Cô Nàng Xinh Đẹp Ngọt Ngào

Chương 7

/9


Editor: Khưu Uy Uy

Hôm sau, Luyến Thiên vừa mới bước vào phòng làm việc, liền nghe thấy tiếng mọi người xôn xao bàn luận,cô không hiểu, đi thẳng đến chỗ ngồi mới hiểu ra.

Cũng khó trách mọi người có loại phản ứng đó, một bó hoa hồng to, giản lược bớt đoán chừng hơn ngàn đoá không nói, hoa hồng đỏ xen lẫn hoa trắng hiếm có, giá trị không hề rẻ.

Hoa này là ai tặng vậy? Cô nghĩ cũng biết. Luyến Thiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc của Vân Phi Dương.

Cô cố sức nâng bó hoa lên, cả người hoàn toàn bị che giấu trong biển hoa, vì vậy cô dùng chân đạp một cái, đá tung cửa, sau đó vứt hoa trên mặt đất.

“Em làm gì vậy?” Vân Phi Dương nhìn cô, rồi lại cúi đầu vội vàng đọc tài liệu.

“Bó hoa này trả anh.”

“Em cho rằng anh tặng sao?” Anh ngẩng đầu nhìn cô.

Đôi mắt anh lấp lánh có hồn giống như có thể nhìn thấu người ta mọi lúc mọi nơi, hơn nữa còn có nụ cười nửa miệng,

Cô nhếch môi, quay mặt đi nói: “Không phải anh thì là ai, có ai rảnh rỗi như anh đâu, ngại tiền nhiều, thật lãng phí.”

Vân Phi Dương cười. “Ha ha ha ha, em nhầm rồi. Anh rất vui vì hiếm khi chúng ta cùng ý nghĩ, Vân Phi Dương anh lớn như vậy, đã từng mua gì không thể đếm hết; nhưng không mua hoa, đừng nói bó hoa lớn như thế, ngay cả một bông cũng không. Nhưng —— nếu em nói anh biết, có lẽ anh sẽ mua.”

Bị anh nhìn chằm chằm, tim Luyến Thiên đập thật nhanh, nhưng cô còn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. “Ai biết chứ? Cái này rốt cuộc là ai tặng……….”

Vân Phi Dương đứng lên, không nói gì, giơ thẳng chân, đá bó hoa vào góc tường.

“Này, anh làm gì vậy?”

“Để ở đây quá chiếm diện tích, để anh gọi người vứt đoá hoa này đi.” Anh lại có dáng vẻ hợp tình hợp lý. Luyến Thiên kinh ngạc nhìn anh. “Đây là hoa tặng em, hơn nữa vẫn chưa biết người tặng là ai, anh lại ——"

“Có người thích em, yêu em, không ngoài ý nghĩ của anh; thế nhưng cũng không chứng tỏ họ có thể quang minh chính đại theo đuổi em như vậy. Anh cho phép họ tặng hoa đã là cực hạn, nếu muốn tiến thêm một bước, thì đừng nghĩ. Cho nên người nào tặng cũng không quan trọng, hơn nữa căn bản chưa cần thiết phải biết.” Anh nói ngắt lời cô.

Vân Phi Dương nói như thế, Luyến Thiên vừa kinh ngạc vừa tức giận, đôi mắt sáng trừng trừng giống như chuông đồng.

“Luyến Thiên em đừng quên, em từng nói trước rất nhiều người, chính em đã hứa như vậy.”

“Em…….” Cô nhất thời cứng họng.

Vân Phi Dương đi đến trước mặt cô, ngắm nhìn cô nói: “Đồng ý với anh, đừng giận anh được không? Em có biết khi đó anh vui sướng nhường nào không, lúc đó anh biết trong lòng em không chỉ có anh,hơn nữa còn đăt anh ở vị trí quan trọng nhất thì anh rất rất vui.”

Anh nói nhỏ, từng chữ từng chữ khắc sâu vào đáy lòng Luyến Thiên, cô rũ hàng mi như quạt lông, nghĩ thầm: Cho dù biết thì thế nào? Anh vẫn là anh, em vẫn là em, chúng ta mãi mãi không sống cùng một thế giới.

“Đừng nói nữa!”

“Tại sao đừng nói, chẳng lẽ hôm qua anh nói với em nhiều như vậy, em vẫn không tin anh sao? Anh không phủ nhận, anh từng có một khoảng thời gian phong lưu, nhưng khi đó chưa biết em; bây giờ, anh đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với họ. Thực ra, họ đã sớm biết anh không có tình cảm với họ, đây đã là quy tắc không thể thay đổi của trò chơi từ lâu rồi. Mãi cho đến khi gặp em….” Anh ý vị sâu xa thở dài.

“Luyến Thiên, tin anh được không? Anh chưa bao giờ hối hận về việc mình đã làm, trừ việc này —— thật đó.” Ánh mắt Vân Phi Dương nóng rực, làm cô rung động mạnh.

