Sau hai tiết học đầu tiên của buổi học: Toán, lí thì tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi cũng đã đến. Nó rất sợ giây phút này, chưa bao giờ nó cảm thấy hai tiết trôi qua nhanh như thế. Nó mệt mỏi đi ra khỏi lớp và tiến về phía phòng hội học sinh. Nó đi tới đâu ai ai cũng nhìn nó nhưng nó nào còn tâm trạng mà để ý đến mấy chuyện đó nữa chứ. Nó cứ đi, cuối cùng nó cũng đã dừng chân trước cửa phòng hội học sinh.
* Quay lại thời gian khi giờ ra chơi bắt đầu:
Trong phòng hội học sinh, ko gian rất yên tĩnh.
- Ê Phong, mày có chắc chắn 100% rằng nhỏ đó sẽ đến đây ko?- Đức Anh hỏi hắn
- Tao chắc chắn.- Hắn với đôi mắt cương trực, khẳng định
- Tao nghĩ nhỏ đó sẽ ko đến đâu.Nhỏ đâu có ngu mà đến đây để nộp mạng àk?
- Mày cứ yên tâm đi. Tao ko bao giờ làm việc khi ko nắm vững 100% trong tay.
- Ukm, tao tin tưởng vào mày.
Quay trở lại với nó nha
Nó gõ cửa ''Cốc...... cốc...... cốc'' và người ra mở cửa ko ai khác chính là Minh.
- Em tới rồi hả? Mời em vào.
Nó bước vào, ko cần có điều hòa nhưng khí lạnh vẫn bao trùm cả căn phòng làm nó rét run. Nó trấn tĩnh lại, tự nhiên như thể ko có gì ngồi xuống ghế. Đức Anh thấy vậy hỏi:
- Đã có ai cho cô ngồi xuống ghế đâu mà cô ngồi.
- Rõ ràng các anh ''mời'' tôi vào đây mà ko để tôi ngồi thì thật là vô văn hóa. Bộ các anh từ trước tới giờ ko đc học phép lịch sự khi khách đến àk? Vậy mà còn đòi làm hội trưởng hội học sinh nữa.- Nó cãi lại
- Cô.... cô.- Một lần nữa Đức Anh lại ko cãi lại đc nó
- Tôi sao? Àk, tôi biết rồi, anh muốn nói rằng tôi đã nói trúng hết những gì anh muốn nói rồi đúng ko? Quá khen, quá khen.
- Đc lắm.- Đức Anh tức giận
- Tôi biết tôi đc từ khi tôi sinh ra rồi. Bây giờ anh mới biết thì anh thật đáng thương. Thôi tôi ko mất thời gian quý báu của mình để cãi nhau với mấy anh nữa, vào thẳng vấn đề chính đi. Nói, các anh gọi tôi xuống đây có việc gì?
- Cô muốn biết đúng ko?- Hắn bây giờ mới lên tiếng.
- Ơ cái anh kia, bộ những gì tôi nói từ nãy tới giờ anh ko hiểu àk? Tôi nói các anh đừng vòng vo nữa mà nói thẳng vào vấn đề chính đi để tôi đỡ mất thời gian của mình vào mấy cái này. Anh ko hiểu tiếng người hay sao còn hỏi câu đó, hay anh ko còn câu nào để nói nữa, nói ra cho nó có câu hỏi thôi? Tôi khuyên anh lần sau đừng có làm như thế nữa, trước mặt tôi thì cũng chẳng làm sao bởi vì tôi biết hết con người thật sự của các anh rồi còn mà để người khác thấy vậy thì anh chẳng còn cái danh ''hoàng tử lạnh lùng'' nữa đâu.- Nó tuôn một tràng với hắn rồi kết thúc bằng một câu hết sức ngắn gọn và vô tư: Vậy bây giờ các anh muốn gì?
Hắn khi nghe nó nói thì hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, sắc mặt thay đổi liên tục y chang như con tắc kè hoa, còn có khi là hơn nữa cơ. Nhưng nó đâu có để ý đâu, càng ngày càng nói hắn. Cuối cùng, hắn cũng đã cất tiếng:
- Cô nói xong chưa?- Hắn gằn giọng
- Xong rồi.- Nó trả lời ngắn gọn mà ko để ý rằng lửa đã bốc lên đến đầu của hắn.
- Vậy tôi sẽ nói luôn rằng tại sao tôi lại gọi cô xuống đây....
- Thôi có gì thì nói đi khỏi dài dòng làm gì.- Chưa để hắn nói hết câu thì nó đã nhảy vào mồm hắn mà nói làm hắn tức điên.
