Tôi ngồi lại như một kẻ bị mộng du, dường như rất khó khăn để tôi có thể nhận thức chính xác những gì vừa xảy ra với mình. Nụ hôn đó vẫn còn dư âm trên môi. Tôi vẫn còn cảm nhận được cái cảm giác đôi môi rất mềm và ấm của Đông Đông.
Đông Đông để mặc tôi ngồi lại đó một mình.
Nụ hôn ấy… rất rất ngọt ngào. Tôi nghĩ rồi đỏ ửng cả mặt lên, tôi khẽ lấy tay áp vào má để cho khỏi xấu hổ. Nếu ai đó nhìn thấy bộ mặt của tôi lúc này chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng tôi là một con bé điên khùng. Haha.
Tôi về nhà, cắm đầu cắm cổ chạy lên phòng đóng kín cửa lại. Vứt xoạch đống sách vở lên bàn học, tôi leo lên giường, ngả mình xuống tấm chăn êm ấm, trùm kín đầu. Tôi thấy mình vui lắm, nụ cười chẳng thể nào tắt trên môi.
Tối hôm đó, tôi nhìn vào cái điện thoại mong ngóng, cứ khoảng 2 phút tôi lại quay ra với hi vọng nó sẽ reo lên và đầu dây bên kia, tôi cũng chẳng còn học được chữ nào nữa. Bởi cái cảm giác… rất mềm, rất ấm của đôi môi cậu ấy chứ hiển hiện trong tôi.
Nụ hôn đầu đời, tôi đã dành cho Đông Đông.
Nụ hôn nắng chiếu xiên vàng có những đám bụi xoay xoay trong không khí.
“Đông Đông, tớ đợi điện thoại của cậu đây. Tớ rất muốn nghe từ cậu một lời…”
Tôi tự nói với mình như thế, đúng hơn là những lời tôi muốn nói với Đông Đông.
Nhưng tôi đã thức cả đêm đó, và chẳng có một cuộc điện thoại nào gọi đến từ Đông Đông cả. Nụ hôn đầu đời và cái cảm giác bồng bềnh với những cảm xúc rất lạ mà tôi chưa từng trải qua, tôi thấy mình, dường như chẳng còn nhận thức được chính xác bản thân mình đang muốn gì, đang yêu hay ghét ai nữa.
Nụ hôn của Đông Đông khác với Đình Văn, nụ hôn này khiến cho tôi chếnh choáng, khiến cho tôi ngạt thở và khiến cho tôi ngày đêm day dứt về nó. Và Đông Đông cũng khiến cho đầu óc tôi lúc này quay cuồng chẳng thể nào có thể ý thức được rõ ràng được những vấn đề xảy ra trước mắt.
Sáng hôm sau, tôi đến lớp, tôi đem theo tâm trạng rối bời nhưng thẳm sâu trong tôi là sự vui mừng bởi tôi sẽ được gặp cậu ấy. Tôi định sẽ nói chuyện với Đông Đông, rằng tôi sẽ có câu trả lời chính xác hơn về tất cả mọi chuyện xảy ra. Về nụ hôn…trong nắng với đám bụi xoay xoay…đẹp và lãng mạn như trong một bộ phim mà tôi đã từng xem và mơ ước.
Nhưng trái ngược với dự đoán, Đông Đông không hề quan tâm gì đến thái độ của tôi, cậu ấy ngó lơ không tỏ một chút gì thậm chí cũng không liếc mắt về phía tôi một lần. Trong giờ học mà tâm trí tôi rối bời, chẳng lẽ… chẳng lẽ… nụ hôn đó chỉ là một nụ hôn… ngoài ý muốn của cậu ấy thôi sao?
Tôi gục xuống bàn suốt cả buổi, là lớp trưởng gương mẫu cũng như với thành tích đáng nể của mình. Các thầy cô cũng không gây khó dễ cho tôi, thầy chủ nhiệm cho tôi về khi thấy thái độ mệt mỏi trong cả tiết học. Tôi ra về, lấy lý do rằng tôi ốm nên rất mệt.
- Để tớ và Huyền Thương đưa cậu về. Phương Anh nói với tôi, trông cậu mệt mỏi lắm!
- Không… tớ ổn mà, tớ muốn về… một mình.
Tôi xách cặp ra về, lấy xe mà đầu óc trĩu nặng, tôi không nhìn Đông Đông nhưng tôi biết cậu ấy cũng chẳng thèm quan tâm đến tâm trạng của tôi lúc này.