Tại sao cô không rõ chứ? Cô muốn vùi đầu vào ngực anh cỡ nào, bất chấp tất cả chấp nhận anh, nhưng cô biết —— không thể, thật sự không thể.

Luyến Thiên xoay người, cố tươi cười nói: “Đừng lãng phí thời gian với em, hai chúng ta căn bản không thể, coi em như bạn bè đi! Làm bạn, không phải có thể gặp nhau nhiều hơn, còn có thể vui vẻ cùng nhau hơn sao? Hơn nữa Tư Dĩnh đối xử với anh tốt vậy, còn xứng đôi với anh, anh đừng bao giờ phụ lòng người ta.”

“Tư Dĩnh? Anh chỉ xem cô ấy như bạn bè.”

Luyến Thiên nhìn anh một cái, chán nản nói: “Nếu như là bạn bè mà có thể nói năng, đụng chạm thân mật như vậy, vậy thì —— chỉ sợ bạn bè cũng không thể.”

“Đụng chạm thân mật? Đụng chạm thân mật gì chứ?” Vân Phi Dương cau mày.

Không có sao? Luyến Thiên cười khổ tỏng lòng, ngoài mặt cô hào phóng đối với Nhậm Tư Dĩnh, tuy nhiên cô biết, mình không thể xoá đi sự tồn tại của Tư Dĩnh trong lòng. Đặc biệt lần này Vân Phi Dương vì cô mà bị thương, hôm sau Tư Dĩnh tới thăm, bảo cô không nghi ngờ, đó mới là lừa gạt mình.

Cô buột miệng nói: “Thôi, em không quan tâm anh làm gì, bạn bè bình thường cũng được, bạn trai bạn gái cũng được, tóm lại không hề liên quan tới em.” Quyết định buông xuôi tất cả, nhưng nghĩ đến, nói đến, tim còn đau ê ẩm.

“Tại sao em có thể mặc kệ chứ? Coi như mọi người trên thế giới không để ý, đều không để ý anh, Lê Luyến Thiên em không thể mặc kệ anh, em nghe chưa? Anh nói lẫn nữa, như anh đã nói, Tư Dĩnh chỉ là bạn anh, nếu em thật sự để ý, anh có thể vì em, đồng ý với em không bao giờ gặp cô ấy nữa.” Vân Phi Dương kích động giữ bả vai cô, ánh mắt sâu xa chân thành mà đầy tình cảm mãnh liệt.

Anh tỏ tình nồng nàn như đã bắt được lòng Luyến Thiên, khiến cô không khỏi nước mắt doanh tròng.

“Đừng lừa gạt mình nữa được không? Em hiểu lầm anh và Tư Dĩnh, để ý những chuyện này, liền chứng tỏ em rất quan tâm anh, làm sao em có thể thoải mái nói xem anh như bạn bè?”

Luyến Thiên cắn môi.

“Em có biết khi anh nhìn thấy bọn người xấu đó muốn chạm vào em thì anh tức giận thế nào không? Nhưng lại hối hận tại sao chỉ vì mấy câu nói của em liền đánh trống lùi đường, để cho em đi một mình? Nếu không cứu được em, đời này anh sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho mình. Vì vậy, từ nay trở đi, anh quyết định, từ nay về sau, mặc kệ em nói gì, anh đều không để em bỏ đi, em biết không? Vĩnh viễn không.”

Anh nhìn cô, trong mắt tràn đầy thâm tình cùng lưu luyến, bảo Luyến Thiên cự tuyệt thế nào đây. Nhưng…. Nhưng cô thật sự có thể chấp nhận tình cảm của anh sao?

“Phi Dương….. Em thừa nhận em yêu anh, nhưng…. Nhưng như vậy thì sao chứ? Anh và em là hai người của hai thế giới khác nhau; tựa như hai đường thẳng song song, mãi mãi không bao giờ giao nhau, càng không thể có bất kỳ kết quả nào.”

“Tại sao?”

Vân Phi Dương kích động, Luyến Thiên lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. “Không thể nào —— thật sự không thể đâu.” Cô chậm rãi lắc đầu.

“Hãy tin em, hôm nay anh nói yêu em, có thể do xúc động, nhưng mấy ngày nữa, có lẽ mười ngày, hai mươi ngày, anh sẽ dần dần quên đi. Thời gian sẽ chữa lành mọi thứ, không bằng bây giờ để em mang theo ký ức tốt đẹp của anh và em rời đi; như vậy Lê Luyến Thiên em cả đời yêu anh, mãi mãi cảm thấy hạnh phúc, sẽ không bời vì một ngày trong tương lai, anh chợt thay lòng đổi dạ mà khóc lóc.”

“Sao em lại nghĩ như vậy, rốt cuộc em muốn anh làm gì mới chịu tin anh ——“

Cô cắt đứt lời anh. “Không cần làm gì cả, chỉ cần anh buông tay.”

