Đang là giờ học nhưng lớp của nó lại ồn như cái chợ. Giáo viên hôm nay bận việc đột suất, học sinh được phép tự học. Nãy giờ nó cứ loay hoay tìm gì đó trong gặp của mình.
– Cậu tìm gì vậy Bảo? – Hắn thấy nó lôi hết tập sách ra nhưng vẫn còn đang tìm thứ gì đó.
Nó chậm rãi ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, rồi quay sang hai người bên cạnh.
– Tiền.
– Tiền của cậu bị mất sao??? Sao lại mất được.
– *Lắc đầu* Là tiền ăn tháng này của 3 người.
– Cái gì. – Đột nhiên tiếng một đứa con gái la lên.
Đám người đang tập trung liền quay qua nhìn người vừa mới lên tiếng nhưng lại không thấy được đành tiếp tục trở lại vấn đề chính.
– Hình như gần đây Bảo Bảo cũng mất tập sách phải không? Có khi nào là bị ai lấy không? – Cậu ngả người nhỏ giọng vào tai nó.
Nó im lặng không cho ý kiến. Dù cậu nói khá nhỏ nhưng đủ để 2 tên còn lại nghe thấy.
– Không cần quan tâm. Chúng tôi có đủ tiền, mất hay không không quan trọng. – Anh hiếm hoi đưa tay xoa đầu nó trấn an.
Trong lúc đó, những ánh mắt đầy sát khí phóng về phía nó. Bọn họ không tin được việc bọn họ lấy tiền của nó lại khiến mấy anh cưng chiều nó hơn. Nhìn đi, đến cả hoàn tử lạnh lùng cũng dịu dàng với nó như thế. Nếu biết được điểm yếu của nó, bọn họ nhất quyết không tha. Nó vốn không quan tâm việc tiền bị mất, nó chỉ bồn chồn không yên. Nó có cảm giác sắp có chuyện rồi.
~~~~~~~~~~~
Đúng như những gì nó cảm thấy, ở một nơi khác, nơi nó đã lớn lên đang hỗn loạn.
– Đã tìm kĩ hết các phòng chưa? Tại sao một con bé lại có thể biến mất được?
– Viện trưởng, chúng tôi đã tìm hết tất cả, không bỏ sót một kẽ hở nào nhưng không thấy con bé đâu cả.
– Tôi đã cố hỏi bọn trẻ nhưng chúng có gì đó lạ lắm. Hình như tụi nhỏ đang trốn tránh việc trả lời tôi.
– Thế còn Thiên Bảo? Có ai gọi điện cho em ấy chưa?
– Lúc sáng tôi có gọi cho ktx nhưng lại có một giọng nam nghe máy. Tôi nghĩ tôi gọi nhầm số.
– Thôi được rồi, mau tìm cách báo tin cho Bảo đi. Chúng ta cần em ấy giúp.
~~~~~~~~~~~~~
– “Lại như thế.” – Nó thở dài nhìn tủ đồ của mình.
Gần đây, nó được tặng rất nhiều quà, chẳng hạn như chuột nhỏ này, gián, vài thứ linh tinh mà bọn học sinh trong trường cho là kinh tởm nhất đều được đưa đến tủ đồ của nó. Còn có mỗi lần đi xuống căn-tin liền được thưởng thức ăn miễn phí, có lần nó bị tạt nước, thậm chí có thể nhìn xuyên qua lớp vải mỏng manh. Nhưng nó lại làm lơ tất cả, không nổi giận, không phản kháng, tự xem bản thân là không tồn tại, tiếp tục làm việc như một cái máy được lặp trình sẵn. Kể cả 3 người kia cũng bắt đầu bị cuốn theo lối sống của nó. Bọn hắn không còn phản ứng lại những học sinh kia nữa, thay vào đó, cả bọn lại quay ra chăm chút cho nó nhiều hơn. Nhưng mọi chuyện có thật sự đơn giản như thế?
~~~~~~~~~~~~~
– Đã bảo là tất cả đều bình thường, không có chuyện gì cả. – Minh Khang cáu gắt.
– ‘Dù vậy vẫn phải chú trọng, không được lơ là. Cha muốn con phải cẩn thận, tìm cho ra được thứ đó.’ – Phía bên kia điện thoại là giọng một người đàn ông điềm tĩnh.
– Được rồi, dù gì thì quan sát cô ta cũng có chút thú vị. – Nói rồi cậu tắt điện thoại luôn.
Đứng trên cao, cậu nhìn xuống nơi Thiên Bảo đang nằm. Sao nó có thể không phòng bị mà nằm ngủ dễ dàng như thế, nó biết rõ cái trường này đang tìm mọi cách để tống cổ nó đi mà.
~~~~~~~~~~~~~
– Có chuyện gì sao thưa viện trưởng?