Bãi gửi xe vắng vẻ vì đang trong giờ học, tôi đứng lặng rồi ngồi thụp xuống, tự nhiên nước mắt cứ thế chảy ra, bởi cảm giác tủi hờn với Đông Đông, bởi cái cách cậu ấy đối xử vô tình và hờ hững với tôi. Đáng lý ra tôi chẳng nên hy vọng hay trông chờ bất kỳ điều gì từ cậu ấy, tôi đã biết hy vọng quá nhiều giờ thì tôi nhận lại là đau đớn rất nhiều.
- Sao em ngồi đây thế này? Phương Phương?
Tôi nghe có tiếng ai đó hỏi mình. Tôi khẽ gạt nước mắt để người đó không thể biết rằng tôi đang khóc. Tôi không muốn người khác nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại bởi vì tôi là… Phương Phương cơ mà.
- Em khóc đấy à?
Là Đình Văn, anh ấy đang đứng trước mặt tôi, khẽ nhẹ nhàng kéo tôi đứng dậy.
- Không… em không… khóc!
- Thôi nào, anh vẫn nhìn thấy vệt nước mắt trên má của em. Đình Văn bóc mẽ tôi.
- Em…
- Thôi, nín đi, anh đưa em về.
Đình Văn đưa tôi về, anh ấy không hỏi lí do vì sao tôi khóc. Tôi không dám dựa đầu vào lưng của Đình Văn, sợ rằng nước mắt của tôi sẽ thấm ướt áo anh ấy và anh ấy sẽ biết rằng tôi vẫn còn khóc.
- Nín đi, anh sẽ mua kem đền cho em.
Đình Văn nói với tôi mặc dù chẳng quay lại nhìn tôi. Vậy mà anh ấy vẫn biết rằng tôi vẫn còn nước mắt ngắn nước mắt dài.
- Đợi anh 1 lát nhé! Đình Văn bảo tôi rồi chạy biến đi, một lúc sau, anh quay lại với hai que kem trên tay đang tỏa hơi lạnh.
- Cho em nè, ăn đi, có sức còn khóc.
Đình Văn cười rồi trêu chọc tôi, tôi khẽ lấy tay lau nước mắt và đưa tay đón lấy quen kem từ anh. Vị kem dâu rất ngọt, mát lành, và dường như hương vị đó làm tôi quên mất bao nhiêu uất ức, tôi quên luôn rằng khóe mắt mình vẫn cay quên cả chuyện với tôi và Đông Đông.
Sau khi ăn xong que kem, chúng tôi ra bãi cỏ quen thuộc ven sông ngồi. Nơi này, chỉ có tôi và Đình Văn biết, thỉnh thoảng hai đứa vẫn ra đây để ngắm cảnh từng đàn chim đang sải cánh bay xa xa và những áng mây trôi lững lờ. Nơi này, tách biệt khỏi thành phố ồn ào và náo nhiệt.
- Cuối tuần này là sinh nhật anh. Em đến nhé!
Đình Văn lấy trong túi ra một tấm thiệp mời, trông nó rất đẹp và lạ mắt.” Anh tự thiết kế đó!” Đình Văn cười rồi nói với tôi rất tự hào.
- Ôi, anh tự làm đây ư? Có thật không thế?
Tôi ngạc nhiên rồi tỏ vẻ nghi ngờ, trên tấm thiệp, tên và ảnh của tôi được in lên trên đó một cách trang trọng.
- Sao anh… có ảnh này của em thế?
Tôi giơ tấm thiệp trên đó có ảnh khách mời là tôi đến trước mặt Đình Văn.
- Ừ thì… tự dưng có là có thôi. Đình Văn khẽ xoa đầu bối rối.
- Anh chụp trộm em từ lúc nào thế hả?
- Haha, bất kỳ ai bị chụp trộm cũng rất hay hỏi câu này.
Tôi cầm tấm thiệp mân mê, thiết kế thật đẹp và lạ mắt, Đình Văn còn đưa cho tôi thêm mấy tấm thiệp nữa, ngoài tôi ra anh ấy cũng mời thêm bạn bè khác nữa. Tôi đoán, đây sẽ là bữa tiệc rất hoành tráng.
- Em sẽ đến nhé, tối thứ 7 tuần này.
- Vâng… em sẽ…Tôi khựng lại, trong đống thiệp mời có cả Ngọc Lan.- Anh… anh quen Ngọc Lan à?
