Sáng sớm… ờ thì sáng muộn, sau nhiều ngày bị lôi dậy sớm thì Duy Anh không thể nướng được nữa. Vò cái đầu bù xù của mình, hắn vừa ngáp vừa lê thân ra khỏi phòng, định mò xuống tim thức ăn sáng thì phát hiện 2 tên kia từ tầng dưới đi lên.
– Hôm nay ăn gì thế?
– Chưa dậy nữa, định đi lên gọi dậy này. – Giọng Minh Khang khó chịu.
Cuối cùng là hắn nhập bọn, đi sang phòng của nó.
– Bảo ơi ~~~ – Hắn gõ của phòng.
Không ai trả lời. Hắn lại gọi thêm vài lần nữa nhưng vẵn không có phản ứng. Đến khi Minh Khang chịu không nổi định mở cửa thì cánh cửa chậm rãi mở ra.
– Tại sao anh lại ở đây. – Hắn nhíu mày, trong lòng nóng như lửa đốt.
Cậu có hơi ngạc nhiên nhưng lại cười cười như biết chuyện gì đã xảy ra. Anh sau khi nhìn thấy Nhật Quân chỉ lướt qua bước vào trong phòng. Căn phòng hoàn toàn thay đổi so với lần cuối bọn họ nhìn thấy. Bừa bộn kinh khủng! Nào là thú nhồi bông, truyện tranh, màu vẽ, đồ chơi, vô số mảnh ghép hình nằm ngổn ngang khắp căn phòng lớn. Trên giường, nó nằm giữa đống thú bông to lớn ngủ ngon lành.
– Ở đâu ra nhiều thế, trước giờ có thấy những thứ này đâu?
– Là tôi mua cho Thiên Bảo đấy. – Nhật Quân hãnh diện.
– Anh vẫn chưa trả lời tôi đấy. – Hắn lạnh lùng liếc mắt.
– Tối qua tôi ở lại đây chơi với em ấy, ham vui nên thức tới sáng. Cuối cùng là lăn ra ngủ như chết rồi. – Vừa nói Nhật Quân vừa xoa đầu nó, ánh mắt ánh lên vẻ cưng chìu.
– A~ Là ở lại chơi a. – Cậu nhấn mạnh từ chơi.
Nhật Quân vốn không phải dạng dễ chọc nên cũng không phản ứng gì với câu nói của cậu nhưng Duy Anh lại khác hắn rất khó chịu.
– Tối qua anh đã làm gì? – Hắn tóm lấy áo Nhật Quân giơ nắm đấm.
– *Cười đểu* Là ở lại ‘chơi’ với tiểu Bảo. – Ngữ điệu mập mờ khiến người khác dễ hiểu lầm.
Hắn nổi giận vung nắm đấm nhưng Nhật Quân không né tránh cũng không đáp trả, chỉ mỉm cười nhìn hắn.
Trong khoảng khắc quan trọng, Thiên Bảo đột nhiên bật dậy. Cả căn phòng bỗng chốc im lặng. Nó gật gù bò dậy, hai mắt lim dim chưa tỉnh ngủ.
– Ể? Sao mọi người lại ở đây? – Vừa dụi mắt nó vừa ngơ ngác hỏi.
– Đến gọi nàng công chúa tỉnh dậy nha. – Cậu bắt đầu dụ dỗ.
Nhưng khi nhìn qua thì thấy nó đang ngủ gật…
– A… um. Phải đi học thôi. – Nó đột ngột bật dậy.
– Tiếp tục ngủ đi, cô không thể đi học như thế này được. – Anh ấn nó xuống giường.
Vừa đặt lưng lên chiếc giường êm ái, hai mắt nó bắt đầu dính lại, cơ hồ lại muốn ngủ tiếp. Nhưng chưa đầy 1 phút nó lại bật dậy, mặc dù gương mặt vẫn ngái ngủ nhưng nó nhất quyết ngồi dậy.
– Hôm nay có trò vui, không thể làm sâu ngủ được. – Nó phi thân vào nhà tắm.
Sau đó nó đồng phục chỉnh tề đi ra, nhưng gương mặt vẫn cứ thế mơ màng muốn ngủ. Trông nó chẳng khác gì con mèo lười vận động.
– Bảo Bảo à. Chúng ta đi học nào ~~~- Nhật Quân ôm lấy nó từ phía sau.
– Uhm! Đi học nào. – Vừa cười tươi rói, nó vừa đi ra ngoài.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
– Oa hôm nay đông người nhỉ? *Mở to hai mắt thích thú* Có rất nhiều xe nữa này.