– ‘Em gái của Thiên Bảo đã biến mất, chúng tôi vẫn đang tìm kiếm con bé. Nhưng tôi không thể liên lạc với Thiên Bảo nên đành nhờ đến thầy. Thật xin lỗi vì làm phiền đến thầy.’ – Mặc dù đang lo lắng nhưng viện trưởng vẫn giữ được giọng bình tĩnh.
– Không cần khách sáo. Chúng ta đều muốn giúp cho Thiên Bảo mà. Được rồi, tôi sẽ nói cho em ấy tình hình hiện giờ. Chào viện trưởng.
– ‘Cảm ơn ngài, hiệu trưởng’
– Ha ha. Không biết tụi nhỏ… à không, Thiên Bảo sẽ phản ứng như thế nào đây.
Lão già vừa cười vừa bật loa gọi nó lên phòng hiệu trưởng.
Lát sau, nó… cùng với 3 người được gọi tên bước vào phòng hiệu trưởng.
– Lần này là phong cách gì đây? Căn phòng tra tấn à.
– Cái này không dành cho thầy, cái này là dành cho Thiên Bảo. – Lão cầm trên tay thanh katana lau chùi cẩn thận.
– Ha ha ha. Ta quên, chào mừng các em đến đây. Nào nào, đừng nhìn thầy như thế chứ Thiên Bảo. Thầy gọi em lên để thông báo một chuyện trọng đại. Em gái em mất tích rồi, con bé đã khóc đến ngất đi khi em đến đây học đấy. – Một chuyện nghiêm trọng như thế mà lão lại nói giọng như chuyện phiếm của nhà người khác vậy.
Nó ngắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi tự nhiên ngồi xuống bàn. Sâu trong ánh mắt, một tia sét chợt lóe lên rồi biến mất. Anh và cậu nhìn nó chằm chằm, một cô gái bình thường! Không còn vỏ bọc vô cảm nữa, Nguyễn Thiên Bảo là con người có cảm xúc, có suy nghĩ, không đơn giản chỉ là con búp bê bị hỏng. Nhưng điều gì khiến nó thay đổi… không, là trở lại.
– Lão già, chuẩn bị xe cứu thương đi. – Sau khi xem lại danh sách học sinh, nó rời khỏi phòng.
Nhưng trước khi đi, nó còn thuận tay cầm lấy dao găm trong căn phòng khủng bố đầy vũ khí. Khác với thường ngày, người ngẩn ra là Minh Khang và Minh Huy còn Duy Anh lại giữ bình tĩnh đuổi theo nó. Vừa ra khỏi cửa, hắn liền thắng lại, không phải vì không thấy nó mà vì nó đang ôm cổ một tên nào đó.
– Một nụ hôn lên má là chưa đủ trả công cho anh đâu nha. Lần sau phải trả công anh đàng hoàn đấy.
Miết nhẹ đôi môi mềm mại của nó, Lâm Nhật Quân mỉm cười đưa cho nó cái ván trượt rồi xoay người bỏ đi. Nó cũng chẳng quan tâm mấy lời nói của Nhật Quân, đi đến cửa sổ gần đó. Trong tiếng la kinh hãi của hắn, nó nhảy ra ngoài.
– Thiên Bảo! Cậu điên à, đây là tầng 2 đó. – Hắn lao đến định ngăn nó nhưng quá trễ.
Nó nhảy ra ngoài nhưng lại chọn hướng rơi vào cái cây to lớn gần đó. Một tay ôm lấy ván trượt, tay cố gắng bắt lấy những cành cây để giảm lại tốc độ, trên miệng còn ngậm con dao lúc nãy. Cuối cùng, nó tiếp đất an toàn nhưng không hề dừng lại, nó lập tức rời đi. Hắn cũng không chần chừ đuổi theo hướng của nó. Lúc này anh và cậu cũng đã bình tĩnh chạy theo sau. Cuối cùng thì nó cũng dừng lại. Đó là phòng thể dục, vừa bước đến cửa hắn đã cảm nhận được bầu không khí qủy dị.
– Cậu muốn vào trong đó thật sao? Nguy hiểm lắm đấy! – Hắn nắm tay kéo nó về phía mình.
– Bọn họ chỉ là bọn vô dụng sống trong nhung lụa quá lâu rồi, tôi không cần phải quan tâm. – Ánh mắt hờ hững, xem thường xoáy vào đôi mắt nâu của hắn.
Hắn sợ hãi buông tay nó ra, chưa bao giờ hắn thấy vẻ mặt này của nó. Mặc kệ ánh mắt hoảng sợ của hắn, nó mở cửa bước vào trong.
– Mày giỏi lắm Thiên Bảo. Còn dám lôi theo mấy người đó đến đây. Thật không muốn con em dễ thương mày sống à.
