Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp

Chương 68: Tiếp

/145


Trong bệnh viện trường quân đội, Lam Thiên Tình nằm trên giường nghỉ ngơi chốc lát đã tỉnh.

Lại nói, nơi này cô đã tới nhiều lần, nhiều tới nỗi cô y tá truyền nước biển cho cô cũng quen luôn rồi. Cô ngượng ngùng chớp mắt mấy cái, nghĩ thầm, lần này lại mất mặt rồi.

Kiều Âu lo lắng nhìn cô, mặc dù nói tố chất thân thể cô kém hơn so với những nữ binh khác nhưng đã hơn mười ngày nay Lam Thiên Tình cũng không xỉu nữa, hôm nay chỉ là leo núi thôi, trước đó cô cũng đã miễn cưỡng vượt qua được vách tường cao ba mươi mét, không đồ leo cũng không sao. Làm sao hôm nay đột nhiên lại hôn mê?

“Tình Tình, rốt cuộc em có chỗ nào không thoải mái, nhất định em phải nói cho anh biết, được không?”.

Lam Thiên Tình suy nghĩ một chút, nhìn bộ dạng gấp gáp của Kiều Âu, trong lòng vừa ngọt lại vừa cảm động:

“Anh, em không sao, chỉ là buồn ngủ quá. Hì hì”.

“Buồn ngủ?”.

Kiều Âu suy nghĩ, chẳng lẽ tối qua mình còn chưa kịp nói ngủ ngon với cô ấy? Đáng chết! Tối qua xã giao về ký túc xá cũng đã nửa đêm, anh nghĩ Lam Thiên Tình nhất định đã ngủ rồi vậy nên không gửi tin nhắn cho cô, không ngờ cô bé lại thành thật như vậy, lại có thể đợi anh cả đêm?

“Tình Tình, là anh không tốt, sau này dù muộn thế nào anh nhất định cũng nói ngủ ngon với em”.

Lam Thiên Tình thấy anh hiểu lầm, vội vàng giải thích:

“Không, không phải vậy, là do hôm qua em nói chuyện với Ngũ Họa Nhu cả đêm, đều nói về Tư Đằng, cho nên không có tinh thần, anh đừng lo lắng, em ngủ một giấc là tốt rồi”.

Ánh mắt Kiều Âu tối đi, không nói nữa.

Anh kéo bàn tay nhỏ bé của cô, suy nghĩ, không thì để cô ngủ ở đây một giấc thật ngon.

Nhưng Lam Thiên Tình chợt không muốn ngủ nữa, cô chớp đôi mắt to, chung quy vẫn có cảm giác mình thật vô dụng, tuy nói với những hạng mục huấn luyện cường độ cao, tỷ lệ làm đào binh của cô đã nhỏ hơn rất nhiều nhưng cô vẫn hy vọng có thể cùng những chiến hữu khác, trở thành một lính đặc chủng.

Giống như ở trường học, cho dù là thi cái gì cũng đều đứng đầu.

Đến bây giờ trong lòng cô vẫn không thể tiếp nhận mức chênh lệch giữa lòng sông với mặt biển, từ người đứng đầu đến kẻ xếp cuối, từ người được người khác sùng bái trở thành người đứng cuối toàn đoàn.

“Anh, anh nói cho em một số quy tắc đeo vật nặng việt dã, và các công việc hạng mục cần chú ý đi, em không dám lấy hạng nhất nhưng mỗi lần huấn luyện viên nhìn em ánh mắt cũng rất nhức đầu dù không nói gì. Em như vậy, không hợp cách trong quân huấn, có phải sẽ không lấy được học phần không?”.

Lời này của Lam Thiên Tình đúng, biểu hiện trong quân huấn có liên quan chặt chẽ đến học phần của các học sinh năm nhất. Học sinh mới liên đội nữ binh, năm đầu phải học 24 học phần, mà quân huấn này chiếm đến 3 học phần.

Với tình huống trước mắt của Lam Thiên Tình, sợ là tối đa cũng chỉ qua được một học phần.

Mặc dù Kiều Nhất Phàm có lòng nhường nhưng trong trường học quân đội, ngay cả Kiều Âu năm đó cũng không được hưởng bất kỳ ưu đãi nào, huống chi là Lam Thiên Tình?

Nhưng mà may là sau đó còn các khóa học lý luận, cô bé này học thuộc nhanh chóng, thời gian cũng không tệ, có thể lấy điểm học phần ở đây, còn quân huấn đưa vào phần học bổ túc đi.

Nghĩ tới đây, Kiều Âu buông lỏng trong lòng, an ủi cô:

“Chuyện học phần em đừng lo lắng, có câu nói rất hay, thân thể là tiền vốn cách mạng, thân thể em không được chăm sóc tốt, làm sao có thể lấy đủ học phần. Trước tiên em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi”.

Kiều Âu nói xong, chợt nhớ tới:

“Đúng rồi, ba tới, ba có nhìn thấy em té xỉu”.

Mắt Lam Thiên Tình chợt lóe sáng:

“Ba? A, đúng rồi, lúc em té xỉu, rõ ràng người ôm em là đoàn trưởng Cung, sao thế?”.

Không nói cái này thì thôi, vừa nhắc đến Kiều Âu đã tức giận:

“Em còn nói à, nếu không phải vì anh ta thì em cũng không té xỉu”.

Khi đó Cung Ngọc Gia cứu Lam Thiên Tình, Kiều Âu cũng đang chạy vội về phía Lam Thiên Tình, chỉ là khoảng cách quá xa, không thể cản được, nhưng Lam Thiên Tình đứng thẳng lại ngồi xổm xuống, đứng thẳng lại ngồi xổm xuống, hai lần như thế Kiều Âu đều thấy trong mắt. Đối với người không có sức liên tục té xỉu mà nói, khí áp biến hóa, nhất định sẽ tạo thành thất ý ngắn ngủi, cũng chính là sẽ bị hôn mê, làm sao Cung Ngọc Gia có thể không biết điều đó?

“Anh, anh đừng nói lung tung, là do em không nghỉ ngơi tốt, đoàn trưởng Cung đã cứu em, không liên quan đến anh ta”.

Kiều Âu nghe vậy cũng nuốt xuống cơn tức, không nói gì nữa. Tóm lại, trong lòng biết Cung Ngọc Gia có ý tứ với thỏ con, anh để ý một chút là được. Hơn nữa trong lòng thỏ con cũng chỉ có mình anh, anh sợ cái gì?

Anh thấy cô ngồi dậy, vội vàng đỡ, thuận tiện đặt gối đầu làm đệm sau lưng cô, sau đó vẻ mặt dịu dàng như nước hỏi:

“Buổi trưa em muốn ăn cái gì, có cần Tư Đằng về nấu ít canh dinh dưỡng hoặc cháo thuốc không?”.

Lam Thiên Tình lắc đầu một cái:

“Ăn ở phòng đi”.

“Được”.

Anh không cưỡng được cô, mặc dù đau lòng nhưng anh vẫn quyết định tôn trọng lựa chọn của Lam Thiên Tình.

Anh nghĩ, dù sao buổi tối vẫn còn cơ hội gặp


/145

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status