- Đc, cô phải bồi thường thiệt hại cho chúng tôi.- Hắn
- Bồi thường chuyện gì?
- Cô phải bồi thường cho tôi về tội cô đi ko nhìn đường đâm phải xe tôi làm xe tôi bị hỏng.- Đức Anh
- Này, rõ ràng tôi có đụng phải xe anh đâu, tôi với xe anh còn cách nhau 10cm nữa mới đụng mà. Còn nữa, xe anh cũng đâu có xước xát hay hỏng hóc gì đâu mà tôi phải đền. Anh lấy lí do vô lí quá, còn dám bịa chuyện để bắt tôi bồi thường, tôi sẽ ko bồi thường cho anh đâu.
- Cô..... cô.- Lần thứ ba trong hai ngày liên tiếp Đức Anh đã ko đấu lại võ mồm với nó.
- Tôi nói đúng rồi còn gì nữa. Vụ này mà anh đi kiện thì anh chỉ có dơ cái mặt thôi. May mà anh đụng phải tôi ấy, ít ra thì tôi cũng là người tốt nên mới lí giải cho anh hiểu ấy còn ko thì tôi ko biết anh có dám ngẩng mặt lên nhìn mọi người ko nữa.
Nói rồi nó quay sang Minh:
- Vậy còn anh? Anh có muốn tôi bồi thường gì ko?
- Ko, ko.- Minh bối rối đáp.
- May cho anh đấy. Anh là người đi ko nhìn đường đâm trúng tôi đấy. Tôi đã tốt bụng ko bắt anh bồi thường gì rồi. Anh phải cảm ơn tôi đấy.
- Uk, cảm ơn em.
Hắn nghe nó nói từ nãy đến giờ cũng đủ biết nó rất giỏi võ mồm. Hắn lên tiếng:
- Vậy còn tôi?
- Anh á, anh thì làm sao nhỉ? Từ từ để tôi nghĩ đã.
- Cho cô 5s.- Hắn lạnh lùng đáp.
'' Trời ơi, làm sao đây, toàn mình đắc tội với hắn. Xử lí xong hai tên rồi chỉ còn mỗi tên này nữa thôi mà..... Huhuhuhu''
- 5..........4.........3.......2.......1 hết thời gian.- Hắn lạnh lùng
- Thôi đc rồi, giờ sao, anh muốn cái gì?
- Tất nhiên là cô phải bồi thường về thể xác lẫn danh dự của tôi.
- Bồi thường bao nhiêu?
- 10 triệu.- Hắn trả lời rất chi là tự nhiên khiến nó chỉ muốn đấm cho một cái vào mặt.
- Anh bảo sao? Mười....... mười triệu.- Nó ngạc nhiên hét to
- Phải.
- Anh bị điên àk, đưa ra giá cao cắt cổ vậy thì ai mà trả đc.
- Sao, cô có bồi thường đc ko? Hay để tôi phải gọi điện về cho cha mẹ cô biết rằng cô ở đây như thế nào?
- Ấy ấy thôi mà anh gì gì đẹp trai.(Ụe, đẹp trai cái nỗi gì, chẳng qua tôi đây ko muốn cha mẹ biết nên mới phải làm vậy thôi chứ) Khi nào tôi có tiền tôi sẽ trả mà.
- Làm sao cô có tiền?- Hắn dò hỏi
- Thì đi làm thêm.- Nó
- Ở đâu?- Hắn vẫn dò hỏi thông tin
- Ở...... Nó đang định nói thì nghĩ lại:'' Chết, suýt nữa thì lộ rồi, may mà mình kiềm chế đc. Lần sau phải cẩn thận hơn mới đc.'' Sao tôi phải nói cho anh biết, anh chỉ cần biết rằng tôi sẽ trả cho anh là đc rồi.
- Cô làm ở nhà hàng Star Angle đúng ko?- Hắn hỏi đa nghi
- Hả.... hả.... Đấy là đâu, tôi chưa từng nghe qua?
- Đừng giả vờ nữa, tôi biết hết rồi. Hôm qua là cô đúng ko?
- Ph......phải.
- Tôi biết ngay mà. Bây giờ cô hãy kí vào bản hợp đồng này thì coi như tôi sẽ ko cần bắt cô bồi thường nữa. - Vừa nói hắn vừa rút ra một bản hợp đồng với nội dung như sau:
____________________________________________________________________________________
HỢP ĐỒNG LÀM VIỆC
Bên A: Trần Khánh Phong
Bên B: Nguyễn Ngọc Thảo My
Nội dung công việc: bên B phải làm osin 2 tháng cho bên A để bồi thường cho bên A những tổn thất mà bên B đã làm và gây ra cho bên A.