– Huỳnh Kiều Anh, lớp trưởng lớp 11a, chị nghĩ việc chị làm sẽ kiến tôi rời khỏi ngôi trường này sao? Thật buồn cười, tất cả các người chơi đùa tôi tôi không tính. Nhưng tôi có lời khuyên, nếu đụng đến con bé, các người không sống tốt được đâu. – Giọng điệu trầm thấp cùng với bầu không khí lạnh lẽo xung quanh nó khiến bọn họ có chút ngạc nhiên.
– Mày nghĩ mày là ai, nếu không có 3 tên khủng bố đó thì mày đã tàn phế lâu rồi. Một đứa như mày thì làm gì được tụi tao?!
– Đàn anh Bách Long à. Nếu anh không tin thì cứ kêu bọn hacker gà mờ của gia đình anh kiểm tra lại hệ thống bảo vệ đi, chưa đầy vài giây đã bị xâm nhập dễ dàng, rất dễ phá sản, cơ mà bên trong vốn còn gì đâu. – Nó nhếch mép.
– Mày nói cái gì. – Tên đó nổi điên.
– Được rồi, lần này không phải để cãi nhau với nó. *Nở nụ cười thân thiện* Chúng tôi muốn cô rời khỏi ngôi trường này. Chúng tôi hứa sẽ không tổn thương em gái của cô.
– Chỉ có hội phó hội học sinh Trúc Nhã là biết nhìn xa trông rộng nhất… Nhưng mà, em mà đi thì anh Nhật Quân sẽ không vui. – Đột nhiên Thiên Bảo cười ranh mãnh.
– Khoan, để tôi nói luôn cho. Là tui rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Chính vì vậy mấy người đã chuẩn bị cái gì thì lên hết một lượt luôn đi.
– Thiên Bảo. Cậu điên sao? Ở đây không chỉ có bọn họ thôi đâu, còn có cả bọn cô đồ hay đánh nhau với tớ nữa.
– Thế thì càng tốt, tôi sẽ lấy lí do phản kháng mà đập gãy xương bọn yếu đuối này.
“Này bầu trời rộng lớn ơi, có nghe chăng tiếng em gọi.
Mẹ giờ này ở chốn nao, con đang mong nhớ về mẹ.
Mẹ ở phương trời xa xôi, hay sao sáng trên bầu trời.
Mẹ dịu hiền về với con nhé, con nhớ mẹ.”
Nó cất giọng hát nhẹ nhàng, vừa hát được một đoạn thì một tiếng hét kinh hãi vang dội làm tất cả chấn động.
– Bảo Bảo mau cứu em! – Đó chính là tiếng hét vừa nãy.
Trái ngược với tưởng tượng của mọi người, cô bé không khóc, không hoản sợ, chỉ ngồi yên trên chiếc ghế.
– Được rồi. Nhắm mắt lại và hát cho chị nghe đi.
Con bé ngoan ngoãn vâng lời. Bảo Bình khinh thường nhìn một lượt đám học sinh. Bọn họ nghĩ nó là thứ dễ bắt nạt sao?
– Mọi người, cho con nhỏ đó biết mình đang đối đầu với ai đi. – Kiều Anh nổi nóng.
Lời nói vừa dứt, vô số những quả bóng rổ lao về phía nó. Có một số chưa kịp tới đã rơi xuống nhưng có những quả bay đi với tốc độ kinh khủng, để bị ném trúng thì chết chắc. Nhìn những quả bóng tứ phía đang bay về phía nó, hắn đột nhiên nổi điên lao ra ôm nó vào trong lòng để bảo vệ. Nó thì vẫn cứ im lặng, không một chút động tác nào, mặc kệ người nào đó bị thương do bảo vệ nó. Anh đứng bên ngoài nhìn thấy tất cả, dù rất lo lắng cho nhưng lại không tham gia vào ‘Trò chơi’ kia, chỉ lẳng lặng quan sát biểu cảm của nó. Còn cậu, đứng đó nhếch mép, vui vẻ khi người khác gặp chuyện.
– Đi ra ngoài. Tôi không muốn phải cuối người xin lỗi cha cậu vì không trông coi cậu tốt. Tôi tự lo được chuyện của tôi. – Đợi khi không còn động tĩnh nữa nó mới đứng thẳng người rồi kêu hắn đi ra.
Hắn ấm ức, rõ ràng là hắn đang bảo vệ nó, tại sao nó lại đuổi hắn đi? Nhưng mà hắn lại không cãi được lời nó đành lặng lẽ đi ra.
– Đúng là con hồ li tinh. Tên bất cần đời như thế lại ra tay bảo vệ một đứa như mày, thật quá thâm hậu.
