Nó bước về bàn mình với khuôn mặt rất vui vẻ. Thấy vậy, Tuấn liền hỏi:
- Có chuyện gì hay ho àk? Sao mày vui thế?
- Chẳng là tao đã xử đc cái tên khó ưa đó rồi.- Nó hí hửng
- Vậy thì tốt.
Nó tiếp tục bữa sáng của mình thì bổng một giọng nói chua lè vang lên:
- Oh, còn tưởng là ai. Đây chẳng phải là con nhỏ muốn làm tâm điểm chú ý của mọi người sao? Thế nào, đúng như ý mình rồi còn gì, hài lòng ko?- Phan Kim Dung dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nó.
Cả một đám con gái chát một lớp phấn dày đặc đứng trước bàn của nó. Mọi người xung quanh nhìn và thầm cười xem sẽ có chuyện gì xảy ra với nó.
- Oh, có kịch hay để xem rồi kìa.- Giọng nói của Đức Anh vang lên, mắt hứng thú nhìn về phía bàn của nó.
Nó ngẩng mặt lên, quay ngang quay ngửa, nhìn trái nhìn phải. Nó biết đang có người nói chuyện với mình, nó nhìn vào Kim Dung hỏi với khuôn mặt điềm tĩnh:
- Cô nói xong chưa?
- Tao nói xong thì thế nào mà tao chưa nói xong thì sẽ làm sao?- Kim Dung trừng mắt nhìn nó.
- Nói xong rồi thì làm ơn đi ra chỗ khác đi. Cô có nhìn thấy tôi đang ăn ko, hàng tá phấn trên mặt cô rơi xuống thức ăn của tôi rồi đấy. Eo ôi khiếp quá!!!!- Nó vừa nói vừa kết hợp với động tác thổi bụi.
- Mày….. mày…. nói gì?- Kim Dung tức điên lên quát.
- Lại còn phun mưa nữa chứ. Mất vệ sinh quá.- Nó nhăn mặt lại.
Đối phó với một người mà mình rất ghét ko nên dùng đến vũ lực, làm vậy khác nào người đó xứng đáng để mình mất năng lượng cho việc phải động tay động chân. Nó rất thông minh khi chỉ dùng lời nói thôi mà đã làm cho đối phương tức điên lên, cao chiêu!
Trong canteen loáng thoáng nghe thấy vài tiếng cười khúc khích của nữ sinh. Nói phấn trên mặt cô ta bay vào thức ăn thì chẳng khác gì nói cô ta trát phấn dày đến mức có mỗi cử động miệng mà cũng rơi sao? Nói cô ta phun mưa chẳng phải đồng nghĩa với cô ta ăn nói rất thô tục sao? Những nữ sinh bị Kim Dung bắt nạt khi xưa thì nhờ nó mà đã trả đc thù mà ko bị làm sao. (T/g: Tâm phục chị này rồi, còn biết dùng cách nói gián tiếp để kích đểu người ta nữa. Nó: Quá khen, quá khen. ^tay vừa chắp lại vừa rung^ Đây mới chỉ là phần mở đầu thôi. Chị đây còn nhiều chiêu lắm, cứ thưởng thức đi. T/g: Mới khen có mỗi câu thôi mà đã….. Nó: Hử? ^lườm^ T/g: Dạ, ko có gì ạ.)
- Hahahaha…. Phấn thì bay vào thức ăn, nói thì phun mưa, toàn là lời lẽ làm cho người ta cảm thấy khó chịu, vậy mà mặt vẫn tỉnh bơ như là ko có gì. Ko ngờ em ấy lại có mặt hài hước như vậy đấy, xem ra tớ đã ko biết đc hết em ấy rồi. Tớ bắt đầu hứng thú với em ấy rồi đấy.- Minh cười ha hả, vui vẻ nói với hắn.
Hắn ko nói gì, vẫn tiếp tục xem chuyện sẽ diễn ra như thế nào.
