"Shabaka." Sau khi nghe điện thoại xong, Byron quay lại nhìn Shabaka, trên mặt không cách nào che dấu nụ cười thích thú.
"Thế nào?" Shabaka ngẩng đầu lên nhìn về phía Byron, cảm thấy có chút bực tức khi thấy nụ cười đáng ghét kia.
Mấy ngày nay, bởi vì toàn thân đau đớn mà Chi Liễn không cách nào bước xuống khỏi giường. Khẳng định cô sẽ không bỏ trốn nữa nên tâm trạng của Shabaka vô cùng tốt.
Thời gian trước phải ra nước ngoài để báo cho cha mẹ biết việc kết hôn nên giờ chắc họ đang trên đường tới đây. Nhất là cách hôn lễ chỉ còn hai ngày nên có thể nói tất cả mọi việc đã được chuẩn bị đầy đủ chỉ còn chờ đến hôn lễ nữa thôi.
Chỉ là anh không thể giải thích, vì sao đối với chuyện kết hôn này, cha mẹ so với anh còn hưng phấn hơn, nhất là khi nghe anh giới thiệu về Chi Liễn. Thật làm cho người khác cảm thấy nghi ngờ.
“Tôi nghĩ anh nên đi xem vị hôn thê của mình đi, hình như cô ấy lại có ý định gì nữa đấy.” Bộ dạng vui vẻ như đi xem kịch cùng với nụ cười chói mắt của Byron làm cho người chán ghét.
Không nghĩ tới Chi Liễn lại cố chấp như vậy, khi hôn lễ cũng đã đến ngày cử hành mà cô còn muốn trốn lần nữa? Lần trước sau khi chạy trốn cô đã bị anh phạt phải nằm trên giường suốt một tuần, thế nhưng cô vẫn không từ bỏ.
"Đáng chết!" sau khi nghe Byron nói, Shabaka liền nhanh chóng lao ra khỏi thư phòng.
"Tôi cảm thấy Shabaka sớm muộn cũng sẽ bị Chi Liễn làm cho tức điên." Pierre bất đắc dĩ lắc đầu.
"Có lẽ vậy...!! Nhưng. . . . . . Như vậy cũng xem như Shabaka và cô ấy có duyên phận, đúng không?" Vẻ mặt vui mừng của Byron làm cho người ta không thấy được cảm xúc thật của anh.
"Đúng vậy!" Pierre gật đầu tán thành, cầm ly rượu mà Shabaka chưa đụng tới.
--- ------ ------
Hừ! Nếu như Shabaka cho là làm như vậy thì mình sẽ buông tha, vậy anh cũng quá coi thường cô.
Sau một tuần vất vả, rốt cuộc cũng có thể xuống giường, Chi Liễn vui vẻ reo hò.
Shabaka, người đàn ông kia thật quá đáng! Vì không để cho cô chạy trốn, lại dám dùng cái thủ đoạn hạ lưu này! Không sai mà, cô thật sự là không xuống giường được, hơn nữa cũng bị mọi người chê cười!
Chi Liễn ngồi ở trên giường, tay cầm chăn và ga trải giường cột lại với nhau.
"Đáng ghét, hại người ta mất mặt như vậy!" Vừa cuốn chăn lại cô vừa thầm mắng Shabaka.
"Nếu em phải gả cho anh thì không phải là thê thảm à?" Vốn là suy nghĩ cho an toàn của anh nên cô mới chịu rời đi, hơn nữa hiện tại lại thêm một nguyên nhân khác, cô càng phải rời đi.
"Như vậy chắc đã đủ dài!" Cô hài lòng nhìn kiệt tác của mình, thật sự nên khen mình thông minh, còn có phương pháp này để chạy trốn.
Thật là một người đàn ông độc ác, vì không để cho cô chạy trốn, anh khiến cho cô suốt một tuần không cách nào rời khỏi giường, cô còn chưa tính với anh. Vậy mà còn cho thêm bảo vệ canh trước cửa phòng, còn nói cái gì chưa đến ngày kết hôn thì cô không được bước ra khỏi cửa phòng nữa chứ.
Thật là đáng ghét! Dù sao đi nữa thì cô cũng là người được anh mời tới làm khách. Sao lại có thể xem cô giống như tù nhân vậy chứ?
"Tốt, như vậy thì nhất định có thể rồi." Cô đi tới cửa sổ, đem cái chăn dài thả xuống phía dưới.
“Oa! Mình thật kính phục bản thân, vừa đủ dài.“ Nhìn cái chăn dài gần đến mặt đất, Chi Liễn cao hứng vỗ tay
"Như vậy thì không phải có thể ra ngoài sao?" Anh thật quá khinh thường mình. Chi Liễn không nhịn được, thầm mắng Shabaka.
