Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp

Chương 9: Tiếp

/145


Kiều Âu có dự định, tổ chức sinh nhật dưới ánh nến bữa tối, anh ngồi trên ghế, đối diện là Lam Thiên Tình đổi thành Tư Đằng. Nói thật, hai người đàn ông ngồi dưới ánh nến mập mờ, lại còn cả tầng bao loại đó, vừa có đàn violon trình diễn, Tư Đằng cảm thấy rất lạ.

Nhưng mà Kiều Âu thì không, anh muốn Tư Đằng phải phụng bồi.

Tư Đằng nhìn bộ dạng đáng sợ, vì yêu mà tẩu hỏa nhập ma, trong lòng không nhịn được tò mò, rồi lại mơ hồ khiếp đảm.

Anh tự nói với mình, cả đời sẽ không đụng vào tình yêu, sống chết không kết hôn, như vậy là đúng, như vậy sẽ không có nhớ thương, không đánh mất mình. Tình yêu, thật đáng sợ.

Một bữa ăn cơm trong hai giờ.

Khá dài và đau khổ.

Trở lại trong xe, hai người chạy thẳng tới một quán internet đối diện trường quân đội núi Thúy Bình, sau đó ở bên trong giết thời gian, chờ tới nửa đêm.

Kiều Âu từng học bốn năm ở trường quân đội núi Thúy Bình, vì vậy anh tương đối quen thuộc với địa hình nơi đó, bên trong cũng quen không ít chiến hữu. Nhân dịp ở internet rảnh rỗi, anh và chiến hữu đã dò xét rõ ràng chỗ ở của Lam Thiên Tình, là nữ binh chủng đặc chủng đoàn Liệt Diễm. Với trì nhớ của anh, anh biết vị trí đó, nơi đó là ký túc xá nữ duy nhất, ngoại trừ các giáo viên của đoàn Liệt Diễm, tất cả con trai đều không được đến gần cấm khu.

Nghĩ đến đây, Kiều Âu hơi khẩn trương, đồng thời cũng an tâm không ít, con thỏ nhỏ của anh không có cơ hội gặp trai đẹp rồi.

——

Đáng chết lính đặc chủng, quả nhiên là nơi không nói nhân tình nhất. Lam Thiên Tình kéo thân thể nửa sống nửa chết, thật vất vả mới hồi sức, từ bệnh viện trường quân đội trở về phòng ngủ, rồi lại bị đội trưởng gọi đi tham gia huấn luyện buổi chiều.

May mà, buổi sáng sau khi chạy thật nhanh hai mươi nghìn mét xong, bữa trưa ăn món ăn đặc biệt tốt, thịt gà xương sườn gì cũng có, nhưng mà, thời gian vẫn chỉ có ba phút.

Không còn kịp giữ mặt mũi hình tượng, Lam Thiên Tình gia nhập đội ngũ giành thịt, vù vù nhét vào trọng miệng ăn, tiếng còi vừa vang lên, các nữ sinh rối rít buông đũa xuống, xếp hàng tập hợp, lúc điểm danh ở cửa phòng ăn, lại hát vang một khúc “Quân ca”, mở họng hát một lúc, coi như huấn luyện viên cho các cô thời gian nghỉ ngơi.

Sau khi nghỉ ngơi, lại ở trong thao trường hai giờ tập huấn.

Nếu như những sinh viên đại học năm nhất của các binh chủng khác, sợ là trong lúc này còn đang nghỉ trưa trong phòng, ban ngày cũng chỉ đứng đứng tập huấn, luyện một chút truyền thống đội nhóm quân bước, nhiều nhất là biết thêm quyền cước quân đội vân vân, nhưng là lính đặc chủng chuyên nghiệp chính là dùng để hành hạ người, hơn nữa không hề hiểu được thương hương tiếc ngọc, huấn luyện viên bất kể bạn có phải là con gái hay không, trừ ăn cơm và đi vệ sinh, một phút cũng không cho bạn nghỉ ngơi!

Cũng may, Lam Thiên Tình cứ tưởng lần này sẽ té xỉu, không ngờ lại có thể đứng dưới ánh mặt trời hai giờ, vẫn có thể dứng thẳng.

Chính cô cảm thấy hoảng sợ.

Không, phải nói đây chính là kỳ tích!

Nhưng mà, lúc tắm buổi tối, làn da bị tổn thương, bị nổi bọt nước, khiến cô đau nhe răng trợn mắt! Thậm chí, khi cô lấy khăn lông lau chùi người, còn có thể thấy bề mặt da bị phơi, có bị chóc ra!

Cô ngửa mặt lên trời rơi lệ, rốt cuộc là do da mình quá non hay do ánh mặt trời quá độc?