Vân Phi Dương sửng sốt, ngay sau đó kiên quyết nói: “Thôi, tuỳ em nói gì, nghĩ gì cũng được. Dù sao anh không để em bỏ anh.” Vừa nói xong, thái độ anh rất thoải mái mà an nhàn.

“Anh ——“ Luyến Thiên cho rằng cô nghe nhầm.

“Anh sẽ dùng hành động chứng minh em sai rồi.”

Thấy Vân Phi Dương cố chấp như vậy, Luyến Thiên chỉ có thể cho anh biết tất cả. “Được rồi, em sẽ dẫn anh đi đến một nơi; sau đó, nếu muốn tốt cho em, anh sẽ để em đi.”

Một buổi chiều nắng ấm, ánh mắt trời rực rỡ chiếu sáng rõ những phần mộ trên núi, khiến người ta nhìn thấy hơi rợn người.

Dọc đường đi, Luyến Thiên hầu như không nói chuyện, thái độ nghiêm trang khác lạ. Cho đến khi xe không thể đi lên nữa, phải xuống xe đi dọc theo con đường mòn, cô mới mở miệng nói: “Năm em mười tuổi, ba em vì tai nạn xe mà qua đời, nơi này, là một trong những nơi em hay tới nhất.”

Luyến Thiên thành thạo đi qua mấy con đường nhỏ khác nhau, vừa đi vừa nói: “Anh có thấy nơi này đáng sợ không? Lúc đầu em cũng thấy vậy, nhưng lâu sau, lại cảm thấy nơi này, có cảm giác yên lặng thanh bình riêng biệt, hơn nữa khi em làm việc mệt mỏi, luôn thích tới nơi này một lát.”

Cô nói tiếp: “Sau khi lên năm hai trung học, em liền vừa học vừa làm, lên đại học, ban ngày hay buổi tối công việc đều bận rộn. Em tự nói với mình, chờ khi tiết kiệm đủ tiền, nhất định phải nhanh chóng một căn phòng đưa mẹ đến ở, em không hy vọng dựa vào người đàn ông kia.”

“Người đàn ông kia?”

Luyến Thiên nhìn anh, sau đó dừng lại trước một mộ bia u tĩnh.

“Đây là ba em, mặc dù không phải ba ruột, nhưng ông ấy rất thương em, cưng chiều em, yêu em, đến bây giờ em vẫn nhớ. Gia đình em không khá giả, nhưng chỉ cần em nói, có khó đến mấy ông ấy cũng nghĩ cách làm em vui. Ông ấy từng nói đùa: “Thiên Thiên, có lẽ ba già quá rồi, không có cách bay lên trời lấy sao cho con, nhưng con muốn thứ khác, ba cũng sẽ nghĩ cách”. Ông ấy là người như vậy, có lẽ rất bình thường, có lẽ năng lực không đủ, không có cách kiếm nhiều tiền, nhưng ông ấy yêu em, yêu mẹ em, ông ấy còn nói có thể dùng cả tính mạng ông bảo vệ ba người nhà em.” Cô vừa nói vừa nhặt một chiếc lá trên đất.

Một lát sau, Luyến Thiên đứng lên, quay đầu nhìn Vân Phi Dương, trong mắt đầy đau thương. “Anh biết không? Mặc dù em không phải con gái ông ấy, cho dù ông ấy biết mẹ em yêu người khác, nhưng ông ấy vẫn quý trọng chúng em. Mình không nỡ ăn, không nỡ mặc, tiết kiệm được tiền, thì mua quần áo mới cho em và mẹ, ăn ngon. Cho nên em biết người đàn ông kia là ai, cũng biết mình không nên vì vậy mà căm thù ông ấy; nhưng chỉ cần nghĩ đến ba em, em không có cách tha thứ cho người đàn ông kia.”

“Đều đã qua rồi, không phải sao?” Vân Phi Dương cố gắng an ủi cô.

Luyến Thiên nghe xong càng kích động. “Không, đó không phải quá khứ. Sau khi ba chết không lâu, người đàn ông đó liền xuất hiện, mang theo tiền, mang theo ưu thế của ông ta trở về bên mẹ. Lúc đầu em không biết, còn cho rằng ba để lại tiền để em và mẹ sống qua ngày; cho đến một ngày sau khi tan học, thấy được tất cả, em mới biết sự thật. Từ đó em không xin mẹ tiền nữa, em làm ở tiệm ăn nhanh; lễ mừng năm mới thì ăn mừng cùng mọi người ở đó, em còn ham tiền lương gấp đôi, cả đêm làm ở trạm xăng dầu.”

Vân Phi Dương thở dài, nghĩ thầm, thì ra đây chính là nguyên nhân Luyến Thiên tiết kiệm như thế.