- Quen đâu mà quen. Cô ấy là em họ anh.
- Cô ấy là…em họ anh ư?
- Đúng thế.
Tôi trợn tròn mắt, rồi tiếp tục hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Tôi càng mở to mắt hơn khi tấm thiệp tiếp theo có viết tên của Đông Đông.
- Anh… mời cả Đông Đông?
- Ừ, Ngọc Lan và Đông Đông không thể thiếu một trong hai đứa được.
Tôi đặt hai tấm thiệp xuống, tôi có cảm giác dường như tôi là người chẳng biết tí ti nào về những gì đã xảy ra trước mắt mình. Ngọc Lan là em họ của Đình Văn, Đông Đông và Đình Văn quen biết nhau. Đối với những bí mật tôi phải cam chịu là đứa được biết cuối cùng.
“ Ngọc Lan là một đứa trẻ đáng thương, cô chú của anh sinh ra một mình Ngọc Lan, đó là hệ quả của một cuộc hôn nhân sắp đặt. Anh được biết vì cũng nghe kể lại thôi. Bố mẹ Ngọc Lan sau một thời gian dài khi Ngọc Lan lớn lên thì ly hôn, sau đó nó bị shock nặng về tâm lý, chứng tự kỉ khiến nó mất 1 năm sống trong bệnh viện. Sau đó ông bà ngoại của Ngọc Lan đón nó về đây. Ban đầu, nó không chịu hòa nhập với mọi người, nhưng rồi, tất cả là do Đông Đông…”
- Anh nói tất cả là do Đông Đông, là sao?
- Hôm đầu tiên về Việt Nam, Ngọc Lan đã không chịu đựng được và đã bỏ trốn. Đông Đông và Ngọc Lan đã gặp nhau trên một chuyến tàu vào TPHCM, nó bị đói và kiệt sức. Cũng may, nhờ có Đông Đông…anh không biết Đông Đông đã khuyên nhủ con bé như thế nào, nhưng… rồi nó xin chuyển về cùng lớp học với Đông Đông. Giờ gia đình anh rất vui vì con bé đã có thể vui vẻ trở lại…”
Tôi như chết lặng, dường như câu chuyện tôi nghe được dường như là của một ai đó chứ không phải là với Đông Đông. Tất cả những chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi, Đông Đông đã quen biết Ngọc Lan từ mùa hè, cậu ấy biết đến Ngọc Lan trong chuyến phượt bụi đó nhưng không hề nói với tôi, không hề hé răng. Thậm chí cho đến khi Ngọc Lan chuyển đến lớp, tôi vẫn cứ nghĩ rằng tất cả chỉ là một sự tình cờ.
Hình như, tôi đã mất Đông Đông, người con trai hiểu tôi nhất, yêu thương tôi nhất !
Hình như, cậu ấy đã không còn thuộc về tôi… từ rất lâu rồi.
Tôi nghe xong câu chuyện từ Đình Văn mà như người mộng du, chẳng thể nào tôi có thể chấp nhận được những sự thật được phơi bày một cách cùng lúc như thế. Đáng lẽ ra, cậu ấy phải nói với tôi… nhưng vì sao… Tôi không thể nào hiểu được hành động ấy, cả nụ hôn của tôi và Đông Đông, đó cũng chỉ là một sự giả dối thôi sao?
Đầu óc tôi quay cuồng, đám cỏ xanh mướt dưới chân tôi bị tay tôi vò nát từ lúc nào. Tôi cảm thấy mình không thể nào chịu đựng hơn được nữa. Tôi nói khéo với Đình Văn rằng tôi thấy mệt và tôi muốn ra về.
Nắng, gió vàng vọt….
Mây lững lờ trôi bình yên đến nhức lòng…
* * *
Tôi mất thật nhiều công sức để chuẩn bị cho sinh nhật của Đình Văn, tôi đi mua cho mình một chiếc váy thật lộng lẫy, dù mới chỉ là học sinh lớp 11, nhưng tôi nghĩ một chiếc váy lệch vai màu đỏ cũng không phải điều gì quá to tát. Tôi đã lớn hơn rất nhiều so với tuổi của mình và tôi cũng muốn mình được thử mặc những bộ cánh khác ngoài mấy bộ đồng phục nhàm chán ở trường. Dù sao thì đây cũng là khuôn viên ngoài trường học, chẳng cần phải quá qui tắc.