Trong phút chốc, khổ trong lòng cộng thêm thương tổn trên người tụ lại một cỗ, tạo thành một loại tâm tình, không ngừng lăn xuống từ hốc mắt.

Cô chợt nhớ khi còn bé, thích nhất là trời mưa xuống, khi đó, cô không thích che dù, bởi vì đi trong mưa, người khác mới không phân biệt rõ trên mặt cô là nước mưa hay là nước mắt.

Kể từ khi găp Kiều u, đương nhiên cô chưa từng làm bất kỳ chuyện gì khi gặp mưa, Kiều Âu cẩn thân với cô như vậy, tràn đầy sủng ái và ngọt ngào, làm gì cô còn cơ hội muốn khóc? Cho dù rơi lệ, đó cũng là nước mắt hạnh phúc.

Nhưng mà hôm nay, rốt cuộc cô không biết, gặp Kiều Âu là may mắn hay không, càng là phần trí nhớ ấm áp, giờ phút này trong lòng lại càng lạnh như băng.

Thật vất vả mới có một chút hơi sức, đến lúc nghỉ ngơi đã là chín giờ tối. Lam Thiên Tình sợ ngày mai năm giờ dậy không kịp nên không như các bạn khác mặc đồ ngủ rộng rãi, mà dứt khoát mặc áo quân đội, ngày hôm sau tỉnh không cần thay.

Quân đội đều phát thường phục mùa hè cho các cô, nhưng mà thường phục mùa hè có áo sơ mi và quần lót thích hợp với các binh chủng khác, lại không thích hợp dùng cho lính đặc chủng huấn luyện. Vẫn là áo tay ngắn co dãn, cộng thêm quần cụt màu lam thích hợp với cơ thể.

Nghiêng người nằm trên giường, Lam Thiên Tình nhìn thời khóa biểu huấn luyện ngày thứ hai, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn thành chữ khổ: Luyện tập xà đơn xà kép, leo núi.

Ngày thứ hai huấn luyện đều là luyện tập lực cánh tay, cô liếc nhìn về hai cánh tay nhỏ theo bản năng, mềm dẻo như bông, haiz, sợ là lại mất mặt.

Bịt kín chăn, đem mặt giấu vào góc người khác không thấy.

Lần đầu tiên lòng tự trọng của Lam Thiên Tình bị đả kích nghiêm trọng như vậy. Từ khi bắt đầu đi học, thành tích của cô luôn ở thứ nhất, không ngờ sau khi vào trường quân đội vẫn như thế, nhưng mà là thứ nhất đếm ngược. Cô cắn răng hỏi mình, cuộc sống như thế mới bắt đầu, mà cô, có thể kiên trì bao lâu? Hít thở sâu nhiều lần, cô không thấy kỳ tích, cũng không có đáp án.

Giống như từ tối ưu đến kém cỏi nhất, sự chênh lệch cực lớn đang đánh thẳng vào phòng tuyến trong lòng Lam Thiên Tình, cũng khiến cho cô cảm thấy ủy khuất và cô độc, từ từ lan tràn, một chút một chút cắn nuốt lòng tự ái trước nay cô vẫn kiê ngạo.

——

Sáng sớm hôm nay điện thoại di động bị thu mất. Huấn luyện viên nói, trong lúc quân huấn không được sử dụng, đợi sau khi quân huấn kết thúc sẽ trả lại cho các cô.

Phòng ngủ có điện thoại, nhưng cũng bị rút đầu, nói là kết thúc quân huấn mới có thể tiếp tục cắm.

Vì vậy, hiện tại cô giống như con cá rời khỏi nguồn nước, tự sinh tự diệt, sinh tử có ngày.

Cô độc sao, sau khi trải qua vài tháng có Kiều Âu làm bạn, bây giờ cô tự mình có thể nào không cô độc? Có nhớ sao, điều này càng không cần phải nói, hai chữ Kiều u, chính là ma chú giam cầm cô cả đời, nghĩ cũng không dám nghĩ, nói cũng không dám nói.

Trước khi tắt đèn, lúc kiểm tra phòng, Liên trưởng đưa cho cô một túi đồ, bên trong chứa những đồ con gái dùng phòng nắng sương, còn có mặt nạ sau phơi nắng, sau phơi sương, ngay cả keo lô hội cũng có. Người kia nói, là Trung tá phân phó mang tới.

Lam Thiên Tình sờ sờ tóc, nghĩ rằng đó là cấp dưới của Kiều Nhất Phàm, không ngờ Trung tá trong miệng người ta chính là người buổi sáng chăm sóc lúc cô ngất xỉu.

Đến vội vàng, Kiều Âu vốn chuẩn bị cho cô những gì mang theo, cô cũng không kịp cầm, nhận đồ, khóe miệng khẽ cong, lúc này xoa xoa lên người.