Lúc này, mặt của Kim Dung đã đỏ rực, nghe thấy đc những tiếng cười xung quanh thì cảm thấy xấu hổ và tức điên lên. Thấy vậy, hai đứa con gái bên cạnh ko khác gì Kim Dung, mặt cũng trát hàng tá phấn lên mặt nói nó:
- Con khốn này. Mày muốn chết lắm hả? Sao dám nói với Dung như thế?- Trương Thúy Nga chửi nó
- Nếu mày muốn sống thì hãyquỳ xuống lạy bọn tao đi, có lẽ tao sẽ nói đỡ cho mày trước mặt Dung để mày có cơ hội sống.- Vũ Trúc Như ra vẻ tử tế muốn giúp nó.
- Các chị nói hay quá nhưng tôi chỉ ko biết mấy chị có làm đc ko thôi. Đc rồi, tôi sẽ xem các chị có làm đc như những gì các chị nói ko nhé. Tôi sẽ chờ xem các chị xử tôi như thế nào?- Nó nói nhưng mang ý nghĩa khiêu khích.
- Con này……- Kim Dung giơ tay lên định cho nó một cái bạt tai với lực ko hề nhẹ. Nhưng khi bàn tay của cô ta chưa kịp chạm đến mặt nó thì đã bị nó lấy tay chụp đc.
- Này chị hai, tôi đã nói với chị rồi, chị làm ơn tránh xa tôi ra một chút, chị ko hiểu tôi nói gì àk? Àk, tôi biết rồi, chị ko hiểu tiếng người chứ gì?- Nó vừa nói vừa bóp thật chặt tay của Kim Dung làm cho mặt cô ta trắng bệch, mày nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.
- Mà cô xịt bao nhiêu lọ nước hoa cho bộ quần áo này vậy. Chắc trên chục lọ chứ chẳng ít nhỉ? Thảo nào mà mùi nồng nặc quá, làm tôi mất cả hứng ăn. Hắt….. xì…… xì….. Tôi hơi bi dị ứng nước hoa nên chị có thể đứng xa tôi một chút đc ko?- Nói rồi nó hất mạnh Kim Dung ra làm cô ta suýt phải “ôm hôn đất mẹ”. Sau đó nó lấy ra cái khẩu trang mà lúc sáng nó mang đi. Nó chép miệng:
- Cũng may hôm nay tôi có mang khẩu trang. Thế mà cái khẩu trang cũng có ích đấy chứ, vừa tránh hít phải bụi xe ô tô mà cũng ko phải ngửi mùi nước hoa nồng nặc. Đúng là “một mũi tên trúng hai đích”.- Nó càng nói càng làm cho mặt của Kim Dung biến sắc.
- Mày…… mày…..- Kim Dung ko nói đc gì.
- Chị Dung!!!!!!!! Đám con gái đứng sau bọn chúng thấy thế thì nhao nhao lên, ỷ đông mà định xông lên đánh nó nhưng bị ánh mắt sắc lạnh của nó lướt qua thì cảm thấy sợ và lùi bước.
- Chúng bay…. Sao thế….. xông lên đánh nó cho tao.- Kim Dung quát
- Từ từ đã, có gì thì cứ bình tĩnh để tôi đứng lên rồi thích đánh gì thì đánh.- Nó vừa nói vừa đứng dậy, tay thì đang làm động tác xắn tay áo lên nhưng áo đồng phục của nó lại là áo sơ mi ngắn tay. Nó chợt nhận ra mình đang làm gì thì rụt tay lại xấu hổ: (T/g: Chị này quen mặc áo dài tay rồi xòn cái áo đồng phục này có tay đâu, chị này bị quê rồi. Nó: Con kia, mày thiết kế cái áo kiểu gì mà kì quặc thế hả? Có thích chết với chị mày ko? T/g: Cái gì mà kì quặc, áo sịn của người ta đấy. Tôi thách chị làm tôi chết đc đấy ^cầm dép lên và…. chạy^)
- Í lộn….. hì… hì… hì.- Nó cười trừ làm cho qua.