Nó đang định trả lời nhưng…
– Mày chắc chắn là đứa đã hack hệ thống nhà tao. Nếu không làm sao mày biết được, chết đi. Trả lại tất cả tiền của gia đình tao. – Bách Long kề dao ngay cổ của nó.
– Điều đó không đủ chứng cứ để cáo buộc một đứa con gái các người cho là vô dụng có thể qua mặt những hacker dày dặn kinh nghiệm không?
Nó dậm lên chân của tên đó, lợi dụng sự lơ là mà bẻ tay rồi cầm con dao của mình đâm ngược ra sau. Qúa đau đớn, Bách Long làm rơi con dao. Nếu người cầm dao là một tên côn đồ thì nó đã chết lâu rồi, tuy nhiên ‘con rồng nhỏ’ này được cưng chiều quá rồi. Sao khi thoát khỏi nguy hiểm, nó không ngừng lại. Đột ngột gạc chân hắn, sắn đà quơ luôn con hắn làm rơi dưới đất. Vừa tiếp đất, Bách Long còn đang choáng thì đã bị cảm giác đau khổ lôi về. Hai chân hắn đã bị nó bẻ cho trật khớp, như thế còn đau hơn là bị bẻ gãy ấy chứ. Hai con dao trên tay nó thì không ngừng di chuyển chậm rãi trên tay hắn. Hắn cố gắng vùng vẫy nhưng ngay lập tức dừng lại.
– Thôi nào. Gân tay hay động mạch chủ? Cái đó là do ngươi tự chọn nha.
Cuối cùng, tên đó ngất đi, ngay cả hét cũng không dám. Khung giang yên ắng, tất cả đều đang hoảng sợ. Nhìn nó như thể chẳng khác nào một con quỷ khát máu, sẵn sàng tàn sát tất cả đểu mua vui. Đặc biệt là sát khí dầy đặc xung quanh nó, rất có uy lực với những người xung quanh. Tuy nhiên, vẫn có một đứa nào đó ngu ngốc xông ra.
– Con điên này. Mày hôm nay nhất định phải chết.
Lúc nãy tên Bách Long còn biết đem theo vũ khĩ, con Kiều Anh lại xông vào nó như thiêu thân. Nở nụ cười quỷ dị, siết chặt hai con dao, Thiên Bảo nhẹ nhàng lướt qua người con bé. Dưới ánh mắt kinh hãi, Kiều Anh hét thảm khi nhìn thấy hai vết chém dài trên người mình.
– Không chết đâu, chỉ để lại sẹo thôi. Tôi đã tránh gương mặt xinh đẹp của cô rồi đó.
Cái gì mà không chết, một đường từ vai trái kéo dài đến phần bụng bên phải, đường còn lại thì thôi khỏi nói, phá hủy hai chân trắng nõn, xinh không tì vết của con người ta rồi. Xong việc nó ném hai con dao ra xa, chậm rãi đi đến chổ ’em gái nó’. Đến gần một chút thì con bé này chỉ mới 7, 8 tuổi. Nhưng mà… nhìn là biết nó méo phải em gái Thiên Bảo. Cả hai không có điểm nào giống nhau cả. Vừa đúng lúc con bé vừa hát xong, nó mở mắt to tròn nhìn người trước mặt.
– Oa!!!!!!!! Chị Thiên Bảo! Chị đâu rồi, mau tới cứu em. – Mắt nó ngập nước.
Toàn thể ngu ngơ không biết chuyện gì, rõ ràng là Thiên Bảo, nó còn kêu ai, không lẽ nhầm đứa? Trái với thái độ của mọi người, nó thở dài rồi đưa tay lấy kính và xõa tóc ra. Bé con ngay lập tức hí hửng, cười tươi rói. Đáp lại nó cũng là một nụ cười không thua kém. Nó hoàn toàn khác hẳn, không vô cảm như thường ngày, không lạnh lùng như lúc nãy. Bây giờ, nó ấm áp, dịu dàng nhưng sâu trong ánh mắt là sự tinh nghịch, phá phách. Rất giống trẻ con! Nó cởi trói rời đi với bé con đang bồng trên tay, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt mọi người.
– Em gái tôi dễ thương lắm phải không? – Khoe với bạn hắn, nó cười, lộ hàm răng trắng và ánh mắt lấp lánh.
Cả 3 chấn động, nó cười đáng yêu như thế sao?
——————————
Yeah~~~~ Cuối cũng xong chương. Vô cùng xin lỗi, ngàn lần xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ cua Au. Nhưng mà vẫn mong mọi người vote và cmt, càng viết càng thấy khổ tâm cho các au khác. Nhưng mà sự thật là mỗi lần có người cmt là ta như con điên cấm đầu vào viết, nên mọi người có thể cho ta xin vài lời để thúc đẩy sự nghiệp không. Ý tưởng thì mình không thiếu, chỉ khó ở chổ không biết liên kết để tụi nó thống nhất nên tui thề là hơi lâu nhưng không bỏ cuộc đâu. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ^_^
– Cậu tìm gì vậy Bảo? – Hắn thấy nó lôi hết tập sách ra nhưng vẫn còn đang tìm thứ gì đó.