Vốn là đau, rát đến nỗi cô sợ buổi tối không ngủ được, nhưng da trở nên mát mẻ, thấm lòng, thật thoải mái. Nhắm mắt lại, lại bắt đầu nhớ Kiều Âu rồi.

Cắn môi, Lam Thiên Tình rất thất vọng với mình, sớm biết sẽ không thoa những cái đó, những đau đớn trên người sẽ không đau đớn trong lòng như vậy.

Suy nghĩ, nhớ, khóc, oán, bất tri bất giác, cả người đều mệt ngủ thiếp đi, chẳng qua là, cô không ngờ, trong một trân kinh sợ, mở mắt, cả tòa nhà ký túc xá, đèn sáng cả lên.

“Bắt ăn trộm!”.

“A ~! Có sắc lang! Sắc lang!”.

Ngũ Họa Nhu kêu lên trước tiên, dưới ánh trăng nhạt nhưng ánh mắt của cô vẫn tốt, cô lật người đạp một cước về phía người kia, người nọ tránh được, chưa có ý tham chiến với cô, định đưa tay lật cái mền trên đầu Lam Thiên Tình, Ngũ Họa Nhu đưa cùi chỏ đánh vào lưng người nọ, người nọ bị đau xoay người, buồn bực hừ một tiếng, nhìn đối phương chỉ là một cô gái nên không muốn ra tay, do dự một chút nên bị Ngũ Họa Nhu dùng đỉnh gối đánh vào người dưới.

Đèn ngủ trong phòng được các bạn khác bật lên, cũng nhao nhao định gia nhập chiến đấu, nhưng khi ánh sáng được mở lên, mọi người đều cười nhìn người đàn ông ngồi chồm hổm trên đất.

Tư Đằng thẹn thùng đỏ mặt, che phần dưới, đau đến nỗi thở nặng nề, nhìn chằm chằm Ngũ Họa Nhu là người ra tay, thấy cô ra vẻ không sao cả, thì càng giận hơn.

Không ngờ, chỉ một cô gái mười bảy mười tám tuổi, dáng dấp cũng rất xinh đẹp, lại ra tay độc như vậy, mà mình còn chưa giết người phóng hỏa gì, lại bị một con nhóc ra tay. Nếu không phải thấy tuổi cô còn nhỏ, Tư Đằng cũng muốn ra tay ngay tại chỗ, sau đó phế hai tay hai chân cô ta!

“Anh Tư Đằng?”.

Lam Thiên Tình bị dọa sợ co rút vào trong cùng của giường, rốt cuộc cô cung thấy rõ được tình thế, cô kinh ngạc nhìn một màn trước mắt. Nếu không phải gió từ cửa sổ thổi vào, đánh thức lý trí của cô, cô thật sự không biết là thực hay là mơ.

Mà cùng lúc đó, cửa sổ phòng ngủ chợt bị người bên ngoài đá văng một cước, lại có một người nhảy từ cửa sổ, người đó rõ ràng là Kiều u!

“Kiều thiếu?!”.

“Anh!”.

“Tình Tình ~”.

Mấy giọng nói bất đồng vang lên trong phòng ký túc xá nữ, phối hợp với hình ảnh lúng túng, khiến người nhìn cảm thấy quỷ dị!

Phó đoàn trưởng đoàn Liệt Diễm Lý Bân tối nay trực, anh và đội trưởng liên hai nghe các cô gái gào thét thì vọt lên, không ngờ, người nửa đêm xông vào ăn trộm, lại là Kiều Âu và phụ tá riêng của cậu ấy!

Trước kia trong thời gian ở trường quân đội, Kiều Âu còn giỏi hơn hắn, lại còn là con trai của Kiều Nhất Phàm, làm sao Lý Bân lại có thể không biết?

Đang lúc kinh ngạc, dưới ngọn đèn sáng ngời, ánh mắt Kiều Âu vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Thiên Tình, còn Lam Thiên Tình lại quay mặt ra chỗ khác, vẻ mặt rối rắm. Hai người này không tự nhiên, giống như là đôi tình lữ đang cãi nhau.

Lý Bân nhanh chóng phát hiện manh mối sự việc, ho lên hai tiếng:

“Nếu Kiều thiếu tới vì cô ấy, hay là hai người ra ngoài có gì nói cho rõ ràng, không nên quấy rầy người khác nghỉ ngơi”.

Những lời này đủ cho cậu ta mặt mũi. Mặc dù nói, theo quy định của quân đội, mặt mũi này hoàn toàn có thể không cho, nhưng phong thủy luân chuyển, không chừng ngày nào đó, Lý Bân 


/145

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status