Hành động của nó làm cho hắn bật cười nhưng chỉ là nụ cười thoáng qua, ko ai biết đc. Đây là lần đầu tiên mà hắn cười từ trước đến giờ. Nhưng hắn đã nhận thức đc hành động của mình bèn tắt nụ cười một cách nhanh chóng.
- Đc rồi, muốn gì thì lên đi.- Nó thách thức
- Tụi bay đâu…. Xông lên.- Thúy Nga ra lệnh, ánh mắt tóe lửa, thật hèn hết sức mà. Nhưng bây nhiêu đó làm sao đủ gãi ngứa cho nó cơ chứ.
Nó nhìn một đám người đằng đằng sát khí tiến về phía nó.
“Chậc, lâu rồi mình cũng ko đc động tay động chân, lần này khởi động chút cho dãn gân cốt vậy, tiện thể xả stress cho những áp lực khi làm osin cho tên xấu xa đó luôn.”- Nó nói thầm .
Nó vặn mình, bẻ tay kêu răng rắc, ngoái cổ, mở miệng cười chào đón hơn 25 người kia nhập cuộc.
Đám người kia xông vào đánh nó, nhìn cứ như nó đang ở thế bị động vậy, nhưng nếu để ý kĩ thì nó đang cười. Nó tung một cước vào bụng một đứa con gái xông lên đầu tiên, rồi quay lại thực hiện cú đá sau vào mặt đứa đang định đánh lén nó. Nó ra đòn nào đều đánh trúng vào những chỗ nguy hiểm, một đòn kết thúc một người. Và cứ như vậy cho tới 10 phút sau, nó đã hạ gục hơn hai chục đứa trong khi chúng cò chưa động đc vào người nó lần nào, bọn chúng ngã sóng soài trên mặt đất còn nó thì đứng ở giữa nở một nụ cười. Xong đâu đó, nó lấy tay phủi quần áo (như phủi bụi í) rồi cúi xuống nhìn vào một đứa con gái phán một câu xanh rờn:
- Hỏi thật nhé: mấy cô có biết võ ko vậy? Sao đánh nhau kiểu gì mà kém thế, chưa đủ để tôi xả stress. Muốn đấu với chị đây hả, về luyện tập thêm đi nha. Khi nào giỏi rồi thì hãng đấu tiếp…. Hahahaha
Nói xong, nó tiến từng bước một về phía Kim Dung, Trúc Như và Thúy Nga rồi đi ngang qua bọn họ đang đứng với cái mặt của con tắc kè hoa lúc xanh lúc đỏ, lúc thì lại tím…… tóm lại là ko thể tả đc, ko quên tặng cho bọn họ một nụ cười nhếch mép khinh bỉ. Nó quay lại nhìn vào cái bàn mà nó vừa ngồi nói:
- Lên lớp ko?
- Ờ, mày ko ăn nữa àk?- Tuấn giật mình
- Ko, hết hứng thú ăn rồi.- Nó đáp
- Đc rồi.
Rồi nó và Tuấn cũng vào lớp và học tiếp.
* Giới thiệu nhân vật mới: (Thân phận của mấy nhân vật nam và nữ đều là do t/g chém đấy, mong mọi người đừng ném đá nha.)
- Phan Kim Dung: 17 tuổi, là con gái của tập đoàn thời trang lớn nhất châu Á. Nhan sắc có hạn mà thủ đoạn thì vô song, lúc nào cũng chát lên mặt mình hàng ta phấn. Tính tình: kiêu kăng, chảnh chọe, thích hắn, ghen ghét với nó, nhiều lần hãm hại nó nhưng ko thành công.
- Vũ Trúc Như: 17 tuổi, là con gái tập đoàn đá quý lớn nhất châu Á, giống Kim Dung, thích Minh, cùng với Kim Dung nhiều lần hãm hại nó.
- Trương Thúy Nga: 17 tuổ, là con gái tập đoàn điện tử lớn chất châu Á, giống Kim Dung và Trúc Như, thích Đức Anh.