– Đúng vậy ha, thật là đông đúc.
– Súng với chả đạn, các người muốn cho nổ tung trường của cha tôi sao??
– Hừ. – Không thể nói gì để bảo toàn hình tượng.
– Tự nhiên lại muốn đánh người. – Hắn bẻ tay vẻ thích thú.
5 người bọn họ đang bị bao vây bởi hàng trăm cây súng. Tất cả đều biết nó là mục tiêu nên dù miệng châm biếm nhưng không hề lơ là phòng thủ.
– Xin tất cả hạ vũ khí, học sinh của tôi cần phải đến văn phòng. – Lão hiệu trưởng đột nhiên xuất hiện.
Không chút động tĩnh. Nó khẽ nhếch môi rồi bước đi tự nhiên, chẳng mấy quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Thấy thế bọn họ cũng tiếp túc đi, không có một người nào dám bóp cò súng, sợ bắn trúng những đại nhân vật.
Trong căn phòng rộng lớn, rất nhiều ánh mắt đáng sợ đang nhìn nó. Ngồi đối diện với bọn họ chỉ có mình nó đang cười tươi như ánh mặt trời.
– Hôm nay chúng tôi đến đây là để đề nghị cháu rời trường học. – Một phụ nữ xinh đẹp nhẹ nhàng lên tiếng.
– Tại sao ạ? Cháu đâu làm gì có lỗi. – Nó vô tội nhìn xuống bọn họ.
– Cháu đã làm con cô nhập viện. Như thế đủ để em rời khỏi trường chưa?
– Nhưng mà cháu không cố ý…
– Còn nói là không cố ý, con gái tôi bị cô đâm đến bất tỉnh đến bây giờ chưa tỉnh lại mà cô còn nói là không cố ý. (Ai không nhớ thì chịu khó xem lại chương Vô cảm… giúp mình nha)
– Cháu là tự vệ nha, một đứa con gái đột nhiên bị tấn công thì tất nhiên phải phản kháng, không thể nào đứng để người ta đánh được. – Nó mở to đôi mắt uất ức.
– Cô đang chửi con gái tôi ngu ngốc không biết né tránh hả? – Người kia tức giận.
Nó liên tục lắc đầu, nhìn vào dễ tưởng rằng người phụ nữ kia đang ỷ thế ức hiếm nó.
– Nếu không chịu rời khỏi ngôi trường này, tôi sẽ kiện cô tội hành hung người khác! – Bà ta đập mạnh lên bàn.
– Theo luật của trường, việc bạo lực trong trường không hề chịu trách phạt. Không một học sinh nào được bảo vệ, không một biện pháp trả thù nào bị cấm. Nhưng nếu cô thật sự muốn kiện cháu về tội hành hung thì tốt nhất nên tìm một luật sư tốt đi.
Nói rồi nó đặt lên trước mặt bà ta một sấp hình. Đó là toàn bộ bằng chứng việc con gái bà ta bắt nạt, đánh đập nó dã mang. Gương mặt xinh đẹp kia biến sắc.
– Nếu hình ảnh không đủ thì camera xung quanh trường chắc cũng quay lại toàn bộ từ đầu năm đến giờ nhỉ. – Nó nhếch môi liếc mắt toàn bộ căn phòng.
Tất cả những người ở đây đều là máu mặt trên nhiều lĩnh vực nhưng không một ai dám lên tiếng phản bác nó. Toàn bộ điều bị một áp lực vô hình đè nén.
– Cô nói cho cháu một câu công bằng đi, những gì bọn họ làm với cháu có phải rất quá đáng không? – Nó đột nhiên quay sang nói với một người đang ngồi gần nó.
– A.. việc đó… có hơi… Nhưng cháu đã tấn công bọn họ, như thế không là không được.
– Video trong máy tính trường có thể chứng minh cháu vô tội. Còn nữa, hôm đó là do bọn họ bắt cóc em cháu nên cháu mới có chút không kiểm soát có gì mong mọi người thứ lỗi. – Nó nghiêng người xin lỗi.
– Đúng là con của chúng tôi có lỗi khi đối xử với cháu như thế. Vì thế chúng tôi nghĩ cháu chuyển khỏi đây sẽ tốt hơn cho cháu.
– Nhưng ở đây có ktx, có học bổng, có cả tiền hằng tháng để cháu gửi về cho cô nhi viện nữa. – Một người đàn ông đứng dậy.