Nó chậm rãi ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, rồi quay sang hai người bên cạnh.
– Tiền.
– Tiền của cậu bị mất sao??? Sao lại mất được.
– *Lắc đầu* Là tiền ăn tháng này của 3 người.
– Cái gì. – Đột nhiên tiếng một đứa con gái la lên.
Đám người đang tập trung liền quay qua nhìn người vừa mới lên tiếng nhưng lại không thấy được đành tiếp tục trở lại vấn đề chính.
– Hình như gần đây Bảo Bảo cũng mất tập sách phải không? Có khi nào là bị ai lấy không? – Cậu ngả người nhỏ giọng vào tai nó.
Nó im lặng không cho ý kiến. Dù cậu nói khá nhỏ nhưng đủ để 2 tên còn lại nghe thấy.
– Không cần quan tâm. Chúng tôi có đủ tiền, mất hay không không quan trọng. – Anh hiếm hoi đưa tay xoa đầu nó trấn an.
Trong lúc đó, những ánh mắt đầy sát khí phóng về phía nó. Bọn họ không tin được việc bọn họ lấy tiền của nó lại khiến mấy anh cưng chiều nó hơn. Nhìn đi, đến cả hoàn tử lạnh lùng cũng dịu dàng với nó như thế. Nếu biết được điểm yếu của nó, bọn họ nhất quyết không tha. Nó vốn không quan tâm việc tiền bị mất, nó chỉ bồn chồn không yên. Nó có cảm giác sắp có chuyện rồi.
~~~~~~~~~~~
Đúng như những gì nó cảm thấy, ở một nơi khác, nơi nó đã lớn lên đang hỗn loạn.
– Đã tìm kĩ hết các phòng chưa? Tại sao một con bé lại có thể biến mất được?
– Viện trưởng, chúng tôi đã tìm hết tất cả, không bỏ sót một kẽ hở nào nhưng không thấy con bé đâu cả.
– Tôi đã cố hỏi bọn trẻ nhưng chúng có gì đó lạ lắm. Hình như tụi nhỏ đang trốn tránh việc trả lời tôi.
– Thế còn Thiên Bảo? Có ai gọi điện cho em ấy chưa?
– Lúc sáng tôi có gọi cho ktx nhưng lại có một giọng nam nghe máy. Tôi nghĩ tôi gọi nhầm số.
– Thôi được rồi, mau tìm cách báo tin cho Bảo đi. Chúng ta cần em ấy giúp.
~~~~~~~~~~~~~
– “Lại như thế.” – Nó thở dài nhìn tủ đồ của mình.
Gần đây, nó được tặng rất nhiều quà, chẳng hạn như chuột nhỏ này, gián, vài thứ linh tinh mà bọn học sinh trong trường cho là kinh tởm nhất đều được đưa đến tủ đồ của nó. Còn có mỗi lần đi xuống căn-tin liền được thưởng thức ăn miễn phí, có lần nó bị tạt nước, thậm chí có thể nhìn xuyên qua lớp vải mỏng manh. Nhưng nó lại làm lơ tất cả, không nổi giận, không phản kháng, tự xem bản thân là không tồn tại, tiếp tục làm việc như một cái máy được lặp trình sẵn. Kể cả 3 người kia cũng bắt đầu bị cuốn theo lối sống của nó. Bọn hắn không còn phản ứng lại những học sinh kia nữa, thay vào đó, cả bọn lại quay ra chăm chút cho nó nhiều hơn. Nhưng mọi chuyện có thật sự đơn giản như thế?
~~~~~~~~~~~~~
– Đã bảo là tất cả đều bình thường, không có chuyện gì cả. – Minh Khang cáu gắt.
– ‘Dù vậy vẫn phải chú trọng, không được lơ là. Cha muốn con phải cẩn thận, tìm cho ra được thứ đó.’ – Phía bên kia điện thoại là giọng một người đàn ông điềm tĩnh.
– Được rồi, dù gì thì quan sát cô ta cũng có chút thú vị. – Nói rồi cậu tắt điện thoại luôn.
Đứng trên cao, cậu nhìn xuống nơi Thiên Bảo đang nằm. Sao nó có thể không phòng bị mà nằm ngủ dễ dàng như thế, nó biết rõ cái trường này đang tìm mọi cách để tống cổ nó đi mà.
~~~~~~~~~~~~~
– Có chuyện gì sao thưa viện trưởng?