Dáng người của tôi sau 6 tháng tập luyện giờ có thể nói rằng đây là sự thay đổi mang tính vượt bậc. Tôi trước đó nặng 58kg giờ đã giảm xuống con số 49.5kg. May rằng tôi cũng đã tuân thủ đầy đủ những gì mà chị bác sĩ đã tư vấn về dinh dưỡng. Giờ thì chẳng có thể ai nói được tôi là béo nữa rồi. Kể cả Đông Đông.
Bữa tiệc được tổ chức trong một quán café với không gian đẹp, cả quán đã được bao trọn cho bữa tiệc của Đình Văn. Bạn bè của Đình Văn cũng không mời nhiều lắm, chỉ là những người thật sự thân thiết. Không gian của bữa tiệc sinh nhật không rộng rãi nhưng ấm cúng. Tôi bước vào đó với sự tự tin và mang theo cả tâm trạng tò mò, phần nhiều tôi muốn nhìn thấy Đông Đông và cũng hy vọng cậu ấy có thể nhìn tôi không phải là cô bạn vẫn thường ngày mặc đồng phục.
Trái như dự đoán, tôi đưa mắt nhìn xung quanh, chẳng có Đông Đông ở đâu hết. Đình Văn thấy tôi bước vào, anh tiến đến, lịch lãm trong một bộ cánh mới tinh rồi anh khẽ cầm tay tôi dắt tôi đi qua đám đông về phía gần hơn với nơi anh đặt chiếc bánh sinh nhật của mình. Tôi trao quà cho Đình Văn, đó là một chiếc vòng đeo tay tôi cất công hì hục lên mạng tìm cách làm để tặng cho anh. Dù chẳng giống như mong đợi nhưng tôi cũng phần nào hài lòng, ít ra thì nó cũng được làm bởi chính tôi. Đình Văn hơi ngỡ ngàng bởi món quà đó, anh nói rằng anh sẽ đeo và nâng niu nó để đáp lại tấm chân tình của tôi.
Chúng tôi hát bài hát chúc mừng sinh nhật Đình Văn, không khí vui vẻ và mọi người cùng thưởng thức âm nhạc cùng những đồ ăn do Đình Văn đã đặt trước. Tôi cầm trên tay đĩa bánh ngọt Đình Văn đưa cho mà bụng dạ chẳng chút nào muốn ăn, tôi đưa mắt tìm Đông Đông. Cậu ấy vẫn không hề thấy xuất hiện ở bữa tiệc này.
- Ngọc Lan có đến không anh? Tôi vờ hỏi sang Ngọc Lan, vì thừa hiểu nếu có cô ấy thì sẽ có Đông Đông.
- Ý em là Đông Đông và Ngọc Lan ấy hả? Đình Văn vạch rõ ý đồ của tôi.
- À, vâng… học cùng lớp, em định rủ cậu ấy đi cùng… vậy mà… Tôi vòng vo như cố để giải thích cho câu hỏi hơi… hớ của mình.
- Anh cũng không biết hai đứa ấy đi đâu cả. Đình Văn nhún vai rồi nhìn xung quanh, bất lực trước câu hỏi của tôi.
Tôi hơi thất vọng, quần áo đẹp trang điểm đẹp để đến bữa tiệc sinh nhật của Đình Văn cốt để Đông Đông có thể nhìn thấy tôi trong một hình ảnh mới mẻ, để cậu ấy không còn nghĩ tôi mãi mãi là cô bé Phương Phương vụng về ngốc nghếch hồi nào. Nhưng cậu ấy chẳng hề đến, tiếng ồn ào náo nhiệt và những khuôn mặt xa lạ này khiến cho tôi có cảm giác nghẹt thở.
Bữa tiệc cuối cùng cũng tan cuộc mà tôi vẫn không thể nào tìm thấy Đông Đông và Ngọc Lan đâu.
Tôi rõ ràng thấy trái tim mình tan chảy, mọi cố gắng cho buổi tiệc đều trở nên vô nghĩa.
Tôi nhìn Đình Văn, người con trai tôi đã từng thích, người tôi đã từng muốn làm mọi thứ thay đổi bản thân để được ở gần anh.
Nhưng cớ làm sao? Ngay lúc này đây tôi lại muốn đi tìm tên tiểu tử đáng ghét Đông Đông. Cớ làm sao, tôi lại chỉ muốn được ở bên cậu ấy, cậu bạn thân thiết với nụ cười lém lỉnh, cậu ấy đã xa tôi thật rồi…
“Đông Đông, cậu ở đâu. Tớ muốn gặp cậu!!!!!!!!!!!!!”