- Có chuyện gì hay ho àk? Sao mày vui thế?
- Chẳng là tao đã xử đc cái tên khó ưa đó rồi.- Nó hí hửng
- Vậy thì tốt.
Nó tiếp tục bữa sáng của mình thì bổng một giọng nói chua lè vang lên:
- Oh, còn tưởng là ai. Đây chẳng phải là con nhỏ muốn làm tâm điểm chú ý của mọi người sao? Thế nào, đúng như ý mình rồi còn gì, hài lòng ko?- Phan Kim Dung dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nó.
Cả một đám con gái chát một lớp phấn dày đặc đứng trước bàn của nó. Mọi người xung quanh nhìn và thầm cười xem sẽ có chuyện gì xảy ra với nó.
- Oh, có kịch hay để xem rồi kìa.- Giọng nói của Đức Anh vang lên, mắt hứng thú nhìn về phía bàn của nó.
Nó ngẩng mặt lên, quay ngang quay ngửa, nhìn trái nhìn phải. Nó biết đang có người nói chuyện với mình, nó nhìn vào Kim Dung hỏi với khuôn mặt điềm tĩnh:
- Cô nói xong chưa?
- Tao nói xong thì thế nào mà tao chưa nói xong thì sẽ làm sao?- Kim Dung trừng mắt nhìn nó.
- Nói xong rồi thì làm ơn đi ra chỗ khác đi. Cô có nhìn thấy tôi đang ăn ko, hàng tá phấn trên mặt cô rơi xuống thức ăn của tôi rồi đấy. Eo ôi khiếp quá!!!!- Nó vừa nói vừa kết hợp với động tác thổi bụi.
- Mày….. mày…. nói gì?- Kim Dung tức điên lên quát.
- Lại còn phun mưa nữa chứ. Mất vệ sinh quá.- Nó nhăn mặt lại.
Đối phó với một người mà mình rất ghét ko nên dùng đến vũ lực, làm vậy khác nào người đó xứng đáng để mình mất năng lượng cho việc phải động tay động chân. Nó rất thông minh khi chỉ dùng lời nói thôi mà đã làm cho đối phương tức điên lên, cao chiêu!
Trong canteen loáng thoáng nghe thấy vài tiếng cười khúc khích của nữ sinh. Nói phấn trên mặt cô ta bay vào thức ăn thì chẳng khác gì nói cô ta trát phấn dày đến mức có mỗi cử động miệng mà cũng rơi sao? Nói cô ta phun mưa chẳng phải đồng nghĩa với cô ta ăn nói rất thô tục sao? Những nữ sinh bị Kim Dung bắt nạt khi xưa thì nhờ nó mà đã trả đc thù mà ko bị làm sao. (T/g: Tâm phục chị này rồi, còn biết dùng cách nói gián tiếp để kích đểu người ta nữa. Nó: Quá khen, quá khen. ^tay vừa chắp lại vừa rung^ Đây mới chỉ là phần mở đầu thôi. Chị đây còn nhiều chiêu lắm, cứ thưởng thức đi. T/g: Mới khen có mỗi câu thôi mà đã….. Nó: Hử? ^lườm^ T/g: Dạ, ko có gì ạ.)
- Hahahaha…. Phấn thì bay vào thức ăn, nói thì phun mưa, toàn là lời lẽ làm cho người ta cảm thấy khó chịu, vậy mà mặt vẫn tỉnh bơ như là ko có gì. Ko ngờ em ấy lại có mặt hài hước như vậy đấy, xem ra tớ đã ko biết đc hết em ấy rồi. Tớ bắt đầu hứng thú với em ấy rồi đấy.- Minh cười ha hả, vui vẻ nói với hắn.
Hắn ko nói gì, vẫn tiếp tục xem chuyện sẽ diễn ra như thế nào.