Đột nhiên, Luyến Thiên hỏi anh: “Anh có cảm thấy em rất vô tình không?”

Vân Phi Dương sửng sốt, sau đó lập tức nói: “Sao em lại vô tình chứ? Anh chỉ muốn nếu anh gặp em sớm hơn, như vậy………..” Anh ý tứ hàm xúc nhìn cô, trong mắt tràn đầy thương tiếc.

“Anh đừng nghĩ như vậy, nếu biết sớm hơn, em sẽ càng ghét anh hơn, tuyệt đối không ——"

“Tuyệt đối không yêu anh.” Vân Phi Dương cười khổ.

Mặt Luyến Thiên như bị phỏng, tâm tình vốn nặng nề trong nháy mắt được thả lỏng, cố tình ho mấy tiếng, một mặt che giấu xấu hổ ngượng ngùng, mặt khác điều chỉnh suy nghĩ lần nữa.

“Anh biết tại sao em nói như vậy không?”

Vân Phi Dương lắc đầu, vốn định mở miệng an ủi cô, nhưng nghĩ lại, nếu cô vì vậy mà không nói tất cả mọi chuyện, vậy thì mãi mãi không biết khúc mắc của cô, cô cũng không thể nào thật sự thoái mái mở lòng với anh.

“Người đàn ông kia có rất nhiều tiền, nhiều tiền đến mức nào, em cũng không biết, thật ra cũng không muốn biết. Em chỉ nghe qua rằng ban đầu ông ta và mẹ là một đôi, nhưng vì mẹ xuất thân bình thường, là một người dân nhỏ bé, cho nên nhà ông ta tìm mọi cách ngăn cản, cuối cùng đương nhiên họ thành công. Cho nên sau khi ông ta cưới một cô gái xinh đẹp giàu có, mà mẹ em bởi vì mang thai em, không thể không lấy ba em.” Cô nhìn Vân Phi Dương, không nói nữa.

“Cho nên em nhất quyết cho rằng anh cũng như vậy, cuối cùng sẽ phụ lòng em?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Ngu ngốc như mẹ em, người đàn ông kia vì gia đình phản đối mà chia tay với bà ấy, bà ấy lại nhớ mãi không quên. Khi còn bé em không hiểu, tại sao mẹ em luôn khóc, không có vẻ mặt hạnh phúc. Về sau em mới biết cũng vì ông ta, cho nên biết rõ người đàn ông kia là ai, em vẫn ghét ông ta, có thể nói là hận; nếu không phải vì ông ta, mẹ và ba sẽ hạnh phúc, mẹ cũng không trở nên tiều tuỵ như thế.”

“Nhưng nếu như không có ông ấy, cũng sẽ không có em, hơn nữa cuối cùng ông ấy vẫn là………..”

Luyến Thiên tức giận cắt đứt lời anh. “Cuối cùng………. Mẹ em nghĩ như vậy, anh cũng nghĩ như vậy, nhưng em hận ông ta chính vì điều này; sau khi cưới người khác, mấy năm sau quay lại tìm mẹ và em, đây là cái gì chứ? Gọi thì tới, đuổi thì đi? Năm đó ông ta không có dũng khí ở cùng mẹ em, thà để mẹ em mang thai em lấy một người khác; ông ta không hề có tư cách, cũng chưa từng có tư cách…… làm ba em.” Nói đến đây, Luyến Thiên không nhịn được trong lòng xúc động, nước mắt đầy mắt, nhưng cô vẫn cố nhịn không để nó rơi xuống.

Vân Phi Dương thương tiếc vươn tay ra, ôm cô vào lòng.

“Muốn khóc, vậy hãy khóc một trận đi…..”

“Không……. Em sẽ không khóc vì ông ta…… Không đâu. Ba em đã mất, người ba em yêu thương đã mất, tuyệt đối không phải ông ta…… Em không thể thừa nhận.” Cô đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Bây giờ anh đã biết rồi! Muốn tốt cho em, mau buông tay đi, em không muốn tái diễn lịch sử lần nữa.”

“Em không tin anh sao?”

Luyến Thiên cười khổ nói: “Em tin năm đó người đàn ông kia cũng hứa như vậy với mẹ em, nhưng kết quả thì sao? Em không muốn ngu ngốc như vậy, cả ngày chờ đợi, lấy nước mắt rửa mặt, làm tổn thương mình cũng làm tổn thương người khác. Anh biết ba em yêu mẹ cỡ nào không? Nhưng…. Vậy thì có ích lợi gì?”

Vân Phi Dương thở dài, anh biết, bây giờ nói cái gì cũng dư thừa, vì vậy anh cũng không phản bác nữa, nhưng trong lòng lại âm thầm hạ một quyết tâm trọng đại.

Đang đi xe, Vân Phi Dương đột nhiên nói: “Em có mang chứng mình thư và con dấu không?”