Đông Đông để mặc tôi ngồi lại đó một mình.
Nụ hôn ấy… rất rất ngọt ngào. Tôi nghĩ rồi đỏ ửng cả mặt lên, tôi khẽ lấy tay áp vào má để cho khỏi xấu hổ. Nếu ai đó nhìn thấy bộ mặt của tôi lúc này chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng tôi là một con bé điên khùng. Haha.
Tôi về nhà, cắm đầu cắm cổ chạy lên phòng đóng kín cửa lại. Vứt xoạch đống sách vở lên bàn học, tôi leo lên giường, ngả mình xuống tấm chăn êm ấm, trùm kín đầu. Tôi thấy mình vui lắm, nụ cười chẳng thể nào tắt trên môi.
Tối hôm đó, tôi nhìn vào cái điện thoại mong ngóng, cứ khoảng 2 phút tôi lại quay ra với hi vọng nó sẽ reo lên và đầu dây bên kia, tôi cũng chẳng còn học được chữ nào nữa. Bởi cái cảm giác… rất mềm, rất ấm của đôi môi cậu ấy chứ hiển hiện trong tôi.
Nụ hôn đầu đời, tôi đã dành cho Đông Đông.
Nụ hôn nắng chiếu xiên vàng có những đám bụi xoay xoay trong không khí.
“Đông Đông, tớ đợi điện thoại của cậu đây. Tớ rất muốn nghe từ cậu một lời…”
Tôi tự nói với mình như thế, đúng hơn là những lời tôi muốn nói với Đông Đông.
Nhưng tôi đã thức cả đêm đó, và chẳng có một cuộc điện thoại nào gọi đến từ Đông Đông cả. Nụ hôn đầu đời và cái cảm giác bồng bềnh với những cảm xúc rất lạ mà tôi chưa từng trải qua, tôi thấy mình, dường như chẳng còn nhận thức được chính xác bản thân mình đang muốn gì, đang yêu hay ghét ai nữa.
Nụ hôn của Đông Đông khác với Đình Văn, nụ hôn này khiến cho tôi chếnh choáng, khiến cho tôi ngạt thở và khiến cho tôi ngày đêm day dứt về nó. Và Đông Đông cũng khiến cho đầu óc tôi lúc này quay cuồng chẳng thể nào có thể ý thức được rõ ràng được những vấn đề xảy ra trước mắt.
Sáng hôm sau, tôi đến lớp, tôi đem theo tâm trạng rối bời nhưng thẳm sâu trong tôi là sự vui mừng bởi tôi sẽ được gặp cậu ấy. Tôi định sẽ nói chuyện với Đông Đông, rằng tôi sẽ có câu trả lời chính xác hơn về tất cả mọi chuyện xảy ra. Về nụ hôn…trong nắng với đám bụi xoay xoay…đẹp và lãng mạn như trong một bộ phim mà tôi đã từng xem và mơ ước.
Nhưng trái ngược với dự đoán, Đông Đông không hề quan tâm gì đến thái độ của tôi, cậu ấy ngó lơ không tỏ một chút gì thậm chí cũng không liếc mắt về phía tôi một lần. Trong giờ học mà tâm trí tôi rối bời, chẳng lẽ… chẳng lẽ… nụ hôn đó chỉ là một nụ hôn… ngoài ý muốn của cậu ấy thôi sao?
Tôi gục xuống bàn suốt cả buổi, là lớp trưởng gương mẫu cũng như với thành tích đáng nể của mình. Các thầy cô cũng không gây khó dễ cho tôi, thầy chủ nhiệm cho tôi về khi thấy thái độ mệt mỏi trong cả tiết học. Tôi ra về, lấy lý do rằng tôi ốm nên rất mệt.
- Để tớ và Huyền Thương đưa cậu về. Phương Anh nói với tôi, trông cậu mệt mỏi lắm!
- Không… tớ ổn mà, tớ muốn về… một mình.
Tôi xách cặp ra về, lấy xe mà đầu óc trĩu nặng, tôi không nhìn Đông Đông nhưng tôi biết cậu ấy cũng chẳng thèm quan tâm đến tâm trạng của tôi lúc này.