Chi Liễn nhìn xuống đất. Ôi mẹ ơi! Không nghĩ tới từ lầu ba nhìn xuống lại đáng sợ như vậy.
Không nhịn được nuốt nước miếng một cái, "Không được, không thể sợ, mày phải suy nghĩ một chút, nếu như bây giờ không trốn đi sẽ phải gả cho Shabaka, như vậy còn đáng sợ hơn nữa!"
Cô không ngừng động viên bản thân mình, sau đó vỗ nhẹ vào lòng ngực để làm giảm bớt sự hoảng sợ.
"Cứ như vậy. Chỉ cần cẩn thận, chậm rãi leo xuống dưới là được, không cần phải sợ, mày làm được mà." Cô nắm chặt cái chăn trên tay, dùng hai chân kẹp chặt lại.
"Không được hoảng sợ!" Khuôn mặt trắng bệt, Chi Liễn phát hiện cái chăn vì mình mà không ngừng chuyển động.
"Hiện tại. . . . . . Hối hận cũng không kịp rồi." Cô leo xuống được nhưng không chắc có thể leo ngược lên lại.
Xem ra phải đánh cược một phen rồi. Cô cố hết sức đem tay di chuyển xuống dưới một chút, sau đó lại đổi sang tay khác, còn hai chân thì cố bám chặt cái chăn.
Cứ như vậy, Chi Liễn mất hai mươi phút mới xuống được mặt đất.
Khi hai chân vừa giẫm tới mặt đất thì toàn bộ nỗi sợ hãi trong lòng đều giảm xuống.
"Làm được rồi? Mình cuối cùng cũng làm được!" Cô vui mừng lớn tiếng hoan hô, nhưng rồi lại nhớ tới như vậy sẽ khiến cho người khác chú ý nên cô vội vàng im lặng.
Cô dũng cảm hơn rồi! Ha ha ha! Lần sau gặp được Vân Vi nhất định sẽ nói cho chị ấy biết.
Được rồi! Kế tiếp chính là nghĩ cách đi ra khỏi cửa chính. Cô còn nhớ rõ cái nơi mà có chó dữ bảo vệ kia…
"Làm thế nào đi ra ngoài đây?" Cô chăm chú suy nghĩ.
"Trực tiếp đi thẳng ra ngoài, em nghĩ sao?" Một thanh âm đề nghị vang lên ở bên tai cô.
"Trực tiếp đi ra ngoài? Đúng vậy! Mình chỉ cần nói là Shabaka cho mình đi ra ngoài như vậy sẽ không có người dám ngăn cản rồi." Chi Liễn vui mừng hoan hô, cô thật là quá thông minh.
"Cám ơn ngươi nha. . . . . . A!" Vừa quay đầu lại cô liền nhìn thấy người đàn ông đáng sợ này.
"Sa. . . . . . Shabaka?"
Cô trợn mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Hai mắt của anh như hai ngọn lửa lớn khiến cho người khác phải hoảng sợ.
"Em dựa vào cái này mà leo xuống?" Shabaka khoanh tay lại, chỉ vào cái chăn đang treo ở bên cửa sổ.
"Em, em. . . . . . Ách. . . . . ." Cúi mặt xuống đất, Chi Liễn làm thế nào cũng không nghĩ ra được mình lại xui xẻo như thế, hai lần liên tiếp đều bị Shabaka bắt gặp.
"Em rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, không biết làm thế này là rất nguy hiểm sao? Nếu không cẩn thận cái chăn bị đứt ra thì sao? Còn nữa, nếu em không nắm vững, người rớt xuống dưới lại bị thương thì như thế nào?"
Shabaka chưa từng lớn tiếng với Chi Liễn như thế, anh vừa nói vừa lay mạnh Chi Liễn.
"Sa.. Shabaka, đau quá. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nanh của Chi Liễn khẽ nhíu lại.
"Đau? Em hành động như thế chẳng lẽ không làm anh đau lòng sao?" Khuôn mặt Shabaka toát lên vẻ bi thương cùng giọng điệu ảo não.
"Shabaka. . . . . ." Chi Liễn chưa từng thấy qua khuôn mặt khổ sở như thế của Shabaka, ánh mắt của anh làm cho cô đau lòng quá.
"Em cứ như vậy không muốn gả cho anh, chẳng lẽ cùng anh ở chung một chỗ làm cho em khổ sở như vậy sao?" Shabaka xoay người, không muốn nhìn về phía Chi Liễn.
"Không, không phải vậy." Chi Liễn lớn tiếng la lên, cô khiến Shabaka đau lòng sao? Cô không phải cố ý.
"Em không cần giải thích nữa. Được, nếu em thật muốn đi. . . . . . Vậy thì đi đi, anh không ngăn cản em nữa."