Luyến Thiên sửng sốt, nghi ngờ nói: “Chứng minh thư của em luôn để trong ví, em nghĩ, chắc chắn có mang. Anh hỏi làm gì?”

Anh nhìn đồng hồ đeo tay, lẩm bẩm nói: “Chắc bây giờ trụ sở hộ chính vẫn chưa tan làm ——"

“Trụ sở hộ chính?”

Vân Phi Dương cười sáng lạn. “Kết hôn đi! Mặc dù anh thấy cách này hơi nhanh, nhưng chỉ cần có thể làm em tin anh, an tâm, anh đều thích. Về hôn lễ, chúng ta có thể tốn chút thời gian chuẩn bị, anh không muốn cho em cảm giác tuỳ tuỳ tiện tiện gả cho anh.”

“Cái gì? Gả cho anh ——" Luyến Thiên kinh hãi.

“Đúng, chúng ta đăng kí trước. Về người làm chứng, có thể hỏi những người làm ở trụ sở hộ chính, đây là chuyện vui, anh tin họ sẽ rất vui lòng.”

“Đăng ký? Ý anh là ——"

“Không sai, hôm nay đi, anh Vân Phi Dương muốn lấy em Lê Luyến Thiên làm vợ, dù sao chỉ cần hoàn thành thủ tục, trên danh nghĩa, anh và em chính là vợ chồng. Em cũng không cần lo lắng sẽ có người ngăn cản chúng ta nữa; từ nay về sau anh sẽ làm em hạnh phúc, không bao giờ uất ức đau lòng.” Anh nhìn cô, trong mắt đầy ý cười.

“Anh nói đùa à ——" thái độ Luyến Thiên có vẻ lưỡng lự mà không dám tin.

Vân Phi Dương chỉ phía trước. “Em xem, đây không phải trụ sở hộ chính sao? Lấy con dấu và chứng minh thư đi.”

“Không, anh không thể làm như vậy.” Luyến Thiên phản ứng bản năng cự tuyệt.

“Tại sao? Chẳng lẽ em cho rằng như vậy rất qua loa? Hay muốn anh mua nhẫn trước ——"

Cô cắt đứt lời anh: “Không phải, không phải như thế, em……….” Lông mày Luyến Thiên nhíu chặt, không phải cô quyết định rời đi sao? Thế nào vào lúc này lại trở thành như vậy? Anh và cô thật sự có thể ở cùng nhau sao?

“Đừng rời xa anh, anh không thể chịu được nếu em động một chút nói muốn rời xa anh. Chỉ có như vậy, anh mới có thể an tâm để em bên cạnh mình, danh chính ngôn thuận đuổi hết ruồi nhặng vây lượn quanh em.”

“Vậy người nhà anh thì sao? Bọn họ sẽ đồng ý chứ?” Luyến Thiên vẫn chưa tin.

Vân Phi Dương hắng giọng cười. “Là anh cần em, không phải họ; họ đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, anh nhất định muốn em.”

Sau đó, anh chân thành nói: “Nếu như mất em, thì có cả thế giới, cũng không có ích lợi gì.”

“Nhưng không chuẩn bị chút nào.” Trong lòng cô vẫn còn hoài nghi lo lắng.

“Chứng minh thư, con dấu, không phải đều có rồi sao? Còn có chúng ta hai người ở trong cuộc, em còn cần chuẩn bị cái gì.”

Luyến Thiên ấp a ấp úng nói: “À…. Em còn chưa nói cho mẹ biết………..”

Vân Phi Dương nhanh chóng lấy di động từ trong túi quần ra. “Em gọi nói cho bà ấy biết đi.”

“Này…….. Còn có……….” Cô có cảm giác không ổn.

Trên mặt Vân Phi Dương hiện lên nụ cười quỷ quyệt. Sau đó bất ngờ ôm lấy Luyến Thiên, rồi nói lớn: “Hôm nay tôi Vân Phi Dương muốn lấy Lê Luyến Thiên làm vợ, hi vọng mọi người ở đây, mặc kệ nam nữa già trẻ, mọi người có thể chúc phúc cho chúng tôi không?” Không ngờ Vân Phi Dương bỗng nhiên làm vậy, Luyến Thiên ngây ngẩn, đồng thời, mọi người trên phố vốn vội vàng đi lại cũng đều dừng bước.

“Bọn họ làm gì vậy?”

“Không nghe thấy sao? Anh ta đang cầu hôn đó!”

Mọi người kinh ngạc, tiếng vỗ tay của người đi đường vang lên, dù sao cầu hôn công khai ngoài đường như vậy, phải có dũng khí vô cùng lớn mới làm được.