Bãi gửi xe vắng vẻ vì đang trong giờ học, tôi đứng lặng rồi ngồi thụp xuống, tự nhiên nước mắt cứ thế chảy ra, bởi cảm giác tủi hờn với Đông Đông, bởi cái cách cậu ấy đối xử vô tình và hờ hững với tôi. Đáng lý ra tôi chẳng nên hy vọng hay trông chờ bất kỳ điều gì từ cậu ấy, tôi đã biết hy vọng quá nhiều giờ thì tôi nhận lại là đau đớn rất nhiều.
- Sao em ngồi đây thế này? Phương Phương?
Tôi nghe có tiếng ai đó hỏi mình. Tôi khẽ gạt nước mắt để người đó không thể biết rằng tôi đang khóc. Tôi không muốn người khác nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại bởi vì tôi là… Phương Phương cơ mà.
- Em khóc đấy à?
Là Đình Văn, anh ấy đang đứng trước mặt tôi, khẽ nhẹ nhàng kéo tôi đứng dậy.
- Không… em không… khóc!
- Thôi nào, anh vẫn nhìn thấy vệt nước mắt trên má của em. Đình Văn bóc mẽ tôi.
- Em…
- Thôi, nín đi, anh đưa em về.
Đình Văn đưa tôi về, anh ấy không hỏi lí do vì sao tôi khóc. Tôi không dám dựa đầu vào lưng của Đình Văn, sợ rằng nước mắt của tôi sẽ thấm ướt áo anh ấy và anh ấy sẽ biết rằng tôi vẫn còn khóc.
- Nín đi, anh sẽ mua kem đền cho em.
Đình Văn nói với tôi mặc dù chẳng quay lại nhìn tôi. Vậy mà anh ấy vẫn biết rằng tôi vẫn còn nước mắt ngắn nước mắt dài.
- Đợi anh 1 lát nhé! Đình Văn bảo tôi rồi chạy biến đi, một lúc sau, anh quay lại với hai que kem trên tay đang tỏa hơi lạnh.
- Cho em nè, ăn đi, có sức còn khóc.
Đình Văn cười rồi trêu chọc tôi, tôi khẽ lấy tay lau nước mắt và đưa tay đón lấy quen kem từ anh. Vị kem dâu rất ngọt, mát lành, và dường như hương vị đó làm tôi quên mất bao nhiêu uất ức, tôi quên luôn rằng khóe mắt mình vẫn cay quên cả chuyện với tôi và Đông Đông.
Sau khi ăn xong que kem, chúng tôi ra bãi cỏ quen thuộc ven sông ngồi. Nơi này, chỉ có tôi và Đình Văn biết, thỉnh thoảng hai đứa vẫn ra đây để ngắm cảnh từng đàn chim đang sải cánh bay xa xa và những áng mây trôi lững lờ. Nơi này, tách biệt khỏi thành phố ồn ào và náo nhiệt.
- Cuối tuần này là sinh nhật anh. Em đến nhé!
Đình Văn lấy trong túi ra một tấm thiệp mời, trông nó rất đẹp và lạ mắt.” Anh tự thiết kế đó!” Đình Văn cười rồi nói với tôi rất tự hào.
- Ôi, anh tự làm đây ư? Có thật không thế?
Tôi ngạc nhiên rồi tỏ vẻ nghi ngờ, trên tấm thiệp, tên và ảnh của tôi được in lên trên đó một cách trang trọng.
- Sao anh… có ảnh này của em thế?
Tôi giơ tấm thiệp trên đó có ảnh khách mời là tôi đến trước mặt Đình Văn.
- Ừ thì… tự dưng có là có thôi. Đình Văn khẽ xoa đầu bối rối.
- Anh chụp trộm em từ lúc nào thế hả?
- Haha, bất kỳ ai bị chụp trộm cũng rất hay hỏi câu này.
Tôi cầm tấm thiệp mân mê, thiết kế thật đẹp và lạ mắt, Đình Văn còn đưa cho tôi thêm mấy tấm thiệp nữa, ngoài tôi ra anh ấy cũng mời thêm bạn bè khác nữa. Tôi đoán, đây sẽ là bữa tiệc rất hoành tráng.
- Em sẽ đến nhé, tối thứ 7 tuần này.
- Vâng… em sẽ…Tôi khựng lại, trong đống thiệp mời có cả Ngọc Lan.- Anh… anh quen Ngọc Lan à?
- Quen đâu mà quen. Cô ấy là em họ anh.
- Cô ấy là…em họ anh ư?
- Đúng thế.