– ‘Em gái của Thiên Bảo đã biến mất, chúng tôi vẫn đang tìm kiếm con bé. Nhưng tôi không thể liên lạc với Thiên Bảo nên đành nhờ đến thầy. Thật xin lỗi vì làm phiền đến thầy.’ – Mặc dù đang lo lắng nhưng viện trưởng vẫn giữ được giọng bình tĩnh.
– Không cần khách sáo. Chúng ta đều muốn giúp cho Thiên Bảo mà. Được rồi, tôi sẽ nói cho em ấy tình hình hiện giờ. Chào viện trưởng.
– ‘Cảm ơn ngài, hiệu trưởng’
– Ha ha. Không biết tụi nhỏ… à không, Thiên Bảo sẽ phản ứng như thế nào đây.
Lão già vừa cười vừa bật loa gọi nó lên phòng hiệu trưởng.
Lát sau, nó… cùng với 3 người được gọi tên bước vào phòng hiệu trưởng.
– Lần này là phong cách gì đây? Căn phòng tra tấn à.
– Cái này không dành cho thầy, cái này là dành cho Thiên Bảo. – Lão cầm trên tay thanh katana lau chùi cẩn thận.
– Ha ha ha. Ta quên, chào mừng các em đến đây. Nào nào, đừng nhìn thầy như thế chứ Thiên Bảo. Thầy gọi em lên để thông báo một chuyện trọng đại. Em gái em mất tích rồi, con bé đã khóc đến ngất đi khi em đến đây học đấy. – Một chuyện nghiêm trọng như thế mà lão lại nói giọng như chuyện phiếm của nhà người khác vậy.
Nó ngắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi tự nhiên ngồi xuống bàn. Sâu trong ánh mắt, một tia sét chợt lóe lên rồi biến mất. Anh và cậu nhìn nó chằm chằm, một cô gái bình thường! Không còn vỏ bọc vô cảm nữa, Nguyễn Thiên Bảo là con người có cảm xúc, có suy nghĩ, không đơn giản chỉ là con búp bê bị hỏng. Nhưng điều gì khiến nó thay đổi… không, là trở lại.
– Lão già, chuẩn bị xe cứu thương đi. – Sau khi xem lại danh sách học sinh, nó rời khỏi phòng.
Nhưng trước khi đi, nó còn thuận tay cầm lấy dao găm trong căn phòng khủng bố đầy vũ khí. Khác với thường ngày, người ngẩn ra là Minh Khang và Minh Huy còn Duy Anh lại giữ bình tĩnh đuổi theo nó. Vừa ra khỏi cửa, hắn liền thắng lại, không phải vì không thấy nó mà vì nó đang ôm cổ một tên nào đó.
– Một nụ hôn lên má là chưa đủ trả công cho anh đâu nha. Lần sau phải trả công anh đàng hoàn đấy.
Miết nhẹ đôi môi mềm mại của nó, Lâm Nhật Quân mỉm cười đưa cho nó cái ván trượt rồi xoay người bỏ đi. Nó cũng chẳng quan tâm mấy lời nói của Nhật Quân, đi đến cửa sổ gần đó. Trong tiếng la kinh hãi của hắn, nó nhảy ra ngoài.
– Thiên Bảo! Cậu điên à, đây là tầng 2 đó. – Hắn lao đến định ngăn nó nhưng quá trễ.
Nó nhảy ra ngoài nhưng lại chọn hướng rơi vào cái cây to lớn gần đó. Một tay ôm lấy ván trượt, tay cố gắng bắt lấy những cành cây để giảm lại tốc độ, trên miệng còn ngậm con dao lúc nãy. Cuối cùng, nó tiếp đất an toàn nhưng không hề dừng lại, nó lập tức rời đi. Hắn cũng không chần chừ đuổi theo hướng của nó. Lúc này anh và cậu cũng đã bình tĩnh chạy theo sau. Cuối cùng thì nó cũng dừng lại. Đó là phòng thể dục, vừa bước đến cửa hắn đã cảm nhận được bầu không khí qủy dị.
– Cậu muốn vào trong đó thật sao? Nguy hiểm lắm đấy! – Hắn nắm tay kéo nó về phía mình.
– Bọn họ chỉ là bọn vô dụng sống trong nhung lụa quá lâu rồi, tôi không cần phải quan tâm. – Ánh mắt hờ hững, xem thường xoáy vào đôi mắt nâu của hắn.
Hắn sợ hãi buông tay nó ra, chưa bao giờ hắn thấy vẻ mặt này của nó. Mặc kệ ánh mắt hoảng sợ của hắn, nó mở cửa bước vào trong.
– Mày giỏi lắm Thiên Bảo. Còn dám lôi theo mấy người đó đến đây. Thật không muốn con em dễ thương mày sống à.