Nhiệm vụ của bên A:
1. Bên B phải phục vụ cho bên A từ A đến Z
2. Bên B phải dọn nhà của bên A và nấu các bữa ăn: sáng, trưa, tối.
3. Bên B ko đc cãi lại lời bên A, bên A nói gì thì bên B phải nghe lời và làm theo.
4. Bên B muốn đi đâu, làm gì cần có sự cho phép hoặc đồng ý của bên A
5. Bên B phải xưng hô với bên A một cách lịch sự.
Nếu bên B phạm phải một trong năm điều trên sẽ bị coi là hủy hợp đồng và phải bồi thường cho bên A gấp 10 lần.
Bên A (Kí tên) Bên B (Kí tên)
Phong
Trần Khánh Phong
____________________________________________________________________________________
- Bây giờ cô hãy đọc và kí vào cái bản hợp đồng này.- Hắn
- Sao toàn nhiệm vụ của bên B thôi vậy, nhiệm vụ của bên A đâu.
- Bên A ko có nhiệm vụ, đc chưa.
- Hả, sao lạ vậy?- Nó kêu
- Vậy bây giờ cô có kí ko?
- Có có, tôi kí là đc chứ gì. Nói rồi nó cầm bút rồi kí vào cái bản hợp đồng.
- Tốt, bây giờ cô có thể đi đc rồi. Nhớ rằng là chiều nay thu dọn đồ đạc đến địa chỉ này. Hắn vừa nói vừa ghi vào một tờ giấy.
- Nhà số 519 đường XYZ àk.- Nó đọc
- Vậy chiều nay mấy giờ thì tôi có thể đến nhà anh?
- Khi nào cũng đc.
- Vậy đc rồi, tôi biết rồi. Tạm biệt. Àk mà còn nữa, đừng để ai biết tôi làm osin ở nhà anh nha. Còn nữa nếu mà ở trường hoặc đi đâu mà gặp nhau thì cứ coi như là ko wen biết đi, tôi ko muốn mình nổi tiếng quá đâu càng ko muốn có thêm nhiều anti fan.
- Cô làm như tôi muốn ko bằng ấy.
- Vậy thì tốt. Bye
Nó bước ra khỏi cửa cầm trên tay tờ hợp đồng cười mỉm:
- Trần Khánh Phong ơi là Trần Khánh Phong, hợp đồng của anh có quá nhiều chỗ sơ hở rồi. Anh đã tạo điều kiện cho tôi dễ dàng chọc tức anh hơn rồi.
* Quay lại thời gian khi giờ ra chơi bắt đầu:
Trong phòng hội học sinh, ko gian rất yên tĩnh.
- Ê Phong, mày có chắc chắn 100% rằng nhỏ đó sẽ đến đây ko?- Đức Anh hỏi hắn
- Tao chắc chắn.- Hắn với đôi mắt cương trực, khẳng định
- Tao nghĩ nhỏ đó sẽ ko đến đâu.Nhỏ đâu có ngu mà đến đây để nộp mạng àk?
- Mày cứ yên tâm đi. Tao ko bao giờ làm việc khi ko nắm vững 100% trong tay.
- Ukm, tao tin tưởng vào mày.
Quay trở lại với nó nha
Nó gõ cửa ''Cốc...... cốc...... cốc'' và người ra mở cửa ko ai khác chính là Minh.
- Em tới rồi hả? Mời em vào.
Nó bước vào, ko cần có điều hòa nhưng khí lạnh vẫn bao trùm cả căn phòng làm nó rét run. Nó trấn tĩnh lại, tự nhiên như thể ko có gì ngồi xuống ghế. Đức Anh thấy vậy hỏi:
- Đã có ai cho cô ngồi xuống ghế đâu mà cô ngồi.
- Rõ ràng các anh ''mời'' tôi vào đây mà ko để tôi ngồi thì thật là vô văn hóa. Bộ các anh từ trước tới giờ ko đc học phép lịch sự khi khách đến àk? Vậy mà còn đòi làm hội trưởng hội học sinh nữa.- Nó cãi lại
- Cô.... cô.- Một lần nữa Đức Anh lại ko cãi lại đc nó
- Tôi sao? Àk, tôi biết rồi, anh muốn nói rằng tôi đã nói trúng hết những gì anh muốn nói rồi đúng ko? Quá khen, quá khen.