Vân Phi Dương vốn cực kỳ tuấn lãng, hơn nữa trong lòng còn có Lê Luyến Thiên thẹn thùng động lòng người, hai người sống sờ sờ rất giống một đôi tuấn nam mỹ nữ đang quay quảng cáo; nhưng mà bọn họ tình cảm, ngọt ngào không thể là đang tuyên truyền quảng cáo. Vì vậy mọi người kinh ngạc lại kinh ngạc, nhưng không hẹn mà cùng nhau vỗ tay.

“Cám ơn, cám ơn.” Anh cúi đầu nói bên tai Luyến Thiên. “Bây giờ em còn lo lắng gì không? Chúng ta có rất nhiều người chứng kiến đó!”

Tại bị nhiều người nhìn chằm chằm, Luyến Thiên hận không có cái lỗ trên đất để chui vào. Nhưng trong lòng mặc dù oán hận sự lỗ mãng của anh, nhưng cảm giác ngọt ngào cùng hạnh phúc lại làm cô rơi lệ.

Vào giờ phút này, cô hoàn toàn tin tưởng anh yêu cô không hề giả dối.

Mặc dù hai người đã đăng ký kết hôn, nhưng Luyến Thiên vẫn hy vọng ba mẹ hai bên chứng kiến, cử hành một hôn lễ công khai; hơn nữa cô cũng kiên quyết, trước đó, hai người phải duy trì mối quan hệ như trước, không thể vượt qua, đồng thời cũng không nói cho ai biết.

“Em chắn chắn chỉ muốn làm thư ký của anh sao?” Hiện tại, mặc dù Luyến Thiên tươi cười nhẹ nhàng, nhưng không cho anh quá thân mật với cô, điều này khiến anh hơi không vui.

Vân Phi Dương suy nghĩ một lát lại ôm cô vào lòng, sau đó hôn lên đôi môi hồng hồng mà kiều diễm của cô, hung hăng tàn sát một phen.

“Anh đã nói rồi, kể từ khi ba mẹ giao công ty Vân thị cho anh xử lý, họ đã đi đâu anh cũng không rõ, muốn liên lạc với họ, cần một chút thời gian. Điều này cũng chứng tỏ, chỉ cần anh quyết định, họ sẽ không can thiệp.” Anh từ từ tiến tới gần cô.

Mái tóc dài của Luyến Thiên bay bay, cô xoay người, nhịn cười nói: “Em mặc kệ, nếu như ngay cả chuyện đó anh cũng không thể tôn trọng em, vậy thì ly hôn, cũng rất đơn giản mà.”

Làm sao cô không biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì, chỉ cần nhìn đôi mắt nóng rực, trong đó có khát khao cùng dục vọng, cũng đủ để cô nhìn chăm chú đến tim nhảy lên; nhưng mặc dù như thế, cô phải kiên trì, cô cũng không muốn người ta coi thường Lê Luyến Thiên cô.

"Luyến Thiên em........"

"Đừng nói nữa." Cô vươn tay ngăn anh lại, ngăn cản anh áp vào lần nữa.

Đột nhiên, đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.

Luyến Thiên không để ý tới anh nữa, tự mình bấm phím, nhẹ nói: "A lô, phòng làm việc của Tổng giám đốc xin nghe, xin hỏi có chuyện gì không?"

"Cái gì? ! Lại đưa tới!" Vừa nghe xong, Luyến Thiên không khỏi bật thốt lên kêu thành tiếng.

"Lại là cái tên nhàm chán đó đưa tới 1000 đóa hoa hồng?"

Luyến Thiên nhìn Vân Phi Dương rồi gật đầu.

"Ha ha he he, người kia nếu biết người mà anh ta sống chết theo đuổi, đã là vợ của Vân Phi Dương anh, không biết nghĩ như thế nào? Còn có lá gan tiếp tục tặng 1000 đóa hoa hồng không." Vân Phi Dương có vẻ cực kỳ hả hê.

Luyến Thiên lườm anh một cái, tức giận nói: "Anh có vẻ thật cao hứng!" Mặc dù

đến bây giờ không biết là ai tặng hoa, nhưng mắt thấy hoa có giá trị xa xỉ như vậy lại nhiều lần đưa tới, sau đó lại bị Vân Phi Dương làm như đồ bỏ đi, cô thật đau lòng cho những đóa hoa kia; có thể nói là đau lòng cho khoản tiền kia, trực giác cho rằng đối phương không nên bỏ phí của trời như vậy.

“Dĩ nhiên là anh cao hứng, chứng minh ánh mắt của anh không tệ, em quả thật

là người đáng giá để người ta làm như vậy." Vân Phi Dương nhìn Luyến Thiên, trong ánh mắt có vui vẻ, tự phụ, kiêu ngạo cùng hài lòng.

Khuôn mặt cô đỏ lên, lầu bầu oán giận."Cũng không thể lãng phí." Nhưng trong lòng thì rất ngọt ngào.

"Em thấy không cần vứt bỏ, đưa về tiệm bán hoa; hoặc là đưa cho người khác cũng được, nếu không thật sự rất lãng phí !"