– Tất cả đều là tiền tài trợ của chúng tôi, nếu chúng tôi muốn, cháu liền không thể ở trường nữa. Nhưng mà…
– Hiện tại là mọi người đang dùng tiền để đuổi cháu đi sao? – Nó lên tiếng ngắt lời.
– Không phải, nếu cháu đồng ý rời khỏi ngôi trường này thì chúng tôi sẽ tài trợ cho cháu đi du học, hằng tháng cũng sẽ quyên góp cho trại trẻ của cháu.
– Ba nuôi, bọn họ nói như thế thì con phải làm sao? – Nó quay sang lão hiệu trưởng đang cười thích thú.
– Cuối cùng cũng xem tới mặt mũi người ba này rồi. Ta sợ con không bao giờ nhờ ta chứ. Thôi được rồi, tôi cũng không cần quý vị giúp đỡ về tiền bạc nữa. Học phí của các tiểu thư, thiếu gia đủ để nuôi con gái của tôi rồi. – Lão cười.
Hoàn toàn đơ, cái thông tin Thiên Bảo là con gái nuôi đã thành công làm chấn động mọi người ở đây. Bọn họ tức giận, không thể tin là 2 người này cùng một phe, trước giờ họ nghĩ lão không có xem trọng nên mới để con bọn họ hành hạ Thiên Bảo như thế. Nào ngờ tiền của bọn họ lại đi nuôi con nhỏ nghèo này.
– Thế mọi người có cần khoản tiền bồi thường thiệt hại không? Cháu có ít tiền, nhất định sẽ trả được. – Nó làm vẻ ngây thơ.
– Cô nghĩ cô trả được sao. – Tất cả cười khinh bỉ.
Nó lấy ra tờ ngân phiếu, viết lên một con số rất nhiều số 0 nha (thực chất không biết bao nhiêu là nhiều nên mọi người tự tưởng tượng đi :P ) rồi đưa cho Nhật Quân.
– Anh hai đem giúp em đến bệnh viện nói rằng có người trả tất cả viện phí cho toàn bộ học sinh ở trường của ba nha.
– Được rồi, để anh đi. – Nhẹ xoa đầu nó rồi bỏ ra ngoài.
Bọn người kia hoàn toàn câm nhín, số tiền đó không phải nhỏ đâu.
~~~~~~~~~~~
Giờ Mèo bận rồi không thể tiếp được nhưng đại khái là ph ra về với một chữ nhục trên mặt. Còn nữa, chương sau mình sẽ viết về sự tình cha nuôi và anh nuôi của Thiên Bảo nha.
– Hôm nay ăn gì thế?
– Chưa dậy nữa, định đi lên gọi dậy này. – Giọng Minh Khang khó chịu.
Cuối cùng là hắn nhập bọn, đi sang phòng của nó.
– Bảo ơi ~~~ – Hắn gõ của phòng.
Không ai trả lời. Hắn lại gọi thêm vài lần nữa nhưng vẵn không có phản ứng. Đến khi Minh Khang chịu không nổi định mở cửa thì cánh cửa chậm rãi mở ra.
– Tại sao anh lại ở đây. – Hắn nhíu mày, trong lòng nóng như lửa đốt.
Cậu có hơi ngạc nhiên nhưng lại cười cười như biết chuyện gì đã xảy ra. Anh sau khi nhìn thấy Nhật Quân chỉ lướt qua bước vào trong phòng. Căn phòng hoàn toàn thay đổi so với lần cuối bọn họ nhìn thấy. Bừa bộn kinh khủng! Nào là thú nhồi bông, truyện tranh, màu vẽ, đồ chơi, vô số mảnh ghép hình nằm ngổn ngang khắp căn phòng lớn. Trên giường, nó nằm giữa đống thú bông to lớn ngủ ngon lành.
– Ở đâu ra nhiều thế, trước giờ có thấy những thứ này đâu?
– Là tôi mua cho Thiên Bảo đấy. – Nhật Quân hãnh diện.
– Anh vẫn chưa trả lời tôi đấy. – Hắn lạnh lùng liếc mắt.
– Tối qua tôi ở lại đây chơi với em ấy, ham vui nên thức tới sáng. Cuối cùng là lăn ra ngủ như chết rồi. – Vừa nói Nhật Quân vừa xoa đầu nó, ánh mắt ánh lên vẻ cưng chìu.
– A~ Là ở lại chơi a. – Cậu nhấn mạnh từ chơi.
Nhật Quân vốn không phải dạng dễ chọc nên cũng không phản ứng gì với câu nói của cậu nhưng Duy Anh lại khác hắn rất khó chịu.