Tôi trợn tròn mắt, rồi tiếp tục hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Tôi càng mở to mắt hơn khi tấm thiệp tiếp theo có viết tên của Đông Đông.
- Anh… mời cả Đông Đông?
- Ừ, Ngọc Lan và Đông Đông không thể thiếu một trong hai đứa được.
Tôi đặt hai tấm thiệp xuống, tôi có cảm giác dường như tôi là người chẳng biết tí ti nào về những gì đã xảy ra trước mắt mình. Ngọc Lan là em họ của Đình Văn, Đông Đông và Đình Văn quen biết nhau. Đối với những bí mật tôi phải cam chịu là đứa được biết cuối cùng.
“ Ngọc Lan là một đứa trẻ đáng thương, cô chú của anh sinh ra một mình Ngọc Lan, đó là hệ quả của một cuộc hôn nhân sắp đặt. Anh được biết vì cũng nghe kể lại thôi. Bố mẹ Ngọc Lan sau một thời gian dài khi Ngọc Lan lớn lên thì ly hôn, sau đó nó bị shock nặng về tâm lý, chứng tự kỉ khiến nó mất 1 năm sống trong bệnh viện. Sau đó ông bà ngoại của Ngọc Lan đón nó về đây. Ban đầu, nó không chịu hòa nhập với mọi người, nhưng rồi, tất cả là do Đông Đông…”
- Anh nói tất cả là do Đông Đông, là sao?
- Hôm đầu tiên về Việt Nam, Ngọc Lan đã không chịu đựng được và đã bỏ trốn. Đông Đông và Ngọc Lan đã gặp nhau trên một chuyến tàu vào TPHCM, nó bị đói và kiệt sức. Cũng may, nhờ có Đông Đông…anh không biết Đông Đông đã khuyên nhủ con bé như thế nào, nhưng… rồi nó xin chuyển về cùng lớp học với Đông Đông. Giờ gia đình anh rất vui vì con bé đã có thể vui vẻ trở lại…”
Tôi như chết lặng, dường như câu chuyện tôi nghe được dường như là của một ai đó chứ không phải là với Đông Đông. Tất cả những chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi, Đông Đông đã quen biết Ngọc Lan từ mùa hè, cậu ấy biết đến Ngọc Lan trong chuyến phượt bụi đó nhưng không hề nói với tôi, không hề hé răng. Thậm chí cho đến khi Ngọc Lan chuyển đến lớp, tôi vẫn cứ nghĩ rằng tất cả chỉ là một sự tình cờ.
Hình như, tôi đã mất Đông Đông, người con trai hiểu tôi nhất, yêu thương tôi nhất !
Hình như, cậu ấy đã không còn thuộc về tôi… từ rất lâu rồi.
Tôi nghe xong câu chuyện từ Đình Văn mà như người mộng du, chẳng thể nào tôi có thể chấp nhận được những sự thật được phơi bày một cách cùng lúc như thế. Đáng lẽ ra, cậu ấy phải nói với tôi… nhưng vì sao… Tôi không thể nào hiểu được hành động ấy, cả nụ hôn của tôi và Đông Đông, đó cũng chỉ là một sự giả dối thôi sao?
Đầu óc tôi quay cuồng, đám cỏ xanh mướt dưới chân tôi bị tay tôi vò nát từ lúc nào. Tôi cảm thấy mình không thể nào chịu đựng hơn được nữa. Tôi nói khéo với Đình Văn rằng tôi thấy mệt và tôi muốn ra về.
Nắng, gió vàng vọt….
Mây lững lờ trôi bình yên đến nhức lòng…
* * *
Tôi mất thật nhiều công sức để chuẩn bị cho sinh nhật của Đình Văn, tôi đi mua cho mình một chiếc váy thật lộng lẫy, dù mới chỉ là học sinh lớp 11, nhưng tôi nghĩ một chiếc váy lệch vai màu đỏ cũng không phải điều gì quá to tát. Tôi đã lớn hơn rất nhiều so với tuổi của mình và tôi cũng muốn mình được thử mặc những bộ cánh khác ngoài mấy bộ đồng phục nhàm chán ở trường. Dù sao thì đây cũng là khuôn viên ngoài trường học, chẳng cần phải quá qui tắc.