"Không được, mặc dù anh cho là có người yêu thích em, là chuyện rất đương nhiên, nhưng tuyệt đối không đồng ý cho bọn họ theo đuổi em. Nếu hoa không ném đi, rất dễ dàng làm cho người ta lầm tưởng sẽ có một chút hi vọng, đây là chuyện anh tuyệt đối không cho phép." Anh nói hết sức kiên quyết.

"Đây là cái lý luận gì?" Luyến Thiên cau mày, vừa mới bắt đầu, cô chỉ đơn giản cho rằng đối phương lãng phí tiền, mà căn bản không nhớ đến ý nghĩa đại biểu khi tặng hoa hồng.

"Thế nhưng em đã nói với Oánh Hoa, nếu đối phương lại tặng, thì đưa cho cô ấy toàn bộ."

"Vậy sao?" Vân Phi Dương hình như khá xem thường.

Luyến Thiên thật cao hứng nói: "Anh không phải biết Oánh Hoa rất giỏi, cô ấy biết làm hoa khô đó. Nhiều hoa như vậy, nhất định là làm không tệ; cô ấy nói chỉ cần em có hứng thú, cũng có thể dạy em. Mặc dù từ trước đến giờ chân tay em đều vụng về, nhưng nhiều hoa như vậy, coi như thất bại mấy lần, em muốn cũng, không sao cả........."

"Làm thành hoa khô?" Vân Phi Dương nhìn ánh mắt của cô có chút kỳ quái.

Cô lại hoàn toàn không phát hiện sự khác thường của anh, ngược lại càng nói càng cao hứng. "Đúng vậy, những đóa hoa này có thể để cực kỳ lâu."

"Cực kỳ lâu?"

Luyến Thiên hưng phấn gật đầu! Bởi vì cô nghĩ, như vậy, không làm được có thể mang tới chợ bán, như vậy thì coi là bán không được, cũng không sợ hoa héo rồi không ai muốn.

"Em muốn đem hoa người khác tặng cho em mà giữ gìn vĩnh viễn?" Đây không phải giống như để mơ ước của người yêu Luyến Thiên, bất cứ lúc nào cũng đặt ở bên người Luyến Thiên sao?

Anh không khỏi bật thốt lên nói: "Cái này làm sao có thể?"

"Anh cho là em làm không được sao? Em biết rõ là mặc dù tay nghề của em không tốt, trước kia ở nhà, mẹ đan len thay em; nhưng làm hoa khô là kỹ thuật kiếm tiền. Chỉ cần làm tốt, có thể tăng một khoản thu, nói gì thì em cũng phải học được. Anh càng không tin, em càng phải thử một chút, em cũng không tin, bây giờ em còn chậm tay chậm chân như vậy." Luyến Thiên hiểu lầm ý tứ của anh.

Vân Phi Dương vừa nghe, đầu tiên là kinh ngạc một hồi, tiếp theo là cười to.

"Chẳng lẽ làm hoa khô lại khó khăn như vậy? So với đan len còn khó hơn sao? Xem ra, anh phải hỏi Oánh Hoa."

"Thì ra. . . . . . Thì ra em đang nghĩ làm thành hoa khô bán lấy tiền?"

Anh quả thật cười đến mức sắp không thể đứng dậy.

"Chẳng lẽ hoa khô không thể bán lấy tiền sao? Không thể nào! Nhớ ở chợ đêm em đã nhìn thấy người khác bán mà." Mặt cô vẫn ngây thơ.

"Không nghĩ tới vợ của Vân Phi Dương anh còn muốn đi ra ngoài bán hoa khô kiếm tiền." Anh cố ý trêu chọc mình.

"Vợ của anh?" Luyến Thiên không hiểu ý.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Vân Phi Dương thoáng cười, mắt đẹp khiến tâm hồn người ta rung động.

Gương mặt cô nóng lên trong nháy mắt, tim nhảy, sau đó nhỏ giọng kháng nghị."Không thể nhắc lại , mà ba mẹ hai bên còn chưa đồng ý. . . . . ."

"Em đó. . . . . ." Nhìn mặt cô thẹn thùng, dung nhan đẹp đẽ bởi vì tình yêu làm dịu mà xinh đẹp đỏ hồng. Gương mặt mềm mại của cô xinh tươi như hoa hồng, khiến anh khống chế không nổi dục vọng sôi trào lần nữa ; không nói gì

nữa mà một tay ôm cô vào lòng, lại gần má phấn của cô, thăm dò phiến môi thơm làm cho người ta mơ màng .

"Luyến Thiên. . . . . .Anh muốn em thuộc về anh. . . . . ." Khi hơi thở anh nặng nề mà nồng hậu đánh úp về phía Luyến Thiên thì lòng của cô cũng không nhịn được mà cuồng loạn, cả người không tự chủ được mà xụi lơ trong tình yêu sâu nồng của anh.