Shabaka lạnh nhạt nói, giống như quyết định một chuyện bình thường.
"Thế nào?" Shabaka ngẩng đầu lên nhìn về phía Byron, cảm thấy có chút bực tức khi thấy nụ cười đáng ghét kia.
Mấy ngày nay, bởi vì toàn thân đau đớn mà Chi Liễn không cách nào bước xuống khỏi giường. Khẳng định cô sẽ không bỏ trốn nữa nên tâm trạng của Shabaka vô cùng tốt.
Thời gian trước phải ra nước ngoài để báo cho cha mẹ biết việc kết hôn nên giờ chắc họ đang trên đường tới đây. Nhất là cách hôn lễ chỉ còn hai ngày nên có thể nói tất cả mọi việc đã được chuẩn bị đầy đủ chỉ còn chờ đến hôn lễ nữa thôi.
Chỉ là anh không thể giải thích, vì sao đối với chuyện kết hôn này, cha mẹ so với anh còn hưng phấn hơn, nhất là khi nghe anh giới thiệu về Chi Liễn. Thật làm cho người khác cảm thấy nghi ngờ.
“Tôi nghĩ anh nên đi xem vị hôn thê của mình đi, hình như cô ấy lại có ý định gì nữa đấy.” Bộ dạng vui vẻ như đi xem kịch cùng với nụ cười chói mắt của Byron làm cho người chán ghét.
Không nghĩ tới Chi Liễn lại cố chấp như vậy, khi hôn lễ cũng đã đến ngày cử hành mà cô còn muốn trốn lần nữa? Lần trước sau khi chạy trốn cô đã bị anh phạt phải nằm trên giường suốt một tuần, thế nhưng cô vẫn không từ bỏ.
"Đáng chết!" sau khi nghe Byron nói, Shabaka liền nhanh chóng lao ra khỏi thư phòng.
"Tôi cảm thấy Shabaka sớm muộn cũng sẽ bị Chi Liễn làm cho tức điên." Pierre bất đắc dĩ lắc đầu.
"Có lẽ vậy...!! Nhưng. . . . . . Như vậy cũng xem như Shabaka và cô ấy có duyên phận, đúng không?" Vẻ mặt vui mừng của Byron làm cho người ta không thấy được cảm xúc thật của anh.
"Đúng vậy!" Pierre gật đầu tán thành, cầm ly rượu mà Shabaka chưa đụng tới.
--- ------ ------
Hừ! Nếu như Shabaka cho là làm như vậy thì mình sẽ buông tha, vậy anh cũng quá coi thường cô.
Sau một tuần vất vả, rốt cuộc cũng có thể xuống giường, Chi Liễn vui vẻ reo hò.
Shabaka, người đàn ông kia thật quá đáng! Vì không để cho cô chạy trốn, lại dám dùng cái thủ đoạn hạ lưu này! Không sai mà, cô thật sự là không xuống giường được, hơn nữa cũng bị mọi người chê cười!
Chi Liễn ngồi ở trên giường, tay cầm chăn và ga trải giường cột lại với nhau.
"Đáng ghét, hại người ta mất mặt như vậy!" Vừa cuốn chăn lại cô vừa thầm mắng Shabaka.
"Nếu em phải gả cho anh thì không phải là thê thảm à?" Vốn là suy nghĩ cho an toàn của anh nên cô mới chịu rời đi, hơn nữa hiện tại lại thêm một nguyên nhân khác, cô càng phải rời đi.
"Như vậy chắc đã đủ dài!" Cô hài lòng nhìn kiệt tác của mình, thật sự nên khen mình thông minh, còn có phương pháp này để chạy trốn.
Thật là một người đàn ông độc ác, vì không để cho cô chạy trốn, anh khiến cho cô suốt một tuần không cách nào rời khỏi giường, cô còn chưa tính với anh. Vậy mà còn cho thêm bảo vệ canh trước cửa phòng, còn nói cái gì chưa đến ngày kết hôn thì cô không được bước ra khỏi cửa phòng nữa chứ.
Thật là đáng ghét! Dù sao đi nữa thì cô cũng là người được anh mời tới làm khách. Sao lại có thể xem cô giống như tù nhân vậy chứ?
"Tốt, như vậy thì nhất định có thể rồi." Cô đi tới cửa sổ, đem cái chăn dài thả xuống phía dưới.
“Oa! Mình thật kính phục bản thân, vừa đủ dài.“ Nhìn cái chăn dài gần đến mặt đất, Chi Liễn cao hứng vỗ tay
"Như vậy thì không phải có thể ra ngoài sao?" Anh thật quá khinh thường mình. Chi Liễn không nhịn được, thầm mắng Shabaka.
Chi Liễn nhìn xuống đất. Ôi mẹ ơi! Không nghĩ tới từ lầu ba nhìn xuống lại đáng sợ như vậy.