- Đc lắm.- Đức Anh tức giận
- Tôi biết tôi đc từ khi tôi sinh ra rồi. Bây giờ anh mới biết thì anh thật đáng thương. Thôi tôi ko mất thời gian quý báu của mình để cãi nhau với mấy anh nữa, vào thẳng vấn đề chính đi. Nói, các anh gọi tôi xuống đây có việc gì?
- Cô muốn biết đúng ko?- Hắn bây giờ mới lên tiếng.
- Ơ cái anh kia, bộ những gì tôi nói từ nãy tới giờ anh ko hiểu àk? Tôi nói các anh đừng vòng vo nữa mà nói thẳng vào vấn đề chính đi để tôi đỡ mất thời gian của mình vào mấy cái này. Anh ko hiểu tiếng người hay sao còn hỏi câu đó, hay anh ko còn câu nào để nói nữa, nói ra cho nó có câu hỏi thôi? Tôi khuyên anh lần sau đừng có làm như thế nữa, trước mặt tôi thì cũng chẳng làm sao bởi vì tôi biết hết con người thật sự của các anh rồi còn mà để người khác thấy vậy thì anh chẳng còn cái danh ''hoàng tử lạnh lùng'' nữa đâu.- Nó tuôn một tràng với hắn rồi kết thúc bằng một câu hết sức ngắn gọn và vô tư: Vậy bây giờ các anh muốn gì?
Hắn khi nghe nó nói thì hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, sắc mặt thay đổi liên tục y chang như con tắc kè hoa, còn có khi là hơn nữa cơ. Nhưng nó đâu có để ý đâu, càng ngày càng nói hắn. Cuối cùng, hắn cũng đã cất tiếng:
- Cô nói xong chưa?- Hắn gằn giọng
- Xong rồi.- Nó trả lời ngắn gọn mà ko để ý rằng lửa đã bốc lên đến đầu của hắn.
- Vậy tôi sẽ nói luôn rằng tại sao tôi lại gọi cô xuống đây....
- Thôi có gì thì nói đi khỏi dài dòng làm gì.- Chưa để hắn nói hết câu thì nó đã nhảy vào mồm hắn mà nói làm hắn tức điên.
- Đc, cô phải bồi thường thiệt hại cho chúng tôi.- Hắn
- Bồi thường chuyện gì?
- Cô phải bồi thường cho tôi về tội cô đi ko nhìn đường đâm phải xe tôi làm xe tôi bị hỏng.- Đức Anh
- Này, rõ ràng tôi có đụng phải xe anh đâu, tôi với xe anh còn cách nhau 10cm nữa mới đụng mà. Còn nữa, xe anh cũng đâu có xước xát hay hỏng hóc gì đâu mà tôi phải đền. Anh lấy lí do vô lí quá, còn dám bịa chuyện để bắt tôi bồi thường, tôi sẽ ko bồi thường cho anh đâu.
- Cô..... cô.- Lần thứ ba trong hai ngày liên tiếp Đức Anh đã ko đấu lại võ mồm với nó.
- Tôi nói đúng rồi còn gì nữa. Vụ này mà anh đi kiện thì anh chỉ có dơ cái mặt thôi. May mà anh đụng phải tôi ấy, ít ra thì tôi cũng là người tốt nên mới lí giải cho anh hiểu ấy còn ko thì tôi ko biết anh có dám ngẩng mặt lên nhìn mọi người ko nữa.
Nói rồi nó quay sang Minh:
- Vậy còn anh? Anh có muốn tôi bồi thường gì ko?
- Ko, ko.- Minh bối rối đáp.
- May cho anh đấy. Anh là người đi ko nhìn đường đâm trúng tôi đấy. Tôi đã tốt bụng ko bắt anh bồi thường gì rồi. Anh phải cảm ơn tôi đấy.
- Uk, cảm ơn em.
Hắn nghe nó nói từ nãy đến giờ cũng đủ biết nó rất giỏi võ mồm. Hắn lên tiếng:
- Vậy còn tôi?
- Anh á, anh thì làm sao nhỉ? Từ từ để tôi nghĩ đã.
- Cho cô 5s.- Hắn lạnh lùng đáp.
'' Trời ơi, làm sao đây, toàn mình đắc tội với hắn. Xử lí xong hai tên rồi chỉ còn mỗi tên này nữa thôi mà..... Huhuhuhu''
- 5..........4.........3.......2.......1 hết thời gian.- Hắn lạnh lùng
- Thôi đc rồi, giờ sao, anh muốn cái gì?
- Tất nhiên là cô phải bồi thường về thể xác lẫn danh dự của tôi.
- Bồi thường bao nhiêu?
- 10 triệu.- Hắn trả lời rất chi là tự nhiên khiến nó chỉ muốn đấm cho một cái vào mặt.