Nhưng mà, thật vừa đúng lúc, đang lúc này vang lên một trận tiếng gõ cửa.

Giọng anh khàn khàn gầm nhẹ: "Đừng quan tâm."

Nhưng, tiếng gõ cửa cũng không thức thời mà kéo dài.

Luyến Thiên mặt hồng tim đập mà đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: "Còn nhiều thời gian."

Trong lòng Vân Phi Dương thở dài, tất cả bất mãn đều dời về phía người gõ cửa.

Cửa vừa mở ra, giọng anh khác thường."Ai?"

"Ngoại trừ em ra thì còn có ai." Oánh Hoa cười nhẹ nhàng mà xuất hiện trước mặt bọn họ.

Vân Phi Dương tức giận nói: "Thật không biết từ lúc nào mà hai người biến thành tiêu bất ly mạnh, mạnh bất ly tiêu*."

*:

" Mạnh Bất Ly Tiêu" , hoặc là" Tiêu Bất Ly Mạnh" xuất phát từ 《 Dương gia tướng 》, tiêu, mạnh chỉ đích thị Dương Duyên Chiêu ( Dương Lục Lang ) bộ hạ lưỡng Viên đại tướng Tiêu Tán cùng Mạnh Lương , hai người là kết nghĩa huynh đệ, thường như hình với bóng . sử dụng sau này so với dụ hai người quan hệ phi thường thân thiết, tình cảm thâm hậu.

"Anh Vân, em tới không đúng lúc phải không?" Kể từ khi cô chặt đứt ý niệm đối với Vân Phi Dương vì Luyến Thiên, cứ gọi anh như vậy.

Luyến Thiên cười lắc đầu."Cậu đừng nghe anh ấy." Mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt lưu chuyển, cũng là tình yêu nhộn nhạo; tôn lên gương mặt ửng đỏ, cực kỳ động lòng người.

Oánh Hoa than thở nói: "Ai, thật là một đôi, nếu mình nghĩ thông suốt sớm một chút thì không phải tốt, nhưng cố tình. . . . . . Hiện tại anh mình làm tới rối, thật không biết như thế nào. . . . . ."

Vân Phi Dương nghe được, trong lòng khẽ động. "Hoắc Thiếu Quân?" Anh nghĩ đến tình cảnh bữa tiệc đêm đó.

"Anh Vân, anh còn nhớ anh em chứ? Khi còn bé anh ấy thích nhất là hủy thứ

này thứ kia, nhớ có một lần đến nhà anh chơi, còn phá hủy chiếc đồng hồ anh thích nhất; vì chuyện này, anh ấy bị ba em mắng một trận, về sau còn nói cái gì mà không coi trọng nhà anh. Sau đó anh ấy học ở nước Mỹ, hai người các anh không gặp mặt, không phải sao?"

Anh không trả lời, nhìn thẳng Luyến Thiên. Đêm đó anh ở một bên, nghe được loáng thoáng cuộc đối thoại giữa hai người họ, mặc dù nói yêu Luyến Thiên, nhưng muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

"Luyến Thiên, cậu có biết không, người tặng hoa cho cậu mấy ngày nay là ai? Là anh mình, Hoắc Thiếu Quân, nếu không phải anh ấy vừa nói cho mình biết, mình nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra anh ấy."

"Hoắc Thiếu Quân? Anh cậu? Vậy tại sao anh ấy muốn tặng hoa cho mình?"

"Em hẳn là biết, không phải sao?"

Vân Phi Dương ở một bên nhàn nhạt nói: "HoắcThiếu Quân, mấy năm không thấy mà anh ta vẫn xuất sắc như vậy. Chỉ là, trí thông minh của anh ta đã dùng sai chỗ rồi, Luyến Thiên không phải là loại con gái đó."

"Hoắc Thiếu Quân? Tên rất quen. . . . . . Hình như đã nghe qua?"Trong đầu mơ hồ, hình như cô đã nghe qua cái tên này, tuy nhiên nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi , chỉ có thể trách mình từ trước đến giờ luôn lơ là , luôn coi thường mọi chuyện.

Luyến Thiên không biết, phản ứng như vậy của cô khiến Vân Phi Dương có bao nhiêu vui mừng.

"Em quên sao? Bữa tiệc đêm đó, cậu ta từng nói muốn theo đuổi em, muốn em làm bạn gái cậu ta."

Được Vân Phi Dương nhắc nhở, rốt cuộc Luyến Thiên mới nhớ ra.

Gương mặt tự phụ của Hoắc Thiếu Quân lần nữa từ từ hiện lên rồi rõ ràng trong trí nhớ cô, tưởng rằng chẳng qua là nói đùa; không nghĩ tới, anh ta lại coi là thật, những bó hoa kia trong mấy ngày liên tiếp đều do anh ta gửi tới........

~ Hết chương 7 ~

/9

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status