Dáng người của tôi sau 6 tháng tập luyện giờ có thể nói rằng đây là sự thay đổi mang tính vượt bậc. Tôi trước đó nặng 58kg giờ đã giảm xuống con số 49.5kg. May rằng tôi cũng đã tuân thủ đầy đủ những gì mà chị bác sĩ đã tư vấn về dinh dưỡng. Giờ thì chẳng có thể ai nói được tôi là béo nữa rồi. Kể cả Đông Đông.
Bữa tiệc được tổ chức trong một quán café với không gian đẹp, cả quán đã được bao trọn cho bữa tiệc của Đình Văn. Bạn bè của Đình Văn cũng không mời nhiều lắm, chỉ là những người thật sự thân thiết. Không gian của bữa tiệc sinh nhật không rộng rãi nhưng ấm cúng. Tôi bước vào đó với sự tự tin và mang theo cả tâm trạng tò mò, phần nhiều tôi muốn nhìn thấy Đông Đông và cũng hy vọng cậu ấy có thể nhìn tôi không phải là cô bạn vẫn thường ngày mặc đồng phục.
Trái như dự đoán, tôi đưa mắt nhìn xung quanh, chẳng có Đông Đông ở đâu hết. Đình Văn thấy tôi bước vào, anh tiến đến, lịch lãm trong một bộ cánh mới tinh rồi anh khẽ cầm tay tôi dắt tôi đi qua đám đông về phía gần hơn với nơi anh đặt chiếc bánh sinh nhật của mình. Tôi trao quà cho Đình Văn, đó là một chiếc vòng đeo tay tôi cất công hì hục lên mạng tìm cách làm để tặng cho anh. Dù chẳng giống như mong đợi nhưng tôi cũng phần nào hài lòng, ít ra thì nó cũng được làm bởi chính tôi. Đình Văn hơi ngỡ ngàng bởi món quà đó, anh nói rằng anh sẽ đeo và nâng niu nó để đáp lại tấm chân tình của tôi.
Chúng tôi hát bài hát chúc mừng sinh nhật Đình Văn, không khí vui vẻ và mọi người cùng thưởng thức âm nhạc cùng những đồ ăn do Đình Văn đã đặt trước. Tôi cầm trên tay đĩa bánh ngọt Đình Văn đưa cho mà bụng dạ chẳng chút nào muốn ăn, tôi đưa mắt tìm Đông Đông. Cậu ấy vẫn không hề thấy xuất hiện ở bữa tiệc này.
- Ngọc Lan có đến không anh? Tôi vờ hỏi sang Ngọc Lan, vì thừa hiểu nếu có cô ấy thì sẽ có Đông Đông.
- Ý em là Đông Đông và Ngọc Lan ấy hả? Đình Văn vạch rõ ý đồ của tôi.
- À, vâng… học cùng lớp, em định rủ cậu ấy đi cùng… vậy mà… Tôi vòng vo như cố để giải thích cho câu hỏi hơi… hớ của mình.
- Anh cũng không biết hai đứa ấy đi đâu cả. Đình Văn nhún vai rồi nhìn xung quanh, bất lực trước câu hỏi của tôi.
Tôi hơi thất vọng, quần áo đẹp trang điểm đẹp để đến bữa tiệc sinh nhật của Đình Văn cốt để Đông Đông có thể nhìn thấy tôi trong một hình ảnh mới mẻ, để cậu ấy không còn nghĩ tôi mãi mãi là cô bé Phương Phương vụng về ngốc nghếch hồi nào. Nhưng cậu ấy chẳng hề đến, tiếng ồn ào náo nhiệt và những khuôn mặt xa lạ này khiến cho tôi có cảm giác nghẹt thở.
Bữa tiệc cuối cùng cũng tan cuộc mà tôi vẫn không thể nào tìm thấy Đông Đông và Ngọc Lan đâu.
Tôi rõ ràng thấy trái tim mình tan chảy, mọi cố gắng cho buổi tiệc đều trở nên vô nghĩa.
Tôi nhìn Đình Văn, người con trai tôi đã từng thích, người tôi đã từng muốn làm mọi thứ thay đổi bản thân để được ở gần anh.
Nhưng cớ làm sao? Ngay lúc này đây tôi lại muốn đi tìm tên tiểu tử đáng ghét Đông Đông. Cớ làm sao, tôi lại chỉ muốn được ở bên cậu ấy, cậu bạn thân thiết với nụ cười lém lỉnh, cậu ấy đã xa tôi thật rồi…
“Đông Đông, cậu ở đâu. Tớ muốn gặp cậu!!!!!!!!!!!!!”
/29
|