Lúc này, mặt của Kim Dung đã đỏ rực, nghe thấy đc những tiếng cười xung quanh thì cảm thấy xấu hổ và tức điên lên. Thấy vậy, hai đứa con gái bên cạnh ko khác gì Kim Dung, mặt cũng trát hàng tá phấn lên mặt nói nó:
- Con khốn này. Mày muốn chết lắm hả? Sao dám nói với Dung như thế?- Trương Thúy Nga chửi nó
- Nếu mày muốn sống thì hãyquỳ xuống lạy bọn tao đi, có lẽ tao sẽ nói đỡ cho mày trước mặt Dung để mày có cơ hội sống.- Vũ Trúc Như ra vẻ tử tế muốn giúp nó.
- Các chị nói hay quá nhưng tôi chỉ ko biết mấy chị có làm đc ko thôi. Đc rồi, tôi sẽ xem các chị có làm đc như những gì các chị nói ko nhé. Tôi sẽ chờ xem các chị xử tôi như thế nào?- Nó nói nhưng mang ý nghĩa khiêu khích.
- Con này……- Kim Dung giơ tay lên định cho nó một cái bạt tai với lực ko hề nhẹ. Nhưng khi bàn tay của cô ta chưa kịp chạm đến mặt nó thì đã bị nó lấy tay chụp đc.
- Này chị hai, tôi đã nói với chị rồi, chị làm ơn tránh xa tôi ra một chút, chị ko hiểu tôi nói gì àk? Àk, tôi biết rồi, chị ko hiểu tiếng người chứ gì?- Nó vừa nói vừa bóp thật chặt tay của Kim Dung làm cho mặt cô ta trắng bệch, mày nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.
- Mà cô xịt bao nhiêu lọ nước hoa cho bộ quần áo này vậy. Chắc trên chục lọ chứ chẳng ít nhỉ? Thảo nào mà mùi nồng nặc quá, làm tôi mất cả hứng ăn. Hắt….. xì…… xì….. Tôi hơi bi dị ứng nước hoa nên chị có thể đứng xa tôi một chút đc ko?- Nói rồi nó hất mạnh Kim Dung ra làm cô ta suýt phải “ôm hôn đất mẹ”. Sau đó nó lấy ra cái khẩu trang mà lúc sáng nó mang đi. Nó chép miệng:
- Cũng may hôm nay tôi có mang khẩu trang. Thế mà cái khẩu trang cũng có ích đấy chứ, vừa tránh hít phải bụi xe ô tô mà cũng ko phải ngửi mùi nước hoa nồng nặc. Đúng là “một mũi tên trúng hai đích”.- Nó càng nói càng làm cho mặt của Kim Dung biến sắc.
- Mày…… mày…..- Kim Dung ko nói đc gì.
- Chị Dung!!!!!!!! Đám con gái đứng sau bọn chúng thấy thế thì nhao nhao lên, ỷ đông mà định xông lên đánh nó nhưng bị ánh mắt sắc lạnh của nó lướt qua thì cảm thấy sợ và lùi bước.
- Chúng bay…. Sao thế….. xông lên đánh nó cho tao.- Kim Dung quát
- Từ từ đã, có gì thì cứ bình tĩnh để tôi đứng lên rồi thích đánh gì thì đánh.- Nó vừa nói vừa đứng dậy, tay thì đang làm động tác xắn tay áo lên nhưng áo đồng phục của nó lại là áo sơ mi ngắn tay. Nó chợt nhận ra mình đang làm gì thì rụt tay lại xấu hổ: (T/g: Chị này quen mặc áo dài tay rồi xòn cái áo đồng phục này có tay đâu, chị này bị quê rồi. Nó: Con kia, mày thiết kế cái áo kiểu gì mà kì quặc thế hả? Có thích chết với chị mày ko? T/g: Cái gì mà kì quặc, áo sịn của người ta đấy. Tôi thách chị làm tôi chết đc đấy ^cầm dép lên và…. chạy^)
- Í lộn….. hì… hì… hì.- Nó cười trừ làm cho qua.