Không nhịn được nuốt nước miếng một cái, "Không được, không thể sợ, mày phải suy nghĩ một chút, nếu như bây giờ không trốn đi sẽ phải gả cho Shabaka, như vậy còn đáng sợ hơn nữa!"
Cô không ngừng động viên bản thân mình, sau đó vỗ nhẹ vào lòng ngực để làm giảm bớt sự hoảng sợ.
"Cứ như vậy. Chỉ cần cẩn thận, chậm rãi leo xuống dưới là được, không cần phải sợ, mày làm được mà." Cô nắm chặt cái chăn trên tay, dùng hai chân kẹp chặt lại.
"Không được hoảng sợ!" Khuôn mặt trắng bệt, Chi Liễn phát hiện cái chăn vì mình mà không ngừng chuyển động.
"Hiện tại. . . . . . Hối hận cũng không kịp rồi." Cô leo xuống được nhưng không chắc có thể leo ngược lên lại.
Xem ra phải đánh cược một phen rồi. Cô cố hết sức đem tay di chuyển xuống dưới một chút, sau đó lại đổi sang tay khác, còn hai chân thì cố bám chặt cái chăn.
Cứ như vậy, Chi Liễn mất hai mươi phút mới xuống được mặt đất.
Khi hai chân vừa giẫm tới mặt đất thì toàn bộ nỗi sợ hãi trong lòng đều giảm xuống.
"Làm được rồi? Mình cuối cùng cũng làm được!" Cô vui mừng lớn tiếng hoan hô, nhưng rồi lại nhớ tới như vậy sẽ khiến cho người khác chú ý nên cô vội vàng im lặng.
Cô dũng cảm hơn rồi! Ha ha ha! Lần sau gặp được Vân Vi nhất định sẽ nói cho chị ấy biết.
Được rồi! Kế tiếp chính là nghĩ cách đi ra khỏi cửa chính. Cô còn nhớ rõ cái nơi mà có chó dữ bảo vệ kia…
"Làm thế nào đi ra ngoài đây?" Cô chăm chú suy nghĩ.
"Trực tiếp đi thẳng ra ngoài, em nghĩ sao?" Một thanh âm đề nghị vang lên ở bên tai cô.
"Trực tiếp đi ra ngoài? Đúng vậy! Mình chỉ cần nói là Shabaka cho mình đi ra ngoài như vậy sẽ không có người dám ngăn cản rồi." Chi Liễn vui mừng hoan hô, cô thật là quá thông minh.
"Cám ơn ngươi nha. . . . . . A!" Vừa quay đầu lại cô liền nhìn thấy người đàn ông đáng sợ này.
"Sa. . . . . . Shabaka?"
Cô trợn mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Hai mắt của anh như hai ngọn lửa lớn khiến cho người khác phải hoảng sợ.
"Em dựa vào cái này mà leo xuống?" Shabaka khoanh tay lại, chỉ vào cái chăn đang treo ở bên cửa sổ.
"Em, em. . . . . . Ách. . . . . ." Cúi mặt xuống đất, Chi Liễn làm thế nào cũng không nghĩ ra được mình lại xui xẻo như thế, hai lần liên tiếp đều bị Shabaka bắt gặp.
"Em rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, không biết làm thế này là rất nguy hiểm sao? Nếu không cẩn thận cái chăn bị đứt ra thì sao? Còn nữa, nếu em không nắm vững, người rớt xuống dưới lại bị thương thì như thế nào?"
Shabaka chưa từng lớn tiếng với Chi Liễn như thế, anh vừa nói vừa lay mạnh Chi Liễn.
"Sa.. Shabaka, đau quá. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nanh của Chi Liễn khẽ nhíu lại.
"Đau? Em hành động như thế chẳng lẽ không làm anh đau lòng sao?" Khuôn mặt Shabaka toát lên vẻ bi thương cùng giọng điệu ảo não.
"Shabaka. . . . . ." Chi Liễn chưa từng thấy qua khuôn mặt khổ sở như thế của Shabaka, ánh mắt của anh làm cho cô đau lòng quá.
"Em cứ như vậy không muốn gả cho anh, chẳng lẽ cùng anh ở chung một chỗ làm cho em khổ sở như vậy sao?" Shabaka xoay người, không muốn nhìn về phía Chi Liễn.
"Không, không phải vậy." Chi Liễn lớn tiếng la lên, cô khiến Shabaka đau lòng sao? Cô không phải cố ý.
"Em không cần giải thích nữa. Được, nếu em thật muốn đi. . . . . . Vậy thì đi đi, anh không ngăn cản em nữa."
Shabaka lạnh nhạt nói, giống như quyết định một chuyện bình thường.
/18
|