- Anh bảo sao? Mười....... mười triệu.- Nó ngạc nhiên hét to
- Phải.
- Anh bị điên àk, đưa ra giá cao cắt cổ vậy thì ai mà trả đc.
- Sao, cô có bồi thường đc ko? Hay để tôi phải gọi điện về cho cha mẹ cô biết rằng cô ở đây như thế nào?
- Ấy ấy thôi mà anh gì gì đẹp trai.(Ụe, đẹp trai cái nỗi gì, chẳng qua tôi đây ko muốn cha mẹ biết nên mới phải làm vậy thôi chứ) Khi nào tôi có tiền tôi sẽ trả mà.
- Làm sao cô có tiền?- Hắn dò hỏi
- Thì đi làm thêm.- Nó
- Ở đâu?- Hắn vẫn dò hỏi thông tin
- Ở...... Nó đang định nói thì nghĩ lại:'' Chết, suýt nữa thì lộ rồi, may mà mình kiềm chế đc. Lần sau phải cẩn thận hơn mới đc.'' Sao tôi phải nói cho anh biết, anh chỉ cần biết rằng tôi sẽ trả cho anh là đc rồi.
- Cô làm ở nhà hàng Star Angle đúng ko?- Hắn hỏi đa nghi
- Hả.... hả.... Đấy là đâu, tôi chưa từng nghe qua?
- Đừng giả vờ nữa, tôi biết hết rồi. Hôm qua là cô đúng ko?
- Ph......phải.
- Tôi biết ngay mà. Bây giờ cô hãy kí vào bản hợp đồng này thì coi như tôi sẽ ko cần bắt cô bồi thường nữa. - Vừa nói hắn vừa rút ra một bản hợp đồng với nội dung như sau:
____________________________________________________________________________________
HỢP ĐỒNG LÀM VIỆC
Bên A: Trần Khánh Phong
Bên B: Nguyễn Ngọc Thảo My
Nội dung công việc: bên B phải làm osin 2 tháng cho bên A để bồi thường cho bên A những tổn thất mà bên B đã làm và gây ra cho bên A.
Nhiệm vụ của bên A:
1. Bên B phải phục vụ cho bên A từ A đến Z
2. Bên B phải dọn nhà của bên A và nấu các bữa ăn: sáng, trưa, tối.
3. Bên B ko đc cãi lại lời bên A, bên A nói gì thì bên B phải nghe lời và làm theo.
4. Bên B muốn đi đâu, làm gì cần có sự cho phép hoặc đồng ý của bên A
5. Bên B phải xưng hô với bên A một cách lịch sự.
Nếu bên B phạm phải một trong năm điều trên sẽ bị coi là hủy hợp đồng và phải bồi thường cho bên A gấp 10 lần.
Bên A (Kí tên) Bên B (Kí tên)
Phong
Trần Khánh Phong
____________________________________________________________________________________
- Bây giờ cô hãy đọc và kí vào cái bản hợp đồng này.- Hắn
- Sao toàn nhiệm vụ của bên B thôi vậy, nhiệm vụ của bên A đâu.
- Bên A ko có nhiệm vụ, đc chưa.
- Hả, sao lạ vậy?- Nó kêu
- Vậy bây giờ cô có kí ko?
- Có có, tôi kí là đc chứ gì. Nói rồi nó cầm bút rồi kí vào cái bản hợp đồng.
- Tốt, bây giờ cô có thể đi đc rồi. Nhớ rằng là chiều nay thu dọn đồ đạc đến địa chỉ này. Hắn vừa nói vừa ghi vào một tờ giấy.
- Nhà số 519 đường XYZ àk.- Nó đọc
- Vậy chiều nay mấy giờ thì tôi có thể đến nhà anh?
- Khi nào cũng đc.
- Vậy đc rồi, tôi biết rồi. Tạm biệt. Àk mà còn nữa, đừng để ai biết tôi làm osin ở nhà anh nha. Còn nữa nếu mà ở trường hoặc đi đâu mà gặp nhau thì cứ coi như là ko wen biết đi, tôi ko muốn mình nổi tiếng quá đâu càng ko muốn có thêm nhiều anti fan.
- Cô làm như tôi muốn ko bằng ấy.
- Vậy thì tốt. Bye
Nó bước ra khỏi cửa cầm trên tay tờ hợp đồng cười mỉm:
- Trần Khánh Phong ơi là Trần Khánh Phong, hợp đồng của anh có quá nhiều chỗ sơ hở rồi. Anh đã tạo điều kiện cho tôi dễ dàng chọc tức anh hơn rồi.
/24
|