Hành động của nó làm cho hắn bật cười nhưng chỉ là nụ cười thoáng qua, ko ai biết đc. Đây là lần đầu tiên mà hắn cười từ trước đến giờ. Nhưng hắn đã nhận thức đc hành động của mình bèn tắt nụ cười một cách nhanh chóng.
- Đc rồi, muốn gì thì lên đi.- Nó thách thức
- Tụi bay đâu…. Xông lên.- Thúy Nga ra lệnh, ánh mắt tóe lửa, thật hèn hết sức mà. Nhưng bây nhiêu đó làm sao đủ gãi ngứa cho nó cơ chứ.
Nó nhìn một đám người đằng đằng sát khí tiến về phía nó.
“Chậc, lâu rồi mình cũng ko đc động tay động chân, lần này khởi động chút cho dãn gân cốt vậy, tiện thể xả stress cho những áp lực khi làm osin cho tên xấu xa đó luôn.”- Nó nói thầm .
Nó vặn mình, bẻ tay kêu răng rắc, ngoái cổ, mở miệng cười chào đón hơn 25 người kia nhập cuộc.
Đám người kia xông vào đánh nó, nhìn cứ như nó đang ở thế bị động vậy, nhưng nếu để ý kĩ thì nó đang cười. Nó tung một cước vào bụng một đứa con gái xông lên đầu tiên, rồi quay lại thực hiện cú đá sau vào mặt đứa đang định đánh lén nó. Nó ra đòn nào đều đánh trúng vào những chỗ nguy hiểm, một đòn kết thúc một người. Và cứ như vậy cho tới 10 phút sau, nó đã hạ gục hơn hai chục đứa trong khi chúng cò chưa động đc vào người nó lần nào, bọn chúng ngã sóng soài trên mặt đất còn nó thì đứng ở giữa nở một nụ cười. Xong đâu đó, nó lấy tay phủi quần áo (như phủi bụi í) rồi cúi xuống nhìn vào một đứa con gái phán một câu xanh rờn:
- Hỏi thật nhé: mấy cô có biết võ ko vậy? Sao đánh nhau kiểu gì mà kém thế, chưa đủ để tôi xả stress. Muốn đấu với chị đây hả, về luyện tập thêm đi nha. Khi nào giỏi rồi thì hãng đấu tiếp…. Hahahaha
Nói xong, nó tiến từng bước một về phía Kim Dung, Trúc Như và Thúy Nga rồi đi ngang qua bọn họ đang đứng với cái mặt của con tắc kè hoa lúc xanh lúc đỏ, lúc thì lại tím…… tóm lại là ko thể tả đc, ko quên tặng cho bọn họ một nụ cười nhếch mép khinh bỉ. Nó quay lại nhìn vào cái bàn mà nó vừa ngồi nói:
- Lên lớp ko?
- Ờ, mày ko ăn nữa àk?- Tuấn giật mình
- Ko, hết hứng thú ăn rồi.- Nó đáp
- Đc rồi.
Rồi nó và Tuấn cũng vào lớp và học tiếp.
* Giới thiệu nhân vật mới: (Thân phận của mấy nhân vật nam và nữ đều là do t/g chém đấy, mong mọi người đừng ném đá nha.)
- Phan Kim Dung: 17 tuổi, là con gái của tập đoàn thời trang lớn nhất châu Á. Nhan sắc có hạn mà thủ đoạn thì vô song, lúc nào cũng chát lên mặt mình hàng ta phấn. Tính tình: kiêu kăng, chảnh chọe, thích hắn, ghen ghét với nó, nhiều lần hãm hại nó nhưng ko thành công.
- Vũ Trúc Như: 17 tuổi, là con gái tập đoàn đá quý lớn nhất châu Á, giống Kim Dung, thích Minh, cùng với Kim Dung nhiều lần hãm hại nó.
- Trương Thúy Nga: 17 tuổ, là con gái tập đoàn điện tử lớn chất châu Á, giống Kim Dung và Trúc Như, thích Đức Anh.
/24
|