– Tối qua anh đã làm gì? – Hắn tóm lấy áo Nhật Quân giơ nắm đấm.
– *Cười đểu* Là ở lại ‘chơi’ với tiểu Bảo. – Ngữ điệu mập mờ khiến người khác dễ hiểu lầm.
Hắn nổi giận vung nắm đấm nhưng Nhật Quân không né tránh cũng không đáp trả, chỉ mỉm cười nhìn hắn.
Trong khoảng khắc quan trọng, Thiên Bảo đột nhiên bật dậy. Cả căn phòng bỗng chốc im lặng. Nó gật gù bò dậy, hai mắt lim dim chưa tỉnh ngủ.
– Ể? Sao mọi người lại ở đây? – Vừa dụi mắt nó vừa ngơ ngác hỏi.
– Đến gọi nàng công chúa tỉnh dậy nha. – Cậu bắt đầu dụ dỗ.
Nhưng khi nhìn qua thì thấy nó đang ngủ gật…
– A… um. Phải đi học thôi. – Nó đột ngột bật dậy.
– Tiếp tục ngủ đi, cô không thể đi học như thế này được. – Anh ấn nó xuống giường.
Vừa đặt lưng lên chiếc giường êm ái, hai mắt nó bắt đầu dính lại, cơ hồ lại muốn ngủ tiếp. Nhưng chưa đầy 1 phút nó lại bật dậy, mặc dù gương mặt vẫn ngái ngủ nhưng nó nhất quyết ngồi dậy.
– Hôm nay có trò vui, không thể làm sâu ngủ được. – Nó phi thân vào nhà tắm.
Sau đó nó đồng phục chỉnh tề đi ra, nhưng gương mặt vẫn cứ thế mơ màng muốn ngủ. Trông nó chẳng khác gì con mèo lười vận động.
– Bảo Bảo à. Chúng ta đi học nào ~~~- Nhật Quân ôm lấy nó từ phía sau.
– Uhm! Đi học nào. – Vừa cười tươi rói, nó vừa đi ra ngoài.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
– Oa hôm nay đông người nhỉ? *Mở to hai mắt thích thú* Có rất nhiều xe nữa này.
– Đúng vậy ha, thật là đông đúc.
– Súng với chả đạn, các người muốn cho nổ tung trường của cha tôi sao??
– Hừ. – Không thể nói gì để bảo toàn hình tượng.
– Tự nhiên lại muốn đánh người. – Hắn bẻ tay vẻ thích thú.
5 người bọn họ đang bị bao vây bởi hàng trăm cây súng. Tất cả đều biết nó là mục tiêu nên dù miệng châm biếm nhưng không hề lơ là phòng thủ.
– Xin tất cả hạ vũ khí, học sinh của tôi cần phải đến văn phòng. – Lão hiệu trưởng đột nhiên xuất hiện.
Không chút động tĩnh. Nó khẽ nhếch môi rồi bước đi tự nhiên, chẳng mấy quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Thấy thế bọn họ cũng tiếp túc đi, không có một người nào dám bóp cò súng, sợ bắn trúng những đại nhân vật.
Trong căn phòng rộng lớn, rất nhiều ánh mắt đáng sợ đang nhìn nó. Ngồi đối diện với bọn họ chỉ có mình nó đang cười tươi như ánh mặt trời.
– Hôm nay chúng tôi đến đây là để đề nghị cháu rời trường học. – Một phụ nữ xinh đẹp nhẹ nhàng lên tiếng.
– Tại sao ạ? Cháu đâu làm gì có lỗi. – Nó vô tội nhìn xuống bọn họ.
– Cháu đã làm con cô nhập viện. Như thế đủ để em rời khỏi trường chưa?
– Nhưng mà cháu không cố ý…
– Còn nói là không cố ý, con gái tôi bị cô đâm đến bất tỉnh đến bây giờ chưa tỉnh lại mà cô còn nói là không cố ý. (Ai không nhớ thì chịu khó xem lại chương Vô cảm… giúp mình nha)
– Cháu là tự vệ nha, một đứa con gái đột nhiên bị tấn công thì tất nhiên phải phản kháng, không thể nào đứng để người ta đánh được. – Nó mở to đôi mắt uất ức.
– Cô đang chửi con gái tôi ngu ngốc không biết né tránh hả? – Người kia tức giận.
Nó liên tục lắc đầu, nhìn vào dễ tưởng rằng người phụ nữ kia đang ỷ thế ức hiếm nó.
– Nếu không chịu rời khỏi ngôi trường này, tôi sẽ kiện cô tội hành hung người khác! – Bà ta đập mạnh lên bàn.
