. Huy khẽ ngẩng đầu lên để xem đó là ai.

- Huy, em đây! Người cất tiếng chạy lại thật nhanh gần chúng tôi.

Đúng là càng những người chẳng hề ưa nhau vậy mà vẫn phải nhìn mặt nhau. Cô nàng Jenny tóc vàng hoe bỗng chốc lù lù xuất hiện. Bộ dạng của cô nàng trông lòe loẹt khó ưa thêm cả cái thái độ cong cớn vừa nhìn thấy tôi đã tỏ ra khó chịu. Jenny mặc một chiếc váy maxi hở lưng trông thật gợi cảm. Đúng là phong cách của Jenny chẳng hề lẫn ở bất kỳ đâu.

- Anh, anh trốn em ở đây sao? Đi biển mà không nói để em đi cùng. . Cô ta ôm chầm lấy Huy.

Tôi phải mất mấy giây khi cô nàng đỏng đảnh này xuất hiện. Huy gỡ tay Jenny khỏi người không nói gì. Khắc Hiếu vỗ tay tán thưởng.

- Jenny, lâu lắm rồi không gặp em?

- Là anh đấy à? Tưởng anh giờ đang chết ở Mỹ rồi chứ? Cô nàng ngoa ngoắt.

- Còn em, tưởng rằng tiểu thư như em phải vi vu trời Tây chứ/ Em lại muốn về đây để làm cái gì nữa? Hiếu đáp trả Jenny.

- Thôi nào mọi người, mọi thứ xong xuôi hết rồi, ngồi đi. Jenny, lấy hộ anh rượu đi! Đình Văn cố lảng sang chuyện khác và kéo mọi người tránh khỏi tranh cãi.

Cả đám chúng tôi ngồi trên biển. Đình Văn lôi đàn ghita ra chơi. Những bản tình ca ngọt ngào được cất lên bởi giọng nói trầm ấm của anh như có mê hoặc. Tôi chìm đắm vào những bản tình ca ấy, dưới ánh điện lung linh, trước biển đêm dạt dào con sóng khẽ hòa ca cùng.

Tôi cầm chai bia lên, nốc đầy miệng. Vị cay xè xem lẫn đắng của bia lần đầu được nếm trải có gì đó vừa thích thú lại khiến tôi nhăn nhó. Nhưng càng uống, tôi càng nhận ra, hương vị đó có sự ngọt ngào khó tả nơi cuống họng.

Biển đêm vẫn dạt dào xô bờ, càng về đêm gió nổi lên, sóng tung lên từng đợt trắn xóa mạnh mẽ táp vào bờ. Tôi gục xuống, qua ánh mắt chỉ còn lờ mờ tôi thấy Jenny đã say mèm, Huy bế thốc cô ấy lên và đưa về phòng. Khắc Hiếu và cô nàng chân dài cũng dắt nhau về. Chỉ còn tôi với Đình Văn ngồi lại, anh bỏ chiếc đàn sang một bên và xếp dọn vỏ bia sang một chỗ ngay ngắn.

- Phương Phương, về thôi! Đình Văn khẽ lay người tôi.

- Không, em còn muốn …uống… uống…nào.

- Về thôi, ở đây biển đêm lạnh lắm!

- Không, em…. muốn…. đi dạo biển

* * *

Vầng trăng tròn trên cao chiếu sáng tạo ra một khung cảnh tuyệt đẹp, từng dải ánh sáng lấp lánh trên mặt biển đem huyền ảo. Có một chàng trai cong trên lưng một cô gái nhỏ đi dọc theo bờ biển. Tóc cô gái buông xuống bị gió thổi hất tung lên.

- Anh à, em…. Ngày xưa em đã thích anh lắm!

- Anh biết mà. Đình Văn khẽ trả lời.

- Ngày xưa em đã làm mọi thứ để có thể được anh chú ý, học giỏi này, giảm cân này, cuộc thi hùng biện này….Tiếng cô gái cười giòn tan.

- Anh biết, vì anh mà em đã làm nhiều thứ rất cực khổ.

- Ngày xưa, anh tuyệt vời lắm, anh…. Biết không?

- Phương Phương à>

- ….

- Anh muốn nói với em một chuyện….

- ….

- Chuyện về… cậu ấy!

- …

Cô gái nhỏ khẽ buông tay rồi thiếp đi trên vai anh.

* * *


/29

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status