– Huỳnh Kiều Anh, lớp trưởng lớp 11a, chị nghĩ việc chị làm sẽ kiến tôi rời khỏi ngôi trường này sao? Thật buồn cười, tất cả các người chơi đùa tôi tôi không tính. Nhưng tôi có lời khuyên, nếu đụng đến con bé, các người không sống tốt được đâu. – Giọng điệu trầm thấp cùng với bầu không khí lạnh lẽo xung quanh nó khiến bọn họ có chút ngạc nhiên.
– Mày nghĩ mày là ai, nếu không có 3 tên khủng bố đó thì mày đã tàn phế lâu rồi. Một đứa như mày thì làm gì được tụi tao?!
– Đàn anh Bách Long à. Nếu anh không tin thì cứ kêu bọn hacker gà mờ của gia đình anh kiểm tra lại hệ thống bảo vệ đi, chưa đầy vài giây đã bị xâm nhập dễ dàng, rất dễ phá sản, cơ mà bên trong vốn còn gì đâu. – Nó nhếch mép.
– Mày nói cái gì. – Tên đó nổi điên.
– Được rồi, lần này không phải để cãi nhau với nó. *Nở nụ cười thân thiện* Chúng tôi muốn cô rời khỏi ngôi trường này. Chúng tôi hứa sẽ không tổn thương em gái của cô.
– Chỉ có hội phó hội học sinh Trúc Nhã là biết nhìn xa trông rộng nhất… Nhưng mà, em mà đi thì anh Nhật Quân sẽ không vui. – Đột nhiên Thiên Bảo cười ranh mãnh.
– Khoan, để tôi nói luôn cho. Là tui rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Chính vì vậy mấy người đã chuẩn bị cái gì thì lên hết một lượt luôn đi.
– Thiên Bảo. Cậu điên sao? Ở đây không chỉ có bọn họ thôi đâu, còn có cả bọn cô đồ hay đánh nhau với tớ nữa.
– Thế thì càng tốt, tôi sẽ lấy lí do phản kháng mà đập gãy xương bọn yếu đuối này.
“Này bầu trời rộng lớn ơi, có nghe chăng tiếng em gọi.
Mẹ giờ này ở chốn nao, con đang mong nhớ về mẹ.
Mẹ ở phương trời xa xôi, hay sao sáng trên bầu trời.
Mẹ dịu hiền về với con nhé, con nhớ mẹ.”
Nó cất giọng hát nhẹ nhàng, vừa hát được một đoạn thì một tiếng hét kinh hãi vang dội làm tất cả chấn động.
– Bảo Bảo mau cứu em! – Đó chính là tiếng hét vừa nãy.
Trái ngược với tưởng tượng của mọi người, cô bé không khóc, không hoản sợ, chỉ ngồi yên trên chiếc ghế.
– Được rồi. Nhắm mắt lại và hát cho chị nghe đi.
Con bé ngoan ngoãn vâng lời. Bảo Bình khinh thường nhìn một lượt đám học sinh. Bọn họ nghĩ nó là thứ dễ bắt nạt sao?
– Mọi người, cho con nhỏ đó biết mình đang đối đầu với ai đi. – Kiều Anh nổi nóng.
Lời nói vừa dứt, vô số những quả bóng rổ lao về phía nó. Có một số chưa kịp tới đã rơi xuống nhưng có những quả bay đi với tốc độ kinh khủng, để bị ném trúng thì chết chắc. Nhìn những quả bóng tứ phía đang bay về phía nó, hắn đột nhiên nổi điên lao ra ôm nó vào trong lòng để bảo vệ. Nó thì vẫn cứ im lặng, không một chút động tác nào, mặc kệ người nào đó bị thương do bảo vệ nó. Anh đứng bên ngoài nhìn thấy tất cả, dù rất lo lắng cho nhưng lại không tham gia vào ‘Trò chơi’ kia, chỉ lẳng lặng quan sát biểu cảm của nó. Còn cậu, đứng đó nhếch mép, vui vẻ khi người khác gặp chuyện.
– Đi ra ngoài. Tôi không muốn phải cuối người xin lỗi cha cậu vì không trông coi cậu tốt. Tôi tự lo được chuyện của tôi. – Đợi khi không còn động tĩnh nữa nó mới đứng thẳng người rồi kêu hắn đi ra.
Hắn ấm ức, rõ ràng là hắn đang bảo vệ nó, tại sao nó lại đuổi hắn đi? Nhưng mà hắn lại không cãi được lời nó đành lặng lẽ đi ra.
– Đúng là con hồ li tinh. Tên bất cần đời như thế lại ra tay bảo vệ một đứa như mày, thật quá thâm hậu.
Nó đang định trả lời nhưng…
– Mày chắc chắn là đứa đã hack hệ thống nhà tao. Nếu không làm sao mày biết được, chết đi. Trả lại tất cả tiền của gia đình tao. – Bách Long kề dao ngay cổ của nó.