– Theo luật của trường, việc bạo lực trong trường không hề chịu trách phạt. Không một học sinh nào được bảo vệ, không một biện pháp trả thù nào bị cấm. Nhưng nếu cô thật sự muốn kiện cháu về tội hành hung thì tốt nhất nên tìm một luật sư tốt đi.
Nói rồi nó đặt lên trước mặt bà ta một sấp hình. Đó là toàn bộ bằng chứng việc con gái bà ta bắt nạt, đánh đập nó dã mang. Gương mặt xinh đẹp kia biến sắc.
– Nếu hình ảnh không đủ thì camera xung quanh trường chắc cũng quay lại toàn bộ từ đầu năm đến giờ nhỉ. – Nó nhếch môi liếc mắt toàn bộ căn phòng.
Tất cả những người ở đây đều là máu mặt trên nhiều lĩnh vực nhưng không một ai dám lên tiếng phản bác nó. Toàn bộ điều bị một áp lực vô hình đè nén.
– Cô nói cho cháu một câu công bằng đi, những gì bọn họ làm với cháu có phải rất quá đáng không? – Nó đột nhiên quay sang nói với một người đang ngồi gần nó.
– A.. việc đó… có hơi… Nhưng cháu đã tấn công bọn họ, như thế không là không được.
– Video trong máy tính trường có thể chứng minh cháu vô tội. Còn nữa, hôm đó là do bọn họ bắt cóc em cháu nên cháu mới có chút không kiểm soát có gì mong mọi người thứ lỗi. – Nó nghiêng người xin lỗi.
– Đúng là con của chúng tôi có lỗi khi đối xử với cháu như thế. Vì thế chúng tôi nghĩ cháu chuyển khỏi đây sẽ tốt hơn cho cháu.
– Nhưng ở đây có ktx, có học bổng, có cả tiền hằng tháng để cháu gửi về cho cô nhi viện nữa. – Một người đàn ông đứng dậy.
– Tất cả đều là tiền tài trợ của chúng tôi, nếu chúng tôi muốn, cháu liền không thể ở trường nữa. Nhưng mà…
– Hiện tại là mọi người đang dùng tiền để đuổi cháu đi sao? – Nó lên tiếng ngắt lời.
– Không phải, nếu cháu đồng ý rời khỏi ngôi trường này thì chúng tôi sẽ tài trợ cho cháu đi du học, hằng tháng cũng sẽ quyên góp cho trại trẻ của cháu.
– Ba nuôi, bọn họ nói như thế thì con phải làm sao? – Nó quay sang lão hiệu trưởng đang cười thích thú.
– Cuối cùng cũng xem tới mặt mũi người ba này rồi. Ta sợ con không bao giờ nhờ ta chứ. Thôi được rồi, tôi cũng không cần quý vị giúp đỡ về tiền bạc nữa. Học phí của các tiểu thư, thiếu gia đủ để nuôi con gái của tôi rồi. – Lão cười.
Hoàn toàn đơ, cái thông tin Thiên Bảo là con gái nuôi đã thành công làm chấn động mọi người ở đây. Bọn họ tức giận, không thể tin là 2 người này cùng một phe, trước giờ họ nghĩ lão không có xem trọng nên mới để con bọn họ hành hạ Thiên Bảo như thế. Nào ngờ tiền của bọn họ lại đi nuôi con nhỏ nghèo này.
– Thế mọi người có cần khoản tiền bồi thường thiệt hại không? Cháu có ít tiền, nhất định sẽ trả được. – Nó làm vẻ ngây thơ.
– Cô nghĩ cô trả được sao. – Tất cả cười khinh bỉ.
Nó lấy ra tờ ngân phiếu, viết lên một con số rất nhiều số 0 nha (thực chất không biết bao nhiêu là nhiều nên mọi người tự tưởng tượng đi :P ) rồi đưa cho Nhật Quân.
– Anh hai đem giúp em đến bệnh viện nói rằng có người trả tất cả viện phí cho toàn bộ học sinh ở trường của ba nha.
– Được rồi, để anh đi. – Nhẹ xoa đầu nó rồi bỏ ra ngoài.
Bọn người kia hoàn toàn câm nhín, số tiền đó không phải nhỏ đâu.
~~~~~~~~~~~
Giờ Mèo bận rồi không thể tiếp được nhưng đại khái là ph ra về với một chữ nhục trên mặt. Còn nữa, chương sau mình sẽ viết về sự tình cha nuôi và anh nuôi của Thiên Bảo nha.
/40
|