– Điều đó không đủ chứng cứ để cáo buộc một đứa con gái các người cho là vô dụng có thể qua mặt những hacker dày dặn kinh nghiệm không?
Nó dậm lên chân của tên đó, lợi dụng sự lơ là mà bẻ tay rồi cầm con dao của mình đâm ngược ra sau. Qúa đau đớn, Bách Long làm rơi con dao. Nếu người cầm dao là một tên côn đồ thì nó đã chết lâu rồi, tuy nhiên ‘con rồng nhỏ’ này được cưng chiều quá rồi. Sao khi thoát khỏi nguy hiểm, nó không ngừng lại. Đột ngột gạc chân hắn, sắn đà quơ luôn con hắn làm rơi dưới đất. Vừa tiếp đất, Bách Long còn đang choáng thì đã bị cảm giác đau khổ lôi về. Hai chân hắn đã bị nó bẻ cho trật khớp, như thế còn đau hơn là bị bẻ gãy ấy chứ. Hai con dao trên tay nó thì không ngừng di chuyển chậm rãi trên tay hắn. Hắn cố gắng vùng vẫy nhưng ngay lập tức dừng lại.
– Thôi nào. Gân tay hay động mạch chủ? Cái đó là do ngươi tự chọn nha.
Cuối cùng, tên đó ngất đi, ngay cả hét cũng không dám. Khung giang yên ắng, tất cả đều đang hoảng sợ. Nhìn nó như thể chẳng khác nào một con quỷ khát máu, sẵn sàng tàn sát tất cả đểu mua vui. Đặc biệt là sát khí dầy đặc xung quanh nó, rất có uy lực với những người xung quanh. Tuy nhiên, vẫn có một đứa nào đó ngu ngốc xông ra.
– Con điên này. Mày hôm nay nhất định phải chết.
Lúc nãy tên Bách Long còn biết đem theo vũ khĩ, con Kiều Anh lại xông vào nó như thiêu thân. Nở nụ cười quỷ dị, siết chặt hai con dao, Thiên Bảo nhẹ nhàng lướt qua người con bé. Dưới ánh mắt kinh hãi, Kiều Anh hét thảm khi nhìn thấy hai vết chém dài trên người mình.
– Không chết đâu, chỉ để lại sẹo thôi. Tôi đã tránh gương mặt xinh đẹp của cô rồi đó.
Cái gì mà không chết, một đường từ vai trái kéo dài đến phần bụng bên phải, đường còn lại thì thôi khỏi nói, phá hủy hai chân trắng nõn, xinh không tì vết của con người ta rồi. Xong việc nó ném hai con dao ra xa, chậm rãi đi đến chổ ’em gái nó’. Đến gần một chút thì con bé này chỉ mới 7, 8 tuổi. Nhưng mà… nhìn là biết nó méo phải em gái Thiên Bảo. Cả hai không có điểm nào giống nhau cả. Vừa đúng lúc con bé vừa hát xong, nó mở mắt to tròn nhìn người trước mặt.
– Oa!!!!!!!! Chị Thiên Bảo! Chị đâu rồi, mau tới cứu em. – Mắt nó ngập nước.
Toàn thể ngu ngơ không biết chuyện gì, rõ ràng là Thiên Bảo, nó còn kêu ai, không lẽ nhầm đứa? Trái với thái độ của mọi người, nó thở dài rồi đưa tay lấy kính và xõa tóc ra. Bé con ngay lập tức hí hửng, cười tươi rói. Đáp lại nó cũng là một nụ cười không thua kém. Nó hoàn toàn khác hẳn, không vô cảm như thường ngày, không lạnh lùng như lúc nãy. Bây giờ, nó ấm áp, dịu dàng nhưng sâu trong ánh mắt là sự tinh nghịch, phá phách. Rất giống trẻ con! Nó cởi trói rời đi với bé con đang bồng trên tay, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt mọi người.
– Em gái tôi dễ thương lắm phải không? – Khoe với bạn hắn, nó cười, lộ hàm răng trắng và ánh mắt lấp lánh.
Cả 3 chấn động, nó cười đáng yêu như thế sao?
——————————
Yeah~~~~ Cuối cũng xong chương. Vô cùng xin lỗi, ngàn lần xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ cua Au. Nhưng mà vẫn mong mọi người vote và cmt, càng viết càng thấy khổ tâm cho các au khác. Nhưng mà sự thật là mỗi lần có người cmt là ta như con điên cấm đầu vào viết, nên mọi người có thể cho ta xin vài lời để thúc đẩy sự nghiệp không. Ý tưởng thì mình không thiếu, chỉ khó ở chổ không biết liên kết để tụi nó thống nhất nên tui thề là hơi lâu nhưng không bỏ cuộc đâu. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ^_^
/40
|